Xuân Sắc Như Thế

Chương 32.1: Hô hấp nhân tạo




Mỗi khi hoàng đế muốn lâm hạnh phi tần nào, thái giám phủ Nội vụ sẽ thông báo trước cho người đó rồi ghi chép tỉ mỉ ngày giờ âm dương giao hòa, cả nước vui vầy. Tối đến, phi tần ấy sẽ được cung nữ hầu hạ tắm rửa, xức nước thơm và khoác lên người bộ y phục lụa trắng. Khi trăng lên quá đầu, phi tần sẽ giúp hoàng thượng cởi bỏ thắt lưng, sau đó một cung nữ sẽ thắp đèn lồng để tạo ánh sáng mờ mờ ảo ảo, phi tần từ cuối giường bước lên, phủ phục dưới long thể, chờ đợi được lâm hạnh. Trong suốt quá trình này, phi tần không được phép nhìn thẳng long nhan, cũng không được tự ý vượt quyền, toàn tâm toàn ý hầu hạ hoàng thượng.
Đây mới chỉ lời đồn đoán, nhưng trong dã sử cũng có ghi chép, không biết thật giả thế nào. Hoàng đế ở ngôi cửu ngũ, bất cứ ai cũng phải khấu đầu cúi lạy nên quyền chủ động đương nhiên phải thuộc về người, tuyệt đối không thể có chuyện bổ nhào vào lòng cưỡng hôn.
Đây là hành động phi lễ hay chỉ đơn giản là vô tình?
Có lẽ cả hai đều không phải. Trước mắt tình cảnh này rõ ràng là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp hay ho đến thế.
Tất cả mọi người trong phòng sợ hãi đứng ngây như phỗng.
Với cảnh tượng ngàn năm khó gặp này, ai ai cũng đều nín thở tập trung, đầu óc đờ đẫn, lặng ngắt như tờ, một cây kim rơi lúc này phỏng chừng cũng như sấm sét giáng xuống. Cùng lúc ấy, trái tim của đám cung nhân vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ. Người đàn ông trong mộng của phi tần, vầng thái dương rực rỡ của bách tính chẳng phải nên ban ơn mưa móc công bằng hay sao, sao giờ lại ích kỷ tận hưởng hạnh phúc một mình như thế?
Vân Ánh Lục cũng sợ điếng người, cô chỉ muốn nói rõ cho Lưu hoàng thượng hiểu thế nào là ban thưởng, thế nào là tôn trọng người khác thôi, chứ đâu dám nghĩ lại xảy ra cơ sự này. Cô vội rời khỏi người hoàng thượng, phủi phủi quần áo, thầm nghĩ cách xin lỗi.
“Hoàng thượng…” La công công đột nhiên hét thảm, lết gối bò tới chỗ Lưu Huyên Thần
Lưu Huyên Thần hai mắt nhắm nghiền, nằm im không nhúc nhích.
Chúng mỹ nhân vừa rồi mải liên tưởng đến chuyện tình ngay lý gian của Vân Ánh Lục nên tất thảy đều đã quên béng mất hoàng thượng vừa dập đầu xuống đất. nay tiếng kêu thất thanh của La công công đã đột ngột kéo thần trí của họ quay về, một đám nữ nhân ôm nhau khóc lóc như hoa lê gặp mưa, hoàng thượng đã về cõi tiên rồi sao?
“Hoàng thượng…hoàng thượng..” Tiếng kêu khóc làm rung chuyển cả ngự y phường nhỏ bé.
Ấn Tiếu Yên và Cổ Lệ bước nhanh đến gần Vân Ánh Lục, ánh mắt tóe lửa chằm chằm nhìn cô.
“Ngươi, đồ thái y ngu ngốc dám ám sát hoàng thượng sao?” Cổ Lệ vung tay định đánh Vân Ánh Lục.
Ấn Tiếu Yên giữ tay Cổ Lệ lại, lạnh lùng nói. “Muội muội, cứ để cấm vệ quân xử trí hắn, không cần làm bẩn tay muội đâu. Người đâu, mau lôi tên thái y cả gan làm loạn này xuống”.
Các phi tần khác sợ đến mức nín bặt, thương cảm nhìn Vân Ánh Lục. Trong lòng họ đều biết rõ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng với tình cảnh trước mắt, họ nào dám đứng ra bênh vực lẽ phải.
