Thiếu đi những chuyện giữa khoảng thời gian đó khiến cho mọi chuyện không rõ ràng, không thể xác định được chính xác tình huống trong chuyện này là như thế nào.
Tần Khôn đi nhanh vào phòng, nhìn xung quanh một chút, thấy công chúa đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường nhỏ, hắn bước lên trước, cung kính đưa tay dâng lên văn thư.
"Điện hạ, đây là tư liệu về cố hương của Chu tướng quân."
Năm ngoái, Chu Kỷ thu nạp tàn binh, cố gắng xoay chuyển tình thế. Bộc Dương đã phái người đi thăm dò người này, cũng không loại trừ khả năng có thể chiêu mộ để mượn lực từ hắn.
Tư liệu này, khi đó nàng có xem qua một lượt. Hiện tại muốn xem kĩ lần nữa, nàng muốn thử xem có tìm được manh mối gì không.
Lúc đó nghe danh Chu Kỷ nàng có nhắc qua với tiên sinh về người này. Tiên sinh đã nói nàng ấy từng khuyên một người cũng tên Chu Kỷ đi đầu quân, nhưng không xác định được có phải là cùng một người không.
Người nàng phái đi cũng có hồi báo lại là cùng một người. Lúc thiếu niên, Chu Kỷ là một du hiệp không sợ trời, không sợ đất. chuyên đi gây chuyện khắp nơi. Khi gặp tiên sinh, không biết nàng ấy đã nói gì mà hắn bỗng nhiên thay đổi triệt để, chạy tới biên cương tòng quân. Trong vòng mấy năm, hắn có thể từ một tiểu binh thăng lên Hiệu Úy.
Lúc nàng biết được việc này thì rất vui mừng, cũng nói với tiên sinh. Khi đó tiên sinh chỉ cảm thán, thế sự vô thường, không nghĩ tới thiếu niên khí phách năm đó lại có được thành tựu như vậy. Cho nên, lần này mở tiệc chiêu đãi vài vị tướng quân, không thấy tên Chu Kỷ, Bộc Dương cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng có chút nghi hoặc. Liên quan xa xưa như vậy thì muốn lôi kéo không phải là chuyện dễ, nhưng thật ra cũng không khó. Nhưng nghe tiên sinh giải thích qua, nàng lại thấy có lý.
Những chuyện này nếu tách ra xem xét thì thấy đều rất hợp lý nhưng nếu liên hệ chung với nhau, nàng cảm thấy có chút quái dị dù không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Bộc Dương nhìn lại hồ sơ đó hai lần vẫn không thấy manh mối nào. Đặt lại nó trên bàn, nàng đứng lên đi qua đi lại trong phòng, một lần nữa kết nối mọi chuyện lại với nhau, suy nghĩ kĩ một lần nữa.
Qua nửa canh giờ thì trời bắt đầu tối. Nữ tì nối đuôi nhau tiến vào, Tần Khôn cho mấy người đó một ánh mắt nhắc nhở, bọn họ lập tức đi nhẹ lại, thắp đèn rồi yên lặng, không một tiếng động lui ra ngoài.
Giấc mộng đó thiếu một đoạn. Người nào có được thiên hạ? Tiêu Đức Văn ra sao? Chư vương thế nào? Mỗi một vấn đề nàng đều không có lời giải đáp.
Kiếp trước, Bộc Dương chưa hề nghe qua người tên Chu Kỷ, càng đừng nói tới việc gặp mặt hắn. Kiếp này, nàng cũng biết rất ít về hắn. Mọi chuyện đặt cùng một chỗ, suy đi nghĩ lại thì nàng cảm thấy mọi chỗ đều không ổn.
Cẩn thận mà nói thì Chu Kỷ giúp đỡ tiên sinh cũng không có gì kì lạ. Bọn họ vốn đã có quen biết, Chu Kỷ làm việc cho tiên sinh cũng là lẽ thường tình.
Nhưng trong lòng Bộc Dương lại có sự nôn nóng lạ thường, thậm chí nàng còn không biết mình đang nghi ngờ chuyện gì chỉ cảm thấy mọi chuyện rất quái lạ. Là trực giác của nàng. Mà nàng thì lại rất tin tưởng trực giác của mình.
Sau một lúc lâu, Tần Khôn vẫn không thấy công chúa lên tiếng nên cẩn thận tiến lên nói.
