Xu Thiên Dẫn

Chương 22:




minh hối thị trú xuy đông hạ, xá thân mai cốt thủy thần minh
mắt sáng tựa nhật nguyệt Đông Hạ thổi nghịch dòng, thủy thần liều mình chôn thân vùi cốt
Ngu Cương cả người chấn động, một loại cảm giác kinh hãi không hiểu bò lên trên lưng, cực kỳ khiếp sợ hai mắt trừng to nhìn thần nhân người đầy sát khí này.
“Ngươi…”
… Lời này cũng không phải là vô lực không thể nói nên lời uy hiếp mà do sự cương quyết trong mắt Thiên Xu, cũng đủ để người thông minh biết đều mà ngậm miệng lại, chỉ cần lúc này nhẹ lắc đầu cự tuyệt, chắc chắn Bàn Cổ tạc không chút nào lưu tình sẽ cắm vào bụng, người kia sẽ thò tay móc lấy quả tim ra.
Trong động lạnh như băng bị đông cứng lại, bên trong như có một ngọn lửa hừng hực chạy trong đó, lôi điện hóa thành nhà tù bằng đá, cùng với… người trước mặt, đối mặt với lệ phong lông tóc vô thương (không chút tổn hại), nam tử kia thần tình lạnh lẽo tràn đầy cương quyết.
Sợ hãi, lần đầu tiên cảm giác này lan tràn nơi nơi, đều là thần nhân tuổi thọ ngàn vạn năm trong đất trời, thế nhưng chẳng biết vì sao trong lòng vị cổ thần lúc này đây lại có cảm giác như kề cận sinh tử.
“… Không có khả năng, ngươi…” Ngu Cương khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, “Trên thiên giới dĩ nhiên lại có thần tiên như vậy…”
Nàng ta không tự chủ được lui về phía sau, xoay người muốn chạy trốn, nhưng mà bốn phía bị vây quanh trong lôi điện càng đến gần chúng sẽ mạnh mẽ lóe ra, điện quang bắn ra bốn phía, sét đánh chớp nhoáng, hầu như lúc này chỉ còn mỗi bộ da tuyết trắng không hoàn chỉnh bên dưới mà thôi. Cho dù pháp lực mạnh đến nhường nào cũng không thể nào vượt qua lôi điện pháp chướng này.
Điện quang toát ra chói mắt, thần nhân đứng sừng sững nơi đó, cũng không bởi vì áp chế được kẻ khác mà sắc mặt lộ ra nửa điểm vui mừng, phảng phất như đây là kết quả mà một khắc khi hắn bước vào trong đền, đã định trước rồi.
Ngu Cương trên mặt tràn đầy vẻ khuất nhục, sống nghìn vạn lần năm qua, thế nhưng đây chính lần đầu tiên bị bại triệt để như vậy. Đối phương cũng không bởi vì thân phận thần Bắc Hải của nàng mà có một chút nương tay, cũng không vì dung nhan tuyệt mỹ mà sinh ra một chút thương hại nào.
Thần lực là tuyệt đối, không được phép cho dù là một chút chống trả.
Nhịn không được xiết chặt nắm tay, có đúng hay không, thực sự là phải đem trái tim trả lại cho hắn?
Oán hận trừng mắt Thiên Xu, mỗi lần vừa mới dùng hết sức nắm chặt trong tay vật nào đó, luôn luôn tại thời điểm khi mọi chuyện sắp sửa xong xuôi, cứ như vậy thật đơn giản bị thần tiên trên Lăng Tiêu đoạt đi… Tựa như đôi mắt nhật nguyệt kia, nam nhân luôn luôn mỉm cười quan sát vạn vật thế gian.
“Ầm ầm —— “
Đột nhiên cách đó không xa một tiếng nổ vang lên, Ngu Cương qyau đầu nhìn lại, cách đó không xa bụi bây mù mịt cuồn cuộn, một khối nham bích thật lớn rơi xuống đáy động, phá ra một cái động lớn.
Huyệt động này mặc dù nhìn qua thì đoán chừng tuổi của nóđược nghìn vạn rồi, thế nhưng không thể chịu được sức phá của lôi điện, lửa cháy băng đông, xung quanh nghiêng ngả chấn động lăn qua lăn lại, khi điện quang lóe ra, vách tường bên trong cảm giác như bị phá nát hoàn toàn, hiện ra vết tích nứt nẻ.
