"Chị, em đã trở về"
Cô gái ở bên tai Phong Uyển Nhu thấp giọng nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng cười, đưa tay sủng nịnh vuốt ve khuôn mặt và má nàng.
Tiểu Thảo ở một bên vẫn không nhúc nhích nhìn hai người, thời gian tựa hồ cũng đọng lại bất động, cả tâm can cảm giác giống như bị vét sạch.
Ai đây?... Vì sao lại cùng với Phong tổng thân mật như vậy?
Phải biết rằng tính cách Phong Uyển Nhu nổi tiếng là rất lạnh lùng và cao ngạo, ngày thường ngay cả mỉm cười cũng rất ít chứ đừng nói là cùng với người khác vuốt má sờ mặt.
Hai người âu yếm một hồi, Phong Uyển Nhu vỗ bả vai em gái mình an ủi, nhiều năm như vậy không gặp, hai chị em vẫn thân thiết như cũ, cho dù cha mẹ cuối cùng có lựa chọn con đường như thế nào, thì huyết mạch tình thâm là loại tình cảm vĩnh viễn không bao giờ thay đổi được. Phong Uyển Nhu lúc này mới nhớ tới người bên cạnh là Tiểu Thảo, liền hơi hơi đẩy em gái còn đang ôm nàng ra, nhẹ nói:
"Tư Tư, chị giới thiệu cho em một người!"
"Không cần!"
Phong Uyển Tư ghé vào trong lòng Phong Uyển Nhu lắc đầu, tính khí trẻ con lại nổi dậy, nàng đã bao nhiêu năm không gặp chị gái, thật vất vả lắm mới trở về ăn Tết một lần, lúc vào cũng thấy sửng sốt vì xuất hiện một cái 'bóng đèn', nhìn thật đáng ghét, quả thật rất đáng ghét.
"Được rồi..."
Phong Uyển Nhu bắt dắc dĩ cười cười, nàng đối với tính cách ngang ngược của em gái mình cũng không biết làm sao. Phong Uyển Nhu và Phong Uyển Tư tuy rằng tên chỉ khác nhau một chữ, nhưng chính là tính cách lại vô cùng khác biệt, phải nói là cách xa vạn dặm, Phong Uyển Nhu khí chất lạnh lùng cao ngạo nhưng lại vô cùng chín chắn, không dễ dàng biểu hiện cảm xúc của mình ra ngòai, còn Phong Uyển Tư thì ngược lại, vô cùng sexy mà còn rất thẳng thắn, Phong Uyển Nhu bởi vì tính cách này của em gái nàng mà không ít lần đau đầu.
Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn lên hai người, trong mắt mặc dù không có nước mắt nhưng trong lòng lại sớm máu chảy thành sông. Nguyên lai Phong tổng không phải chỉ đối với nàng tốt như vậy, cũng như Phong tổng không phải chỉ để cho nàng hôn, hơn nữa quan trọng là chính bản thân nàng lúc nào cũng tưởng... ai cũng mê mình!
Phong Uyển Nhu nhìn thấy ánh mắt Tiểu Thảo như vậy liền nhíu nhíu mày..
Em lại đang suy nghĩ gì đây?
Phong Uyển Tư nhìn ra tỷ tỷ có điều bất thường liền từ trong lòng Phong Uyển Nhu lui ra, nghiêng người híp cả mắt vênh váo nhìn sang Tiểu Thảo.
"Cô là ai?"
Tại sao lại xuất hiện ở nhà tỷ tỷ. tỷ tỷ mình chính là chưa bao giờ đưa người ngoài về nhà, nhìn người trắng mắt, da vẽ như cái bánh nhân đậu, thật làm cho người ta không nhịn được mà muốn cắn chết.
Tiểu Thảo không nói chuyện, ngược lại còn lạnh lùng nhìn Phong Uyển Tư liếc mắt một cái, cố gắng làm nên khí thế không thua người.
Phong Uyển Tư nhìn thấy Tiểu Thảo như vậy liền cười ra tiếng, quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu: "Người này là ai vậy?"
Lại có thể trước mặt tỷ tỷ biểu lộ như vậy, xem ra là có vấn đề, nhất định là có vấn đề!
Tiểu Thảo cắn cắn môi nhìn Phong Uyển Nhu, trong mắt tất cả đều là nước mắt, Phong Uyển Nhu nhìn nàng, trầm mặc không nói.
Tên ngốc này, chắc hẳn là đang hiểu lầm rồi! Cũng tốt, cũng nên cho em nếm thử mùi vị ghen tị.
