Thị vệ trả lời không ngờ Văn Hành sẽ chịu kϊƈɦ thích lớn như thế, bị máu tươi trong lòng bàn tay hắn dọa mất hồn mất vía, luôn miệng kêu người mời đại phu. Một thị vệ trong đó lanh trí, sợ hắn nghĩ sai tẩu hỏa nhập ma, vội vàng nói với Văn Hành: “Công tử đừng lo lắng! Mặc dù Tùng Bách đường kia cháy rồi, nhưng theo như phỏng đoán trước đó của người, không phải A Tước bị người ta dẫn đi sao? Nó không có khả năng vẫn ở lại trong tiệm thuốc kia!”
Văn Hành ho kịch liệt mấy tiếng, nôn sạch một ngụm máu, ngực trái lại không đau đến vậy nữa, nhưng mặt trắng như tờ giấy, hơi thở không đủ, nghe lời nói của cậu ta cũng không còn sức đáp lại, dựa vào gối, chậm rãi lắc đầu.
Nếu ngày đó A Tước trực tiếp bị người mang đi ở ngoài thành, ngày đó trong Nhữ Ninh thành tất nhiên sẽ gió êm sóng lặng. Nhưng Tùng Bách đường vô duyên vô cớ xảy ra hỏa hoạn, vừa vặn nói rõ sự tình không như hắn nghĩ. Sau khi bọn họ rời đi, có lẽ A Tước không bó tay chịu trói, thậm chí có khả năng chạy trốn lần nữa, cho nên gặp tai họa lớn hơn.
Hắn không nghĩ ra hành vị đến mức nào mới có thể chọc giận sát thủ lạnh lùng sau màn này, trực tiếp đốt trụi nửa con phố. Dù A Tước thông minh lại dũng cảm, cũng chỉ là đứa nhóc con, một chút xíu sóng gió đã đủ ngăn trở nó đến mức thương tích đầy mình rồi, rơi vào trong tay loại người điên kia, nó còn có thể làm thế nào đây?
Văn Hành đột nhiên nhớ lúc trước hắn ở kinh thành, từng ngẫu nhiên nghe quản gia vương phủ nói qua, tính cách chim sẻ kiên cường khí khái, nếu cưỡng ép bắt nó nhốt vào lồng, nó sẽ không ăn không uống, đến khi chết đi, là loại chim nuôi không sống.
Ai có thể ngờ được, ngày ấy hắn thuận miệng đặt một cái tên, lại thành lời tiên tri cả đời của A Tước.
Trong Vạn Lại môn đều là người giang hồ tập võ luyện công, nôn ra máu là chuyện rất thường gặp, cũng không hốt hoảng lắm, đại phu chạy đến khám bệnh cho Văn Hành, sau khi bắt mạch không nhanh không chậm nói: “Phong hàn nhập thể, lo buồn quá mức, máu không về kinh mạch —— cũng may không phải bệnh nặng, chỉ cần nằm trêи giường nghỉ ngơi, uống thuốc điều dưỡng, phải tránh suy nghĩ nhiều.”
Phạm Dương cảm kϊƈɦ nói: “Cảm ơn đại phu.”
Đại phu dạy dỗ người trêи giường: “Người trẻ tuổi, mọi chuyện phải nhìn về phía trước, bớt buồn lo mới có thể ít bị ốm. Ngươi còn trẻ, nói ít còn sống được sáu bảy mươi năm nữa, có gì nghĩ không ra chứ?”
Văn Hành hờ hững nhắm mắt giả vờ ngủ, mặc kệ người ta, Phạm Dương ôn tồn tiễn đại phu, trở về nhìn Văn Hành, càng nhìn càng sầu, không khỏi thở dài thật sâu.
“Công tử, chuyện của A Tước…”
“Đã qua hết rồi, ta biết.” Văn Hành mở miệng nói khẽ, “Không cần nhắc lại.”
Hắn mệt mỏi dựa vào đầu giường, cả người chỉ còn tóc đen mặt mày còn có chút màu sắc, bên mặt giống như ngọc điêu, tái nhợt, lại không có sức sống. Một khoảnh khắc nào đó Phạm Dương cảm thấy hắn hẳn là muốn khóc, nhưng mắt hắn cũng không đỏ, hình như nhốt tình cảm và linh hồn của mình vào trong thể xác cứng rắn lạnh lẽo, từ đây ngăn cách hết mọi cảm xúc.
