Chưa qua giờ ngọ, vẫn còn nửa ngày. Trong nhà cũng không có chuyện gì, Bộc Dương và Vệ Tú đi thư phòng viết bái thiếp, Vệ Tú chấp bút, Bộc Dương giúp nàng mài mực.
Chỉ là một vài dòng chữ, một lát là xong. Vệ Tú đã đặt nó qua một bên, gác bút để khô mực. Danh thiếp màu đỏ, bên góc còn hoa văn ẩn hình chỉ lan, không quá thanh quý nhưng rất thanh nhã.
Đợi khô mực thì Vệ Tú mới đưa cho Bộc Dương. Nàng tiếp nhận rồi gọi một tên thái giám tới, để hắn mang danh thiếp đưa tới phủ Thừa tướng.
"Tiên sinh vào kinh chỉ mới hai năm nhưng lại biết rõ cách diễn xuất của mấy vị quan trong kinh thành rồi." Thái giám vừa đi thì Bộc Dương nhìn qua chỗ Vệ Tú cười nói.
"Chú ý một chút thì mấy thứ này cũng không ngoài bốn thứ, ăn, mặc, ở, đi lại." Động tác đặc bút của Vệ Tú hơi dừng lại, cười nói.
Bộc Dương chỉ là thuận miệng nói thôi, nghe nàng giải thích như vậy cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa. Hai người chờ phủ Thừa tướng hồi đáp. Hồi đáp cũng nhanh chóng được đưa tới.
Hôm nay không phải ngày hưu mộc nên nam tử trong Tướng phủ đều đã đi phủ nha hoặc đi học, trong phủ chỉ còn nữ quyến. Hồi thiếp đưa lại không phải dưới danh nghĩa của Thừa tướng mà là của lão phu nhân. Thiếp bảo là hai người không cần chờ tới sáng mai, hôm nay lập tức qua cũng được. Trong nhà đã chuẩn bị tốt, cũng chuẩn bị thiết yến chiêu đãi.
Nếu nói là trong đa số những thân nhân của nàng thì người không yên lòng Bộc Dương nhất là lão phu nhân. Lão phu nhân vẫn luôn nghĩ là phò mã có khuyết thiếu, vẫn không thể làm chỗ dựa cho Bộc Dương, bà lo lắng công chúa sẽ phải chịu khổ. Chỉ là hôn sự là do Hoàng đế hạ chỉ, cả mặt mũi phò mã ra sao, lão phu nhân còn chưa biết thì lại càng lo lắng. Thừa tướng có nói với lão phu nhân về phò mã, nhân phẩm đoan chính, tài hoa hơn người, diện mạo xuất sắc, còn nếu không đủ thì với địa vị của công chúa thì mấy chuyện lặt vặt đã có hạ nhân xử lý, phò mã cũng không cần đích thân làm. Mấy cái này cũng coi như là miễn cưỡng được chấp nhận.
Lão phu nhân cũng hiểu rõ chuyện của hai người nhưng khi còn chưa chính thức gặp mặt người này thì lòng bà không thể không lo lắng. Bây giờ bái thiếp được đưa tới, lão phu lập tức muốn gặp mặt vị cháu rể của mình.
"Bà ngoại vẫn luôn lải nhải nhắc tới phò mã. Hôm nay qua gặp để bà nhìn một chút." Bộc Dương cười nói với Vệ Tú.
Vệ Tú có chút lo lắng, loại người như nàng thì thường những lão nhân yêu quý con cháu của mình đều không thích. Lão phu nhân quan tâm công chúa, có lẽ đối với nàng cũng không hài lòng.
Nhưng Vệ Tú không phải là người dễ dàng để lộ tâm sự của mình. Trong mắt nàng lướt qua một chút cảm xúc ảm đạm nhưng thần thái vẫn bình thản như thường, nói với công chúa.
"Vốn là bản thân ta cũng không đúng, đáng lý nên sớm bái kiến lão phu nhân."
Đợi tới khi mặt trời lặn ở phía Tây thì hai người mới chuẩn bị đầy đủ, lên xe ra ngoài.
Trong phủ Thừa tướng, người đều đã đầy đủ. Vương thừa tướng và phu nhân ngồi nghiêm chỉnh ở chính đường, mấy người cậu của Bộc Dương lại dẫn mấy đứa nhỏ đứng chờ ở cửa chính. Tất cả mọi người đều đã đổi thành thường phục, y phục đều là y phục mới, vừa thân thiết hài hòa nhưng cũng không mất phần trịnh trọng.
