Cuối thu thời tiết càng lúc càng lạnh, trời cũng đã sắp vào đông.
Chỉ là một chút cảm mạo cũng đã khiến cho Vệ Tú nằm hơn một tháng. Hoa quế ở góc tường cũng đã nở hết rồi, nàng mới chuyển biến tốt hơn.
Bộc Dương rất lo lắng cho thân thể gầy yếu của Vệ Tú, nhưng nàng cũng biết là nàng ấy không muốn mời đại phu nên công chúa chỉ có thể gom hết những vị thuốc trân quý tới, để tiên sinh tự mình phối dược. Cũng nhờ Vệ Tú tinh thông y lý, nếu không thì nàng cũng không để mặc nàng ấy như vậy.
Trong lúc thời tiết lạnh giá, cho dù có ánh nắng mặt trời chiếu xuống cũng không thể xua đi cái lạnh cắt da của không khí.
Gò má chỉ có chút thịt của Vệ Tú hiện tại đã gầy xộp lại, khiến cho ngũ quan của nàng bị khắc sâu hơn, cả người càng yếu ớt. Ánh mặt trời chiếu xuống bao quanh nàng, cộng thêm hơi lạnh trong không khí khiến nàng thoải mái thở ra.
"Tiếp tục nằm nữa thì cả xương cốt cũng phải tan ra." Nàng nói xong thì quay đầu nhìn Bộc Dương. "Cũng may còn có điện hạ."
Đám người A Dung sợ nàng có chuyện nên không cho nàng ra khỏi phòng một bước, trừ phi hoàn toàn khỏi bệnh. May mà Bộc Dương mềm lòng, thêm nàng luôn luôn yêu cầu được ra ngoài, cuối cùng công chúa cũng đồng ý.
Nghe giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng của Vệ Tú, Bộc Dương có chút giận liếc mắt nhìn nàng một cái, đẩy nàng tới chỗ ánh mặt trời, lại lấy chăn phủ lên chân của nàng, dùng áo choàng bọc kín nàng không để cho gió thổi vào người thì mới yên tâm.
Nhìn một loạt hành động của công chúa, thái độ lại rất chăm chú như sắp gặp cường địch, Vệ Tú thấy hơi buồn cười. Bộc Dương luôn có cảm giác tự tay chăm sóc tiên sinh thì yên tâm hơn nhiều so với việc giao lại cho bọn người hầu.
"Lạnh không?" Bộc Dương hỏi một câu.
"Không lạnh." Vệ Tú cúi đầu nhìn chính bản thân bị tầng tầng lớp lớp y phục bọc kín, ngẩng đầu nhìn Bộc Dương cười cười, ôn nhu trả lời
Không lạnh thì tốt. Bộc Dương ngồi xuống bên cạnh nàng. Quan hệ hai người chuyển biến, tâm tình cũng không giống nhau. Cho dù là chỉ ngồi một chỗ như vậy cũng cảm thấy vui sướng bội phần.
Chung trà phả ra một làn hơi nóng. Thời tiết cuối thu cũng không phải lạnh lắm.
Lòng bàn tay của Bộc Dương áp lên chung trà, nhiệt độ trên đó không ngừng thông qua hai tay mà truyền vào cơ thể nàng. Nàng quay đầu nhìn Vệ Tú thì thấy nàng ấy cũng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì lại không hẹn mà cùng quay đi, mặt hai người không tự chủ được mà đỏ lên. Rõ ràng là đã biết nhau từ lâu, vậy mà bây giờ lại giống như chỉ vừa quen, ai cũng đều xấu hổ, chỉ nhìn nhau một chút thì cũng đỏ mặt tai hồng nhưng mà vẫn cứ muốn nhìn.
Có lẽ là đương lúc mới yêu thì đều như vậy, tình trong như đã mặt ngoài còn e, như gần như xa, có gì đó đang cào cào trong tim, muốn nhân lúc người kia không để ý mà nhìn một cái.
Vệ Tú nhìn đi nơi khác, vành tai nàng có hơi nóng lên, nàng cầm lấy chung trà, ngón tay ở trên chung gõ gõ hai cái, nghĩ tới tìm một đề tài để nói, nàng làm như không có việc gì mà lên tiếng.
"Hơn tháng nay, hình như điện hạ rất nhàn nhã."
Bộc Dương cũng giả bộ bình tĩnh, thản nhiên, chỉ có ánh mắt như ngước nhìn Vệ Tú, tùy ý đáp lời.
"Biên giới hai nước Tống Tề có chút lục đục. Vua Tống tuyên bố muốn đưa binh chinh phạt Tề quốc, trên triều còn đang theo dõi việc này, những người khác bị bỏ qua rồi."