Nếu hoàng thượng thật sự băng hà, triều Ngụy đổi ngôi thiên tử, nói không chừng thiên hạ sẽ đại loạn, vận mệnh của bọn họ lúc ấy sẽ như thế nào?
Mỗi người ôm một mối tâm sự trong lòng, khóc lóc nghẹn ngào.
Lưu Huyên Thần vẫn nằm im lìm dưới sàn, sắc mặt bình thản, không chút đau đớn.
Một toán cấm vệ quân hùng hổ lao vào ngự y phường, vừa thấy người phải bắt là Vân Ánh Lục, tất cả đều ngây ngốc đứng sững.
“Vân thái y, ngài… đã đâm đầu vào tai họa rồi”. La công công đau khổ lắc đầu. “Các ngươi lui ra trước đi”.
Hoàng đế trọng thị Vân thái y thế nào ông đều biết rõ, nhưng giờ nếu hoàng thượng gặp chuyện bất trắc thì e là Vân thái y có bị thiên đạo vạn quả cũng không đền nổi tội. Người hoàng thượng vẫn ấm, chắc cũng không quá nghiêm trọng!
“Người đâu, mau… truyền thái y!”. La công công run rẩy hét vọng ra ngoài sân.
Vân Ánh Lục quỳ xuống xem xét, đôi mày thanh tú nhíu chặt. “Tôi không phải là thái y sao?”.
Đám người này làm sao vậy, chỉ là bị ngã thôi mà, sao phải làm ầm ĩ lên vậy. Đầu người có phải đậu phụ đâu mà dễ bị tổn thương như thế, hơn nữa sàn nhà rải đầy vải ắt sẽ làm giảm lực va chạm. Cùng lắm hoàng thượng chỉ bị hôn mê bất tỉnh, nằm nghỉ một lúc là sẽ khỏe lại ngay.
“Ngài còn có thể khám bệnh nữa sao!” La công công lệ ngang lệ dọc, trong lòng đủ loại kinh hoàng đan xen.
“Đương nhiên là có thể”. Vân Ánh Lục gật đầu như thể đó là điều đương nhiên, người bị ngã có phải cô đâu. Cô quay người lại, trấn an mọi người xung quanh. “Đừng khóc nữa, mọi người mau tản ra đi, như thế hoàng thượng mới có không khí mà thở”.
Âm lượng không lớn, nhưng vẫn đủ sức thu phục lòng người. Chỉ riêng Ấn Tiếu Yên là vẫn không chịu phục. “Ngươi còn dám chỉ tay năm ngón nữa sao? Bản cung nói cho ngươi biết, giờ chết của ngươi tới rồi đấy”.
Vân Ánh Lục nheo mắt khinh miệt nhìn gương mặt tức tối vẹo vọ của Ấn Tiếu Yên, không khỏi liên tưởng đến câu chuyện ngụ ngôn được học lúc nhỏ, Người nông dân và con rắn. Chuyện kể rằng, trong mùa đông rét mướt nọ, có một con rắn bị lạnh đông cứng ngoài đường. Người nông dân đi qua trông thấy, thương tình mang về nhà ủ ấm. Tới mùa xuân, khi con rắn tỉnh lại, nó đã ngóc cổ cắn chết ân nhân của chính mình.
Cô không dám tự ví mình là người nông dân nhân hậu, nhưng Ấn Tiếu Yên đã quá lộ đuôi rắn ra rồi.
“Nếu cô còn quấy nhiễu khiến tôi không cứu kịp hoàng thượng thì giờ chết của cô mới đến đấy”. Vân Ánh Lục lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Ấn Tiếu Yên, Ấn phi cả kinh, co rúm người lui ra sau.
Sau khi mọi người lùi lại, Vân Ánh Lục vội cởi áo ngoài của Lưu Huyền Thần rồi ra sức ấn mạnh lồng ngực và huyệt nhân trung của hắn.
Lưu Huyên Thần hơi cau mày, mắt vẫn nhắm nghiền.
Vân Ánh Lục hít một hơi thật sâu rồi đưa tay bịt chặt mũi Lưu Huyên Thần, bóp mở miệng hắn, cúi người xuống làm hô hấp nhân tạo.
“Á!” Tất cả mọi người xung quanh đồng thanh hét lớn, con ngươi như muốn tuột khỏi vành mắt.
