Cơ Uyển Bạch cũng tò mò đi tới bên cửa sổ, cúi người xuống nhìn, chỉ thấy có không dưới hai mươi cỗ xe ngựa nối đuôi nhau diễu qua con phố dưới lầu Tụ Hiền. Mỗi cỗ xe được phủ một lớp vải màu hạnh giống hệt nhau, mành kiệu cũng được phủ kín, chỉ có một khe hở nhỏ che lớp sa mỏng để thông khí, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong. Ngồi cạnh hai xa phu là một nam nhân mặc áo giáp và một ông già mặt mày nhẵn nhụi khó nhận ra tuổi tác.
"Xem ra lần này số lượng tú nữ cũng không nhiều lắm!" Một người nhận xét.
"Không nhiều thì đúng là không nhiều, nhưng nghe nói tú nữ lần này được tuyển chọn rất kĩ lưỡng, phải là xuất thân danh môn, lại còn xinh đẹp như hoa, ngực nở eo thon, vừa nhìn đã thấy tướng khéo sinh con". Một người khác phản bác.
Đám người xung quanh phá lên cười ầm ĩ. "Làm sao biết rõ như vậy chứ?"
Người kia tức giận, lông mày dựng ngược cả lên. “Tin này là từ trong cung truyền ra đấy. Từ khi đương kim thiên tử đăng cơ đến nay, phi tần nạp cung cũng không ít, nhưng đã năm năm rồi, đừng nói đến tiểu hoàng tử, ngay cả tiểu công chúa cũng chưa có nổi một người. Các người nói xem, hoàng thái hậu và hoàng thượng có thể không lo lắng sao?”
“Chẳng lẽ đương kim hoàng thượng...” Một người khác nháy mắt đầy ngụ ý.
"Không, mấy năm nay, trong cung cũng có vài ba phi tần mang long thai, nhưng không biết làm sao, dù cẩn thận thế nào chưa đến ba tháng, tất cả đều bị sẩy. Hoàng thái hậu hoài nghi trong cung có tà khí, nên đã cho mời pháp sư tới làm phép, nhưng cũng không có tác dụng gì. Chỉ riêng Ấn phi nương nương là vẫn giữ được long thai, hình như cũng sắp đến ngày dự sinh rồi[1], không biết có thể thuận lợi sinh hạ long tử hay không đây! Hoàng thượng uy vũ trên ngôi cửu ngũ, mà con dòng cháu giống vẫn chưa có ai khiến hoàng thái hậu sốt ruột vô cùng, đêm ngày thúc giục nội quan tuyển tú để có cháu bồng trên tay".
[1] Nguyên văn "thân hoài lục giáp". Theo lịch xưa khi thai phụ đã qua 6 ngày giáp là: giáp tý, giáp dần, giáp thìn, giáp ngọ, giáp thân, giáp tuất thì sắp lâm bồn hạ sinh.
"Cớ gì mà lại cho rằng vấn đề là tại người phụ nữ chứ, nói không chừng là do chất lượng t*ng trùng của người chồng quá kém". Một giọng nói sang sảng chêm vào.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, trước mặt họ là đôi mắt trong trẻo thông minh của Cơ Uyển Bạch.
"Mọi người làm sao vậy, chẳng lẽ tôi nói không đúng hay sao? Mang thai là chuyện của hai người, thể chất, nhóm máu, mã gien của mỗi người đều ảnh hưởng tới việc hình thành và phát triển của thai nhi. Chất lượng của t*ng trùng và trứng đều quan trọng như nhau, phải kiểm tra cẩn thận cả chồng lẫn vợ, ưm..."
"Ha ha, công tử nhà tôi e là uống hơi nhiều rồi". Trúc Thanh lấy tay bịt miệng Cơ Uyển Bạch lại, rồi quay sang đám người đang trợn mắt há mồm, cười cầu hòa.
