Xuân Sắc Như Thế

Chương 42.3:




“Hoàng thượng có thể nể tình vợ chồng vi thần mà mở đường sống cho Vân thái y, đừng làm khó Vân thái y có được không? Vi thần… phu nhân nhờ thần chuyển lời với hoàng thượng rằng, đối tốt với cô nương ấy chính là với chính mình, sau này nhất định sẽ có hồi báo”. Ngu Tấn Hiên đứng chờ ở ngự thư phòng, đã sớm nắm rõ kết quả nghiệm thi.
“Trẫm nào dám làm khó nàng ấy. Khanh xem, một nguyên soái, một tả thừa tướng ra sức biện hộ cho nàng ấy, lại còn thêm một thượng thư trừng mắt với trẫm ở đại điện nữa chứ”.
“Tả thừa tướng? Thượng thư?” Ngu Tấn Hiên nhất thời kinh ngạc, hỏi lại.
Lưu Huyên Thần bật cười thú vị, “Hai người này hành sự không cùng mục đích, nhưng lại khiến trẫm vô cùng hứng thú”.
“Hoàng thượng đã có cách ứng phó với từng người như vậy thần cũng yên tâm xuất kích ra sa trường sáng mai”.
“Phu nhân có đi cùng không?”
“Có!”
“Vậy khi nào quay về, hai người hãy ôm theo một đứa bé con để trẫm ngắm nhé”.
Ngu Tấn Hiên ngẩn ngơ lắc đầu, “Thần không dám nghĩ đến đều ấy, được như hiện giờ đã là quá tốt rồi”.
“Giờ khanh đang vui duyên mới nên nói thế thôi, một thời gian nữa, khanh sẽ không nghĩ vậy đâu. Ngày mai trẫm sẽ tiễn hai người đến thập lý đình, lặng lẽ thôi, không tiền hô hậu ủng gì đâu”.
“Hoàng thượng có thể dẫn theo Vân thái y đi cùng không? Thần muốn đích thân cảm tạ cô ấy. Lần sau thần quay về triều, có lẽ thân phận cô ấy không còn giống hôm nay nữa”. Ngu Tấn Hiên kín đáo trêu chọc Lưu Huyên Thần.
Lưu Huyên Thần nhướn mày, mỉm cười mơ màng. “Trẫm cũng chỉ mong là thế!”
“Vân thái y được thả rồi ư?”
Viên Diệc Ngọc đang uể oải thưởng thức nước mơ trong tẩm cung của mình. Vừa nghe cung nữ gấp gáp bẩm báo, nước mơ trong miệng cô ta bỗng chốc lạnh tê cả chân răng.
“Đúng vậy, thưa nương nương, kết quả nghiệm di hoàng hậu nương nương là do bệnh tim đột phát dẫn đến mất mạng. Thượng thư bộ Hình hiện đang trên đường tới phủ Nội vụ để thả Vân thái y ra ạ!”
“Tỷ tỷ, tỷ nói xem chuyện này là sao chứ? Làm sao có thể như vậy được, mới hai ngày trước, da dẻ hoàng hậu nương nương hãy còn hồng hào, má hồng môi đỏ, làm gì có dấu hiệu của bệnh tật?” Viên Diệc Ngọc cả giận quay sang trút bầu tâm sự với Ấn Tiếu Yên đang vừa bước vào.
“Diêm Vương muốn ngươi canh hai chết, ngươi chẳng thể cầm cự nổi tới canh ba. Xem ra Diêm Vương gia coi trọng hoàng hậu nưng nương của chúng ta rồi”. Ấn Tiếu Yên thản nhiên đáp, “Muội muội, việc này muội đừng truy cứu thêm nữa, can dự nhiều lại thành ra muội đang cố ý gây chuyện với Vân thái y đấy. Muội xem hiện giờ hoàng thượng sủng ái cô ta thế nào? Đánh chó phải ngó mặt chủ, muội đừng tự làm khó chính mình”.