Mũi nhọn hình lưỡi liềm sắc bén từ trên bắn vào trong động, rõ ràng chỉ chiếu sáng nhàn nhạt, thế nhưng phảng phất như có một bàn tay vô hình, liên tiếp bổ chặt khiến cho động bích một khối lại một khối từ trên cao rơi xuống vỡ vụn, lỗ hổng kia không ngừng mở rộng ra.
Mắt thấy huyệt động này toàn bộ sắp sửa trở thành tháp hoang, Ngu Cương thần sắc đại biến.
“Không!!!” Một tiếng thét chói tai, cái đầu thoát khỏi… tù đá.
Điện quang kinh hoàng, tiếng sét oanh tạc, trong lúc đó như nghe được tiếng thét cựckỳ thảm thiết, mà trong trận pháp vây khốn kia … một khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ, mị hoặc vừa mới đi ra ngoài, cả người từ vảy cho đến làn da trắng nõn nà bị cháy đen, thậm chí từng mảng từng mảng bong ra. Nhưng mà người kia không quan tâm, lảo đảo chạy bổ nhào về phía đáy động.
Nguyệt quang chiếu rọi xuống một đống phế tích, bụi bặm bay lên, lại bị đám nham thạch bụi bặm bao trùm, Ngu Cương hoàn toàn quên mất trên người chưa đựng pháp lực vô biên của một thần nhân, dĩ nhiên không mảy may quan tâm tay không đào bới lớp đất đá dày đặc, ở đâu đó, tựa hồ như vùi vật gì quý trọng đến mức nàng ta không tiếc tính mệnh để tìm lại nó.
Thiên Xu hờ hững nhìn qua, chỉ là nâng tay thu hồi pháp thuật.
Lúc này huyệt động hầu như là tòa tháp hoang tàn, bầu trời trên cao có ánh trăng sáng huyền ảo sao thưa lấp lánh, rơi vào trên sườn mặt lạnh lẽo, kiên quyết kia, trông qua thật sự cao ngạo vô tình, với những chuyện vừa gây ra cho Ngu Nương một tia thương hại cũng không có.
Hắn hạ xuống mặt đất, nhíu mi nhìn qua thần Bắc Hải tựa như một kẻ điên loạn.
Ngu Cương chỉ dùng một đôi tay bằng da bằng thịt, đào bới từ bên dưới lớp đất đá lớn kia ra cái động sâu rộng có thể chứa được một người cao tới vài thước, may mắn là da vảy kiên cố cứng cỏi, nếu đổi lại là con người, chỉ sợ đào bới đến nỗi bị chặt đứt ngón tay, cũng không có khả năng khoét sâu ba thước.
Bỗng nhiên trong mắt tuôn ra tia sáng vui mừng như điên, ngừng lại động tác hung ác độc địa lúc trước, trái lại nhanh chóng cẩn thận đứng lên, đẩy lớp cát đá ra, từ trong bùn đất ôm lấy một bức hoạ cuộn tròn. Bức hoạ cuộn tròn bị bùn nhão làm dơ, Ngu Cương lấy tay lau đi, nhưng mà tay nàng càng lau lại càng bẩn, trái lại khiến cho bức hoạ cuộn tròn trở nên rối tinh rối mù.
“Không, Chúc…” Người như mất hồn ngồi bệch xuống đất ôm lấy bức hoạ cuộn tròn, nhòe nhoẹt nước mắt, luôn rơi như mưa xối xả trên da vảy cháy đen.
Phía sau có tiếng bước chân khiến cho nàng sợ hãi kinh ngạc tỉnh lại, bỗng nhiên xoay người lại, ngẩng đầu kinh hoảng, nhìn về phía thần nhân nghiêm khắc kia. Lúc này thân ảnh cao to, đứng dưới vầng trăng tựa như sát thần ngay trước mặt, khiến lòng người thấp tha thấp thỏm lo âu, “Ta.. ta giao trái tim trả lại ngươi! Làm ơn xin đừng hủy đi tia sáng duy nhất của ta …” Ngu Cương hai ngón tay móc vào yết hầu, động tác nhanh nhạy sắc bén, chỉ thấy từ trong cổ họng bỗng nhiên cố moi một vật thể ra, há mồm liền phun ra một bông tuyết trong lòng bàn tay, ném tới chân Thiên Xu.
