Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 15: Sống chung với nhau




Thật xinh đẹp...
Phong Uyển Nhu ngày thường không nói cười tùy tiện, là người khá nghiêm túc, đừng nói là đối với Tiểu Thảo, ngay cả Lương Nhiên có quan hệ nhiều năm như vậy với nàng cũng rất ít khi thấy nàng như vậy, nhìn có một chút giống Liễu Diệp Mi, cùng với đôi môi thật quyến rũ. Tiểu Thảo nhìn có chút si mê, đúng là quá xinh đẹp, không làm diễn viên thật đáng tiếc...
"Thức ăn đến đây!"
Tiểu Thảo đang ngẩn người, phục vụ liền bưng tô mì ra đặt trước mặt, hơi nóng hầm hập hương khí xông vào mũi nàng, khuôn mặt tròn của nàng ngay lập tức liền nở ra như hoa.
"Phong tổng, tôi ăn đây!"
Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Nhu không nói gì, liền nhanh chóng cầm lấy đũa rồi gấp một đũa to cho vào miệng, mì vẫn còn nóng, Tiểu Thảo liền hà hơi khí, tay không ngừng quạt quạt vào miệng.
Quá ngon!
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, kỳ thật đôi khi nàng thực sự hâm mộ tiểu nha đầu này, tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không có đối nhân xử thế, luôn luôn sống tự nhiên phóng khoáng, không mang thù, không oán hận, đơn giản mà sống cuộc sống vui vẻ cả đời. Còn hơn chính mình, mỗi ngày bận rộn, đến cúi cùng chẳng qua chỉ có một cuộc sống vật chất hư vô mờ mịt, ngay cả một người bạn thân cũng không có, cha mẹ cũng không ở bên cạnh, người ở công ty thì đối với nàng luôn kính sợ, đối xử phân cấp bậc, chung quy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tiểu Thảo được ăn món nàng ưa thích, nên trong lòng rất say mê mà thưởng thức, từ đầu, không hề phát hiện ra Phong Uyển Nhu có sự mất mát, chờ đến khi ăn no một bụng trọn vẹn, nàng mới ngẩng đầu nhìn, trông thấy vẻ mặt Phong Uyển Nhu có một sự mất mát.
"Phong tổng"
Tiểu Thảo nhỏ giọng gọi một tiếng, nhìn nhìn Phong Uyển Nhu
"Sao? Ăn xong rồi vậy chúng ta đi thôi!"
Phong Uyển Nhu nghiêng nghiêng đầu che dấu cảm xúc, xoay người đi lấy túi nhỏ, Tiểu Thảo mấp máy môi, nhìn thấy nàng trong mắt có sự mất mát, trong lòng đột nhiên không khỏi có cảm giác trống trãi, muốn nói cái gì đó an ủi nhưng lại không biết phải mở miệng nói như thế nào.
"Tiểu Thảo, cái này đều cho cô"
Khi thu tiền, Triệu lão gia đã chuẩn bị tốt một cái túi nhựa giao cho Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cười híp mắt cảm ơn, mang theo gói to đi ra ngoài.
"Đây là cái gì?"
Phong Uyển Nhu tò mò nhìn trong tay nàng có gói to, đừng nói là chỉ ăn hai tô mì lại dễ dàng được tặng đồ như vậy?
"Là xương cốt, xương dùng để luộc mì còn thừa dư lại"
"Lấy cái này để làm gì?"
"Một lát cô sẽ biết"
Tiểu Thảo còn mua thêm một vài món ăn vặt tới, Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái mấp máy môi.
"Phong tổng, dù sao cũng vừa mới ăn xong, chúng ta nên đi dạo phía trước một chút đi, nếu không sẽ có bụng dưới mất!"
Phong Uyển Nhu nhíu mi, được a, Dương Tiểu Thảo, cô ăn no rồi thì mua thêm đồ ăn vặt, được, bản thân tôi cũng muốn trong hồ lô của cô giấu cái gì?