La công công tuổi cao sức yếu, không chịu nổi cảnh tượng trên, ngồi phịch xuống đất.
Vân Ánh Lục truyền từng ngụm khí vào khoang miệng Lưu Huyên Thần. Vì sao Lưu hoàng thượng vẫn chưa tỉnh chứ, Vân Ánh Lục không khỏi bất lực tự hỏi. Đúng lúc cô đang kề sát miệng vào môi Lưu Huyên Thần, mắt cô đột nhiên mở lớn. Một đầu lưỡi ẩm ướt trượt vào khoang miệng cô đầy âu yếm. Cô hoảng hốt buông Lưu Huyên Thần ra, nhưng bên hông đột nhiên có một bàn tay giữ chặt lại, lúc này nụ hôn càng lúc sâu hơn, loáng thoáng bên tai cô là tiếng thở gấp gáp của hoàng thượng.
“Lưu hoàng thượng!” Vân Ánh Lục vùng thoát khỏi cánh tay đang ghìm chặt lấy mình, phẫn nộ hét lớn.
Lưu Huyền Thần chậm rãi mở mắt, luyến tiếc liếm môi, chăm chú nhìn Vân Ánh Lục.
“Hoàng thượng, người tỉnh rồi!” La công công vui mừng đến phát khóc, “Cảm tạ trời phật, hoàng thượng, người tỉnh lại rồi”.
“Trẫm mới bị làm sao vậy?” Lưu Huyên Thần hỏi La công công, nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người Vân Ánh Lục.
Đám oanh yến kia ùa đến vây kín, ân cần hỏi han Lưu Huyên Thần. Vân Ánh Lục cũng bị một đám cung nữ vây quanh, chân thành chúc mừng tai qua nạn khỏi. Vân thái y không sao là tốt rồi, sau này các cô lại có thể thường xuyên tìm đến thái y viện trò chuyện, nghe giảng.
Ấn Tiếu Yên mỉm cười gượng gạo, né tránh ánh mắt của Vân Ánh Lục. Cổ Lệ xoay người, che giấu vẻ mặt sượng sùng của mình.
“Hoàng thượng, vừa rồi người vô ý bị ngã, bất tỉnh hồi lâu, may mà Vân thái y làm…” La công công ngập ngừng không biết nên miêu tả động tác miệng kề miệng kia như thế nào.
“Hô hấp nhân tạo”. Vân Ánh Lục mặt đỏ như ráng chiều, nửa do thấm mệt sau một hồi sơ cứu, nửa do Lưu hoàng thượng hôn trộm khiến cô không vui, nhưng mà chuyện nửa sau thì cô không quá khẳng định.
La công công lật đật đỡ Lưu Huyên Thần đứng dậy, sửa sang lại long bào trên người hắn.
“Thật không? Thảo nào đầu trẫm cứ nặng trình trịch. Vân thái y, khanh xem trẫm có cần hô hấp nhân tạo thêm lần nữa hay không?”
Vân Ánh Lục trợn mắt lườm hắn. “Hô hấp nhân tạo là biện pháp sơ cứu trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Sau này anh không cần…”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Lưu Huyền Thần lẩm bẩm trong miệng.
La công công len lén lau nước mắt, miệng mồm đắng ngắt nhưng không hiểu sao ông lại thấy buồn cười, hình như vừa rồi hoàng thượng không thực sự bất tỉnh thì phải.
“Vân thái y, nếu chúng nô tì bất tỉnh, ngài có hô hấp nhận tạo không?” Mấy cung nữ chớp lấy thời cơ, mở miệng trêu chọc.
Vừa rồi họ đứng cách đó khá xa nên chỉ nhìn thấy Vân thái y và hoàng thượng miệng kề miệng, không tránh khỏi việc mặt mày đỏ bừng, thần tình điên đảo.
“Đương nhiên, nếu là tình huống nguy cấp tôi sẽ không Từ Ânan”. Vân Ánh Lục vui vẻ trả lời rồi quay sang hỏi Lưu Huyên Thần, “Lưu hoàng thượng, anh có thấy chóng mặt, buồn nôn không?”
Lưu Huyền Thần tự thể nghiệm cảm giác trong cơ thể một lúc rồi gật gù đáp. “Không buồn nôn, nhưng trẫm thấy hơi váng đầu, thế là làm sao vậy?”
“Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là sẽ không sao. Để tôi nói thái y trực ban đêm nay sắc một ít thuốc an thần cho anh”.
