Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 21: Bị tập kích




Bắc Cương hoang vắng, ra khỏi Kiếm Môn là núi hoang và đồng bằng rộng lớn, khoảng cách giữa các huyện rất xa nhau, đến huyện Nghĩa Vũ gần nhất cũng phải mất ba ngày, không cần Đan Tầm nhắc nhở, Tả Khâu cũng đã dặn mọi người đề cao cảnh giác.
Cuộc ám sát được đoán trước tới rất đột ngột, một loạt mũi tên nhọn hoắt dưới ánh mặt trời giữa trưa chói chang, từ trong cái viện bỏ hoang bên trái con đường, lóe sáng phóng tới.
"Cẩn thận!"
Người bên trái vội huơ kiếm chém mũi tên xuống, xông vào cái viện tồi tàn kia, người bên phải vội dồn ngựa lại gần thùng xe, đồng lòng đối phó với bên ngoài.
Mạc Tuyết Dao dùng tay phải rút yêu đao (*) ra, tay trái kéo Văn Ngạn Xung ra phía sau: "Mau trốn ra phía sau xe."
(*) Yêu đao (腰刀): đao có một bề bén và lưỡi cong.
Văn Ngạn Xung trở tay đoạt cây yêu đao trong tay Mạc Tuyết Dao, đẩy nàng lên thùng xe sau: "Dao Dao, trốn đi đừng ra!"
"Này!" Mạc Tuyết Dao muốn đuổi theo, quay đầu lại phát hiện Tả Khâu và Ngô bá cũng xách đao kiếm xông ra ngoài.
Đan Tầm nhảy từ trong túi tiền của Mạc Tuyết Dao ra, không hề khách sáo nói: "Dao Dao, ở đây ngươi yếu nhất, đừng có kéo chân sau. Mau lấy mấy cái thuốc mê giữ mạng đó ra đi! Đừng quên uống thuốc giải trước."
Yêu đao bị Văn Ngạn Xung lấy đi, Mạc Tuyết Dao không xông lên được, đành phải nhảy vào thùng xe, lấy mấy cái bình lớn trong túi vải ra.
"Nghe ta đi, chúng ta theo sau qua đó!" Đan Tầm đứng trên vai Mạc Tuyết Dao chỉ huy.
Mạc Tuyết Dao tự biết sức của mình, không dám cậy mạnh, nàng nghe lời Đan Tầm, trốn sau lưng người nhà mình, nhảy vào bức tường rào.
Trong viện đánh nhau vô cùng kịch liệt, đối phương ăn mặc như giặc cướp nhưng động tác lại cực kì hung ác, rất giống những sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bên Tả Khâu ngoại trừ người nhà, thêm bảo tiêu do Văn gia thuê, tổng cộng là ba mươi hai người, bên đối phương có hơn năm mươi người, lại có võ công cao cường, bên mình rõ ràng rơi vào thế yếu, đã có mấy người bị thương. Mạc Tuyết Dao đột nhiên nghĩ, mấy lần bị ám sát đều là bên ta yếu đối phương mạnh, rốt cuộc người mà Tả đại nhân đối đầu mạnh đến mức nào?
"Ống thổi, nhanh dùng ống thổi đi!" Đan Tầm nôn nóng dậm chân trên vai Mạc Tuyết Dao.
Mạc Tuyết Dao lặng lẽ trốn sau một thân cây, bịt mũi lại rồi mở bình ra, bên trong đều là bông vải được tẩm thuốc. Nàng dùng nhíp gắp mấy bông vải nhét vào ống thổi, thổi một túm bông vải về phía bọn cướp đang đánh nhau. Sau khi thấy mấy người mềm oặt ngã xuống, lòng tin của Mạc Tuyết Dao tăng lên gấp bội, nàng nhanh chóng leo lên cây, đứng cao nhìn xa, thổi cũng xa hơn.
Mạc Tuyết Dao và Đan Tầm đều xem thường hiệu quả của thuốc mê, sau khi mấy túm bông vải tẩm thuốc mê được thổi ra, hiện trường lảo đảo ngã một loạt, dù là giặc cướp hay người nhà, chỉ cần ngửi được mùi thuốc thì cả người không còn sức mà ngã xuống đất, thậm chí là hôn mê.
