Xuân Sắc Như Thế

Chương 70.1: Không chạm được tới người mình yêu




Ngu Tấn Hiên cúi nhìn Vân Ánh Lục, cô đang ngồi trên trảng cỏ xanh mướt, đằng sau là tán đại thụ xòa bóng, trông thật cô độc. Ngu Tấn Hiên lo lắng nhìn Vân Ánh Lục, muội ấy không sao chứ?
Bốn hộ vệ tay lăm lăm kiếm liếc thấy hai người mới đến đều là những gương mặt quen thuộc bèn khẽ gật đầu chào rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện, nhưng nhất cử nhất động của hai người đều không thoát khỏi tầm mắt họ.
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, sương núi lẩn khuất, mịt mùng.
Người đàn ông đang làm cỏ ngẩng đầu lên, tuy trên người khoác bộ quần áo bằng vải bố đơn giản, nhưng phong thái tôn quý uy nghi vẫn không thể nào che giấu nổi.
Ánh mắt kinh ngạc của hắn giống như mũi tên sắc bén xuyên qua bóng hoàng hôn mờ ảo về phía Vân Ánh Lục. Gương mặt ấy, hình dáng ấy, đôi mày kiếm ấy, vóc dáng hiên ngang ấy, đột nhiên run rẩy khác thường.
Vân Ánh Lục ôm ngực, vẫy tay cười nói như thường. “Hoàng thượng, em tới rồi”.
Câu nói này không khác nào lời hắn nói lúc đón nàng vào cung hôm đại lễ thành hôn. “Uyển Bạch, nàng đã về rồi!”. Ngữ khí giống hệt nhau nhưng lại tràn đầy thê lương và đau xót.
Thê lương là hắn, còn đau xót là cô.
Cái cuốc trượt khỏi tay Lưu Huyên Thần rơi xuống đất, hắn bước nhanh về phía hai người. Khi Huyên Thần sắp chạy lại gần, Vân Ánh Lục đột ngột chuyển tầm mắt về phía khu rừng xa xa.
Ngoại trừ việc chữa bệnh, tuy không phải là người nhanh nhạy, nhưng cô hiểu được ngọn ngành mọi chuyện. Huyên Thần không phản bội cô, cũng không phải không yêu cô, duy có điều, trong lòng chàng tình yêu luôn xếp sau giang sơn. Khoảng cách giữa giang sơn và cô, không rõ là cách mấy ngọn núi lớn, mấy con sông dài. Mặc dù Huyên Thần không có dòng máu hoàng thất, nhưng Từ Ânhỏ chàng đã được dạy dỗ để kế thừa hoàng vị. Vì giang sơn, chàng phải nhẫn nhịn, uất ức, khó nhọc, gian khổ bao năm. Vì giang sơn, chàng chẳng tiếc hy sinh phi tần hậu cung để dụ Tề vương và Kì tả thừa tướng mắc câu. Những thứ chàng đã muốn thì dù có phải chịu đau đớn thế nào cũng phải một mực đoạt lấy. Huyên Thần không cần nhìn con cá tung mình nhảy lên mới biết nước nông sâu ra sao. Lần lui về ẩn thân này tuy lấy lý do chữa trị vết thương lòng nhưng thực chất chính là lấy lùi làm tiến. Lưu Huyên Thần không tin thái hậu, không tin phụ thân thân sinh Ngu hữu thừa tướng, càng không muốn hạ chỉ sát hại Tề vương mà muốn gã tự chịu diệt vong. Chỉ có như thế, Lưu Huyên Thần mới thắng tuyệt đối, thắng một cách quang vinh.
Trái tim đế vương vốn dĩ rất lạnh lùng, không phải người bình thường nào cũng có thể nhận rõ, có lẽ Huyên Thần tin tưởng cô là vì cô là người duy nhất không có dã tâm uy hiếp đến mình. Chàng ép cô gánh vác giang sơn để rảnh mắt quan sát động tĩnh của từng người.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cho dù không có lần tổng tuyển cử kia, Huyên Thần cũng sẽ có cách quay lại ngôi vị hoàng đế hợp tình hợp lý. Dù trong tối hay ngoài sáng, Huyên Thần đều là người chiến thắng cuối cùng.
Hiện giờ, ngai vàng của Lưu Huyên Thần đã vững như bàn thạch.
Vân Ánh Lục rất muốn hỏi Huyên Thần một câu, ngay cả hôn nhân đại sự của đời người, chàng cũng nhẫn tâm đem ra đặt cược, như vậy có đáng không?