Lúc này chỉ mới là thời gian kết thúc một ngày làm việc của mấy vị quan, có thể sớm như vậy mà đã đầy đủ người thì cũng biết là lão phu nhân đã thông báo hết tất cả mọi người, để cho con cháu về phủ sớm một chút.
Công chúa và phò mã vừa tới thì mọi người đồng loạt quỳ bái. Bộc Dương và Vệ Tú cũng trịnh trọng đáp lễ. Vương gia con cháu đông đúc, sau khi bái kiến thì đủ thứ tiếng gọi vang lên. Sau đó phải tới cậu của Bộc Dương lên tiếng mới ngưng lại.
"Phụ thân đang đợi ở chính đường, công chúa và phò mã cũng nên tới đó bái kiến."
Lời vừa nói ra thì mọi người đã lui lại hai bên, chừa ra một con đường ở giữa để hai người đi.
Cầu thang tiền đường trải lên một tấm ván gỗ, để xe lăn có thể đi qua dễ hơn, có thể thấy được là Vương gia chuẩn bị chu đáo khi phò mã ghé thăm.
Vệ Tú vẫn luôn bình thản nhưng hiện tại cũng có chút khẩn trương. Hạ nhân phía sau đẩy nàng đi tới, Bộc Dương cũng đi cạnh bên nàng. Vệ Tú quay đầu qua cũng lúc thấy Bộc Dương cũng đang nhìn mình, hai người đều cười đi lên phía trước.
Thừa tướng và lão phu nhân đã chờ khá lâu, đợi cho Bộc Dương và Vệ Tú tới trước mặt, khom người hành lễ. Thừa tướng nhìn hai người nói liên tục ba chữ tốt, vui mừng lộ rõ trên mặt.
Lão phu nhân cũng từ ái đánh giá hai người, thấy sắc mặt Bộc Dương lộ ra vẻ dịu dàng, ánh mắt sáng như trăng thì biết là nàng rất vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Vệ Tú thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lần đầu bái phỏng thì nên mang lễ tới. Bộc Dương và nhà ngoại rất thân thiết, lễ không cần quý trọng mà quý ở sự tri kỉ. Chuyện này Vệ Tú đã chuẩn bị rất kĩ, cũng đã cân nhắc cẩn thận rồi. Lão phu nhân nhìn thấy, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
Tiệc đã chuẩn bị xong, công chúa và phò mã vừa đến là có thể khai tiệc.
"Bệ hạ còn đang nằm trên giường dưỡng bệnh, bây giờ không thích hợp phô trương quá." Yến tiệc không có âm nhạc trợ hứng, Vương Cổn cũng lên tiếng giải thích.
Đây là chuyện đương nhiên, hơn nữa, đây là tiệc nhà cũng không người nào để ý chuyện có nhạc hay không.
Qua bữa tiệc này để cho Vệ Tú gặp nhà ngoại của Bộc Dương, cũng để cho đám tiểu bối có thể liên hệ qua lại. Con cháu Vương gia tất nhiên không tầm thường, mỗi người đều có một tài năng riêng, có người hiểu biết về sơn thủy, có người giỏi về sáo trúc, có người quan tâm chuyện triều đình. Mọi người đều vây quanh Vệ Tú nói chuyện, nàng hiểu biết rộng, không quá tinh thông nhưng cũng có thể nói được vài ba câu.
Mọi người thấy nàng ít nói nhưng mỗi một câu đều đúng trọng tâm, rất có phong phạm của quân tử nên cũng thân cận hơn, khoảng cách cũng dần dần rút ngắn, xưng hô cũng tự nhiên hơn.
Bộc Dương thì ngồi bên cạnh lão phu nhân, mới đầu còn lo lắng cho Vệ Tú nhưng sau đó thấy nàng ấy đều thuận lợi qua ải, chỉ vài câu nói đã khiến cho con cháu Vương gia trước giờ đều tâm cao khí ngạo phải tâm phục thì cũng chỉ cười cười, quay đầu chăm chú nghe lão phu nhân nói chuyện.
Ai ngờ vừa quay đầu thì đã thấy lão phu nhân nhìn nàng đầy ẩn ý, trong đôi mắt hiền lành đều là ý cười.
Gương mặt Bộc Dương bất giác đỏ ửng lên, giọng nói đầy ngượng ngùng.
