Đại Vương mở yến tiệc, nhất là trong thời kì tranh chấp của chư vương, thì tất nhiên là không phải chỉ là mở tiệc để ăn chơi trác táng, mà chính là muốn mượn cơ hội để hiểu rõ thời cuộc hơn.
Khi yến tiệc bắt đầu, Bộc Dương theo chỉ dẫn của tì nữ mà đi về phía hậu viện. Nam nữ dự yến ở hai nơi khác nhau, Đại Vương chiêu đãi khách nam ở tiền viện, nữ quyến thì tụ hội ở hậu viện do Vương phi chiêu đãi.
Bộc Dương không yên lòng để một mình Vệ Tú lưu lại phía trước. Trong mắt nàng, những huynh đệ và cháu trai của nàng đều không khác gì sài lang hổ báo. Nàng sợ mất tiên sinh, quay đầu nhìn qua thì thấy Vệ Tú đang ngồi giữa mọi người.
Nàng ấy vẫn là nam tử trong mắt mọi người. Bộc Dương muốn tiến cử nàng thì không thể ở cạnh nàng ấy mãi như vậy sẽ ảnh hưởng cho thanh danh của nàng và tiên sinh, hơn nữa là sẽ khiến cho Vệ Tú không thể độc lập làm việc, mà vẫn phụ thuộc vào nàng.
Người đông ồn ào, náo loạn, thỉnh thoảng lại có tiếng cười lọt vào tai công chúa. Hậu duệ của quý tộc vương hầu đối với danh sĩ luôn có chút kính trọng, mà Vệ Tú lại có danh tiếng vang dội, nói chuyện với nàng cũng có vài phần khách khí. Bộc Dương chỉ có thể thấy một bên sườn mặt của nàng, nhìn nàng đang chăm chú lắng nghe, trên môi là nụ cười ấm áp, thỉnh thoảng gật đầu, phong tư thanh tú khiến người khác ái mộ.
Sau một lúc lâu, như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Vệ Tú chậm rãi quay đầu nhìn lại. Khoảng cách giữa hai người là chừng mười bước chân, ở giữa cũng có rất nhiều người.
Trong mắt hai người, những người không liên quan xung quanh dần dần biến mất, bốn mắt nhìn nhau, bất giác Bộc Dương lại thất thần. Ánh mắt Vệ Tú dần dịu đàng hơn, không giống như thái độ ôn hòa khi đối mặt với người khác. Ánh mắt Vệ Tú dễ dàng chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, tất cả phòng bị đều bị đánh bại.
Nữ tì bên cạnh lên tiếng hối thúc, Bộc Dương mới lấy lại tinh thần. Vệ Tú hơi gật đầu với nàng, ý bảo nàng yên tâm. Bộc Dương hơi cười, xoay người bước đi, cung trang nhẹ nàng đung đưa phiêu đãng theo từng bước chân linh động của nàng.
Trong hậu viện, các quý nhân đều đã ngồi xuống, tóc mây lay động, hương phấn tràn đầy khướu giác. Nơi này đều là công chúa, vương phi, còn có phu nhân của mấy gia tộc quyền cao chức trọng. Bộc Dương vừa tới thi mấy vị công chúa đều tiến tới cạnh nàng, các vị phu nhân thì đứng lên hành lễ.
Lúc tâm tình Bộc Dương tốt cũng không phải là vẻ kiêu ngạo tự cao tự đại, nàng phất tay ý bảo mọi người miễn lễ.
Xã giao không phải chỉ là việc của nam tử, còn tính luôn quan hệ của mấy vị phu nhân. Qua mấy vòng chào hỏi với mọi người xong thì Bộc Dương mới nói chuyện với mấy vị tỷ muội của nàng.
Nhân duyên tốt chính là giống như nàng vậy đó.
Bộc Dương tính tình thoải mái, ít khi phải chịu thiệt mà hiện tại thì mỗi hành động của nàng đều có sức ảnh hưởng. Những vị công chúa khác chẳng những không ghen tị, mà còn muốn làm thân với nàng. Con gái của thiên tử vốn là phải như vậy, khiến người ta kính sợ, kiêng dè.
Thật ra thì trước đó, những vị công chúa có quyền lực trong tay không ít nhưng đa số đều là mượn tay phò mã để xử lý mọi chuyện, còn như Bộc Dương muốn tự mình chấp chính thì không có. Những vị công chúa khác đều cảm giác như Bộc Dương tự mình xử lý thì có uy phong hơn nhiều nên rất hâm mộ nàng, muốn tiếp cận nàng, cũng muốn học một chút bản lĩnh của nàng. Công chúa cũng là con của Hoàng đế, từ nhỏ đã được sinh ra cùng với quyền lực nhất định, đối với một vài thứ thì vẫn rất linh mẫn, hiểu rõ.
Nhưng cục diện mà Bộc Dương có được hôm nay, sao có thể dễ dàng nói học là học. Không có những kinh nghiệm kiếp trước giúp nàng gặp dữ hóa lành, còn giúp nàng gặp được Vệ Tú bày mưu tính kế cho nàng thì mấy ai có thể làm được tới mức này.
