Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 3:




Lý Mục cũng không để nàng phải chờ đợi lâu.
Hắn đến còn nhanh hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau khi nàng được hắn đón rời khỏi Tuyên Thành.
Hắn hơi khác so với những gì trong trí nhớ của nàng.
Khi đó, có lẽ là đang bận rộn chuẩn bị cho trận chiến Giang Bắc, rồi lại vội vàng quay về kinh cứu chủ mà anh không rảnh bận tâm đ ến những việc vặt khác. Lý Mục ở trong trí nhớ của Cao Lạc Thần khoác chiến giáp nhuộm máu, bộ râu ria bù xù đến nỗi che mất nửa khuôn mặt hắn.
Mùi máu tanh nhàn nhạt cùng với đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mày là ấn tượng sâu sắc nhất mà vị thứ sử Duyện Châu khi tiến đến cứu thành là ấn tượng để lại sâu nhất đối với nàng.
Nhưng mà tối nay, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này lại hoàn toàn có dáng vẻ khác với ấn tượng trong đầu nàng.
Hắn mặc đại quan màu đen, bên hông thắt đai lưng khảm ngọc, bộ râu ria bù xù che kín cả khuôn mặt đã không còn nữa, thay vào đó là một gương mặt sạch sẽ, hai bên hàm chỉ còn lại một lớp gốc râu xanh nhạt đặc trưng của người đàn ông đã trưởng thành sau khi cạo râu, lộ rõ đường nét quai hàm mảnh và gầy, hai mắt sáng và sắc bén, cả người đều toát lên vẻ anh tuấn và đầy tinh thần.
Khí chất của hắn hoàn toàn khác với Lục Giản Chi hay là phụ huynh mà Cao Lạc Thần đã quen thấy.
Lúc Giản Chi còn sống chẳng những là người xuất sắc trong con cháu sĩ tộc trẻ tuổi của Kiến Khang, mà còn là một nhà quân sự hiếm có. Chàng cầm bút thì phong lưu hào hoa, cầm kiếm thì giết người sắc bén. Tuy nhiên, mặc dù đã gia nhập quân đội và lập được quân công lớn, nhưng trên người Giản Chi lại không có sát khi giống như Lý Mục.
Điều này không liên quan gì đến việc mặc gì – đây là cảm giác áp bức mơ hồ khiến người ta bất an mà chỉ có người đã trải qua núi thây biển máu, đạp gió uống máu thấm vào trong máu thịt mới có được.
Khi hắn vừa tiến vào và đứng ở trước mặt nàng, nhìn chăm chú vào nàng, nhưng mà không mở miệng, cũng không tới gần hơn.
Cao Lạc Thần biết đêm nay dung mạo của mình được trang điểm cực kỳ mỹ lệ.
Từ bảy năm trước sau khi Giản Chi ra đi, đêm nay là lần đầu tiên nàng chú trọng việc ăn mặc và trang điểm như thế.
Chung quanh an tĩnh đến đáng sợ. Cao Lạc Thần thậm chí có thể nghe được tiếng thở của hắn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng thấy khẩn trương vô cùng.
Cuối cùng nàng cố gắng gom đủ dũng khí ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của hắn.
Sau khi nhìn hắn một lúc, nàng chậm rãi cong khóe môi lên, nở một nụ cười.
Hắn dường như do dự một chút, bả vai hơi cử động, tiếp đó cởi bỏ mũ xuống cất bước đi đến bên cạnh nàng.
Vào mùa này, nếu ăn mặc mỏng manh, buổi đêm lại có gió, Cao Lạc Thần thỉnh thoảng sẽ cảm thấy lạnh.
Hẳn là bởi vì uống rượu mà hắn có vẻ như khá nóng, mồ hôi mỏng thoáng lộ ra từ lưng áo.
– Có cần phải thay quần áo không ạ?
Chần chừ, Cao Lạc Thần khẽ hỏi.
Hắn liền đưa tay, đang định cởi đai lưng bên hông mình ra thì cánh tay đột nhiên khựng lại, ngừng ở giữa không trung.