"Các ngươi đang làm trò gì thế?" Hoa Khanh Trần bịt mũi bịt miệng lại đi đến dưới tàng cây.
"Ở đây có thuốc mê, ngươi làm mấy người còn lại hôn mê luôn đi." Mạc Tuyết Dao ném một bình thuốc mê cho Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần xách bình chạy đi, chẳng mấy chốc bốn phía đều an tĩnh lại.
"Thuốc giải đây!" Hoa Khanh Trần lảo đảo đi tới, xem ra dù đã bịt miệng mũi nhưng cũng sẽ chịu ảnh hưởng của thuốc.
"Chờ chút, ta đi lấy." Mạc Tuyết Dao theo thân cây trượt xuống, leo tường chạy về xe.
Hoa Khanh Trần xách người nhà mình lại cùng một nơi, chờ Mạc Tuyết Dao lấy thuốc giải đến, đút cho Tả Khâu, Lục Thường, Văn Ngạn Xung trước, sau khi mọi người tỉnh táo lại, Tả Khâu trêu Mạc Tuyết Dao: "Mạc nha đầu, đây chẳng khác nào công kích."
Mạc Tuyết Dao vội nâng tay Đan Tầm lên: "Đều là công lao của đại tiên."
Đan Tầm cho Mạc Tuyết Dao một vuốt, cho ngươi lấy ta làm lá chắn này, nàng chuột nhe răng cười với Tả Khâu: "Đừng khách sáo, nhớ cho ta thù lao!"
Tên tham tiền này! Tả Khâu cười, dẫn người trói đám giặc cướp lại, chất thành đống, đánh thức hai người, bắt đầu thẩm vấn tại hiện trường trong viện hoang.
"Ai phái các ngươi đến?"
Hai người không nói lời nào.
"Nói, các ngươi còn có thể giữ mạng, không nói, cách một khắc ta giết một người, đến khi giết sạch đám các ngươi thì thôi." Hoa Khanh Trần rút kiếm đe dọa, như một tên cùng hung cực ác.
Hai người liếc nhìn nhau, một tên đen đúa mập mạp lắp bắp: "Có người, người, bảo chúng ta, giết."
"Các người là ai? Bình thường ở đâu?" Tả Khâu hỏi tiếp.
"Chúng ta, trộm cướp, không biết ở đâu."
"Nói dối cũng phải bịa lý do hay chút." Tả Khâu chắp tay sau lưng đứng trước mặt hai người, cúi đầu nhìn ánh mắt của bọn chúng: "Lúc các ngươi giết người nhìn thì như được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng động tác không thạo, hẳn là kinh nghiệm chưa được phong phú, dù các ngươi ăn mặc giống giặc cướp nhưng các ngươi không phải giặc cướp, bởi vì giặc cướp không thể có kiểu tóc ngay ngắn và giày đồng bộ như các ngươi."
Hai người cúi đầu không nhìn Tả Khâu.
"Hẳn là các ngươi được ai đó nuôi, huấn luyện thống nhất, chủ nhân của các ngươi là ai?"
Hai người vẫn không nói lời nào.
Hoa Khanh Trần huơ kiếm muốn giết, Tả Khâu giơ tay ngăn lại: "Đi tìm hai căn phòng, đánh thức hai tên nữa, ta muốn thẩm vấn riêng bọn chúng."
Mạc Tuyết Dao chọc chọc Văn Ngạn Xung, thì thầm: "Thấy không, đây là cách thẩm án thường dùng, thẩm vấn riêng, có thể lừa được nhiều tin tức có ích."
Văn Ngạn Xung gật đầu: "Mở rộng tầm mắt."
"Ta nói này, ngươi luyện võ khi nào thế, vậy mà có thể đánh với đám người này được mấy chiêu!"
Văn Ngạn Xung cười: "Năm đó khi ngươi và Mục An luyện võ, ta bèn ở nhà học với lão sư võ thuật.”