Phạm Dương thấy hắn mãi không nói, đoán rằng trong lòng hắn buồn bã, không muốn nhìn thấy mình ở đây, bèn cáo lỗi yên lặng lui ra ngoài, để một mình Văn Hành yên tĩnh trong phòng.
Ra khỏi cửa, quay lại dưới hiên, chỉ nghe thấy ngoài viện có tiếng bước chân tới gần, tiếng người vượt qua đầu tường, câu chữ rõ ràng rơi vào bên tai Phạm Dương: “Nghe nói người ở đây chính là thế tử trốn từ kinh thành tới?”
“Hả, thế tử gì, đã tan cửa nát nhà rồi, bây giờ bị thiên hạ truy nã, thực sự không có chỗ để đi mới đến nhờ cậy môn chủ.”
“Chứa chấp đào phạm? Gay rồi, đây chính là đại tội.”
“Ai nói không phải chứ.” Có người cười nhạo nói, “Liễu trưởng lão sứt đầu mẻ trán mấy hôm nay, ưu sầu không phải vì vị trong nội viện này sao? Bỏ mặc cháu ngoại ruột, sợ bị người đâm cột sống; nếu thu nhận, đây chính là phiền toái lớn.”
Có người phụ họa nói: “Đúng vậy, nghe nói thiếu gia kia chính là con ma ốm chưa từng luyện võ, có thể chạy trốn tới đây toàn bộ nhờ thị vệ bảo vệ, nếu hắn vào Vạn Lại môn, là đến học nghệ hay là đến làm thiếu gia? Môn chủ và Liễu trưởng lão há có thể dung nạp hắn?”
“Cho nên ngươi xem, Liễu trưởng lão sắp xếp cho hắn trong khách viện, chậm chạp không cho hắn gặp môn chủ, cũng không dẫn hắn đến gặp đệ tử môn phái, chính là để bọn hắn sớm nhìn rõ ý tứ, đừng ở đây thêm phiền.”
Đám người cười hi hi ha ha.
Có người đang cười tiếp tục mỉa mai: “Hôm nay bọn họ gọi đại phu, nghe nói Văn Hành thiếu gia bệnh tình nặng hơn thổ huyết rồi, ai biết là thật hay giả, khó đảm bảo không phải muốn mượn lý bo bị ốm ở đây thêm hai ngày.”
Phạm Dương nghe hết ngữ điệu chế giễu châm chọc này vào tai, nhất thời tức sùi bọt mép, suýt nữa đã muốn vén tay áo lên lao ra đánh một trận với bọn họ. Cũng không biết làm sao, có lẽ những ngày qua chạy trốn thực sự tiêu hao nhuệ khí và sự tàn ác của hắn ta, trong lòng hắn bỗng có phần không vững dạ, nghĩ thầm: “Bọn họ nói không sai, chúng ta thực sự là không có chỗ để đi, mới một lòng muốn ở lại Vạn Lại môn. Nếu Vạn Lại môn không chịu thu nhận, mấy người chúng ta còn có đường ra nào khác?”
Phạm Dương nhất thời lại nghĩ đến lời Văn Hành dặn đi dặn lại hắn ta ngày hôm qua, với sự nhạy cảm của Văn Hành, không thể không cảm nhận được ý bài xích của cậu ruột với hắn. Thảo nào hắn lại sớm giục mình tìm đường lui, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của hắn, lại là dự định mỗi người đi một ngả, không đồng hành cùng những thị vệ khác.
Nhưng cha mẹ của hắn đều đã qua đời, cậu ruột lại xem hắn như nước lũ và thú dữ, thân duyên cả đời Văn Hành mờ nhạt như vậy, hắn có thể đi đâu? Chẳng lẽ thật sự phải học những vương tôn gặp nạn thời cổ, cạo tóc làm hòa thượng ư?
Từ biến cố kinh thành đến nay, gần một tháng trôi qua, chuyện Phạm Dương trải qua đều phức tạp nan giải hơn cuộc sống ba mươi năm trước đây, mỗi một ngày mở mắt tỉnh dậy lại là mây đen che đỉnh, lúc trước kiếm nhẹ ngựa nhanh, cuộc sống không lo âu lạ lẫm đến mức tựa như kiếp trước, hắn ta còn chưa kịp tiêu hóa chênh lệch to lớn, đã bị ép thích ứng với nó.
