Xung Hỉ - Tú Sinh

Chương 100: Lưu dân




Đêm đó tình nhiệt như thế nào, Diệp Vân Đình không muốn hồi tưởng lại, chỉ cần thoáng nhớ tới thôi, tận sâu trong thân thể run rẩy tựa như tầng tầng thủy triều kéo đến, cơ hồ nhấn chìm y trong đó.
Y nghĩ lần đầu tiên của hai người, coi như không quá khó chịu, nhưng cũng sẽ không có nhiều vui thích.
Dù sao nam tử kết hợp là chuyện trái với lẽ thường, thân thể của nam nhân vốn không thích hợp hầu hạ. Thời điểm y quyết tâm quyết ý viên phòng với Lý Phượng Kỳ, ngoại trừ mong đợi mơ hồ ở ngoài, sâu trong nội tâm kỳ thực còn giấu một tia kiên quyết hiến tế. Y không mong đợi thân thể vui sướng, mà là tâm linh hoà hợp.
Nhưng y không nghĩ tới Lý Phượng Kỳ sẽ vì hắn làm như vậy. Hắn giống như một cây dây leo ôn nhu, chậm rãi quấn quanh y, giảm đau đớn xuống thấp nhất, nhưng lại dành cho y vui thích lớn nhất.
Diệp Vân Đình nằm ở trên giường, cánh tay che mắt, trên gương mặt vẫn còn ửng đỏ.
Lý Phượng Kỳ nghiêng người hôn nốt ruồi son đỏ tươi trên vành tai y, nói giọng khàn khàn: "Có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?"
Hắn nhớ nam tử kết hợp, người chịu đựng sẽ khó chịu hơn. Nếu nghiêm trọng còn có thể phát sốt đau bụng, nằm trên giường không nổi.
"Vẫn tốt..." Diệp Vân Đình lúc này vành tai cũng đỏ, vẫn không lấy cánh tay xuống, trầm giọng nói: "Vẫn còn hơi mệt một chút."
"Vậy ngươi ngủ thêm lúc nữa, ta sai Quý Liêm đi nhà bếp nhỏ, dặn dò nhà bếp hôm nay làm điểm món thanh đạm. Hôm nay bày cơm trong phòng." Hắn chỉ coi Diệp Vân Đình da mặt mỏng đang cậy mạnh. Hắn xoa eo cho y một lúc mới đứng dậy ra ngoài. Bước chân rất nhanh, mặt mang ý cười.
Chờ hắn đi ra ngoài, Diệp Vân Đình mới chậm rãi đứng dậy. Tối hôm qua Lý Phượng Kỳ rất ôn nhu, cho nên hôm nay hắn ngoại trừ có chút ê ẩm sưng phía sau, cũng không quá mức khó chịu.
Sau khi y rửa mặt thay quần áo, chậm rãi đi ra gian ngoài.
Lý Phượng Kỳ không nghĩ tới y đã đi ra, sắc mặt rất gấp gáp, cau mày muốn đến dìu y: "Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn một chút sao, sao lại đi ra?"
"..."
Thái độ bây giờ của hắn, như là đối xử với trân bảo dễ vỡ. Ngược lại khiến Diệp Vân Đình không được tự nhiên —— hắn như là chỉ lo người khác không thấy được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Vân Đình cự tuyệt hắn đỡ, ngồi xuống một bên khác. Rót cho mình chén nước trà nhuận cổ họng. Uống hết mới chậm rì nói: "Trong phòng ngộp, ta đi ra hóng mát một chút."
"?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày nhìn y, phát hiện sắc mặt y hồng hào, cũng không giống cậy mạnh, trong lòng có chút không thoải mái.
Đều nói lần đầu tiên của ban tử, bên chịu đựng khả năng sẽ không xuống được giường, nghiêm trọng còn có thể phát sốt, sao Diệp Vân Đình sắc mặt vẫn hồng hào, lại còn có thể đi lại xung quanh?
Rốt cuộc là Diệp Vân Đình thiên phú dị bẩm, hay là...hắn không đủ nỗ lực?
Vào giờ phút này, Vĩnh An vương trầm mặc sinh ra nghi vẫn sâu sắc đối với chính mình.
