Xuân Như Cựu

Chương 56:




Vệ Tú coi Tiêu Đức Văn như một con cờ, nhờ nó làm bình phong để bọn họ tiến lên. Khi cần thiết, nàng sẽ giúp nó một chút, khiến nó có thể khoát lên người vẻ trí tuệ để gây được thiện cảm với Hoàng đế, được ngài coi trọng. Nhưng nàng cũng phải luôn chú ý không được để nó thoát khỏi sự khống chế.
Còn Bộc Dương thì không phải vậy, nàng coi Tiêu Đức Văn là đối thủ, lúc nào cũng cảnh giác. Chuyện này khiến Vệ Tú có chút khó hiểu.
"Điện hạ hình như rất kiêng kị quận vương?"
Tình thế của mấy năm sau tạm thời không bàn tới, nhưng hiện tại Tiêu Đức Văn vẫn còn nhỏ, chưa có gì đáng lo cả. Vậy mà chỉ cần đụng tới chuyện có liên quan tới Tiêu Đức Văn, điện hạ lại như gặp phải cường địch, thường xuyên lộ ra móng vuốt sắc bén của mình đè bẹp nó. Chuyện này khiến cho Vệ Tú có chút ngạc nhiên.
Vệ Tú không nói thì không sao, nàng chỉ vừa hỏi thì đã thấy công chúa nhìn mình với ánh mắt ai oán.
"Cũng là tại tiên sinh đó." Giúp cho đứa nhỏ Đức Văn đó đối phó với nàng.
Sao lại là tại nàng rồi? Ánh mắt Vệ Tú lộ ra vẻ không hiểu gì cả, cũng nghĩ qua hết một lượt nhưng cũng không rõ vấn đề.
"Ý của điện hạ là gì?"
"Sau này, nó sẽ khi dễ ta." Bộc Dương thấy nàng hoàn toàn không biết gì, chuyện kiếp trước lại không thể nói ra, chỉ có thể mím môi, phiền muộn lên tiếng sau đó lại đưa ánh mắt ai oán nhìn Vệ Tú, trong lòng lại nghĩ rằng nàng ấy cũng giúp Tiêu Đức Văn khi dễ mình.
Vệ Tú càng không hiểu gì cả, nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà nàng không biết đã xảy ra.
Lấy chuyện chưa từng phát sinh để nói thì cũng hơi quá đáng với tiên sinh. Bộc Dương cũng chỉ hơi xúc động một chút, không hề muốn tiên sinh xem nàng như một kẻ đa nghi. Công chúa đang định lên tiếng nói là Tiêu Đức Văn cũng không đáng để mình lo lắng nhiều như vậy, nhưng còn chưa kịp nói thì đã nghe giọng của Vệ Tú vang lên.
"Ta sẽ lưu ý không để cho Tiêu Đức Văn thương tổn tới điện hạ."
Tuy Vệ Tú không nắm được vấn đề ở chỗ nào nhưng cũng không sao, nàng sẽ ghi nhớ lời nói của công chúa.
Bộc Dương sửng sốt, rồi lại cảm thấy thỏa mãn mà khóe môi nâng lên, vẽ thành một nụ cười. Vệ Tú cũng mỉm cười.
Tiêu Đức Văn như thế nào tạm thời không cần lo. Chư vương cũng đã dần dần đi theo đúng sự sắp đặt của hai người. Chuyện dời Nhung đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Quả nhiên là Kinh Vương không giấu được ai, đầu tiên là Tấn Vương, tiếp tới là Triệu Vương, rồi tới Đại Vương, rồi cũng chẳng còn giấu nổi ai. Trên triều đình cũng có rất nhiều tranh luận xung quanh chuyện này. Có lẽ thế gia cũng có suy nghĩ cẩn thận chuyện này, muốn giúp hoàng tử thúc đẩy nó. Dù sao, tương lai khi hoàng tử đăng cơ thì bọn họ có thể giành được lợi ích nhiều hơn.
Hoàng đế cũng có ý để bọn họ tranh một chén canh trong này, mở rộng sự ảnh hưởng ra lớn hơn. Sau đó thì ngài lại ra khẩu dụ giao việc này cho bốn vị Vương gia, để bọn họ chịu trách nhiệm an bài cho mấy châu huyện lớn. Đến giờ thì dù có ngốc, chư vương cũng hiểu rõ dụng ý của Hoàng đế. Ngài muốn mượn tay bọn họ để thực hiện chính sách này. Nhưng mà biết thì cũng không thay đổi được gì, nếu lúc này từ chối từ thì mọi chuyện làm lúc trước đều thành công cốc, cũng chỉ có thể tiếp nhận chuyện này, an bài ổn thỏa cho những châu huyện đó để thể hiện khả năng của mình.
Đợi việc này hoàn thành sơ bộ thì cũng đã tới thời điểm giao mùa thu đông.
