Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Chương 11:




Biên tập: Mr.Downer
Trong thành Văn Cống yên tĩnh như tờ vẫn là một mảnh hắc ám mênh mông.
Không có mặt trời, tự nhiên cũng không có mặt trời mọc hay mặt trời lặn, mỗi ngày đều không thể phân biệt với ngày hôm trước.
Điều duy nhất có thể phân biệt là người sống ở bên trong. Diệp Duy Viễn đã từng nghe qua truyền thuyết về Ma Vực, bên trong lời đồn nói rằng những ma đầu phạm vào sát nghiệt, trời đất không dung đều sẽ hướng về nơi này. Nhưng y chưa bao giờ tận mắt thấy những kẻ đó, giống như lời đồn chẳng qua chỉ là lời đồn, thực ra cũng không tồn tại.
Mới đầu y còn có thói quen đánh dấu ngày tháng —— Mỗi một lần hừng đông, y sẽ khắc một vệt thật sâu trên mép giường. Sau khi bị giam cầm trong cung điện hoang vu này, y dần dần chết lặng, cũng lười phí tâm ghi nhớ rốt cuộc đã trải qua bao lâu.
Đối với người như y mà nói, ngày tháng thật ra không có ý nghĩa. Y có thể sống rất lâu, lâu đến mức chính y cũng đều cảm thấy chán ngấy, nhưng trong quá khứ, mỗi ngày của y dường như trôi qua trong lo lắng thấp thỏm, sợ hãi cái gì đó sẽ cướp đi thời gian vốn không còn nhiều kia.
Diệp Duy Viễn không phải chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ đi, nhưng y căn bản không nghĩ ra được nếu rời khỏi đây thì có thể đi đâu —— Khắp nơi trong thành đều là người rối quỷ dị, chúng là con mắt của ma vật kia, thay nó giám thị những chuyện lớn bé xảy ra trong thành. Ra xa hơn một chút, rời khỏi thành, là tuyết nguyên bao la mênh mông vô bờ. Không có Thanh Vân, cũng không có lưỡi đao, y dùng cái gì để đối mặt với những kẻ luôn nhìn chằm chằm muốn lấy mạng mình?
Từ chỗ đang ở, Diệp Duy Viễn nhìn ra bên ngoài. Trời tối đen, đừng nói là mặt trăng, ngay cả những vì sao cũng không có, chẳng có gì đáng xem.
Trước đây, mỗi khi đến ngày trăng tròn nhất, Tư Đồ luôn thích tìm y đi uống rượu. Làn gió ôn hoà ngây người, một bình rượu ngon cùng một vầng trăng ấm cúng, cho dù là một người không hiểu phong tình như y cũng không chịu được mà muốn đắm chìm vào trong đó.
Đây là cách duy nhất để y quên hết tất cả, cho dù chỉ ngắn ngủi trong chốc lát.
Một lúc sau, y chợt tỉnh khỏi những phút chợp mắt. Dù chỉ ngủ thiếp đi, nhưng y vẫn cực kỳ nhạy cảm với biến hoá xung quanh.
Hoá ra là chút xíu dầu cuối cùng trong chụp đèn trước mặt đã cháy hết, y không tính đốt thêm, chỉ ở lẳng lặng mở to mắt ở trong bóng tối, như một con quỷ phất phơ. Đèn đuốc bắt đầu tắt, rất nhiều thứ sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Sắp đến lúc đó, y phủ thêm áo khoác ra cửa.
Hành lang bách chuyển thiên chiết* thật dài, y cũng không biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu gian phòng, phía cuối mỗi gian phòng là cái gì.
*Bách chuyển thiên chiết: Xoắn hàng ngàn vòng, quanh co khó đi.
Đi đến chỗ có ánh đuốc sáng trưng, y hơi khó chịu mà nghiêng đầu. Một góc của cung điện, biển đèn cháy rực không bao giờ tắt, bên trong hình như là mỡ cá voi chưa qua tinh luyện, tản ra mùi dầu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
“Ngày hôm nay ngươi đến rất sớm.”
Chính giữa cung điện là người gỗ có dáng vẻ trẻ con kia, cũng là chủ nhân của Ma Vực này.
