Xuân Sắc Như Thế

Chương 51.2:




Tần Luận mỉm cười gật đầu chào. Kì Sơ Thính hết nhìn Vân Ánh Lục lại quay sang nhìn Đỗ Tử Bân, hưng phấn chờ xem trò hay diễn ra.
“Ngài ngồi xuống đi, việc gì mà phải mắt to trừng mắt bé như thế, đồ ăn đã đưa lên lâu rồi”. Kì Sơ Thính cười lớn rồi quay sang Đỗ Tử Bân nhã nhặn đưa tay ra mời, giọng điệu khoáng đạt như thể tri kỉ lâu năm.
Đỗ Tử Bân ngồi xuống bên Kì Sơ Thính, vừa hay vị trí này lại đối diện với Vân Ánh Lục, hắn nhìn xoáy vào nàng với ánh mắt vô cùng giận dữ, nếu không vì Kì Sơ Thính ở đây, hắn đã sớm nhảy đến chất vấn nàng, vì sao lại “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” với Tần công tử? Đùa bỡn hai người đàn ông trong lòng bàn tay thú vị lắm sao?
Vân Ánh Lục cũng không cam chịu yếu thế, quay sang chọi mắt với Đỗ Tử Bân, trong lòng vừa thất vọng vừa bi thương. Ái tình sao lại rắc rối phức tạp như vậy? Trước kia đối với hạng cặn bã như Đường Giai, dù hắn có tệ hại thế nào, cô cũng chẳng để tâm. Nhưng Đỗ Tử Bân không phải thông thư đạt lễ, trọng tình thủ tín hay sao? Một lòng một dạ yêu Vân Ánh Lục cô bao năm như vậy, lẽ nào vì Kì Sơ Thính thành tâm hướng Phật mà không xem cô ta là nữ nhân? Được lắm, chàng ta dù bận trăm công nghìn việc vẫn có thể uống rượu ngâm thơ cùng Kì Sơ Thính, nhưng lại chẳng buồn hẹn gặp cô lấy một lần. Bên nặng bên nhẹ, có cần phải đặt lên cân tiểu ly mà đong đếm không?
Hai người đều có suy nghĩ riêng nên gương mặt khó tránh hiện lên vẻ quyết tranh hơn thua, gườm gườm nhìn nhau.
“Ánh Lục, lần trước nàng uống một chút rượu đã say mèm, hôm nay đừng uống nữa”. Tần Luận nhấc lấy bầu rượu rót liền ba ly rượu, khi đến lượt Vân Ánh Lục, hắn chần chờ một chút rồi dịu dàng bảo.
Vân Ánh Lục máy móc gật đầu, thầm cầu cho bữa cơm này chóng xong, không nên chiếm lấy quỹ thời gian quý báu của Đỗ đại nhân.
Kì Sơ Thính vội ngăn lại. “Không được, không được! Chơi tửu lệnh sao có thể không uống rượu được? À, Tần công tử, sao huynh lại đặc biệt chăm sóc Vân thái y vậy?”
Tần Luận âu yếm nhìn Vân Ánh Lục, trả lời. “Kì đại nhân không biết đấy thôi, Ánh Lục chính là vị hôn thê của Tần mỗ”.
Đỗ Tử Bân lập tức sầm mặt, ánh mắt như tia lửa thiếu chút nữa bắn thủng người Vân Ánh Lục. Kì Sơ Thính chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, chỉ vào Tần Luận và Vân Ánh Lục, hào hứng thốt lên. “Trời ơi, thế gian này lại nhỏ như vậy sao? Vân thái y là hàng xóm cách vách của Đỗ đại nhân, là vị hôn thê của Tần công tử và cũng là đồng liêu của bản quan. Vân thái y xem, cô chính là sợi dây kết nối giữa ba người chúng ta đấy, hôm nay bản quan nhất định phải kính nàng một ly”.
“Nàng ấy không uống thì thôi. Kì đại nhân, chúng ta uống. Cạn chén, bản quan kính ngài”.
Đỗ Tử Bân khẩu khí nặng nề, bưng chén chúc rượu Kì Sơ Thính.
Vân Ánh Lục vì lễ tiết nên đành nén tức giận.
“Nếu đã thế thì nàng ấy phải nhấp môi rồi”. Tần Luận rót cho Vân Ánh Lục một chút rượu rồi gắp mấy đũa thức ăn vào bát cô, “Trước khi uống phải ăn lót dạ thì mới không dễ say”.