Vua Tống bạo ngược, thường nghĩ ra mấy cái hình phạt tàn khốc, coi người khác đổ máu để mua vui, tình cảnh cực kì khốc liệt với dân Tống. Tính tình vua Tống tàn bạo như vậy cẫn có thể ngồi an ổn trên ngôi Hoàng đế mà trong nước không hề có người nào dám giương cờ tạo phản cũng là nhờ bên người hắn có một vị Tể tướng tài giỏi. Nhưng mà cũng có lúc Tể tướng không thể khuyên được vua Tống. Vì vậy sự việc mới đến mức này.
Vệ Tú biết việc này. Thật ra thì việc này cũng chỉ là một sự hiểu lầm. Quân nước Tề khi tuần tra biên quan thì gặp một đội quân Tống đang vượt qua biên giới nên tiến lên tra hỏi. Không hiểu sao cuối cùng hai bên lại tranh chấp, đều là nam nhi nóng tính, cường tráng, thêm trên tay có sẵn binh khí, tranh chấp một hồi thì dùng tới binh khi đánh nhau, tử thương hơn mười người.
Việc này truyền tới thì hai bên Tề, Tống đều giật mình, vua Tống lập tức muốn dẫn binh phạt Tề, thậm chí muốn thân chinh. Vua Tề lại ham thú hưởng lạc, lo sợ việc này ảnh hưởng đến sự hưởng lạc của hắn liền phái sứ thần qua Tống để thương lượng việc này.
Hiện tại đã tiến triển tới lúc sứ thần nước Tề tiến vào nước Tống. Còn chưa biết vua Tống sẽ chiêu đãi như thế nào.
Ngẫm lại thì vua Tống tàn bạo hoàng đường, nếu trong triều không có người khuyên bảo, chỉ sợ sẽ quăng sứ thần nước Tề vào đỉnh để nấu.
Ba nước an bình, vô sợ hơn hai mươi năm, bỗng nhiên bây giờ lại nổi sóng. Ngụy quốc tuy ngoài mặt không quan tâm tới nhưng lại có thể đổ dầu vào lửa, hoặc thừa dịp khẽ hở mà chui vào, hoặc đứng ngoài cuộc nhưng lại có thể làm ngư ông đắc lợi.
Tại sao điện hạ lại thanh nhàn như vậy?
"Nói vậy chắc trong triều đang giống như dầu sôi lửa bỏng, chẳng lẽ điện hạ không hề có ý định gì sao?" Vệ Tú hỏi với giọng hứng thú.
"Tiên sinh bị bệnh, làm sao ta có thể suy nghĩ những cái khác được." Ánh mắt Bộc Dương dịu dàng, mang theo chút vui đùa trả lời Vệ Tú. Còn việc đó thì đương nhiên là có, chỉ là hiện tại không phải lúc này.
Lời này đa phần là vui đùa nhưng Vệ Tú vẫn có cảm giác ấm áp, ánh mắt Bộc Dương trong suốt nhìn nàng như đang chờ khích lệ. Nhớ lại sự chăm sóc cẩn thận của công chúa trong suốt hơn tháng qua, lòng nàng như có cái gì đó mềm mại lướt qua.
"Thời gian này đã để điện hạ vất vả nhiều."
Khuôn mặt Bộc Dương lúc này đã đỏ lên. Nàng muốn được tiên sinh khích lệ nhưng mà tiên sinh lại nói một cách trịnh trọng như vậy khiến nàng có cảm giác việc mình làm quá nhỏ bé không thể bì nổi với lời nói của tiên sinh.
Gió lạnh thổi vào mặt, Vệ Tú che miệng ho nhẹ hai tiếng. Bộc Dương lập tức đứng dậy.
"Gió nổi lên rồi, tiên sinh nên vào phòng thôi."
Vệ Tú đáp lại một tiếng.
Trong phòng đã đốt chậu than, Bộc Dương đẩy Vệ Tú đi vào.
Chuyện của Tề Tống hai nước chỉ mới nói được một nửa. Tiến vào phòng ngồi xuống, pha một bình trà nóng rồi Bộc Dương mới tiếp tục câu chuyện. Theo như trí nhớ kiếp trước của nàng, hai nước không có chiến tranh, cho sứ thần qua lại trong suốt một năm nhưng vẫn không giải quyết được gì. Thời gian qua lâu rồi, nàng không nhớ chi tiết cụ thể như thế nào, chỉ nhớ được đại khái như vậy.
"Tề quốc không có ý định tiếp chiến, vua Tống cũng chỉ là nhất thời tức giận, cuối cùng cũng chỉ dùng lời lẽ tranh cãi mà thôi."
Vệ Tú không ngờ công chúa có suy nghĩ này, nàng ngẫm lại một chút cũng thấy vô cùng có lý.