"Điện hạ, nên dùng bữa."
"Buổi chiều, tiên sinh có đi đâu không?" Bộc Dương phục hồi tinh thần, lệnh dọn bữa ăn lên cũng thuận tiện hỏi.
"Tiên sinh không có đi ra ngoài." Tần Khôn trả lời.
"Ừ." Bộc Dương lên tiếng tỏ ý đã biết thì không nói cái gì nữa, nhưng mà Tần Khôn lại lên tiếng xin chỉ thị.
"Ngày mai là sinh thần Đại Vương điện hạ. Lễ vật đã chuẩn bị xong, điện hạ có cần tới dự yến không?"
Tính luôn cả công chúa và chư vương thì có gần hai mươi người, còn có công hầu, trọng thần, một năm không biết có bao nhiêu cái thọ yến. Mỗi ngày, thiệp mời được đưa tới phủ công chúa nhiều vô số kể. Bộc Dương bận trong bận ngoài, làm sao xem đến hết được, hầu hết đều là do Trường Sử của nàng sàng lọc lại, chọn cái quan trọng mà đưa tới rồi để nàng quyết định có đi hay không.
Lúc này, Tần Khôn nói đến chuyện này, một là xin chỉ thị, hai là nhắc nhở nàng một câu để nàng khỏi quên mất.
"Ta sẽ tự mang lễ vật qua dự yến." Bộc Dương nhớ tới chuyện này, ngừng lại suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp. "Mời tiên sinh ngày mai đi cùng ta."
Tần Khôn nhận lệnh lui ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, thừa lúc ánh nắng ấm áp chiếu xuống, Bộc Dương cùng Vệ Tú ra ngoài.
Đại Vương phủ xây dựng ở bên kia hoàng thành, cách chỗ của Bộc Dương cũng khá xa.
Hai người ngồi chung xe ngựa, Bộc Dương nhớ tới chuyện hôm qua nên lên tiếng hỏi Vệ Tú.
"Chu Kỷ cũng biết tiên sinh ở kinh thành?"
"Biết." Vệ Tú đáp lời "Hắn có cho người chuyển lời muốn gặp mặt một lần."
Thanh danh của Vệ Tú đã lan truyền khắp nơi, phàm là người làm quan trong triều đều đã biết. Bộc Dương chỉ nghĩ là Chu Kỷ biết tiên sinh ở trong kinh thành, không ngờ hắn đã cho người chuyển lời rồi.
"A... Tiên sinh đồng ý gặp hắn sao?" Bộc Dương chau mày.
"Chưa."
"Vì sao?"
Bộc Dương có chút gấp gáp hỏi lại, vệ Tú nhìn nàng, cảm thấy có chút kì lạ.
"Hắn tòng quân là do ta khuyên bảo. Nhưng xét cho cùng thì để có được thành tựu hôm nay, là do hắn có bản lĩnh. Hắn muốn gặp ta là vì nhớ đến sự khuyên bảo của ta. Nhưng nhân tình cũng chỉ có thể dùng một lần, lúc này không cần vội gặp mặt, sẽ giống như là muốn gấp rút nhận được báo đáp của hắn."
"Tiên sinh nói đúng." Bộc Dương hỏi xong cũng đã cảm giác bản thân có chút nóng nảy nên lúc này lập tức lên tiếng. Sau lại suy nghĩ một chút, nàng tiếp tục. "Ta vẫn cảm thấy Chu Kỷ có vấn đề. Sự liên quan của hắn và tiên sinh hình như không chỉ như vậy."
Vệ Tú hơi khựng lại, nhìn Bộc Dương. Nhìn thấy trong mắt công chúa có sự hoang mang và suy tư, Vệ Tú thả lỏng một chút, cười nói.
"Còn có thể có liên quan sâu xa gì chứ?"
"Cảm giác mà thôi." Chuyện kiếp trước, Bộc Dương cũng không thể nào nói ra được, chỉ có thể mơ hồ trả lời.
Có người khi mà đã có cảm giác một số việc không đúng lắm thì sự nghi ngờ sẽ càng lúc càng tăng. Thật ra, Bộc Dương không có nghi ngờ Vệ Tú, cũng không nghĩ là lời nàng ấy nói hôm qua là không đúng, nàng chỉ nói.
