Xuân Sắc Như Thế

Chương 4: Bồ Tát đổi nghề làm Nguyệt lão




Cơ Uyển Bạch không biết rằng, tiết mục xuyên không này chỉ vừa mới mở màn, vở diễn thực sự vẫn còn chưa trình diễn!
Hai ngày nay Cơ Uyển Bạch hoảng sợ cũng không ít, nhưng hiện tại không cần dậy sớm đi làm, không phải xếp lịch giải phẫu, khi nắng sớm xuyên qua song cửa, chiếu tới mép giường, cô vẫn nhắm chặt mắt, không hề có ý rời khỏi giấc ngủ.
Trước kia bận rộn là thế còn nay lại rảnh rỗi đến vô vị, mục tiêu cuộc đời thoáng chốc bị quét sạch như lá rụng khiến Uyển Bạch không tránh khỏi chán chường.
"Ánh Lục, mau dậy thôi!" Cửa phòng mở ra, Vân phu nhân cầm một bộ váy la mỏng màu lục bước vào.
Vân Ánh Lục mở mắt, chống người ngồi dậy, nuốt khan trong họng rồi khe khẽ vấn an: "Mẹ... mẫu thân, chào buổi sáng!" Chào hỏi kiểu này thật sự là rất khó mở miệng, huống chi còn phải gọi một người phụ nữ không quen là mẹ.
Từ khi xuyên không tới nơi này, ngày nào cũng căng thẳng vì vượt chướng ngại vật.
Vân phu nhân ngồi xuống mép giường, âu yếm gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán con gái, "Ngoan, dậy rửa mặt chải đầu đi, rồi cùng mẫu thân tới chùa Từ Ân ngắm hoa dâng hương".
Vân Ánh Lục nhướng mắt, cô là bác sĩ, là người theo chủ nghĩa duy vật cơ mà.
"Mẫu thân, ngắm hoa thì được, nhưng dâng hương cầu Phật không bằng đến khám lang y, người thấy khó chịu ở đâu sao?" Vân Ánh Lục thuần thục đưa tay bắt mạch cho Vân phu nhân.
Vân phu nhân tròn mắt nhìn, sau đó cho rằng con gái quan tâm tới mình nên mỉm cười âu yếm: "Mẫu thân không sao, chỉ là muốn đi thưởng hoa thôi. Trong thành Đông Dương này, chùa Từ Ân là nơi có nhiều kì hoa dị thảo, mẫu đơn ở đó còn đẹp nhất vùng, thêm mấy ngày nữa sẽ lỡ mất kì hoa nở, như thế lại phải chờ tới sang năm".
"Mẫu thân, mùa xuân rất đẹp nhưng cũng là mùa bách bệnh sinh sôi, chỉ cần một chút bất cẩn là sẽ bị lây bệnh ngay đấy. Mẫu thân xem, trên môi người có một vết loét nhỏ, có lẽ người dị ứng với phấn hoa rồi, mau sai gia nhân chưng hoa kim ngân, cúc dại và hồng hoa rồi để nguội, pha vào nước tắm hằng ngày, làm thế vết loét sẽ mau lành mà cũng rất tốt cho da".
Vân Ánh Lục buông tay Vân phu nhân ra, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.
Hai mắt Vân phu nhân trợn tròn hệt hai quả chuông đồng, bà biết con gái tài hoa hơn người nên mới cả gan giả làm nam tử, ra ngoài so tài với người khác, nhưng không ngờ Lục Nhi còn am hiểu cả y thuật.
"Nghe con đi, chắc chắn không sai đâu". Vân Ánh Lục vẻ mặt dịu dàng, nói năng hòa nhã nhưng lại khiến người khác không thể không nghe theo. Cô vén chăn bước xuống giường. Trúc Thanh bưng chậu nước rửa mặt vào, nhanh nhẹn chạy lại giúp tiểu thư mặc quần áo.
"Mặc cái này vào..." Vân phu nhân đem chiếc váy la màu lục đến, "Trúc Thanh, đeo cho tiểu thư chuỗi vòng ngọc trai và cả vòng tay nữa, chúng rất hợp với bộ váy này. Ánh Lục, con… làm sao con lại biết mấy chuyện y thuật ấy?" Vân phu nhân nghi hoặc hỏi.
"Con đọc trong sách ạ". Vân Ánh Lục vừa thấy bộ váy dài lượt thượt kia đã thở dài đầy chán chường.
"Phu nhân, tiểu thư hiện giờ cái biết cái không, không giống như người giỏi nghề đâu ạ". Trúc Thanh là nha hoàn rất tinh ý, thoáng nhìn đã biết phu nhân lại bị tiểu thư dọa chết khiếp.
Vân phu nhân nghĩ thầm trong bụng, chẳng lẽ khi Ánh Lục tự sát đã dạo qua một vòng Địa phủ dính phải tà khí gì đó nên mới trở nên kỳ lạ? Càng nghĩ, bà càng cảm thấy dâng hương cúng Phật là cần thiết.
"Ánh Lục, lát nữa trước mặt Bồ Tát con phải cung kính cầu nguyện, không được mạo phạm đến thần Phật đâu đấy". Bà cẩn thận dặn dò con gái, vô tình chạm phải vết loét trên môi, không khỏi giật mình, "Nơi đó mẫu đơn nở rộ, phấn hoa rụng nhiều nên mẹ sẽ không đi cùng. Dâng hương xong, con nhớ tới ao Dưỡng Sinh phía sau chùa một lúc đấy. Trúc Thanh, đã nhớ chưa?"