"Ồ!" Mạc Tuyết Dao không muốn nhắc đến Mục An nên chuyển đề tài: "Tả đại nhân cũng biết võ, đúng là bất ngờ."
"Quân tử tập lục nghệ, đặc biệt là Tiến sĩ như Tả đại nhân, cửu cửu ngài ấy là Tổng đốc của Vân Hà Quan, từ nhỏ Tả đại nhân đã sống ở Vân Hà Quan, không thể nào không tập võ, nghe nói Tả đại nhân còn từng lên chiến trường, từng giết giặc Oa."
"Chuyện này ngươi cũng biết hả?"
"Ừ, nhà cửu mẫu của ngài ấy có qua lại làm ăn với nhà ta, cửu mẫu của ngài ấy từng dặn mẹ ta âm thầm chăm sóc ngài ấy."
"Tả đại nhân giỏi thật! Biết cả văn lẫn võ." Ánh mắt Mạc Tuyết Dao đầy bội phục.
Văn Ngạn Xung nghiêng người chặn tầm mắt đang nhìn Tả đại nhân chăm chú của Mạc Tuyết Dao: "Chúng ta đứng ở đây chỉ vướng chân, không bằng đi tuần tra xung quanh, nhìn xem có sót tên cướp nào không."
"Được!"
Lần tuần tra này lại khiến Mạc Tuyết Dao và Văn Ngạn Xung phát hiện ra hai người nằm ở chỗ xa.
"Đại nhân, bên này sót hai tên!" Hai người mỗi người một tên lôi người ngất vào trong sân, hô lớn.
"Hả?" Tả Khâu bảo Hoa Khanh Trần thẩm vấn những tên cướp kia rồi tự mình đi ra, ngồi xổm xuống nhìn một người nhỏ gầy trong hai người kia: "Mạc nha đầu, mau đút cho ông ấy chút thuốc giải."
"Ồ." Xem ra người này không phải cướp, Mạc Tuyết Dao cảm thấy dường như mình không nên kéo người ta đến đây thô bạo như vậy, nhìn quần áo hai người xem, đúng là thảm không nỡ nhìn.
Sau khi người nhỏ gầy kia tỉnh lại thì nhe răng cười với Tả Khâu: "Vậy mà lại bị con phát hiện. Các ngươi làm cái quỷ gì thế, ta vừa ngửi đã hôn mê rồi."
"Đó là thuốc mê." Tả Khâu vô cùng cung kính với người gầy, dìu ông ấy đứng lên, phủi đất trên người ông ấy: "Cuồng thúc, sao thúc lại chạy tới đây?"
"Ta không nói, con đoán được không?"
"Chắc chắn là thúc đến để âm thầm bảo vệ ta, hơn nữa, nhất định là cửu cửu và cửu mẫu cho phép thúc đến."
"Khâu ca nhi vẫn thông minh như vậy!" Cuồng thúc cười lớn, vỗ vỗ bả vai Tả Khâu.
Tả Khâu bị vỗ đến lắc lư, như trở về thuở nhỏ, bị Cuồng thúc đánh một cách không nương tay, hắn cười hỏi: "Thúc âm thầm bảo vệ ta bao lâu rồi?"
"Ba năm nhỉ, sao thúc không lộ mặt để ta hiếu kính đôi chút."
"Chuyện thế này sao có thể lộ mặt được, một khi lộ mặt người khác sẽ chú ý đến ta, sao ta có thể âm thầm bảo vệ con chứ? Con cũng bị người ta hận quá đó, thế mà chọc vào nhiều người như vậy, ta giúp con giết vài vụ ám sát rồi."
"Huyện Kỳ Dương, đánh nhau trên nóc nhà quả phụ Lý, có phần của thúc à?"
"Đúng vậy, đáng tiếc người nọ chạy nhanh quá, ta còn phải bảo vệ con, không biết bọn chúng đến từ đâu."
"Người tập kích ta tổng cộng có mấy đợt? Bọn chúng đều cùng một nhóm sao?" Tả Khâu vội vàng muốn biết đáp án mấy câu đố trước đó.
