Xuân Như Cựu

Chương 108:




Tình cảm của Bộc Dương cả kiếp trước và kiếp này đều dành hết cho Vệ Tú. Nàng không sợ nàng ấy nhìn đến mặt yếu thế của nàng, nàng nghĩ có thể có một người để cho nàng dỡ xuống toàn bộ đề phòng, để nàng bộc lộ bản thân chân thật nhất mà không phải mang dáng vẻ Hoàng đế đối mặt như đối mặt với mọi người cũng là phúc của mình.
Điều duy nhất tiếc nuối có lẽ là Tú Tú không yêu nàng.
Chuyện này nàng cũng không có cách nào. Bộc Dương nhìn rõ nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện không hiểu. Nàng biết Vệ Tú sẽ không động tâm với nàng, nàng cảm giác được, đời này của nàng nên bỏ đoạn tình cảm này xuống rồi.
"Bọn họ đều tốt cả, có ba người lúc lẩn trốn bị thương nhẹ, cũng mời đại phu xem qua rồi, không có gì đáng lo." Bộc Dương chủ động nói rõ tình huống.
"Làm sao thì nàng mới chịu thả người?" Vệ Tú nghe nàng nói thì sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.
"Cái đó còn phải xem nàng." Bộc Dương nói.
Trong tay nàng đang nắm lợi thế, không nên xúc động, cũng sẽ không lui bước. Vệ Tú nhìn nàng, ánh mắt di chuyển lên trên, nhìn thấy trên đầu nàng gài một cây trâm phượng tinh xảo.
Chỉ chưa đầy ba tháng, nàng đã có phong phạm của một Hoàng đế. Vừa ra tay thì đã có thể nắm được yếu điểm của nàng, làm cho nàng chỉ có thể nghe lệnh mà thôi. Trà trong chung cũng đã lạnh rồi, không giúp được cho người nàng ấm áp được nữa, Vệ Tú đặt chung trà xuống.
"Thiên hạ đã định rồi, lòng dân cũng an ổn, Hán Vương và Đằng Vương cũng không có căn cơ như mấy vị vương gia khác, không thể gây ra sóng gì. Ta nếu vẫn giữ ý định thì cũng chỉ là đem mạng mình tặng cho người khác mà thôi. Ta không còn cố chấp báo thù nữa." Nàng cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng.
Nàng chán nản, muốn báo thù cũng không còn sức lực và tâm trí nữa rồi.
Thiên hạ luôn có triều đình làm chủ, mà triều đình lại nằm trong tay Bộc Dương. Vệ Tú biết, bản thân cũng không còn đường nào để đi, nàng nói xong thì cũng lấy ra một mảnh giấy trong tay áo, đặt trên bàn.
"Trong những người này, một số là bộ hạ cũ của Trọng gia, hơn nửa còn lại là người mà sau này ta thu nhận. Trong thiên hạ này đều là đất của hoàng đế, bệ hạ có thể truy bắt bọn họ một lần, thì có thể bắt bọn họ lần nữa, có danh sách này thì ngươi có thể yên tâm rồi?"
Bộc Dương cầm lấy tờ giấy đó, không mở ra xem mà trực tiếp bỏ vào trong tay áo.
"Còn ta." Vệ Tú rũ mắt nhìn nhìn xuống mấy chiếc bàn nhỏ trong phòng, khẽ cười. "Bệ hạ nếu tin ta thì chi bằng thả ta đi. Ta sẽ trở về với rừng núi, cả đời sau sẽ không hỏi tới thế sự nữa. Bệ hạ không tin ta thì cũng có thể giam ta lại, ta nằm trong tay bệ hạ cũng để mặc cho bệ hạ xử lý."
Sức khỏe của nàng không tốt nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng tỏ, nụ cười dịu dàng, ngay cả đau ốm nằm liệt giường, sắc mặt tiều tụy cũng có thể khiến người khác thấy trên người nàng luôn có một ý chí cầu sinh mạnh mẽ. Nhưng mà hiện tại, ánh mắt của nàng không còn tỏa sáng nữa, nụ cười của nàng cũng không còn.
"Ta thả nàng đi." Bộc Dương sao dám giữ nàng lại, trơ mắt nhìn nàng từ từ héo rũ từng ngày chứ.
