Ân Thừa Ngô dẫn theo binh linh tới biên cảnh Ký Châu.
Khương Thuật đã sớm mang đại quân dựng trại đóng quân nghỉ ngơi ở Chu Câu Trấn, nghe nói Ân Thừa Ngô mang người tới, nhấc theo thương chui ra khỏi lều, làm nóng người: "Lão tử sẽ đi gặp hắn."
Biên giới Ký Vị, hai quân đối lập, phân biệt rõ ràng.
Khương Thuật cầm trường thương ngồi trên lưng ngựa, ung dung tự tại, ý tứ khiêu khích mười phần chạy qua chạy lại mấy vòng cách doanh trại Ký Châu không xa, cất giọng nói: "Sao lão già kia không có can đảm đến đây, chỉ có tiểu nhân đến?"
"Các ngươi nếu muốn đánh thì tiến lên đi, đừng có núp ở đó, lão tử còn vội vã đánh xong trở lại uống rượu đây, không có thời gian cùng các ngươi gây rối." Hắn khí lực lớn, tiếng nói vang như chuông, âm thanh khiêu chiến cách thật xa cũng nghe rõ ràng: "Muốn mà không có can đảm thì gọi lão Ân Tiếu Chi kia tới đây, áo trắng trừ quan, từ nơi này đi bộ đến phủ đô đốc Vị Châu, tự mình tạ tội với Vương phi ta."
Ân Thừa Ngô cách thật xa nghe nói như thế, tức giận dâng đến đầu, giục ngựa đi tới trước trận, tức giận nói: "Mạnh miệng nói nhiều rồi cẩn thận loét đầu lưỡi, trận chiến này thắng hay bại còn chưa biết đâu! Chờ đến thời điểm đó nếm mùi thất bại, phải đi Ký Châu xin giảng hòa!"
"Các ngươi có nghe không?" Khương Thuật nghiêng đầu làm động tác móc lỗ tai, biểu tình xốc nổi nói với quân Bắc Cương phía sau nói: "Họ Ân này lá gan không lớn, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ."
Quân lính phía sau hắn cười vang một trận, Khương Thuật giơ lên trường thương, bừa bãi nói: "Dưới trướng Vĩnh An vương chưa từng bị đánh bại."
Hắn nâng trường thương chỉ vào n Thừa Ngô, nhếch cằm tâm cao khí nhạo: "Chờ chúng ta đoạt được thành Ký Châu sẽ biến Ân phủ thành chuồng lợn, sau này đầu bếp ở phía sau giết súc vật, đốt cháy cả Ân phủ?"
Chiến sĩ Bắc Cương vô cùng phối hợp, hào hứng kêu lên, khí thế kinh người.
Khương Thuật có tài chọc giận người khác, hai quân chỉ giáp mặt đánh nhau.
Trận chiến đầu tiên chỉ để thăm dò sâu cạn, nhưng Khương Thuật đánh tiếng trước, đương nhiên sẽ không khiến mình mất mặt, trận đầu thắng nhỏ, hạ hai ngàn nhân mã của Ký Châu.
Thương vong không lớn nhưng cũng đủ khiến Ân Thừa Ngô tức đến giơ chân, cũng có thể đả kích sĩ khí đội quân Ký Châu.
Còn khí thế quân Bắc Cương tăng lên rất nhiều.
Thời điểm thu binh chỉnh đốn đã là đêm khuya.
Lúc này Lý Phượng Kỳ đã mang đội nhân mã còn lại đuổi đến, dựng trại đóng quân ở đây. Hắn thảo luận xong việc với các tướng lĩnh, từ trong lều chính đi ra, híp mắt nhìn lá cờ bị gió cuốn, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý tốt, hắn nói với tiểu tướng đi theo: "Đi nói với hậu cần, bảo họ giết thêm dê nấu canh khao thưởng tướng sĩ, dặn đầu bếp nấu thơm vào, sau đó chuyển mấy nồi đến chỗ đầu gió."
