"Lấy đầu Diệp Vân Đình nhận thưởng?"
Dương Bất Vĩ nhíu mày trầm tư: "Việc này quá nguy hiểm. Chọc giận Vĩnh An vương, đừng nói ta mất mạng, ngay cả ngươi sợ rằng cũng không chạy thoát khỏi thành Vị Châu được."
Tuy rằng hắn không ưa Diệp Vân Đình, nhưng không thể không thừa nhận địa vị của y trong lòng Vĩnh An vương.
"Với mưu trí của quân sư, luôn có biện pháp thần không biết quỷ không giết một người." Người kia nói: "Huống hồ Diệp Vân Đình và Vĩnh An vương liên thủ đoạt mỏ vàng ở Chu Câu Trấn, chủ nhân nhà ta hận thấu xương, nếu như quân sư có thể mang đầu Diệp Vân Đình đi gặp người, vừa có thể chứng minh quyết tâm cống hiến của quân sư, cũng có thể danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí Thứ sử Trung Châu. Quân sư cũng không muốn tay không đến Trung Châu chứ?"
Lời này hắn nói đúng tâm của Dương Bất Vĩ. Từ xưa kẻ phản bội đều không có kết quả tốt. Mà Lý Phượng Kỳ đã muốn cho Diệp Vân Đình thay thế hắn, hắn không thể không tìm ra con đường khác.
Nhưng muốn để Ân gia trọng dụng hắn, hắn nhất định phải muốn bày ra đủ năng lực, để n gia dễ dàng không bỏ được hắn.
Dùng đầu Diệp Vân Đình để chứng minh giá trị bản thân, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng vẫn có chỗ tốt nhiều hơn.
"Có thể." Dương Bất Vĩ suy tư chốc lát, nói: "Nhưng ta không thể dùng người của mình, dễ dàng khiến người khác hoài nghi. Ngươi an bài cho ta hai mươi tên tử sĩ đến ngoài thành đợi ta điều động." Thần sắc hắn nham hiểm: "Đến lúc đó ta lấy được đầu Diệp Vân Đình, trực tiếp đi đến Ký Châu."
Người kia thấy hắn đáp ứng, hoàn toàn đồng ý. Sau khi hai người thương nghị xong, từng người rời đi làm việc của mình.
*
Thời điểm Dương Bất Vĩ ở trong phủ bí mật lập mưu, tiun tức cũng truyền đến tai Lý Phượng Kỳ.
"Tử sĩ Ân gia ở trong phủ Dương Bất Vĩ sao?" Diệp Vân Đình hơi kinh ngạc.
"Ừm." Lý Phượng Kỳ nói: "Đã ở đó hai, ba ngày, chỉ có điều lúc trước hai người không đàm luận được việc, tử sĩ kia ẩn thân trong Dương phủ, hôm nay ám vệ đến báo, hai người dường như đã đạt thành thỏa thuận. Chỉ có điều hai người đều hết sức cẩn thận, thám tử không dám tới quá gần, không tìm hiểu được đối phương đang bí mật mưu đồ chuyện gì."
"Dương Bất Vĩ thật sự ngồi không yên." Diệp Vân Đình nhớ tới tình hình trong mộng, quan cảm đối với hắn cũng không thể tốt hơn.
Có thể đời này Dương Bất Vĩ không có cơ hội phản bội Lý Phượng Kỳ, không nắm được nhược điểm của hắn. Nhưng mấy ngày nay Lý Phượng Kỳ và ý vẫn luôn vô tình hoặc cố ý kích hắn. Nếu hắn giữ được bình tĩnh không có ý nghĩ gian dối, bọn họ cũng không thể làm gì, nhiều nhất chỉ điều động tới nơi khác, không để bên người. Nhưng không nghĩ tới mới ngắn ngủi hơn tháng, hắn đã không nhịn được, âm thầm giao lưu với Ân gia.
Tuy rằng thám tử không thể tìm được nội dung cụ thể của âm mưu, thế nhưng Diệp Vân Đình hơi suy nghĩ một chút đã có thể đoán ra đại khái đối phương phải làm gì.
"Dương Bất Vĩ chắc chắn sẽ ra tay với ta." Y bình thản nói.
Y cướp hoàng kim của n gia, phối hợp với Lý Phượng Kỳ đoạt mỏ vàng, trước mặt Ân Thừa Ngô nghênh ngang rời đi. Nếu không phải lúc đó tình hình không cho phép, Ân Thừa Ngô sợ rằng đã muốn lột da tróc thịt bọn họ.
Chỉ có điều Lý Phượng Kỳ giỏi võ, cơ hồ sẽ không ai có thể ám hại hắn, Dương Bất Vĩ nếu muốn quy hàng Ân gia, chắc chắn sẽ ra tay từ quả hồng mềm là y.
Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng hiểu rõ suy nghĩ của Dương Bất Vĩ, ánh mắt hắn tối sắc: "Chỉ cần hắn dám động thủ, ta sẽ khiến hắn hối hận."