"Tiểu thư, cô có biết mình đang nói gì không đấy?" Trúc Thanh ấn Cơ Uyển Bạch ngồi xuống ghế.
"Biết mà, những điều tôi nói đều có căn cứ khoa học, không phải nói hươu nói vượn đâu".
"Được rồi, mau ngậm miệng lại, em sắp bị tiểu thư dọa ngất mất thôi". Trúc Thanh nhăn nhó mặt mày. Tiểu thư sao càng lúc càng quái lạ thế không biết!
"Vân công tử, huynh nói... chuyện này không thể nói bừa". Đào Hồng từ cửa sổ đi tới, ánh mắt như xoáy vào Cơ Uyển Bạch.
Cơ Uyển Bạch nhìn quanh bốn phía, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vừa rồi bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát nên quên bẵng mất mình đang kí thân tại triều đại lạc hậu xa tít tắp này. Nhưng mà ngẫm lại vẫn thấy chuyện này thật đáng tức giận, phụ nữ cũng có tôn nghiêm của mình chứ, một gã đàn ông không có người nối dõi, không chịu tìm hiểu nguyên nhân thật sự mà cứ cưới hết cô này đến cô khác về làm thí nghiệm, thử hỏi hắn có lương tâm hay không? Thiên tử, thiên tử là có thể làm xằng làm bậy như vậy sao?
"Huynh đài, bây giờ không ngâm gió ngợi trăng nữa, có thể qua đây uống một ly rượu nhạt với tại hạ không?" Chàng trai mặc y phục đỏ không biết đã lại gần từ lúc nào, khóe miệng khẽ cong lên đầy vẻ trêu chọc, ánh mắt bủa vây Cơ Uyển Bạch, khiến cho gương mặt xinh đẹp của Đào Hồng đột nhiên cứng ngắc.
Cơ Uyển Bạch còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã nắm lấy tay cô, kéo sang bàn bên cạnh. Cô kháng cự lại, nhưng càng khiến anh ta thêm siết chặt tay. Trúc Thanh ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, miệng há hốc. Tiểu thư, tay của tiểu thư đã không còn trong sạch nữa rồi. Đào Hồng ai oán nhìn vẻ mặt tuấn tú của chàng trai áo đỏ, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt dưới bàn.
"Đây là hai bằng hữu của tại hạ, ông chủ Ngô và ông chủ Lục, đây là..." Chàng trai mặc áo đỏ mỉm cười nhìn sang Cơ Uyển Bạch.
"Tôi họ Cơ..." Cơ Uyển Bạch ngừng lại, nuốt nước bọt, "Tôi là Vân Nhĩ Thanh", và cũng là Vân Ánh Lục. Cái tên Cơ Uyển Bạch đành thả trôi theo dòng quên lãng vậy.
Hai người đàn ông sắc mặt ngăm đen đứng dậy thi lễ, "Bằng hữu của Tần công tử cũng là bằng hữu của hai chúng ta, thất kính, thất kính!"
Hóa ra chàng trai mặc y phục đỏ này họ Tần.
Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn lên, nụ cười trên môi anh ta vẫn giữ nguyên một vẻ, chẳng lẽ cơ mặt không biết mỏi hay sao?
"Nhĩ Thanh, huynh vừa gặp một trận xanh mặt, cũng nên ăn chút gì cho đỡ sợ đi". Tần công tử ngoắc tay gọi tiểu nhị rót rượu cho Vân Ánh Lục. Cô liếc xéo anh ta, khẩu khí cứ như quen thân cô từ lâu, trong khi chẳng phải hai người họ vừa mới biết tên nhau hay sao?
Tần công tử cấu nhẹ vào tay cô dưới bàn, ngón tay di chuyển chạm vào chiếc vòng ngọc của cô, gương mặt anh tuấn thoáng lộ chút tình ý phóng đãng. Vân Ánh Lục vội rút tay về.