Phong Uyển Tư nhìn thấy ánh mắt tỷ tỷ và Tiểu Thảo trong lúc đó tới tới lui lui, khóe miệng nàng giương lên, trên mặt ý cười càng thêm sâu sắc, nhìn biểu cảm lúc này của nàng lại cực kỳ giống Phong Uyển Nhu.
Tiểu Thảo trong lòng buồn rầu thêm tăng, so với những lần trước thì mùi vị dấm chua lần này nặng mùi hơn, lúc này nước mắt nàng đều muốn thoát ra rồi.
Phong Uyển Tư cười cười, tiếng lên từng bước, chủ động vươn tay.
"Xin chào! Tôi là Phong Uyển Tư!"
Cái gì...
Cùng họ Phong??!!
Ngay cả tên lót cũng so với Phong tổng giống nhau, trong lòng Tiểu Thảo lúc này tất cả các phòng tuyến đều bị sụp đổ, cho tới nay nàng luôn cho rằng mình là người đặc biệt duy nhất trong lòng Phong Uyển Nhu, nhưng không nghĩ tới nàng chỉ là hàng nhái, người ta đường đường chính chính đứng trước mặt lúc này mới là hàng thật.
Tiểu Thảo căn bản không để ý tới Phong Uyển Tư, cắn môi ai oán nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái rồi xoay người bỏ chạy.
"Ha Ha, cười chết mất, chị à, chị từ đâu lại kiếm ra một tiểu hài tử trẻ con như vậy chứ"
Mắt thấy Tiểu Thảo ở chạy ra khỏi cửa như muốn té, Phong Uyển Tư nhịn không được cười lên tiếng, Phong Uyển Nhu ôm tay trước ngược nhìn chằm chằm hướng Tiểu Thảo vừa ly khai, thở dài một hơi lắc lắc đầu.
Được rồi, lại thương tâm, có phải hay không lại muốn trốn tránh, tên ngốc này!
Không thấy chị mình đáp lại, Phong Uyển Tư quay đầu nghi hoặc nhìn Phong Uyển Nhu, thấy nàng bộ dạng một bụng đầy tâm sự, vẻ mặt không thể tượng tưởng nổi.
"Không phải chứ,chị, chị đừng nói với em là chị có cái gì..."
"Em mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi"
Nàng không đáp lời Phong Uyển Tư, liền xoay người đi đến hành lý của Tư Tư lôi đi, nếu là đối với người khác mặt của nàng đã sớm lãnh xuống, nhưng chỉ riêng đối với đứa em gái này, thì nàng lại coi như trân châu bảo bối, từ nhỏ đã yêu thương rất nhiều.
Phong Uyển Tư mặc kệ, liền từ phía sau đưa tay ôm lấy eo Phong Uyển Nhu, làm nũng lắc lư qua lại.
"Chị, em không mệt, chị nói cho em một chút thôi, đứa bé kia là ai vậy?"
"Cô ấy không phải là đứa bé!"
Phong Uyển Nhu sữa lại cách xưng hô của Uyển Tư, lúc này lại quên mất là trước kia ai thường nói Tiểu Thảo như đứa trẻ!
Phong Uyển Tư hai mắt lấp lánh, nháy một cái cũng không nháy nhìn lên chị mình: "Không phải con nít, vậy là cái gì? Bảo mẫu? Người hầu? Tình nhân? Vợ... A...Tình nhân?"
"Được rồi!"
Phong Uyển Nhu nhăn mi lại, Phong Uyển Tư không vui liền bĩu môi " Sao vậy? Tại sao lại có thể vì người ngoài mà nhăn mặt với em, chị nha, chị thật không thương em, thật uổng công em ngày đêm vì thương nhớ chị cả cơm cũng ăn không trôi, ngủ cũng ngủ không ngon!"
Phong Uyển Nhu lắc lắc đầu, tay mở ra đôi bàn tay Phong Uyển Tư đang quấn bên hông nàng, xoay người nhìn muội muội, trong mắt có nụ cười thản nhiên.
"Thật sao? Thật là gầy đi sao? Nhìn mặt em hình như béo lên rồi!'
"Hừ!"
Phong Uyển Tư quệt quệt miệng, nàng ở trước mặt người ngoài tuy rằng không lạnh lùng và cường thế bằng chị mình, nhưng tuyệt đối là loại nữ cường nhân, có thể chỉ riêng đối với Uyển Nhu thì còn lưu lại một chút tính cách trẻ con, nhưng trong lòng nàng, chị gái nàng chính là người duy nhất thật sự yêu thương nàng, so với ba mẹ ly hôn còn không bằng.
