Xu Thiên Dẫn

Chương 12:




thần binh cuồng sậu phong mang lộ, kiền khôn chấn đãng phong vân động
«thần binh đột nhiên thức tỉnh, Càn Khôn biến đổi khôn lường»
” Bảo châu kim ngao là do bản tọa đề cập trước, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, không cần để ý. Dù sao Ngu Cương cùng bản tọa cũng có vài phần giao tình, quảng đường đi tới Bắc Hải, bản tọa nguyện bồi tinh quân một chuyến.”
Mang tặng không bảo châu trên đời này đã là chuyện khó đoán trước, ai cũng hiểu được không nên chiêu gọi phiền phức đến, không phải sao?!
Thiên Xu không chút do dự cự tuyệt: “Ý tốt của Long vương, bản quân ghi nhận trong lòng. Long vương hãy ở lại nam ngự hành cung, đợi tin tức tương đối thỏa đáng.”
Tựa hồ sớm đoán được đối phương sẽ không đáp ứng, khóe miệng Ứng Long nhấc lên một mạt tiếu ý mang theo tà khí: “Tinh quân nếu lúc đó rời đi, chẳng lẽ không lo lắng bản tọa lợi dụng thời cơ gây loạn cho thế gian?”
“Sở dĩ bản quân là mời Long vương —— lưu tại Nam ngự cung.”
Một chữ lại một chữ được nhấn mạnh, mang theo ý tứ cưỡng bức không cho phép chống cự.
Ứng Long nghe vậy, con ngươi vàng sâu thẫm: “Tinh quân đến đây cũng không phải là chỉ vì bảo châu kim ngao.”
“Cũng là vì long vương mà đến.”
Thiên Xu chậm rãi đứng lên, sát ý bức người lúc này không hề che giấu, mắt phượng nhìn chăm chú trên người Ứng Long, quan sát từ trên xuống dưới như vị thần thượng cổ trên cao ngóng nhìn sinh linh bé nhỏ: “Tỏa yêu tháp nếu lưu không được Long vương, như vậy thiên hạ tuy lớn dĩ nhiên tìm không được nơi long vương lưu lại.”
Ứng Long dù chưa ly khai ghế ngồi, nhưng trên người yêu khí nhè nhẹ toát ra, cái đuôi rồng ở trên không đang dương nanh múa vuốt.
Nhưng mà, dáng vẻ vẫn tươi cười như trước.
“Trong trường hợp đó, ý tứ của tinh quân là?”
“Không thể dung, tức là không thể sống.”
Tiếng nói vừa dứt, trong không khí hai cổ lực cường đại song song va chạm, tiên khí như một đạo chắn thật lớn không gì sánh được nhốt tất thảy mọi thứ, mà con rồng kia đang lượn vòng gào thét dương nanh múa vuốt.
Bàn cờ ngọc thạch giữa hai người đâu thể nào chịu được hai cổ cường lực hủy diệt cùng lúc như thế, lúc này hóa thành lớp vụn gỗ mục cùng đá vụn lởm chởm.
Mặt đất xuất hiện hố sâu có thể chứa một người trưởng thành, cuồng phong bốn phía, lan rộng trong vòng mười trượng, ngay cả khu vườn xinh đẹp bị lực lượng vô hình phá hủy không còn gì.
Sư Linh một bên hầu hạ cũng bất ngờ không kịp phòng bị, lúc này bị nhấc lên, bay xa hơn mười trượng. May mà hắn động tác nhanh nhẹn, giữa không trung xoay người hạ xuống, đáp xuống đất ổn định thân hình.
Lúc này một lốc xoáy từ bên chân Thiên Xu dựng lên, ống tay áo bên phải vì ngược hướng gió mà dương cao lên, binh khí vô hình vẫn ẩn giấu rốt cục cũng xuất hiện ra hình dáng thật.
Bàn Cổ! Thần binh thượng cổ, thần binh không câu nệ hình dáng, dù trường hay đoản, là kiếm hay đao, ở trên tay Tham Lang sát tinh, hôm nay đúng một thanh giản dị tự nhiên, nhưng trường kiếm hàn phong rét lạnh. Nghìn năm qua, Tham Lang nắm trong tay tính mạng biết bao yêu ma, lục yêu vô số, Bàn Cổ mặc dù vẫn như cũ trong suốt không lấm bụi, không thấy vết máu, nhưng mà trong mơ hồ lộ ra một cổ sát khí khiến người ta sởn tóc gáy.