Lưu Huyên Thần từng nói chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường, sống bình lặng cùng thê tử thật lòng yêu mình. Con người lạnh lùng đó ngay cả lời nói dối cũng có thể khiến người khác xúc động khôn tả, đúng là cao thủ thiên hạ. Vân Ánh Lục không phải chưa từng muốn độc chiếm tình yêu của chàng nhưng hiện giờ, cô đã hoàn toàn từ bỏ si tâm vọng tưởng đó.
Trong tim Huyên Thần chỉ có giang sơn và bách tính nước Ngụy, ngay chính bản thân mình anh cũng không màng đến thì sao còn yêu được ai nữa? Chẳng trách anh vẫn luôn nói “Uyển Bạch, đã để nàng phải ấm ức rồi!”
“Uyển Bạch…” Lưu Huyên Thần run rẩy ôm cô như đang nâng niu báu vật trong tay, hắn khẽ ghì chặt lấy cô, như muốn hai người hòa quyện thành một.
Uyển Bạch, cái tên này giờ như mũi tên sắc nhọn, đâm sâu vào trái tim cô đầy đau đớn.
“Hoàng thượng, nguyên soái còn đang ở đây!” Cô khẽ kéo tay hắn ra, liếc nhìn Ngu Tấn Hiên đang lúng túng quay mặt sang chỗ khác, tránh đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong.
Lưu Huyên Thần hồi lâu sau mới nhẹ nhàng buông cô ra. Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên bên môi. Đầu ngón tay cô chạm phải vệt nước mắt trên mặt hắn.
Trời lại đổ mưa sao?
Vân Ánh Lục bình tĩnh rút tay về, “Hoàng thượng, người nói chuyện với nguyên soái đi. Thần thiếp đi rửa mặt cho đỡ mệt đã”. Cô quay người, vội vàng đi về hướng có tiếng nước suối chảy róc rách gần đó. Không hiểu sao nước mắt như hồng thủy vỡ đê tuôn trào ầng ậc, cô thật sự có ích đến thế sao?
Gió núi lạnh lẽo đến tận xương tủy, nhánh cây va quệt để lại vết nước dài thế nhưng Vân Ánh Lục không hề hay biết.
Nhìn thấy dòng suối tung bọt trắng xóa, cô chạy vội đến, vốc nước lên mặt để làm dịu đi những ai oán trong lòng.
Sức tàn lực kiệt, cô mệt mỏi dựa người vào tảng đá bên dòng suối. Cả người cứng đờ, không sao cử động nổi.
Vân Áh Lục đành ngồi lặng nghe tiếng suối chảy, tiếng chim kêu và cả tiếng gió núi xuyên qua rừng cây phát ra tiếng ù ù. Chợt đằng sau có tiếng bước chân đang giẫm lên thảm lá lại gần.
Vân Ánh Lục hoảng hốt quay đầu, trông thấy ánh mắt Huyên Thần đang nhìn mình chăm chú, cô theo bản năng bối rối lảng tránh. “Hoàng thượng, nguyên soái đâu?”
“Huynh ấy quay về kinh thành rồi”. Manh áo xanh dính bùn đất của Lưu Huyên Thần bị gió thổi phất phơ nhưng lại không hề nhếch nhác.
“À, ngày mai phủ Nội vụ sẽ đưa long liễn tới đón hoàng thượng hồi cung, thành Đông Dương nhất định sẽ lại được một phen náo nhiệt”. Vân Ánh Lục khẽ mỉm cười.
Lưu Huyên Thần chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Uyển Bạch, trẫm không thể không làm như thế”.
Cô gật đầu, bâng quơ trả lời. “Thần thiếp hiểu”.
“Nàng…” Mắt rồng nhíu lại, ánh trăng sáng rỡ soi tỏ hai người, nhưng sao nàng lại xa cách như vậy? Hắn không khỏi cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
“Sao vậy?”
“Mấy ngày qua nàng phải chịu khổ rồi”. Giọng hắn thoáng bi ai.
Cô trầm ngâm một lát rồi dịu giọng đáp. “Không sao. Chẳng phải chúng ta đã từng thề cùng chắn mưa che gió, cùng chung hoạn nạn sao? Đó là những việc thần thiếp phải làm”.
Lưu Huyên Thần không nói gì, chỉ siết chặt lấy tay nàng.
“Uyển Bạch, trẫm chỉ có nàng…” Nụ cười của hắn tràn ngập bi thương, giọng nói ẩn chứa bao lời xin lỗi.