Nó đứng trên ghế, trước mặt bày bàn cờ, như bởi vì đánh cờ với bản thân mà rơi vào trong một câu đố.
Đến đây nhiều lần nên Diệp Duy Viễn tự nhiên đã thành thói quen. Y ngồi vào phía đối diện người gỗ, tuỳ ý cầm một quân cờ dịch chuyển một bước, đánh vỡ cục diện bế tắc trên bàn cờ.
Đầu gỗ dùng con mắt âm trầm của nó nhìn y, giống như muốn nhìn ra căn nguyên từ bên trong.
“Có chuyện gì?”
Nó giơ lên một quân cờ khác, di chuyển một bước nhỏ.
“Ngươi biết kết cục như thế nào sao?”
Thứ này nói là bàn cờ, không nói là một bàn địa đồ, trên đó phân chia tỉ mỉ môn phái và các quốc gia, còn thứ bọn họ cầm trong tay là những người gỗ bé xíu.
Nếu nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện những người gỗ này trông rất sống động, trang phục cũng không giống nhau, trên ngực còn khắc sinh thần bát tự*.
*Bát tự: Tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi), là một cách xem số mệnh của Trung quốc.
“Nam Hề sẽ bị diệt quốc.”
Diệp Duy Viễn lại cầm lấy một quân cờ có hình dạng tướng quân, đặt tới trước mặt hoàng đế, lộ ra một nụ cười có chút châm chọc.
“Ngươi xem.”
Bọn họ chỉ di dời hai ba bước, toàn bộ thế cục cũng thay đổi: Cân bằng lúc trước đã hoàn toàn bị đánh vỡ, những người gỗ còn lại tự động di chuyển, bao vây hoàng đế Nam Hề lẻ loi vào giữa. Bên trong có tướng quân phản loạn, ở ngoài có cường địch vây quanh, Nam Hề bốn bề thọ địch, hoàng đế đáng thương rất nhanh bị những người gỗ còn lại đánh đổ. Nhưng vẫn chưa xong, sau khi lật đổ hoàng đế, những người gỗ còn lại tựa như thú dữ không chiếm được thoả mãn, bắt đầu đặt ánh mắt lên trên người đồng bạn bên cạnh.
“Lòng người chính là như vậy, vĩnh viễn không thoả mãn với những gì mình đạt được, chỉ cần có một tên khởi xướng, những kẻ còn lại sẽ chìm ngập trong dòng nước lũ.”
“Không tốt sao?” Diệp Duy Viễn nhẹ giọng hỏi, “Loạn lạc xuất hiện ma tinh*, chẳng phải ngươi đang chờ một cơ hội tốt như thế? Hay là người thoả mãn làm một tên vô danh tiểu tốt không thể xuất thế tại Ma Vực?”
*Tinh ở đây nghĩa là ngôi sao.
“Ngậm miệng.”
Ngữ khí của đầu gỗ trở nên dữ tợn.
“Đâm trúng chỗ đau của ngươi?”
Diệp Duy Viễn cười nhạo.
Y là người duy nhất sẽ đến chơi cờ cùng đầu gỗ này. Ngay từ đầu y còn do dự, nhưng sau đó cũng thật sự tuỳ ý đến đây, dù như thế nào, y cuối cùng cũng không trốn khỏi cái bàn chứa đầy cặn gỗ này.
Cũng không biết những người gỗ này có huyền cơ gì, sau khi bể nát còn ồ ạt chảy ra chất lỏng màu đỏ, nhuộm lòng bàn tay thành một mảng đỏ sẫm không thể rửa sạch, tựa như nghiền nát hoa đỗ quyên bên trong núi lớn, làm sao cũng không tẩy được.
Còn bây giờ, bọn họ không cần làm gì nhiều, đám người gỗ kia đã tự đánh nhau.
Chúng nó càng đánh càng hăng say, giết nhau đỏ cả mắt, không phân biệt địch ta, chỉ cứ nhắm đánh người gỗ bên cạnh cho đến nát bét.