“Tinh quân muốn bản tọa giam mình trong nam ngự hành cung, dùng như nhà tù?”
“Không sai.”
Ứng Long nghe vậy cười khẽ: “Chỉ sợ, điều không dễ dàng rồi?”
Đột nhiên từ bên sườn, hai đạo hàn quang phá ra, lượn vòng trên khoảng không, nhìn chăm chú, dường như hai vầng sáng như trăng rằm hạ xuống che chở bên người Ứng Long.
Huyền hoàng Càn Khôn! Thuở trước, khai thiên tích địa thiên thần duy nhất biến thành vật, một cực là dương, nhất cực là âm. Yên lặng ngàn năm, thế nhưng lại có một cơ hội tận mắt nhìn thấy thế thần binh thượng cổ, bộc lộ tài năng. Không cần ra lệnh dĩ nhiên tự mình xuất trận, trong lòng hăng hái, lượn vòng trên không, thình lình hạ xuống đất mặt, bất tri bất giác tảng đá khét ra hai hố sâu vùi lấp cát, chỉ sợ có người cạnh kề tất thảy sẽ cảm nhận được nỗi đau của việc xẻo da rót thịt.
Thần binh liên tiếp hiện hình, vốn đình viện trước đó bị hủy hoại thảm bại vô cùng, nay hai người làm cho trong lúc đó lơ lửng hư không tia lửa bắn ra bốn phía, đình các như bị toát ra.
Thần binh hiện linh, tự nhiên nhận biết đối thủ, lúc này’ ông’ một tiếng nổ lớn, như thị uy.
Cả vùng núi này như đang trở mình xoay người, đất rung núi chuyển, điểu thú tranh nhau chạy trốn, trong lúc nhất thời bầu trời phong vân biến sắc, nhật nguyệt thôi chiếu.
Tình thế vốn là hết sức căng thẳng, mắt thấy xuất hiện trận đại chiến hệt thời Hán hai nghìn năm trước!
Lúc này Ứng Long một lần nữa quan sát thương y thần nhân (mặc trường bào xanh) trước mặt, vốn tưởng rằng không có tỏa yêu tháp, đối phương tất nhiên là không có biện pháp, ngoài dự liệu Thiên Xu dĩ nhiên dự định xem hành cung của hắn như tù giam, tuy rằng không thỏa đáng, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Nếu bị nhốt mà người bị giam lại không phải Ứng Long hắn thì hắn cũng nhất định sẽ vỗ tay hoan nghênh, trầm trồ khen ngợi.
Hắn hiển nhiên không có ngờ tới vị thần nhân hành sự nghiêm khắc này không gì sánh được, nam tử thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, cũng hiểu được có lúc thay đổi nguyên tắc!? [ ta chóng váng…^^” Long ca à, anh thật là …]
Như thế, nếu ở chỗ này phân cao thấp, thì ngay cả một viên ngọc thạch còn sót lại cũng sẽ vỡ vụn mất thôi… Hắn cũng không phải là tiếc gì nam ngự hành cung, chỉ là bỗng nhiên có loại cảm giác mổ gà lấy trứng, đích thực rất kỳ quái.
Từ từ nhấc lên tiếu ý, bên trong con ngươi vàng rực rỡ lơ đãng lộ liễu phát ra tia hưng phấn, chỉ sợ là vạn năm trước cũng chưa từng có: “Bích Phệ, Lam Khánh! Đừng vội đánh nhau.”
Hai thần binh này tựa như trung khuyển đã muốn xông ra bên ngoài cạp đối phương, lại đột nhiên bị chủ nhân kéo sợi dây lại, lúc này không cam lòng ” ông ” một tiếng nổ lớn, càng rục rịch.
Ứng Long nhíu mi: “Không nghe lời?” Bình thản hỏi, lại khiến cho hai thần binh tuyệt thế sợ hãi, trong khoảnh khắc thu liễm lại âm thanh bên người, sau đó từ mặt đất độn lên trên không, mang theo ủy khuất.
“Tinh quân trước hết nghe bản tọa nói một lời? Nếu tinh quân nghe xong, nghĩ phải đấu một trận, bản tọa tự nhiên phụng bồi.”