"Tần công tử, chuyện mua bán dược liệu cứ làm như đã bàn, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển ngân phiếu đến quý phủ", ông chủ Ngô lên tiếng, cố ý kéo lại ánh mắt của Tần công tử đang lưu chuyển dưới mặt bàn.
"Đừng vội, đừng vội". Tần công tử cười khẽ, đẩy thanh ngọc như ý sang phía ông chủ Ngô, "Nghe nói ngũ phu nhân của ông chủ Ngô mới sinh hạ tiểu công tử, tại hạ xin tặng món đồ chơi nhỏ này cho tiểu công tử!"
Ông chủ Ngô ngẩn người mất một lúc, thanh ngọc như ý này bề mặt trơn bóng, chất ngọc hoàn mỹ, ít nhất cũng đáng giá mấy ngàn lượng bạc, vậy mà Tần công tử lại tặng nó cho một đứa trẻ con. Sự trọng thị này, ông thực không dám nhận.
"Ông chủ Ngô đừng nghĩ nhiều, so với giao tình của hai chúng ta, thanh ngọc như ý này có là gì đâu?" Tần công tử bưng chén trà lên nhấp hai ngụm, rồi xoay người về phía ông chủ Lục, "Ông chủ Lục, bột ngọc trai mà tam phu nhân thích, tôi đã cho người đưa tới quán trọ của ông rồi".
"Tần công tử, thật ngại quá, yêu cầu vô lý của tiện nội[2] đã khiến công tử phải hao tâm rồi". Ông chủ Lục khó nén khỏi cảm kích.
[2] Cách gọi vợ khiêm nhường ngày xưa.
"Chẳng mấy khi ta có cơ hội để thâm giao, sao lại nói là hao tâm tổn sức chứ?" Tần công tử chậm rãi nói, "Các vị phu nhân vui mừng là tốt rồi".
Hai ông chủ liếc nhau rồi nhất tề đứng dậy kính rượu Tần công tử, đối với chàng trai khôi ngô trẻ tuổi này bọn họ thật sự phục sát đất.
Tần công tử tay níu miệng bảo bọn họ ngồi xuống uống rượu, nhưng mắt vẫn liếc sang Vân công tử tâm hồn đang treo ngược cành cây, khẽ cười rồi gắp cho cô một ít thức ăn, "Sao? Vẫn còn nghĩ tới đám tú nữ kia à?"
Vân Ánh Lục không phải là dạng hiếu sự, cô luôn chuyên tâm tới việc của mình, trời có sập đi chăng nữa cũng chẳng liên hệ gì đến cô. Nhưng hôm nay mấy chục chiếc xe ngựa chở tú nữ kia thực đã khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng, mồm miệng tự dưng cũng trở nên nhạt thếch.
Ánh mắt vị Tần công tử này như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, cô ngượng ngập nhấp ngụm trà, lảng tránh ánh mắt của anh ta. Vốn chỉ quen nói chuyện hỏi thăm bệnh nhân, đối với những người khác, cô không chỉ kiệm lời mà còn không biết nói gì với họ.
"Tần công tử, mấy ngày trước ta nghe người ta đồn Thần Nông bách thảo kinh thất truyền nhiều năm trước giờ đã có chút manh mối". Ông chủ Ngô đảo mắt mấy vòng rồi hạ giọng thì thầm.
Miệng ông chủ Lục há thành hình chữ O, "Thật vậy sao? Thần Nông bách thảo kinh vốn do các danh y thời Chiến quốc và Tần Hán tổng hợp biên soạn, tiêu phí vô số tâm huyết, miêu tả kĩ càng đủ các loại bệnh và vị thuốc hư truyền. Quyển sách này căn cứ vào độc tính từng loại để chia các vị thuốc thành ba phần: thượng, trung, hạ. Nếu có quyển sách này trong tay thì khác nào nắm được thiên hạ chí bảo. Từ trước tới giờ lưu truyền trong dân gian đều là những phiên bản giả, bản gốc mới chỉ nghe nói đến chứ chưa từng có người nào thấy".