"Em đói bụng"
Nói đến béo Phong Uyển Tư liền thấy đói bụng liền buông ra Uyển Nhu sau đó xoay người đi đến mở tủ lạnh.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng liền lắc đầu cười cười, lôi kéo va li của nàng hướng đến phòng ngủ còn trống.
"Trời ạ!"
Mở ra tủ lạnh, Phong Uyển Tư nhịn không được liền kêu lên: "Mấy thứ này là gì đây? Khoai tây, khoai tây chiên, bánh mỳ sandwich, thịt kho tàu khoai tây, bánh mì nướng, bánh khoai tây.. rốt cuộc mấy thứ này là gì đây? tỷ tỷ, chị hiện tại toàn ăn mấy thứ này thôi sao?"
Đang ở trong phòng ngủ mở lấy hành lý đem quần áo của Phong Uyển Tư treo vào tủ, nghe bên ngoài Phong Uyển Tư nói như vậy thì tay Phong Uyển Nhu đang hướng tủ quần áo treo lên bị kiềm hãm, nhớ tới ánh mắt ai oán của Tiểu Thảo vừa rồi rời đi nàng liền mấp máy môi, ngồi ở trên giường.
Cho tới bây giờ cũng không có ai làm cho nàng để tâm và muốn nắm giữ đến như vậy, nàng hiện tại cũng không rõ Tiểu Thảo rốt cuộc đang giận cái gì, rõ ràng đã muốn hướng đến nàng khai báo rõ danh tính, Phong Uyển Tư, Phong Uyển Nhu, chẳng lẽ nàng nghe còn không hiểu là tỷ muội?
Tiểu Thảo thật đúng là nghe không hiểu được, sau khi về đến nhà, nàng ngồi ở trên ghế ngây người, đôi mắt nhìn đăm đăm về một hướng xa xăm.
Phong Uyển... Phong Uyển...
Xưng hô thật là thân mật quá đi, nàng rốt cuộc là ai, bạn gái của Phong tổng? Bằng không như thế nào lại thân thiết với Phong tổng như vậy, lại còn chủ động hôn má của Phong tổng a? Quan trọng là... Phong tổng cũng để cho nàng hôn, hơn nữa cũng ôm nàng... đúng vậy... khó mà không thể nghi ngờ giống như trong truyền thuyết thường nói... Tiểu Tam dùng để thế thân!
Nghĩ đến đây, Tiểu Thảo cả người đều rét run, tuy nói về tình yêu nàng chẳng phân biệt được đúng sai, nhưng nàng chính là không đồng ý nhất chính là kẻ khác xen vào phá hoại tình yêu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, trước sau mấy tháng nay, Phong tổng đối với tình cảm của nàng thì... Tiểu Thảo đúng là tâm tình không yên, cắn cắn môi, mở máy tính lên, đúng là có bệnh phải tìm thầy chữa trị.
Mở máy, sau khi kết nối, Tiểu Thảo lại bắt đầu vào trang Taobao, lần này vấn đề so sánh lại rõ ràng hơn.
Hỏi: Nếu có một người đối với bạn cũng tốt lắm, đôi khi còn nói khuôn mặt bạn béo, muốn thân mật béo má bạn, nhưng có một ngày, một người khác xuất hiện cũng có khuôn mặt béo ôm nàng thân mật, người đó còn sờ mặt nàng, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ghi chú: Tôi hỏi thật sự, xin đừng gợi ý cho tôi mấy cái yêu ma quỷ quái, cảm ơn!
Tiểu Thảo ghé vào bàn máy tính kiên nhẫn chờ đợi, nửa giờ sau liền có đáp án, hơn nữa còn là hai cái.
Đáp án thứ 1: Nàng chỉ coi bạn trở thành cái 'bánh bao' thế thân, là bạn bè, sớm thì nên bứt ra đi, đừng trở thành cái bóng của người khác, nếu không sẽ làm trễ nãi cả đời hạnh phúc của mình.
Đáp án thứ 2: Nàng bất quá chỉ muốn cảm thụ một chút làn da của người khác xem có gì bất đồng không thôi...
Nhưng Tiểu Thảo lại trực tiếp xem nhẹ đáp án thứ 2, Tiểu Thảo nhìn chằm chằm đáp án thứ nhất.."hình bóng"... "thế thân"... Phong tổng, thật sự là vậy sao? Chị thật sự cho rằng như vậy sao? Chúng ta gần gũi lâu như vậy, rốt cuộc được coi là gì...
Nước mắt không tự giác liền chảy xuống, Tiểu Thảo rút ra một miếng giấy vệ sinh bên cạnh, dùng sức lau.