"Bà ngoại..."
"A Tú là đứa nhỏ tốt." Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, cười nói.
Lão phu đã lớn tuổi, cũng đã trải đời nhiều rồi. Vệ Tú trả lời nàng rất bình tĩnh, hữu lễ, không lo lắng, không cần nói quá nhiều lời tốt đẹp, tôn kính mà cũng thủ lễ, nàng cũng rất có khí khái. Hơn nữa, nhìn lễ vật mà nàng chuẩn bị cũng hết sức chu đáo, là muốn thân thiết với Vương gia hơn. Vương gia là nhà ngoại của công chúa, nàng làm được đến như vậy cũng là coi trọng Bộc Dương.
"Con có mối hôn sự tốt, bà cũng yên tâm. Sau này có xuống cửu tuyền gặp mẹ con, bà cũng không thấy thẹn." Lão phu nhân cười thở dài, nửa câu sau, giọng nói đã hơi nghèn nghẹn.
Nghe nhắc tới hoàng hậu, Bộc Dương cũng thương cảm, chỉ là thấy ánh mắt của lão phu nhân đã rưng rưng, nàng chỉ có thể đổi đề tài để làm cho bà cười. Mấy người mợ của nàng ở bên cạnh cũng lập tức lên tiếng để thay đổi cảm xúc của lão phu nhân.
Con cháu quấy nhiễu, gây cười, cho dù là đang thương cảm nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi.
Ngày mai, mọi người còn có công vụ trong người, hoặc tới công bộ, hoặc tới trường nên không thể chơi đùa đến quá trễ. Chỉ qua giờ Tuất hai khắc thì Thừa Tướng đã tuyên bố tan tiệc, để con cháu đi nghỉ sớm.
Một bữa tiệc nhà, cả khách lẫn chủ đều thấy vui. Trước khi trở về, Vương Thuần hứa hẹn với Vệ Tú, mấy ngày nữa sẽ tới cửa bái phỏng.
Đợi mọi người rời đi, Vương Thừa tướng mới nhìn Bộc Dương và Vệ Tú, vuốt râu nói.
"Nếu không vội thì hai người tới thư phòng ta đi."
Nghe ông nói vậy thì Vệ Tú và Bộc Dương đều biết là ông có chính sự cần thương lượng.
Nếu không phải chính sự thì ông ấy cũng sẽ để ý việc cấm đi lại ngoài đường vào ban đêm mà không lưu lại hai người.
Vừa vào thư phòng, Vương Thừa tướng đã lập tức vào thẳng vấn đề, hỏi Bộc Dương.
"Hoành Nhi, con thường xuyên vào cung, con có biết vì sao bệ hạ đột nhiên sinh bệnh hay không?"
Bộc Dương còn chưa biết rõ việc này, vẫn nghĩ là ngày mai lại vào cung hỏi sau. Nhưng bây giờ Vương Thừa tướng vừa lên tiếng thì đã hỏi tới, chỉ sợ là ông ngoại đã có đầu mối rồi.
"Trọng Mông, con có biết không?" Vương thừa tướng lại nhìn Vệ Tú.
Vệ Tú chỉ là suy đoán, nhưng cũng nhìn ông nói.
"Đêm qua ở trong cung, có thấy sắc mặt Đông Hải quận vương không được tự nhiên có lẽ cũng có liên quan đến chuyện này."
Vương Thừa tướng lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng cũng lập tức thả lỏng hơn. Với tính tình của Tiêu Hoành, nếu không có bản lĩnh thì khó mà lọt vào mắt xanh của nàng. Ông gật đầu nói.
"Chính là nó. Lúc trước vào cung, nó có nói đến chuyện của Yến Vương, khiến cho bệ hạ nhớ đến, hôm trước, bệ hạ còn nói là Yến Vương nằm ở trong lăng cô đơn nên bệ hạ cải trang đi tế bái, vì vậy mới nhiễm phong hàn. Đông Hải quận vương, ngày thường im lặng, không ngờ còn có bản lĩnh này."
Vệ Tú nhíu mày, Bộc Dương cũng suy nghĩ một chút. Vương Thừa tướng cầm chung trà lên, uống một ngụm, không vội lên tiếng mà đợi phản ứng của hai người.