Một bàn tay mảnh khảnh trắng mịn đã vươn tới eo của hắn, đầu ngón tay đặt lên trên khóa thắt lưng rồi dừng lại.
Hắn nhìn nàng.
Nàng từ bên giường đứng dậy, đầu cao tới vai hắn. Đứng đối diện với hắn như vậy càng làm cho dáng vẻ của nàng thêm nhỏ xinh.
Một đôi lông mi khẽ run. Nàng rũ mắt xuống, không dám nhìn hắn. Nhưng sau một thoáng do dự, bàn tay ngọc kia đã cởi khóa, nhẹ nhàng tháo nó ra khỏi người hắn.
Hắn đứng yên không nhúc nhích, chỉ hơi cúi đầu, lặng lẽ nhìn nàng tiếp tục cởi áo cho mình, tiếp đó thuận theo mà xoay người, nâng hai tay lên để tiện cho nàng làm. Áo ngoài rồi đến trung y. Khi mà chiếc áo lót trên người đã thấm đẫm mồ hôi được cởi ra một nửa, hắn cảm thấy bàn tay đặt sau vai mình dừng lại.
Hắn chờ một lát, cuối cùng cảm thấy bàn tay đó rời ra khỏi vai mình.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, thấy vẻ mặt nàng có chút cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào lưng hắn, giống như nhìn thấy thứ xấu xí nhất trên đời.
– Ta làm nàng sợ rồi phải không?
Giọng hắn nghe khàn và cứng.
Trên lưng hắn có rất nhiều vết vài vết sẹo do trận chiến năm xưa để lại, đều rất sâu. Đặc biệt là vết sẹo do đao kéo dài từ vai trái đến tận thắt lưng, vết thương rất nặng, lúc ấy đã suýt chút nữa đã gi3t chết hắn. Hiện giờ tuy đã khỏi hẳn nhưng chỗ vết sẹo không bằng phẳng mà trông như một con rết màu xanh bò trên lưng, cực kỳ dữ tợn.
Cao Lạc Thần ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt u ám âm trầm của hắn, một lát sau khẽ lắc đầu.
– Thiếp đang nghĩ, không biết nơi này hiện giờ còn đau không?
Nàng khẽ hỏi hắn.
Trong đôi mắt đẹp kia không có sợ hãi mà thay vào đó sau sự kinh ngạc qua đi thì biểu lộ sự thương xót và dịu dàng mềm mại rất tự nhiên.
Vẻ tăm tối và âm trầm nơi đáy mắt hắn chớp mắt tiêu tan.
– Hết đau từ lâu rồi.
Hắn nhìn nàng chăm chú, cũng đáp lại rất nhẹ. Ngữ điệu rất mềm mại rất dịu dàng, như là trấn an nàng.
Cao Lạc Thần thở phào một hơi, đi lấy một chiếc áo lót sạch sẽ tới, nhìn thấy hắn đã tự c ởi áo lót ra, lộ ra cơ thể cứng cáp cơ bắp và săn chắc, mặt khẽ nóng lên khó tả, không dám nhìn nhiều, hơi rũ mắt xuống, đưa y phục qua.
Hắn tự mặc quần áo và thắt đai lưng.
Sau cuộc trò chuyện này, sự xa cách ban đầu giữa hai người dường như dần dần biến mất, không chỉ Cao Lạc Thần, mà ngay cả Lý Mục dường như cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
– Đại Tư Mã…- Nàng khựng lại, đổi lại ngay lập tức. -…Lang quân trước đây đã cứu thiếp, thiếp vẫn chưa có dịp cảm ơn chàng. Hiện tại cảm ơn chàng, chỉ mong vẫn còn chưa muộn.
– Nàng không sao là tốt rồi, không cần phải cảm ơn. – Hắn hơi mỉm cười.
Có lẽ là do ánh nến đỏ ấm áp, ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này trông thật dịu dàng.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này thực sự khác hoàn toàn với Đại Tư Mã thủ đoạn tàn nhẫn, bài trừ những kẻ bất đồng chính kiến, làm mọi việc vì mục đích soán ngôi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, nàng chợt cảm thấy trong lòng mù mịt, vì thế lặng thinh.