Đến khi yến tiệc gần tàn, bên cạnh Bộc Dương vẫn không thiếu những người muốn thân cận. Đại Vương phi cũng thay Đại Vương nói tốt với nàng.
Tiệc tan, Bộc Dương cũng những người khác đi ra ngoài. Hầu hết các công chúa đều đã thành thân, ra tiền sảnh liền có phò mã đợi để cùng hồi phủ. Vì phò mã của Giang Lăng công chúa phụng chỉ rời kinh nên sẽ về cùng Bộc Dương.
Hai người nói chuyện không biết làm sao lại nói tới Bình Dương công chúa, người hôm nay không tới dự yến.
Đại Vương đang tiễn khách trước cửa phủ, xa giá của Bộc Dương đang đợi bên ngoài. Đến trước xa giá, Giang Lăng công chúa còn đang nói.
"Muội ấy, đi biệt cung du ngoại rồi, lúc này có lẽ còn đang vui đến không biết đường về." Nói xong, Giang Lăng công chúa còn cười hai tiếng, trong giọng nói cũng đầy mờ ám.
Bộc Dương còn nhớ mới mấy ngày trước đây, Bình Dương còn ra tay đối phó phò mã. Mỗi phủ công chúa đều được cấp ba trăm quân để tùy nghi sử dụng, phò mã đơn thương độc mã làm sao đánh thắng được đám người đó, tất nhiên là bị trói lại, bỏ trong đình một đêm. Chuyện này đã trở thành trò cười trong kinh.
"Không phải nghe nói, tỷ ấy mới cãi nhau với Phò mã mà?" Huyên náo lớn như vậy, tại sao mới mấy ngày thì đã tốt lại rồi? Bộc Dương không nhịn được hỏi thêm một câu.
"Ai nói đi chơi là phải đi cùng phò mã chứ?" Sắc mặt Giang Lăng càng thêm mập mờ, che miệng cười đáp lại.
Bộc Dương im lặng không biết làm sao.
Mấy ngày nay nàng đều bận rộn, cũng không quan tâm chuyện riêng tư của mấy vị tỷ muội. Hóa ra Bình Dương đã có nam sủng mới rồi sao? Nhìn Giang Lăng còn có thể lấy đó làm vui, xem ra là biết không ít chuyện.
"Giang Lăng hoàng cô đại an, Bộc Dương hoàng cô đại an." Tiêu Đức Văn đến gần, hành lễ với hai người.
Bộc Dương và Giang Lăng lập tức lấy lại sắc mặt nghiêm túc, từ ái nói.
"Đức Văn miễn lễ."
Hắn so với lần gặp trước đã cao hơn nhiều, khí độ lại càng thêm dương dương tự đắc. Giăng Lăng lên tiếng hỏi.
"Mẫu thân con đâu? Sao lại ở đây một mình?"
Tiêu Đức Văn ngại ngùng cười, nhìn qua Bộc Dương.
"Chất nhi muốn bái kiến tiên sinh, nghe hạ nhân của phủ Đại Vương hoàng thúc nói là tiên sinh đã tới."
Trong lòng Bộc Dương cả kinh, quay đầu nhìn thoáng qua xa giá. Giang Lăng cũng nhận ra nàng có chút khác lạ. Công chúa nuôi nam sủng cũng không phải là chuyện đáng tuyên dương, hai người các nàng ngầm nói vài ba câu cũng không sao, nhưng nếu vào tai người khác và bị truyền ra ngoài thì đó là lỗi của nàng. Giang Lăng vội nói.
"Thời gian không còn sớm, nên về phủ thôi." Vừa dứt lời thì đã thấy Bộc Dương nháy mắt ra dấu cho mình, Giang Lăng hiểu ý quay sáng nói với Tiêu Đức Văn. "Vệ tiên sinh ở phủ của thất hoàng cô, khi nào con gặp mà không được, cần gì phải trễ như vậy mà còn đòi gặp? Một mình con trở về hoàng cô cũng không yên lòng, ta đưa con một đoạn."
Tiêu Đức Văn còn chưa kịp phản ứng thì Bộc Dương đã lên tiếng.
"Cũng đúng." Nàng một mực ép buộc, trực tiếp gọi thái giám thân cận của tên nhóc đó tới, giúp hắn lên xe.
Đưa được người không liên quan đi, Bộc Dương liền xoay người mở cửa xa giá thì thấy Vệ Tú đang ngồi bên trong nhìn nàng nở nụ cười như có như không. Bộc Dương lập tức cảm thấy xấu hổ, những lời lúc nãy của nàng có lẽ đã bị tiên sinh nghe hết.
Xa giá chậm rãi di chuyển, Bộc Dương lúng túng.
"Tiên sinh đã ngồi trong xe, vì sao không lên tiếng?"