"Chuyện này nói ra dài dòng lắm, ta chỉ biết chia ra khoảng ba nhóm người, chờ có thời gian ta mô phỏng kỹ lại vài chiêu thức của chúng cho con xem. Con xử lý chỗ này trước đi."
Lúc này Tả Khâu mới nhớ ra mình còn đang phá án trong sân, mới vừa bị ám sát, có rất nhiều chuyện cần thẩm vấn và xử lý, hắn vội giải thích với bọn Hoa Khanh Trần và Mạc Tuyết Dao, Cuồng thúc là thầy dạy võ của mình khi còn nhỏ.
Mọi người đều nhìn Cuồng thúc với ánh mắt khác, cao nhân này phải giỏi đến mức nào mới có thể khiến bọn họ không phát hiện ra sự tồn tại của ông ấy lâu như vậy, còn có thể đánh đuổi rất nhiều lần ám sát cho Tả đại nhân.
Mạc Tuyết Dao và Văn Ngạn Xung cảm thấy vừa rồi mình đã phạm sai lầm lớn, túm chân lôi xềnh xệch đến đây, đầu chắc là va phải đá rất nhiều lần. Hai người đồng thời lặng lẽ trốn ra sau người khác.
Tả Khâu liếc hai người một cái, chỉ vào người còn nằm trên đất: "Cuồng thúc, đây là người của thúc à?"
"Không phải, nhưng theo quan sát của ta, hắn ta cũng đến bảo vệ con."
"Hơn nữa, tên này còn đến sớm hơn cả ta."
Tả Khâu vội để Mạc Tuyết Dao cứu tỉnh người này, người này mặc đồ xám xịt, dáng người không cao, khuôn mặt bình thường, thuộc kiểu người không dễ nhận dạng trong đám đông, vừa hay kiểu người này thích hợp cho việc theo dõi và ẩn nấp nhất.
"Ngươi là ai?" Tả Khâu hỏi.
"Vô Nhận."
Đan Tầm hưng phấn ló đầu ra xem, suýt chút nữa là té xuống: "Vô Nhận, Dao Dao, ông ấy là Vô Nhận!"
"Ông chính là đại hiệp Vô Nhận, thần khách độc hành, một tay tơ bạc giấu trời qua biển, hành tung bí ẩn kia sao?"
"Đừng nhắc đến đại hiệp, hiện tại ta đang làm thuê cho người khác, bảo vệ Tả đại nhân." Người nọ lạnh lùng nói.
"Cuối cùng ta cũng gặp đại hiệp sống rồi!" Đan Tầm ở trên đầu vai Mạc Tuyết Dao cảm khái, Mạc Tuyết Dao cũng có suy nghĩ này.
"Cảm ơn đại hiệp Vô Nhận!" Tả Khâu khom người hành lễ: "Mấy lần trước, ta bị ám sát ở huyện Kỳ Dương, Hoa bộ đầu nói có người âm thầm giúp đỡ nhưng không điều tra ra, bây giờ mới biết được là hai người."
"Không chỉ có chúng ta, còn những người khác nữa." Cuồng thúc nói.
"Còn nữa sao?!" Tả Khâu kinh ngạc.
"Còn một nhóm, bọn họ cách khá xa, cứu viện trễ một chút, cho nên không bị thuốc mê của bọn con làm ngất."
"Bọn họ là ai?"
"Ngũ độc Giang Nam, bọn họ cũng ngầm bảo vệ con, ta từng quen biết bọn họ, chỉ là không biết ai thuê họ tới." Cuồng thúc vỗ vai Tả Khâu, nói: "Thằng nhóc con dù bị người ta ghi hận nhưng nhân duyên không tệ, phúc khí cũng lớn, không ngờ có người chịu dùng nhiều tiền thuê đại hiệp Vô Nhận và Ngũ độc Giang Nam đến bảo vệ con như vậy."
Có thể thuê những đại hiệp siêu cấp này, tất nhiên bỏ ra không ít, Tả Khâu được thương mà sợ, hắn hỏi Vô Nhận: "Người thuê ông là ai?"
"Ta không thể nói, vả lại ta cũng không biết, ta chỉ biết là, ta phải bảo vệ ngươi mười năm."