Diệp Vân Đình không biết suy nghĩ của hắn, chờ nhà bếp mang điểm tâm lên, sau khi hai người dùng qua, tinh thần y càng thêm tốt, chỉ là có chút lười biếng, đơn giản đặt bàn trà lên giường quý phi, dựa nửa người vào tính toán sổ sách.
——Vạn lượng vàng bỏ không kia, y phải tính toán thật tốt xem nên dùng như thế nào.
Lý Phượng Kỳ vốn muốn tiếp tục bồi y, nhưng Ngũ Canh lại đến thông báo, nói trên kinh truyền đến tin tức, các tướng lĩnh đang chờ hắn nghị sự, cho nên hắn chỉ có thể một mặt bình tĩnh đi tới chính đường nghị sự.
Trước khi rời đi, nhìn thấy Diệp Vân Đình chống khủyu tay rải da hổ lên bàn trà, tư thế thản nhiên, càng ngày càng nghi vấn vấn đề từ bản thân mình.
Nửa đường, hắn nhịn không được hỏi Ngũ Canh: "Ngươi cảm thấy khí sắc hôm nay của Vương phi thế nào?"
Ngũ Canh không rõ vì sao, nhớ lại một phen, cẩn thận nói: "Rất tốt...?"
Sắc mặt hồng hào, thần thái ôn hòa, vừa nhìn là biết tâm tình không tệ.
Lý Phượng Kỳ: "..."
Quả nhiên hắn còn chưa đủ nỗ lực, Ngũ Canh dĩ nhiên không nhìn ra Vương phi hôm qua động phòng với hắn!
Trong lòng hắn um tùm, nghĩ thầm qua hai ngày nữa, hắn phải nỗ lực hơn mới được.
Ngũ Canh trả lời xong, chỉ thấy trên mặt Vương gia một tầng ấm ức, tâm tình rõ ràng không tốt. Hắn mơ hồ cảm thấy được có liên quan đến câu trả lời của mình, nhưng vấn đề này không đầu không đuôi, hắn chỉ nghe lời đoán ý, không đoán được nguyên do. Cũng may rất nhanh hai người đã đến chính đường, hắn lặng lẽ thở phào, nghĩ thầm hôm nay Vương gia tâm tình không tốt, xem kẻ nào xui xẻo đụng phải hắn.
Chính đường, mấy vị tướng lĩnh tụ hội.
Lý Phượng Kỳ đến sau, mấy người đứng dậy chắp tay hành lễ, nói đến chính sự.
Chu Văn trình lên một phong thư, nói: "Thám tử đến báo, Kiềm Trung và Lê Châu phát sinh phản loạn. Mấy vạn lưu dân khởi nghĩa vũ trang, tàn sát huyện nha, cướp kho lúa. Sau khi tin tức truyền ra, Phàn Châu to như vậy cũng lục tục có lưu dân hô ứng, khởi nghĩa vũ trang."
Kiềm Trung và Lê Châu thuộc Niết Dương, Niết Dương vốn doThẩm gia trấn thủ. Mà đại đô đốc Thẩm Trọng Dư từ sau chiến dịch ở Tạo Hà vẫn luôn trú tại kinh thành. Niết Dương vốn là thế yếu, hiện không có người trấn giữ, gặp tình huống lưu dân khởi nghĩa, trận tuyến lập tức rối loạn. Mấy huyện thành liên tiếp bị công hãm nhưng không có quân đội vào trấn áp. Cho nên lưu dân tán loạn rất nhanh đã tập hợp lại trở thành một thế lực khổng lồ.
*sông tên là Tạo Hà đấy ạ, nhiều chương trước tui ngẫu hứng gọi là Mặc Thủy theo dịch nghĩa, nhưng như thế thì không đúng phiên âm vì nó là tên riêng:(( Tạo là đen, mặc nên tôi để nó là Mặc Thủy đó. Tui sẽ quay lại fix các chương trước:((
Chờ tin tức truyền tới kinh thành, Thẩm Trọng Dư vội vàng chạy về Niết Dương, nhưng lúc này lưu dân đã có khoảng mười vạn người, có lương thực, cũng có lãnh địa.