Hắn dường như biết được cảm xúc của nàng, không nói gì nữa, chỉ nhìn nàng chăm chú.
Sự thoải mái ngắn ngủi lúc trước giữa hai người biến mất, và bầu không khí lại đình trệ.
– Chắc nàng cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.
Hắn chần chờ một lúc, cuối cùng mở miệng, đánh vỡ sự lặng im giữa hai người.
– Ta biết nàng gả cho ta không xuất phát từ sự tự nguyện của nàng. Nàng không cần phải băn khoăn. Chỉ cần nàng không muốn, ta sẽ không cưỡng ép nàng.
Hắn còn nói thêm, ngữ điệu bình thản.
Trong lòng Cao Lạc Thần bất giác nảy sinh một cảm giác hổ thẹn tựa như làm việc xấu bị người khác nhìn thấu.
Nàng biết hắn đang nhìn mình, liền quay đầu, tránh đi, đưa lưng về phía hắn, từ từ cởi áo ngoài của mình.
Màn gấm buông xuống, hai người nằm trên gối tựa đầu vào nhau.
Hắn thận trọng đến gần một chút, thử thăm dò, nhẹ nhàng cởi trung y trên người nàng ra.
Bàn tay to từng cầm kiếm tướng quân giết vô số người giờ phút này lại run nhè nhẹ, đến mức mấy lần cũng không thể cởi bỏ đai lưng của nàng được.
Một lần cuối cùng, cuối cùng hắn cũng thuận lợi cởi bỏ đai lưng thì tay lại bị bàn tay nàng khẽ khàng chạm lấy chặn lại.
– Lang quân, ngày sau chàng có giống như Hứa thị soán ngôi không?
Nàng mở to mắt, quay mặt sang, chăm chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi tình dâng cuồn cuộn bên gối.
Lý Mục cùng nàng nhìn nhau một lát, rút ​​tay mình về, ngồi dậy.
Cao Lạc Thần cũng không biết tại sao vào thời khắc này mình lại tùy tiện mà hỏi ra câu này.
Nói ra rồi nàng lập tức hối hận.
Nàng dựa lưng vào gối, nhìn bóng lưng đang ngồi nghiêm trang của người đàn ông bên cạnh, tim đập loạn xạ.
Hồi lâu, không nghe thấy hắn mở miệng.
Nàng nhắm mắt lại:
– Là thiếp nói sai, xin lang quân đừng để trong lòng.
– Nàng có biết, lúc ta vào quân đội ước nguyện ban đầu của ta là gì không?
Hắn chợt hỏi lại.
Cao Lạc Thần mở to mắt, nhìn thấy hắn quay đầu qua nhìn xuống mình.
Nàng mở to đôi mắt, vẫn không nhúc nhích.
Mắt hắn lang thang trên khuôn mặt thanh tú xinh như hoa của nàng, và mỉm cười.
– Năm ấy ta mười tuổi, ổ bảo trong nhà bị người phương Bắc phá hủy, cha ta tử trận, may mắn có hộ vệ trung thành liều chết bảo vệ, mẹ ta mới có thể đưa ta tìm được đường sống trong chỗ chết. Đến nay ta vẫn nhớ rõ tình cảnh lúc mẹ đưa ta qua sông. Bờ bắc có Hồ binh đuổi theo bắn tên loạn xạ, thỉnh thoảng có người bị trúng tên ngã xuống nước, thuyền đánh cá nhỏ hẹp, đầy ắp người chen chúc, tiếng khóc rung trời, chiếc thuyền gần đó bị sóng đánh lật do có quá nhiều người trên thuyền. Một người hàng xóm cùng đường chạy trốn với ta giãy giụa gào khóc kêu cứu ở dưới sông rồi ngay sau đó bị sóng cuốn trôi đi mất.
– Khi còn ở Bắc Địa, họ luôn mong chờ hoàng đế Đại Ngu có thể phái quân đội đến và đuổi Hồ Lỗ đi, để cho họ có thể bái hoàng đế của mình, mặc y phục của mình, trồng trọng trên đất đai của mình. Trông mong nhiều năm như thế, quân đội Đại Ngu đích thực đã từng tới, nhưng mà chỉ đánh một vòng rồi lại đi, cuối cùng không thấy bóng dáng đâu nữa! Cho tới bây giờ, ngay cả một chốn dung thân cuối cùng cũng không có!
