Xuân Như Cựu

Chương 88:




Thái tử nước Tề mưu phản, tất cả những người thuộc phe Thái tử đều phải chịu tội. Ngày thường, những đại thần nào có quan hệ tốt với Thái tử đều phải chịu tội danh lớn hoặc nhỏ, bãi quan, trục xuất, lưu đày hoặc thậm chí là chịu đại hình.
Thái tử tài đức sáng suốt, phe Thái tử toàn bộ đều là hiền thần tài năng. Sau một trận rung chuyển này, Tề quốc phải chịu thương tổn cực lớn, đại thần có khả năng trong triều đều rời đi, lưu lại chỉ toàn là nịnh thần, hoặc những người bình thường nhất. Cùng lúc đó, mấy vị hoàng tử cũng bắt đầu tranh đoạt vị trí Thái tử, mà Dự Chương Vương lại có sự ủng hộ cao nhất, nghiễm nhiên trở thành tân Thái tử.
Bộc Dương và Vệ Tú liệu việc như thần, Hoàng đế tất nhiên là có sắp xếp tất cả, vị trí Thứ sử còn trống đó, ngài cũng đã chọn được người. Mà người được chọn lần này khiến cho tất cả mọi người không ai nghĩ tới. Ngài để cho thống lĩnh vũ lâm quân, Vương Cổn, rời đi chấp chưởng quân sự và chính trị một châu.
Quân đội trong kinh thành có ba chi, một là Vũ Lâm, canh giữ hoàng cung đại nội; hai là Hổ Bí, thủ vệ chín cửa Hoàng thành; ba là Kim Ngô Vệ, quản lý trị an trong kinh. Trừ những đội quân đó, cách kinh thành hai ngày lộ trình còn có năm vạn quân tinh nhuệ, gọi là Huyền Giáp quân, nhánh quân này trước nay đều do Xa Kỵ tướng quân Vệ Du thống lĩnh, nhưng Huyền Giáp quân quá xa, cưỡi khoái mã chạy cả đi lẫn về cũng phải mất bốn ngày.
Cho nên một khi trong triều có biến, điểm mấu chốt nhất là trong kinh vẫn còn ba chi quân đội.
Nếu như Vương Cổn còn nắm giữ Vũ Lâm thì Bộc Dương cũng nắm được một chi trong ba chi quân ở kinh thành, cũng có ưu thế. Nhưng giờ Hoàng đế lại để Vương Cổn rời đi.
"Ai nắm giữ Vũ Lâm quân?" Bộc Dương vội hỏi.
"Vương tướng quân rời kinh, người tiếp nhận Vũ Lâm là Trương Nghị." Lập tức có người đáp lời, là Thiếu Khanh của Đình Úy Tự. Việc này đã định từ một canh giờ trước, khi Hoàng đế hạ chiếu, khiến cho mọi người không kịp trở tay.
"Trương Nghị..." Bộc Dương lặp lại cái tên này một lần, có chút đăm chiêu.
Vệ tướng quân Trương Nghị, là người độc lai độc vãn trong triều, không thuộc một thế lực nào. Có lẽ phụ hoàng của nàng muốn chọn ra người công chính để phò tá Hoàng trưởng tôn.
Trong thời điểm khẩn cấp này, lại muốn để Vương tướng quân rời khỏi Vũ Lâm quân, chẳng lẽ Hoàng đế đã sinh lòng nghi kị Vương gia? Trong lòng mọi người có chút bất an. Bộc Dương thấy mọi người đều nhìn nàng, bình tĩnh lên tiếng.
"Mấy tháng tiếp theo, trong kinh có lẽ sẽ không được yên ổn, mọi người ngồi vững trên ghế của mình, không được tự ý hành động."
Mọi người lập tức đáp ứng rồi hành lễ lui ra ngoài.
Vệ Tú vẫn không lên tiếng, nàng dựa vào lưng ghế, trầm ngâm suy nghĩ.
Còn nửa tháng là tới chính đán (mùng một), một năm nữa đã qua rồi, sóng gió bắt đầu nổi lên. Sóng ngầm đã khuất động rồi, năm sau mấy vị trên triều đình sẽ càng đón một trận sóng gió lớn hơn nữa.
Bộc Dương cầm bình trà, đổi cho Vệ Tú một ly trà nóng. Vệ Tú cũng không để ý, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm một chỗ trước mặt, nhưng lại không hẳn là nhìn vào chỗ đó mà suy nghĩ đã lạc đi đâu rồi.