Thấy sắc mặt hắn không vui, Diệp Vân Đình nhét thêm hạnh nhân vào trong tay hắn, để hắn lột vỏ cho mình: "Nếu nhằm vào ta, đương nhiên ta sẽ tự mình giải quyết. Nếu ngài động thủ sẽ đả thảo kinh xà."
"Cần gì phải lãng phí thời gian đọ sức với bọn hắn?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày bất mãn, theo ý của hắn, một khi Dương Bất Vĩ động thủ, trực tiếp bắt người lại, tội danh cấu kết phản đảng mưu hại Vương phi đã khiến hắn bị giết cả trăm lần.
"Chỉ giết mỗi Dương Bất Vĩ không phải tiện nghi cho bọn họ sao?" Diệp Vân Đình cúi đầu ăn hạnh nhân hắn đút tới bên miệng, cười như hồ ly: "Phản đảng n thị mưu nghịch hại quốc, bây giờ muốn ám sát Vĩnh An vương, người đáng chém trong thiên hạ. Vương gia dưới cơn nóng giận khởi binh bình loạn, vô cùng danh chính ngôn thuận."
Hơn nữa đây chỉ là bước thứ nhất, Ký Châu bao bọc xung quanh kinh đô và vùng lân cận, bọn họ sớm muộn cũng phải về kinh, nếu như có thể tìm thời cơ lấy được Ký Châu, cũng có thể lót đường cho ngày sau.
Đề nghị của Diệp Vân Đình đúng là lựa chọn tốt nhất, duy nhất không tốt chính là y muốn một mình đối mặt với Dương Bất Vĩ. Lý Phượng Kỳ lộ vẻ trầm tư, thần sắc không kiên định như lúc đầu: "Việc này không vội kết luận, ta phái Chu Văn âm thầm đến Lục Châu, tiếp xúc với thứ sử Lục Châu Tất Điển, nếu như có thể thuyết phục hắn hợp tác cùng chúng ta thì sẽ làm theo cách của ngươi."
Nắm giữ Ký Châu đối với bọn họ đương nhiên là có ích vô hại, nhưng Ký Châu là gốc rễ của Ân gia, quân Ân gia quân mặc dù không bằng quân Bắc Cương, nhưng cũng không gầy yếu. Ân Tiếu Chi già nhưng chưa ngu. Nếu tùy tiện khai chiến, n gia tử chiến đến cùng, bọn họ cho dù nắm được Ký Châu cũng sẽ thương vong không ít. Huống chi còn muốn mạo hiểm tính mạng của Diệp Vân Đình, nghĩ như thế nào cũng không có lời.
Nhưng nếu có thể thuyết phục Tất Điển hợp tác với hắn, xuất cờ từ hậu phương vây quét Ký Châu thì có thể giữ lại rất nhiều khí lực. Diệp Vân Đình mạo hiểm không uổng phí.
"Tất Điển có khả năng hợp tác với chúng ta sao? Nghe đâu hắn từng là phó tướng của Ân Tiếu Chi." Diệp Vân Đình nhớ lại một chút phát hiện không có ấn tượng gì với người này. Vân Dung có ba châu, Ký Châu, Trung Châu có độ tồn tại mạnh, đều nằm trong tay hai người con trai của Ân Tiếu Chi. Chỉ có Lục Châu nằm chếch hướng đông bắc, điệu thấp đến không có cảm giác.
Năm trước Ân gia tập trung hỏa lực ở Tạo Hà, Lục Châu vẫn chưa tham gia. Nhưng sau khi Ân Tiếu Chi lui binh cũng không làm gì xấu với Lục Châu. Quan hệ giữa hai phe khiến người nhìn không thấu.
"Tất Điển là một người thông minh." Lý Phượng Kỳ nói: "Chu Văn nắm bảy tám phần có thể thuyết phục hắn."
Ba châu của Vân Dung, Trung Châu, Ký Châu đều là dòng chính, chỉ có Lục Châu của Tất Điển là nằm trong tay người ngoài. Tất Điển mặc dù là tâm phúc của n Tiếu Chi, nhưng lòng người đều thiên về thân sơ xa gần. Chỉ cần nhìn Lục Châu những năm qua là biết Ân Tiếu Chi cũng không dành chỗ tốt cho Lục Châu.
Chiến dịch Tạo Hà, Lục Châu án binh bất động, đã nói rõ Tất Điển và Ân gia không cùng chí hướng.
Chỉ có điều Tất Điển làm người cẩn thận, sau lưng không có những thế lực khác chống đỡ, cho nên bên trong loạn lạc an phận ở một góc, chỉ lo thân mình. Nhưng hắn là một người thông minh, nếu như nhìn rõ thế cuộc hiện tại, chắc chắn sẽ không từ chối lời mời chào của hắn.
"Vậy thì làm theo lời ngươi nói, chờ tin tức của Chu Văn."