“Không phải khanh làm trẫm ngã sao, cớ gì lại đẩy trách nhiệm cho thái y khác?” Lưu Huyên Thần nghiêm giọng tra hỏi.
Xem ra đầu óc hắn không sao cả, thần trí vô cùng tỉnh táo.
“Lưu hoàng thượng, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng xin lỗi anh. Anh nói như vậy thì tôi sẽ đích thân sắc thuốc cho anh, coi như thay lời tạ tội”. Vân Ánh Lục thỏa hiệp, trong lòng có chút bức xúc. “Bây giờ tôi quay về thái y viện được chưa?”
“Được rồi. À mà này, khanh tìm trẫm có chuyện gì sao?”
Vân Ánh Lục nhún vai đáp, “Chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa rồi”. Cô nhìn đám nữ nhân trong cung một lượt rồi dừng mắt lại trên người Ấn Tiếu Yên và Cổ Lệ, sau đó xoay người rời khỏi ngự y phường.
“Hoàng thượng, tẩm cung của thần thiếp cách đây không xa, hay người qua đó nghỉ ngơi một lát đi!” Ấn Tiếu Yên mỉm cười ngọt ngào, ngọt nhạt mời mọc.
Lưu Huyền Thần nhếch khóe môi, cười như không cười. “Biểu hiện hôm nay của Ấn phi làm trẫm không khỏi giật mình, lâm trận không loạn, thực là có phong độ đại tướng”.
Nụ cười ngọt ngào trong phút chốc đông cứng lại bên khóe miệng Ấn Tiếu Yên. “Hoàng thượng, người đang trêu đùa thần thiếp sao?”
Lưu Huyền Thần cười lớn, ánh mắt lạnh tanh không hề thay đổi. “Được rồi, trẫm phải quay về ngự thư phòng phê tấu chương đây. Các ái phi cứ tiếp tục chọn lựa vải vóc, may đo y phục mà mình thích nhất. Vui vẻ nhé!”
Nói xong, hắn chắp tay sải chân bước ra ngoài. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng dáng Vân Ánh Lục thật bé nhỏ đáng yêu, hắn dịu dàng đón nhận mùi vị ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Cổ Lệ chạy ra ngoài cửa ngự y phường, chằm chằm dõi theo bóng dáng của Lưu Huyên Thần, miệng hơi há ra muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đắc thắng của Viện Diệc Ngọc, mây đen trong lòng tức thì ùn ùn kéo đến.
Nguyễn Nhược Nam vẫn đờ đẫn như u hồn trở về tẩm cung.
Khi hoàng hôn buông xuống, Đỗ Tử Bân lại ruổi ngựa vào cung, nhưng hắn không vào ngự thư phòng như mọi lần mà đi thẳng tới thái y viện. Tiểu Đức Tử vui vẻ chỉ tay về vườn thuốc phía sau thái y viện rồi thì thào bẩm báo, Vân thái y đang thu hái dược liệu ở đó.
Đỗ Tử Bân vén áo, theo ánh chiều tà bước dọc trên con đường nhỏ dần vào vườn thuốc. Vân Ánh Lục đang ngồi nghỉ cạnh bờ giậu, tay chống cằm mải miết suy nghĩ, bên cạnh là giỏ thảo dược đầy ắp, thơm lừng.
Hắn thong dong lại dần, che giấu sự quan tâm trong lòng, thẳng thắn nhìn vào mắt cô.
“Anh tới rồi!” Vân Ánh Lục vẫn không đứng dậy, cô nhìn hắn mỉm cười, gượng mặt thoáng vẻ bất lực mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Đỗ Tử Bân chậm rãi ngồi xuống bên cô, “Hôm nay nàng không về phủ sao?”
“Ừ, hôm nay tôi vô ý làm hoàng thượng té ngã nên phải ở lại xem anh ta có di chứng gì không.” Vân Ánh Lục vốc một nắm cát rồi nghiêng đầu nhìn dòng cát chảy lọt khỏi tay. Chiều tà phủ bóng xuống vai cô, nhuộm vàng làn mi cong dài trên mắt.
Đỗ Tử Bân yên lặng ngắm cô, giá như giây phút này ngưng đọng mãi mãi thì tốt biết bao, để hắn và nàng được bên nhau cho tới lúc bạc đầu răng long.
