Bộc Dương ngủ không được hai canh giờ thì đã tỉnh dậy, muốn vào cung.
Vào đông, bình mình đến trễ. Đến giờ này nhưng bầu trời còn tối như bị một tấm màn đen che kín, không nhìn thấy được hào quang. Bên trong phòng chỉ đốt hai ngọn nến, vẫn mang vẻ u ám như trước đó, Bộc Dương vẫn không có người tới hầu hạ. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, xuống giường, đi ra phòng ngoài thì lập tức rửa mặt, chải đầu rồi thay y phục.
Khóc hết một trận, trong lòng nàng đã dễ chịu hơn.
Người chết không thể sống lại. Có rất nhiều chuyện chỉ có thể nhìn mà không thể tiếp thu, một khi nhìn rõ hiện thực, cảm thấy bất lực rồi thì sau đó những người còn sống dù sao vẫn phải tiếp tục sống.
Bộc Dương suy nghĩ cố gắng tiễn phụ hoàng mình đi hết đoạn đường này là tốt nhất.
Nàng chuẩn bị xong rồi thì mới quay lại phòng trong, lúc này Vệ Tú cũng đã tỉnh lại, đang thay y phục.
"Tú Tú."
Vệ Tú vừa kéo lại vạt áo vừa quay đầu nhìn nàng. Nhìn thấy sắc mặt công chúa đã tốt hơn nhiều mới cười.
"Nàng chờ một chút, lập tức xong."
Bộc Dương đi lại giường, ngồi xuống bên cạnh.
Vệ Tú buộc xong vạt áo thì mới rướn người cầm lấy đôi nạng của mình để chống người đứng dậy, một bàn tay trắng noãn đã chạm lên bàn tay nàng, ngăn cản Vệ Tú. Nàng khó hiểu nhìn Bộc Dương.
Bộc Dương vốn là muốn cảm ơn Vệ Tú đêm qua ôm nàng, an ủi nàng khi nàng đau thương tột độ khi đột nhiên nghe tin dữ. Chỉ là nghĩ đến hai người cũng đã là phu thê, nói lời cảm ơn như vậy thì quá khách khí nên chỉ yêu thương cầm đôi nạng của nàng bỏ qua một bên.
"Ta đi trước, nàng ngủ một chút, trời sáng rồi hãy dậy."
Bên ngoài, trời vẫn còn tối, rất lạnh, mà liên tiếp mấy ngày gần đây đều phải bôn ba đi đi về về, nàng lo Tú Tú của nàng sẽ mệt.
Vệ Tú không nghĩ công chúa bề bộn nhiều việc mà còn phải phân tâm nhớ đến nàng nên cũng đồng ý, chỉ dặn dò.
"Hiện giờ trong cung đang loạn, điện hạ nên mang thêm vài người thân cận." Có chuyện gì thì dùng người của mình cũng yên tâm hơn.
Bộc Dương đồng ý.
Vệ Tú nằm xuống, nhìn công chúa đi ra cửa phòng mới nhắm mắt ngủ lại.
Có lẽ là do canh chừng Bộc Dương từ lúc ngủ đến khi tỉnh dậy nên giờ Vệ Tú ngủ khá sâu, chờ đến khi nàng tỉnh là thì trời cũng đã dần sáng hẳn.
Mặt trời chiếu những tia nắng ấm, vàng óng ánh, khiến cho màn đêm dần tan đi. Ánh sáng dần phủ khắp bầu trời, trải khắp vạn dặm. Đây là một ngày trời nắng khó gặp trong mùa đông.
Vệ Tú ở dưới mái hiên, đưa mắt nhìn trời cao, màn đêm u ám đã không còn nữa, bầu trời như được rửa sạch, ánh nắng mặt trời chiếu xuống tầng tuyết trắng còn đọng trên mái nhà tạo ra một tầng lấp lánh mà không hề lóa mắt.
Vệ Tú ngẩng đầu nhìn khung cảnh này một lúc thì lệnh cho người trong phủ chuẩn bị xe, nàng muốn vào cung.
Trong cung vốn đã nặng nề, nếu như thời tiết còn tiếp tục u ám thì thật sự là đến thở cũng cũng thấy khó khăn. Thời tiết tốt thì sẽ thả lỏng hơn, mọi người đi lại dưới bầu trời trong xanh sáng sủa thì cũng thoải mái hơn nhiều.
Đa số mọi người cảm thấy vui vẻ hơn vì trời quang thì làm việc gì cũng dễ dàng. Quan tài của tiên đế đặt trong cung, vương công quý tộc, mệnh phụ từ cao xuống thấp đều phải vào cung khóc tang đúng thời hạn nên nếu trời có tuyết rơi hoặc mưa xuống thì sẽ bị ướt, càng không thuận tiện. Ngày nắng thì tốt hơn nhiều.