Thiên Xu cúi mắt nhìn, trong nháy mắt từ khối băng tuyết cực kỳ to lớn kia dĩ nhiên từ từ bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
“Thất lễ rồi.”
Thiên Xu ngẩng đầu lên nói: “Ứng Long vương, bản quân đã thay ngươi lấy lại trái tim.”
Phía sau hắn, chính là Ứng Long vương cùng mười hai giáp vệ của hắn, bọn họ chẳng biết khi nào thì đã đi vào nơi này rồi.
Bên trong động tĩnh lớn như vậy, mười hai long vệ này không biết bị làm sao, không hề có động tĩnh gì. Lúc này khi nhìn thấy từ trong miệng Ngu Cương phun ra một khối băng tuyết chính là trái tim, lại nghe thấy lời của Tham Lang tinh quân nói, dĩ nhiên bọn họ mới biết, đó chính là trái tim của long chủ!! Nhất thời trong mắt mỗi người đều lộ ra hung quang, trừng mắt nhìn Ngu Cương, hận không thể đem thiên đao vạn quả hạ xuống.
Chỉ là hôm nay cung điện xanh vàng rực rỡ trong nháy mắt hóa thành một mảnh tro tàn phế tích, mà Bắc Hải thần lúc trước vốn ngang ngược kiêu ngạo hôm nay cả người cháy đen, lân phiến từng mảng từng mảng bị bong ra, tình trạng cực kỳ thê thảm thật khiến cho người ta tò mò ghé mắt.
Trên mảnh phế tích, thương y thần nhân vững vàng đứng đó.
Từng cụm lửa nhỏ loe lóe trong hư không, thương bào nhè nhẹ thổi bay, bông tuyết nằm trên tảng đá lởm chởm dưới mặt đất như tô điểm cho vị thần nhân này, nửa vầng trăng huyền diệu giống như tinh hoa trong trời đất, ngẫu nhiên vài ánh tia sáng nhảy ra, như vết tích lưu lại từ ác chiến trước đó.
Sát tinh Tham Lang, chỉ đứng ở nơi đó, tay áo nhẹ dương cao theo gió, không dính tinh huyết, không nhiễm bụi bặm, thế nhưng khiến cho mười hai giáp vệ liệng long từ đáy lòng song song mọc lên một loại cảm giác sợ hãi.
Thiên Xu tất nhiên là không thể nào không phát giác ra, trở mình vươn bàn tay đưa qua, bông tuyết từ trong bàn tay hắn bay về phía sau, vô hình như có cánh tay vững vàng đưa đến trước mặt Ứng Long.
Ứng Long cười nhẹ, nâng tay đón lấy: “Làm phiền.”
Thái độ thong dong tự tại này, phảng phất như đưa qua không phải là trái tim lúc trước từ trong ngực hắn bị mỗ xẻ đi, mà là tiện tay cầm ly nước chè xanh uống giải khát.
Hắn tiện tay giao vật ấy cho Sư Linh. Sư Linh hai tay tiếp nhận, khác với ngày thường, thật khó thấy tình cảnh mặt đổi sắc thế này, trở tay xả áo choàng xuống bao kín bông tuyết, trân trọng ôm vào trong ngực.
Ứng Long cất bước tiến lên phía trước, tới bên cạnh người Ngu Cương.
Hai người thân hình đều cao to, nhìn qua gần như sánh vai.
Một người khí phách tự nhiên vốn có, một người nghiêm nghị cương liệt, tựa như lòng người khó có cơ hội để cho người bên ngoài chen chân vào.
Ứng Long nhẹ liếc mắt qua nhìn quyển tranh cuộn trong lòng nữ tử, chuyển mắt nhìn về phía Thiên Xu, trong ngữ khí có chút hàm ý trêu chọc: “Ngươi ta như vậy, có tính là … lấy đá đè con cua hay không?”
Con cua vỏ cứng cáp, kiên cố như kiềm kẹp chặt, sống cả dưới nước lẫn trên cạn, cho dù là cá lớn tầm thường cũng ăn không được, thế nhưng bị tảng đá lớn đè nặng, không cần dùng nhiều thủ đoạn, vốn dĩ không có khả năng chống chọi lại, liền có thể đơn giản đem con cua áp đến chết, kỳ thật không có cơ hội trở mình lại.