“Muội thực không chịu nổi cái vẻ làm bộ làm tịch của cô ta, rõ ràng đã sớm bày trò dụ dỗ hoàng thượng vậy mà lúc nào cũng tỏ ra băng thanh ngọc khiết, yếu ớt vô tội. Tỷ tỷ, mấy ngày nay, hoàng thượng có tới chỗ tỷ không?” Viên Diệc Ngọc u oán than vãn, “Từ khi tiến cung tới giờ, hoàng thượng chưa từng ghé đến chỗ muội, giờ vì chuyện Vân thái y lại thêm chán ghét muội. Muội thực hối hận vì đã giam mình trong cái lồng son này”.
“Muội đừng nóng vội, ngày còn dài tháng còn rộng, chỉ cần sau này trước mặt hoàng thượng muội đừng tùy tiện nói bừa, đa ngôn ắt thất trách mà”.
Viên Diệc Ngọc kéo tay Ấn Tiếu Yên nũng nịu nói. “Tỷ tỷ tốt, hoàng thượng tối qua chẳng đến chỗ tỷ sao, tỷ lại còn có công chúa Thiên Luy làm chỗ dựa, tỷ nói giúp muội vài câu tốt đẹp nhé!”
“Muội cho là ngày nào hoàng thượng cũng hạ giá đến chỗ ta sao? Nhắc đến chuyện tối qua, thật sự còn tim đập chân run. Vừa nghe ta gặp nguyệt sự không thể hầu hạ được, hoàng thượng đã tức giận bỏ đi. Muội biết người đi đâu không?”
“Đi đâu?”
“Hừ, tới phủ Nội vụ, ngồi trong phòng giam cùng Vân thái y tới tận canh bốn mới quay về tẩm điện. Lại còn sợ phi tần khác không biết, đèn đuốc sáng rực cả một góc cung”.
“Hoàng thượng ngồi trong phòng cùng cô ta sao? Hoàng thượng loạn trí mất rồi, chẳng lẽ trong mắt người, phi tần hậu cung chết sạch cả rồi sao? Vân Ánh Lục rõ là con hồ ly tinh thì mới có thể mê hoặc hoàng thượng thành ra như vậy? Không được, sớm muộn gì muội cũng phải tóm lấy cái đuôi hồ ly của cô ta, đánh cho hiện rõ nguyên hình”. Viên Diệc Ngọc vốn quen đứng trên nhìn xuống, hận nhất là bị kẻ khác qua mặt.
Ấn Tiếu Yên nhếch miệng cười khẽ, nhàn nhã bưng ly nước mơ lên uống.
Đỗ Tử Bân bước vào phủ Nội vụ, phất tay ra hiệu cho đám thị vệ canh gác, cả bọn gật đầu, xoay người rầm rập đi ra.
Cửa phòng chứa cỏ khô vẫn mở rộng, Vân Ánh Lục cuộn người gối đầu lên tay, mũ y quan lệch sang một bên làm búi tóc xổ tung che khuất phân nửa khuôn mặt.
Đỗ Tử Bân nhẹ nhàng đi đến gần, nín thở quan sát.
Cả đêm qua hắn bức mình không được nghĩ tới nàng, nhưng càng gượng ép hình ảnh nàng càng thêm rõ mồn một trong tâm khảm.
Bây giờ nhìn nàng vạ vật trong căn phòng cũ nát này, trái tim hắn oằn mình vì đau đớn, hệt như có ai đó đang bóp nghẹt vậy.
Khi nghe tin nàng từng qua đêm trong tẩm điện của hoàng thượng, khoảnh khắc đó tâm can hắn chấn động còn hơn cả khi nàng kiên quyết từ hôn.
Ngày ngày nhìn tiểu nha đầu ấy lớn lên, trổ mã xinh đẹp, hắn sao có thể chấp nhận được việc nàng đem lòng yêu thương người đàn ông khác. Từ khi nhìn thấy hoàng thượng và nàng kề đầu cười nói ở hậu hoa viên, hắn đã dự cảm hoàng thượng đối với nàng không bình thường. Nhưng lúc đó hoàng thượng vẫn đang lầm nàng là nam nhân, nên hắn mới dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàng thượng thiên vị nàng như vậy, có ai là không nhận ra. Với tư cách là người yêu của nàng, hắn sao có thể không đố kỵ, không phát điên lên được?
