Xuân Như Cựu

Chương 65:




Mọi người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi số đông, cũng dễ quên đi những chuyện này. Vì Trần Độ tự tử mà lên án tân triều, lại dần bị chuyện công chúa Bộc Dương nhân hậu thay thế. Đưa tang cho Nhữ Nam Vương xong thì chuyện liên quan đến người này cũng chỉ còn vài người nhắc tới.
Đây là có người cố ý hướng chuyện này phát triển đến kết cục như vậy. Cũng bởi vì mọi người mau quên, chỉ cần có chuyện mới để bàn tán thì sẽ có thể dập được chuyện cũ. Thứ sử được coi là người nắm quyền cả một châu, chính là thay mặt Hoàng đế chăm sóc và xử lý mọi chuyện ở địa phương đó, từ "nắm quyền" này cũng rất là vi diệu.
Trong nước có một cuộc nổi loạn nhỏ, thật ra cũng không tính là nổi loạn, chỉ qua mấy ngày là có thể giải quyết được, chỉ là Hoàng đế vẫn còn tức giận một chút thôi. Chuyện này làm cho Dự Chương Vương còn đang ở Lạc Dương được xem náo nhiệt.
Hắn âm thầm bàn chuyện với vương phó cũng dùng giọng châm chọc nói về chuyện này.
"Đất Bắc cường thịnh thì sao chứ? Hoàng thất nhà Ngụy cũng không phải là Hoàng thất chính thống."
"Này là chuyện nội chính của nước người ta, điện hạ không nên để ý quá làm gì." Vương phó thở dài, thành khẩn lên tiếng. Trong lòng ông cũng hiểu, thật ra căn cơ của hoàng tộc nước Ngụy đã được củng cố, hiện tại, Hoàng đế cuối cùng của nhà Chu đã chết. Nhà Ngụy không phải chính thống thì sao chứ, không bao lâu nữa cũng sẽ trở thành chính thống thôi.
Dự Chương Vương nói đến việc này cũng chỉ vì muốn nâng cao vị thế của hắn mà thôi. Hoàng tộc nhà Ngụy không phải chính thống thì Bộc Dương là công chúa nhà Ngụy cũng không phải "tôn quý". Còn hắn là hoàng tử nước Tề, nhà Tề đã trải qua bao nhiêu đời Hoàng đế, trên danh nghĩa hắn cũng không thua kém ai cả. Vậy thì, chẳng phải hắn đã dư sức cưới được công chúa hay sao?
"Vương phó nói là." Hắn không để ý đáp lời cho có lệ, rồi sau lại lo lắng nói đến chuyện khác. "Vương phó có cùng Hồng lư nói chuyện cầu thân chưa? Cũng nên thúc giục bọn họ một chút. Sự việc cấp bách, không thể tiếp tục ở lâu."
Vua Tống tàn bạo, không biết khi nào sẽ phát binh. Nếu lại kéo dài thời gian, cho dù có thể tạo mối quan hệ hữu hảo với Ngụy quốc cũng không cứu kịp nước Tề.
Đây là chuyện mà vương phó lo lắng mấy ngày nay, ông không thể không nói.
"Nếu lấy được công chúa thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu vua Ngụy không muốn kết thân với chúng ta thì cũng không nên cưỡng cầu. Chúng ta chỉ nên làm tốt chuyện của mình là được."
Kết thân vốn chỉ là một loại thủ đoạn để liên minh mà thôi.
Nhưng Dự Chương Vương lại muốn có được công chúa. Hắn nhíu mi, không muốn từ bỏ chuyện này, vương phó biết tật xấu của hắn lại trỗi dậy rồi, không thể không khuyên can.
Mà những chuyện này cũng không liên quan tới Bộc Dương, triều đình sẽ giúp nàng cản lại.
Vệ Tú còn đang bệnh, mà mấy ngày nay cũng không có đại sự gì nên càng an tâm dưỡng bệnh. Bộc Dương liền thường xuyên tới chỗ của nàng ngồi chơi, hoặc học tập y thuật. Hai người một người dạy, một người học, cũng rất hài hòa.