Từ sau khi có được mỏ sắt quặng vàng, quân Bắc Cương không thiếu ăn thiếu mặc, các tướng sĩ ăn no mặc ấm nên tinh thần chấn hưng, chiến mã cũng cường tráng hơn nhiều. Bất quá quá mới chỉ thắng một trận nhỏ mà đã giết dê khảo thưởng thì cũng rất hiếm có.
Tiểu tướng vui sướng đáp lại, vội vã về phía sau nhà bếp truyền lệnh.
Vì vậy nửa canh giờ sau, phương hướng doanh trại Bắc Cương truyền đến mùi thơm nồng đậm. Mùi thơm được gió Bắc cuốn đi, thổi đến doanh trại Ký châu khiến đám tướng lĩnh đều rớt nước miếng, hít nấy hít để không khí: "Hương vị từ đâu tới vậy?"
Hương vị này quá nồng, không ít người đều ngửi thấy.
Từ khi mỏ vàng bị cướp, chu cấp cho đội quân Ký Châu hay toàn bộ thành Vân Dung đều ít đi, tuy chưa từng đói bụng nhưng mười ngày nửa tháng cũng khó thấy thịt. Trong quân lính nào không thèm thức ăn mặn? Bây giờ mùi thơm này bay đến không nhịn được xì xào bàn tán.
Có người nhỏ giọng nói: "Hình như là từ bên đối diện truyền đến."
"Thơm như vậy, có bao nhiêu thịt chứ? Đây là vị canh thịt dê đúng không?"
"Còn giống như có cả vị thịt lợn, đã hai tháng ta chưa được ăn thỉt, trong miệng lúc nào cũng nhạt..."
Thời điểm binh lính Ký Châu khe khẽ bàn luận, Ân Thừa Ngô đương nhiên cũng biết tin tức. Hắn vỗ mạnh vào bàn, cả giận nói: "Nếu không có mỏ vàng Chu Câu Trấn, quân Bắc Cương nào dám xa hoa lãng phí như thế?"
Bây giờ hành vi này là cố ý khoe khoang, nhắc nhở hắn về mỏ vàng bị cướp đi kia!
Ân Thừa Ngô không chỉ vô cùng tức giận, trong lòng còn đau đớn.
Đây chính là một mỏ vàng đấy!
"Bây giờ các tướng sĩ đều đang bàn luận, không thiếu ngôn từ ước ao..." Các tướng lĩnh nghị sự trong lều thận trọng đề nghị: "Gần một tháng qua thức ăn trong quân ngày càng kém, đã có không ít lời oán hận, chúng ta có phải cũng nên giết mấy con lợn con dê..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết, đã bị Ân Thừa Ngô chặt đứt: "Mất một mỏ vàng, chi phí quân sự đã không bằng trước đây, sao có thể lãng phí cho việc nhỏ này? Phàm là tưới sĩ sưới trướng ta, chưa bao giờ khiến bọn họ đói bụng, chớ nuôi lớn khẩu vị của họ."
Nghe hắn nói vậy, tướng lĩnh đề nghị chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng, trong lòng lại nghĩ, chỉ sợ so như thế, quân tâm bên ta bất ổn.
Cái này còn chưa hết đã nghe bên ngoài vang vọng giọng nói oang oang của Khương Thuật, mọi người nghe tiếng đi ra ngoài, xa xa thấy hắn ngồi trên lựng ngựa chiêu hàng : "Tướng sĩ Ký Châu đều nghe kỹ cho ta, Ân thị chính là phản đảng, kết cục của phản đảng chỉ có khám nhà diệt tộc, nếu các ngươi có thể sớm tỉnh ngộ bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, Bắc Cương không tính hiềm khích lúc trước, ai đến cũng không cự tuyệt!"
"Mùi vị thịt này các ngươi có ngửi thấy không? Chỉ cần là tướng sĩ Bắc Cương, một tháng hai lạng bạc, không chỉ ăn no mặc ấm, còn có thịt ăn, có rượu uống! Ngày sau nếu lập công, thăng quan tiến tước, mang vinh quang về cho gia đình là điều chắc chắn!"