“Không, hoàng thượng, người có được toàn bộ dân chúng nước Ngụy toàn tâm ủng hộ. Giờ khắc này, người đừng nhận lỗi với ai, cũng đừng so đo gì về huyết mạch cả. Người là hoàng đế mà dân chúng đã lựa chọn, triều Ngụy trong tay người nhất định sẽ có một trang sử hào hùng”.
Vân Ánh Lục thật sự quá mệt mỏi, cô gục đầu nhắm mắt.
“Nàng mệt thế sao? Mau dựa vào trẫm, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc”. Lưu Huyên Thần âu yếm nghiêng người để cô tựa vào vai mình.
“Thần thiếp sao lại muốn ngủ chứ, cảnh sắc núi rừng đẹp thế kia cơ mà. Hoàng thượng, ẩn cư nơi này thật tuyệt”. Cô từ chối vòng tay hắn, nghiêng đầu ngắm trăng sao.
Lưu Huyên Thần mím chặt môi.
Từ lúc lên núi, Vân Ánh Lục một tiếng hoàng thượng, hai tiếng hoàng thượng, vô cùng nhu thuận nhưng cũng không hề giống với tính cách của nàng.
Hơn hai mươi ngày qua, tuy không được nhìn thấy nàng, nhưng hắn vẫn cảm giác ấm áp trong tim. Vì sao khi trùng phùng, mọi thứ lại trở nên mơ hồ, khó hiểu như vậy?
Hắn nắm chặt tay Vân Ánh Lục, không hề có ý muốn buông. Cô giật mình hoảng hốt, lực nắm tay không hề nhẹ, Huyên Thần muốn bẻ gãy tay cô sao? Nhưng sao thay hắn lạnh như vậy, lại còn không ngừng run rẩy nữa chứ, cơ hồ như người bị ngã xuống nước đang tuyệt vọng níu lấy cơ hội sống còn của mình.
“Hoàng thượng?” Cô lo lắng nhìn hắn, “Chúng ta quay về đi!”
“Uyển Bạch, trẫm không thay lòng đổi dạ, cả đời này trẫm chỉ yêu một mình nàng… Trẫm không phải một quân cờ… nhưng trẫm cũng rất cô đơn, nàng ở lại bên cạnh trẫm… ở bên trẫm cả đời này… xem như trẫm nợ nàng…” Lưu Huyên Thần vẫn một mực không buông tay, giọng nói tràn đầy cô độc và bất lực.
Cô dịu dàng an ủi hắn, “Thần thiếp không đi đâu cả, chẳng phải thần thiếp vẫn ở bên người đây sao?”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô đầy chờ đợi. “Trẫm phải nghe chính miệng nàng thề với trời”.
Cô lắc đầu bật cười hoang hoải, “Hoàng thượng, người không thấy thề thốt rất buồn cười hay sao? Nếu thành tâm muốn làm thì cần gì phải nói ra miệng cơ chứ?” Người đàn ông này nắm cả thiên hạ trong tay vậy mà lại ngây thơ như vậy. Rời xa trần thế lâu ngày nên thời gian quay ngược rồi sao?
Ánh mắt Lưu Huyên Thần ngập ngừng dò hỏi, mày chau mặt ủ đầy phiền muộn. “Trẫm không có điểm nào hơn người, lại có rất nhiều chỗ chưa tốt, nàng phải lượng thứ cho trẫm, cho trẫm cơ hội, nhất định trẫm sẽ sửa sai với nàng. Uyển Bạch, tin tưởng trẫm có được không?”
“Hoàng thượng”, nét mặt Vân Ánh Lục vẫn trầm ổn không chút biến chuyển, “Không ai tốt hơn hoàng thượng cả, bằng không thần thiếp đã không lấy người!”
Vân Ánh Lục ngoan ngoãn dựa vào hắn, nhưng hắn không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt nàng.
“Từ Ânay về sau trẫm sẽ không nạp phi tần, hậu cung cũng không tuyển thêm tú nữ”. Lưu Huyên Thần khẽ thì thầm bên tai cô.
Vân Ánh Lục nhướng mày cười nhẹ, lặng im không đáp.