"Phu nhân yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ". Trúc Thanh cười mím chi, nhanh nhẹn chải đầu, đeo trang sức cho Vân Ánh Lục.
Vân phu nhân gật đầu hài lòng, chợt nghĩ đến việc phải dặn dò xa phu vài câu bà lại tất tưởi đi ra ngoài.
"Hôm nay vì sao không mặc nam phục?" Nhìn cô gái xinh đẹp như một đóa hoa trong gương, Vân Ánh Lục có chút lạ lẫm. Cơ Uyển Bạch trông hết sức bình thường, còn Vân Ánh Lục này lại thanh nhã thoát tục, xinh đẹp hơn người.
"Trong thành Đông Dương, khi có chợ phiên và hội đạp thanh[1], phụ nữ được xuất đầu lộ diện".
[1] Hội vãn cảnh trong tiết Thanh minh.
Quy củ thật đúng là không ít.
"Tiểu thư, hôm nay cô thật xinh đẹp, bộ váy la phu nhân chọn rất hợp với làn da trắng hồng của cô, lại thêm chuỗi vòng ngọc trai này nữa chứ. Oa, các công tử trong thành Đông Dương hôm nay thật là có diễm phúc".
Vân Ánh Lục xoay người, ngẩng đầu nhìn Trúc Thanh, "Hôm nay chùa Từ Ân có rất nhiều người đến sao?"
"Nhiều lắm, vì đang là mùa hoa mẫu đơn nên ngày nào mà chẳng có cả biển người tới đó, nam thanh nữ tú vào thời gian này có không ít mối nhân duyên tốt đâu!" Trúc Thanh nhanh nhảu trả lời.
"Chẳng lẽ mượn danh ngắm hoa, thực chất là đi xem mắt?" Vân Ánh Lục chớp chớp hàng mi dài.
Hóa ra Bồ Tát không phải chữa bệnh mà là đổi nghề làm Nguyệt lão, đúng là sáng kiến hay.
Trúc Thanh ngây người một hồi lâu rồi thở dài: "Tiểu thư, cô cũng không ngốc đâu!"
"Hôm nay tôi phải đi xem mắt ai đó, có phải không?" Vân Ánh Lục vô cùng tức giận, giọng điệu mất đi sự ôn nhu thường ngày. Xuyên không đã đủ hoang đường rồi, lại còn vô can vô cớ bị gả cho người khác, chuyện này thực sự quá đáng lắm rồi.
Trúc Thanh lảng tránh ánh mắt của chủ nhân, quanh co giải thích: "Tiểu thư, việc cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm, phu nhân nói chỉ cần đưa tiểu thư tới ao Dưỡng Sinh ở phía sau chùa, ở đó sẽ có một vị công tử đang đứng chờ. Nếu tiểu thư có cảm tình với anh ta thì sẽ định luôn hôn ước, còn nếu tiểu thư không có cảm tình thì coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả". Đây là phu nhân đã dung túng tiểu thư tới cực hạn rồi, tiểu thư nhà khác không có quyền tự chủ thế này đâu.
"Không gặp, tôi chẳng có cảm tình với người nào sất". Vân Ánh Lục lạnh lùng nghiêm mặt, rút trâm ngọc trên đầu xuống.
"Đừng, đừng, tiểu thư, phu nhân sẽ đánh chết Trúc Thanh mất, tốt xấu gì tiểu thư cũng nên đi một chuyến, coi như giải tỏa căng thẳng đi, mà như thế Trúc Thanh cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ phu nhân giao". Trúc Thanh khẩn khoản cầu xin.
"Tôi chỉ tới đó một chuyến là xong?" Cơ Uyển Bạch đến nay vốn không hề muốn làm người khác khó xử, thấy vẻ mặt đáng thương của Trúc Thanh, cô lại mềm lòng đôi chút.
"Vâng". Trúc Thanh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Nhưng ngộ nhỡ vị công tử kia lại có cảm tình với tôi thì sao, không phải như thế sẽ lưu lại hậu họa sao?" Bác sĩ trước khi phẫu thuật, luôn có thói quen xem xét toàn bộ khả năng phát sinh ngoài ý muốn.
"Sẽ không như vậy đâu". Trúc Thanh trả lời rất nhanh. "Vị công tử đó căn bản không biết chúng ta là ai, dù có cảm tình cũng vô dụng, quyền chủ động ở trong tay chúng ta".
Lời này độ tin cậy không cao, nhưng Vân Ánh Lục nhất thời không nghĩ ra được lời phản bác. Nhưng mà, để đề phòng, trước khi xuất phát, cô đã lén hóa trang lại lần nữa.
Vân phu nhân và Vân viên ngoại cười tủm tỉm nhìn theo con gái cưng phủ mạng che mặt bước lên xe ngựa, vẻ mặt đầy kỳ vọng.
Bà mối Trương đã tiết lộ, hôm nay vị công tử chờ ở ao Dưỡng Sinh kia là hạng nhất hạng nhì trong thành Đông Dương, anh tuấn nhiều tiền. Việc gặp mặt lần này không phải do bà ta mở miệng, mà là vì công tử ngưỡng mộ danh tiếng Vân tiểu thư đã lâu nên đã chủ động yêu cầu bà ta sắp xếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.