Xuất Sao

Chương 52:




Điểu phục thú cùng (2) – Tôi tin ngài.
Các mảnh vụn chậm rãi hợp lại thành ký ức đêm qua, nhiệt độ điên cuồng dường như vẫn lưu lại trên mỗi một góc thân thể. Hoắc Quyết giống hệt như một ngọn lửa, một ngọn lửa khó có thể chống cự lại, khiến y không thể nhịn được, dựa theo thế lửa, làm ra sự nhiệt tình mà bản thân khó có thể tưởng tượng được trước đêm đó.
Y nghiêng đầu nhìn Hoắc Quyết, cho dù trong giấc mơ, tứ chi Hoắc Quyết vẫn quấn chặt lấy y, da thịt gắn kết chặt chẽ với da thịt, không chút khe hở, chỉ là trên làn da trắng ngần như bạch ngọc của y tràn ngập những vết hôn nho nhỏ rải rác.
Tịch Đình Vân nhắm mắt lại, không muốn sớm đối mặt với tội chứng mà bản thân đã lưu lại. Thân thể đè trên người y cử động, rất nhanh liền tước đoạt đôi môi của y, ra sức mút lấy.
Theo động tác càng lúc càng mạnh của đối phương, Tịch Đình Vân cuối cùng nhịn không được mở mắt ra.
Hoắc Quyết ngậm lấy môi y, hàm hồ nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng…” Giây phút mở miệng, đầu lưỡi của đối phương thuận lợi xâm nhập, quen đường quen lối bắt đầu quấy rối.
Đầu Tịch Đình Vân hơi hơi ngửa ra sau, hai tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm quá chặt. Dường như xác nhận phản kháng là tốn công vô ích, y lặng lẽ thở dài, thuận theo mà ôm lấy hắn.
Hai người mới sáng sớm lại làm một trận nữa, sau đó lại ngủ nướng tiếp, ngủ một giấc đến tận chiều. Tịch Đình Vân sợ Hoắc Quyết lại hưng phấn, cố gắng nhịn lại sự khó chịu trong người, ngồi dậy, chọn lấy một cái bát nhỏ trong đám nồi liêu bát chậu đó định dùng để súc miệng. Trong đám đồ đạc chất bừa bộn thành đống, có một thứ thu hút ánh mắt của y. Y cầm vật đó lên, ngây ngẩn đánh giá một lúc, thần sắc khẽ biến. Sau lưng truyền đến động tĩnh, y bất ngờ sợ hãi, nhanh chóng nhét thứ đó trở về trong đám tạp vật, quay đầu nhìn Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết nằm bò trên mền, hai mắt nhìn thẳng y không chớp. Để tránh kinh động hắn, trên người Tịch Đình Vân chỉ khoác một tấm áo ngoài, phía trước mở rộng, các loại vết tích nhìn không sót một cái gì.
Cảm thấy ánh mắt hắn càng lúc càng trần trụi, Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn bản thân một cái, vội vàng kéo lại y phục, “Vẫn chưa dậy sao?”
“Không dậy.” Hoắc Quyết vươn tay về phía hắn.
Tịch Đình Vân nói: “Tôi đói rồi.”
Hoắc Quyết khóe miệng nhếch lên, trong nét cười mang theo sự ái muội dễ dàng nhìn thấy, “Ta cũng đói rồi.”
Tịch Đình Vân cố ý làm ra vẻ không hiểu, “Tôi hái quả cho ngài ăn.” Y đi nhanh đến bên cây, trước tiên súc miệng, lại ngắt một quả rửa qua, bản thân cắn một miếng nhỏ, để lại phần lớn cho Hoắc Quyết.
Y không biết viện binh lúc nào mới tới, ăn tiết kiệm một chút vẫn tốt hơn.
Hoắc Quyết nhận lấy trái cây, cắn một miếng to, sau đó kéo lấy y, miệng đối miệng mà mớm vào.
Tịch Đình Vân vô thức đẩy về.
Hai người miệng lưỡi giao chiến, một lúc sau mới thỏa hiệp mỗi người ăn một nửa.
Ngón tay Hoắc Quyết lau qua nước trái cây chảy ra hai bên khóe miệng Tịch Đình Vân, đưa đến trong miệng liếm liếm nói: “Ngọt thật.”