Tuyết đã muốn ngừng, không khí bắt đầu có hơi khô lãnh, Tiểu Thảo vừa mới ăn hết tô mì vì vậy cơ thể vẫn còn nóng hổi, đi với Phong Uyển Nhu một đoạn, thì có một vài con chó nhỏ không biết từ đâu nhảy dựng lên, miệng còn sủa vang vang, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, đuôi ngoắc nguẩy tiến lại gần Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu vốn là bất mãn Tiểu Thảo mua thêm đồ ăn vặt, nhưng cũng chìu ý đi theo nàng, đến đây thấy cảnh tượng này cũng không khỏi bất ngờ.
"Vốn trước đây ở khu vực này có rất nhiều quán ăn ngon, có thể do năm nay đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, phần lớn đều dọn đi hết rồi"
Tiểu Thảo vừa nói vừa đi, miệng còn phả ra làn khói trắng. Phong Uyển Nhu ở một bên nghe, cũng không nói lời nào.
"Trước kia khi học đại học, tôi cùng bạn học thường đến đây chơi đùa, bởi vì ở đây lúc trước đều là trệt, đa số ai cũng đều nuôi chó, nhưng sau khi phá bỏ và xây dựng lại, rất nhiều người đều xây nhà lầu vì vậy cũng rất nhiều con chó bị bỏ đi"
Tiểu Thảo thanh âm cũng thấp xuống, Phong Uyển Nhu cũng nhíu mi lại.
"Bị chết cóng, cán chết, đói chết đều có... nhìn thấy trong lòng rất khó chịu, mỗi tuần tôi đều đến đây vài lần, đến để cho chúng ăn"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đối với nàng miễn cưỡng cười cười: "Tôi từng nghĩ qua là bắt hết bọn chúng về nhà nuôi, nhưng vẫn còn lo lắng mẹ sẽ không cho phép, bình thường tôi cũng không ở nhà, không thể chăm sóc mẹ, tuổi mẹ cũng đã lớn... mà bản thân mình cũng đi làm, còn lo cho mình chưa xong... Những con đẹp, thì tôi đều ôm đi cho bạn học, còn sót lại số này, đa số đều có khuyết điểm, lớn lên cũng bình thường, không xinh đẹp nên chẳng ai muốn nuôi"
Tiểu Thảo thanh âm thấp dần, Phong Uyển Nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài... mọi người là như thế, đẹp thì ưa, xấu thì ghét, đôi với người còn như thế huống chi chỉ là chó.
Dừng lại bước chân, Tiểu Thảo tháo xuống cái găng tay bằng nhung, cuộn lên hai ngón tay đặt ở bên miệng, khẽ thổi mạnh.
...
Âm thanh phát ra giống như tiếng đánh rắm, Tiểu Thảo xấu hổ, mặt liền đỏ bừng lại, ánh mắt rất nhìn đều nhìn xuống đất: "Phong tổng, do tôi..., thật xấu hổ... tôi.."
Phong Uyển Nhu nhìn thấy nàng lắc lắc đầu, khóe môi mỏng khẽ nhúc nhích, cuộn lên hai ngón tay một tiếng huýt gió vang lên rõ to và dễ nghe.
"Ngaa~~~!"
Tiểu Thảo vẽ mặt sùng bái nhìn Phong Uyển Nhu, thật là lợi hại! Huýt sáo điêu luyện như thế này chắc hẳn là nàng học đã lâu...
"Như vậy sẽ tốt hơn?"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo gật đầu "Đúng vậy!" Chờ xem, chó của tôi đều do tôi rất là nghiêm chỉnh huấn luyện.
Quả nhiên, rất nhanh, bốn phía liền ồ ạt tiến tới, nào là màu vàng, xám trắng, đen cùng màu đất... Phong Uyển Nhu trợn mắt nhìn nhìn, trong lòng có phần chật vật.
Cẩu cẩu trên người đều bị thương, nhìn bề ngoài thì hầu hết các vết thương đều do con người gây ra, vừa nhìn thấy Tiểu Thảo, các cẩu cẩu phun phấn đầu lưỡi hồng, thẳng vẫy đuôi mong chờ.
Tiểu Thảo ngồi chồm hổm trên mặt đất, cũng không chê cẩu bẩn, trực tiếp lấy tay vuốt ve bọn chúng, vui đùa ầm ĩ một hồi, nàng mở ra một bên túi nhựa, lẩm bẩm.