"Người thuê ông và người thuê Ngũ độc Giang Nam là cùng một người sao?"
"Không, ta đến từ năm năm trước, họ còn sớm hơn ta, bọn ta không lui tới với nhau, ban đầu đề phòng lẫn nhau, sau đó việc ai nấy làm."
"Còn sớm hơn ông?" Tả Khâu nghi hoặc, rốt cuộc là ai đang bảo vệ hắn? Tả Khâu day chân mày, đã có vô số nghi vấn, thêm hai việc này nữa chẳng tính là gì.
Tả Khâu mời hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, không cần bảo vệ trong tối nữa, còn mình thì vào hai căn phòng đất cũ nát kia tiếp tục thẩm vấn "trộm cướp" đã tỉnh.
Tả Khâu phỏng vấn một buổi chiều, lại thêm buổi tối, không hỏi ra được manh mối có ích nào. Điều duy nhất có thể khẳng định là mấy tên "trộm cướp" này được nuôi trong một sơn cốc, trong sơn cốc duy trì khoảng một ngàn người, có vào có ra.
Năm mươi người này là lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn chúng chỉ biết tiểu đội trưởng là ai, không biết cấp trên của tiểu đội trưởng. Mà tên tiểu đội trưởng này sau khi đưa bọn chúng đến đây thì rời đi.
Có lẽ, tên tiểu đội trưởng này vẫn núp trong chỗ tối, chờ đám người Hoa Khanh Trần đi điều tra xung quanh thì chạy ra. Tóm lại năm mươi người này không biết người cầm đầu là ai.
Sáng sớm, mọi người chuẩn bị lên đường, Hoa Khanh Trần chỉ vào đám "trộm cướp" bị trói, hỏi Tả Khâu: "Đại nhân, những người này làm thế nào đây? Giết sao?"
"Giết thì tiếc." Tả Khâu nói: "Bọn họ sinh sống ở sơn cốc từ nhỏ, võ công cao cường, không được dạy dỗ gì, nói chuyện cũng không lưu loát. Người như bọn họ thích hợp đưa vào quân doanh."
"Quân danh nào dám nhận bọn họ? Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao? Hoa Khanh Trần phản đối.
"Sẽ luôn có biện pháp. Về tính cách bọn họ là một trang giấy trắng, chỉ cần chúng ta dạy dỗ cẩn thận, sau này chắc chắn bọn họ sẽ nghe chúng ta."
"Ta hơi đồng tình với chủ tử của những người này, tặng không cho người một thanh đao tốt." Hoa Khanh Trần nở nụ cười hiếm hoi: "Chúng ta tốn chút thời gian tìm sơn cốc này, đoạt hết những người trong đó."
Tả Khâu lắc đầu cười: "Làm người không thể quá tham, lần này nếu không phải có thuốc mê của Mạc Tuyết Dao, có lẽ chúng ta không đánh thắng những người này. Phải tiếp tục điều tra manh mối, không thể chỉ vì cái lợi trước mắt."
"Đại nhân nói rất đúng. Nhưng mà?" Hoa Khanh Trần hỏi lại: "Những người này xử lý thế nào? Mang đi hết sao?"
"Mang đi hết."
"Không có nhiều dây thừng như vậy, lỡ như không trói chặt, dọc đường chạy mất thì càng không tốt."
Tả Khâu day chân mày: "Mời Đan Tầm và Mạc Tuyết Dao lại đây."
Cách xử lý của Tả Khâu là để Đan Tầm tìm phương thuốc, Mạc Tuyết Dao chế ra, khống chế tác dụng của thuốc mê, có thể khiến những người này không còn sức nhưng vẫn tỉnh táo, không ảnh hưởng đến việc đi đường.
"Tả đại nhân, ngài tăng tiền công cho ta!" Đan Tầm đứng trên bờ vai Tả Khâu thể hiện phản đối, Tả Khâu cười gật đầu, con chuột nhỏ này lừa hắn không ít tiền, nhưng mà, đáng giá!
Với cách này, một tiểu đội tầm trăm người, đi hai ngày, ùn ùn đến gần cổng thành Nghĩa Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.