Bệnh này của Vệ Tú là tâm bệnh, Bộc Dương mỗi ngày làm bạn, cũng chính là phương thuốc tốt nhất. Mấy ngày nay, nàng ít khi nghĩ tới những chuyện khác, tâm bình đạm như ánh trăng giữa mùa hè, cảm giác được những ngày tháng an bình.
Mạch tượng có những điểm khác nhau rất nhỏ, khó có thể phân biệt được, cũng khó nhớ được. 'Tần hồ mạch học' chỉ là sách nhập môn mà thôi, muốn tinh thông thì cần phải nghiên cứu sâu hơn. Bộc Dương ngồi trên giường, cầm sách chuyên chú xem, vừa xem vừa cố ghi nhớ, những chỗ nào tối nghĩa, khó hiểu thì hỏi Vệ Tú.
Vệ Tú trùm áo lông cừu, trong tay còn đang cầm một quân cờ, nhìn trận cờ trên bàn.
Bên ngoài có tuyết rơi, trong phòng huân hương lượn lờ, cảm giác an bình, thản nhiên khó có được.
Đây là trận tuyết đầu mùa đông, đổ tuyết rất lớn mà không hề có ý dừng lại, toàn bộ mặt đất và núi rừng đều bao phủ bởi một màu trắng của tuyết. Vệ Tú có ý muốn ra ngoài xem, Bộc Dương có khuyên nàng, để tuyết dừng lại hãy đi ra ngoài. Vì vậy, hai người ở lại trong phòng, tự mình làm việc của mình.
Thế cờ khó phá, Vệ Tú nhìn toàn cục, bỏ công tìm ra một sơ hở trong đó để đột phá trận này. Quân cờ trong tay đặt xuống bàn cờ, vừa ngẩn đầu thì Vệ Tú nhìn thấy hình ảnh công chúa chăm chú xem sách. Nàng cười, tự mình đẩy xe lăn đến chỗ lư hương, bỏ thêm một chút hương liệu.
Đây là bột phấn đốt hương hoa mai, được làm theo một phương pháp cổ, hương khí thanh đạm như mai, có công dụng ngưng thần tĩnh tâm, và hương thơm mà Vệ Tú thích nhất.
"Tiên sinh." Công chúa ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng gọi.
Vệ Tú quay đầu, đã thấy công chúa đang nhìn mình.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, công chúa cười một cái. Trong khoảnh khắc đó, cả phòng như bừng sáng, giống như xua tan đi không gian ảm đạm xung quanh. Vệ Tú cũng kéo khóe môi vẽ thành một nụ cười, nàng đặt muỗn phấn trên hộp rồi quay lại bên cạnh công chúa.
Ánh mắt công chúa dừng lại trên người nàng, theo khoảng cách càng lúc càng gần thì ánh mắt cũng càng mềm mại hơn. Thế gian này khó khống chế nhất chính là tình cảm, nhất là khi đã động tình, trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên. Vệ Tú nhận ra mấy ngày nay, nàng ít khi có cảm giác nặng nề, khác hẳn với lúc trước như một trời một vực. Nàng chỉ là một người hữu tình.
"Tiên sinh..." Bộc Dương cúi đầu, đưa ra một câu mà nàng không hiểu, nhìn Vệ Tú hỏi. "Cái này có nghĩa là gì?"
Vệ Tú nhìn qua một lần rồi giảng lại cho nàng. Công chúa nghe một chút thì đã hiểu ra, có lẽ là thiên phú, nàng học gì cũng rất nhanh, lại rất chăm chỉ, đương nhiên là hiệu quả càng cao.
Sau khi hiểu được, Bộc Dương lập tức nắm lấy tay Vệ Tú, ngón tay đặt trên mạch đập trên tay tiên sinh, khẽ cảm nhận mạch tượng. Nhìn tay nàng nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của mình, Vệ Tú cảm giác có chút ngứa, nhưng không biết là trên cổ tay hay là trong lòng.
Xem mạch một chút thì chân mày Bộc Dương chau lại, buồn bã lên tiếng.
"Không giống với trong sách đã nói."
"Sao lại giống như học vẹt được." Vệ Tú rút tay về, trong lòng có chút không nỡ nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên, an ủi nói. "Trong sách chỉ là lý thuyết thôi, thực tế càng có nhiều tình huống khác nhau, điện hạ không nên nóng vội."
