Xuân Như Cựu

Chương 77:




Một tập giấy vàng được đưa lên, trên đó là vài cái tên.
Vệ Tú ngồi tựa trên xe lăn, nghiêng người, một tay nhận tập giấy, rũ mắt chăm chú nhìn vào những gì được viết trên đó.
Tiêu Đức Văn vẫn còn nhỏ, lại không để lộ tài đức gì nên cũng ít người đánh giá cao tên nhóc đó. Cho nên bên cạnh nó cũng không có người nào thật sự hữu dụng. Trên tập giấy cũng chỉ có chín cái tên, đều không phải người có tài năng xuất chúng. Hơn phân nửa những người trong đó đều chưa từng nghe thấy tên.
Tay của Vệ Tú trắng gần như tuyết đầu mùa, nàng miết ngón tay cái chậm rãi trượt qua vài cái tên trên đó, Trong chín người này, có một người là người của Bộc Dương, đã từng nói qua với nàng. Trừ hắn ra, còn lại tám người đều đã xuất hiện trong giấc mộng của nàng.
Đóng lại tập giấy.
Trước khi điều tra cái này thì nàng chỉ nghi ngờ là một giấc mộng mà thôi, sao lại chi tiết cặn kẽ như vậy. Sau khi tra được thì sự nghi ngờ của nàng càng tăng lên, một giấc mộng lại có thể miêu tả chân thực rõ ràng như thế.
Sự nghi ngờ của Vệ Tú chỉ càng tăng thêm, ngón tay nàng miết nhẹ trên giấy không có mục đích, chỉ lướt qua từng chút từng chút.
Nghiêm Hoán thấy vậy, cũng biết là nàng đang trầm tư suy nghĩ nên không lên tiếng, chỉ im lặng đứng một bên.
Vệ Tú nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ ràng được mọi chuyện.
Không phải là trùng sinh như Bộc Dương thì cho dù có tin vào luân hồi chuyển kiếp thì cũng chỉ là mơ hồ kính sợ mà không dám có kết luận chắc chắn. Cho dù suy nghĩ Vệ Tú tới đâu thì cũng không nghĩ tới chuyện kiếp trước và kiếp này. Nàng chỉ cảm thấy, có bản danh sách này thì giấc mộng đó như là một điềm báo trước, có danh sách này càng chứng thực những điềm báo đó thôi.
Vệ Tú hôm nay mặc trường sam màu xanh nhạt, tay áo viền đen, khuỷu tay đặt trên tay vịn của xe lăn, tập giấy bị kẹp giữa ngón tay trắng nhợt của nàng nhìn càng có vẻ cô đơn, đạm mạc. Chân mày của nàng càng lúc càng chau lại, sắc mặt dần dần chìm vào thâm trầm. Hình ảnh Bộc Dương uống rượu độc tự sát tái hiện rõ ràng trong tâm khảm của nàng. Danh sách trên tay càng chính xác thì hình ảnh này càng rõ ràng hơn hẳn, như một vết đao cứa vào lòng nàng, khiến cho Vệ Tú cảm giác không nắm chắc được, dự cảm bất an tăng lên bội phần.
Có lẽ, người mà chỉ có hai bàn tay trắng sẽ càng quý trọng những gì thuộc về mình.
Vệ Tú một thân một mình, cô độc nhiều năm, gặp được Bộc Dương là chuyện ngoài ý muốn. Nàng ấy lại giống như một ngọn đèn soi sáng nàng, cũng cho nàng ấm áp. Ban đầu, nàng vốn cũng kháng cự lại sự ôn nhu này, nhưng dần dần lại muốn dựa vào nó. Cho tới hôm nay, vị trí của Bộc Dương trong lòng nàng cũng không dưới cha mẹ và huynh trưởng.
Nghĩ tới cha mẹ và huynh trưởng, cảm giác đau lòng dần lan ra trong lòng Vệ Tú. Nàng ngẩn đầu nhìn Nghiêm Hoán, đặt tập giấy lên bàn, nhẹ giọng nói với hắn.