Vân Ánh Lục miễn cưỡng cầm ly rượu lên. Đỗ Tử Bân nhìn cảnh Tần Luận và Vân Ánh Lục chăm sóc nhau, cơn giận bốc lên tới đầu, vẻ mặt sống sượng như thể nhắc tới nỗi nhục hồng hạnh vượt tường, liên tiếp uống liền ba ly rượu đầy, gương mặt anh tuấn thoáng chốc đỏ bừng vì hơi rượu và cơn giận. Kì Sơ Thính ngồi bên, dịu dàng, tao nhã như một thiên kim tiểu thư nhưng lời nói cử chỉ lại trác táng, chơi bời lạ thường.
Một lúc sau, cô ta lại ồn ào đòi chơi tửu lệnh. Đỗ Tử Bân vẫn đang cơn tức giận nhưng vì khách khí nên cũng gật đầu đồng ý.
Kì Sơ Thính cầm thìa đặt xuống bàn, xoay mạnh một vòng, cán thìa chỉ vào ai, người đó sẽ nhận lệnh.
“Tôi bỏ cuộc”. Vân Ánh Lục lạnh mặt tuyên bố không tham gia.
“Không sao, nàng cứ chơi đi, rượu để ta uống”. Tần Luận sợ không khí thêm phần căng thẳng, vội quay sang dỗ dành. Đỗ Tử Bân nhếch môi cười lạnh lùng.
“Đều là người đọc sách thánh hiền, thế nên hôm nay chúng ta sẽ chơi tửu lệnh về nhân vật lịch sử, để bản quan bắt đầu trước”. Kì Sơ Thính liếc ánh mắt tà mị quanh một vòng rồi hắng giọng nói: “Ngôn tự là thơ, ngôn tư là từ. Đông Pha ngồi bên bàn đọc sách, không biết ông ấy muốn làm thơ hay viết từ”.
Trong câu lệnh này có hai từ đồng âm là thi và từ[1], ngoài ra còn nhắc đến thi nhân Tô Đông Pha nổi tiếng. Câu mở đầu phối cùng câu kết, thực là khéo léo.
[1] Trong Hán ngữ, thơ đọc là “shi”, còn từ khúc đọc là “si”, được tính là từ đồng âm khác nghĩa.
Nói xong, Kì Sơ Thính nhấc tay cầm thìa, xoay mấy vòng, cán thìa hướng về Đỗ Tử Bân. Hắn tiếp luôn một tràng: “Bệnh tri là ngơ, nhật tri là trí[2]. Lưu Bị nghe sấm làm rơi đũa, không biết ông ấy ngu ngơ hay đa trí”.
[2] Từ bệnh (病) ghép với từ tri (知: biết) thành từ si (痴: ngốc)­, Từ Ânhật (日: ngày) ghép với từ tri (知) thành từ trí (智:thông minh).
“Hay, hay lắm! Đây quả là cảnh ẩm rượu luận anh hùng trong Tam quốc, Đỗ đại nhân thật sự là người thông kim bát cổ”. Kì Sơ Thính không ngớt lời khen ngợi.
“Đâu có, đâu có! Tửu lệnh của Kì đại nhân mới thật là hay”. Đỗ Tử Bân khiêm tốn trả lời.
Vân Ánh Lục bĩu môi, cắm cúi dùng bữa để khỏi trông thấy đôi tài tử tài nữ kia người tung kẻ hứng khen nhau chẳng dứt, thực là muốn ói. Ngoại trừ đĩa gan lợn sống, Tần Luận hầu như không đụng đến những món khác. Hắn sai tiểu nhị đem đến một đôi đũa mới để gắp thức ăn cho Vân Ánh Lục, không quên hỏi cô có hợp với những món ăn trên bàn không. Diện mạo anh tuấn phong nhã, động tác ôn nhu tinh tế, vẻ mặt thâm tình chân thành của hắn khiến Đỗ Tử Bân nhìn mà giận ngút đầu.
Thìa lại xoay, lần này đến lượt Tần Luận. Hắn mỉm cười, thong thả đọc lệnh: “Thủy dậu là rượu, mộc mão là liễu. Lí Bạch ngồi bên sông hóng gió, không biết ông ấy thưởng rượu hay ngắm liễu”[3].
[3] Từ thủy (nước: 水) ghép với từ dậu (酉) thành từ tửu (rượu:酒), từ mộc (cây:木) ghép với từ mão (卯) thành từ liễu (cây liễu:柳).
Lời vừa dứt, Kì Sơ Thính khen ngợi không ngớt, ngay cả Đỗ Tử Bân cũng không khỏi nhìn Tần Luận với ánh mắt vài phần kính nể. Không thể ngờ một thương nhân lõi đời mà cũng đầy một bụng thi thư.