"Thừa tướng giữ lại điện hạ và ta chắc không phải chỉ vì chuyện này." Vệ Tú từ từ nói. Nếu chỉ là chuyện Tiêu Đức Văn khuyến khích Hoàng đế đi bái tế Yến Vương thì cũng không có chuyện gì to tát, cảm nhiễm phong hàn cũng chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp thôi.
Nếu vừa rồi Thừa tướng chỉ cảm thấy kinh ngạc thì hiện tại là thán phục. Vương Thừa tướng khen ngợi.
"Không sai. Trọng Mông quan sát thật tỉ mỉ." Tâm tư cũng rất linh hoạt.
Vệ Tú cúi đầu thi lễ, thể hiện sự khiêm tốn. Bộc Dương cũng mỉm cười.
"Nếu chỉ như vậy thì không có gì đáng nói." Trở lại chuyện chính, Thừa tướng nói tiếp. "Bệ hạ đột nhiên bệnh, Tông Chính khanh cũng hỏi là tại sao lại dồn bệnh, bệ hạ chỉ nói là buổi tối không mặc thêm áo, nhất thời vô ý, dồn dập như vậy mới bị nhiễm bệnh. Nếu không có những chuyện sau đó thì chuyện tới đây coi như kết thúc. Chỉ là Tấn Vương vẫn luôn nghi ngờ không yên nên đã sai người thăm dò. Vì bệ hạ đang bệnh, không ai ngăn cản những thái giám, cung nữ trong Tuyên Đức điện nên việc này cũng lộ ra ngoài."
Vốn là, Hoàng đế nói một câu vì đi tế bái Yến Vương, về trễ nên nhiễm phong hàn thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là, ngài cố ý không muốn quần thần chĩa mũi nhọn về phía Đông Hải quận vương.
Trọng điểm không phải Hoàng đế bệnh ra sao, mà là sau khi ngài bệnh lại bảo vệ Tiêu Đức Văn!
Chuyện tiếp theo, Vương Thừa tướng không cần nói thì Bộc Dương và Vệ Tú cũng đoán được.
"Tấn Vương tra được việc này nên muốn gắp lửa bỏ tay người, nói chuyện này cho mấy vị vương gia khác?" Bộc Dương châm chọc nói.
Vương thừa tướng gật đầu.
Một bí mật, khi có hơn hai người biết được thì đã không còn là bí mật. Chỉ trong vòng một ngày mà đến cả Thừa tướng cũng biết chuyện này.
Vương Thừa tướng là trụ cột trong triều đình, cũng rất lưu ý tâm tư của Hoàng đế. Người khác thì chỉ than thở một câu Hoàng đế thật sự thương yêu Đông Hải quận vương. Còn Tấn Vương, hắn cố ý lan truyền chuyện này, có lẽ cũng không phải kiêng kị Tiêu Đức Văn mà chỉ là ghen tị mà thôi. Nhưng Vương Thừa tướng còn nhận ra được trong chuyện này có vấn đề. Trên mặt ông có chút chần chừ, trong đôi mắt già nua đó phát ra tinh quang.
"Hoành Nhi, con thân thiết với Thánh Thượng nhất, có nghe bệ hạ nói gì về Đông Hải quận vương không?"
Vị trí Thái tử vẫn còn chưa có người ngồi vào, người ngoài cho rằng Hoàng đế còn đang quan sát chư vương, nhưng Vương Thừa tướng lại khẳng định là Hoàng đế bất mãn chư vương, vốn không muốn lập chư vương lên vị trí đó.
Cho tới khi nghe được tin tức này thì ông lại nghĩ tới, có lẽ Hoàng đế vẫn còn coi trọng một chi của Yến Vương. Vương Thừa tướng còn đang suy đoán, ông nhìn Bộc Dương, cũng không hối thúc mà chỉ chờ nàng trả lời.
Trong lòng Bộc Dương có nhiều suy nghĩ hỗn loạn, nàng cũng không nhìn Vệ Tú, hay trưng cầu ý kiến của Vệ Tú. Vệ Tú cũng không lên tiếng, càng không tỏ vẻ muốn ám chỉ gì.
Dù mưu sĩ lợi hại như thế nào cũng chỉ có thể đưa ra đề nghị mà thôi, quyết định cuối cùng cũng là do chủ tướng tự lựa chọn.
