Xuân Như Cựu

Chương 92:




Không biết là do trời có tuyết rơi, hoặc là trời âm u, thời tiết hôm nay đặc biệt hiu quạnh.
Dân chúng trên phố đều kéo lại cổ áo để phòng gió lạnh thổi vào. Con đường mà ngày thường náo nhiệt cũng chỉ có lác đác vài người, rất thưa thớt.
Tất cả mọi người đều về nhà tránh tuyết, xem sắc trời hôm nay, chỉ sợ không lâu thì sẽ có một trận tuyết lớn.
Tấn Vương ngồi trên lưng ngựa, phóng như bay trên đường, đám hạ nhân phía sau vội vã chạy theo. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tấn Vương, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng cẩn thận hầu hạ.
Đi thẳng đến ngoài phủ Tấn Vương, lập tức có người tiến lên dẫn ngựa cho hắn.
Tấn Vương nghiêng người nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào trong phủ, bình tĩnh hỏi hạ nhân.
"Vương phi ở đâu?"
Hạ nhân theo phía sau nghe được cũng cảm thấy kì lạ, cẩn thận trả lời.
"Điện hạ, Vương phi đã xuất môn từ sớm." Ra ngoài cùng lúc với ngài, điện hạ quên rồi sao?
"Vương phi còn chưa trở về?" Tấn Vương khựng lại lập tức, quay đầu trừng tên hạ nhân.
"Vâng." Hạ nhân càng khó hiểu nhưng vẫn sợ uy của Tấn Vương, hắn không dám hỏi nhiều chỉ càng thêm cẩn thận trả lời.
Sắc mặt Tấn Vương lập tức trắng bệt, trong mắt dần xuất hiện sự hoảng sợ, hai tay buông thỏng bên người đột ngột có chút run rẩy.
Thuốc kia cũng không lập tức phát tác. Lúc Tấn Vương hạ dược xong thì cũng lập tức rời đi, muốn đến Hậu cung, tới chỗ mẫu thân hắn là Thục phi dùng cơm trưa, cũng muốn thuận tiện nghe ngóng tin tức trong cung để kịp thời phản ứng.
Nhưng dù sao thì hắn trong lòng có tật giật mình, ở trong điện của Thục phi cũng đứng ngồi không yên.
Phụ hoàng của hắn là người cẩn thận, muốn trong đồ ăn của ngài hạ độc thì so với lên trời còn khó hơn. Hắn chỉ có thể tự mình ra tay, trong mấy tháng này làm ra vẻ nhu thuận để thu được tin tưởng của Hoàng đế, cuối cùng hôm nay mới có cơ hội.
Nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, hắn và Thục phi an bài mấy tháng nay đã chuẩn bị xong rồi, dấu vết sẽ bị xóa sạch trong thời gian nhanh nhất, thần không biết quỷ không hay. Mặc dù có người sẽ nghi ngờ hắn nhưng cũng sẽ không thể nào tìm ra được bằng chứng chứng minh.
"Nếu con sợ thì cần gì phải làm, nếu đã làm thì nên trấn định chút đi." Thục phi thấy hắn đi qua đi lại trong đại điện thì lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Tấn Vương vội vàng đáp ứng, ngồi xuống. Trong lòng dù là đang bối rối nhưng trên mặt vẫn còn giữ lại vẻ ổn định.
Một lát sau, Tấn Vương đột nhiên kinh hoảng.
"Mẫu phi, vừa rồi ta gặp được Vệ phò mã trên đường, sao hắn đột nhiên vào cung? Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn chứ? Nghe nói hắn tinh thông y thuật!"
Khuôn mặt Thục phi cũng lướt qua một chút luống cuống nhưng cái bà sợ lại là chuyện khác.
"Sao hắn lại cố tình chọn ngày hôm nay vào cung? Trong phủ con có lộ ra tin tức gì hay không?"