Thiên Xu nghếch mi.
Nếu đối phương thu hồi binh khí, Thiên Xu dù chưa thu lại Bàn Cổ, nhưng là cũng giấu đi pháp lực.
Trong hư không cường lực đột nhiên thu hôi, lá khô trên cành nhẹ rơi xuống, dưới mặt đất bên trong đình viện nhất thời xuất hiện một đống hỗn độn, cây ngã đá vỡ.
Sát tinh tàn sát bừa bãi, yêu long tác loạn, xung quanh chỗ nào có khả năng may mắn tránh khỏi?
Toàn bộ sân đình chỉ còn lại có Ứng Long ngồi trên ghế hoàn chỉnh.
Về phần bị ném ra xa hơn mười trượng, Sư Linh đang bò lên thì trên người cũng đầy bụi đất.
“Ngày trước đánh một trận, tinh quân chí ít tiêu hao năm trăm năm nguyên lực a?”
Thiên Xu không nói, nhưng này trận đại chiến kéo dài năm trăm năm, hắn một bước cũng khó dời đi, chỉ có thể lưu lại trong tinh điện đóng cửa tĩnh dưỡng, từ lúc bắt đầu tới giờ giết bách yêu cũng chưa thử qua tình trạng hao hết tinh nguyên lực như vậy.
Ứng Long thản nhiên vỗ vỗ huyền bào có điểm chút tro bụi, nhẹ nhàng nói: “Ngươi với ta đánh một trận, cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là nếu lần này, vẫn là muốn báo trước năm trăm năm chỉ sợ chờ tinh quân hồi sức, cột trụ trời xanh không thể đợi đến lúc đó đi.”
Thiên Xu thần sắc chợt biến, hắn biết rõ Ứng Long nói không sai, binh khí trong tay Ứng Long không giống bình thường, hai nghìn năm qua đánh trận cũng chưa từng gặp qua, cũng không phải là không có khả năng đánh một trận, hắn đương nhiên tự tin có thể đem nghịch long chế phục (áp chế, thu phục), nhưng mà lần này nếu tổn hao năm trăm năm tinh lực, chỉ sợ thân thể cũng sẽ chịu không nổi mà hình diệt thần ly.( thân bị diệt, tinh lực bị mất)
Ứng Long hiểu rõ ý tứ, ha ha cười: “Kỳ thực tinh quân quá lo lắng, cùng bản tọa đi đến Bắc hải tìm châu, thứ nhất dễ dàng giám thị, thứ hai đối với việc tìm châu cũng có ích. Không biết ý tứ tinh quân như thế nào?”
Đề nghị hợp tình hợp lý, phảng phất tất cả đều có lợi đối với Thiên Xu. Nhưng mà Thiên Xu lại biết, yêu long này không phải là người tốt như vậy, đáng tiếc lúc này mọi chuyện vô cùng cấp bách.
Thiên địa sắp tới có biến, xác thực chờ không được năm trăm năm……
Thanh kiếm trong tay ánh sáng tan biên, thu lại hình dạng.
Như vậy tựa như ngầm đồng ý với đề nghị của Ứng Long.
“Bao giờ xuất phát?”
Ứng Long không vội, chầm chậm nói: “Nếu một hồi cùng đi, tinh quân sao không ở lại Hành cung phía Nam mấy ngày, nghỉ ngơi cho tốt. Ôn thần Bắc hải, tuy không lợi hại quá nhưng cũng khó đối phó.”
Nhìn thấy Thiên Xu nhíu chặt vùng lông mày xung quanh, Ứng Long bỗng nhiên dời cước bộ, không chút nào e ngại choàng tay lên vai đối phương bỏ qua ánh mắt như hàn sương lạnh lẽo, cùng với sát ý cận kề.
Gần trong gang tấc, trong lúc đó cặp hai mắt vàng óng nhìn bóng thắt lưng thẳng tắp không lay của thân ảnh nam tử.
“Ngươi cũng không phải là dùng chân thân hạ phàm, thân thể phàm nhân, vốn là không thể chịu đựng được, lúc trước hành sự có nhiều miễn cưỡng, thân thể nếu không tu bổ, bản tọa chắc ngươi cũng rõ ràng…” Ứng Long tiến lên trước, trên gương mặt phảng phất như có ý đồ, nhưng mà Thiên Xu nhưng vẫn như cũ mắt nhìn về phía trước, bất động.
