Mạc Tuyết Dao gặp mặt tỷ tỷ xong lại quay về viện nhỏ, phát hiện Lục Thường nhiều ngày không thấy đã trở lại. Trên mặt bầm xanh bầm tím.
“Lục đại ca bị làm sao vậy?” Mạc Tuyết Dao hỏi.
“Không cẩn thận té ngã một cái, đập đầu.”
Tuy biết Lục Thường đang nói dối, nhưng người khác không muốn nói, Mạc Tuyết Dao cũng không hỏi kĩ, chỉ cố gắng hết sức chuẩn bị cho chuyến về.
Mạc Tuyết Dao tự nhận đã chuẩn bị đủ lương thực, Đan Tầm chi bạc mua một chiếc xe ngựa to rộng, nhưng chờ đến ngày về, nàng mới nhận ra mình là đồ nhà quê không hiểu chuyện đời.
Hoa Khanh Trần kéo ba xe lớn đầy đồ, mỗi xe có hai con ngựa kéo, phối hợp với hai thị vệ. Còn hắn ngồi trên chiếc xe ngựa to được làm từ gỗ lê màu vàng xa hoa, trong xe ngựa có hai thị nữ xinh đẹp.
Hoa Khanh Trần khoe khoang mà phe phẩy quạt, khiêm tốn nói, người trong nhà nhiệt tình quá, hắn không từ chối được, cái này là đã giảm bớt nhiều đồ rồi.
Hoa Khanh Trần mời Mạc Tuyết Dao và Lục Thường lên xe mình, hai người khéo léo từ chối. Mạc Tuyết Dao bĩu môi, nàng sợ xiêm y của mình làm ô uế xe Hoa Khanh Trần, vẫn nên ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ lều xanh của mình thoải mái hơn, Lục Thường đánh xe rất vững.
Dọc đường đi, Đan Tầm gây phiền cho Hoa Khanh Trần không ít, chốc thì tháo lục lạc trên xe ngựa hắn xuống ngại ồn, chốc thì lấy (trộm) vải từ trên xe ngựa hắn, thứ tốt không ăn là quá phí. Quá đáng hơn nữa là, nàng thường xuyên lẻn lên người hai thị nữ kia, nghênh đón một tràng tiếng hét: “Hoa Khanh Trần tìm hai cái bao cỏ này từ đâu ra vậy!” Đan Tầm không hổ thẹn mà còn lấy làm vinh hạnh: “Ta đang luyện lá gan cho bọn họ.”
Hoa Khanh Trần không có cách gì với con chuột này, giết thì không giết được, đánh cũng không đánh được, đành nhờ Mạc Tuyết Dao: “Quản con chuột kia của ngươi đi!”
“Phải gọi là đại tiên, không phải chuột, nàng tên Đan Tầm, ngươi nên khách sáo với nàng một chút.” Mạc Tuyết Dao mừng rỡ ở bên chế giễu.
“Ta không đi với các ngươi nữa!” Hoa Khanh Trần khó thở.
“Xin cứ tự nhiên!” Mạc Tuyết Dao cũng không muốn đi cùng Hoa Khanh Trần, xe ngựa của mình và xe ngựa xa hoa của Hoa Khanh Trần chạy cạnh nhau nhìn thế nào cũng không giống đi cùng nhau.
Hai nhóm người tách ra từ đây, nhưng không cách nhau quá xa, chỉ đi chếch một đoạn phía sau trong phạm vi tầm mắt Hoa Khanh Trần có thể nhìn thấy.
Đan Tầm đứng trên nóc xe nhìn thấy, nói với Mạc Tuyết Dao: “Hoa Hoa kia vẫn coi như có chút lương tâm, buổi tối ta xin hắn mấy món ngon, sau này sẽ không giày vò hắn nữa.”
Đương nhiên, đây là chuyện không thể nào, sao Đan Tầm có thể không chọc Hoa Khanh Trần.
Đoàn người dừng lại một chút, vô cùng náo nhiệt, đi hơn nửa tháng mới trở lại huyện Kỳ Dương của Hồ Châu.
“Trở về ta sẽ mời các ngươi ăn ở Quế Hoa Lâu!” Đan Tầm hào khí ngất trời, cảm giác có tiền đúng là khác biệt. Nàng nghĩ khi gặp Tả đại nhân thế nào cũng phải khoe chút thành tích, phải thêm chút phúc lợi cho mình, còn về phần phúc lợi gì thì cần nghĩ lại.