Bọn họ hai người, một vị là Long đế phương Nam tôn quý một phương có thể phá vỡ trụ trời, một vị là Tham Lang sát tinh trong tay khiến cho vô số ác yêu không thể luân hồi, mà Ngu Cương chống lại bọn họ, xác thực như con cua nhỏ cùng với tảng đá nặng, hơn nữa… Là hai khối.
Thiên Xu thiêu mi, đối với lời hắn nói ra như vậy không cho là đúng.
Ngu Cương nghe được thanh âm của Ứng Long, cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng mà ánh mắt tán loạn, tựa hồ như đã mất đi thần trí.
Ôm tranh cuộn, vội vã vươn tay kéo lấy vạt áo của Ứng Long: “Ứng… Ứng, ngươi đã đến rồi? Thế nhưng, hắn lại không gặp … Hắn phải đi?”
Ứng Long buông mắt, khóe miệng gợi lên một tia cười khổ, thở dài lắc đầu: “Ngu Cương, ngươi đã quên sao? Chúc Long liều mình vì thiên địa, xương cốt từ lâu đã chôn vùi sâu trong đất hoang.”
Ngu Cương ngây ngẩn cả người, hoang mang tự hỏi điều này hình như đã sớm biết được, rồi trong đầu lại như tựa hồ có chút ý niệm không rõ, vuốt ve tranh cuộn trong lòng, bức hoạ cuộn tròn, bóng lưng cao to, hiện ra trước mắt. Ngay cả đã trải qua nghìn vạn năm, hắn đã rời đi lâu rồi thế nhưng phảng phất như mới ngày hôm qua.
Thiên Xu nghe vậy cảm thấy hơi kinh ngạc, nguyên lai nam tử trong bức tranh này, chính là người cùng Nữ Oa nổi danh sáng lập ra cổ thần —— Chúc Long.
Ở ngoài phía tây Bắc Hải, dọc phía Bắc con sông, có một vị thần, thân người mặt long, tên gọi Chúc Long.
Người ta kể lại rằng Chúc Long pháp lực vô biên, da đỏ vảy hồng, chiều cao nghìn thước, không ăn không ngủ không ngừng, nhắm mắt lại là thiên địa đen tối, xem xét nhật nguyệt, Đông Hạ nghịch chuyển. Đông khi nào kéo trận tuyết lớn, Hạ khiến kim loại nóng chảy.
Chính là một vị thần minh thượng cổ siêu phàm nhập thánh như thế này, chưa từng đặt chân vào thiên cung, chưa bao giờ toan mưu đoạt vị, trái lại tình nguyện ở lại nơi phương Bắc âm u, soi sáng trời đất, rọi sáng cửu tuyền ( âm ty). Năm qua đi tháng lại tới, cứ như vậy thanh danh không màng, tiên nhân cổ thần ham thích con người cung phụng vật tế thờ cúng, chúng tiên sông núi trời mây khắp chốn trên thiên đình cũng không hề biết đến chuyện như vậy, chuyện này trong lúc đó cứ từng chút từng chút bất tri bất giác (thấm thoát) ngày một mai một trong thiên địa.
Mà Ứng Long, cùng Ngu Cương, hầu như chỉ còn lại hai người nhớ về truyền thuyết khởi đầu này, lại có chuyện sâu xa?
Ngu Cương cúi đầu đôi mắt dừng ở trên người trong tranh, si ngốc hỏi: “Nguyên đan hóa châu, thân thể hoá thạch, chôn vùi trong thiên địa… Chúc, ngươi bỏ đi được như vậy sao không đợi chúng ta…”
Con ngươi vàng lấp lánh thâm thúy sâu thăm thẳm, chợt lóe qua rồi lại biến mất.
” Quay về với thiên mệnh.” Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, nhãn thần bất định biến ảo rơi vào trên người bên cạnh thương y thần nhân.
“Hắn bất quá chỉ là khuất phục số trời vô tình.”
“…”
Thiên Xu cũng không phải không hề biết sinh tử đã định, số trời vô tình, cho dù tiên phàm cũng khó thoát khỏi thiên mệnh. Ngay cả đau khổ giãy dụa, cũng không lay động, đom đóm lại chói lọi như mặt trời quả thực là chuyện buồn cười.