Trời bỗng nhiên chuyển lạnh, Vệ Tú bị cảm, ở trong viện đóng cửa từ chối tiếp khách. Đương nhiên, Bộc Dương thì không coi là khách, nàng mỗi ngày đều tới thăm.
Trời lạnh, lá dần rụng hết chỉ còn trơ lại mấy nhánh cây. Cảnh trí trong viện đã không còn tươi sáng, mỹ lệ như lúc mùa xuân, mùa hạ, mà dần chuyển sang một sắc thê lương, tiêu điều. Chỉ còn một cây thu quế ở góc tường là còn đang nở rộ, tỏa ra hương thơm tràn đầy không gian. Hiện tại là cuối thu, cây quế này lại trở thành cảnh sắc khó có được.
Giường của Vệ Tú đặt ở ngay cửa sổ, xuyên qua song cửa sổ có thể nhìn thấy được cây quế đó. Nàng luôn để cửa sổ mở, không để trong phòng quá ngộp mùi bệnh, cũng thuận tiện có thể ngửi được hương vị của mùi thu.
Bộc Dương ngồi bên cạnh giường, nhìn Vệ Tú đang uống chén thuốc, kịp thời đưa nàng ấy một chén nước ấm để bớt đi vị đắng trong miệng.
Vệ Tú cũng không sợ đắng giống Bộc Dương nhưng mà có nước ấm để súc miệng cũng thoải mái hơn nhiều.
Bộc Dương nhận lại chung trà không, bỏ qua một bên rồi lấy một cái khăn cho Vệ Tú lau miệng.
Vệ Tú nhìn hành động tự nhiên của nàng chỉ cảm thấy để công chúa làm những việc này thật ủy khuất. Vệ Tú tiếp nhận khăn, lên tiếng.
"Mấy việc này giao lại cho người khác cũng được mà."
"Thuận tay thôi, cũng không mệt mỏi gì." Bộc Dương chỉ cười. Vệ Tú cũng không nói thêm gì nữa.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt đến mức khiến người khác lo sợ, cũng không có một chút huyết sắc nào, trong ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, chỉ là dùng tinh thần cố gắng chống đỡ để nói chuyện với Bộc Dương.
"Chuyện của Quận thủ Trần Quận. Điện hạ đã quyết định giúp hắn?"
Không ít người muốn có được vị trí Thứ sử Thanh Châu, Bộc Dương có ý muốn thúc đẩy chuyện này, cũng đã phải hao tổn khá nhiều công sức.
"Cũng đã ổn rồi, không tới hai ngày nữa thì có thể gọi hắn đi nhậm chức... tiên sinh không cần để ý chuyện này, an tâm dưỡng bệnh quan trọng hơn."
Vệ Tú gật đầu, cúi đầu lại ho. Nàng vội vàng dùng khăn che miệng, sợ mầm bệnh thông qua không khí mà truyền qua Bộc Dương. Tiếng ho vừa vội lại kịch liệt, trên má của Vệ Tú nhất thời ửng hồng một cách khác thường, ngay cả môi cũng đã đỏ tươi, biểu hiện ra sự tiều tụy vì bệnh trạng của mình.
Bộc Dương vội vàng đứng lên lấy một chén nước ấm tới, rồi sờ sờ tay nàng, cho dù đã đắp chăn thì tay nàng vẫn rất lạnh. Ánh mắt Bộc Dương tối lại, muốn đứng dậy thay nàng tìm thủ lô làm ấm tay thì lại bị Vệ Tú giữ lại.
"Đã có người đi rồi." Vệ Tú nhìn nàng nói.
Hành động của Bộc Dương ngừng lại, cúi đầu thì thấy Vệ Tú đang nắm tay mình. Vệ Tú cũng nhìn thấy, trong lồng ngực đau đớn như bị cái gì đó đâm vào, nàng lập tức buông tay. Động tác này quá mức đột ngột, nhìn vào lại giống như là phủi sạch tất cả. Vệ Tú cảm giác không ổn, vội vàng nhìn lên liền có thể thấy được ánh mắt công chúa lướt qua một tia mất mát nhưng thấy nàng đang nhìn mình cũng miễn cưỡng cười một cái, giống như an ủi nàng, cũng giống như an ủi mình.
Cảm giác đau đớn đó đột ngột tăng lên. Chân mày Vệ Tú chau lại vì đau, nàng hít sâu một hơi rồi lên tiếng.
"Điện hạ..."
Bộc Dương yên lặng thu tay, giấu lại phía dưới ống tay áo.
Cũng đã vài tháng nhưng các nàng vẫn còn chưa tiến thêm được bước nào, tiên sinh vẫn còn chút chần chờ. Bộc Dương vốn cũng không gấp, chỉ cần tiên sinh còn ở đây thì nàng còn thời gian rất dài, có thể đợi nàng ấy nhìn thấy tình cảm chân thật của nàng.