Người kế tiếp đương nhiên là Vân Ánh Lục. Đỗ Tử Bân thờ ơ, lạnh nhạt xem cô ứng phó thế nào, còn Tần Luận ôn nhã mỉm cười, ánh mắt đầy sự cổ vũ, khích lệ.
Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn quanh, dường như bọn họ đã quá coi thường cô thì phải, tửu lệnh gì chứ, chẳng phải là trò đoán chữ sao, cô nghe một hồi, ít nhiều cũng biết nên làm thế nào.
“Nữ tử là tốt, bất hảo là xấu, Sơ Thính đặt tửu lệnh trên bàn tiệc, không biết cô ấy giỏi hay không giỏi?[4]”
[4] Từ Ânữ (女) ghép với từ tử (子) thành từ hảo (tốt, giỏi: 好), từ bất (不) ghép với từ hảo (好) thành Từ Ânọa (không tốt: 孬)
Kì Sơ Thính mỉm cười, quay đầu ghé sát bên tai Vân Ánh Lục, dùng ngữ điệu mê người hỏi: “Vân thái y, vậy rốt cuộc nàng nói bản quan giỏi hay không giỏi?”
Dù Kì Sơ Thính là nữ nhân, nhưng nhìn thấy nàng ta chọc ghẹo Vân Ánh Lục như vậy, Đỗ Tử Bân vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn nhíu mày nói, “Kì đại nhân là tài nữ số một, là nữ quan đứng đầu, ai dám nói Kì đại nhân không giỏi chứ?”
Vân Ánh Lục khinh bỉ quay đi, trong lòng càng thêm khinh thường Kì Sơ Thính. Thật không hiểu Đỗ Tử Bân quý trọng và tán thưởng nàng ta ở điểm gì?
“Vân thái y đã đọc lệnh nhưng vẫn phải phạt rượu, vì bản quan không phải nhân vật lịch sử”. Kì Sơ Thính với lấy bầu rượu rót đầy chén cho Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục cười mỉa mai, “Nhưng Kì đại nhân là nữ quan tứ phẩm duy nhất của triều Ngụy, sở học mênh mang, dáng người kì lạ, nhất định sẽ được lưu danh sử sách mà thành nhân vật lịch sử thôi. Trước khi chơi tửu lệnh, cô cũng không nói rõ là lịch sử hiện tại hay lịch sử tương lai, thế nên không thể nói tôi phạm lệnh được”.
Kì Sơ Thính liếc mắt nhìn Vân Ánh Lục từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi nói. “Đỗ đại nhân, không ngờ Vân thái y cũng thật dẻo miệng, hẳn là ngài nên tuyển cô ấy đến làm sư gia ở nha môn”.
“Cái miếu nhỏ của bản quan không dung nổi Bồ Tát từ bi như Vân thái y đâu”. Đỗ Tử Bân e đã uống khá nhiều rượu, lại đang tức giận xung thiên nên nói năng hoàn toàn mất chừng mực.
Vân Ánh Lục một mực soi mình dưới đáy ly rượu, không thèm để tâm tới lời hắn nói.
“Miếu lớn, miếu nhỏ thì có sao, miễn vui vẻ là được. Hiệu thuốc của Tần mỗ không lớn nhưng cũng đủ để Ánh Lục thi triển tài hoa”. Tần Luận nói xen vào, dịu dàng cầm tay Vân Ánh Lục.
“Thật sao? Hai người phu xướng phụ tùy, thật xứng đôi”. Khẩu khí của Đỗ Tử Bân càng lúc càng khó nghe.
“Đa tạ lời khen ngợi của Đỗ đại nhân”. Tần Luận cười giễu lại.
Hai người đàn ông nhìn nhau tóe lửa, bắt đầu gương cung bạt kiếm. Tần Luận với danh phận là vị hôn phu của Vân Ánh Lục, chưa đánh đã thắng một nước. Đỗ Tử Bân giận quá mất khôn, hắn tức giận ngửa cổ nốc rượu cho tiêu tan cơn tức.
Kì Sơ Thính săn sóc hắn rất chu đáo, không những cùng nâng chén mà còn dịu dàng gắp thức ăn cho hắn. Sau khi chơi xong một vòng tửu lệnh, không ai còn hào hứng chơi tiếp. Kì Sơ Thính và Đỗ Tử Bân quay sang đối thơ thủ vĩ, rượu vào thơ ra, càng đối càng hăng, để mặc Vân Ánh Lục và Tần Luận ngồi chơ vơ vì cả hai đều không thạo trò này.
Bên này náo nhiệt, bên kia lạnh lùng.