Nhưng mà, sự nghênh đón nhiệt tình trong dự đoán lại không có, chỉ có sự thê lương khắp phủ- Tả đại nhân trúng độc, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Lục Thuận thấy Đan Tầm như thấy cứu tinh, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất nói chuyện: “Đại tiên, ngài quay về rồi. Cách gì ta cũng đã thử hết rồi, thần y các vùng, đạo sĩ, vu chúc, pháp sư đều đã mời tới, nhưng đại nhân vẫn không tỉnh, mong đại tiên cứu đại nhân nhà ta.”
Đan Tầm kinh ngạc, Mạc Tuyết Dao hỏi thay Đan Tầm: “Sao lại thế này?”
Đoàn người vừa đi vừa nói, Lục Thuận kể, từ sau khi Hoa Khanh Trần đuổi theo Đan Tầm, huyện nha lại bị trộm một lần nữa, bộ xương khô kia bị trộm mất, phòng vật chứng cũng bị lật tung, Tả đại nhân đoán chỗ này có bí mật lớn nên tăng cường phòng vệ.
“Sau đó, đại nhân gặp hai lần ám sát đều may mắn tránh thoát. Mười ngày trước, đại nhân ăn cơm tối xong thì đột ngột ngã xuống đất dậy không nổi, chúng ta mời thần y Phó Thanh Chủ đến mới biết là trúng độc, độc này Phó đại phu không giải nổi, chỉ có thể áp chế, làm trì hoãn để bảo vệ tính mạng. Sau đó, ta mời các cao nhân đến nhưng vẫn không thấy khởi sắc.”
Đan Tầm nghe hết, thầm nghĩ nguy thật, Phó Thanh Chủ xem như là nửa sư huynh của nàng, học trò của Thanh Hư đạo trưởng, Phó Thanh Chủ chuyên nghiên cứu y thuật, nếu ngay cả Phó Thanh Chủ cũng không có cách thì gà mờ như nàng lại càng không có cách.
Tả Khâu trên giường bệnh cả người cứng đờ, sắc mặt xanh đen.
“Đại nhân hôn mê, không ăn uống gì được, mỗi ngày đều dựa vào ống trúc nhỏ để đưa nước vào.” Lục Thuận giải thích tỉ mỉ, dùng ánh mắt chờ đợi tìm Đan Tầm.
Đan Tầm cảm thấy rất may mắn vì mình không biết tiếng người, nàng còn có thể giả vờ làm đại tiên một lát.
Sau khi nhìn Tả Khâu, Đan Tầm bảo Mạc Tuyết Dao nói với mọi người: “Sẽ có cách.”
Lục Thuận hỏi: “Đại tiên có cách gì, cần chúng ta làm gì?”
Đan Tầm ra vẻ cao thâm lắc đầu, thúc giục Mạc Tuyết Dao đi.
“Mau dẫn ta đi tìm Phó Thanh Chủ, ta cũng không biết giải độc thế nào.”
“A?!” Mạc Tuyết Dao thất vọng không nói nên lời, mọi người đều đặt hi vọng trên người Đan Tầm, kết quả Đan Tầm cũng không có cách.
“Nhưng mà...” Đan Tầm lại nói: “Bất kể chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, càng là cảnh khó khăn, chúng ta càng phải cố gắng tìm cách giải quyết, ta tin, chắc chắn cuối cùng Tả đại nhân sẽ có thể trị được.”
Mạc Tuyết Dao dẫn Đan Tầm tìm đến Phó Thanh Chủ, Mạc Tuyết Dao làm phiên dịch, Đan Tầm và Phó Thanh Chủ nói chuyện:
“Sư huynh biết đây là độc gì không?”
“Không biết, đang nghiên cứu, tiểu sư đệ có kiến giải gì không?”
“Ta là sư muội! Vị tiểu sư đệ kia của ngươi còn đang bế quan tu hành.”
“Xin lỗi, ta nhận nhầm!” Phó Thanh Chủ vội vàng xin lỗi, sư phó nhận hai con chuột tinh làm đệ tử, một đực một cái, bình thường các sư huynh đều rất khó phân biệt.
Đan Tầm rất rộng lượng: “Ừ, không trách ngươi.” Quay đầu, nàng nói với Mạc Tuyết Dao: “Dao Dao, sau này làm nhiều quần áo hoa cho ta một chút, tránh cho người khác nhìn nhầm.”
Mạc Tuyết Dao mím môi, gật đầu, bộ quần áo xanh lam trên người Đan Tầm do tự nàng chuột chỉ định mà.
“Sư huynh, ngươi có thể kéo dài thọ mệnh của Tả đại nhân thêm bao lâu?” Đan Tầm lại hỏi Phó Thanh Chủ.
“Cùng lắm là một tháng.”
“Vậy độc kia ngươi còn không?”