"Năm mới sắp đến rồi, ta hứa sẽ cho các ngươi ăn ngon hơn, chờ tới lúc đó ta sẽ mang đồ ăn đến cho các ngươi"
Nói xong Tiểu Thảo cũng hít thở thật sâu, nàng đem xương thừa rãi trên mặt đất, nhìn thấy chúng nó ăn, hốc mắt dần dần đỏ lên.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Thảo ngẩng đầu, nhìn Phong Uyển Nhu, hít hít cái mũi "Không có Đại Hắc"
"..."
Phong Uyển Nhu nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tiểu Thảo không biết nói gì hơn, Tiểu Thảo lắc lắc đầu, âm thanh ngạnh ngạnh: "Còn nhớ lúc Đại Hắc còn nhỏ, mỗi lần tôi cho nó ăn, nó lúc nào cũng vây quanh lấy tôi"
"Có lẽ bị người khác nhân nuôi rồi!"
Phong Uyển Nhu nhẹ giọng an ủi, Tiểu Thảo nhìn nàng miễn cưỡng cười cười, cúi đầu vuốt lấy tiểu cẩu đang gặm xương không nói gì.
Nhận nuôi? Năm mới đến gần, các quán thịt chó xung quanh cũng hoạt động sôi nổi hơn, hơn phân nữa cẩu cẩu ở đây sẽ bị bắt làm thịt...
Tiểu Thảo không muốn khóc, nàng không muốn khiến cho Phong Uyển Nhu khinh thường nàng, mấy ngày nay đã muốn khóc rất nhiều lần, nàng ôm lấy một con tiểu cẩu bị què chân bỏ vào trong lòng.
"Tiểu Hắc, nếu không có Đại Hắc bầu bạn, ta sẽ mang ngươi về nhà!"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo thở dài, đi đến bên người nàng, ngồi chồm hổm xuống.
Tiểu Thảo quay đầu ngạc nhiên nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu ở trong mắt nàng luôn luôn là người ngồi ở trên nàng, như thế nào lại có thể sẽ bồi nàng ngồi xổm đây?
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, ánh mắt ôn nhu, đôi mắt giống như giữa hè sáng rõ, xuyên thấy băng tuyết, hòa tan lấy trái tim nhỏ nhắn của Tiểu Thảo.
"Phong, Phong tổng, rất bẩn"
Tiểu Thảo không thể tưởng tượng nổi, Phong Uyển Nhu còn chạm nhẹ cái trán của tiểu cẩu...
"Bốn con tiểu cẩu này ngươi luôn nuôi sao?"
Phong Uyển Nhu xoa đầu tiểu cẩu hỏi, Tiểu Thảo gật gật đầu.
"Đúng vậy, trước kia rất nhiều, hiện tại chỉ còn bốn con"
Tiểu cẩu thực thích Phong Uyển Nhu, phấn phấn đầu lưỡi càng không ngừng liếm tay nàng.
Nhìn chằm chằm tiểu cẩu một hồi, Phong Uyển Nhu đứng lên, Tiểu Thảo ngạc nhiên ngước lên nhìn nàng, nàng từ trong túi xách lấy ra khăn tay, lau lau tay sau đó lấy điện thoại di động ra, nhấn gọi.
"A Văn, tôi đây, ở đây có bốn tiểu cẩu, đúng vậy, trong đó có ba con cậu đưa xuống nông thôn nuôi đi. Uh! Tôi ở Huệ Lâm Đông, đường số 14"
"Phong tổng, người nhận nuôi bọn chúng?"
Tiểu Thảo lập tức nhảy dựng lên, con tiểu hắc ở trong lòng nàng nãy giờ bất ngờ bị kinh động, sợ tới mức cả người phát run lên.
Phong Uyển Nhu nghiêng qua nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái: "Không nuôi chẳng lẽ để cô ở đây ôm chúng ngồi khóc sao?"
"Tôi... làm gì có..."
Tiểu Thảo ngượng ngùng cúi đầu, xong rồi, xem ra hình tượng mít nước của nàng đã muốn cắm rễ thật sâu trong lòng Phong tổng.