Mặc dù thức là ban ngày, ngủ sẽ hóa đêm, hà hơi ra mùa đông, thở ra là mùa hạ chính là vị cổ thần sáng lập… cũng không ngoại lệ.
Lúc này lại nghe Ứng Long nói với Ngu Cương: “Quả tim này, bản tọa có chỗ phải dùng, xem ra không thể cho ngươi được.” Nói xong, Ứng Long giơ tay lên, từ trên đỉnh đầu Ngu Cương, nói nhỏ: “Vươn tay ra.”
Ngu Cương thế nhưng rất thuận theo, vỗ sạch tay vươn ra, khi thấy ngón cái của Ứng Long nhẹ nhàng chà xát nơi giao nhau ngón trỏ cùng ngón giữa, chảy xuống một lớp cát màu vàng óng rơi trong lòng bàn tay của Ngu Cương, thành một lớp bột phấn màu vàng ánh kim.
Dường như lớp bột mịn nhỏ vụn màu vàng ánh kim này đối với vị Bắc Hải thần có khả năng biến hóa ra kim bích cung điện này mà nói, bất quá chỉ như trâu mọc lông, không hề có chút giá trị nhưng mà lúc này khi Ngu Cương nhìn thấy vật ấy thì hai mắt hỗn độn đột nhiên hiện tinh quang.
“Tất nhiên, đổi lại thành vật này, nói vậy ngươi cũng nguyện ý.”
Một bên Thiên Xu nhìn thấy không khỏi giật mình, hắn tự nhiên nhận ra được vật ấy, chính là hắc báo yêu khi xưa từ trong tỏa yêu tháp chạy đi, Văn Khúc tinh quân trăm phương nghìn kế cướp đoạt mảnh châu còn sót lại vốn ở trong tỏa yêu tháp trên tay tiểu đồ nhi kia, vốn dĩ lần thứ hai muốn đoạt lại vật ấy khi phá vỡ yêu vực, nhưng chưa đợi hắn ra tay ngăn cản, Ứng Long đột nhiên hiện hình không chỉ đánh chết hắc báo yêu, còn đem mảnh châu còn lại phá hủy!
Không nghĩ tới, Ứng Long lặng lẽ thu hồi bột phấn của tàn châu kia!
Hôm nay lại đem vật ấy tặng cho Ngu Cương…
Thiên Xu không khỏi nhìn về phía Ứng Long, cái nam nhân này thế nhưng vẫn như khi xưa, khóe miệng mang theo tươi cười bí hiểm, mà lúc này Thiên Xu thế nhưng không hiểu và cũng chẳng cảm nhận thấy được, tựa hồ y như nhìn thấu hết mọi chuyện, hiểu rõ tất cả dáng vẻ tươi cười của người kia, muôn đời ẩn sâu trong khoảng không mà y lại rõ ràng như thế.
Trong lòng căng thẳng, Thiên Xu tự nhiên lại có một tia buồn bã vô cớ.
Trên phương diện này, rốt cuộc, hắn quên mất cái gì?!
Nhận lấy vật trong tay Ứng Long, Ngu Cương trân trọng giữ lấy, rất sợ bột phấn vàng óng trong lòng bàn tay bị gió thoáng qua sẽ mất đi một ít.
Ngu Cương đưa vật ấy đến bên môi, ham muốn hôn lên nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.
“Đúng là nguyên đan của Chúc …”
Hơi ngẩng đầu, trong mắt hỗn độn nay đã trở nên rõ ràng hơn, bỗng nhiên tỉnh ngộ nhiều điều, có chút khiếp sợ, “Chẳng lẽ tỏa yêu tháp đã…”
Ứng Long cũng không giấu diếm: “Phi tinh giáng trời, châu vỡ tháp đổ.”
“A…” Ngu Cương cười đến cay đắng khổ sở, trán cúi xuống tựa vào cổ tay, “Thế gian vạn vật, luôn luôn biến ảo thay đổi, nhưng đều có giới hạn… Hắn liều mình mà bảo hộ thiên mệnh, cuối cùng cũng kết thúc.”
Thiên Xu đứng một bên nghe hai người nói như vậy, mặc dù sắc mặt hơi biến, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi bị chấn động vô cùng.