Vệ Tú dường như cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới là nàng ấy lại dứt khoát thả người như vậy.
"Giữ lại nàng bên cạnh ta, với nàng mà nói cũng là 'cầm tù'. Ta không nỡ để nàng rời đi nhưng ta cũng không muốn ép buộc nàng. Người của nàng, nàng đều có thể dẫn theo, ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất, nàng có thể sống tốt là được." Bộc Dương cay đắng cười.
Vệ Tú cũng không nói là tốt hay không tốt. Nàng nhìn Bộc Dương, có lẽ lần này là lần cuối cùng hai nàng gặp nhau. Ánh mắt của nàng khô khốc như cái giếng khô còn không nước, đến khi dừng ở trên mặt Bộc Dương mới có chút dao động. Nàng cố gắng chôn chặt tình cảm này dưới đáy lòng, cố gắng thu lại hết mọi tư tưởng không thể buông bỏ, thản nhiên gật đầu, chuyển động xe lăn, xoay người rời đi.
Bộc Dương nhìn Vệ Tú rời đi không chút do dự. Nàng nhớ tới những ngày tháng yên ổn của hai người, nhớ tới lúc Tú Tú bệnh nằm trong lòng nàng, hấp hối nói muốn cùng nàng trải qua một đời, nhớ tới nàng ấy vì nàng ủ rượu, nhớ tới dáng người nhàn tản như một ẩn sĩ trong tiểu viện ở rừng trúc, nhớ tới tiết nguyên tiêu năm đó, nàng ấy ở dưới ánh đèn tỏa sáng, cầm một lồng đèn hình hoa sen, tươi cười nhìn nàng, nhớ tới ngày đại hôn đó, nàng ấy mặt tước biện phục của tân lang, cưới nàng vào nhà, cùng nàng làm lễ, cùng nàng uống rượu hợp cẩn, cùng nàng nói "đời này kiếp này, cùng nhau trải qua sóng gió, nắm tay đi tới hết cuộc đời."
Trong lòng Bộc Dương tràn ngập đều là bi ai, nàng chưa từng có được nàng ấy nhưng hôm nay ngay cả quyền được nhìn thấy nàng ấy nàng cũng đã không còn rồi.
Vệ Tú đi tới cửa, Bộc Dương lập tức cảm thấy khủng hoảng, nàng sẽ không còn được gặp nàng ấy nữa rồi. Nàng vội vàng bước lên hai bước.
"Nàng sẽ nhớ ta chứ?"
Vệ Tú dừng lại nhưng cũng không quay đầu. Bộc Dương nhìn bóng lưng của nàng, từng bước đi tới bên cạnh nàng, hạ giọng hỏi.
"Tú Tú, ngươi sẽ nhớ ta chứ?"
"Duyên đã tận rồi, chi bằng quên đi." Vệ Tú ngẩng đầu, sau một lúc mới lên tiếng.
Cửa điện mở ra, Vệ Tú tự đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Lòng Bộc Dương vỡ nát. Nàng ấy, ngay cả một ý nghĩ cuối cùng cũng không giữ lại cho nàng, nàng ấy sao lại tuyệt tình như vậy. Bộc Dương dừng bước, nhìn Vệ Tú biến mất ở cửa điện.
Đầu đông, trời càng lúc càng lạnh, gió lạnh thổi lướt qua. Cả hoàng cung đều chìm trong không khí âm trầm.
Hoàng đế bỗng nhiên hạ chiếu, nói hoàng phu bệnh cũ tái phát, rời kinh tĩnh dưỡng.
Sức khỏe Vệ Tú yếu là chuyện mà mọi người trong kinh đều biết, năm ngoái nàng bị một trận bệnh nặng, cực kì nguy hiểm, suýt nữa là không thể qua khỏi. Hoàn toàn là nhờ công sức của công chúa điện hạ cực nhọc ngày đêm chăm sóc mới có thể khỏi hẳn. Việc này, tất cả mọi người vẫn nhớ rõ. Lần này nói nàng bệnh cũ tái phát cũng không có người nào nghi ngờ. Chỉ có Vệ Thái sư thật lo lắng sau khi hoàng phu rời kinh thì ân sủng mà vệ gia có được cũng sẽ suy giảm nên liên tục hỏi về bệnh tình của hoàng phu.