"Tuy nhi thần không dám tự xưng là làm việc chu đáo chặt chẽ, nhưng cũng không dám lộ ra một chút sơ hở nào trong chuyện này được. Chuyện này ngoại trừ có hai mẫu tử chúng ta, chắc chắn không có người thứ ba biết được!" Tấn vương cuống quít trả lời.
Thục phi vẫn không tin, nghiêm khắc nhìn hắn. Tấn vương đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Ngày hôm trước đi dự sinh thần của thượng thư, nhi thần đích thân tới phủ đưa lễ, lúc đó cũng gặp Vệ phò mã, hắn và mọi người nói chuyện với nhau có nhắc tới, hắn cũng đã khỏe lại nhiều ngày rồi mà còn chưa vào cung diện thánh. Không nghĩ tới là chọn ngày hôm nay."
Trùng hợp sao? Thục phi nghe vậy cũng an tâm một chút.
Đúng lúc này có một thái giám tiến vào báo lại, Vương phi thỉnh Tấn Vương lập tức về phủ, Vương phi có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Tấn Vương nghe được hai chữ quan trọng thì chột dạ. Đại sự trước mắt, bất cứ chuyện gì cũng có thể ảnh hưởng đến toàn cục. Tấn Vương vội vàng hỏi lại.
"Người nào đến truyền lời?"
Tên thái giám là người biết ăn nói, cũng khéo đưa đẩy, miêu tả rõ ràng người tới đưa tin.
Tấn Vương phủ rất nhiều hạ nhân, Tấn Vương cũng không dám nói là đều biết hết mọi người, chỉ mơ hồ nhớ được trong phủ dường như là có một người như vậy. Ban đầu, hắn cũng không xác định được, nhưng càng nghĩ lại càng cảm giác là trong phủ có người như vậy.
Tên thái giám này quả thật khéo léo, thông báo xong thì cũng nhìn hai người ngóng trông, không lập tức rời đi. Thục phi thấy vậy thì cũng biết hắn đang đòi tiền thường. Tấn Vương và Thục phi lúc nãy còn hoài nghi, nhưng hiện tại cũng không còn nữa. Có thái giám nào giả truyền tin tức mà còn dám đòi tiền thưởng chứ? Hai người cũng thưởng cho hắn rồi để hắn rời đi.
"Lúc phụ hoàng băng hà mà nhi thần lưu lại trong cung thì cũng rất khả nghi. Giờ trong phủ có chuyện quan trọng mà nhi thần vẫn ở lại không đi thì càng có người sẽ nghi ngờ hơn." Tấn Vương rốt cuộc không yên lòng ngồi lại, muốn xuất cung.
Thục phi suy nghĩ một lúc cũng để hắn hồi phủ.
"Việc này cũng sẽ không liên lụy đến con, mặc dù phát hiện bệ hạ chết vào lúc đó thì chứng cứ cũng đã bị hủy sạch sẽ. Con cứ an tâm đi, đợi tới..."
Thục phi cũng không tiếp tục nói, hai mẹ con nhìn nhau, Tấn Vương được mẫu phi của hắn cổ vũ nên có thêm vài phần dũng khí. Hắn đứng dậy, lưu loát nói.
"Chuyện trong cung nhờ vào mẫu phi!" Hắn nói xong thì lập tức đi.
Kết quả, bây giờ hồi phủ hỏi lại thì cả người Tấn Vương đều đổ mồ hôi lạnh!
Hạ nhân thấy sắc mặt Tấn Vương càng thêm trắng bệch thì cũng khủng hoảng hơn, lắp ba lắp bắp hỏi.
"Có... có cần tiểu nhân cho người mời... mời Vương phi hồi phủ không?"
"Không cần!" Tấn vương quả quyết lên tiếng. Hắn quay đầu đến nhìn chằm chằm tên hạ nhân "Chuyện trong phủ, nên làm thế nào thì cứ làm như thế, không thể để chuyện gì khác thường xảy ra."
"Vâng, vâng."
