"Chuyện này có thật nhiều lỗ hổng." Lý Phượng Kỳ nghe xong, trầm tư một lát nói.
Tỷ như Diệp Tri Lễ là Tề quốc công, muốn cưới vợ bé thì có thể quang minh chính đại nạp thiếp, cần gì phải lén lén lút lút nuôi ngoại phòng? Năm đó Vương thị gả vào quốc công phủ xem như là gả cao, Vương gia không được tính là nhà cao cửa rộng, Diệp Tri Lễ không cần kiêng kỵ Vương thị mà không thể nạp thiếp.
Còn nữa chính là Vương thị và Hạ phu nhân trước sau có thai, Hạ phu nhân sinh xong hài tử liền mất tích, Vương thị vừa vặn khó sinh sinh ra một tên tử thai, nếu trùng hợp như vậy, không tránh khỏi quá trùng hợp. Hơn nữa theo như n Hồng Diệp nói, sau khi Vương thị khó sinh, trong phủ quốc công thay đổi một nhóm người, nếu làm như thế, chắc chắn là đang sợ sệt chuyện gì nên mới tận lực phân tán hết lão nhân trong phủ.
Hơn nữa Vương thị bỏ mình, Diệp Tri Lễ nếu muốn tái giá, không có con trưởng đích tôn mới là tốt nhất. Nhưng hắn lại tình nguyện ngày sau cho dù tái giá cũng phải ghi tên Diệp Vân Đình dưới danh nghĩa Vương thị, làm con trưởng đích tôn. Giả như hắn yêu thương Diệp Vân Đình sâu đậm, ngày sau để y kế thừa tước vị thì làm vậy còn nghe được, nhưng hắn cũng đối xử với Diệp Vân Đình không tốt. Những chuyện này có chút mâu thuẫn.
Còn vị Hạ phu nhân kia, nếu chỉ là một ngoại phòng bình thường, sao Diệp Tri Lễ lại giấu đến mức gió thổi không lọt? Ngay cả lão nhân trong quốc công phủ chỉ biết mỗi họ. Như là Diệp Tri Lễ tận lực ẩn giấu thân phận đối phương.
Diệp Vân Đình cũng nghĩ đến những chuyện này, y cụp mắt nói: "Thân phận mẹ đẻ của ta, còn có cái chết của Vương thị, đều có vấn đề."
"Hơn nữa... ngài còn nhớ ta trong ôn tuyền trang tử ta vô ký phát hiện ra vài quyển sách du ký?" Diệp Vân Đình do dự nháy mắt, chậm rãi nói: "Lúc đó trong trang tử ta tìm được một ít sách cũ, trong đó có một quyển Nam Việt du ký, người viết là một cô gái, bên trong nhắc tới nàng có một vị bạn tốt kiêm huynh trưởng tên là Ngọc Đàn, cũng ở kinh thành."
Danh tự Ngọc Đàn này không kỳ lạ, nhưng nếu dùng cho nam tử thì vô cùng hiếm thấy. Nhưng nhũ danh của Diệp Tri Lễ, lại gọi là Ngọc Đàn.
Tuổi tác, nhũ danh, địa điểm đều giống nhau, rất khó không khiến người liên tưởng.
"Trang tử ôn tuyền kia vốn là của Nhữ Nam Hạ gia, Nam Việt du ký kí cũng có thể là do tiểu thư Hạ gia lưu lại." Lý Phượng Kỳ nói: "Nếu như Hạ phu nhân kai thật sự là Hạ gia tiểu thư, vậy mọi chuyện đều hợp lý."
Nhữ Nam Hạ gia năm đó vì cấu kết Nam Việt, tư thông với địch phản quốc bị chém đầu cả nhà, nam nhân giết sạch, nữ nhân xung làm quan nô. Nếu Diệp Tri Lễ có giao tình với Hạ gia tiểu thư, lén lút giấu người thành ngoại phòng, vậy chuyện hắn nhọc lòng giấu Hạ phu nhân có thể hiểu được.