Nhưng Tiêu Đức Văn thì lại không nghĩ như vậy, nó cho rằng đây là điềm lành! Đây là dự báo của ông trời!
Nó đọc qua sách sử, thường thì khi có minh quân ra đời thì trời sẽ có hiện thượng khác thường, lúc đó trong lòng nó cũng muốn như vậy. Hiện tại, nó vừa đăng cơ thì trời quang mây tạnh, có thể thấy là trời cũng cho là nó là một vị minh quân, có thể còn là thánh quân!
Tiêu Đức Văn dang hai tay để cung nhân hầu hạ nó mặc long bào vào mà người trong cung phải chuẩn bị suốt đêm. Trong lòng nó đắc ý, từ hôm nay, thiên hạ này đã là thiên hạ của nó!
Sau khi mặc xong thì nó đã lập tức ra ngoài, thái giám theo sau vội vàng chạy theo nói.
"Bệ hạ, ngài còn chưa mặc tang phục!"
Thái giám chạy tới trước mặt nó, trên tay vẫn còn cầm đồ tang được làm từ vải bố, muốn giúp Tiêu Đức Văn khoát lên bên ngoài lòng bào. Tiêu Đức Văn liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày. Áo tang này làm từ vải bố, vừa cứng vừa thô, cực kì tổn hại đến uy nghiêm của một hoàng đế như nó.
Nhưng nghĩ tới mình chỉ mới đăng cơ, còn chưa lập được quân uy thì nên khiêm tốn một chút mới ổn được, trước hết vẫn nên để cho tang sự của tiên đế qua đã, chờ trong cung đều đã dọn hết vải trắng để tang thì nó mới có thể giương tay nhiều hơn.
Nghĩ kĩ rồi thì Tiêu Đức Văn hơi nhướn mày lên tiếng.
"Giúp trẫm mặc vào." Nó còn muốn tới trước linh đường dâng hương.
Vệ Tú vào cung, vừa lúc gặp được Tiêu Đức Văn.
Tiêu Đức Văn tự coi mình là hoàng đế, thái độ cũng rất khác với ngày xưa, lời nói ra cũng mang theo một chút cao ngạo của kẻ bề trên. Nó nói chuyện với Vệ Tú được vài câu thì lại nhìn về phía trước.
"Trẫm còn muốn đi gặp triều thần, Phò mã cứ tự nhiên."
Vệ Tú chú ý tới lời lẽ của nó đã có chút lỗ mãng, cử chỉ ngạo mạn cũng chỉ vui vẻ cười cười, cúi đầu hành lễ coi như đưa tiễn.
Tiêu Đức Văn ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo sự đắc ý, thõa mãn rời đi.
Vệ Tú cũng không để ý đến kẻ vô lễ như nó, Tiêu Đức Văn càng đắc ý vênh váo thì Vệ Tú liền càng vui vẻ. Tân quân có chủ kiến tất nhiên là muốn thể hiện mình càng nhanh càng tốt, ấu đế và phụ chính đại thần từ trước tới nay vốn là mâu thuẫn khó thể điều hòa, vậy thì mâu thuẫn sẽ càng nhanh chóng xảy ra. Bộc Dương cũng là một trong ba đại thàn phụ chính, mà nàng lại là Phò mã của công chúa, thân sơ có khác, sợ là cũng khó dụ dỗ được Tiêu Đức Văn. Một khi đã như vậy thì cũng không cần để ý nữa.
Đợi Tiêu Đức Văn đi rồi, Vệ Tú mới cản một tên thái giám lại hỏi.
"Ngươi biết Bộc Dương điện hạ ở đâu không?"
"Hóa ra là Vệ phò mã, Bộc Dương điện hạ có lẽ đang ở Tuyên Đức điện thu dọn lại di vật của tiên đế." Tên thái giám biết nàng nên lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Tiên đế không có Hoàng hậu bên cạnh, trong cung cũng không có một phi tử nào được sủng ái đặc biệt, Bộc Dương cũng không yên tâm để tên tiểu tử Tiêu Đức Văn tính tình nóng nảy kia xử lý nên chỉ có thể tự mình làm.
Vệ Tú im lặng một chút mới gật đầu với tên thái giám kia rồi đi tới thiên điện.
Người đi tới viếng rất nhiều, không phải là đại thần có địa vị cao thì cũng là hoàng thân quốc thích, trong cũng đặc biệt chuẩn bị mấy gian phòng khác để những người đó nghỉ tạm.