Đã muốn dẫn hắn rời cung, sợ là trong cung cũng đã có biến. Trong lòng Tấn Vương lo sợ nghĩ tới, muốn cho người vào cung thám tính tin tức nhưng rồi lại chần chờ. Nếu sau đó có người biết hắn có hành động thì có vẻ là hắn đã biết trước chuyện này, trong triều chắc chắn có người sẽ nghi ngờ hắn.
Nhưng nếu chỉ ở trong phủ thì tin tức sẽ bị phong tỏa, không biết cái gì cả thì Tấn Vương lại cảm thấy không yên tâm.
Vì sao cố tình dụ hắn xuất cung? Hay là có người đã biết hắn sẽ ra tay? Không đâu, hắn đã đề phòng rất nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không để lộ bất cứ tin tức nào. Tất nhiên chỉ là trùng hợp mà thôi!
Hành thích vua là tội lớn, một khi bại lộ thì cả nhà từ trên xuống dưới đều khó mà thoát chết.
Tấn vương vốn sợ, giờ lại càng hoảng loạn, run cầm cập lên tiếng.
"Người đâu!"
"Điện hạ?"
Hạ nhân đến đợi lệnh, Tấn Vương lại không biết phải hạ mệnh lệnh gì. Hắn cố gắng trấn định lại, nếu trong cung thật sự có biến cố gì, hắn không thể ngồi yên đợi chết, hắn cắn răng nói.
"Cho người tin cậy đi khắp các cửa cung quan sát, xem có chuyện gì khác thường không."
Có thể hầu hạ bên cạnh hắn, đều là người hắn tin tưởng, tất nhiên là trung thành, cũng có năng lực.
Tấn Vương ngồi chờ trong phủ, tâm phiền ý loạn.
Đợi chừng một canh giờ thì có người hoảng sợ chạy tới bẩm báo.
"Điện hạ, cửa cung đã bị phong tỏa! Trước đó, Bộc Dương điện hạ, Trịnh Vương điện hạ, Thừa tướng cũng đã vào cung, ngoài trừ những người đó thì không còn ai vào cung nữa!"
Trịnh Vương đứng đầu tôn thất, Thừa tướng đứng đầu bách quan, Tiêu gia có chuyện thì hai người này chắc chắn sẽ phải có mặt. Còn về Bộc Dương, Tấn Vương ghen ghét nhíu mày, trong mắt hắn tràn ngập oán hận. Nếu phò mã trong cung thì Bộc Dương vào cung cũng không phải chuyện kì lạ gì.
Tấn Vương kết luận, trong cung chắc chắn đã có chuyện. Hắn bắt đầu suy tính bản thân nên đi bước tiếp theo như thế nào mới có thể thu được lợi ích lớn nhất.
Hoàng đế đột nhiên băng hà, chắc chắn không kịp hạ di ngôn, Thái Tôn kế vị là chuyện thuận lý thành chương. Tấn Vương bất giác nghĩ tới, Thái Tôn mới vài tuổi, ngay cả người nào, quan chức phẩm hàm thế nào cũng không hiểu rõ hết thì làm sao trị quốc được? Chắc chắn có một phụ chính đại thần, hoặc là có một người trong hoàng thất phò tá giám quốc. Mẫu hậu của nó không thể lâm triều, Yến Vương phi cũng chưa bao giờ tham gia triều chính. Mà trong triều cũng có rất nhiều người tài ba, cũng không tới phiên người đó. Trịnh Vương cũng không thích tham dự chính sự, có lẽ không phải ông ấy. Vậy thì chắc chắn là một trong bốn vị vương gia, chọn ra một người.
Tấn Vương vui mừng, hắn tìm được một con đường tắt, chỉ cần áp chế được ba vị vương còn lại thì chắc chắn có thể.
Qua một lúc, trong kinh cũng đã phát hiện hoàng cung khác thường. Tấn Vương kiểm kê người ngựa, chuẩn bị tới hoàng cung.
Ai ngờ được, hắn còn chưa kịp ra khỏi cửa phủ thì trong cung đã có người tới tuyên triệu, triệu Tấn Vương vào cung.