"Hôm qua, tiên sinh đã nói là không thể thu nạp toàn bộ, nhưng nếu ta chỉ cần một Chu Kỷ thì sao?" Mấy vị tướng quân kia đều không cần, chỉ muốn chiêu mộ một mình Chu Kỷ. Đây cũng không coi là quá nhiều, có thể không khiến cho bệ hạ nghi kị.
Công chúa hôm nay đặc biệt chú ý tới Chu Kỷ. Chẳng lẽ điện hạ đã phát hiện ra chuyện gì? Vệ Tú cảm thấy do dự, nàng nghiêm túc đáp lời.
"Như vậy không phải là không được."
"Vậy..." Bộc Dương vui vẻ.
"Điện hạ có nghĩ tới tại sao ta không muốn điện hạ kết giao mấy vị quan chức vị cao mà lại đưa tay giúp đỡ mấy người xuất thân hàn môn, chức vị thấp?" Vệ Tú cắt ngang lời nàng.
"Đương nhiên biết. Đầu tiên là vì bệ hạ muốn đề bạt hàn môn, lấy thứ chống sĩ, ta nương theo tâm ý của người mà làm việc sẽ đạt được lợi ích." Bộc Dương hơi ngạc nhiên với câu hỏi của Vệ Tú nhưng cũng trả lời. Nàng tiến cử một đám người vào trong triều chính là vì lý do này. "Sau là vì đa số trọng thần đều đã có mưu tính của mình, có nơi để đầu nhập, bọn họ sẽ không quy thuận ta." Ai lại đi bỏ hoàng tử mà chọn công chúa chứ?
"Không sai. Nhưng thật ra là còn một nguyên do nữa." Vệ Tú gật đầu.
Bộc Dương nhìn Vệ Tú, tỏ ý muốn nghe tường tận.
"Mấy người kia là do điện hạ tiến cử cho bệ hạ, việc này mọi người đều biết. Mà mấy người đó cũng đều là nhân tài, đây cũng không phải bí mật gì. Các đại thần thấy vậy thì sẽ nghĩ như thế nào?" Vệ Tú hỏi.
Bộc Dương suy tư một chút, ánh mắt liền sáng lên. Vệ Tú hơi nhếch môi cười.
"Không sai. Điện hạ đã có một địa vị nhất định. Người không chỉ là công chúa được Thánh Thượng sủng ái, mà người còn có thế lực của mình. Ngoại trừ không thể vào triều, người còn thiếu cái gì? So với chư vương, người cùng không kém bao nhiêu, thậm chí trên triều, chư vương cũng chưa chắc bằng được điện hạ. Mấy vị tướng quân đó, chư vương muốn kết giao mà không được, lại đều đầu nhập vào phủ của người."
Vất vả lắm mới có vài vị hàn môn đệ tử có khả năng, không chịu thua kém ai, trên người còn có chiến công, Hoàng đế sao có thể để bọn họ tiến vào hàng ngũ của các hoàng tử, rồi theo đuôi thế gia, trở thành thuộc hạ cho bọn họ? Từ lúc âm thầm triệu kiến thì ngài cũng đã ám chỉ qua việc này. Bộc Dương không giống hoàng tử khác, những việc nàng làm đều có sự đồng ý ngầm của Hoàng đế. Khi các tướng sĩ vào kinh, bọn họ không có căn cơ vững mạnh thì sẽ tìm một cây đại thụ để nương nhờ. Mà khi đó Bộc Dương có ý, bọn họ sẽ thuận theo tự nhiên mà quy thuận, tiếp theo thì phải xem bản lĩnh của nàng để bọn họ tâm phục khẩu phục.
Những thứ này, người ngoài sẽ không thể nhìn ra, bọn họ chỉ có thể cảm giác được thế lực của Bộc Dương điện hạ đã vượt qua chư vương.
Bộc Dương thấu hiểu mốt chốt trong việc này thì rất vui vẻ, Vệ Tú chỉ mỉm cười.
"Sao có thể để điện hạ hạ mình đi cầu bọn họ chứ? Là bọn họ phải đến nhờ điện hạ che chở mới đúng."
Vốn là chuyện chính sự nghiêm túc, nhưng nghe lời này của Vệ Tú, Bộc Dương lại nhìn không được bật cười một tiếng, ánh mắt nàng nhìn Vệ Tú tràn đầy ôn nhu.