Một cái kỷ niệm năm mới khó quên, nhưng cũng vì cái mặt béo kia xuất hiện, Tiểu Thảo quả thật vô cùng thấy không ổn, vốn nghĩ không có việc gì phải đi tìm Phong tổng, nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh nàng ôm cô gái có khuôn mặt tròn như viên thuốc vừa rồi thì trong lòng Tiểu Thảo không ngăn được hốt hoảng. Rốt cuộc mấy ngày liền cũng không có điện thoại, không có tin nhắn, cũng không có bưu kiện gì, toàn bộ liên lạc đều bị hoãn, Tiểu Thảo cũng không nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái. Đến nổi Phong tổng bên kia rốt cuộc như thế nào, nàng cũng không có tâm tư suy nghĩ, mấy ngày ăn Tết nàng rốt cuộc cũng muốn ốm bớt năm cân.
Nghỉ dài hạn vừa kết thúc, Tiểu Thảo vừa vào công ty đã nghe nói là bộ phận Hành chính vừa thay đổi Trưởng phòng, nghe nói họ Phong, là con gái.
Nàng ở một bên yên lặng lắng nghe đồng nghiệp bàn luận không nói một câu, cầm cái ly đi rót nước ấm, cũng không cần phải nói, nhất định là cái người mặt tròn ở bên cạnh Phong tổng, chưa gì Phong tổng đã đem nàng vào Phong Đằng, nàng còn hoài nghi cái gì nữa.
Ở nơi rót nước, Tiểu Thảo ngơ ngẩn nhìn nước chảy xuống, đâu óc đang suy nghĩ, nháy mắt cũng không nháy.
"Nước tràn kìa!"
Âm thanh thản nhiên phát ra xen lẫn một mùi hương quen thuộc, mắt Tiểu Thảo lại có điềm đau xót, buông ra cái nút, cúi đầu xoay người đi thật nhanh lướt qua Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu đứng nguyên một chỗ nhìn bóng lưng Tiểu Thảo bất động thật lâu.
Dạ Ngưng ở một bên đang pha trà sữa kỳ quái nhìn lên hai người, rốt cuộc là làm sao đây, mới qua năm tại sao lại làm như kiểu không quen biết như vậy?
Uống một ngụm trà sữa, Dạ Ngưng đẩy cửa vào phòng Thư ký, vừa sang năm nàng đã được lệnh chuyển từ phòng Thư ký điều sang phòng IT, mỗi ngày ăn cơm hay làm gì nàng vẫn kêu Tiểu Thảo đi cùng, chẳng qua là so với lúc trước tiếp xúc thì bây giờ có bớt chút.
Chỉ có điều Dạ Ngưng lại không nghĩ tới nàng vừa chuyển phòng thì đứa nhỏ này đã liền thương tâm như vậy, haizz, nàng thân phân làm tỷ tỷ thật là có chút lo lắng a.
"Thảo à, tăng thêm một tuổi, cảm thấy như thế nào?"
Đến đến bên cạnh bàn Tiểu Thảo, Dạ Ngưng đặt mông xuống ngồi trên bàn, cưới híp cả mắt nhìn Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo nhìn chằm chằm máy tính, trên màn hình là ảnh của Tiểu Vương Bát và Bò Đen chụp chung, nàng ủ rũ nói "Rất tốt!"
Ai u, rất tốt? Nghe vậy là biết không tốt rồi, nhất định có vấn đề
"Uh, ăn Tết có đi đâu chơi không?"
Tiểu Thảo ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dạ Ngưng liếc mắt một cái "Đì đến nhà Phong tổng, bồ còn muốn hỏi gì?"
"Quát lớn như vậy làm gì, mình không phải là chỉ muốn hỏi một chút sao? Như thế nào, lại bị mắng à?"
Đừng nói với mình là ăn Tết mà còn đánh nhau đi?
Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiểu Thảo cân nhắc, Tiểu Thảo lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói "Không phải, là bạn gái Phong tổng đã trở về!"
Phốc~~!
Do miệng vừa mới uống trà sữa nên liền phun ra ngoài, Dạ Ngưng ho khụ nước mắt đều muốn vã ra rồi, Tiểu Thảo ở một bên vội lấy khăn giấy đưa cho nàng, Dạ Ngưng nhận lấy đem lau miệng, gật gật đầu "Cám ơn!"
Đứa nhỏ này, mới qua một năm thôi mà đã hiểu chuyện hơn rồi.
Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng, lắc đầu nói "Không có gì, giấy này vừa rồi mình chỉ mới lấy lau nước mũi thôi!"