Bộc Dương cảm thấy rất đúng, bỏ lại sách, đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài tuyết không còn rơi nữa, ngoài sân, đám hạ nhân đang quét tuyết qua một bên, dọn ra một con đường.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, trời không còn u ám nữa, có lẽ hôm nay tuyết sẽ không còn rơi nữa.
"Tiên sinh đến kinh thành đã lâu, có đi dạo trong thành Lạc Dương chưa?"
Tất nhiên là chưa, trong lòng Vệ Tú chỉ có chính sự, làm sao có thể rảnh rỗi nghĩ đến chuyện này. Nếu công chúa đã nhắc tới, có lẽ điện hạ có hứng thú ra ngoài, Vệ Tú cũng không muốn đánh tan niềm vui của nàng, đơn giản hỏi.
"Điện hạ muốn ra ngoài đi dạo không?"
Bộc Dương đứng bên cạnh cửa sổ, cười nhìn nàng, cũng không nói gì. Theo kinh nghiệm và quan sát của mình, Vệ Tú chỉ bất đắc dĩ cười, ôn nhu nói.
"Ta gọi người chuẩn bị, qua giờ ngọ sẽ cùng điện hạ ra ngoài dạo chơi."
Vệ Tú sắp xếp thì đương nhiên không thể chê được. Sau khi dùng ngọ thiên, hai người mang theo mười người hạ nhân rời phủ đi dạo.
Cũng không xác định được là đi hướng nào, chỉ là thuận tiện đi dạo đây đó thôi. Bộc Dương cũng ít khi đi ra ngoài dạo, chỉ là thường cưỡi ngựa đi qua đường này nhưng cũng không có dừng lại dạo chơi.
Gió tuyết cũng không khiến cho đường phố trở nên vắng vẻ mà ngược lại còn có vẻ đông đúc hơn. Vài đứa nhỏ để tóc trái đào đang đùa giỡn, nhìn quần áo của bọn chúng thì có lẽ là con nhà giàu có, quả nhiên là cách đó không xa có ba bốn lão bộc đang nhìn qua bên này để trông chừng tiểu chủ nhân, thỉnh thoảng kêu lên "thiếu gia".
"Lúc nhỏ ta cũng ham chơi như vậy, mẫu hậu để cho vài cung nữ theo chăm sóc ta nhưng cũng không coi chừng nổi." Bộc Dương cảm thấy thú vị khi nhìn đám trẻ, cười nói với Vệ Tú.
Không ngờ rằng khi nhỏ công chúa lại bướng bỉnh như vậy, Vệ Tú tưởng tượng đến cảnh tượng đó thì thỏa mãn cười lên. Nụ cười của nàng như trăng trên núi soi sáng cả khu rừng, mông lung yên tĩnh mà mang theo gió đêm mát lạnh khiến người khác có ý muốn thân thiết hơn.
Tần Khôn đi theo bên cạnh, thấy hai vị chủ tử đều vui vẻ nên cũng góp vui.
"Đó không phải là điện hạ ham chơi, chỉ là trẻ nhỏ hiếu kì thôi." Hắn sớm hầu hạ trong cung của Hoàng hậu nên cũng có biết một chút chuyện. Lúc này thấy tiên sinh cũng quay đầu nhìn hắn thì kể lại. "Điện hạ rất thích đi Sùng Văn quán, khi đó chư vương đều đang học tập ở đó, điện hạ cũng thích ngồi một bên nghe giảng. Có một hôm, phu tử dạy về kinh sử có hỏi chư vương một câu, thời thế hiện tại, một khi lên ngôi thì phải làm thế nào. Chư vương còn đang suy nghĩ thì điện hạ đã hô to, tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi(1). Tiếng nói non nớt của trẻ nhỏ vang khắp thính đường khiến cho phu tử khen ngợi hết lời.
(1) Tần thất kỳ lộc, thiên hạ công trục chi: Nhà Tần mất hươu, thiên hạ cùng đuổi bắt nó. Ở đây ý nói nhà Tần để mất thiên hạ nên anh hùng khắp nơi đều đứng lên tranh đoạt.