"Bang giao hai nước, đầu tiên phải là ngoại giao đã, nếu không được thì mới là chính phạt. Vua Tống muốn khai chiến, nhưng Tề không tiếp chiến, hơn nữa các đại thần của nước Tống đều muốn hòa thì cũng khó có thể khai chiến."
"Tiếc là trên triều, hơn nửa đại thần đều không muốn dính vào chuyện này, không lo chuyện nước khác." Tất cả bọn họ đều bội rộn chuyện trữ vị, làm sao còn tâm trí cho chuyện khác. Bộc Dương có chút tiếc nuối, trong mắt lộ ra vẻ ảm đạm, giọng nói lại mang theo chút lành lạnh. "Nếu không, nước Ngụy ở giữa châm ngòi ly gián khiến hai nước bất hòa..."
Công chúa không nói thêm gì nhưng Vệ Tú có thể hiểu được ý của nàng. Thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp(1), cái còn thiếu chỉ là thời cơ mà thôi. Nhìn qua ba nước, cho dù là thực lực, quân lực, tài năng của quân thần, Ngụy quốc đều ở trên hai nước còn lại, còn có khả năng nhất thống thiên hạ. Đáng tiếc là nội bộ Ngụy quốc bất ổn, không thể phô trương thanh thế.
(1) Nằm trong câu đầu tiên của Tam Quốc chí. "Phù thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân". Nghĩ là Thế lớn thiên hạ, chia lâu rồi lại hợp, hợp lâu lại rồi chia.
Tình thế thiên hạ và tình thế của quốc gia là như nhau, sẽ luôn luôn thay đổi. Vua Tống còn trẻ, không tới ba mươi tuổi, còn chưa biết khi nào sẽ băng hà. Còn vua Tề thì đã ngoài sáu mươi, ngày rời đi cũng không còn xa nữa, thái tử Tề quốc vốn có danh tiếng là nhân hậu, hùng tài vĩ lược, được thần dân kính yêu, chỉ cần hắn đăng cơ có lẽ sẽ không như phụ hoàng của hắn chỉ biết an phận hưởng lạc. Tống quốc có vua Tống đè ép ở trên, chỉ sợ không tới mười năm, tể tướng cũng sẽ chống không nổi, quốc gia sẽ càng ngày càng loạn. Đến lúc đó, Tống quốc càng suy yếu, mà Tề quốc càng lúc càng cường thế, thôn tính là chuyện sớm muộn mà thôi. Đến lúc đó, Ngụy quốc sẽ mất đi thời cơ tốt nhất để thống nhất thiên hạ.
Vệ Tú chưa bao giờ nghĩ tới xa như vậy, lòng của nàng không nằm ở thiên hạ. Thiên hạ là phân hay là hợp cũng không quan hệ gì với nàng. Nhưng Bộc Dương lại nghĩ tới, chẳng những nghĩ tới mà công chúa cũng đã lập kế hoạch tương lai.
Bộc Dương có ý chí chiến đấu sôi sục, có tiếc nuối nhưng cũng không nản lòng, lần này bỏ qua thì vẫn còn cơ hội lần sau, nàng chỉ cần tiếp tục chờ lần tới là được. Vệ Tú không hiểu sao lại giống như bị câu nói nhẹ nhàng bâng quơ đó, bị ánh mắt của công chúa làm tâm tình chùng xuống, nàng nhẹ giọng an ủi.
"Vua Tống bạo ngược, nếu có một ngày không còn lo lắng nội loạn thì cũng đã có sẵn lý do xuất binh." Là thay trời hành đạo.
"Đúng vậy, chắc chắn sẽ có ngày như vậy. Ta muốn trong triều không còn tranh đấu nội bộ, toàn dân cả nước đều nhất trí chống giặc ngoài." Bộc Dương tươi cười sáng lan.
Thiên hạ này, sớm hay muộn cũng sẽ thống nhất vệ một khối. Một khi đã như vậy, tại sao không thể về tay nàng? Bộc Dương cũng không vì bản thân mình là công chúa mà thấy suy nghĩ đó là sai. Thậm chí là vì nàng là công chúa, không cần để ý quá nhiều việc nên nhìn rõ được rất nhiều sự kiện trong triều. Chỉ cần Đông Cung còn chưa có chủ, các đại thần sẽ không thể đồng tâm hiệp lực.
Hoàng đế cũng hiểu rõ điều này, nên dã tâm muốn thống nhất cửu châu trong lòng hắn đã chết dần chết mòn.