Diệp Duy Viễn giương mắt nhìn người gỗ đã khởi xướng, trong con mắt luôn luôn âm trầm không gợn sóng lại có thể thấy được cuồng nhiệt cùng hưng phấn.
“Thuốc của ngươi đến rồi.”
Đầu gỗ dùng ngón tay khô gầy của nó chỉ ra phía sau của Diệp Duy Viễn.
“Một giọt cũng đừng chừa lại.”
Hoá ra là người rối hồng y bưng một cái khay tiến đến, trong khay có một cái bát lớn to bằng đầu của một nam tử trưởng thành, bên trong bát tràn đầy thuốc nước đỏ tươi, giống như máu trong tim vừa mới chảy ra.
Diệp Duy Viễn nhận cái bát kia, cũng không thèm nhìn, ngay lập tức uống vào.
Thuốc nước này vừa có mùi tanh hôi nồng nặc, vừa đắng đến đáng sợ, đến cuối cùng y vẫn không biết thứ mình đang nuốt xuống là thuỷ ngân nặng nề lạnh lẽo, hay là dung nham nóng chảy, chỉ biết nuốt rồi lại nuốt.
Đầu gỗ này không hề cho y ăn những thứ thịt máu kia, mà muốn y uống một ít thuốc kỳ quái. Y không phải không hỏi qua những thứ thuốc này có tác dụng gì, nhưng đầu gỗ chỉ cười quỷ bí, cũng không trả lời. Sau đó y cũng không hỏi lại.
Uống vào một bát thuốc lớn nóng hổi, nóng đến mức tim gan của Diệp Duy Viễn như bị thiêu cháy.
Y không nói được đầu gỗ này muốn biến y thành gì, nhưng bất kể như thế nào, y cũng sẽ không còn là y trước đây.
Đầu gỗ nhàn rỗi gõ bàn cờ, chờ đợi mọi thứ trên đó trở nên im hơi lặng tiếng.
“Ngươi nói ngươi muốn Diệp Phong Thành chết? Ngươi muốn hắn chết như thế nào?”
“Chưa nghĩ ra.”
Diệp Duy Viễn miễn cưỡng uống xong bát thuốc, khàn cổ họng nói, “Ta muốn nhìn thấy hắn quỳ xin tha…”
“Vậy để ta nghĩ thay ngươi,” Đầu gỗ rất có hứng thú quan sát Diệp Duy Viễn, không chịu bỏ qua một chút xíu phản ứng nào của y, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ chặt đứt linh căn của hắn, muốn hắn làm người nhưng không khác gì một kẻ tàn tật, phế bỏ thêm bàn tay đã đánh thắng ngươi, cắt đi đầu lưỡi đã nhục nhã ngươi của hắn, cuối cùng khoét mắt hắn, để hắn hối hận vì đã dám nhìn ngươi như vậy. Không thể để hắn dễ dàng tìm chết, phải đòi lại từng thứ, ngươi thấy thế nào?”
Không biết trong bát thuốc ngày hôm nay bỏ thêm cái gì, Diệp Duy Viễn chỉ cảm thấy khí lực đều bay mất. Y gục xuống bàn thở dốc, thở ra nhiều hơn hít vào.
“Ngươi nói rất hay,” Y đứt quãng nói, “Hắn làm sao dám, hắn làm sao dám?”
Hắn làm sao dám đối xử với y như vậy?
Canh thuốc kia vào bụng, như dung cham chảy khắp thân thể của y, đầu tiên là đau đớn, sau đó là một sự bủn rủn không tên, khiến y mất đi khống chế cơ thể, không thể động đậy.
Quân cờ trên bàn cờ đã bị nát bét gần hết, cũng tự nhiên ngừng lại.
Nước màu đỏ nhạt dính lên trên mặt, trên cổ của y, loang lỗ lộn xộn, làm cho bộ dạng muốn có bao nhiêu chật vật thì sẽ có bấy nhiêu chật vật.
Đầu gỗ nói tiếp, trong giọng nói mang theo một chút hưng phấn.
“Không nên hạ thủ lưu tình với một kẻ tàn phế, lăng trì, ngũ mã phanh thây… Tuỳ vào ngươi thích, muốn làm sao thì làm như thế.”