"Ngươi có còn nhớ, lúc trước ở biên cảnh, thường nghe được một khúc dân ca... " Nàng dừng một chút để nhớ lại lời hát. "Hồ mã, hồ mã, viễn phóng yến chi sơn hạ. Bào sa bào tuyết độc tê, đông vọng tây vọng lộ mê. Mê lộ, mê lộ, biên thảo vô cùng nhật mộ." (1)
Sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Nghiêm Hoán bát giác trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Tiên sinh vẫn còn nhớ bài dân ca này sao? Là bài ca mà đám tướng sĩ hay hát lúc đó còn là thủ hạ dưới trướng Đại tướng quân, để vơi đi nỗi nhớ quê nhà, bài này còn một đoạn khúc sau nữa... "
Khi đó, Vệ Tú còn rất nhỏ, cũng không nhớ được nhiều, chỉ nhớ đến một đoạn khúc đầu, mà còn không đầy đủ, cũng chỉ vì trong đó miêu tả ngựa của người Hồ, thảo nguyên nơi biên ải đều rất sinh động nên mới có thể lưu lại trong trí nhớ của một đứa nhỏ lúc đó. Còn Nghiêm Hoán khi đó cũng đã lớn nên nhớ càng nhiều hơn, hắn nhẹ giọng cất lời ca.
"Hà hán, hà hán, hiểu quải thu thành mạn mạn. Sầu nhân khởi vọng tương tư, giang nam tắc bắc biệt ly. Ly biệt, ly biệt, hà hán tuy đồng lộ tuyệt." (1)
(1) lời bài hát mình không biết edit sao nên để nguyên hán việt
Vệ Tú nghe lời ca của hắn lại nhớ đến biên cảnh với một vùng cát vàng mênh mông. Đội quân khi đó đóng quân ở sa mạc, có gian khổ nhưng cũng rất vui vẻ, toàn bộ người thân vẫn còn sống.
Nàng nhắm mắt, chiếm cứ trong lòng nàng lại chuyển thành hình ảnh Bộc Dương uống rượu độc, ngã trên mặt đất, máu tươi trên khóe miệng chảy xuống, đã không còn lên tiếng được nữa.
Chẳng lẽ những người mà nàng quý trọng đều phải có kết cục thê lương hay sao?
Trong lòng Vệ Tú tràn đầy bi thương và đau xót.
Nhưng nàng cũng không phải là người chỉ biết hối hận, lại càng không phải người chỉ biết ngồi chờ chết.
Mấy ngày nay, nàng không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra trong mộng lại so sánh với hiện thực bây giờ. Vệ Tú nhanh chóng phát hiện ra có nhiều việc không giống nhau. Nàng không có đi đâu xa mà đã theo công chúa vào kinh, nàng cũng chưa từng đầu nhập làm môn hạ của Tiêu Đức Văn, mà lại làm bạn bên cạnh công chúa, giúp nàng ấy giải quyết ưu phiền. Vệ Tú phấn chấn trở lại, nếu đã có nhiều chuyện khác nhau tới vậy thì kết quả cũng chưa chắc là sẽ phát triển như trong mộng.
Những người mà nàng quý trọng, trong thời điểm mà nàng không đủ năng lực bảo hộ đều đã mất, nàng đau khổ là bất lực, cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, để cho cái đêm tràn ngập máu tươi và chém giết biến thành ác mộng triền miên bám lấy nàng. Nàng đã không còn khả năng tiếp nhận được người mà nàng yêu quý lại ngã xuống trước mặt nàng.
Vệ Tú có ý chí rất kiên định, nàng muốn bảo vệ điện hạ cho tốt, không thể để nàng ấy có một chút thương tổn nào. Nhưng mà, khi nàng hạ quyết định này, hình ảnh của huynh trưởng lại hiện lên trong đầu nàng. Huynh ấy giấu nàng trong rừng, dặn nàng không được đi ra ngoài, dặn nàng phải báo thù cho cha mẹ, huynh ấy đánh lạc hướng truy binh cũng không còn trở về được nữa.