Một lúc sau, có lẽ là nàng đã nghĩ thông suốt được cái gì, nàng nhìn Bộc Dương, vừa định lên tiếng thì đột nhiên lại ho khan. Bộc Dương bước lên, khẽ vuốt lưng nàng để giúp nàng thoải mái hơn.
Vệ Tú lấy khăn che miệng, ho đến mức không nói được thành lời, khó khăn lắm mới dừng lại được, mới có thể nói với Bộc Dương.
"Không sao, mỗi năm đều bị một hai lần." Sắc mặt Vệ Tú tái nhợt, môi vì một trận ho có chút đau mà đỏ lên.
"Nàng đi nghỉ đi, cần dùng thuốc nào để ta cho người đi lấy?" Bộc Dương rất lo lắng, vội hỏi. Trong phủ luôn luôn không thiếu dược liệu, là chuẩn bị cho Vệ Tú.
"Cũng mấy ngày là ổn thôi, nàng không cần lo lắng. Ta đã cho người lấy thuốc, cũng đã uống một cử, đã tốt hơn nhiều rồi." Bản thân Vệ Tú cũng đã quen, nàng trấn an công chúa.
Tuy nàng nói là đã tốt hơn nhưng hơi thở của nàng vẫn suy yếu, yếu ớt như ánh nắng trong mùa đông. Bộc Dương vẫn lo lắng nhìn nàng nhưng cũng không có cách nào tốt hơn. Trong đời người, không thể kiểm soát nhất là sinh lão bệnh tử, ngay cả tự xưng là thiên tử Hoàng đế cũng chỉ có thể mặc kệ thôi.
Vệ Tú kéo tay nàng, nắm chặt trong tay mình, dùng hành động này để trấn an nàng, lời nói nhẹ nhàng vang lên.
"Bệ hạ để cậu rời kinh chắc chắn không phải vì nghi ngờ vô căn cứ. Nếu đã nghi ngờ vô căn cứ thì sẽ để ông ấy tiếp nhận vị trí mấu chốt như vậy trong thời điểm này. Ta đoán là bệ hạ cũng luyện binh, với danh vọng của Vương gia, cả nước đều biết, trong quân chắc chắn cũng có sức ảnh hướng nhất định. Vài ngày nữa, tướng phủ sẽ cho người tới mời, điện hạ nên qua đó thương lượng chuyện này. Điện hạ nên nghe ý của thừa tướng một chút." Đối với hai người thì trong kinh vẫn là quan trọng nhất, ở địa phương thế lực hỗn tạp, có đến cũng khó có thể khống chế hoàn toàn một sớm một chiều. Hiện tại đất nước giàu mạnh, bạo loạn ở địa phương cũng không nhiều, có thể tạm gác lại.
"Ta hiểu." Bộc Dương nói.
"Phiền nương tử đưa ta trở về phòng." Vệ Tú chậm rãi thở ra một hơi giống như là hòa hoãn lại, nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Bộc Dương, mỉm cười nói.
Bộc Dương nhìn không được mà cười ra tiếng, đứng lên, lấy chăn đắp kín cho Vệ Tú rồi mới đẩy xe lăn cùng đi ra ngoài điện. Vừa đi được hai bước thì Vệ Tú lơ đãng hỏi một câu.
"Điện hạ có giao tình qua lại với người chấp chưởng Kim Ngô Vệ?"
"Không có, chấp chưởng Kim Ngô Vệ, Tiêu Ung, còn cô độc hơn Trương Nghị. Tuy Trương Nghị không theo đảng phái nhưng cũng còn đáp lễ chư vương cho có lệ, còn Tiêu Ung ngay cả lễ tục ngoài mặt cũng không làm, chư vương đều sợ hắn, ta cũng không có đường nào có thể liên hệ với hắn cả." Bộc Dương suy nghĩ, vừa đi vừa nói.
"Không nên khinh động, Vũ Lâm, Hổ Bí, Kim Ngô vệ, bệ hạ chắc chắn nắm chặt ba chi này." Vệ Tú lắc lắc đầu nói. Lúc này không thể để người khác bắt được nhược điểm.
Bộc Dương cũng nghĩ như vậy, đánh rắn động cỏ, không bằng chứ bình tĩnh không làm gì, cho dù mưa gió tới đâu thì hai người các nàng vẫn ổn một chút.
Chỉ là...
"Tú Tú, sao nàng lại đột nhiên nghĩ tới Kim Ngô Vệ?" Bộc Dương nghi hoặc hỏi, ngày trước cũng chưa từng nghe nàng ấy đề cập tới Tiêu Ung. Nếu nói muốn mượn sức thì hiện tại trong Hổ Bí có Trung lang tướng, Thái Lễ vẫn dễ tiếp cận hơn Tiêu Ung nhiều.