Lý Phượng Kỳ "Ừ" một tiếng, hiển nhiên vẫn không cao hứng, thở dài một hơi, âm dương quái khí: "Vương phi quá có tài, ta không quản được."
Thời điểm nói chuyện vẻ mặt còn buồn rầu, giả bộ như thật có chuyện như vậy.
Diệp Vân Đình không nhịn được cười, cầm một hạt hạnh nhân đã lột vỏ nhét vào miệng hắn, cười dài nói: "Ai kêu lỗ tai Vương gia nhuyễn, chuyện gì cũng nghe ta."
Lý Phượng Kỳ nghĩ, quả thực là lỗ tai mình mềm, chỉ cần Diệp Vân Đình nói hơn hai câu, hắn đã nghe theo.
Này có lẽ chính là uy lực thổi gió bên gối đi.
Ý thức được điểm này, không nhịn được nghiến răng, nghĩ thầm phu cương phải chấn chỉnh mới được. Hắn đứng dậy ra cử thư phòng đuổi đi thủ vệ, lại cẩn thận khóa trái cửa thư phòng.
"Ban ngày đóng cửa làm gì?" Diệp Vân Đình nghi hoặc.
Đương nhiên là làm chuyện có lợi cho tâm tình.
Lý Phượng Kỳ nghĩ trong lòng.
Hắn chậm rãi đi tới bên Diệp Vân Đình, hai tay chống hai bên tay vịn ghế tựa, vừa vặn vây cả người y lại, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: "Đề nghị vừa rồi ta bỗng nhiên lại có chút hối hận, không bằng Vương phi thổi thêm chút gió bên gối, thổi đến mức ta hài lòng, ta sẽ đáp ứng ngươi..."
Nói xong, nhẹ nhàng cắn vào vành tai Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình da đầu tê rần, muốn đẩy hắn đi, giãy dụa nói: "Đây là thư phòng..."
"Thư phòng càng hợp, chúng ta còn chưa thử ở đây." Lý Phượng Kỳ thấp giọng cười nhẹ, bởi vì thở dốc mà âm thanh khàn khàn như dẫn theo móc câu, xuyên vào trong tai Diệp Vân Đình khiến vành tai của y nóng bừng.
"Ta đã sớm muốn thử tư vị ban ngày tuyên dâm." Lý Phượng Kỳ chặn lại lời y muốn nói, nỉ non nói nhỏ.
...
Lý Phượng Kỳ cuối cùng cũng bị đánh văng ra ngoài.
Môi dưới của hắn bị cắn loạn, còn lưu lại vài tơ máu, xiêm y cũng nhiều nếp nhăn, cả người nhìn chật vật, nhưng thần sắc lại không hề khó chịu, trái lại còn hăng hái vô cùng.
Thủ vệ cách thư phòng không xa nhìn thấy tình cảnh này, không dám hỏi cũng không dám nói lời nào, dồn dập cúi thấp đầu giả bộ không phát hiện chuyện gì.
"Các ngươi đi nơi khác tuần tra một vòng." Lý Phượng Kỳ gương cằm nói với bọn họ.
Thủ vệ nghe vậy vội vã chạy đi, rắm cũng không dám thả.
Chờ người đi rồi, Lý Phượng Kỳ mới ho nhẹ một tiếng, đẩy cửa đi vào, cẩn thận dừng lại cách án thư không xa, ngữ khí lấy lòng nói: "Ta đã sai thủ vệ đi rồi, ta ôm ngươi trở lại nhé?" .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Diệp Vân Đình tức đỏ mặt, miễn cưỡng sửa sang quần áo, nhìn cái bàn bừa bộn, cắn răng nói: "Ta chính mình trở lại, ngài... Ngài thu dọn sạch sẽ thư phòng đi!"
"Ta lập tức gọi người đến thu ——" lời nói còn chưa dứt, thấy ánh mắt y sắp bừng bừng lửa giận, lập tức sửa lời nói: "Ta lập tức thu thập sạch sẽ, tự mình thu thập."
Diệp Vân Đình lúc này mới lườm hắn một cái, nhanh chân rời đi. Chỉ là đi được hai bước, nhận ra được cái gì, thân thể hơi cứng đờ, không thể không thả chậm nện bước, đỏ mặt trở về hậu viện.
Vì vậy thời điểm thủ vệ trở lại chỉ thấy Vương gia đang bưng một chậu nước, cầm khăn vải tự mình lau bàn.
Thủ vệ:???
Một người trong đó thử dò xét nói: "Vương gia có cần chúng ta hỗ trợ không?"
Lý Phượng Kỳ mặt như gió xuân, nghiêng đầu liếc nhìn bọn họ, khẽ hừ: "Không cần, các ngươi cứ giữ cửa là được."
Nhưng trong lòng khinh bỉ nghĩ, một đám nam nhân độc thân không có tức phụ thì hiểu cái gì, đây chỉ là gian tình thú vị giữa phu phu thôi.
Có gì khó khăn mà cần các ngươi giúp?
Hết chương 112.