Ngoại thành.
Dân chúng tập hợp tại đạo trường, yên lặng tụng kinh cầu khẩn. Những tiếng tụng kinh trầm thấp hòa vào nhau, cộng hưởng thành một con sóng lớn hùng vĩ, lộ ra vẻ trang nghiêm.
Từ sau khi quyết định sống chết cùng Vị Châu, những người dân này vẫn luôn yên tĩnh ngồi tại chỗ cầu khẩn. Trong lòng còn hy vọng, ngóng trông Vĩnh An vương có thể đánh đuổi man tử Tây Hoàng. Nhưng nếu thật sự thất bại, bọn họ sẽ dùng mạng mình liều chết với Tây Hoàng.
Lần này chờ đến khi ánh mai xuất hiện phía chân trời.
Tiếng kèn lệnh cao vút vang vọng trên nền trời Vị Châu, bách tính sắc mặt chấn động —— thanh âm này tượng trưng cho thắng lợi.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía thành Vị Châu, cửa thành từ từ mở ra, một đám người từ trong thành đi ra, người cầm đầu mặc áo giáp màu đen huyền, sát khí rất nặng, chính là Vĩnh An vương.
"Là Vĩnh An vương!"
"Thắng rồi!"
"Chúng ta thắng rồi."
Tiếng hoan hô như nước thủy triều vang lên, bách tính ngồi bất động một đêm, tứ chi đã cóng đến tê dại nhưng không để ý tới khó chịu trên người, họ đỡ nhau lảo đảo đứng lên, trên mặt là niềm vui sướng.
Lý Phượng Kỳmang người đến xếp thành một hàng ở cửa thành, Khương Thuật tiến lên phía trước nói: "Mười vạn quân Tây Hoàng đã bị diệt sạch, Vị Châu đại thắng, bây giờ trong thành bị chiến loạn ảnh hưởng, hơi tổn hại một chút..." Nói tới chỗ này hắn dừng, nói "một chút" thật sự là có chút che giấu lương tâm, man tử Tây Hoàng đốt nhà giết người cướp giật quen rồi nên không hề thương tiếc phòng ốc trong thành, vừa tiến vào đã bắt đầu phóng hỏa, tuy đã dập lửa đúng lúc nhưng cũng tổn hại không ít. Ngay cả phủ đô đốc cũng bị chiến loạn ảnh hưởn..
Bất quá nghĩ đến bây giờ bọn họ có hai quặng mỏ chống lưng, hắn hắng giọng một cái, tự tin trở lại: "Sau khi mọi người trở về thành, nếu trong nhà có phòng ốc bị tổn hại thì đến nha môn đăng ký, sau khi chúng ta kiểm chứng sẽ đền bù tiền bạc để các ngươi tu sửa.."
Hắn nói qua tình hình trong thành để những người dân này chuẩn bị tâm lý, miễn cho sau khi trở về thấy hiện trạng thành Vị Châu lại bị chấn kinh.
Tối hôm qua trong thành diễn ra cuộc tàn sát, tới bây giờ mùi máu tanh cũng chưa tản đi.
Dân chúng nghe nói không chỉ đánh thắng trận, còn giết sạch mười vạn nhân mã Tây Hoàng, tuy rằng bọn họ không hiểu việc đó đại biểu cho điều gì, nhưng không cách nào ngăn cản bọn họ kích động vui sướng. Người nào còn quan tâm phòng ốc còn nguyên vẹn hay không, có người lớn tuổi hơn nhớ lại những ngày chịu khổ dưới móng ngựa Tây Hoàng, hai mắt đã rớm rớm..
Sau khi Khương Thuật và Chu Liệt an bài xong, người dân ngoài thành lần lượt trở về.
Chờ bách tính đi rồi, Lý Phượng Kỳ mới xuống ngựa, nhanh chân đi về hướng tế đàn.
Nơi đó, Diệp Vân Đình và lão Vương phi đang lẳng lặng đứng chờ.
"Mẫu thân." Lý Phượng Kỳ trước tiên hành lễ với lão Vương phi, sau đó liền nhìn về phía Diệp Vân Đình, ánh mắt hai người yên lặng giao nhau.
"Ta hơi mệt rồi, trở về nghỉ trước." Lão Vương phi nhìn vẻ mặt hai người, ánh mắt từ ái, không kẹp ở giữa cản trở phu phu hai người, kêu Ỷ Thu đỡ mình vào trong xe ngựa.
Lý Phượng Kỳ nhìn đôi môi khô nứt của thanh niên, bàn tay xoa gò má của y, thấp giọng nói: "Khổ cực ngươi rồi, có mệt không?"
"Mệt." Diệp Vân Đình không cậy mạnh, lo lắng một đêm, trước mắt chỉ thấy mờ mờ, tiếng nói cũng khô khốc.
"Ta đưa ngươi trở lại." Lý Phượng Kỳ nói xong, nhéo nhéo eo y, ôm người lên ngựa.
Diệp Vân Đình tuy rằng thon gầy, nhưng vóc dáng cao, nên cũng không tính là nhẹ. Nhưng y ở trên tay hắn, thật giống như nhẹ không trọng lượng.