Khách tới cũng thu xếp phân ra nam nữ. Lúc này, chư vương và phò mã cũng có mặt ở đây, chỉ là không thấy bóng dáng Tấn Vương đâu. Hắn ở hậu cung, đang thương nghị với Thục phi chuyện tiếp theo phải xử lý như thế nào.
Tấn Vương uể oải một đêm mới có thể lấy lại tinh thần. Trải đường cho người khác thì sao chứ? Dù sao thì tiên đế cũng đã thật sự băng hà. Ba người phụ chính đại thần có lợi hại đến đâu thì cũng không phải Hoàng đế, có rất nhiều chuyện do bọn họ ra lệnh thì cũng không danh chính ngôn thuận, còn về vị tiểu Hoàng đế đó thì có còn sự quyết đoán của tiên đế hoặc là năng lực như tiên đế hay sao? Chỉ là một đứa trẻ, không đáng nhắc tới!
Đã tới nước này thì Tấn Vương cũng sẽ không lui bước. Tuy rằng hiện tại đột nhiên xuất hiện thêm ba người phụ chính đại thần mà hắn không thể đoán trước được nhưng ít nhất thì hắc cũng có thể dừa dịp trong triều còn rối ren mà chấn chỉnh lại cờ trống, không thể tiếp tục như khi tiên đế còn tại thế, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
"Ấu đế và cựu thần vốn luôn có mâu thuẫn, từ xưa tới nay vẫn luôn là nan đề. Con cứ đứng ngoài nhìn thôi, trong triều chắc chắn không thể yên bình được đâu." Thục phi cũng đã khuyên hắn như vậy.
Trước đây, Tấn Vương vốn không thương lượng đối sách mẫu phi của mình nhưng lần này không thể không mượn tay thế lực trong cung đi tiêu hủy vật chứng nên hắn phải tới tìm Thục phi. Bàn bạc chuyện cơ mật được vài lần, hắn mới phát hiện mẫu phi của mình cũng có ích.
Thục phi không phải là một nữ nhân cam chịu ngồi yên. Nếu nàng an phận thì cũng không nuôi ra một Tấn Vương lòng lang dạ thú như vậy.
"Trong triều hỗn loạn thì cũng là thời cơ của con. Triệu Vương lỗ mãng, Đại Vương hèn nhát, Kinh Vương ngu ngốc, nếu con có thể giành được ngai vàng một cách hợp lý thì các đại thần chắc chắn sẽ đứng về phía con. Mấy tên hoàng tử đó vốn không đủ tạo thành uy hiếp. Tình thế hiện tại, khó nhất là làm sao để cho Tiêu Đức Văn thoái vị." Thục phi phân tích.
"Không chỉ Tiêu Đức Văn, còn có Bộc Dương. Những chuyện Vệ Tú làm, sao Bộc Dương không biết được chứ? Mẫu phi đừng nhìn muội ấy bày ra bộ dáng hiếu thuận, hiểu rõ đại nghĩa, tới đúng thời điểm chẳng phải cũng là mong ngóng tiên đế chết sao?" Tấn vương cười lạnh.
Trong phòng này chỉ có hai mẹ con họ, những cung nhân đứng canh ở mấy cửa sổ xung quanh phòng cũng là tâm phúc của Thục phi. Mà lúc này, tiền triều đã qua, tân đế đã lập, hiện tại mọi người đều đang lo lắng tiền đồ của mình, cũng không ai để ý đến bọn họ.
"Ta lại cảm thấy là Bộc Dương thật sự không biết chuyện. Con bé và tiên đế rất thân thiết, một hai tháng hay một hai năm thì không nói gì, nhưng trong hai mươi năm như vậy, tiên đế lại không biết con bé là người như thế nào sao? Muốn giả bộ cũng không thể che giấu lâu đến như vậy." Thục phi thông qua song chắn nhìn vào căn phòng u ám kia, trên mặt hiện lên vẻ chần chừ, từ từ lên tiếng.
"Mẫu phi muốn nói..." Tấn Vương vốn không nghĩ vậy nhưng sau khi suy tính tỉ mỉ mọi chuyện thì cũng thấy có lý.
"Muốn xử lý bọn họ thì trước tiên phải gây nội loạn." Thục phi cười, trầm giọng nói, vẫy tay với Tấn Vương. "Hoàng nhi ghé tai qua đây."
Tấn Vương vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, đến bên cạnh Thục phi, khom người lắng nghe. Đôi môi đỏ của Thục phi khẽ mở, hạ giọng nói ra hai chữ. Sắc mặt Tấn Vương liền tỏa sáng, hai mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị.