Sau khi tin tức ở Niết Dương truyền đi đã truyền cảm hứng, cổ vũ cho lưu dân ở khắp Bắc Chiêu rục rà rục rịch nổi dậy. Có khi là khởi nguồn từ quân khởi nghĩ ở Niết Dương, cũng có nơi trực tiếp đứng dậy đấu tranh, có không ít thế lực địa phương.
Ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, cảnh nội Bắc Chiêu loạn lạc.
"Bây giờ bên trong quân khởi nghĩa đều đang đồn thiên tử ngu ngốc vô năng, bão tuyết trăm năm mới gặp này chính là ông trời đang trừng phạt." Dương Bất Vĩ thần sắc phấn chấn nói: "Đây là cơ hội của chúng ta, ta có thể dựa vào chuyện này mà đốt thêm nhóm lửa."
Dương Bất Vĩ nói ra nỗi lòng của các tướng lĩnh, những năm này bọn họ vẫn cảm thấy Vương gia vì tiểu hoàng đế hy sinh quá nhiều, khi đó Vương gia và hoàng đế huynh đệ tình thâm, bọn họ không tiện nói gì. Nhưng bây giờ tiểu hoàng đế động thủ, bọn họ đương nhiên không cam lòng ngồi chờ chết, trong lòng bọn họ, với công huân của Vương gia, ngôi vị hoàng đế không phải là không ngồi được.
Chu Văn cũng đồng ý nói: "Chúng ta trong bóng tối đẩy một cái, để những lưu dân này đánh tới kinh thành, chờ lưu dân tiến đánh hoàng cung, chúng ta danh chính ngôn thuận xuất binh bình loạn."
Tiêu Tác suy nghĩ sâu hơn một chút: " Ân gia có lẽ cũng đang ngồi trên núi chờ hổ cắn xé nhau, trước tiên cần phải nghĩ biện pháp lôi Ân gia xuống nước."
Phải quấy thành một ao nước đục, bọn họ mới có thể đục nước béo cò.
Những tướng lĩnh này từng người phát biểu ý kiến của mình, kịch liệt thảo luận một trận, mới phát hiện Lý Phượng Kỳ chậm chạp chưa nói gì.
"Vương gia chẳng lẽ còn lo lắng tình cảm huynh đệ với tiểu hoàng đế kia?" Dương Bất Vĩ thấy thế nói.
Dường như đã nín nhịn quá lâu, nên ngữ khí của hắn có chút trùng xuống. Chờ sau khi lời nói ra khỏi miệng mới ý thức được chính mình đi quá giới hạn, hắn cúi đầu che đậy thần sắc, nói chậm lại: "Vương gia trọng tình trọng nghĩa là chuyện tốt, nhưng vị kia cũng không phải là người niệm tình cũ, Vương gia nhất thời nhẹ dạ, nuôi hổ thành nạn."
Lý Phượng Kỳ nhìn chằm chằm, không bỏ lỡ sự không cam lòng trong đôi mắt y.
Lúc trước khi hắn chưa trở mặt với Lý Tung, Dương Bất Vĩ cũng hay nói với hắn như vậy. Lúc đó hắn chỉ nghĩ Dương Bất Vĩ suy nghĩ cho hắn, tuy rằng có chút cực đoan, nhưng cũng không phải là tội lớn, nên chỉ hời hợt trách móng vài câu.
Nhưng sau khi hắn biết đời trước y phản bội mình, hắn nhìn y, liền phát giác ra rất nhiều chuyện trước nay chưa từng chú ý.
Dã tâm của Dương Bất Vĩ, so với suy nghĩ của hắn lớn hơn rất nhiều.
Y không thể chờ đợi được nữa muốn góp công lao phò trợ, từ đầu tới cuối, không phải vì thấy hắn bị đối xử bất công, mà là vì dã tâm của mình lót đường.
Lý Phượng Kỳ giấu ý lạnh trong mắt, trầm giọng nói: "Ý của các ngươi ta hiểu rõ, nhưng thay vì chờ người dân tiến tới tấn công kinh thành, không bằng chúng ta chủ động xuất kích."
"Nhưng như vậy, sợ là Vương gia khó chiếm đại nghĩa." Chu Liệt do dự nói.