“Hoàng thượng có trách tội nàng không?” Hắn dồn hết công lực mới buông hỏi được một câu.
“Không, nhưng mà cũng hơi chấn động một tẹo. Đỗ đại nhân, có người nào thù oán anh không?” Vân Ánh Lục ném phần đất còn lại trong tay vào vườn thuốc, phủi tay hỏi.
Đỗ Tử Bân bất ngờ trước câu hỏi của nàng nhưng vẫn nghiêm túc trả lời. “Phạm nhân bị ta phán tử hình đều hận ta”.
“Đó là trừng phạt đúng người đúng tội thôi, anh không cần để ý. Tôi hỏi câu này là vì tôi luôn tận lực chữa bệnh cho bệnh nhân mà không cần bọn họ phải hàm ơn báo đáp, chỉ cần họ sống vui vẻ khỏe mạnh là đủ. Nhưng tại sao họ không thấu hiểu tâm nguyện ấy mà lại quay sang hãm hại tôi?”
Vân Ánh Lục từ trưa đến giờ lòng dạ rầu rĩ không dứt. Cổ Lệ và Ấn Tiếu Yên thật sự đã khiến cô vô cùng thất vọng. Cô không phải là người so đo thiệt hơn, nhưng cũng không muốn người khác lấy oán trả ơn mình.
“Đó là vì tâm địa mỗi người một khác. Có lẽ do nàng tình cờ biết được chuyện không nên biết khiến người ta sinh lo lắng. Vì quyền lợi họ ắt sẽ phải bảo vệ lấy mình, lúc này còn nghĩ đến hàm ơn báo đáp gì nữa. Trong đầu chỉ rặt mưu mô hại người thôi. Nàng gặp chuyện phiền phức gì sao?”
Vân Ánh Lục cười bâng quơ, nét buồn trong mắt vẫn chưa hề tan biến. “Không, người khác nghĩ thế nào tôi không muốn biết, tôi chỉ muốn làm một lang y đơn thuần mà thôi “.
Chuyện này liên quan tới mạng người, không nói thì hơn.
“Vụ án thích khách của anh có tiến triển gì không?” Vân Ánh Lục vờ hỏi.
“Vân tiểu thư, dường như nàng vô cùng tò mò về vụ án này thì phải”. Giọng Đỗ Tử Bân nhẹ nhàng mà thâm nghiêm khiến người khác không rét mà run.
Vân Ánh Lục nhặt giỏ thuốc lên, trong ba sáu kế chước chuồn là hơn. “Tôi tiện miệng hỏi thôi, tôi... tới tẩm cung của hoàng thượng đưa thuốc đây”.
Đỗ Tử bân đón lấy giỏ thuốc trong tay cô, rảo chân đi trước, “Ngày kia là mồng chín rồi”. Gió chiều nhẹ nhàng mang theo lời nói trầm ấm của hắn.
“Ừ, hôm này là mồng bảy, ngày kia là mồng chín”. Mồng chín là ngày gì nhỉ? À, là ngày cô khám bệnh từ thiện ở tiệm thuốc Tần thị, và cũng là ngày cô phải hủy hôn ước với Tần Luận. Chuyện này cô từng nhắc đến với Đỗ Tử Bân.
“Mà này,” Vân Ánh Lục đột nhiên dừng bước, “Đỗ đại nhân, dường như anh vô cùng quan tâm đến hôn sự của tôi thì phải”. Cô bắt chước khẩu khí của anh, trêu lại.
“Ta có nhắc tới hôn sự của nàng à?” Đỗ Tử Bân hé miệng cười khẽ.
Vân Ánh Lục xấu hổ cúi đầu, đúng là hắn không nhắc, chỉ là do mình tự kỉ ám thị thôi. “Đỗ đại nhân, Trúc Thanh nói trong thành Đông Dương có rất nhiều thiên kim tiểu thư muốn được bén duyên cùng anh, anh đã chọn được ai chưa?”
Trong cảnh tranh tối tranh sáng của trời chiều, thân hình Đỗ Tử Bân đột nhiên cứng đờ, hắn giận dữ quay đầu lại, “Ta… chọn được ai thì phải bẩm báo với nàng sao?”
“Không cần, nhưng tôi có thể cho anh ý kiến tham khảo mà, cũng giống như việc anh tư vấn hôn sự cho tôi ấy. Giúp đỡ lẫn nhau thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.