Vệ Tú cũng cười, biết được đã đánh hạ nghi ngờ của công chúa, nàng âm thầm thở ra. Nàng và điện hạ còn cần phải đồng hành trên còn đường rất dài, giữa hai người không thể để lại hiềm khích được.
Lời Vệ Tú cũng không phải là lừa Bộc Dương.
Những gì mà nàng nói ra, ở phủ Đại Vương thì đã được chứng minh.
Trong yến tiệc gặp được cậu của mình, ông có dò hỏi Bộc Dương, trong nhà cần phải có một vị Thanh Châu thứ sử, với tình hình hiện tại không biết có thể đạt được mục đích hay không?
Từ trên xuống dưới của Vương gia đều là quan thanh liêm chính trực, nếu là chức quan nhỏ thất phẩm, lục phẩm thì chỉ cần vận động xung quanh một chút là được, cũng không phải là chuyện khó. Nhưng thứ sử là chức quan tam phẩm, mà ở địa phương cũng dễ lập công để thăng tiến. Hiện tại vị trí thứ sử ở Thành Châu đang còn để trống, trong triều, người để ý đến vị trí này không ít, Vương gia khó có thể đạt được mục đích.
Bộc Dương và gia tộc họ ngoại cũng khá hòa thuận, tình hình Vương gia như thế nào nàng cũng hiểu rõ. Hiện giờ ông ngoại nàng là thừa tướng, đứng đầu bá quan, cậu nàng đứng chưởng quản vũ lâm quân, quyền cao chức trọng rất được Hoàng đế tín nhiệm. Trong tộc còn có hai vị thứ sử, ba vị quận thủ, làm quan lục phẩm, ngữ phẩm trong kinh cũng có vài người. Tình hình như vậy chính là cây to thì đón gió. Nếu lại cố sức tranh lấy vị trí thứ sử kia, không nói tới chuyện bị người ngoài ganh ghét, hơn nữa là khiến cho Hoàng đế không vui.
Như vậy, vị trí thứ sử này có lẽ không phải dành cho người trong tộc.
"Cậu muốn tranh thủ vị trí này cho ai vậy?" Bộc Dương lên tiếng hỏi.
"Là quận thủ của Trần quận, hắn ngồi ở vị trí quận thủ đã tám năm, có kinh nghiệm dày dạn, Thanh Châu sung túc, địa linh nhân kiệt, là địa phương rất tốt. Mà hiện tại còn đang trống vị trí thứ sử nên hắn động tâm tư." Vương Cổn thấy nàng lập tức hiểu ra mấu chốt vấn đề, hơi cười trả lời.
Lúc này mọi người còn chưa ngồi vào vị trí, trong phòng khách có nam có nữ đều đang nói chuyện với nhau nên không có người chú ý hai người.
"Vốn là hắn muốn đăng môn bái phỏng, tới phủ công chúa của con. Nhưng mà trước nay hắn cũng không có qua lại với con nên không tiện bái kiến. Liêm khâm(1) của hắn cũng có qua lại với Vương gia nên đã đánh một vòng lớn đến cửa nhờ cậy. Nếu con muốn xem xét cẩn thận một chút thì cậu sẽ giúp con liên lạc." Vương Cổn nhìn Bộc Dương với vẻ từ ái, quan tâm. Vương Cổn vẫn trân trọng Bộc Dương như trước. Tuy biết rõ nàng nhìn rõ thế cục trong triều nhưng vẫn nhắc nhở nàng. "Trần quận là một quận lớn, có không ít cường hào ác bá, nhưng hắn có thể đứng vững ở đó tám năm, có thể thấy được là người có năng lực."
(1) Liêm khâm: anh em đồng hao.
Người có năng lực, cái còn thiếu chính là cơ hội. Nếu không phải Bộc Dương thì hắn cũng có thể tìm người khác, lần này không thành thì còn có lần khác, luôn luôn có cách để tiến thân. Không bằng hiện tại hắn tới cửa thì mình đón nhận. Bộc Dương hiểu sự ám chỉ của Vương Cổn, nàng chỉ cười.
"Vậy thì làm phiền cậu. Khi nào cậu có thời gian rảnh thì con sẽ dọn cửa đón khách."
- ------------------