Chỉ là Hạ phu nhân đột nhiên biến mất, Vương thị khó sinh qua đời, Diệp Tri Lễ đưa Diệp Vân Đình làm con trưởng đích tôn, vẫn có điểm đáng ngờ.
Diệp Vân Đình rũ mắt, tâm sự nặng nề.
"Ta phái người đi thăm dò quan hệ của Diệp Tri Lễ và Hạ gia." Đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện xưa đều bị vùi lấp bởi thời gian trong, nhưng nếu hữu tâm thăm dò, vẫn có thể tìm ra manh mối.
Diệp Vân Đình trầm thấp "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn rầu rĩ không vui.
Lý Phượng Kỳ biết y biết chuyện mẹ đẻ là một người khác, nhất định tâm tình phức tạp, không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay y, gọi Ngũ Canh rới, để hắn chuyển thu cho Tiêu Tác, bảo hắn điều tra thêm chuyện xưa của Hạ gia.
***
Mùa xuân năm nay qua nhanh, đảo mắt đã đến nguyên tiêu.
Bởi vì chiến sự, giao thừa thành Vị Châu hay Tết xuân đều qua đi vội vàng, vẫn chưa ăn mừng. Bây giờ đại địch Tây Hoàng đã lui, nên Tết nguyên tiêu mọi người rạo rực bày tiệc lớn.
Phòng ốc bị tổn hại do chiến sự cũng đã được tu bổ lại, vết máu trên đường phố, trên tường đã được rửa sạch. Phường may mặc hoạt động trở lại, ngoại thành cũng đang trong quá trình xây dựng.
Diệp Vân Đình và lão Vương phi thương nghị, thời điểm Tết nguyên tiêu bày tiệc trong phủ, mời tướng lĩnh, quan viên Vị Châu và gia quyến đến ăn mừng.
Chiến sự mới vừa qua, về công luận công ban thưởng, về tư, cũng phải khao thưởng tướng lĩnh và quan lại. Vì vậy để tổ chức tiệc Tết nguyên tiêu mà toàn phủ nháo nhào cả lên.
Chu Liệt cầm thiếp mời, gương mặt mừng rỡ: "Phủ đô đốc này đã bao giờ bày ra một bữa tiệc hẳn hoi? Quả nhiên là Vương phi thương cảm chúng ta."
Khương Thuật cũng vui vẻ: "Lần trước không thể chuốc say Vương gia, lần này phải tăng sức."
Đây là một con sâu rượu, nhiều năm qua mục đích vẫn là dùng rượu hạ gục Vĩnh An vương, nhưng đáng tiếc vòng đi vòng lại vẫn là tự mình gục trước.
"Đáng tiếc Tiêu tác không có ở đây." Chu Văn thở dài nói.
Dương Bất Vĩ bên cạnh nhìn thiếp mời không nói lời nào, ánh mắt lộ ra khinh bỉ. Không hổ là hậu viện đi ra, mấy thủ đoạn lung lạc lòng quân này đúng là không thiếu. Nhưng trong lòng hắn biết hiện tại mấy vị tướng lĩnh này đều rất kính nể Diệp Vân Đình, cho nên hắn cũng không tự tìm khó chịu, phất vạt áo đứng dậy rời đi.
"Không phải vẫn còn ghi hận chứ?" Chu Liệt nháy mắt với hai người kia, bĩu môi nhìn Dương Bất Vĩ, chà tay nói: "Trước đây không nhìn ra lòng nhỏ như vậy"
Khương Thuật cũng thở dài một hơi: "Ai biết được." Vừa nói vừa chà một tiếng, nói: "Mặc kệ hắn, chờ hắn nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Bây giờ trong thành dù là quan viên hay bách tính đều vô cùng kính yêu Vương phi. Không chỉ có thể cướp được mỏ vàng, còn có thể mở phường may, hơn nữa trong đêm giao thừa cầu phúc, Vương phi làm gương cho binh sĩ, ổn định lòng người, bây giờ bách tính đều truyền nhau nói Vương phi là Bồ Tát tái thế..
