Sau khi Đan Tầm bị cướp, mới đầu Mạc Tuyết Dao cũng không sốt ruột, bởi vì năng lực của Đan Tầm lớn, hơn nữa Đan Tầm còn từng tính toán để người ta mang đi. Nhưng mà, đợi ở viện nhỏ ba ngày vẫn chưa thấy Đan Tầm trở về, Mạc Tuyết Dao bắt đầu sốt ruột.
Kinh thành rộng lớn, Đan Tầm sẽ bị bắt đi đâu? Đan Tầm ngây thơ (không chịu thiệt thòi), liệu có bị ngược đãi không, dù sao nàng nhỏ bé như vậy, gặp phải người tàn nhẫn thì hai ngón tay là có thể bóp chết nàng.
Mạc Tuyết Dao càng lúc càng gấp gáp, người đáng tin cậy trong kinh thành chỉ có Lộ Thường và Hoa Khanh Trần. Mấy ngày nay Lộ Thường không thấy bóng dáng, Hoa Khanh Trần lại rất dễ tìm. Mạc Tuyết Dao do dự, quyết đoán mặc đồ bộ khoái của mình, đeo đao vào eo tới cửa An Bình Hầu phủ.
Thị vệ trước cửa phủ Hầu trước nay đều mắt cao hơn đầu, khá hờ hững khi người thường cầu kiến. Mạc Tuyết Dao biết quy củ, cho nên mặc đồ bộ khoái, lấy bộ dạng nghiêm túc nên có của bộ khoái, xin thị vệ giữ cửa thông báo một tiếng, cầu kiến Hoa Khanh Trần.
Thị vệ giữ cửa liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, Mạc Tuyết Dao cắn răng, móc cả một lượng bạc còn dư lại trong túi tiền cho thị vệ mặt đen: “Xin vị đại ca này giúp truyền tin một chút, chuyện công.”
Thị vệ kia ước lượng, nói: “Ngươi chờ đó.”
Lấy một lượng bạc này làm cầu nối, cuối cùng Mạc Tuyết Dao cũng được vào phủ Hầu. Trong phủ Hầu gấm hoa rực rỡ, nguy nga tráng lệ, một bước một cảnh, trong lòng Mạc Tuyết Dao không suy nghĩ chuyện gì khác, mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu đi theo tiểu phó dẫn đường đến viện Hoa Khanh Trần ở.
Người hầu xung quanh thấy dáng vẻ này của Mạc Tuyết Dao đều âm thầm bội phục, khách có thể không bị mê hoặc bởi sự phú quý của phủ Hầu, thật sự không có mấy người.
Trong viện Vân Dương, Hoa Khanh Trần dựa nghiêng trên giường, một tay chống trán, lười biếng hỏi: “Sao ngươi lại tìm tới?”
Mạc Tuyết Dao dứt khoát làm lơ sự lạnh nhạt của hắn, nói thẳng ý đồ mình đến: “Đan Tầm bị người ta bắt cóc, đã ba ngày không trở về nhà.”
Hoa Khanh Trần ngồi thẳng người, cười khẽ: “Thú vị thật, chuột tinh mà còn có thể bị bắt cóc?”
“Cực kì chính xác, cho nên ta tới nhờ ngươi giúp đỡ.”
Hoa Khanh Trần nhướng mày, nghiêm túc: “Bắt cóc như thế nào? Có thấy rõ dáng vẻ người đó không?”
“Là hai hạ nhân mặc áo vải thô, bọn họ va vào ta một cái, Đan Tầm đã không thấy tăm hơi rồi. Nhưng trước đó có một người ăn mặc như quản sự từng đòi ta Đan Tầm, ta không đồng ý, ông ta uy hiếp muốn cho ta uống rượu phạt, ta đã vẽ lại tướng mạo của hai người kia và quản sự, ngươi ở kinh thành quen biết rộng, xin ngươi dựa theo bức họa giúp tìm thử.”
“Vẽ không tệ.” Hoa Khanh Trần nhận bức họa rồi giũ ra: “Giống không?”
“Tự nhận có tám phần giống.”
“Ngươi về ở yên đó, không có việc gì thì đừng ra cửa, ta đi tìm Đan Tầm.”
“Cảm ơn!” Vì Đan Tầm, Mạc Tuyết Dao nhịn cơn ngột ngạt trong lòng xuống, ra khỏi phủ Hầu, nôn nóng ở trong viện nhỏ chờ tin tức.