Chuyện mà nàng cố chấp nửa đời, không phải nói buông là có thể buông được. Vệ Tú cố ý lảng tránh, lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm nay, nàng không dám nghĩ tới những chuyện về người thân của mình.
Chủ nhân của Vệ trạch chỉ có mình Vệ Tú, cho nên đến Chính Đán cũng không ăn mừng gì lớn.
Vệ Thái sư cũng có tới một lần nữa nhưng cũng không vội muốn Vệ Tú trở lại Vệ gia mà trái lại thần bí hỏi hai ba lần về tâm tư của công chúa, thánh tâm đang hướng tới người nào.
Vệ Tú vẫn không nói rõ ra. Vệ Thái sư cũng không thể làm gì nàng mà còn vì nàng thủ khẩu như bình(2) nên càng thêm tin tưởng lời của nàng. Ông ta trở về nhà thì bắt đầu qua loa lừa dối Triệu Vương, lại nghĩ cách thoát ly khỏi thế lực của hắn.
(2) Thủ khẩu như bình: giữ bí mật tuyệt đối.
Đối với thái độ gió chiều nào theo chiều đó của ông ta, Vệ Tú chỉ cười nhạt. Bộc Dương không thể giống như hoàng tử có thể đứng ra lung lạc triều thần một cách quang minh chính đại, nàng chỉ có thể lôi kéo Vệ gia theo cách này để bọn họ nhìn theo ánh mắt của công chúa mà làm việc.
Qua Chính Đán, Hoàng đế đi tế thiên, theo sau ngoại trừ là chư vương và đại thần, còn có Bộc Dương. Đây giống như là một dấu hiệu cho thấy địa vị của Bộc Dương công chúa ở trong triều ngày càng cao, người khác khó có ai sánh được.
Đương nhiên là Vệ Tú rất vui khi nhìn thấy điều đó, chỉ là vì vậy mà phủ công chúa đông như trẩy hội. Hậu duệ quý tộc thường xuyên ra vào, ngay cả nơi này của nàng, cũng có không ít vương công đại thần lui tới. Trong nháy mắt, hai người đã không gặp nhau hơn hai mươi ngày.
Tiết Nguyên Tiêu. (QT ghi là Thượng Nguyên nhưng mình đổi lại là Nguyên Tiêu cho dễ hiểu.)
Trời còn chưa tối thì Bộc Dương đã vào cung dự yến. Vệ Tú ăn tối một chút rồi cùng với vài ba người hầu ra ngoài.
Tiết Nguyên Tiêu là không có giờ giới nghiêm, đường lớn ngõ nhỏ đều là ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Trời vẫn còn chút ánh sáng, đường Chu Tước cũng đã treo lồng đèn.
Tuy là không có giới nghiêm nhưng trật tự trên phố vẫn rất tốt. Kim Ngô vệ có tăng thêm số người tuần ra, giữ trật tự ở các nơi.
Hạ nhân đẩy xe lăn, trong tay áo,Vệ Tú ôm một cái thủ lô, thản nhiên nhìn thành thị phồn hoa này. Không bao lâu thì có một người mặc khôi giáp đi tới bên cạnh này, cúi đầu hành lễ.
"Tham kiến Vệ tiên sinh."
Vệ Tú lệnh cho hạ nhân dừng lại, đánh giá người này một lúc rồi nở một nụ cười.
"Chu tướng quân, đã lâu không gặp?"
"Phiền tiên sinh còn nhớ, thời gian qua, Kỷ vẫn mạnh khỏe." Chu Kỷ đứng thẳng dậy, một tay tùy ý đặt trên bội đao bên hông, cười nói.
Phía sau hắn là một đội binh sĩ mặc giáp, chính là đội tuần tra Kim Ngô vệ trong tối nay. Vệ Tú lướt nhìn thoáng qua rồi mới nói với Chu Kỷ.