"Bà ngoại tôi ở nông thôn, có khoảng sân rất lớn, bà lại là người rất yêu thích động vật"
"Phong tổng, cô thật tốt! Tôi thật yêu cô chết đi mất!!!"
Tiểu Thảo đem Tiểu Hắc thả lại mặt đất, kích động nhào về phía Phong Uyển Nhu, muốn ôm nàng một cái ôm thật cảm kích, bởi vì Tiểu Thảo hiện giờ thật sự rất vui, rất là vui!
"Phong tổng, tôi..."
Phong Uyển Nhu ghét bỏ nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, nhanh chóng nghiêng người, Tiểu Thảo đang có đà hướng tới, thân mình theo quán tính ngã về phía trước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất.
Mấy con cẩu cẩu thấy Tiểu Thảo như vậy liền vây quanh đi lại, Tiểu Thảo xoay người, buồn bực nhìn lên Phong Uyển Nhu, chân không phải là đang bị thương sao? Như thế nào thân thủ lại còn tốt như vậy?
Hai người đang đứng gây náo loạn một hồi thì có một chiếc xe màu đen nhanh chóng ngừng lại, từ trên xe bước xuống một cô gái mặc y phục đen, tóc ngắn. Tiểu Thảo đoán hẳn người kia là A Văn, Phong Uyển Nhu chỉ chỉ trên mặt đất cẩu cẩu, đối với nàng công đạo vài câu, A Văn gật gật đầu, đi đến bên cạnh Tiểu Thảo xoay người ôm cẩu.
Thình lình nhìn thấy người lạ, mấy con cẩu cẩu liền cảnh giác lui về phía sau, toàn thân lông đều bị dựng đứng lên, gầm gừ không ngừng, Tiểu Thảo vội cúi đầu sờ chúng nó.
"Ngoan nào!"
A Văn xoay người nhìn lấy Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu gật gật đầu "Tiểu Thảo, đem bọn chúng lên xe đi"
"Uhm.."
Tiểu Thảo nhanh nhẹn một tay ôm lấy một con chó hướng lên xe, vừa đi tới A Văn đã mở cửa xe giúp Tiểu Thảo đưa vào. Chờ đến khi ôm lấy Tiểu Hắc, Phong Uyển Nhu mở miệng.
"Con này, lưu lại"
Lưu lại? Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, A Văn gật đầu đáp ứng, đóng cửa xe, không nói lời nào liền đạp ga rời đi, Tiểu Thảo lập tức xoay người lại, chạy đuổi theo vài bước.
"Tôi còn có chuyện muốn nói, anh đừng đi a~~~~"
"Cô trở lại cho tôi!"
Phong Uyển Nhu nhíu mày, Tiểu Thảo dừng bước chân, nhìn nàng, trong mắt tất cả đều hiện lên sự không đành lòng.
"Tôi sẽ cho cô biết địa chỉ, sau đó cô muốn đi thăm bọn chúng thì đi, thật phiền phức!"
"Thật sao?"
Tiểu Thảo hưng phấn, không hề để ý đến ba chữ cuối cùng của Phong Uyển Nhu vừa nói, Phong Uyển Nhu không phản ứng nàng, xoay người lại hướng đến bãi đổ xe mà đi.
"Phong tổng, Tiểu Hắc cô muốn như thế nào?"
"Nuôi!"
"Cái gì?"
"Cô nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao?"
"Không phải, thế nhưng Tiểu Hắc..."
"Đừng kêu Tiểu Hắc, khó nghe muốn chết!"
Phong Uyển Nhu dừng lại bước chân, nhíu mày nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đang ôm Tiểu Hắc rụt rụt cổ, nhỏ giọng hỏi "Vậy gọi là gì?"
Ánh mắt Phong Uyển Nhu hết nhìn chằm chằm Tiểu Hắc rồi lại nhìn Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu gật đầu, nói "Gọi là Hắc Ngưu đi"
Hắc – Ngưu???
Bò Đen sao? Tên gì đây?
Tiểu Thảo hóa đá nguyên tại chỗ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.