Nhìn thấy Diệp Duy Viễn trước mặt dần dần bất động, nó nhảy xuống từ trên ghế, nhẹ nhàng đến mức không giống như một bức tượng gỗ.
“Sắp đến lúc rồi.”
Nó thổi vài tiếng huýt sáo, tiếng ngắn tiếng dài, cực kỳ khó nghe.
Các thị nữ hồng y núp trong bóng tối bỗng xuất hiện từ tám phương bốn hướng, như một mảnh mây đỏ hồng không rõ từ đâu đến.
“Đến đây đến đây, chủ nhân gọi chúng ta có chuyện gì?”
Giữa lúc mơ màng, Diệp Duy Viễn cảm thấy có người đi vào.
Các nàng mang theo mùi hương son phấn thơm ngát. Hương nước hoa nồng nặc, gần như muốn đông thành thực thể, thế nhưng quá nồng, trái lại giống như đang hết sức che đậy thứ gì đó xấu xa. Tiếng cười như chuông bạc của nữ nhân quanh quẩn bên tai, chợt xa chợt gần. Một lát sau, Diệp Duy Viễn cảm thấy có vài bàn tay lạnh lẽo như băng đang quấn lấy thân thể của mình.
“Chủ nhân, chính là y sao?”
Cũng không biết bên trong thứ thuốc kia có cái gì, đầu óc y trở nên bế tắc, suy nghĩ vài chuyện cũng thấy mệt mỏi như muốn đòi mạng.
Nhưng cho dù như vậy, y cũng biết bọn chúng đang bàn luận nên xử trí y như thế nào?
—— Nó phát hiện rồi sao?
“Dẫn y đến huyết trì.”
Hoàn toàn không giống với tức giận trong tưởng tượng của Diệp Duy Viễn, bên trong âm thanh của ma vật kia mang theo sự thích thú sung sướng.
Huyết trì?
Y rất muốn hỏi đó là đâu, bọn chúng muốn dẫn y đến chỗ nào, nhưng đầu lưỡi y tê tái, không phát ra được nửa điểm âm thanh. Y suy nghĩ rất nhiều, nhưng gân gáy đằng sau như bị người kích thích, phát sinh từng cơn đau nhói, khiến y ôm đầu, thân thể co quắp, nhỏ giọng rên rỉ.
“Vâng, chủ nhân.”
Đám nữ nhân kia cười vui vẻ đáp lại, xách vạt áo của y rồi kéo y ra cửa.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị đụng.”
Tuy nói như vậy, nhưng đầu gỗ kia không hề có chút ý định ra tay cứu y, mặc cho đám nữ nhân kỳ quái kia tha y ra ngoài như tha một cái xác.
Nữ tử bình thường nhất định sẽ không kéo được y, nhưng nữ nhân dẫn đầu này không chỉ dịch chuyển được y dễ dàng, mà nhịp điệu hô hấp còn chưa từng thay đổi.
Hay phải nói là, ngay từ ban đầu, các nàng đã không có hô hấp của người sống.
“Hì hì, tỷ tỷ, người trẻ tuổi này trông rất tuấn tú.”
“Người chủ nhân nhìn trúng, có thể không tốt sao?”
Cách thức nói chuyện của nữ nhân này vô cùng kỳ lạ, giữa từng chữ đều có một khoảng dừng, tựa như đang cân nhắc từ ngữ phía sau.
Mí mắt của Diệp Duy Viễn như nặng ngàn cân, muốn mở cũng không thể mở được. Lúc những nữ nhân đang nói chuyện kia tập hợp lại, mùi xác thối nồng nặc đằng sau hương hoa khiến y nghẹt mũi đến không thở được. Móng tay nhọn hoắc xẹt qua gò má Diệp Duy Viễn, giống như đang hững hờ miêu tả ngũ quan của y, cũng không quan tâm có thể làm y bị sướt chảy máu hay không.
“Đáng tiếc lại sinh ra ở Diệp gia của thành Vẫn Nhật.” Nữ nhân kia bởi vì tò mò mà kề sát, khí tức lạnh lẽo tanh hôi phả vào mặt y, “Chủ nhân đã nói, người của Diệp gia, đều không thể tin tưởng, đều là những tên lừa đảo.”