Kì Sơ Thính được dịp thỏa thích thi triển tài nghệ nên hớn hở ra mặt; Tần Luận tâm tình cũng không tệ; Đỗ Tử Bân thì uống một bụng rượu, đến đứng cũng không vững phải nhờ đến Kì Sơ Thính dìu đỡ mới rời nổi khỏi tiệm. Vân Ánh Lục thì như nhai rơm trong miệng, nhìn Kì Sơ Thính dính nhằng lấy Đỗ Tử Bân, cô không ghen mà chỉ thấy bi ai thay cho hắn.
Mặt trời chói chang biến mặt đất thành cái chảo rang khổng lồ, bước đến đâu nóng bỏng chân đến đấy. Lúc nãy ba người kia đi bộ đi tới, còn Đỗ Tử Bân thì cưỡi ngựa đến sau. Nhưng giờ cơn say túy lúy khiến hắn không sao lên nổi lưng ngựa. Kì Sơ Thính thấy vậy liền bảo phía trước có một lầu các mà nàng ta quen, cả bọn có thể qua đó nghỉ ngơi một lát.
Nàng ta dìu Đỗ Tử Bân vào một gốc cây tránh nắng, rồi cùng Tần Luận đi thanh toán tiền cơm.
Dưới ánh nắng chói chang, Vân Ánh Lục và Đỗ Tử Bân chính thức khiêu chiến.
“Ta… thực sự hoài nghi nàng lấy cớ chữa bệnh từ thiện để hẹn hò cùng Tần công tử”.
“Ta cũng vô cùng hoài nghi chàng lấy cớ bận rộn để che giấu màn yêu đương vụng trộm với nữ tử khác”. Vân Ánh Lục cự lại. Ai sợ ai chứ!
“Nàng đừng nói xằng, Kì đại nhân hẹn ta tới đây là vì cô ta biết chút manh mối của một vụ trọng án, thế nên ta mới vội vàng… tới đây”. Đỗ Tử Bân bi phẫn quát lớn.
“Sao ta lại chẳng nghe ra tình tiết nào liên quan đến việc phá án nhỉ, ban nãy chàng chơi tửu lệnh vui thế cơ mà?” Vân Ánh Lục nheo mắt phản đòn. Đỗ Tử Bân tức giận vỗ trán, vừa trông thấy Vân Ánh Lục và Tần Luận vui vẻ bên nhau, máu và rượu cùng bốc đầy đầu khiến hắn nhất thời quên mất việc chính. “Ta… bị nàng chọc giận”.
“Chàng giận ta chuyện gì?” Vân Ánh Lục chán chường lắc đầu. “Dù chàng thấy ta không phải mẫu người lý tưởng của mình thì cũng đâu cần bắt bẻ ta, sỉ nhục ta như vậy, chỉ cần đường hoàng nói câu chia tay là được”.
Đỗ Tử Bân giật nảy người, hắn lảo đảo ghìm chặt vai Vân Ánh Lục. “Nàng… nàng định từ hôn với ta sao?” Hắn tức giận tới độ toàn thân lạnh ngắt.
“Là chia tay chứ không phải từ hôn, chúng ta đã đính ước đâu”. Viền mắt Vân Ánh Lục đỏ ửng, lòng dạ ngổn ngang trăm mối tơ vò, lúc này cô thật sự không muốn giáp mặt hắn.
“Nàng…” Đỗ Tử Bân giơ tay định nắm lấy vạt áo của cô, nào ngờ lại bị một bàn tay khác chặn lại.
“Đỗ đại nhân, ngài muốn làm gì đây?” Tần Luận kéo Vân Ánh Lục ra sau, gằn giọng hỏi Đỗ Tử Bân.
“Đỗ đại nhân say rượu nên nhất thời mất tự chủ thôi. Tần công tử, huynh đừng để trong lòng”, Kì Sơ Thính lại gần khuyên giải. Đỗ Tử Bân không nói không rằng, loạng choạng bỏ đi. Kì nữ quan vội vàng đuổi theo.
Vân Ánh Lục mệt mỏi cụp mắt nói. “Tần công tử, anh có thể gọi giúp tôi một chiếc xe không, tôi muốn về nhà”.
Mãi không thấy Tần Luận đáp lời. Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hắn đang đứng ngây dưới gốc cây.
“Tần công tử?” Cảm thấy có chuyện kì quái, cô xoay người nhìn theo ánh mắt hắn, cằm thiếu chút nữa thì rơi khỏi hàm.
Toàn bộ người trên đường đều im phăng phắc, hầu như không ai dám thở mạnh, chỉ nghe có tiếng rùng rùng vọng đến cùng một đám mây bụi mù mịt bốc lên từ xa. Một chiếc xe trâu đột ngột gãy càng, con trâu già không biết vì nguyên cớ gì nổi điên kích động, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng tung vó lao thẳng về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.