Bộc Dương phong Vệ Thái sư là Khai Quốc Huyện công, phong Vệ Du là bá tước, cả nhà đều được hậu đãi long trọng. Vệ Thái sư lúc này mới yên tâm không còn hỏi tới hoàng phu nữa.
Đối phó với tất cả triều thần, Bộc Dương cảm giác cả người đều mệt.
Vệ Tú rời đi, cái gì cũng không mang theo, nàng tặng nàng ấy ngọc tiêu, trâm ngọc, ngọc mão, thậm chí một bảng chữ mẫu, túi thơm, mọi thứ đều để lại. Giống như đối với tình cảm của nàng đều vứt bỏ không chút nào lưu tình.
Bộc Dương tìm một ngày tới Hàm Quang điện, dọn lại tất cả những thứ đó.
Cung điện này là nơi mà lúc nhỏ nàng ở, Vệ Tú chỉ mới ở đây được ba tháng, nhưng ba tháng ngắn ngủi này lại khắc sâu trong lòng Bộc Dương.
Vệ Tú đã nói chi bằng quên đi, Bộc Dương biết, nàng quên không được. Nếu có thể quên thì trong lòng không thể tràn ngập đau thương khi bước vào Hàm Quang điện này, không thể kiềm chế được.
Nàng để hạ nhân quét dọn, cố gắng lưu giữ mọi thứ như cũ rồi lập tức rời đi như chạy trốn, trở về Tuyên Đức điện.
Nơi mà nàng khó có thể đặt chân vào hơn so với Hàm Quang điện chính là phủ công chúa lúc trước.
Ngày qua ngày, Bộc Dương tính ngày Vệ Tú rời đi, mỗi một ngày qua đi đều giống như khắc một đao trong lòng nàng. Nàng nghĩ cứ như vậy thì sẽ có một ngày nàng sẽ hận nàng ấy, hận nàng ấy tàn nhẫn như vậy, hận nàng ấy tuyệt tình như vậy.
Mà lúc nàng một lần nữa bước vào phủ công chúa thì nàng lại có cảm giác nàng vĩnh viễn không hận nàng ấy được.
Lúc còn trong phủ, Tú Tú đối với nàng quá tốt, sự cẩn thận, dịu dàng, săn sóc của nàng ấy, Bộc Dương hồi tưởng nhiều đến mấy cũng không tìm ra được một điểm xấu của nàng ấy. Vì vậy, nàng càng thêm đắm chìm trong quá khứ, chỉ có thể trong lúc Vệ Tú không ở bên cạnh nàng mà từng ngày ôm lấy sự tương tư nàng ấy.
Trong rừng trúc có một hồ nước, mặt hồ màu lục bích. Bộc Dương để cho người hầu lui ra, nàng tìm một cái ghế con, ngồi cạnh ao thả câu.
Nước hồ trong xanh, trên mặt còn mấy đám rong rêu, mà cũng đã khô vàng hết rồi, khô cằn nằm lại trên mặt nước thì càng lộ ra sự hiu quạnh. Bên tai có gió lạnh thổi xuyên qua tạo tiếng vang trong rừng trúc, Bộc Dương tập trung tinh thần nhìn mặt nước.
Cả ngày này, nàng câu được đến ba con cá, cũng có thể làm thành bữa tối rồi.
Bộc Dương lẳng lặng nhìn đám cá một lúc lâu, lại khom người thả hết bọn chúng vào trong ao.
Vệ Tú vẫn không đi xa, nàng ở Mang Sơn, vẫn ở trong nhà tranh đó.
Cũng đã lệnh cho A Dung mua đất trước là vì để cho những thuộc hạ cũ có chỗ dung thân. Bây giờ cũng đã tới lúc dùng tới.
Bọn họ cũng không cần theo nàng ở lại chỗ này, cũng chỉ là cô độc một đời mà thôi, chi bằng rời đi. Chỗ đó tiếp giáp chỗ ở của Trọng gia tộc nhân, bọn họ tới đó cũng dễ dàng tiếp ứng nhau hơn. Đám người Nghiêm Hoán luôn trung với chủ cũ, thấy là chuyện trả thù đã không còn hy vọng đương nhiên muốn nâng đỡ một người trong dòng tộc họ Trọng. Trọng gia luôn có nhân tài xuất hiện, có lẽ hơn mười năm sau sẽ lại có một người nữa cũng không nói được.