"..." Tấn Vương có cảm giác đã muộn một bước.
Tuyên triệu không chỉ có mình Tấn Vương, mà có tôn thất có chút danh vọng trong kinh thành, trên tam phẩm đại thần đều được tuyên triệu.
Tấn Vương cưỡi ngựa vào cung, đi thẳng tới điện Tuyên Đức.
Cờ xí trong cung đều đổi thành màu trắng, dây đỏ trên áo giáp của Vũ Lâm quân cũng đã tháo xuống, cung nhân cũng đã đổi y phục thành màu trắng. Càng đi vào sâu bên trong hoàng thành, cung nhân đã đổi tang phục càng nhiều.
Lúc này, Tấn Vương mới chú ý, không chỉ đại thần, ngay cả mệnh phụ của mấy người đó cũng vào cung. Những mệnh phụ hết sức xa hoa ngày thường cũng đã gỡ bỏ hết thoa vòng, trên mặt cũng chứa đầy bi thương.
Trong cung không ngừng vang lên tiếng khóc.
Vừa vào Tuyên Đức điện thì tiếng khóc nức nở càng không có gì kiêng dè.
Không thiếu đại thần cũng đang khóc nhưng tiếng khóc cũng ép tới rất thấp, nhất tâm nhị dụng. Trịnh Vương che mặt, lệ rơi không ngừng. Thừa tướng được người đỡ, dường như đứng không ổn. Hoàng đế không chỉ là chủ thượng, còn là con rể rất tốt với nhà ông. Thái Tôn cũng ở đây, cũng đau lòng giống như vậy nhưng hiển nhiên càng hốt hoảng nhiều hơn.
Bộc Dương đứng trong góc, cách phòng trong gần nhất. Ánh mắt nàng sưng đỏ lên, trong mắt vẫn còn vương lệ, trên mặt đều là bi thương, đau khổ nồng đậm, chân thật và ngây ngốc như vậy. Vệ Tú ở bên cạnh nàng, có ý muốn an ủi nàng nhưng nàng cũng không hề hay biết.
Tấn Vương vốn không quan tâm Hoàng đế nhưng không thể không cố gắng nhỏ xuống một giọt lệ, hắn muốn biết ai là người kế vị. Trong điện rất nhiều người quan tâm đến chuyện này. Nước không thể một ngày không vua, khóc than cho tiên đế không phải là chuyện cần làm bây giờ, chuyện quan trọng nhất là người kế nhiệm.
Đậu Hồi thấy người đều đã tới gần đủ rồi thì mới đưa một chiếu chỉ ra.
"Đây là di chiếu của tiên đế." Đậu Hồi lau nước mắt nói.
Tấn Vương giật mình, làm sao có thể có di chiếu!
Trong điện cũng vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ.
Trịnh Vương lau nước mắt, cưỡng chế tiếng khóc nức nở.
"Nếu là di chiếu, mời Đậu trung quan tuyên đọc." Ông vừa lên tiếng thì mọi người đều đồng loạt quỳ xuống.
Di chiếu không dài, đại ý là thiên hạ truyền cho Thái Tôn, tân quân tuổi nhỏ giao cho ba người Trịnh Vương, Thừa tướng, Bộc Dương công chúa ba người cùng phụ chính, phò tá ấu đế, kéo dài sự thống trị của Đại Ngụy.
Đọc hết chiếu thư cũng không có chỗ kì quái nào. Chỉ là Bộc Dương công chúa cũng nằm trong những đại thần phụ chính, khiến người khác cực kì kinh ngạc. Nhưng không ai dám nghi ngờ, phụ chính đại thần có ba người đều được ghi trong một đạo chiếu chỉ, nếu nghi ngờ Bộc Dương thì cũng giống như nghi ngờ hai người còn lại. Thừa tướng chỉ huy bách quan, Trịnh Vương là người có uy danh cao nhất trong hoàng tộc họ Tiêu, không ai dám đụng vào họ.