Ngày xưa, Bất Chu Sơn bị phá hủy, tất thảy mọi thứ đều là bụi tro phế tích, Cửu Châu bị nứt ra, thiên giới không thể phục hồi, đất không thể toàn vẹn như trước, Nữ Oa thần nâng đá vá trời, nỗ lực để khôi phục lại bốn cực.
Dĩ nhiên chuyện này, phải lấy cửa Côn Lôn làm cơ sở, dùng linh châu hỗ trợ, nâng trụ chống trời lên để đỡ lấy bầu trời. Hắn cũng không phải là không biết, khóa dùng trong tỏa yêu tháp có khả năng trấn áp bách yêu khiến bọn họ kinh sợ, chính là bảo châu khi dùng để chống trời, dĩ nhiên chính là từ nguyên đan Chúc Long biến thành!
“Tìm bảo châu kim ngao, là vì muốn đỡ trời.”
Ứng Long đảo tay, kim quang bảo châu chói mắt hiện lên trong bàn tay hắn. Lúc này trong số mười hai giáp vệ, vị giáp vệ Hào Lăng đi ra, hai tay nâng lên một cái tráp, Ứng Long mở ra thế nhưng thấy bên trong là vỏ châu, hai bộ phận của linh châu ngay lập tức gặp nhau, ‘ông’ một tiếng nổ lớn.
“Gấp cái gì?” Ứng Long nhẹ nhàng quở trách, phảng phất như đang trêu đùa hạt châu này.
Hai tay nhẹ nhàng thi triển, trong chớp mắt khi chậm rãi mở trap ra, kim quang bắn xa vạn trượng, thậm chí có thể sánh với ánh sáng của Kim Ô, cả Tiều Tịch đảo dường như được ánh sáng thái dương ban ngày soi chiếu, hào quang hơi thu lại, liền thấy hai châu hợp nhất, linh châu lung linh, nghịch hướng phảng phất như hồi chuông tuyệt diệu vang vọng, cực kỳ kỳ diệu.
Ứng Long đem hạt châu để vào trong hộp, một lần nữa khép lại mang tới, đưa đến trong tay Thiên Xu tươi cười không đổi nói: “Cuối cùng cũng không phụ sự phó thác của tinh quân.”
Thiên Xu gật đầu, nhận lấy hộp gỗ.
“Nếu đã lấy được bảo châu, việc này cũng không nên chậm trễ, bản quân đi trước.” Ngụ ý, đó là lập tức khởi hành đi trước quay về tỏa yêu tháp đặt lại châu, bảo vệ tòa tháp, trời lại lần nữa trong xanh.
Ứng Long nói: “Về Côn Lôn đường xá xa xôi, không bằng…”
“Không cần làm phiền.” Thiên Xu kiên quyết cự tuyệt, lúc này chim thanh loan ở giữa không trung kêu to, giang cánh hạ xuống, cúi đầu đứng bên cạnh.
Thiên Xu ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người Ứng Long: “Chuyện tìm châu làm phiền Long vương hỗ trợ, bản quân tự nhiên sẽ báo cáo lại với Thiên quân, để biểu dương khen ngợi.” Tham Lang tinh quân nhãn thần nghiêm khắc như lưỡi dao ra khỏi vỏ, “Mong Long vương nhớ tới lời khuyên của bản quân lúc trước.”
Ứng Long mỉm cười, như có như không.
Thiên Xu bước trên lưng chim, chim thanhloan vỗ cánh bay vụt trên bầu trời.
Ở giữa không trung xoay người lại hơi hơi dừng lại, thế nhưng lời nói vẫn lạnh như trời đông giá rét: “Long vương trái tim đã thu hồi, cũng nên mau chóng để vào chỗ cũ, bằng không sẽ tổn hại nguyên thần, không tốt.” Không đợi đối phương đáp lại, chim thanh loan nghển cổ cất cao giọng, thương ảnh như quyện trong sắc trời, bay liệng mất hút trong khoảng không.
Con ngươi vàng lóe sáng nhìn phía chân trời xa xa nơi thương ảnh dần dần tiêu thất, Ứng Long nâng mi cười khẽ, lời nói ra như nỉ non.
“Lúc này cuối cùng khi vượt qua sông, lại đem chiếc cầu kiều như bản tọa dỡ xuống a… Bất quá ngay cả một lời từ biệt cũng không có, quả nhiên là rất vô tình nha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.