Quan hệ với Hoắc Quyết tiến triển đến bước này thực sự vượt xa dự đoán của Tịch Đình Vân, thế nhưng bản thân giống như bị trúng phải bùa mê, ăn phải thuốc lú, thực tủy tri vị mà lưu luyến mỗi một tia ôn nhu và kích tình mà Hoắc Quyết mang đến cho y. Từ trước đến này không có người nào coi trọng y, trong mắt chỉ có một mình y như vậy, cho dù là Phương Hoành Tà được y coi là tri kỷ duy nhất cuộc đời này cũng không thể.
Đáy lòng y thầm mong chờ một khả năng ích kỷ đến mức bản thân y cũng không dám nhìn thẳng vào – Dương Vũ Hi cuối cùng không thể tìm thấy bọn họ, bọn họ chết đói nơi này. Nghe có vẻ tàn khốc và đáng sợ, nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về nhau, đến chết cũng ở bên nhau, không có ai phát hiện ra bọn họ, cũng chẳng có ai có thể chia rẽ bọn họ.
Y sẽ không còn là một người cô độc nữa.
……
Đẹp đẽ biết bao.
Có một kỳ vọng điên cuồng như thế, sự đáp lại của Tịch Đình Vân đối với Hoắc Quyết càng lúc càng nhiệt tình, chủ động hôn hắn, chủ động phối hợp các loại tư thế, thậm chí chủ động để hắn tiến vào mình.
Sơn động nho nhỏ trở thành tổ ấm của hai người, ngay cả chuyện sống chết cũng bị đặt bên ngoài.
Đến ngày thứ sáu, quả cây chỉ còn lại hai trái.
Tịch Đình Vân nhìn thấy được, tâm tình của Hoắc Quyết hoàn toàn không tốt như mấy ngày trước.
“Thương thế của ngươi lành kha khá rồi.” Tịch Đình Vân ôm lấy hắn từ phía sau, đầu gối lên vai hắn, khẽ nói: “Ngươi có thể thử dùng khinh công đi lên.”
Hoắc Quyết nói: “Ta sẽ không để lại huynh một mình.”
Tịch Đình Vân dùng sức ôm chặt hắn, nhưng không hề phản bác.
Qua một lúc, Hoắc Quyết lại nói: “Chúng ta sẽ không chết tại nơi này.”
Ánh mắt Tịch Đình Vân lóe lên, không nói gì.
Đêm hôm đó, vẫn triền miên như trước.
Ngày thứ bảy, Tịch Đình Vân rửa mặt súc miệng như thường lệ xong, định hái trái cây ăn chung với Hoắc Quyết, lại nhìn thấy cửa động bất ngờ đong đưa một sợi dây thừng to bằng một cánh tay. Y chợt căng thẳng, nhanh chóng đứng dậy thò đầu ra ngoài.
Chỉ thấy trên đỉnh núi thấp thoáng có điểm đen đang cử động.
Dây thừng lay động lên xuống vài cái, dường như đang dò hỏi trong câm lặng.
Tịch Đình Vân đang còn do dự xem có nên đáp lại, liền nhìn thấy hai cánh tay từ hai bên eo vươn ra, một cánh tay ôm lấy y, một cánh tay kéo kéo dây thừng.
Tim Tịch Đình Vân trầm xuống.
Hoắc Quyết hôn lên mặt y một cái, “Thu dọn một chút đi, chúng ta phải đi rồi.”
Tịch Đình Vân không cử động đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng, dường như đã hóa thành tượng đá.
Hoắc Quyết cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Tịch Đình Vân hít một hơi thật sâu, khóe miệng từng chút một nhếch lên trên, đến tận lúc nét cười hoàn mỹ vô khuyết, mới chậm rãi xoay người, nói: “Vương gia bày mưu tính kế, tính toán không chút sai sót, Tịch Đình Vân tự thán không bằng.”
Đầu óc Hoắc Quyết dường như bị đập mạnh một đòn, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ta có thể giải thích.”
Tịch Đình Vân đi vào trong, bị Hoắc Quyết kéo lại.
“Quả thực ta biết trước có sơn động này, cũng từng sai người thăm dò đường trước đó, nhưng chỉ để làm đường lui, hoàn toàn không có ý định sử dụng.”
Tịch Đình Vân giằng cổ tay ra khỏi bàn tay Hoắc Quyết, “Tôi đi thu dọn đồ đạc.”
Hoắc Quyết hỏi: “Có cái gì để thu dọn?”