Việc hành quân đánh trận này, tùy tiện xuất quân đã là mang tiếng. Xuất binh bình loạn và khởi binh phản loạn, nhìn không sai biệt lắm, những ở giữa cách nhau một cái rãnh trời..
Nếu trên lưng bọn họ mang danh loạn đảng, chỉ sợ giống như Ân gia bây giờ, văn nhân dùng ngòi bút làm vũ khí và nước bọt của người trong thiên hạ đều có thể nhấn chím bọn họ
"Ta có biện pháp của mình." Lý Phượng Kỳ nhìn liếc qua mấy người, nói: "Việc lưu dân, các ngươi không cần nhúng tay. Ngồi xem lưu dân lớn mạnh, cũng không có ích với chúng ta."
Nếu hắn có ý định ngồi lên đế vị, bây giờ ngồi nhìn lưu dân lớn mạnh, không khác nào quạt gió thổi lửa cho một thế lực khổng lồ chống đối mình.
Lưu dân là đám người ô hợp, nhưng tập hợp cả một đám người ô hợp, cũng có lật đổ thế lực càn khôn.
Đám tướng lĩnh thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, đè xuống sốt sắng trong lòng, chắp tay thưa vâng. Chỉ có trong mắt Dương Bất Vĩ xẹt qua một tia phẫn uất.
Lại một lần nữa, Vương gia rõ ràng có thể quả quyết lĩnh binh sát phạt, nhưng lại thể hiện sự do dự thiếu quyết đoán, không muốn tiến lên.
Bàn tay giấu trong ống tay áo nắm thành quyền, ánh mắt Dương Bất Vĩ lóe lên, xem ra hắn phải nghĩ biện pháp đẩy một cái mới được.
Lý Phượng Kỳ không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của y, hắn lạnh lùng cong môi, trở về sân sau liền sai Ngũ Canh yên lặng kêu huynh đệ Chu Liệt và Tiêu Tác đến đây.
"Vương gia còn chuyện gì quên chưa nói sao?" Chu Liệt sờ đầu, sao vừa mới tản đi đã kêu bọn họ đến đây?
"Cứ đi sẽ biết." Tiêu tác khoát tay cười haha, thân hình gầy nhỏ hơi cong, không có nửa phần lệ khí của võ tướng.
Ba người mang theo nghi tiến vào thư phòng, thấy không chỉ có Vương gia, ngay cả Vương phi cũng ở đây.
Chu Liệt không cảm thấy kinh ngạc, nhưng Chu Văn và Tiêu Tác lại kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, có thể đoạt được đồ từ tay Ân gia, vị Vương phi này cũng là người không tầm thường. Vương gia để Vương phi tham dự nghị sự cũng là chuyện thường.
Người đến đông đủ, Lý Phượng Kỳ mới không nhanh không chậm nói: "Gọi các ngươi đến đây là có vài chuyện muốn các ngươi đi làm."
Ba người nghe vậy sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe.
"Việc của Tiêu Tác, ngươi tìm một cái cớ thay ta đến kinh thành, điều tra lại một chuyện xưa." Lý Phượng Kỳ giao ra một phong thư cho hắn.
Tiêu tác nhận thư mở ra nhìn, thấy nội dung trong thư, thần sắc hơi kinh hoàng, sau đó rất nhanh thu lại: "Thuộc hạ sẽ không làm nhục sứ mệnh."
"Còn hai huynh đệ các ngươi..." Lý Phượng Kỳ nhìn về phía huynh đệ Chu Liệt, gõ bàn một cái nói: "Những ngày sắp tới, các ngươi phối hợp với Vương phi, nghĩ biện pháp tận lực câu kéo lưu dân ở khắp các nơi tới đây."
Đây là sau khi trở về hắn đã thương nghị kế sách cùng Diệp Vân Đình.
Lúc trước đề nghị của Dương Bất Vĩ không phải không được, nhưng đặt ra trước mặt họ còn có một con đường đơn giản hơn rất nhiều, để cho Lý Tung tự mình đưa ra, sẽ tránh khỏi những trường hợp đáng tiếc.