Y bị kéo đi như một món hàng hoá tầm thường một lúc lâu, lâu đến mức vải vóc sau lưng như bị mài rách.
Cho dù cách một lớp vải, cũng có thể cảm thụ được nhiệt độ cực nóng muốn nướng khô người.
“Có cái gì khó?”
Qua một lát, Diệp Duy Viễn mới phản ứng được nàng đang nói cái gì.
Nàng ta dùng một cước đá tung cửa, trục quay thiếu dầu chuyển động, phát sinh tiếng cọt kẹt khó nghe.
“Coi như là kẻ lừa gạt số một của Diệp gia, ném vào trong hồ nước này ngâm mười ngày nửa tháng, dị tâm gì đó đều sẽ bay mất.”
Cửa vừa mở ra, ánh sáng đỏ rực hừng hực bên trong xuyên thấu qua mí mắt mỏng manh, đâm vào nhãn cầu của y khiến chúng đau đớn.
Y khó chịu cử động, muốn quay mặt về một bên tối hơn. Nữ nhân kia nhận thấy Diệp Duy Viễn nhúc nhích, bàn tay đang siết chặt cổ áo của y buông ra, nàng ta ngồi xổm trước mặt y, thân thiết nói chuyện với y.
“Tiểu ca ca, có phải rất nóng không?”
Đầu móng tay nhọn hoắc quẹt tới quẹt lui trên người y, dọc theo đường viền hàm dưới rồi lướt qua hầu kết, cuối cùng dừng trên lồng ngực trần trụi, tàn nhẫn cấu thật sâu.
Đau đớn khi móng tay cấu vào da thịt, khiến y hơi thanh tỉnh một ít, nhưng cũng chỉ là một ít.
Y mở mắt ra, vô số cái bóng chồng lên nhau chậm rãi hợp lại trước mắt, biến thành khuôn mặt xanh trắng của một nữ nhân.
“Người sống, hừ, người sống.”
Đó là gương mặt của một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt của nàng đục ngầu, giống như tuyết bẩn.
“Làm gì cau mày? Đau không?”
Nàng ta cũng không có ý định bỏ qua cho y, móng tay bấu sâu vào trong lồng ngực của y, giống như muốn cấu xé lớp da thịt này, moi ra trái tim đang đập không ngừng.
“Ngươi nhảy vào huyết trì chứ?”
Đôi môi lạnh lẽo kề vào tai y nói chuyện, ngứa ngáy cực kỳ.
Y nghiêng đầu đi, không nhìn tới nàng, vừa vặn đối mặt với mọi thứ bên trong: Nơi này nếu nói là gian phòng, không bằng nói là một hang đá hình thành tự nhiên, phía dưới bị đục rỗng chứa đầy chất lỏng sôi trào nóng hầm hập. Hang động thật lớn, nhưng không có một tấc đất để người ta đứng vững, còn chất lỏng tựa như dung nham kia, càng giống như máu ùng ục sủi bọt, cuồn cuộn không dừng.
“Ngươi nên nhảy vào thôi, hi hi hi, nhảy vào thôi nào.”
Có người đẩy y một cái từ đằng sau.
Tay chân y trở nên cứng ngắc, trên người không có khí lực, cứ như vậy ngã thẳng vào trong huyết trì.
Chất lỏng tanh hôi tràn vào mũi, vào mắt, vào trong miệng của y, nóng đến mức hồn phách của y gần như bị tan chảy.
Nhưng y không bị tan chảy ngay lập tức, mà chỉ chìm xuống, càng lúc càng sâu.
Nàng ta nói không sai, dù là người như thế nào, chỉ cần rơi vào trong hồ nước này, đều sẽ bị oán độc lắng đọng ngàn năm đồng hoá.
“Về sau trở ra, ngươi sẽ không nhớ rõ ngươi là ai.”
Đợi đến khi nữ nhân đẩy y rơi vào huyết trì cười đủ, y nghe thấy nàng nói như vậy. Âm thanh kia tựa như truyền đến từ rất xa, y cũng không biết rõ đấy có phải là thật, hay là y bị ma vật trong hồ quấn lấy nên sinh ra ảo giác.