"Ngươi nghỉ ngơi đi." Lý Phượng Kỳ đặt y ngồi xuống, áp người vào ngực mình, lấy áo choàng bao lấy toàn bộ người y.
Trước mắt bỗng tối sầm, Diệp Vân Đình bị áo choàng bọc lại. Trong không gian chật hẹp ngăn cách với bên ngoài, ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng, chỉ còn tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực Lý Phượng Kỳ.
Từng nhịp từng nhịp, vững vàng mà mạnh mẽ.
Thật giống như con người hắn, như núi cao nguy nga, trầm ổn tin cậy và không thể phá vỡ.
Diệp Vân Đình hít sâu một hơi, trong mũi tràn đầy hơi thở thuộc về hắn, mí mắt y rũ xuống, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong cảm giác an tâm.
Lý Phượng Kỳ khống chế tốc độ, chậm rãi trở về.
Chu Liệt đi phía sau nhìn thấy Quý Liêm còn sót lại, ai một tiếng, dáng vẻ "Thật đáng thương nhưng không nên đau lòng quen là được" nói với hắn: "Xem ra xe ngựa kia chuẩn bị cho ngươi rồi."
—— thời điểm bọn họ ra khỏi thành dẫn theo hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho lão Vương phi, còn có một chiếc vốn để cho Vương phi, nhưng hiện tại xem ra là chuẩn bị cho tiểu thư đồng của Vương phi.
Quý Liêm gãi đầu một cái, "Ồ" một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhanh chóng lên xe ngựa.
Tốc độ xe ngựa còn nhanh hơn tốc độ của Lý Phượng Kỳ, khi đi ngang qua hắn, Quý Liêm nằm nhoài trên cửa xe ló đầu nhìn ra phía ngoài, thấy Lý Phượng Kỳ cúi đầu, sắc mặt vô cùng ôn nhu.
Hắn thả xuống mành ngồi trở lại, nghĩ thầm không uổng công thiếu gia ngày hôm qua phải tốn sức như vậy.
Sau khi Lý Phượng Kỳ trở về sân sau phủ đô đốc, thấy Diệp Vọng mặc áo giáp hùng hổ chạy tới, trên mặt hắn có thêm hai vết thương, cánh tay trái treo trước ngực, bước đi có chút khập khễnh, thương tổn không ít, nhưng không tính là nghiêm trọng. Trên gương mặt bẩn bụi có nét vui sướng,
Chạy tới gần, hắn muốn mở miệng gọi người, lại bị Lý Phượng Kỳ nhìn một cái kêu ngừng.
"Y đang ngủ, có chuyện gì lát nữa rồi nói."
Diệp Vọng trầm thấp "Ồ" một tiếng, kìm nén vui vẻ trong lồng ngực, nhìn Lý Phượng Kỳ ôm người vào nhà.
"Đã tới chưa?" Diệp Vân Đình ngủ không sâu, thời điểm Lý Phượng Kỳ đặt y lên giường, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầu bầu hỏi một câu, tay vẫn nắm góc áo Lý Phượng Kỳ không thả.
Thật dính người.
Lý Phượng Kỳ nhìn cái tay đang cầm góc áo mình, trong lòng nghĩ như vậy.
"Phải, ngủ tiếp đi. Ta ở đây với ngươi."
Tựa hồ lời này khiến y an tâm, Diệp Vân Đình mơ hồ không rõ "A" một tiếng, sau đó ngủ thiếp đi.
Y quá mệt mỏi.
Tinh thần căng thẳng một đêm, sau khi gặp được Lý Phượng Kỳ liền đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
Lý Phượng Kỳ an vị bên giường trông coi y, chờ sau khi y ngủ say mới nhấc ống quần y lên kiểm tra thương thế trên đầu gối. Khi đi đón người, hắn nghe Khương Thuật nói, Diệp Vân Đình phải làm gương cho mọi người nên quỷ trên tế đàn cả một đêm.
Ống quần cuốn lên lộ ra phần đầu gối ứ thâm, nhìn mà thấy giật mình, xuống thêm chút nữa, toàn bộ cẳng chân do quỳ lâu mà hơi phù.
Da Diệp Vân Đình rất trắng vậy nên máu tím đen ứ đọng trên đùi hắn nhìn rất sợ, Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng xoa bóp lại nghe thấy người đang ngủ say khẽ hừ một tiếng, hắn nhất thời không dám động, nhẹ nhàng kéo ống quần xuống.
Thôi, trước hết để cho y ngủ ngon giấc.
*
Chờ sau khi Diệp Vân Đình tỉnh lại, sắc trời đã gần hoàng hôn.
Lý Phượng Kỳ vẫn ngồi bên giường xem công văn, lông mày thon dài hơi nhăn, dường như không quá vui vẻ, nhưng sau khi phát hiện ánh mắt của y, ánh mắt không vui hóa thành ôn nhu.
"Tỉnh rồi? Muốn tắm trước hay dùng cơm trước?"