Đều ngưỡng mộ Vương gia kết được mối hôn sự tốt.
Dương Bất Vĩ không hợp với Vương phi, không phải chỉ không hợp y, mà chính là không hợp cả Vương gia. Bây giờ ai còn không thấy, Vương phi này được Vương gia đặt trên đầu quả tim.
Không hợp với Vương phi, người này muốn ăn đòn sao?
...
Nguyên tiêu hôm đó, phủ đô đốc rất đông khách.
Bất luận là quan văn hay là võ tướng, nhận được thiếp mời đều tham dự, mang theo cả gia quyến. Dù sao phủ đô đốc này đã bao nhiêu năm chưa mở tiệc.
Mọi người đều hiếm lạ.
Nữ quyến được tỳ nữ dẫn vào hậu viện, do lão Vương phi chiêu đãi. Diệp Vân Đình đi theo Lý Phượng Kỳ, ở tiền viện chiêu đãi khách mời.
Giờ không giống với lúc mới đến Vị Châu, mấy ngày nay Diệp Vân Đình đã quen biết phần lớn quan văn võ tướng, thấy ai cũng có thể chắp tay hàn huyên vài câu, so với Lý Phượng Kỳ bên cạnh một mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh như ai thiếu tiền của hắn thân thiện hơn không ít.
Phần lớn mọi người nhìn Lý Phượng Kỳ sắc mặt khó coi, thẳng thắn không hàn huyên với hắn, đều nói chuyện với Diệp Vân Đình.
Có người nói: "Phường may của Vương phi có thiếu nhân thủ không? Phía bên ta còn có một ít lưu dân chưa được thu xếp ổn thỏa."
Người kia nói: "Nghe nói Vương phi còn xây phường may ở những châu phủ khác? Còn thiếu quản sự phòng thu chi, ta có một bằng hữu tốt có năng lực quản trướng, năm nay tuyết tai gia đình hắn xảy ra chuyện, bây giờ không có việc để làm, Nếu lọt nổi mắt xanh của Vương phi, hắn vô cùng nguyện ý làm việc cho Vương phi."
Còn có võ tướng chen lên nói: "Quần áo bên phường may của Vương phi bao giờ thì xong? Nếu xong có thể báo với ta một tiếng được không, ta đi đòi cấp trên, hai ngày trước ta đến muộn, đều bị cướp sạch sành sanh."
Quần áo mùa đông do phường may của Diệp Vân Đình làm ra đều dùng nguyên liệu tốt, thợ may lại khéo. So với quần áo trước giờ vẫn mua bên ngoài ấm hơn rất nhiều.Tướng lĩnh Bắc Cương đều mặc quần áo mùa đông từ hai đến ba năm, năm nay có một nhóm tướng lĩnh cần đặt quần áo mới, vậy nên họ đều đang nhìn chằm chằm đầu ra của phương may, muốn lấy được thêm vài bộ để tướng lĩnh của mình thêm vài người được mặc ấm.
Những người này vây quanh Diệp Vân Đình, ngươi một lời ta một lời, vô cùng náo nhiệt.
Ngược lại đường đường là Vĩnh An vương lại không người hỏi thăm.
Mặt Lý Phượng Kỳ đen đến không thể đen hơn.
Chu Liệt ôm vò rượu, cười hề hề nhìn Lý Phượng Kỳ: "Vương gia có muốn đến nhóm ta uống rượu không?" Nói xong nhìn theo ánh mắt hắn, cười lớn một tiếng: "Nhân duyên Vương phi thật là tốt."
"Ngày sau Vương gia đánh trận bên ngoài, Vương phi tọa trấn phía sau, vậy thì thực sự là phu phu đồng lòng làm gì cũng được."