Trước thời Chu chính là nhà Tần. Nhà Tần nắm quyền thiên hạ ba trăm năm thì bị diệt. Các nơi giương cờ khởi nghĩa khiến cho thiên hạ bị chia cắt, không ít các chư hầu đều tự xưng đế, nhưng cho tới hơn mười năm sau mới hình thành thế chân vạc Chu, Tề, Tống. Rồi trăm năm qua đi, cũng không có ai có thể thống nhất thiên hạ.
"Lúc đó điện hạ bao nhiêu tuổi?" Vệ Tú hỏi.
"Có lẽ là sáu bảy tuổi." Tần Khôn suy nghĩ một lát mới trả lời.
Sáu bảy tuổi đã có lời nói kinh người như vậy, chỉ sợ là tới giờ vị phu tử kia cũng còn nhớ được. Trong lòng Vệ Tú thở dài, có lẽ là ý trời muốn công chúa đi con đường này.
Bộc Dương không nhớ rõ lắm nhưng cũng không để ý làm gì, chỉ vui vẻ hỏi Vệ Tú.
"Khi còn nhỏ tiên sinh có bướng bỉnh như vậy không?"
Khi nàng còn nhỏ sao? Vệ Tú nhớ lại một chút, chỉ cảm thấy khi đó là một chuỗi ngày tháng mệt mỏi cùng u ám vô cùng tận. Mỗi ngày mỗi đêm, nàng đều không ngừng học, y thuật, mưu lược, xem thiên tượng và hàng trăm thứ cần thiết cho sau này. Lúc đó với nàng, thời gian dường như là không bao giờ đủ. Từ năm này qua năm khác, nàng dường như còn không biết tiếng ve kêu ngoài cửa sổ là như thế nào.
Vệ Tú bất giác có hơi hoảng hốt, Bộc Dương vẫn đang đợi tiên sinh nói một chút về tuổi thơ của nàng có những chuyện ngây thơ, thú vị như vậy hay không. Vệ Tú ngẩng đầu nhìn công chúa, cười nói.
"Đại khái cũng là như vậy, trẻ con thì thường vẫn luôn ham chơi mà."
Tuy nàng nói như vậy nhưng Bộc Dương có cảm giác khó mà tưởng tượng được bộ dạng ham chơi của tiên sinh.
Đoàn người vừa nói vừa đi, đi qua một cửa tiệm đang bày hàng, bên trong có trâm cài và vòng tay, nhìn cũng có chút tinh xảo. Hai người tiến vào trong xem thử. Chủ tiệm lập tức bước ra tiếp đón, thấy người tới mặc y phục quý giá và trên người cũng toát ra quý khí thì biết hai người lai lịch không nhỏ, tất nhiên không dám làm ầm ĩ, chỉ cẩn thận đi một bên. Cho tới khi Bộc Dương cầm lên một cây trâm, chủ tiệm mới lên tiếng giới thiệu một chút.
Đó là một cây trâm dành cho nam tử, chế tác từ thanh ngọc, chất ngọc giản dị nhưng chắc chắn, màu xanh lục như hồ nước, mang phong cách cổ điển, một đầu khắc thành đầu chim phượng. Bộc Dương vừa thấy thì đã thích, cầm đưa cho Vệ Tú, lại chỉ lên tóc của nàng.
Chủ tiệm vừa định lên tiếng gọi phu nhân thì nhận thấy Bộc Dương không có vấn tóc trang điểm kiểm phụ nhân, lời đã đến trên miệng đã lập tức được chặn lại, vội vàng sửa đổi.
"Chỉ có trâm này mới xứng với phong thái của công tử đây."
Cây trâm này dùng ngọc rất tốt, hơn nữa là được thợ thủ công tỉ mỉ tạo hình, phải mấy ngày mới hoàn thành. Đây chính là thượng phẩm, xem như là vật đính ước cũng rất tốt.
Bộc Dương đưa mắt bảo Tần Khôn trả tiền, chính mình lại gỡ xuống trâm bằng đồng trên mái tóc của Vệ Tú, rồi đổi thành ngọc trâm. Vệ Tú thoáng nghiêng người để tiện cho Bộc Dương đổi trâm, sau đó mới hỏi một câu.
"Sao rồi?"
Bộc Dương lui ra phía sau vài bước, chăm chú nhìn một lúc lâu thì tươi cười nói.
"Cài trâm của ta thì tiên sinh đã là người của ta rồi nha."
- ----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.