"Vốn là muốn bái kiến hai vị công chúa, nhưng là nghe được chuyện bí mật nên không dám lên tiếng." Vệ Tú mỉm cười trả lời. Nếu nàng lên tiếng chỉ khiến cho hai vị điện hạ càng thêm xấu hổ thôi.
Bộc Dương nghĩ thấy cũng đúng. Chuyện của Bình Dương có lẽ Hoàng đế còn chưa biết, người khác có biết, đa phần cũng chỉ cười mà thôi, sẽ không dám tung tin với người khác. Chuyện này vốn không phải là chuyện đáng để tuyên dương.
Mặt nàng có chút hồng, thấp giọng nói.
"Không phải tất cả công chúa đều như vậy."
Tùy rằng nàng cảm giác, Bình Dương làm vậy cũng không có gì đáng nói. Nuôi nam sủng chỉ là cách để tìm niềm vui đùa thôi, chư vương có thể nạp thiếp, công chúa nuôi vài tên nam sủng để vui đùa thì tính là gì đâu. Chỉ là nàng cũng không phải thích chuyện này, cảm giác không có gì thú vị, có thừa sức lực thì nên làm những việc khác. Hơn nữa, Bộc Dương nhìn Vệ Tú, nàng chỉ cần một người là đủ rồi, nếu không phải người này thì thà không có còn hơn.
Bộc Dương giống một con mèo nhỏ đang thu lại móng muốt, đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng. Vệ Tú nhìn thấy thì mềm lòng, muốn đưa tay chạm vào công chúa nhưng nàng vẫn nhịn xuống, chỉ cười an ủi.
"Ta biết."
Nghe Vệ Tú nói vậy, Bộc Dương mới yên tâm. Thích một người nên mới lo sợ bản thân có một vết nhơ trong lòng người đó.
"Yến tiệc lần này được không?" Bộc Dương hỏi.
"Đại Vương ân cần, những người khác cũng không có gì đặc biệt." Vệ Tú bình thản trả lời.
"Đông Hải quận vương không có nói chuyện với tiên sinh sao?" Bộc Dương nhớ đến việc lúc nãy Tiêu Đức Văn chặn mình lại.
"Quận Vương luôn muốn tiến lên nhưng mà lại chần chờ, giống như là muốn tới gần nhưng lại sợ." Hiển nhiên là Vệ Tú cũng có chú ý tới, trong mắt nàng lộ ra vẻ hứng thú. Nàng dừng một chút rồi lại đưa ra lời bình luận. "Một vở kịch hay."
"Tiên sinh nói như vậy, Đức Văn mà biết được thì nhất định sẽ thương tâm." Bộc Dương buồn cười nói.
Vệ Tú cũng cười, tỏ vẻ không thèm để ý.
Nghĩ lại thì, Bộc Dương cảm thấy nàng và Tiêu Đức Văn cũng có nhiều chỗ giống nhau. Đều là người ở thế yếu, không có thế lực để dựa vào, không có khả năng lên ngôi cửu ngũ. Kiếp này, tiên sinh có thể chọn nàng thì kiếp trước chọn Tiêu Đức Văn cũng không có gì kì lạ. Chỉ là hiện tại, tiên sinh cũng không thích Tiêu Đức Văn.
"Tiên sinh nghĩ Tiêu Đức Văn có khả năng hay không?" Nàng có chút tò mò.
"Có, mỗi người đều có ưu khuyết điểm. Ưu điểm của Quận Vương là can đảm, biết rõ ta là hiện đang ở phủ công chúa, là người của điện hạ nhưng vẫn không cam lòng, muốn thử sức một lần. Ngài ấy cũng nhìn rõ thời thế, biết nhẫn nại. Trong yến tiệc lúc này, ngài ấy tự xem mình như là một đứa trẻ, có người mạo phạm cũng làm như không biết." Vệ Tú suy nghĩ một lát với nói.
Tiêu Đức Văn không có phụ thân che chờ nên không thiếu những huynh đệ nhìn nó với ánh mắt không xem trọng, nó cũng nhẫn nhịn.
Nghe Vệ Tú phân tích thì Tiêu Đức Văn có không ít ưu điểm, Bộc Dương lại hỏi tiếp.
"Khuyết điểm là gì?"
"Có lẽ là do được nuôi bởi mệnh phụ phu nhân, suy nghĩ của Quận Vương luôn có xu hướng đi đường vòng, cong cong quẹo quẹo, luôn thích đùa giỡn tâm tư. Hiện tại, ngài ấy còn nhỏ, dáng vẻ như muốn mà không dám có thể làm cho người khác thương yêu. Nhưng khi lớn hơn một chút, làm như vậy lại khiến cho người khác nhìn nhận bản thân không phải chính nhân quân tử, sợ là khiến cho người khác sinh lòng chán ghét." Vệ Tú cũng trả lời nàng.
Ánh mắt Bộc Dương hơi tối lại, Tiêu Đức Văn cũng là một người biết phấn đấu, không chịu lùi về phía sau. Nếu nó biết được khuyết điểm của mình thì sẽ nghĩ cách để sửa chữa.
- -------------------