Sự nóng tính của Tịch Đình Vân dường như bị mài phẳng lời nói trước sau mâu thuẫn của hắn, nhịn một chút, mới lấy ra một vật từ trong đống tạp vật, đưa cho hắn, “Bạch ngọc dương chi thượng hạng, cho dù vương gia lần này không dùng tới, cũng có thể mang về, nói không chừng lần sau có cơ hội.”
Hoắc Quyết sững sờ nhận lấy đồ vật trong tay y, nhìn kỹ mới thấy đó là một cây ngọc thế. Hắn trước tiên là nghi hoặc, sau đó mặt chợt đỏ lên, phẫn nộ nói: “Huynh hoài nghi là do ta chuẩn bị sao?” (Ngọc thế: “sách-toi” làm bằng ngọc:v)
Tịch Đình Vân im lặng nhìn sắc mặt chợt biến của hắn.
Hoắc Quyết nói: “Ta căn bản không biết trong sơn động có cái này!” Nếu như biết, lại có khả năng không dùng sao?! “Ta đã nói, ta từ lúc bắt đầu không có ý định nhất định dùng đường lui này, càng không thể nào nghĩ xa đến vậy.”
Tịch Đình Vân cúi đầu thở dài.
“Huynh không tin ta?” Hoắc Quyết chau mày.
“Tôi tin ngài.” Từ vách núi xuống, y đã phát hiện ra rất nhiều điều trùng hợp và kỳ lạ, không phải chưa từng hoài nghi, nhưng y chôn những hoài nghi đó vào trong lòng, tự lừa mình dối người lấp thêm lớp đất dày, chỉ để duy trì tín nhiệm với Hoắc Quyết. Hiện tại, cuồng phong tập kích, đất dày sụp đổ, hoài nghi phá đất mà ra, sau này nhất định phát tán ra không thể thu thập lại. Cho dù y tin điều này rồi thì sao? Khoảng cách đã hình thành, không thể nào coi như không có chuyện gì, trở lại từ đầu.
Dây thừng trượt xuống một người, là Xá Quang.
Xá Quang nhảy xuống, đưa dây thừng cho Hoắc Quyết, “Vương gia, mọi việc làm theo đúng kế hoạch. Na Phi Long đã bị bắt, Huống Chiếu vẫn đang chạy trốn! Có điều Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất đã mộ binh xuất chinh, xem ra không lâu nữa sẽ có tin tức tốt.” Hắn thấy sắc mặt Hoắc Quyết không có chút gì là vui mừng, chỉ nhìn Tịch Đình Vân, không khỏi lo lắng hỏi, “Vương gia có phải cảm thấy chỗ nào không ổn không?”
Hoắc Quyết nhét dây thừng vào trong tay Tịch Đình Vân, ánh mắt của Xá Quang lập tức bị dẫn đi.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết ở cùng nhau lâu như vậy, tự nhiên biết hắn cố chấp đến mức nào, lúc này từ chối chưa chắc đã từ chối được, còn khiến Xá Quang hiếu kỳ, dứt khoát nói cảm ơn, nắm lấy dây thừng trực tiếp trèo lên.
Sơn động cách bờ vực không xa lắm, y chỉ trèo một lúc, liền được Dương Vũ Hi một tay kéo lên.
“Tịch đại nhân hy vọng vẫn khỏe?” Đại khái là hình thế Nam Cương đã tốt lên nhiều, tâm tình của Dương Vũ Hi cũng hết sức vui vẻ, nét cười càng thêm rạng rỡ hơn trước.
Tịch Đình Vân mỉm cười đáp lễ: “Đa tạ Dương tổng quản giúp đỡ.”
Dương Vũ Hi ôm quyền nói: “Nên cảm ơn Tịch đại nhân trong lúc hiểm nguy mà vẫn sát cánh cùng vương gia!” Nói thực, việc Tịch Đình Vân hoàn toàn đứng về phía Hoắc Quyết là điều ông ta không ngờ được, nhưng vẫn rất vui khi thấy vậy.
Tịch Đình Vân thản nhiên nói: “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của vương gia, Tịch mỗ chỉ là thực thi từng bước mà thôi.”
Ánh mắt của Dương Vũ Hi sắc bén đến thế nào chứ, tất nhiên nhìn ra sự xa cách của y, đang định xuất ngôn thăm dò, liền nhìn thấy Hoắc Quyết tung thân một cái nhảy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.