Thanh âm của hắn không nhỏ, lời nói không tim không phổi, không thấy Dương Bất Vĩ phía xa liếc mắt nhìn hắn, ngón tay nắm chén rượu siết chặtt. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân Đình chen chúc bao người, mâu sắc trở nên mù mịt..
Lần này có thể diệt được Tây Hoàng mà dân chúng trong thành không bị liên lụy, tất cả mọi người đều nói không thể bỏ qua công lao của Diệp Vân Đình. Nói nếu không phải y thiết kế đưa bách tính ra khỏi thành, ở thời điểm thành bị phá ổn định lòng người thì bây giờ trong thành Vị Châu sẽ không thái bình náo nhiệt như vậy.
Những người này sắp đem Diệp Vân Đình nâng đến bầu trời.
Người trước giờ có thể hưởng những chuyện này vốn là hắn. Hắn là quân sư, phần lớn thời gian đều tọa trấn phía sau bày mưu tính kế. Lần này kế sách diệt Tây Hoàng, hắn bị vứt bỏ ở bên ngoài, các tướng lĩnh tham dự đều lập công lớn, hắn lại giống như một kẻ ngoài lề, không có bất kỳ cống hiến nào.
Mà những tướng lĩnh lúc trước xem thường nam Vương phi giống hắn, bây giờ đều vây quanh bên người Diệp Vân Đình. Trong ngoài lời nói đều hết lời khen ngợi Diệp Vân Đình.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Vân Đình đã lung lạc phần lớn lòng người, thậm chí Lý Phượng Kỳ đã mơ hồ có ý tứ để Diệp Vân Đình thay thế hắn.
Nghĩ tới những chuyện này, Dương Bất Vĩ ngửa đầu uống cạn chén rượu, lặng yên không một tiếng động ly khai bữa tiệc.
...
Diệp Vân Đình ứng phó nửa ngày mới đẩy được hết các văn võ vây quay mình đi.
Y bưng chén rượu, hai má bắt đầu ửng hồng, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo —— những này qua đã luyện được chút tửu lượng, ít nhất sẽ không uống hai, ba chén đã say ngất ngây.
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ nhìn từ hai má hồng hào đến vành tai ửng hồng của y. Da y rất trắng, nên chỉ hơi hồng thôi đã hiện rất rõ ràng, lúc này vành tay no đủ kia đang dần chuyển từ màu trắng sang màu đỏ sậm, dường như trái cây chín mọng dụ người muốn hái.
Nắn vuốt ngón tay, Lý Phượng Kỳ đè ép ý nghĩ đến không đúng lúc, đi về phía y.
"Uống mấy chén rồi?"
"Năm chén." Diệp Vân Đình quơ năm ngón tay với hắn, ánh mắt có chút đắc ý. Như là đang nói, ta uống năm chén còn chưa say, lợi hại không.
Lý Phượng Kỳ cười rộ lên, lđưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay y uống cạn, híp mắt một cái nói: "Ngươi không thể uống nữa." Uống nữa sẽ say.
"Ừm." Diệp Vân Đình nắm chắc tửu lượng của mình, nghe vậy như bé ngoan đặt chén rượu xuống, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Ta mới nhìn thấy Dương Bất Vĩ đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm."
Khi nói chuyện mang theo hương rượu phun bên tai, lòng Lý Phượng Kỳ như bị con mèo nhỏ gãi ngữa, miễn cưỡng duy trì trấn định, nói: "Ta thấy, đã sai người âm thầm đi theo hắn."
Với tính tình của Dương Bất Vĩ, ngày hôm nay có thể cao hứng mới là kỳ quái.
Chỉ đến như thế cũng được, hắn sốt ruột sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở. Lý Phượng Kỳ đã sớm không vui với người bên cạnh lúc nào cũng có thể gây chuyện.
"Chờ một chút, xem tiếp theo hắn sẽ làm gì." Lý Phượng Kỳ nhẹ giọng nói bên tai Diệp Vân Đình.
Hết chương 108.