"Kế sách của mẫu phi rất tốt. Chỉ là..." Nghe rồi thì hắn đứng lên, cười nói. Nhưng sau đó thì hắn lại hơi nhíu mày, thuận thế nửa quỳ nửa ngồi xuống trên sàn, bên cạnh Thục phi, hạ giọng. "Muốn đem cái chết của tiên đế đổ hết lên người Vệ Tú, sợ là không dễ."
Trước đây, chuyện ám hại tiên đế, Vệ Tú đều không đụng tới một ngón tay, mà chén súp cũng đã được xử lý xong rồi. Nếu bây giờ mà đi giả tạo chứng cứ thì sẽ lại gây ra sơ hở. Quyền lực của Bộc Dương càng lúc càng lớn, giá họa cho phò mã của nàng, nàng có thể sẽ động tới cả nửa thế lực của triều đình để điều tra rõ ràng việc này. Đến lúc đó, phò mã không có chuyện gì còn người giá họa cho người của nàng chắc chắn không thể chạy thoát.
"Đương nhiên là chờ tới lúc Bộc Dương không còn khả năng khống chế triều chính. Sao con lại bảo thủ như vậy? Nếu con muốn làm hoàng đế, muốn nắm giữ lễ pháp thì đó chính là biện pháp tốt nhất, chứng minh được di chiếu đó là giả. Chỉ cần di chiếu là giả thì người được kế vị cũng không chính thống. Đến lúc đó hoàn toàn có thể mượn tay trưởng giả của hoàng gia lập con làm vua. Việc này phải đợi con khống chế triều đình mới có thể làm được." Thục phi giận dữ lên tiếng.
Đợi cho quyền lực trong triều đều đầu quân dưới trướng của Tấn Vương, lời hắn nói sẽ là chân lý. Hắn nói tiên đế là do Vệ Tú làm hại thì chính là do Vệ Tú làm hại. Nếu tiên đế bị người khác hại chết thì di chiếu đột nhiên xuất hiện đó cũng không phải thật.
Tấn Vương cực kì vui mừng.
"Không sai không sai, cứ như vậy thì hậu nhân chắc chắn không thể nghi ngờ ta. Chỉ là, những chuyện lễ pháp này, bây giờ nói đến vẫn còn sớm. Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?"
"Hiện tại?" Thục phi lộ ra nụ cười cực kì ôn nhu. "Hiện tại đương nhiên là ở vào thế yếu thì nên từ chỗ nào đó ra tay."
"Mẫu phi cao minh." Tấn Vương ngầm hiểu, cũng lộ ra nụ cười mất tự nhiên.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại là quan hệ quân thần. Tiêu Đức Văn không phải là người an phận, chỉ khi nó diễn trò khuất phục người khác thì mới nhẫn nhịn như vậy. Đối với triều đình, nó vẫn luôn có lý giải của mình. Nhưng các đại thần chịu nghe lời nói của một tên nhóc sao? Mọi mệnh lệnh của tiên đế đều được tiến hành rất thuận lợi là vì Đại Ngụy là do ngài lập nên, ngài có công lao to lớn, có uy nghiêm, có uy tín, giao tiếp với các đại thần trong triều cũng rất tốt, còn khiến cho mọi nơi đều quy phục.
Tiêu Đức Văn thì có được gì chứ? Cái gì nó cũng không có, chỉ là một Hoàng đế bù nhìn.
Các đại thần không phục nó, vì tuổi nhỏ mà vẫn xem nhẹ hắn, phụ chính đại thần có trọng trách của họ, lại càng không muốn để cho hắn làm xằng làm bậy. Vậy thì quan hệ quân thần chắc chắn sẽ có oán hận.
Trong các vị phụ chính đại thần, nhìn như Bộc Dương là thấp nhất, nhưng sự thật thì Thừa tướng đã già, Trịnh Vương cũng không quản chuyện triều chính, nàng mới chính là người quan trọng nhất trong ba người.
Chờ qua kì để tang của tiên đế, lời nói của nàng danh chính ngôn thuận trên triều.
Sau đó, cho dù là bẩm báo chính sự hoặc là sự quyết đoán, một khi nàng hành động chắc chắn sẽ kéo theo một đám đại thần phụ họa. Cho dù nàng không đứng ở tiền triều nhưng môn hạ của nàng cũng sẽ đồng khí liên thanh. Nếu thiếu một vị đầu lĩnh thì nhìn rất phân tán. Bây giờ công chúa đã hiên ngang đứng lên thì mọi người lập tức liền kinh sợ. Hóa ra mấy năm nay, Bộc Dương công chúa đã tích lũy được một thế lực lớn như vậy. Trong triều nay còn có mấy người, có thể vượt qua được thế lực này.
- ------------