Diệp Vân Đình bình tĩnh nhìn hắn vài lần, chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện tay mình vẫn còn siết chặt góc áo hắn. Y bừng tỉnh minh bạch tại sao Lý Phượng Kỳ vẫn ngồi bên giường xem công văn.
"Trước tiên... tắm rửa." Ở bên ngoài thành hứng gió lạnh cả đêm, bây giờ y chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng, xua đi hàn ý trong xương cốt.
"Ta chuẩn bị nước nóng." Lý Phượng Kỳ nghe vậy ôm ngang người y lên, bước về phía phòng tắm.
Diệp Vân Đình cả kinh, hai tay theo bản năng vòng lấy cổ hắn, vàng tai nóng đỏ: "Ta có thể tự mình đi."
"Chân ngươi có thể đi sao?"
Nghe hắn nói thế, Diệp Vân Đình mới phát hiện cảm giác cắn cứng đau nhức trên đùi, quả thật có chút khó chịu, nhưng không đến nỗi không thể đi.
Nhưng... được ôm đi cũng không có gì.
Y mím môi không nói gì nữa, tùy ý để Lý Phượng Kỳ ôm vào phòng tắm.
Lý Phượng Kỳ biết thói quen của y nên đã sớm bảo hạ nhân chuẩn bị nước nóng, ôm người đi qua, thay y cởi bớt xiêm y, đặt người trong thùng nước tắm: "Ngươi ngâm mình một chút, cần thêm nước thì nói với ta."
Hắn canh giữ cách đó không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn người trong thùng nước tắm, hoàn toàn không cảm thấy mình đoạt việc đun nước nóng của hạ nhân có gì không đúng.
Diệp Vân Đình ngâm mình vào trong nước, hai má bị hơi nước hun hồng: "Ồ."
Sau khi "Ồ" xong, lại thấy hắn còn chưa cởi áo giáp, rõ ràng vì trông coi y mà còn chưa tắm rửa, liền do dự nói: "Ngài có muốn cùng ngâm mình với ta không?"
"..."
Không ngờ ty sẽ nói lời câu nhân như vậy, ánh mắt Lý Phượng Kỳ ánh mắt nhìn qua mặt nước trong suốt, mơ hồ nhìn thấy sắc xanh dưới nước, kìm nén nói: "Chân ngươi bị thương, hôm nay buông tha cho ngươi." Nói xong tựa như cảm thấy không cam lòng, lại bổ sung: "Ngày sau ta bù đắp lại."
Diệp Vân Đình: "... Nga."
Y không nói, y chỉ đơn thuần muốn Lý Phượng Kỳ tắm cùng,nhưng trong đầu người này hiển nhiên toàn chứa đựng chuyện không đứng đắn.
Thêm ba thùng nước nóng, ngâm mình khoảng hai khắc đồng hồ, Diệp Vân Đình mới cảm thấy chính mình sống lại.
Lý Phượng Kỳ lấy khăn vải lớn lau khô thân thể cho y, đổi sang trung y mềm mại sạch sẽ, sau đó ôm y trở về phòng ngủ, nhét vào trong chăn.
Trên bàn trong phòng có thêm hai bình sứ do Lý Phượng Kỳ gọi người đưa tới, hắn cầm lấy bình sứ, ngồi ở bên giường, kéo ống quần y lên thoa thuốc: "Vết màu ứ đọng trên đùi phải xoa bóp nhiều mới đỡ, sẽ hơi đau một chút."
"Vâng, ta có thể chịu được." Diệp Vân Đình rơi vào chăn bông mềm mại, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn hắn, đôi chân thon dài thẳng tắp đặt trên đùi Lý Phượng Kỳ, ống quần cuốn cao, ngón chân xấu hổ co ro.
Lý Phượng Kỳ nhịn không được nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngón chân y, đổi lấy một cái đạp nhẹ, sau đó cười nhẹ một tiếng, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa: "Đau quá thì không cần nhịn, ta... tận lực nhẹ một chút."
Nói xong lòng bàn tay hắn khống chế lực đạo, cẩn thận xoa bóp vùng máu ứ đọng trên chân y.
Chờ bôi thuốc xong hai chân, Lý Phượng Kỳ lại thay y ấn nhẹ huyệt vị trên cẳng chân và trong lòng bàn chân để đả thông kinh mạch, sau đó lau tay sạch sẽ hỏi: "Đói bụng chưa? Ta kêu người bày cơm?"
"Có chút." Diệp Vân Đình thành thực gật đầu.
Y ngồi ở trên giường, chỉ mặc trung y rộng rãi, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, khuôn mặt tuấn mỹ, cả người nhìn vừa lười biếng vừa mềm mại, ánh mắt nhìn về phía hắn lưu luyến và ỷ lại.
Lý Phượng Kỳ bị nhìn đến rung động, hận không thể ôm người tới trên đùi, bưng một bát cơm đút cho y ăn từng miếng một.
Diệp Vân Đình không biết suy nghĩ trong lòng hắn, lúc ăn cơm chỉ cảm thấy ánh mắt Lý Phượng Kỳ nhìn mình có chút...yêu thương quái dị?
"..." Y cho rằng mình nghĩ nhiều quá thôi.
Hết chương 106.