Mà Văn hành sẽ chỉ có lớn hơn hắn ta.
Phạm Dương không biết hai người họ bây giờ là ai kéo ai không chìm xuống, nhưng Văn Hành biết, nếu bọn họ không buông tay, chỉ có thể cả hai chìm xuống đáy.
Văn Hành ốm trận này không phải đùa, cũng không phải phô trương thanh thế, thật sự dưỡng gần mười ngày mới dần dần có chuyển biến tốt. Trong lúc hắn dưỡng bệnh, Liễu Tùy Phong chỉ thăm một lần, nói mấy lời râu ria, ngồi chưa đến thời gian một nén hương đã đi rồi; đổi lại là phu nhân của ông ta Tào thị, cũng chính là mợ hai của Văn Hành, lại đưa thuốc thăm hỏi quan tâm nhiều lần, khuyên hắn nén bi thương, quan trọng là giữ gìn sức khỏe.
Một ngày đầu tháng chạp, môn chủ Vạn Lại môn Liễu Trục Phong cuối cùng dẫn theo phu nhân Tần thị, về Mạnh Phong thành.
Tình huống trong môn Liễu Tùy Vân đã sớm truyền thư nói rõ, chuyện đầu tiên sau khi hai người vào nhà đó là đến khách viện thăm Văn Hành. Lúc này sức khỏe Văn Hành đã tốt bảy tám phần, có thể xuống giường đi lại, đang ngồi ở trong phòng xem một quyển kiếm phổ. Nghe thấy môn nhân thông báo, hắn vừa ngước mắt, đã thấy một đôi vợ chồng trung niên tới cùng nhau, lập tức buông kiếm phổ đứng dậy tiếp đón: “Cháu ngoại Văn Hành bái kiến cậu cả, mợ cả.”
Liễu Trục Phong qua tuổi bốn mươi, dáng vẻ đường hoàng, lại đứng đầu một môn, cô đọng được phong thái thong dong, Tần thị ung dung đoan trang, rất từ ái, hai bên làm lễ, từng người kể tình huống gần đây, khi nói đến cái chết của Khánh Vương phi, dù không khỏi cảm động, lại không khoa trương như khi gặp Liễu Tùy Vân, chỉ thản nhiên thổn thức, nhanh chóng lướt qua không đề cập tới.
Thời gian bọn họ tới cũng vừa khéo, trò chuyện chốc lát, lời xã giao và khách sáo văn chương phù phiếm của hai bên gần như sắp hết, sắc trời bên ngoài dần dần tối, đúng lúc đến giờ ăn cơm chiều. Liễu Trục Phong mời đám người rời bước đến chính viện, lại gọi vợ chồng Liễu Tùy Vân tới, sai người chuẩn bị một bàn gia yến.
Suy nghĩ Văn Hành bệnh nặng mới khỏi, lại trong thời kỳ chịu tang, bàn tiệc này làm hơi thanh đạm, không thấy thức ăn mặn, người ăn cơm cũng không có tâm tư cẩn thận nhấm nháp. Trong lòng những người đang ngồi sáng như gương, đều đợi xem tiếp trò hay này —— Văn Hành nấn ná hồi lâu ở Vạn Lại môn, hắn đi hay ở, chỉ xem bữa cơm này là đón tiếp hay là tiễn đi.
Lúc ăn được hơn phân nửa, Liễu Trục Phong cuối cùng buông đũa xuống trước, giống như vô ý nhắc tới, hòa ái hỏi thăm: “Sau này Hành Nhi có dự định gì không?”
Văn Hành cười khổ một cái: “Tiên phụ mẫu đi về cõi tiên chưa lâu, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng cháu sợ hãi, cũng không biết nên làm sao mới tốt, trước mắt chỉ muốn yên tĩnh chịu tang xong, lại bàn cái khác.”
Vừa nói xong, trước mắt Liễu Tùy Vân tối sầm lại, trong lòng chợt lạnh, thầm nghĩ: “Tên nhóc này quyết tâm, muốn ở lỳ chỗ này không đi.”