Lưu Huyên Thần thoáng não nề. Chiếm được thiên hạ nhưng lại mất nàng, mọi thành công cũng thành vô ích.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế…”. Lưu Huyên Thần uy nghi quay về hoàng cung trong tiếng tung hô như sóng triều mênh mông vang vọng khắp thành Đông Dương, bởi hắn chính là hoàng thượng do dân chúng triều Ngụy đích thân lựa chọn! So với các hoàng đế đời trước, địa vị chỉ có hơn chứ không hề thấp kém. Lưu Huyên Thần không cho sửa lại niên hiệu quốc hiệu nhưng cũng không nhận tổ quy tông. Về thân thế của hắn, bách tính chỉ mơ hồ kháo nhau là do một người bịt mặt đem vào hoàng cung từ khi đỏ hỏn.
Một câu chuyện cũ phủ đầy bụi thời gian, nên chôn vào dĩ vãng là hơn.
Về phần Tề vương, nghe nói vừa thừa nhận kết quả bầu cử xong, uất ức thổ huyết, quay về tháng ngày nằm liệt giường liệt chiếu, nhưng lần này có vẻ là thật.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vây cánh từng ủng hộ Tề vương nay hoảng hốt thu ý định, vội vàng phân rõ giới tuyến với Tề vương, hận không thể moi ruột móc gan để tỏ lòng trung thành với tân đế.
Hiện tại, nước Ngụy giàu mạnh, no ấm, quần thần đồng lòng, vạn dân ủng hộ.
Lưu Huyên Thần khoác long bào, đầu đội vương niệm, nhấc chân bước lên bệ rồng, trong lòng hỗn độn rất nhiều cảm xúc. Các vị đại thần theo thói quen nhìn về phía bức rèm che bên cạnh, Lưu Huyên Thần cũng đưa mắt nhìn sang.
Rèm châu đung đưa theo gió, người ngồi bên trong không còn xuất hiện.
Dù Vân Ánh Lục không còn giám quốc, nhưng Lưu Huyên Thần vẫn cho buông rèm bên cạnh ngai vàng. Hắn khẩn khoản mời nàng tham dự nghi thức đăng cơ nhưng nàng nói dạo gần đây không có thời gian tới khám bệnh cho Tần công tử, không hồi phủ vấn an phụ mẫu nên muốn xuất cung một chuyến.
Nàng trầm lặng hỏi hắn có được không? Hắn có thể nói không sao?
Lưu Huyên Thần cố trấn an bản thân nhưng rồi không thể không thừa nhận Vân Ánh Lục đang dần xa lánh hắn. Nàng vẫn quan tâm đến hắn, vẫn hoàn thành vai trò của mẫu nghi thiên hạ một cách thập toàn thập mĩ.
Thế nhưng…
Đêm đầu tiên hắn quay về đã thấy nàng dọn ra khỏi tẩm điện, vào ở Trung Cung. Hắn hỏi vì sao, nàng chỉ nói, cung có cung quy, nàng ở tẩm điện một hai đêm thì không sao nhưng nếu ở lâu sẽ khiến phi tần bàn ra tán vào. Tẩm điện của hoàng thượng vốn là nơi cất giữ nhiều tài liệu bí mật quốc gia, hậu cung không can thiệp chính sự, các đại thần mà biết nàng ở tẩm điện ắt cũng sẽ dâng tấu can gián.
Vẫn nói tiểu biệt thắng tân hôn[1], hai người vừa thành thân đã xa cách hơn hai mươi ngày, nỗi nhớ mong như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trái tim. Lưu Huyên Thần khát khao sự ấm áp của nàng và cũng khát khao được làm nàng ấm áp. Hắn bước vào Trung Cung nhưng chỉ thấy một điện trống không. Vân Ánh Lục đang say sưa giảng bài cho phi tần về kỳ sinh lý của phụ nữ, hắn đứng ngay gần đó nhưng nàng vẫn không nhận ra. Khi buổi giảng kết thúc, vừa nhìn thấy hắn, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nàng phút chốc phai nhạt, thay bằng nụ cười đoan trang lãng đạm khiến ngọn lửa hừng hực trong hắn phút chốc như bị một chậu nước đá hất thẳng vào.
[1] Thành ngữ Trung Quốc. Vợ chồng gặp nhau sau bao ngày xa cách tình cảm còn nồng nàn, say đắm hơn cả tân hôn.
Tất cả tấu chương khi nàng giám quốc, hắn mất hai buổi tối để xem lại. Hai tối đó, nàng ở cạnh hắn, hắn xem tấu chương, nàng im lặng ngồi bên đọc sách thuốc. Hắn xem một hồi, ngẩng đầu nhìn nàng. Rõ ràng nàng ở ngay trước mặt hắn nhưng hắn không sao chạm đến, cho dù có ôm nàng vào lòng cũng cảm thấy vô cùng xa xôi. Khi hai người hồi cung, hắn khéo léo nhắc tới chuyện ngày xưa cả hai ở trong thái y viện ăn cháo ngắm sao, nàng nghe nhưng không ừ hữ đáp lại.