Ứng Long sáp lại, cận kề với khuôn mặt của Thiên Xu mặt, môi tiến đến bên tai y, ngữ khí như nhẹ nhàng nỉ non, nhưng lời vừa nói làm cho người ta sợ hãi, “Chỉ sợ qua nửa năm, tâm mạch liền đứt đoạn.”
“Thì tính sao?”
Thanh âm Thiên Xu như trước lạnh lùng như tảng băng, phảng phất việc này cùng hắn hoàn toàn không quan hệ. Nhưng mà không ai có thể so với hắn rõ ràng tình huống thân thể chính mình hơn.
Ứng Long lúc này mới thoáng rời ra, bên trong dáng vẻ tươi cười có khó có thể lý giải thâm ý: “Ngày trước bản tọa ở nơi đây khởi công xây dựng hành cung, toàn bộ linh khí liền tập trung ở phía nam này, đứng trong núi này liếc mắt thiên tuyền ( suối tiên?), tập trung linh khí trong trời đất. Nếu mượn linh tuyền, kết hợp với tiên dược, chữa trị thân thể, bản tọa đảm bảo, khả có bảo toàn thân thể năm mươi năm.”
Thiên Xu trong lòng khẽ động.
“Chỉ cần đợi mười lăm tháng này, cũng không chầm trễ hành trình. Tinh quân nghĩ như thế nào?”
=============================================================================
Hành cung phía Nam dựa vào núi mà kiến tạo, ở bên ngoài điện, có một đạo thềm đá bí ẩn thông vào trong rừng, kéo dài nửa dặm liền thấy một lùm cây, có hơi nước bốc lên lượn lờ trong rừng, nếu tiếp tục đi về phía trước, liền có thể thấy được một con suối, toát ra hơi nóng, xung quanh bốn phía đình các được xây dựng khéo léo, một con rồng bằng ngọc thạch trắng trong nước, nước ấm trong suốt.
Hơn thế bốn phía xung quanh là dãy núi bao phủ, rừng cây xanh lá mạ cùng cái đền nguy nga, tầm nhìn không bị trở ngại, rất có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Đáng tiếc cảnh đẹp như vậy, lại không được người trong ao đang tắm rửa quan tâm.
Bên trong nước suối ngoại trừ bốc hơi ấm nóng, còn phảng phất vị thuốc đông y.
Hơi nước tràn ngập, thấy ẩn hiện trên sàn ngọc chính là y phục, tất hài chỉnh tề, nam nhân thân thể khỏe mạnh đang ngâm ở bên trong, chỉ lộ ra đôi vai dày rộng, mặc dù xung quanh hơi nước phủ mờ, nhưng nước trong suối trong suốt, mơ hồ có thể thấy được nam tử khoanh chân mà ngồi. Cởi xuống mũ buộc, mái tóc đen dài buông trên mặt hồ, thắt lưng thẳng đứng, hai mắt nhắm nghiền, hơi nước nóng trong suối là nguyên nhân tạo ra tầng mồ hôi dày dính trên trán kia, nhưng nam tử vẫn không có chút động tĩnh, trước sau không nhúc nhích ngồi vững ở trong hồ.
Tỏa yêu tháp vừa vỡ, yêu tà tán loạn khắp nơi, trong lúc tìm linh châu không tránh khỏi chuyện đụng phải yêu tà gây hại nhân gian. Hắn tự sẽ không đứng bên ngoài bàng quan mà nhìn, nhưng nghiệt nỗi thân thể hiện giờ là làm từ thịt xương của phàm nhân. Nếu là bị thương nặng tự nhiên sẽ lưu lại dấu vết, hơn nữa bản thân hắn đúng là cần … ngâm ở trong hồ này, vô ý cởi bỏ tầng tiên thuật, trong hồ người nam nhân này chỉ là một thân với túi da có thể nói là hoàn toàn bị vỡ nát.
Lúc này tại chỗ bậc thang truyền đến tiếng bước chân, nam nhân cũng không giương mắt, cứ ngồi thiền như vậy.
Huyền sắc trường bào hiện tại ở bên cạnh ao, rút đi long bào nạm vàng, Ứng Long sau khi cởi bỏ y phục nhìn qua lại tăng thêm vài phần tà mị, đáng tiếc trong tay hắn đang cầm một cây thuốc bắc, hiển nhiên khiến cho khí độ vương giả tổn hại không ít.