A Dung vẫn luôn muốn lưu lại, nhưng bản thân nàng đã không còn mặt mũi đối mặt với bọn họ, luôn không đồng ý.
Nhà tranh cũng nhanh chóng không còn bao nhiêu người, chỉ còn năm ba người tỳ nữ, và một tỳ nữ mới tới chăm sóc Vệ Tú.
Bọn họ là hạ nhân mà Vệ Tú mới mua về, Vệ Tú vào kinh thì giữ bọn họ ở lại để chăm sóc nhà tranh này. Hiện tại Vệ Tú trở về, cũng để bọn họ có chủ nhân, trên mặt cũng đã có thêm nụ cười.
Tỳ nữ đó họ Diệp, Vệ Tú gọi nàng là A Diệp. Người mà tuyển chọn đương nhiên là lấy lòng trung thành làm đầu.
A Diệp vẫn gọi Vệ Tú là thiếu gia, sau khi biết nàng là nữ thì cũng không nói ra, cũng không sửa lại xưng hô. Có lẽ là nhà tranh này không có người nào lui tới nên người để nàng nói chuyện cũng không nhiều. Ngày thường thì A Diệp lại càng vui vẻ hầu hạ bên cạnh Vệ Tú.
Vệ Tú cũng không cấm nàng tới gần, cũng không nói nhiều với nàng, chỉ làm việc của mình.
Nàng ngẫu nhiên đọc sách viết chữ, ngẫu nhiên dâng hương nấu trà, lúc thời tiết tốt thì cũng sẽ đi tới rừng trúc ngồi một chút, cầm một ống tiêu đặt trên môi thổi ra tiếng tiêu rất hay.
Những ngày như vậy rất là thoải mái cũng không còn phiền não, cũng không ưu sầu.
A Diệp có đôi khi cảm thấy vô vị, muốn xuống núi một chút nhưng Vệ Tú lại giống như không hề biết buồn chán là gì, mỗi ngày đều làm những việc giống nhau, nhìn những khung cảnh tượng tự nhau.
Thái độ của nàng rất ôn hòa, cũng không làm khó hạ nhân, nàng có tài văn chương tuyệt học, hiểu biết sâu rộng. Những người như vậy nên là một ẩn sĩ tao nhã, xây nhà ẩn cư, chờ đợi chủ nhân của nàng.
Nhưng A Diệp lại cảm giác, bên dưới nụ cười ôn nhu của thiếu gia là sự cạn kiệt sức sống, nàng ở trong núi chỉ là đang chờ đợi kết cục cuối cùng.
Thời tiết trong núi lạnh lẽo lại ẩm ướt, càng vào đông thì lại càng lạnh đến tận xương, dưới chân núi vẫn là trời quang mây tạnh thì trên núi đã có tuyết rơi rồi.
Vệ Tú khoác một cái áo choàng ngồi trên hành lang, hạ nhân thì ở trong đình quét tuyết. A Diệp mang tới lò sưởi cầm tay mới được làm nóng lại gần, quỳ xuống tấm chiếu đang đặt bên cạnh nàng.
Vệ Tú một lúc lâu không có động tĩnh gì, dường như vẫn đang thả hồn đâu đó.
A Diệp cuối cùng không chịu được mà nhẹ giọng lên tiếng.
"Thiếu gia đang nghĩ gì vậy?"
"Nhớ tới cá của ta." Vệ Tú giống như là đột nhiên phát hiện nàng, quay đầu nhìn lại, ôn nhu cười nói.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: các ngươi dường như lo lắng là ta không thể để HE.
Ta đang nghĩ là mỗi người đều có khúc mắc của mình, cho dù ở cùng nhau cũng đều chỉ là tra tấn lẫn nhau mà thôi, đối với Bộc Dương cũng không công bằng.
Vẫn là nên cởi bỏ khúc mắc trước đã.
- --------------
Vẫn tiếp tục ngược.
Rõ ràng là yêu đến chết đi sống lại nhưng lại không nói thẳng ra mà mỗi người một suy nghĩ. Giữa hai người có mối thù ngăn cách, dù sao cũng phải để hai người tự nghĩ cho thông thôi. Haizz

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.