Hoàng đế hiện tại không làm được, vậy thì giao lại cho tân quân đi. Bộc Dương nghĩ tới toàn bộ huynh đệ, chất nhi trong hoàng tộc của mình, chỉ có nàng là có khả năng hoàn thành bá nghiệp. Chỉ vì một điểm này thôi, ngôi vị Hoàng đế cũng nên là của nàng.
Ngôi cao cửu ngũ thì nên để cho người có năng lực, bọn họ không có khả năng thì để cho nàng.
Nghĩ tới sẽ có một ngày, chiếu chỉ từ Lạc Dương ban ra, có thể vượt Trường Giang, qua Giao Chỉ, trên đường đi qua, vạn dân quỳ bái, mọi người thuần phục, máu trong người Bộc Dương càng hừng hực sục sôi. Nàng nhìn Vệ Tú, giọng nói ôn nhu vang lên.
"Tiên sinh giúp ta đăng cơ, ta tặng tiên sinh sơn hà vạn dặm."
Trong mắt của nàng tràn đầy chân thành tha thiết, nhiệt tình như vậy làm cho Vệ Tú cũng hòa nhịp hân hoan.
Sứ nước Tề tới đất Tống, tuy không bị vua Tống hạ lệnh nấu nhưng cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Quốc thư vừa được trình lên thì đã bị giam lại, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Vua Tề nghe vậy thì rất lo lắng, lúc còn trẻ hắn cũng không phải người dũng cảm, càng lớn tuổi thì lại càng nhát gan. Thái tử nước Tề đã can gián, dứt khoát đưa quân ra biên giới để khẳng định Tề quốc không sợ khai chiến. Người có thể để lộ sự nhu nhược nhưng một quốc gia thì không thể để mình yếu thế. Nếu không phải do vua Tề lo sợ việc này thì sứ thần nhà Tề cần gì phải vì nước chịu nhục. Theo Thái tử thấy thì nên ngang tàng một chút, hoặc là dứt khoát đánh một trận để thấy được sức mạnh của nước Tề.
Nhưng nếu vua Tề có được sự khí phách như vậy thì cần gì phải lo lắng. Cho dù là triều đại nào, thời thế như thế nào thì trong triều đình cũng không thiếu những hiền thần muốn tốt cho quân vương.
Lập tức có đại thần đưa ra lời can gián với vua Tề, xin nhà Ngụy giúp đỡ uy hiếp nhà Tống để giải quyết nỗi lo trước mắt.
Đề nghị vừa được nêu ra đã khiến cho vua Tề động tâm nhưng hắn cũng sợ dẫn sói vào nhà, vậy thì thà trực tiếp đứng lên chiến đấu còn hơn.
Các đại thần thì chín người mười ý. Cũng không biết đã bàn bạc như thế nào lại đưa ra kế sách tiếp theo, đưa hoàng tử tới Ngụy cầu thân, kết thông gia với Ngụy quốc, vậy thì nước Ngụy sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn được, cũng sẽ không sợ bị phản bội, thừa dịp và tiến quân vào nước Tề.
Khi tin này truyền tới kinh thành thì hoàng tử Tề quốc đã mang theo phù tiết(2) xuất phát tới Ngụy quốc.
(2) Phù tiết: vật làm tin khi vua sai đi sứ hoặc điều binh.
Hoàng đế dở khóc dở cười, vẫn có vị vua sợ phiền phức đến thế, còn có thể có những đại thần ngây thơ đến vậy.
"Sợ là Thái tử nước Tề đã tức chết rồi." Hoàng đế buồn cười nói, Thái tử nước Tề theo phe chủ chiến, mỗi một câu đều có đạo lý nhưng phụ hoàng hắn lại nghe không lọt tai câu nào, luôn muốn tránh họa không biết tiến thủ.
Các đại thần cũng thấy rất buồn cười, nhưng đùa thì đùa mà sau đó là cần phải có một quyết định cấp bách.
Tề quốc cầu thân, có đồng ý hay không? Nếu không đồng ý thì phải từ chối như thế nào, đây là chuyện bang giao giữa hai nước, liên quan đến việc xuất chinh. Nếu đồng ý thì người tới mang thân phận hoàng tử, nước Ngụy cũng không thể đưa đại một người con gái nào trong hoàng tộc cho qua quýt được. Mà trong số những công chúa chưa gả, thì người có độ tuổi phù hợp thì chỉ có một mình Bộc Dương.
Vệ Tú cảm giác vị hoàng tử Tề quốc này thật là đáng ghét.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo sẽ để cho nàng biết cái gì gọi là sợ bị mất đi.
- ---------------
Tình cảm của Tú Tú đang đâm chồi nảy lộc nha. Hoàng tử nước Tề qua cầu thân cũng coi như thuốc tăng trưởng cho cái chồi nó lớn chút nữa. Đợi Tú Tú ghen:v