Khương Thuật lớn giọng cái gì cũng có thể nói. Một người ngồi trên lưng ngựa thao thao bất tuyệt, từ phía đó còn truyền tới từng đột mùi vị canh thịt dê, đặc biệt đáng tin cậy.
Đại ngỗ của tướng sĩ Bắc Cương, không thể nói là không tốt. Bởi vậy đặc biệt có sức hấp dẫn.
Tướng sĩ Ký Châu hai mặt nhìn nhau, mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng khó tránh khỏi dao động, chỉ là tạm thời không có người nào dám đào binh thôi.
Ân Thừa Ngô nghe hắn lớn tiếng kêu la mặt mày dữ tợn, căm hận nói: "Kêu người bắn tên! Chớ để cho hắn dao động quân tâm!"
Một nhóm người bắn tên lĩnh mệnh lên trước trận, giương cung bắn về phía hắn. Khương Thuật đã sớm chuẩn bị, hắn cấp tốc lấy ra một viên cái khiên từ phía sau lưng, giơ lá chắn giục ngựa chạy về bên phải, không hề bị thương trở về trại phe mình.
Hắn hẳn có thể yên tâm rồi, mùi vị thịt dê bay đến doanh trai Ký Châu, lời nói của hắn theo đó mà khắc sâu trong lòng tướng sĩ Ký Châu.
*
"Quả nhiên vẫn là Vương gia nham hiểm." Khương Thuật xuống ngựa, chà chà hai tiếng, tưởng tượng dáng vẻ tức giận của n Thừa Ngô liền cảm thấy sảng khoái.
Lý Phượng Kỳ lạnh mặt nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì?"
Khương Thuật sau gáy lạnh lẽo, vội vã đổi giọng: "Ta khen Vương gia kế cao! Nghe nói Ký Châu nghèo đến đói meo, ta cũng không tin sau chuyện này, lòng quân bên kia không dao động."
Hành quân đánh trận quan trọng nhất là gì? Là sĩ khí !
Sĩ khí nếu gục, cho dù Thiên Hoàng lão tử đến cũng không cứu lại được.
Lý Phượng Kỳ lúc này mới hừ một tiếng, chắp tay đi vào trong lều của mình: "Hôm nay nghỉ sớm một chút, sáng sớm ngày mai theo kế sách mà làm."
Khương Thuật đáp một tiếng nhưng không đi nghỉ luôn mà vòng tới nhà bếp, bê một nồi canh thịt dê nóng hôi hổi trở về lều của mình.
Này canh thịt dê này quá thơm ngon, nhưng đáng tiếc không thể uống rượu, hắn chép miệng. Thẳng thắn bê một nồi nước lên thay rượu uống no say.
***
Giao chiến qua lại với Ký Châu gần mười ngày.
Phần lớn thời điểm đều là Khương Thuật lên khiêu chiến trước trận, làm đối phương tức giận sau đó đánh một trận nhỏ, sau đó lại thu binh về. Giống như mèo vờn chuột, chà móng vuốt rồi gảy hai lần, chơi mệt rồi, lại bỏ đi mài móng vuốt.
Tổn thất của Ký Châu không lớn, nhưng đối phương khinh người quá đáng, khiến Ân Thừa Ngô càng ngày càng tức giận.
Hơn nữa trại đối diện cách hai ngày lại truyền đến mùi đồ ăn, xuwqa nay ăn ngon mặc đẹp đã khiến người với người tức chết, huống chi là đánh trận. Thanh âm ai oán của binh lính Ký Châu càng lúc càng lớn, quân tâm cũng từ từ suy sụp.
"Không thể kéo dài được nữa." Ân Thừa Ngô cũng ý thức được Lý Phượng Kỳ nham hiểm: "Hắn đang cố ý làm hao mòn quân tâm chúng ta."
Ân Thừa Ngô nhìn chằm chằm dư đồ, nói: "Truyền lệnh xuống, toàn quân chỉnh đốn, ngày mai Thành Hạo dẫn người từ phía đông..."