Nhưng lần đổ bệnh này của tiên sinh khiến Bộc Dương lo lắng. Nàng muốn ở bên cạnh tiên sinh, danh chính ngôn thuận mà ở đây chăm sóc nàng ấy, mà không phải giống như vừa nãy, chỉ một cái chạm tay đã muốn trốn tránh như gặp phải cường địch.
Chờ đợi luôn là thứ khiến người lo lắng, vừa âm thầm mong chờ, vừa lo âu sợ hãi. Mong chờ một ngày có thể nắm tay nhau cùng đi, vừa lo sợ có một người cự tuyệt rời đi.
Chỉ là, Bộc Dương cũng không phải là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Nàng biết rõ hiện tại không phải lúc lấy việc này ra để làm tiên sinh phiền lòng, nàng biểu hiện bình thường như không có việc gì, ôn nhu nói với Vệ Tú.
"Có chuyện gì đợi tiên sinh lành bệnh rồi nói cũng không muộn."
Như vậy lại càng làm cho Vệ Tú áy náy.
Công chúa càng ôn nhu săn sóc, tinh tế hiểu ý thì Vệ Tú càng thấy mình ti tiện, đáng xấu hổ, dụng tâm hiểm ác. Vệ Tú đột nhiên cảm giác, nếu cái ngày định mệnh đó chắc chắn sẽ tới, nếu đã quyết định lợi dụng công chúa thì sao không đối tốt với nàng một chút, ít nhất thì trước khi tới ngày đó, điện hạ cũng đã rất vui vẻ.
Vậy thì tới thời điểm đó, khi công chúa nhớ tới thì cũng không phải đều là sự chần chừ của nàng, sự tránh né hay là phủ nhận của nàng.
Vệ Tú cảm thấy sự nặng nề trong lòng được nới lỏng một chút, nàng lập tức muốn thực hiện theo suy nghĩ của mình. Chống tay, khó khăn mà ngồi lên được một chút, Vệ Tú nhìn Bộc Dương nói.
"Ta có lời muốn nói với điện hạ."
Sắc mặt của nàng rất nghiêm túc, trong đáy mắt đã chuyển thành sự dịu dàng và ôn nhu mà Bộc Dương chưa từng được thấy, giống như chứa đựng tình ý sâu xa. Con tim trong lồng ngực của Bộc Dương đã nhảy lên loạn xạ, nhưng công chúa vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị nhìn Vệ Tú.
"Tiên sinh, mời nói."
Chỉ còn một bước cuối cùng. Nếu tiếp tục đi về phía trước, Vệ Tú sẽ không còn cơ hội quay đầu lại. Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất mông lung, trong đầu nàng không ngừng tái hiện lại rất nhiều hình ảnh. Tình cảnh từ lúc quen biết tời bây giờ, điện hạ luôn đối với nàng rất tốt, giống như là trút hết tất cả lòng mình. Nhưng cuối cùng, trong ý thức của nàng vẫn hiện lên hình ảnh cái đêm đầy máu tanh đó, trong sơn cốc đó, từng người, từng người ngã xuống, mà tất cả bọn họ đều là người thân của nàng.
Giống như là có một đôi tay đầy máu đang mở lồng ngực của nàng, đánh vào tim của nàng, kéo lấy nó mà giày xéo. Vệ Tú biết là lúc nãy nàng đã dao động. Cho dù tìm cớ như thế nào thì đều không thể che giấu được là nàng đã dao động. Sự ôn nhu chân thật của công chúa làm nàng động tâm, khiến nàng trầm mê, cho nên nàng mới cảm thấy áy náy, cho nên nàng muốn lui bước.
Hình ảnh huynh trưởng ngã xuống vũng máu, huynh ấy mất đi một cánh tay, là do bị lưỡi đao của người khác chém đi, nàng thì kéo đôi chân đang đau đớn vì bị người ta chém đứt, tìm kiếm khắp nơi trong đống thi thể nằm la liệt tại đó.
Cho dù qua bao nhiêu năm thì hình ảnh đó nàng sẽ không bao giờ quên.
"Tiên sinh?" Đợi một lúc cũng không thấy Vệ Tú lên tiếng, Bộc Dương mới khẽ gọi một tiếng.
Ánh mắt Vệ Tú nhìn lên khuôn mặt của Bộc Dương, chỉ yên lặng mà nhìn. Không hiểu tại sao lúc này Bộc Dương lại có chút giật mình, Vệ Tú nở một nụ cười, ánh mắt nàng dịu lại như chìm trong gió xuân ấm áp. Sự ấm áp đó mang theo tình yêu có thể làm tan chảy con tim người khác. Nàng ôn nhu nói.
"Ta nguyện cùng điện hạ đồng sinh cộng tử."
Bộc Dương bất giác sửng sốt, sự vui mừng tột đỉnh lập tức lan tràn. Trong mắt nàng để lộ toàn bộ nhu tình, khóe môi nâng lên lộ ra nụ cười rung động lòng người.
- -------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.