Bất giác lúc này một cơn gió lạnh thổi qua, Vệ Tú che miệng ho khan, Bộc Dương cũng không còn để ý những chuyện khác, vội vàng để người khác che đi một chút gió, cũng giúp Vệ Tú thuận khí.
Vì Hoàng đế điều động một loạt quan viên, hơn nữa là ngài cũng lộ ra sự coi trọng với Tiêu Đức Văn, không khí trong kinh thành cũng nhạt bớt vài phần.
Trong kinh thành có vài vị văn võ đại thần công lại cũng có hơn ngàn người, không người nào đi xem trọng Hoàng Trưởng tôn. Cũng không phải lý do gì lớn, chỉ là hắn quá nhỏ thôi. Lại nói, phần lớn người đều xem trọng hoàng tử, đột nhiên lại xuất hiện thêm một ứng cử viên, chẳng phải nỗ lực duy trì nhiều năm của họ đều hóa thành hư vô sao?
Trong kinh, lòng người hoảng sợ, đủ loại suy đoán mà Hoàng đế vẫn một mực không chịu lộ ra gì. Trước đó, Tiêu Đức Văn chưa từng có được sự chú ý, hiện tại có được, hắn vừa đắc ý mà cũng lo sợ. Nhưng hắn vẫn nhớ lời Vệ Tú nói, cố gắng thẳng lưng, biểu hiện không kiêu không vội. Như vậy cũng để cho vài đại thần dần dần thay đổi quan niệm, cảm giác hắn có lẽ là một người có thể đào tạo.
Cho đến lễ mừng chính đán, Đông Hải quận vương mặc triều phục đứng bên cạnh Hoàng đế, xuất hiện trước mặt triều thần. Các vị đại thần vừa kinh hãi nhưng cũng có cảm giác được xác nhận rồi. Chư vương đều cực kì tức giận, tranh chấp nhiều năm, cuối cùng lại để cho một đứa con nít qua mặt! Chư vương ai có thể phục chứ?
Tiêu Đức Văn có tài đức gì mà có thể tiến vào Đông Cung? Chẳng những chư vương mà còn có rất nhiều đại thần đều có cùng suy nghĩ. Đất nước là dựa vào quân vương lãnh đạo, Hoàng Trưởng tôn quá nhỏ, qua năm cũng chỉ mới mười một tuổi. Còn Hoàng thúc của hắn thì đều đang ở tuổi tráng niên, hơn nữa nhiều năm tích lũy, thế lực trong tay đều được củng cố, dựa vào lợi ích quan hệ, thông gia quan hệ kéo theo nhiều đại thần kết liên minh. Hiện tại, Tiêu Đức Văn vốn không có chỗ nào bì được.
Trong triều lập tức loạn lên, có người phẫn nộ, có người hoài nghi, có người phản đối, cũng có người muốn nhân cơ hội hùa theo dựa dẫm.
Hoàng đế coi như không nghe không biết, bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện. Các đại thần đều đã nghĩ tới, sao ngài lại không lường trước chứ? Ngài dự tính còn hai chuyện sẽ làm, đẩy mạnh uy danh của Hoàng Trưởng tôn, cùng lúc đó là làm suy yếu thế lực của chư vương. Đúng lúc Tề Quốc có sự thay đổi, vốn là hai chuyện, hiện tại lại gánh thêm một chuyện nữa, luyện binh.
Luyện binh không phải là chuyện một sớm một chiều, chiến tranh cũng không phải nói đánh là đánh, lương thảo, phu phen, binh lính, vũ khí, còn có tướng soái có thể thống lĩnh ngàn quân, tất cả những thứ này đều không thể thiếu. Phụ thân Vương Cổn là thừa tướng, có Vương thừa tướng ứng phó trên triều, có nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn.
Trong kinh lộn xộn, chưa tới tháng hai thì đã có người chuẩn bị tấu lên việc lập Thái Tử.
Khẩn trương nhất tất nhiên là người trong Hoàng thất, nói đơn giản thì đây là chuyện nhà của Tiêu gia. Mọi người đều nghĩ tới Bộc Dương, vội vàng chạy tới phủ công chúa, muốn nàng ra mặt hỏi Hoàng đế cuối cùng là đang nghĩ gì.
Tấn vương cực kỳ oán giận, từ ba năm trước, hắn cũng không hề tới phủ của Bộc Dương nữa, nhưng lần này cũng phải mặt dày mà tới, ngồi ở chính đường nghe Triệu Vương căm phẫn nói.