Giữa hoàng hậu và hoàng đế có rất nhiều quy định cứng nhắc được viết rõ trong sách vở. Những quy định khuôn sáo đó, nàng đều thực hiện. Vượt khỏi những khuôn sáo ấy, nàng sẽ không bao giờ vì hắn mà làm nữa.
Vì hắn mà đêm hôm nàng còn cặm cụi ngồi nấu một nồi dược thiên. Vì hắn được ăn bánh bao nóng mà nàng chẳng ngại bỏng tay. Vì hắn không vui mà nàng chẳng quản đến sự có mặt của hàng tá thị vệ theo hầu, bẽn lẽn xin lỗi bằng một nụ hôn. Khi hắn mệt mỏi, nàng xoa bóp bằng tất cả yêu thương dù chân tay tê rần. Khi tất cả mọi người xoay giáo giễu cợt xuất thân của hắn trong hôm thành hôn, nàng vì hắn mà đứng ra tranh biện. Khi hắn bất lực trước những bí mật bị giấu kín, nàng vẫn ở bên hắn, nắm tay hắn khẽ nói “Huyên Thần, em yêu chàng!”. Những ngày hắn đi xa, nàng không những giải quyết vẹn toàn quốc sự mà còn vì hắn tranh thủ dân tâm.
Nhưng giờ thì sao chứ?
Nàng sai phủ Nội vụ đưa thẻ bài của các phi tần lên cho hắn lựa chọn, tranh vẽ tú nữ lại xuất hiện khắp nơi trong tẩm điện.
Giữa bọn họ, sau hơn hai mươi ngày qua đã hình thành một khoảng cách không sao lấp đầy.
Không được, hắn không thể để mọi chuyện tiếp diễn như vậy được, hắn nhất định phải nghĩ cách thay đổi.
“Bệ hạ, đến giờ thượng triều rồi!” La công công bước lại gần Lưu Huyên Thần, hạ giọng nhắc nhở.
Bệ hạ sao lại thất thần như vậy? Hôm nay là đại lễ đăng cơ mà!
Lưu Huyên Thần như sực tỉnh, sang sảng nói, “Được! Chúng vị ái khanh, có việc mau tấu, không việc bãi triều!”
Các đại thần lén che giấu tiếng thở dài, sao lại nhớ câu nói “Các vị đại nhân, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?” của hoàng hậu đến thế chứ?
“Chúng vị ái khanh, có việc mau tấu, không việc bãi triều”. Câu này đúng là có chút đáng sợ.
Vân Ánh Lục ăn trưa xong mới hồi cung.
Ngàu đầu tiên thượng triều không có nhiều việc, Lưu Huyên Thần đã sớm cho thượng thư các bộ dẫn thuộc hạ quay về làm việc. Hắn phê tấu chương ở ngự thư phòng một lát, sau đó trong lòng thấp thỏm không yên, theo thói quen lại rảo bước tới Trung Cung. Vừa mới vào sân, Lưu Huyên Thần đã nghe thấy tiếng cười nói ríu rít vang lên từ bên trong.
“Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta đặt tiệm ở khu phố xá náo nhiệt để lúc nhàn rỗi còn có thể đi dạo phố”. Giọng nói lanh lảnh của Trúc Thanh tràn đầy phấn khích.
Mãn Ngọc hùa theo, “Hay nương nương đặt tiệm ở phía đông thành đi, gần đó có rất nhiều cửa hàng tơ lụa, phường thêu, ban đêm còn có người biểu diễn xiếc nữa!”
“Để ta nói chuyện với cha xem sao”. Vân Ánh Lục tay chống cằm, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Lưu Huyên Thần mỉm cười bước vào. Mãn Ngọc và Trúc Thanh vội đứng dậy thi lễ.
“Không có gì”. Vân Ánh Lục mỉm cười chào đón, “Hôm nay tan triều sớm vậy à, không có đại thần nào tìm người bàn việc sao?”
“Không, có thể họ lo trẫm vừa mới hồi cung nên chưa muốn bẩm chuyện ngay”. Lưu Huyên Thần khoác vai Vân Ánh Lục, ôn nhu cúi đầu rỉ tai.
Trúc Thanh và Mãn Ngọc liếc nhau đầy ngụ ý rồi len lén lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.