Ông chủ Ngô chậm rãi vuốt vuốt chòm râu, "Bản gốc vẫn luôn được các hoàng triều xem là quốc bảo, cất giữ bảo mật trong hoàng cung, dân gian đương nhiên là không có rồi".
"Vậy tin tức ông vừa nói là thế nào?" Ông chủ Lục hỏi.
"Chẳng phải cuốn sách ấy được cất trong ngự thư phòng của hoàng thượng hay sao?" Tần công tử ung dung nói tiếp.
"Tần công tử, công tử cũng nghe thấy chuyện này sao?"
"Chuyện này đã lưu truyền nhiều năm ở thành Đông Dương rồi, có quỷ mới biết thật giả thế nào. Loại sách này cần phải được lưu truyền để các đại phu chữa bệnh cứu người, chứ cứ giấu tiệt trong cung thì chỉ là đồ vô dụng mà thôi. Đương kim thiên tử là vị quân chủ anh minh, thiết nghĩ ngài ấy không thể không hiểu điều này. Ta đoán chừng đây là tin do đám gian thương tung ra, không nên tin là thật". Tần công tử chậm rãi nhận xét.
"Không, là thật, khi đại thái giám của ngự thư phòng đến tiệm sách nhà họ Đỗ đặt mua giấy bút nghiên mực, ông ta đã hỏi ông chủ Đỗ làm như thế nào để bảo quản sách cổ từ mấy trăm năm trước, trong lúc vô ý đã để lộ thân thế quyển sách này".
"Sao, nếu đúng thế thật, e là sau này trong hoàng cung có không ít chuyện náo nhiệt đâu", Tần công tử khẽ cười. "Nhưng mà, ta không có hứng thú gì đối với quyển sách đó cả, vừa phí tâm tư lại chẳng vui vẻ. Nhĩ Thanh, sao huynh mở lớn mắt như vậy?"
Con người vừa rồi còn tự xem mình không dính dáng đến chuyện thế tục, đột nhiên hai mắt sáng rỡ, chăm chú nhìn bọn họ.
Anh ta không có hứng thú, nhưng cô thì có! Độc bản cơ đấy, Cơ Uyển Bạch đã được nghe giới thiệu về cuốn sách cổ này nhiều lần nhưng chưa từng được tận mắt thấy nó, trong lòng rạo rực như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé.
Không ngờ xuyên không một chuyến, lại có kết quả bất ngờ như vậy.
"Tần công tử, nếu dụng tâm, anh có thể... lấy được quyển sách kia không?" Trong lòng cô dạt dào kỳ vọng.
"Không thể". Tần công tử trả lời không chút suy nghĩ, "Huynh cho rằng hoàng cung là cửa hàng của ai đó, ra vào tùy ý, muốn lấy cái gì tốn chút vàng bạc là có thể mua được sao?"
Một chậu nước lạnh dội xuống khiến Vân Ánh Lục thất vọng cúi đầu. Khi xuống lầu, vẻ mặt cô bần thần đến nỗi không buồn đáp lại lời chào hỏi của mấy vị công tử và Đào Hồng cô nương.
"Ta tên Tần Luận, nhớ kĩ chưa, Vân tiểu thư?" Lúc từ biệt, Tần công tử dắt tay cô tiễn lên kiệu, nháy mắt nói.
Vân Ánh Lục trong đầu vẫn mải nghĩ tới quyển sách kia, không chú tâm đến lời xưng hô của anh ta.
"Tiểu thư, cô có biết Tần công tử là ai không?" Bước vào trong kiệu, Trúc Thanh hỏi nhỏ.
Vân Ánh Lục lắc đầu.