– Họ chỉ muốn sống. Không bị chết trong khói lửa chiến tranh, tránh thoát được sự đuổi giết của người phương Bắc, cũng không bị tên loạn bắn trúng. Hiện tại chỉ cần vượt qua con sông này là có thể đến địa giới người Hán của mình. Nhìn thấy những thứ đó ở ngay đằng trước rồi, một cơn sóng đánh tới, cuối cùng vẫn không thể sống sót…
Hắn ngừng lại một chút.
– Từ ngay khoảnh khắc đó ta đã tự thề với mình, sau này nếu như ta có thể trở nên nổi bật, ta sẽ hưng binh Bắc phạt, khôi phục Lưỡng Đô, đánh đuổi Hồ Lỗ cút về địa giới của mình, để nhà Hán lấy lại thổ địa của tổ tiên đã bị mất.
– Hơn hai mươi năm qua đi, ước nguyện ban đầu của ta trước sau chưa từng thay đổi.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, như thể hắn đang nói về điều gì đó không liên quan gì đến mình.
– Từ khi Đại Ngu tiến về phía nam tới nay, nhân vật anh hùng xuất hiện lớp lớp, dù là sĩ tộc cao môn, cũng có rất nhiều người ưu tú không thể dẫn quân khôi phục nhà Hán. Lệnh tôn là một trong số đó. Nhưng nàng cũng biết, vì sao Minh công mấy lần Bắc phạt sắp thành công thì lại thất bại, không có kết quả mà chết không?
Cao Lạc Thần chậm rãi ngồi dậy.
– Không phải là người phương Nam chúng ta binh không dũng, tướng không mưu, mà là dòng dõi công huân đều mang tâm cơ riêng, lấy sự tranh đấu của gia tộc làm đầu, không muốn Cao thị nàng bởi Bắc phạt có được công tích lớn nhất mà phát triển an toàn, đã âm thầm gây ra nhiều trợ ngại sau lưng.
– Dù là hoàng thất Tiêu thị cũng không muốn Minh công bắc phạt thành công. Tiêu thất từ sau khi tiến xuống phía nam đã an phận tại Giang Tả, lòng đã không còn hướng về cố đô, ông ta làm sao mà chịu cho phép thần tử của mình công cao chấn chủ, vượt qua hoàng thất?
Hắn nhìn nàng một cái, mày nhíu lại, trầm ngâm một lát.
– Với dòng dõi cao quý của nàng, hôm nay gả cho một kẻ hèn như ta, ắt là có mưu tính riêng của nàng. Nàng đã mở miệng hỏi ta, ta cũng không ngại nói cho nàng, sau này như thế nào, ta không biết. Nhưng đến hiện tại, ta không có lòng riêng gì.
– Nhưng… – Hắn dừng một chút, hơi cao giọng. – Bất kỳ kẻ nào cản trở ta Bắc phạt, bất luận là ai cũng đều là kẻ địch của Lý Mục ta, ta sẽ diệt trừ kẻ đó!
Cao Lạc Thần vẫn luôn yên lặng nghe hắn nói. Một sự yên lặng kéo dài.
– Lang quân, việc triều đình từ trước đến nay thiếp chưa bao giờ quan tâm đ ến. Thiếp chỉ biết, phụ quân năm đó lúc lên trời, tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời chính là bắc định Trung Nguyên. Nếu cha còn sống chắc chắn là ủng hộ chàng.
Lý Mục nhìn nàng chăm chú, đáy mắt dần dần hiện lên tia vui mừng.
– Phu nhân…
– Hãy gọi thiếp là A Di, người nhà đều gọi thiếp như thế.
Nàng cười thật tươi.
– A Di ơi…
Ánh mắt Lý Mục khẽ nhúc nhích, thì thầm gọi tên nàng.
Hắn cầm tay nàng, dần dần nắm chặt, cuối cùng siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng vào lòng bàn tay nóng bỏng đầy vết chai sần của mình.
Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.