Nhưng mà hắn chả thèm quan tâm chút xíu, thản nhiên chọn một khối đá ngồi xuống, sau một lúc quan sát nam nhân trong ao, đối phương hiển nhiên đối với hắn hờ hững không thôi, hắn cũng không bắt chuyện, hơi khom lưng, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào nước trung, sau đó liền đem chút nước dính trên đầu ngón tay thử vị, tâm tình hoàn toàn thoả mãn.
Một trận gió mát thoáng thổi tới vách ngăn, nam nhân trước mắt kia một thân như muốn đổ, Ứng Long không khỏi nhíu mày. Tay nắm cây thuốc ban nãy nghiền nát bấy, liền thả vào trong hồ.
Những … thảo dược này là tử sắc diệp, cánh hoa, nhụy hoa đều là màu tím, rất hiếm thấy. Vừa quyện vào trong hồ, vị ban đầu tán dần mang theo vị ngọt trong hơi nước bốc lên, tan vào trong hồ.
“Nhụy cửu tử. Long vương cũng không tiếc.”
Giọng nói trầm thấp, bởi vì bầu không khí vô cùng ấm áp mà trở nên có chút ướt át, phảng phất toát ra từ tâm tình.
Ứng Long nhưng hơi ngừng tay, cho thảo dược đều đã nghiền nát vào nước, vỗ vỗ tay, để số còn lại sang một bên.
Nhụy Cửu tử là thần dược trên tiên giới, có thể hồi sinh người chết, có thể làm hồi sinh xương thịt. Chỉ là sinh trưởng ở trên chín tầng mây, cực kỳ hiếm có, trong tay Thiên Quân. Chỉ có tiên nhân thiên cung lập hạ chiến tích được Thiên Quân ban cho thì mới có cơ hội được ban thưởng bai bình cửu thiên tử lộ này.
Trong khi đó, Ứng Long mới vừa rồi thế nhưng rõ ràng, thả gần nửa cân nhụy cửu thiên tử …
Nhưng mà chủ nhân của số nhụy cửu thiên tử này thế nhưng chẳng hề để ý, hình như bỏ vào trong nước kia bất quá chỉ là cây cỏ không đáng tiền: “Đâu, là thượng đế keo kiệt, nói gì mà ban thưởng cho nó hùng hồn. Chứ bản tọa chỉ là nhấc tay, bất quá cũng chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi.”
Nhụy cửu thiên tử quả nhiên thần kỳ, lúc này những thương tích dữ tợn trên thân thể Thiên Xu không tiếng động từ từ khép lại, tiên dược chậm rãi rót vào trong cơ thể trong lúc vô thức từ từ chữa trị gân mạch thân thể.
Thiên Xu cũng biết đối phương không tiếc tiêu hao tiên dược khó cầu được, chỉ là càng làm như vậy, trái lại những việc Ứng Long gây ra càng khó hiểu.
Vị yêu đế khiến kẻ khác khó hiểu kia, dù bận rộn vẫn ung dung ngồi ở bên bờ, nghiêng đầu, có chút suy ngẫm đang nhìn chăm chú vào hắn. Cũng không biết là do hơi nước ở đây, hay là do cảnh sắc hoàng hôn, đôi con ngươi vàng lấp lánh kia lại giảm đ vài phần sắc bén, thêm một phần chăm chú kỳ lạ.
Thiên Xu nhíu mày, con mắt chăm chú nhìn ở trên người, muốn nhìn gì cũng tùy không ảnh hưởng gì tới người khác, huống hồ bất quá chỉ là một bọc da, có cái gì đẹp? Chẳng thể hiểu nổi.
Vì vậy hắn một lần nữa nhắm hai mắt lại, chuyên tâm làm một pho tượng ngồi trên bờ hơn.
“Vì sao?”
Qua hồi lâu, đang lúc cho rằng đối phương ắt hẳn phải ly khai từ lâu, bên người vang lên giọng nỉ non, khiến cho Thiên Xu suýt nữa nghĩ chính là thanh âm của gió.
Nhưng mà không ai để ý đến nghi vấn của Long thần thượng cổ.
“Thiên mệnh vô tình, ngươi… vì sao còn không tiếc tất cả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.