"Anh ta là chủ tiệm thuốc kiêm chủ hiệu quan tài lớn nhất thành Đông Dương đấy!" Trúc Thanh vừa mới moi được chút tin tức về Tần Luận từ miệng Đào Hồng cô nương.
Nói theo kiểu hiện đại thì anh ta vừa là giám đốc bệnh viện vừa là ông chủ nhà xác. Vân Ánh Lục lấy lại tinh thần, giật mình mở lớn mắt, người này vừa lo việc chữa bệnh, vừa phụ trách việc đưa tang, thật sự là rất biết kiếm tiền.
"Trước kia, em từng nghe viên ngoại nhắc tới tên vị công tử này một lần, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy. Anh ta thường ngày vốn rất thần bí, giao tiếp với bên ngoài thường do tổng quản ra mặt".
"Sao cô biết rõ anh ta như vậy?"
"Đào Hồng cô nương tiết lộ đấy. Đào Hồng cô nương cầm kì thi họa tài danh nức tiếng, trước kia thơ của tiểu thư đều do cô ta phổ nhạc hát xướng, vốn là danh kĩ trong thành Đông Dương, nhưng Tần công tử lại chẳng hề đoái hoài đến, tới lầu uống hoa tửu[3] cũng không để cô ta kiếm chút tiền, thế nên cô ta rất hận Tần công tử".
[3] Cuộc rượu có sự tham gia của kĩ nữ.
"À!" Vân Ánh Lục thu hồi lại ánh mắt, "Mà sao tôi lại quen biết cô ấy vậy?"
Trúc Thanh chớp chớp mắt, "Tiểu thư, là do cô muốn so tài với Đỗ công tử nên mới tìm đến nữ tử thanh lâu để khuếch trương danh tiếng, hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi".
Lại là vị Đỗ công tử, Vân Ánh Lục day day trán, thân thể đột nhiên nghiêng ngả về phía trước. Trúc Thanh vội vén mành kiệu lên, sải bước ra ngoài.
"Tiểu thư, không được!" Trúc Thanh bỗng đẩy Vân Ánh Lục đang thò người ra khỏi kiệu vào trong, rồi vội vàng khép kín mành kiệu lại.
Vân Ánh Lục thấy hơi khó hiểu.
"Đỗ đại nhân, ngài tan triều rồi!" Bên ngoài kiệu, vang lên tiếng cười khô khốc của Trúc Thanh.
"Ừ!"
Chỉ với một từ vô cùng đơn giản, Vân Ánh Lục có thể nhận ra cả mười phần khí lực của người nói, dụng chữ như vàng, vô hình trung đem đến cho người nghe một khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Hai tầm mắt quét thẳng tới, phong kín bên ngoài mành kiệu.
Thật lâu sau, Trúc Thanh thở hắt ra một hơi, vén mành kiệu lên, "Tiểu thư, nguy hiểm đã qua, cô mau xuống di!"
"Vừa rồi vì sao không cho tôi xuống kiệu?" Vân Ánh Lục tò mò hỏi.
Trúc Thanh bặm môi khó nói, tiểu thư thực quá là chậm hiểu, "Chẳng lẽ tiểu thư muốn đối mặt với Đỗ công tử hay sao?" Tiểu thư mới vì hắn ta mà tự sát không thành đấy!
"Không phải vừa rồi cô mới gọi là Đỗ đại nhân sao?"
Trúc Thanh tuyệt vọng nắn bóp cổ tay, "Tiểu thư, Đỗ công tử đã đậu trạng nguyên, hiện đang là thượng thư bộ Hình, không gọi là Đỗ đại nhân thì gọi là gì?"
À, hóa ra là cùng một người, nhất thời cô không nhận ra được. Vân Ánh Lục bình tĩnh bước ra khỏi kiệu, chân giẫm phải vạt trường bào, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất, ôi, sao không được mặc quần cho gọn gàng chứ.
Cái tiết mục xuyên không này tới khi nào thì mới có thể hạ màn đây?