Nàng chỉ là một thái y nhỏ bé trong hậu cung, mà sao hết lần này đến lần khác dây dưa dùng dằng đến những chuyện thị phi kì lạ này? Là do nàng ngây ngốc hay là thực tâm muốn dính vào? Rồi cả việc Kì tả thừa tướng ra mặt bảo vệ nàng là vì mục đích gì? Ánh Lục chỉ là một cô nương giản dị đơn thuần, nhưng sao hắn càng ngẫm càng thấy phức tạp thế này?
Vân Ánh Lục vẫn không nhúc nhích, có vẻ như nàng chưa nhận ra sự có mặt của Đỗ Tử Bân. Lửa giận trong lòng hắn ngùn ngụt bốc lên, hắn cả đêm lo âu không sao chợp mắt nổi, còn nàng sao vẫn có thể điềm nhiên tĩnh tại như chẳng hề có chuyện gì xảy ra thế này?
Hắn hắng giọng vài tiếng, Vân Ánh Lục hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy. Nhất thời chưa thích ứng được ánh mặt trời chói sáng, cô chớp mở mắt mấy lần mới nhận ra bóng người trước mắt là Đỗ Tử Bân.
“Chàng tới đưa ta đến nơi xử bắn sao?” Cô lẳng lặng nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, sầu não hỏi, trong lòng tủi thân muốn cùng giải bày, nhưng vừa thấy gương mặt lạnh băng của hắn, mọi lời muốn nói đều bị nén xuống.
“Xử bắn?” Đỗ Tử Bân sửng sốt hỏi lại.
“À!” Thời Ngụy còn chưa có súng, chỉ xử tử bằng đao. “Có phải đến Ngọ môn chém đầu không?”
“Tội của nàng… đáng chém sao?” Đỗ Tử Bân nộ khí phừng phừng, lòng đau như xé. Vẻ mặt của nàng thản nhiên như thể đang nhắc đến chuyện tối nay ăn gì.
“Vậy tội của ta phải nhận hình phạt gì?” Đôi mi dài chớp chớp chờ đợi tuyên án.
“Nàng được thả!” Đỗ Tử Bân bực bội cúi xuống nhặt cộng cỏ vương trên mũ quan của cô.
“Ta không có tội sao?” Vân Ánh Lục đứng phắt dậy, không kịp nghĩ tới đôi chân tê rần do ngồi lâu của mình, nhất thời loạng quạng ngã khụy xuống.
“Chẳng lẽ nàng hy vọng mình có tội?” Đỗ Tử Bân kéo cô đứng dậy, mày kiếm nhăn tít.
“Điều này sao có thể… sao có thể?” Vân Ánh Lục thật không dám tin, nàng lẩm bẩm hồi lâu trong miệng rồi tóm chặt tay áo thượng thư bộ Hình, “Dụ thái y thật sự… nghiệm thi cho hoàng hậu sao?”
Đỗ Tử Bân nhướn mày xác nhận. “Đương nhiên!”
“Á!” Vân Ánh Lục đột nhiên thét lên thảm thiết, cô xoay người nhấc chân chạy ra ngoài.
“Ánh Lục, ta còn có chuyện muốn nói với nàng”. Trong lòng Đỗ Tử Bân thoáng chút mất mát, chuyện qua đêm trong tẩm điện hoàng thượng, nàng vẫn chưa một lời giải thích với hắn.
“Về nhà hãy nói!” Vân Ánh Lục vẫy tay chào rồi mải miết chạy nhanh.
Vân Ánh Lục chạy ào vào thái y viện. Mấy lão thái y vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đám tiểu thái giám thì đang cặm cụi phơi thảo dược, vừa nhác thấy Vân Ánh Lục đến, tất cả đều sửng sốt trong giây lát rồi vội niềm nở lấy lòng.
“Vân thái y, cô không sao chứ?
Vân Ánh Lục, khách khí gật đầu rồi nhìn quanh một vòng, hỏi. “Dụ thái y đâu rồi?”
“Ta… ở đây!” Dụ thái y đương vào phòng đọc sách thuốc, suýt chút nữa trả lời nhầm thành “Thần … ở đây!”