"Chu tướng quân còn có công vụ trên người, ngươi làm việc của mình đi."
Chu Kỷ thuận theo, ánh mắt hai người giao nhau, Chu Kỷ hơi gật đầu, bước nhanh đi qua.
Vệ Tú thấy hắn đi xa thì lại tiếp tục đi đường mình.
Chỗ ở của nàng và công chúa ở hai phía của kinh thành, cách nhau không gần. Vệ Tú cũng không gấp, để cho hạ nhân thong thả đẩy, chậm rãi đi.
Trăng treo đầu cành, màn đêm bao phủ. Ánh trăng đêm nay lại càng trong sáng, lạnh lẽo, có lẽ ngày mai là ngày tốt.
Càng vào đêm, đường phố lại càng náo nhiệt, nhiều đèn lồng treo đầy trên cành cây, mái hiên, trên tay của người đi trên đường cũng có đèn lồng. Trong số người ra đường tối nay, không thiếu nam thanh nữ tú, bọn họ không có buồn lo, sóng vai mà đi, tuy vẫn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, không có đụng chạm tay chân nhưng một khi ánh mắt chạm nhau thì đã nhanh chóng dời đi khiến cho tình ý mông lung tràn ngập xung quanh.
Vệ Tú nhìn, bất tri bất giác đã tới bên ngoài phủ công chúa.
Nàng nhìn nhìn sắc trời, tính toán một chút thì đã qua giờ Thìn nên để cho hạ nhân đẩy nàng tới dưới tàn cây mà chờ, cũng không thông báo với người trong phủ.
Qua chừng một tuần trà, xa xa đã thấy tiếng bánh xe đang chạy tới kèm theo tiếng vó ngựa truyền vào trong đêm.
Xa giá của Bộc Dương từ cuối đường chậm rãi tiến tới.
Vệ Tú lệnh cho hạ nhân đẩy nàng ra khỏi bóng cây. Xe của công chúa tới trước cửa phủ, Tần Khôn nhanh chân tới bên cạnh xe, kéo rèm cửa lên, Bộc Dương đưa chân bước ra. Nàng mặc trang phục lộng lẫy, đầu cài trâm phượng, trên má là một lớp phấn mỏng, được đèn lồng của hạ nhân chiếu lên càng lộ ra phong thái tuyệt luân.
Trong mắt Vệ Tú bất giác không thể chứa thêm bất kì cái gì khác.
Bộc Dương dường như cảm giác được, rất ăn ý mà nhìn qua hướng Vệ Tú, sự vui vẻ trong phút chốc bung tỏa trong ánh mắt nàng.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: lời bài hát hồ mã hồ mã kia là lấy từ bài《 Điều Tiếu Lệnh 》.
Không thể gặp nhau vài tháng trước khi thành thân là quá tàn nhẫn, nhất định phải gặp!
Lại nói, nếu chỉ vì một giấc mộng mà đã nghĩ tới chuyện của kiếp trước thì quả thật hơi quá, cùng lắm thì cũng chỉ nghĩ đến là giấc mộng này thật linh nghiệm, có thể là điềm báo.
Đối với Tú Tú mà nói thì Bộc Dương đã không còn là con gái của kẻ thù, mà đã đạt tới địa vị ngang hàng với cha mẹ nàng, một người mà nàng quý trọng. Khi đó nàng không có khả năng bảo vệ cha mẹ, mà hiện tại nàng có năng lực, nên không muốn để cho Bộc Dương bị thương tổn, không muốn bi kịch tái diễn sẽ khiến nàng không kịp hối tiếc. Hơn nữa, nàng biết là cho dù có thành công báo thù thì nàng cũng sẽ giống như trong mộng, không có vui vẻ gì.
- -------------
Lời editor: Tú Tú đã đối mặt với tình cảm của mình, nhưng sự ngược còn ở phía sau. Nhưng trước hết thì chờ đợi chap sau ngọt ngào của hai bạn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.