"Đối với Đức Văn, phụ hoàng bảo vệ khá nhiều nhưng nếu nói là coi trọng thì trước nay cũng không có dấu hiệu rõ ràng. Mà ông ngoại cũng biết phụ hoàng con, cuối cùng cũng sẽ có quyết định thôi. Đức Văn đang tuổi lớn, nhớ phụ thân thì cũng là bình thường. Mấy tháng này, nó vẫn lui tới chỗ của phò mã để học tập, nhìn cũng đã hiểu chuyện hơn." Một lát sau thì Bộc Dương mới cười nói. Nói tới đó, nàng lại nhìn Vương Thừa tướng như muốn đảm bảo. "Con cũng có nửa dòng máu của Vương gia, ông ngoại và mấy cậu cũng coi như chung một chiếc thuyền với con, nếu con biết chuyện gì chắc chắn sẽ nói cho người biết."
Lời này của nàng đã biểu đạt tới ba ý. Đầu tiên là Hoàng đế hiện tại còn chưa có suy nghĩ nâng Tiêu Đức Văn, thứ hai, cho dù là Hoàng đế có ý đó thì Tiêu Đức Văn cũng rất ngưỡng mộ Vệ Tú, muốn tìm cơ hội qua lại thì cũng không phải là chuyện khó, thứ ba là nàng vẫn luôn đứng chung thuyền với Vương gia, một khi Hoàng đế lộ ra ý tứ gì thì nàng chắc chắn sẽ báo cho Vương gia trước.
Vương Thừa tướng đã hiểu sơ lược vấn đề, chỉ lắc đầu nở nụ cười nói với Bộc Dương.
"Con đó. Tiền bạc, phú quý trong nhà không thiếu, cái còn thiếu là không có người kế thừa và phát triển cơ nghiệp này về sau kìa. Thôi được, cứ theo con, ổn định một chút tốt hơn."
Ủng hộ tân quân, sợ nhất chính là ủng hộ sai người, thua toàn bộ bàn cờ. Cẩn thận một chút cũng tốt, cho dù không thể lập công đầu nhưng tài nguyên, phú quý vẫn còn có thể giữ lại.
Bộc Dương thấy ông đã đáp ứng rồi thì chỉ cười, lúc này mới nhìn qua Vệ Tú. Ánh mắt Vệ Tú đầy cưng chiều nhìn nàng, tay giấu dưới bàn vụng trộm nắm lấy tay nàng một lúc thì muốn rút ra, Bộc Dương lập tức nắm lại không cho Vệ Tú rút tay.
Chính sự nói xong thì nói tới chút chuyện vặt trong nhà.
"Sau tân hôn thì hai con về công chúa phủ hay vẫn muốn ở Vệ trạch?" Vương Thừa tướng quan tâm đến chuyện của hai người sau hôn nhân.
"Công việc của Hoành Nhi đều ở phủ công chúa, tụi con sẽ về công chúa phủ ở thì thuận tiện hơn." Vệ Tú đáp.
Với Vương Thừa tướng thì ở đâu cũng được, nhưng thấy Vệ Tú tôn trọng Bộc Dương, ông cũng là cao hứng gật đầu. Sau đó lại nghĩ đến chuyện khác mà sắc mặt ông có chút tiếc nuối, thẫn thờ, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Ta nhớ là trong phủ công chúa có một khu rừng trúc, tươi tốt kiên cường, trải qua bao mưa rền gió giật, ngày trước là một tay Trọng Đại tướng quân tự trồng lên. Người mất, vật còn, giờ nhìn lại thì cũng đau lòng rơi lệ."
Cảm giác đau lòng giống như có một cái chùy lớn đánh thẳng vào lòng, Vệ Tú vẫn cố gắng trấn tĩnh, mặt ngoài vẫn không có gì khác thường.
"Trọng Đại tướng quân là người nào?" Bộc Dương khó hiểu hỏi lại. Triều đình hiện tại không có vị nào là nàng không biết, trước đó là có Từ Diên, trước nữa thì đâu có ai nổi bật. Nếu là người tiền triều thì sách sử còn chưa ban ra, sao người bây giờ biết được?
Vương Thừa tướng thấy nàng không biết thì lại càng tiếc hận hơn.
"Thời thế thay đổi, cũng khiến cho anh hùng trở thành vô danh."
Chỉ một câu lại khiến cho lòng Vệ Tú đầm đìa máu chảy, bất giác trái tim của nàng giống như chìm trong một biển máu.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: vốn là định chương này nhưng tính toán sai lầm, viết một hồi vẫn chưa viết tới. Thật sự là xin lỗi.
- ------------