“Còn.” Phó Thanh Chủ như nhìn thấy hi vọng.
Phó Thanh Chủ đưa Đan Tầm tới phòng thuốc, đưa một chén cơm bốc mùi thiu tới trước mặt Đan Tâm, Đan Tầm nhanh chóng bịt mũi lại.
“Độc được bỏ vào chén cơm này. May là Tả đại nhân ăn cơm chậm, vừa ăn vừa làm việc, cơm hắn chỉ ăn một miếng, nếu không, đại la thần tiên cũng không cứu nổi.”
“Sư huynh có thể lấy độc ra không? Ta không thể cầm một chén cơm thiu đi tìm thuốc giải được. Độc không cần quá tinh khiết, có thể thấy là độc là được.”
“Để ta thử.”
“Ngày mai ta xuất phát đi tìm thuốc giải, một tháng này sư huynh chịu trách nhiệm giữ mạng của Tả đại nhân.”
“Có thể.” Phó Thanh Chủ tràn ngập tin tưởng với vị tiểu sư muội lạ lùng này.
Sau khi ra khỏi nhà của Phó Thanh Chủ, Đan Tầm nói với Mạc Tuyết Dao: “Ngày mai ta sẽ đi tìm thuốc giải, ngươi và ta cùng đi không?”
“Đi!” Mạc Tuyết Dao không thể để một mình Đan Tầm đi.
Trở lại huyện Kỳ Dương, các nàng đến huyện nha trước, sau đó đến chỗ Phó Thanh Chủ, ngày mai sẽ lại xuất phát. Mạc Tuyết Dao vội vàng chạy về nhà, thấy mẹ chỉ đơn giản nói hai câu, bảo mẹ buổi tối để cửa chừa cơm cho mình rồi lại chạy đến Văn gia.
Hình như Văn gia mới làm hỉ sự, trên đất vẫn còn xác pháo trúc đỏ, người trong phủ ai ai cũng vui mừng hớn hở.
Mạc Tuyết Dao kể ngắn gọn chuyện trong kinh thành cho Văn Hồng Âm, giao sổ sách mà Quế Hoa Lâu ở kinh thành bảo nàng mang về cho dì Văn.
“Dì Văn, ngày mai con sẽ phải đến kinh thành nữa, ngài còn chuyện gì muốn làm không?”
“Vừa trở về đã phải đi?”
“Dạ, có chút việc gấp liên quan đến mạng người quan trọng, sáng mai sẽ đi ngay.”
“Vậy sao?” Văn Hồng Âm nghĩ ngợi, nói: “Trước đó mấy ngày Ngạn Xung thi đỗ cử nhân, ta đang nghĩ sẽ bảo nó vào kinh thành học, năm sau thi tiến sĩ cho tốt. Ngày mai ta sẽ phái Ngô bá đi theo con, trên đường có thể chiếu cố nhau. Ngô bá là quản sự già nhà ta, để ông ấy đến kinh thành mua nhà trước, chuẩn bị xong rồi bảo Ngạn Xung đi.”
“Cảm ơn dì Văn!” Mạc Tuyết Dao rất vui: “Con không biết Ngạn Xung ca đã thi đỗ cử nhân, khi tới cũng không chuẩn bị quà mừng, lần sau qua con chắc chắn sẽ chuẩn bị một phần lễ hậu.”
“Ta cần gì quà mừng của con?” Văn Hồng Âm cười: “Mấy ngày nay không ăn đồ ăn con làm, có chút nhạt miệng, con làm cho hai mẹ con ta một bữa cơm là quà mừng tốt nhất rồi. Ta sẽ chuẩn bị đồ ngày mai cho con lên đường.”
“Được rồi, con đi làm ngay đây.” Mạc Tuyết Dao nhảy dựng, chạy tới bếp nấu cơm.
Văn Hồng Âm gọi Ngô bá tới, dặn dò suốt đêm, còn thêm bốn hộ vệ vô cùng mạnh mẽ.
Đêm này Mạc Tuyết Dao đã đủ bận, đầu tiên là làm bữa tiệc lớn ở Văn gia, hẹn thời gian địa điểm hôm sau xuất phát với dì Văn, sau đó mang theo bữa khuya được đóng gói, trở về nói chuyện kinh đô suốt đêm với mẹ. Còn chưa chợp mắt trời đã sáng.
Đan Tầm không làm nhiều chuyện như vậy, tối đi theo mạc Tuyết Dao ăn một bữa ngon, ngủ một giấc tới bình minh. Lúc này, nàng chuột sảng khoái tinh thần nhảy lên đầu Mạc Tuyết Dao, thúc giục nàng rời giường: “Nhanh lên đi, mạng người quan trọng!”