Lúc này, y gần như đã bị chất lỏng trong huyết trì nuốt chửng
Quên chính mình là ai?
Từ xưa đến nay, y không cảm thấy bản thân tồn tại có ích gì.
Chuyện y có thể làm, người khác cũng có thể, không có chuyện gì không thể làm được nếu đó không phải là y.
……
Có phải cũng sẽ quên mất người kia?
Thời niên thiếu cô độc khó khăn loé qua trước mặt Diệp Duy Viễn. Y nhớ đến một người, một người mà y luôn nhìn một cách sợ sệt, nhưng lại là người y không thể không nhìn, điều này làm cho y đột nhiên có một chút khí lực, chầm chậm trồi lên.
Vật gì đó dưới đáy hồ duỗi ra từng cánh tay bắt lấy y, chúng nó ghìm cổ họng của y lại, kéo tay chân của y, không cho y rời khỏi phạm vi khống chế của chúng. Nhưng y vẫn cố ý trồi lên, cho đến khi chọc thủng mặt nước, lộ ra một đôi mắt dù có làm thế nào cũng không chịu nhắm lại.
Thấy hơn nửa người y nổi lên mặt nước, đám nữ nhân kia cười hì hì đi tới, ấn y trở lại trong hồ.
Y muốn giãy dụa, nhưng trên tay đám nữ nhân nọ giống như có sức lực vạn cân, tựa như xích sắt quấn quanh người y. Bị đè trở lại, y không thể ngước đầu lên được, từ từ chìm xuống đáy hồ như các nàng mong muốn.
Lần này, y không nhớ đến bất cứ chuyện gì, nhận mệnh chìm xuống dưới.
Chất lỏng trong huyết trì lần thứ hai bao lấy Diệp Duy Viễn, tựa như sâu bọ gặm nuốt máu thịt của y, tiến vào trong xương tuỷ, muốn khắp nơi của y trở nên đau đớn, đau đến mức phải kêu gào.
“Không nhớ ra được chính mình là ai, thì sẽ không còn có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.”
Chìm sâu xuống đáy.
Diệp Duy Viễn nhắm mắt lại, chất lỏng nóng bỏng nung chảy cốt nhục của y thành tro cặn, chỉ còn trái tim đầy rẫy vết thương.
Y mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể làm cho dòng máu tanh hôi kia đi vào trong lục phũ ngũ tạng của mình.
Nếu như đây chính là đại giới cần phải trả để trở thành ma, như vậy y đã lĩnh giáo qua.
Giả sử một người không còn nhớ được yêu hận của bản thân, vậy thì sẽ không còn có thêm phiền não.
Người y yêu là người như thế nào? Y không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ rõ rằng hình như đó là một người vô cùng, vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức dường như trong xương cốt đều làm từ băng đá. Y đã từng thử đến gần trong quá khứ, nhưng rồi phát hiện tâm người kia thật lạnh, đến gần chỉ sẽ tổn thương tới chính y.
Dù vậy, y vẫn ngu xuẩn đến cực điểm, vẫn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì người kia.
Chìm sâu xuống đáy.
Yêu một người là chuyện mệt mỏi nhất trên thế giới, y nên từ bỏ, vĩnh viễn từ bỏ.
Y yêu, y hận, tựa như đã là những chuyện xảy ra ở kiếp trước, thật xa cách y. Ký ức cùng tình cảm đều trở nên rất mơ hồ, y ở đây bị dày vò, chẳng có bất cứ cái gì có thể cứu y.
Những thứ căm hận cùng ác ý trong huyết trì đã đi vào trong đầu y, để biến y thành một kẻ khác tràn ngập hận thù.
Y hận cái người đã tiếc rẻ cho y một chút đáp lại, hận gia đình không giống gia đình kia, hận chính mình trước đây… Y hận nhiều như vậy, nhiều đến mức nhấn chìm bản thân.
“Diệp… Phong Thành…”
Tiếng gọi khe khẽ, lại chẳng ai có thể nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.