Tấn Vương đã gần như hôn mê. Nếu phụ chính đại thần chỉ có một trong ba người này thì hắn còn có thể nghĩ cách thay đổi nhưng cả ba người cùng phụ chính, hắn còn có thể làm được gì?
Mọi người quỳ nghe di chiếu, nghe xong thì đứng lên, đột nhiên lại có cảm giác Tuyên Đức điện này tuy vẫn là Tuyên Đức điện nhưng lại không giống nữa.
Tấn Vương cuối cùng vẫn không nhịn được, lên tiếng.
"Mời đem di chiếu cho bá quan xem!" Hoàng đế chợt băng hà, không có khả năng sẽ có di chiếu, di chiếu này tất nhiên là giả!
"Công khai cho bách quan, biện giải thật giả!" Đám người Triệu Vương vừa nghe cũng vội lên tiếng.
Thái Tôn nhíu chặt chân mày, chỉ nghĩ là muốn chèn ép hắn nên trừng mắt với bốn vị vương gia, trong mắt đều là sự tức giận. Nhưng hắn không có uy nghiêm, có lên tiếng cũng không ai nghe.
Bách quan nghị luận, thành thật mà nói thì chiếu chỉ này rất hợp tình hợp lý, Thái Tôn là người kế vị, lên ngôi là chuyện đương nhiên. Ấu đế đăng cơ, đại thần phụ chính cũng là chuyện nên có, về phần chọn ai, Thừa tướng, Trịnh Vương đều là người tốt nhất, còn về công chúa thì tuy nàng là nữ nhưng cũng có năng lực. Để bốn vị vương gia phụ chính thì đất nước mới loạn.
Những đại thần phân thành hai phe, một bên muốn xem chiếu, một bên không tán thành. Trong một lúc thì trong điện đã loạn lên.
Trong nháy mắt, Đậu Hồi hơi bất an, nhìn Vệ Tú, Vệ Tú gật đầu. Đậu Hồi từ hoảng loạn cũng bình tĩnh lại, theo đúng kế hoạch đi tới bên cạnh Thừa tướng, nói nhỏ hai câu. Thừa tướng gật đầu, lớn giọng lên tiếng.
"Nếu là di chiếu của tiên đế, tất nhiên không phải ai cũng có thể xem, muốn kiểm chứng thì mời Cửu Khanh tiến lên xem xét thật hay giả!"
Trong điện yên tĩnh lại. Mọi người không có dị nghị gì, Cửu Khanh đều là người đã nhìn thấy bút tích của Hoàng đế, là thật hay giả thì nhìn cũng sẽ biết thôi.
Vệ Tú lạnh lùng xem cảnh này. Nàng vẫn luôn ở bên cạnh Bộc Dương, không nói lời nào.
"Tú Tú..." Bộc Dương dường như không nghe được trong điện tranh cãi chuyện gì, nhẹ giọng gọi Vệ Tú.
"Ta ở đây." Vệ Tú vội vàng quay đầu lại.
"Nếu hôm nay ta và nàng cùng vào cung thì có lẽ còn có thể gặp phụ hoàng lần cuối phải không?" Ánh mắt Bộc Dương giống như đã chết, nàng nhìn Vệ Tú nhưng lại giống như không nhìn nàng ấy.
Trong lòng Vệ Tú căng thẳng, lời an ủi không thể nói ra được.
Kiểm chứng đã có kết quả, đó thật sự là chữ viết của tiên đế. Đám người Tấn Vương không thể nói được lời nào. Hắn nhìn xung quanh, mỗi một gương mặt đều quen thuộc. Hắn đột nhiên cảm giác, chuyện này giống như là một màn diễn, một vở kịch đã được dựng lên từ sớm, có rất nhiều người hợp diễn, có người là người dựng lên màn kịch này.
Mà hắn cũng chỉ là người trải đường giúp người khác thôi!
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: Tấn Vương có tật giật mình, chịu thiệt nhiều rồi.
- ------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.