Ông ta lập tức giương mắt nhìn đại ca mình, lại chỉ thấy Liễu Trục Phong bình tĩnh gật đầu một cái, ân cần nói: “Cháu có lòng hiếu thảo này là chuyện tốt, nhưng chịu tang cũng không chậm trễ cháu làm chuyện khác. Mẹ cháu nói cháu trời sinh người yếu, không thích hợp luyện võ, bây giờ tình hình này thi cử con đường làm quan cũng không thông, chưa kể cháu còn trong văn thư truy nã của triều đình. Việc đã đến nước này, thay vì hoảng sợ sống qua ngày, ta thấy chẳng bằng dứt khoát rời khỏi Trung Nguyên, đến Tây Vực hoặc là hải ngoại đảo Phục Kình rèn luyện, ta còn có vài người bạn, có thể đáp cầu dắt mối cho cháu.”
Lời này của ông trong nhu có cương, nghe khách sáo, thật ra ý nghĩa đã là không nói cũng hiểu, chỉ thiếu điều dí thẳng câu nói “Đừng ở lại gây thêm phiền phức cho Vạn Lại môn chúng ta” lên mặt Văn Hành.
Trong lòng Văn Hành sáng như tuyết, càng muốn giả vờ không nghe ra hàm ý trong lời nói, ra vẻ suy nghĩ chốc lát, nói: “Đương nhiên cậu muốn tốt cho cháu, nhưng quê hương khó rời, cháu có thể đi thẳng một mạch, các thị vệ đi theo cháu lại hơi khó khăn.”
Vừa nghe giọng điệu hắn có phần thả lỏng, Liễu Tùy Vân vội nói: “Hành Nhi lo lắng những thị vệ kia không bằng lòng theo cháu đi xa?”
“Này thì không có.” Văn Hành nói, “Bọn họ hộ tống cháu một đường từ kinh thành tới Mạnh Phong thành, tuy là nể mặt phụ vương cháu, nhưng đủ tận tình tận nghĩa. Cháu không có yêu cầu khác, chỉ cần cậu thay cháu sắp xếp cho những thị vệ này, để họ có kế sinh nhai sống qua ngày, như thế dù cháu cả đời lang thang hải ngoại, cũng không lo lắng nữa.”
Liễu Trục Phong nghe hiểu.
Văn Hành muốn ông dùng tiền tiễn ôn thần, chỉ cần ông chịu hao tài, cho bọn người Phạm Dương một khoản tiền cơm áo, để bọn họ có thể ổn định lại, ngôi sao tai họa Văn Hành này sẽ chịu ngoan ngoãn rời đi, không quấy rối nhà ông nữa.
Khoản bạc này đối với nhà họ mà nói chẳng là gì, quan trọng nhất đó là thị vệ vương phủ còn lâu mới có tội danh kinh thiên như Văn Hành, cùng lắm là rút củ cải kéo theo bùn[1], cho dù tương lai bọn họ bất hạnh bị quan phủ bắt, Vạn Lại môn cũng có thể dễ dàng đẩy tất cả lên đầu Văn Hành, cho mình sạch sẽ.
[1] làm chuyện không chu đáo, gây ra phiền phức khác
Liễu Trục Phong và Liễu Trục Vân dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi trong chốn võ lâm, cũng không làm được chuyện đuổi cháu ngoại ra khỏi cửa, nhưng muốn bảo họ dám mạo hiểm giữ Văn Hành lại, bọn họ cũng không làm được, dù sao Vạn Lại môn vẫn chưa mạnh mẽ đến mức xem pháp lệnh triều đình như không có. Bọn họ chỉ có thể dùng đủ loại phương pháp uyển chuyển mà không mất đi lịch sự để ám chỉ Văn Hành, hy vọng hắn thức thời; Văn Hành quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của họ, đưa ra điều kiện vừa không tổn hại thể diện của Vạn Lại môn, cũng coi như kiếm một lợi ích cho bản thân.
Tất cả đều vui vẻ, không thể tốt hơn, Liễu Trục Phong gật đầu, vui mừng nói: “Hành Nhi tâm địa lương thiện, cậu đương nhiên toàn lực ủng hộ.”
Văn Hành cong khóe môi, thuận bầu không khí đạo đức giả này, gật đầu nói: “Cảm ơn cậu thành toàn.”
Còn chưa dứt lời, trêи ghế chủ đã “bộp” một tiếng, Tần thị phu nhân của Liễu Trục Phong cuối cùng bị bọn họ làm ghê tởm không nhìn nổi, buông đũa cười khẩy nói: “Đứa nhỏ ngốc, ông ấy thành toàn cho cháu chỗ này, rõ ràng là biến đổi cách giày xéo cháu đấy!”