Từ sau khi Hàn Thiền ra tay muốn lật lại bản án của Triệu gia, Lý Phượng Kỳ đã nghi ngờ thân phận của hắn và cũng có suy đoán mơ hồ với thân phận của chính mình.
Chỉ là tất cả những thứ này đều là suy đoán mà chưa có chứng cớ đầy đủ để chứng thực, chuyện năm xưa hắn cũng biết rất ít nên mới lệnh cho Tiêu Tác thay hắn trở lại kinh thành tìm kiếm chứng cứ. Thời gian đã qua nửa tháng, bây giờ vụ án Triệu gia cũng gần có kết quả, nếu suy đoán của hắn là thật thì có thể tiếp tục đi nước cờ kế tiếp.
Về phần câu kéo lưu dân, là do Diệp Vân Đình đề xuất.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Nếu cứ mặc kệ các lưu dân châm lửa chiến tranh, sau này chính Lý Phượng Kỳ ngồi lên ngôi vị hoàng đế sẽ phải tiếp nhận Bắc Chiêu trăm ngàn lỗ thủng.
Dân chúng là nền tàng của quốc gia, nếu nền tảng bất ổn, quốc gia sẽ không còn là quốc gia.
Chẳng bằng thừa dịp bây giờ vừa mới manh nha, chiêu mộ những lưu dân không còn đường sống này đến dưới trướng của mình.
Một là có thể tránh chiến tranh, tránh khỏi tình cảnh sinh linh lầm than. Thứ hai là có thể mượn cơ hội làm lớn mạnh binh lực Bắc Cương, thứ ba là chiếm lấy đại nghĩa, sớm tạo thanh thế.
Như vậy một mũi tên trúng mấy con chim, so với ngồi xem chiến loạn nổi lên khắp nơi, dân chúng lầm than còn mạnh hơn nhiều.
"Nhưng chiêu mộ nhiều lưu dân như vậy, chúng ta phải sắp xếp như thế nào?" Chu Liệt cũng cảm thấy được hành động này vừng vàng ổn thỏa hơn, nhưng lưu dân quá nhiều, sắp xếp thế nào cũng là vấn đề.
Nếu có phương án sắp xếp, ai cúng sẽ không nguyện ý nhìn đám lưu dân kia chết đói.
"Mỏ vàng ở Chu Câu trấn, quặng sắt ở Ngộ Châu không phải đang thiếu nhân thủ khai thác sao?" Diệp Vân Đình nói ra ý nghĩ của mình: "Chiêu mộ lưu dân, đương nhiên không thể nuôi không, lưu dân có tay có chân, chúng ta chỉ cần cung cấp cho bọn họ con đường mưu sinh là được."
Y đã từng chung sống với lưu dân trong sơn trại ở Ký Châu, đương nhiên cũng hiểu bọn họ hơn..
Ngoại trừ cực ít người có dã tâm, phần lớn lưu dân, không phải thực sự bức ép con đường sống sẽ không chọn con đường cực đoan. Chỉ cần cho bọn họ một biện pháp mưu sinh, bọn họ so với người bình thường càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại.
Chu Liệt vỗ tay một cái, mắt lộ vẻ bừng tỉnh. Thậm chí trong lòng đã có thêm vài ý nghĩ, hắn không thể chờ đợi được nữa nói: "Ta lúc trước nghĩ mãi không ra, làm như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều công phu."
Không chỉ mỏ vàng và quặng sắt cần người khai thác, còn có tường thành ở cực bắc cũng cần người đến bảo vệ. Lúc trước những chuyện này đều để cho lao dịch làm, nhưng bây giờ tình huống thế này, nếu cứ tiếp tục để bọn họ làm lao dịch, không khách nào bức bách dân chúng vào tử lộ. Nhưng nếu gọi được đám lưu dân tới đây, nếu có thể cho họ một con đường sống, cũng có thể giải quyết được vấn đề không đủ nhân lực.
*lao dịch: lao động không công
Về vấn đề tiền công, bọn họ bây giờ có một mỏ vàng và một quặng sắt, chắc chắn sẽ không thiếu tiền.
Chu Liệt vô cùng phấn khích thầm nghĩ.
Đình Đình:???? (Đây là lời của tác giả đó)
————————
Hết chương 100.
27/07/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.