"Nếu phụ hoàng muốn lập Hoàng Trưởng tôn thì chúng ta sẽ như thế nào? Chúng ta đều là con của phụ hoàng, cũng là huyết mạch của Tiêu gia, chẳng lẽ phải khuất nhục với một đứa trẻ?"
Mấy vị vương gia nhao nhao ồn ào đều không ngoài chuyện muốn Bộc Dương xuất đầu. Ngày xưa, nàng không quá thân cận với những vị hoàng huynh này, mấy người bọn họ cũng không trách nàng, nhưng đến thời điểm hiện tại thì nàng cũng là hoàng muội của bọn họ, cũng phải giúp họ nói một câu.
Tâm trạng Bộc Dương không vui, Tú Tú yêu quý của nàng bệnh từ trước tết tới nay đã qua năm cũng không khỏi hẳn mà ngược lại còn nặng hơn, nàng đóng cửa ở nhà không ra ngoài, muốn chăm sóc nàng ấy. Vậy mà đám người này lại chạy thẳng đến đây làm loạn.
Vốn là đang tuyệt vọng, bất kì hy vọng nào chư vương cũng muốn thử. Uy nghiêm của Hoàng đế rất lớn, không ai dám phản nghịch, nhưng tranh nhau vị trí Thái tử mười mấy năm, nay muốn bọn họ dễ dàng nhường lại thì không ai cam tâm cả.
Tấn Vương lãnh đạm nhìn bọn họ huyên náo, bỗng nhiên lên tiếng.
"Thất hoàng muội bĩnh tĩnh như vậy, chẳng lẽ là đã sớm biết phụ hoàng muốn lập Thái Tôn?"
Trong điện đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người đều quay lại nhìn Bộc Dương.
"Tấn Vương huynh có ý gì? Chuyện lập trữ là chuyện quốc gia đại sự, đối với thừa tướng, phụ hoàng còn không chịu nói rõ thì sao có thể nói với ta? Tấn Vương huynh cũng quá đề cao ta rồi!" Sắc mặt Bộc Dương chợt lạnh, ánh mắt nhìn Tấn Vương đầy lạnh lẽo.
"Vậy chi bằng thất hoàng muội hãy tấu với phụ hoàng, phong Đức Văn làm vương, ra trấn giữ đất phong." Tấn Vương lại nói.
Trên môi Bộc Dương cười lạnh. Đại Vương trong lòng giật mình, biết Bộc Dương tức giận rồi, hắn vội vàng lui lại phía sau một bước nhưng cũng hy vọng Bộc Dương đồng ý đưa Tiêu Đức Văn rời kinh.
"Tấn Vương tính kế rất hay nha. Phụ hoàng độc đoán, ai dám làm trái chứ. Hoàng huynh không dám làm phụ hoàng tức giận, rồi lại muốn đem ta làm con chốt thí cho mấy vị hoành huynh sao?" Bộc Dương ngữ khí lãnh ngạnh đứng lên.
Đại Vương lo lắng co người lại, nhưng rồi cũng nhịn không được lên tiếng.
"Thất hoàng muội, muội biết rõ phụ hoàng thương muội, sủng ái vô biên, cũng sẽ không trách muội."
Kinh Vương cũng là nói như thế.
"Để tên nhóc đó thẳng thế, chúng ta cũng không có đường sống! Thất hoàng muội, hoàng huynh cũng có ý như vậy. Nếu phụ hoàng tức giận, bốn người chúng ta sẽ hợp lực bảo vệ cho muội. Sau này, cho dù ai trong chúng ta may mắn... cũng sẽ không quên ân tình hôm nay của muội!" Triệu Vương cũng góp lời.
Hắn nói xong thì ba người kia cũng lập tức đồng ý.
Bốn người cũng chưa từng có khi nào đồng lòng như vậy. Bọn họ biết là cho dù Bộc Dương dâng tấu cũng chỉ mang lại hiệu quả rất nhỏ nhưng trong hai tháng này, nếu có biện pháp, bọn họ đều đã thử cả rồi. Dưới trướng Triệu Vương có hai vị Ngự sử đã bị bãi quan, Tấn Vương cũng bị giam lại, phía Đại Vương cũng có vài vị quan gặp phải cản trở, Kinh Vương bị cấm túc ở nhà tới hôm trước mới được bỏ lệnh cấm. Có lẽ tâm ý của Hoàng đế đã quyết, càng ngày càng có nhiều đại thần dao động, cứ tiếp tục như vậy thì trong triều sẽ không còn nơi cho bọn họ dung thân!
- --------------
Tiên sinh bệnh rồi, một trận bệnh này của tiên sinh cũng không nhẹ, dạo một vòng quỷ môn quan mới về được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.