“Dụ thái y, ông nghiệm thi cho hoàng hậu rồi?” Vân Ánh Lục quan sát tỉ mỉ nét mặt Dụ thái y.
“Đúng vậy, kết quả đúng như lời Vân thái y nói, hoàng hậu qua đời do bệnh tim đột phát”, Dụ thái y không nhanh, không chậm cẩn trọng trả lời. Trong phòng mấy lỗ tai còn lại đều đang dựng thẳng đứng!
Vân Ánh Lục há hốc miệng ngạc nhiên, cô chỉ nói hoàng hậu qua đời do bệnh nặng chứ có nhắc gì đến bệnh tim đột phát đâu. Cô không phải kẻ ngốc, thường ngày cô và Dụ thái y không có giao tình gì đặc biệt, chẳng có lý do gì ông ta phải xả thân cứu cô cả, chẳng lẽ là… Cô kinh ngạc che miệng, anh ta vẫn ra tay cứu cô sao!
Trong giây lát, Vân Ánh Lục đầu óc rối loạn, cảm xúc rối ren.
“Vậy… vậy đã phong quan rồi sao?”
“Đúng vậy, hiện đang đợi pháp sư đến làm phép, sau đó sẽ lập tức phong quan. Vân thái y, cô đi đâu vậy?” Ông đang nói nửa chừng, Vân Ánh Lục đã chạy nhanh ra cửa viện.
“Tôi đi tìm Tiểu Đức tử”. Tiếng nói của Vân Ánh Lục theo gió bay vào trong viện, đám thái y đưa mắt nhìn nhau, từ hôm qua tới giờ, sao chẳng thấy mặt Tiểu Đức Tử đâu cả?
Tiểu Đức Tử hiện như con lừa đang quẩn quanh xay bột trong linh đường ở Trung Cung. Cậu ta hết vòng quanh quan tài, chắp tay lẩm bẩm khẩn cầu chư vị Bồ tát lại chốc chốc chạy ra ngoài sân ngó nghiêng, mặt mày nhăn nhúm hết sức khổ sở.
Mỗi khi linh đường không có bóng dáng ai, cậu ta lại lén lút dịch nắp quan tài ra một chút, nhẹ giọng gọi khẽ: “Mãn Ngọc tỷ tỷ, tỷ… còn sống không?”
Người trong quan tài vẫn im lìm như tượng gỗ.
“Ông trời ơi, ông trời ơi!” Tiểu Đức Tử đấm ngực dậm chân rên khẽ. Vân thái y chẳng nói Mãn Ngọc tỷ tỷ uống xong bát canh thuốc sẽ tỉnh lại sau mười hai canh giờ sao? Giờ sắp hết mười hai canh giờ rồi, sao Mãn Ngọc tỷ tỷ vẫn còn chưa nhúc nhích?
Ngày hôm qua, Mãn Ngọc tỷ tỷ bí mật gọi Tiểu Đức Tử đến Trung Cung, khi cậu ta đến nơi, Vân thái y và hoàng hậu nương nương đều có mặt ở đó. Bọn họ bàn bạc với cậu ta một hồi nhưng cậu ta vẫn ngơ ngác chẳng rõ đầu đuôi tai nheo ra sao, Mãn Ngọc tỷ tỷ thấy vậy liền bảo cậu ta cứ nghe lời nàng dặn là được, Nói xong, Mãn Ngọc và hoàng hậu nương nương liền đổi y phục cho nhau.
Sau đó Vân thái y cho Mãn Ngọc tỷ tỷ uống một bát canh thuốc, Mãn Ngọc tỷ tỷ uống xong lập tức ngã lăn xuống giường, thân nhiệt giảm nhanh, nhịp tim ngừng đập. Tiểu Đức Tử sợ tới mức thiếu chút nữa khóc rống lên, Vân thái y vội bịt miệng cậu ta trấn an, sau mười hai canh giờ nữa, Mãn Ngọc tỷ tỷ sẽ trở lại bình thường.