Thái độ của Hoa Khinh Trần ngạo mạn nhưng hiệu suất làm việc rất cao, giữa trưa hôm sau đã phái gã sai vặt đến viện nhỏ: “Công tử nhà ta nói, con chuột của ngài rất kiêu ngạo, ngài không cần lo lắng thay nó.”
“Sao lại thế? Nàng ở đâu?”
“Nó bị người phủ Thừa Ân Hầu cướp đi, vốn là muốn tặng cho phu nhân Thừa Ân Hầu lấy vui, kết quả hiện giờ nó đã quậy phủ Thừa Ân Hầu đến trời long đất lở, giờ người ta còn hận không thể nặn cho nó cái tượng thần bằng vàng để cúng, thỉnh nó rời phủ Thừa Ân Hầu nhanh một chút.”
Mạc Tuyết Dao cười rất xấu bụng, đây đúng là chuyện Đan Tầm có thể làm ra.
Biết Đan Tầm không sao, Mạc Tuyết Dao yên lòng, dốc lòng nghiên cứu trà hoa, yên tĩnh chờ Đan Tầm trở về.
Chưa tới mấy hôm, một đêm nào đó, Đan Tầm kéo bao lớn, vọt xuống từ nóc nhà: “Mau, nấu mì xào cho ta, ta đói bụng!” Đan Tầm bốn vuốt hướng lên trời, nằm liệt trên bàn.
Mạc Tuyết Dao vừa mừng vừa sợ: “Mấy hôm nay ngươi không chịu tội chứ?”
“Chịu tội? Ta chính là Đàn Tầm, có thể chịu tội thế nào? Chỉ là đồ ăn phủ Thừa Ân Hầu quá khó ăn, miệng ta hơi chịu thiệt.”
“Được, ngươi chờ đó, ta đi làm ngay. Muốn bỏ cay không?”, “Muốn! Bỏ nhiều chút.”
Chờ khi Mạc Tuyết Dao bưng một chén mì xào nóng hầm hập lên, Đan Tầm đã lấy chiếc nĩa nhỏ mình tự đặc chế ra ngồi chờ trên bàn.
“Ngươi ăn từ từ.”
“Vẫn là ở nhà tốt.” Đan Tầm vừa ăn vừa nói: “Tay nghề của ngươi còn tốt hơn. Ngươi không biết đồ ăn phủ Thừa Ân Hầu khó nuốt thế nào đâu, còn xuất thân ngự trù cơ đấy, làm đồ ăn lúc thì rất mặn, không có chút mùi hương nào, lúc lại nhạt nhẽo, còn không có chút mùi đồ ăn nguyên bản. Sau này nếu ngươi không muốn làm bộ khoái thì hai ta mở tiệm cơm đi, chắc chắn kiếm được tiền.”
Ánh nến ấm áp chiếu xuống, Mạc Tuyết Dao cười đặt hai khuỷu tay trên bàn, nâng cằm nghe Đan Tần khoe khoang loạn xạ, đôi mắt cong thành hình trăng non, có một tiểu đồng bọn như vậy ở cạnh, thật tốt.
“Nghe Hoa Khanh Trần nói ngươi đại náo phủ Thừa Ân Hầu, làm loạn thế nào vậy?” Mạc Tuyết Dao hỏi.
Nói đến đây, rõ là Đan Tầm đã hưng phấn lên, nĩa trong tay hất mì sợi bay lên: “Bọn họ tưởng bở, cho rằng nhốt ta bắt chịu đói mấy bữa là có thể khiến ta khuất phục? Không có cửa đâu! Lồng sắt vừa mở, ta lập tức cào mặt tên quản sự đó, tôn tử cục cưng của nhà ông ta còn muốn ta diễn tạp kỹ, ta liền cho nó ngã vào hồ sen. Phu nhân gì gì đó muốn nhốt ta trong phòng thiêu chết, tới buổi tối ta chạy đến phòng ngủ cạo sạch tóc phu nhân kia, ha ha, ngươi không nhìn thấy dáng vẻ của Hầu phu nhân kia đâu, bị dọa cho hôn mê luôn, lúc mừng thọ chắc chắn bà ta không dám ra gặp người, ha ha, đáng lắm!”
Mạc Tuyết Dao hé môi, đúng là kiêu ngạo.
“Bọn họ không làm gì ngươi chứ?” Phủ Thừa Ân Hầu là nhà giàu đứng đầu, hộ vệ và ám vệ bên trong không ít, Đan Tầm làm loạn như vậy có thể gặp nguy hiểm hay không?
“Thật ra bọn họ muốn bắt sống ta đem đi hầm, nhưng mà!” Đan Tầm đắc ý dào dạt: “Ta là ai chứ, ta chính là Đan Tầm, buổi tối ta phóng hỏa, ban ngày trốn trong góc phòng cố tình bày nghi trận, bọn họ phát hiện ra muốn đuổi theo ta, lúc chạy ta cố ý làm đổ đồ cổ nhà lão, ta còn tìm ra chứng cứ Thừa Ân Hầu tham nhũng, để ngoài cổng lớn. Ngươi chờ xem đi, qua mấy ngày nữa chắc chắn có người tấu phủ Thừa Ân Hầu, phủ Thừa Ân Hầu không chết cũng bị lột da! Phong thủy cục(*) nhà lão bị ta thay đổi, vốn là phượng bay lên chín tầng mây giờ co thành chuột, mọi người đòi đánh.”
(*)Phong thủy cục là nguyên một trận bố trí phong thủy gồm nhiều yếu tố trong đó
“Tuy phủ Thừa Ân Hầu ngang ngược, còn cướp ngươi đi, nhưng ngươi không cần phải chỉnh chết bọn họ như vậy chứ?”
“Bọn họ bị trừng phạt là đúng tội! Ngươi biết không, đám người đuổi giết chúng ta chính là của nhà bọn họ!”
“Không thể nào?! Chỉ một con dao găm hư cũng đáng cho bọn họ đuổi giết chúng ta sao?”
“Ngươi cho rằng như thế nào? Ta tận mắt nhìn thấy Thừa Ân Hầu kia cùng các phụ tá châu đầu vào, cầm con dao găm giả kia nghiên cứu đấy.”
“Hoa Khanh Trần làm con dao găm giả này thật quá, đến giờ vẫn không có ai phát hiện ra là giả.”
“Đều là dao găm, sao có thể có bí mật gì chứ, ta cảm thấy lần này Tả đại nhân phán đoán sai rồi, những thích khách kia cũng phán đoán sai.”
Mạc Tuyết Dao không cho rằng như vậy, kiến thức của Tả đại nhân chắc chắn nhiều hơn bọn họ, chỉ có thể nói con dao găm Tả đại nhân đưa đủ để lấy giả tráo thật thôi.
“Được rồi.” Đan Tầm hút nốt sợi mì cuối cùng vào miệng, cầm khăn che mặt lau miệng: “Ngày mai chúng ta lên phố mua đồ, chuẩn bị trở về.”
“Trở về? Chuyện này của ngươi xong xuôi rồi? Chủ nhân của thi thể kia còn chưa tìm được mà?”
“Ta đẩy chuyện này cho Hoa Khanh Trần rồi, hắn bảo chúng ta chuẩn bị trở về. Vì để liên lạc với tên kia, ta phí không ít công lực đó, ngươi phải bồi thường cho ta.”
“Bồi thường thế nào?”
“Ngày mai hai ta cùng đi dạo phố đi.”
Mạc Tuyết Dao sờ sờ túi tiền khô quắt của mình: “Ta chỉ còn lại 50 văn, không mua được cái gì.”
“Ngươi không có, ta có!” Đan Tầm khí thế dâng trào, chạy đến góc bàn, kéo cái bao bố mình mang đến qua, mở bao, một xấp ngân phiếu xanh lục lộ ra.
Đan Tầm rút mấy tờ ngân phiếu đưa cho Mạc Tuyết Dao: “Cầm đi, cho ngươi.”
“Ngươi, đây là ăn cướp?” Mạc Tuyết Dao chưa từng được thấy nhiều ngân phiếu như vậy, còn toàn là số lớn, trăm quan, ngàn quan đều có.
“Sao ta có thể làm ra chuyện vô đạo đức này được?” Đan Tầm rút hết ngân phiếu còn dư ra, xếp từng tờ một: “Đây là phủ Thừa Ân Hầu đưa ta.”
Mạc Tuyết Dao vui vẻ: “Ngươi đã sắp làm loạn nhà lão lên đến tận trời rồi mà bọn họ còn đưa ngân phiếu cho ngươi?”
“Không cho ta ngân phiếu, ta sẽ hoàn toàn làm loạn nhà lão đến trời luôn.” Đan Tầm chống nạnh, bọn họ bắt ta, còn muốn ngược đãi ta, không để bọn họ phá tài một chút sao có thể khiến bọn họ miễn tai họa.
Được rồi, là phong cách của Đan Tầm.
“Dao Dao, giúp ta xếp ngân phiếu này thành một chiếc giường, ta muốn nằm ngủ trên ngân phiếu.”
Đây càng là phong cách của Đan Tầm.