Tiếp đến, hoàng hậu nương nương vội trát đầy phấn trắng lên mặt Mãn Ngọc tỷ tỷ để hóa trang, nếu không chú ý, cậu ta cũng không nhận ra người nằm trên giường kia chính là tỷ tỷ đối thực của mình.
Theo lời dặn của Mãn Ngọc tỷ tỷ trước lúc uống thuốc, cậu ta vội đánh xe đưa hoàng hậu nương nương rời khỏi hoàng cung. Khi Tiểu Đức Tử quay về, Mãn Ngọc tỷ tỷ đã được đưa vào quan tài, còn Vân thái y thì đang bị hoàng thượng thẩm vấn.
Cậu ta trốn biệt sau cột lớn, nhét cả nắm tay vào miệng để tránh việc khóc nức vì sợ hãi. Chỉ trong mấy canh giờ dài dặc như thiên thu, người ra người vào đưa tiễn không ngớt, may mà Vân thái y đã có lời răn dọa nên không ai dám đụng vào quan tài vì sợ phượng thể nhiễm hỏa khí sẽ nhanh chóng thối rữa, vì thế không ai biết người nằm trong quan tài chính là Mãn Ngọc tỷ tỷ.
Lúc Dụ thái y tới, cậu ta hãi đến độ bịt chặt hai mắt không dám nhìn, nhưng khi nghe kết quả từ chính miệng Dụ thái y, cậu ta há hốc mồm không hiểu cớ gì mọi chuyện lại có thể giải quyết êm xuôi như vậy. Chờ đám phi tần cung nhân rời khỏi Trung Cung xong, cậu ta vội vã trà trộn vào linh đường.
Thái giám, cung nữ ở Trung Cung đều đang sấp ngửa lo việc tang ma, nên linh đường vô cùng vắng vẻ. Tiểu Đức Tử lo cuống cả lên, râu tóc cũng sắp bạc trắng, à, thực ra cậu ta không có râu.
“Tiểu Đức Tử, Tiểu Đức Tử!” Bên trong ngọa phòng hoàng hậu đột nhiên truyền tới tiếng gọi khẽ.
Bà cô của tôi, tổ tông của tôi, Bồ Tát sống của tôi, rốt cuộc cô cũng tới rồi sao. Tiểu Đức Tử lẩm bẩm trong miệng rồi hộc tốc chạy đến trợ lực. Vân Ánh Lục cẩn thận nhìn ngó trước sau. Lúc này may không có ai trong linh đường, hai người hợp lực nâng nắp quan tài lên, bế Mãn Ngọc ra, tay chân Mãn Ngọc đã ấm trở lại, đầu ngón tay bắt đầu nhúc nhích cử động.
Vân Ánh Lục dìu Mãn Ngọc vào gian phòng Lưu Huyên Thần vẫn nghỉ đêm trong Trung Cung, không quên dặn Tiểu Đức Tử nhanh chóng nhét chăn bông quấn cung trang vào quan tài rồi đóng nắp lại.
Khi Tiểu Đức Tử hoàn tất nhiệm vụ quay lại, Mãn Ngọc đã mở mắt, nàng cúi đầu nhìn y phục sang trọng trên người mình, đột nhiên hắt xì một cái rõ to, “Tiểu Đức Tử, ta… cóng chết mất”.
Vì muốn tăng tính chân thật cho vở kịch nên Vân Ánh Lục đã sai Tiểu Đức tử đặt dưới đáy quan tài một tảng băng to để giả làm âm khí tử thi. Hơi lạnh từ tảng băng xông vào người Mãn Ngoc suốt một đêm nên việc nàng ta kêu rét chẳng có gì khó hiểu.
Tiểu Đức Tử vừa khóc vừa cười nói. “Không sao rồi, Mãn Ngọc tỷ tỷ, để Tiểu Đức Tử ôm tỷ cho ấm”. Nói xong, cậu ta nhào tới ôm chặt lấy Mãn Ngọc, khóc tu tu như thể trùng phùng ở kiếp sau.
Vân Ánh Lục lúng túng quay mặt đi chỗ khác. Bên ngoài, tiếng điếu nhạc thê lương cử tấu, báo hiệu tăng nhân pháp sư bắt đầu làm lễ. Ba người rùng mình liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.