Trong doanh địa Ký Châu, quân lệnh lần lượt truyền xuống, mà lúc này tại doanh địa đối diện, Lý Phượng Kỳ đang ngồi nghe Khương Thuật báo cáo tình hình Lục Châu: "Quân Lục Châu đã chỉnh đốn xong xuôi, Tất Điển truyền đến tin tức, chỉ cần Vương gia hạ lệnh, hắn có thể lập tức xuất binh."
Mấy ngày nay chỉ đánh không đến nơi đến chốn, một là vì dao động quân tâm bên kia, hai là cho quân Lục Châu thời gian tu sửa.
Mấy ngày trước vật tư đã âm thầm chuyển tới Lục Châu, đội quân Lục Châu bởi vì trước đó thiếu ăn thiếu mặt nên không ít binh lính tinh thần đi xuống, lúc cần phải chỉnh đốn ngay, vậy nên Lý Phượng Kỳ mới không vội vã khai chiến với Ký Châu.
Hiện tại kéo dài nhiều ngày thế này, hắn lường trước được Ân Thừa Ngô cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn.
Một hai ngày tới hẳn là hắn sẽ có động tĩnh.
Hắn bàn giao những chuyện cần chú ý hia ngày tới cho Khương Thuật, liền nghe ở ngoài lều trại có người đến báo: "Tướng quân, lương thảo đã kiểm kê xong xuôi."
Buổi sáng hôm nay Vị Châu mới chuyển một nhóm lương thảo đến, Lý Phượng Kỳ đang muốn nói chuyện lương thảo không cần phải báo cáo lại với hắn, đột nhiên ý thức được điều gì, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cửa lều: "Đưa những gì lại đây? Tiến vào tỉ mỉ nói cho ta nghe."
Lời này của hắn lộ ra mấy phần không đứng đắn, Khương Thuật nghe được cau mày, tiếp theo liền thấy mành cửa bị hất lên, một thanh niên ăn mặc mộc mạc chui vào. Người này ngẩng đầu lên, mặt mày mỉm cười, rõ ràng là Vương phi vốn nên ở thành Vị Châu.
Diệp Vân Đình chắp tay với hắn, nghiêm mặt nói: "Ngoại trừ lương thảo, còn đưa đến đàn dê hơn tám trăm con."
Lý Phượng Kỳ chống cằm nhìn y, trong lòng giống như bị cỏn non cọ, ngứa không chịu được. Nhưng vướng Khương Thuật ở đây, chỉ có thể lung tung ừ hai câu, tiếp đó vẫn thấy Khương Thuật đứng im không động đậy, ánh mắt như quăng đao về phía hắn.
????
Khương Thuật hậu tri hậu giác, rốt cuộc hiểu rõ điều gì, vội vã cáo từ rời đi.
Hắn vừa đi, trong doanh trướng chỉ còn sót lại hai người.
Lý Phượng Kỳ đứng dậy đi về phía y, thân ảnh cao lớn ôm lấy người vào lòng, cúi đầu nhìn hắn: "Sao lại chạy đến đây?"
"Đến đưa lương thảo." Diệp Vân Đình cười với hắn
"Hả?" Lý Phượng Kỳ bất mãn hừ một tiếng, nắm cằm của y cúi người cắn một miếng, ngậm lấy môi dưới của y, rù rì nói: "Ta muốn nghe lời thật."
Diệp Vân Đình hô hấp rối loạn, không kìm lòng được đỡ lấy bờ vai hắn, ngửa đầu đáp lại hắn, thanh âm thật thấp từ giữa răng môi tràn ra.
Lời nói thật là, "Ta nhớ ngài."
Lý Phượng Kỳ mang binh xuất chinh, y lưu lại Vị Châu. Tuy rằng cách nhau không xa, nhưng gần mười ngày không thấy người, nhớ nhung như cỏ dại sinh trưởng. Y vốn là người cực kỳ tuân thủ quy củ, nhưng từ khi gặp Lý Phượng Kỳ lại làm rất nhiều chuyện khác người.
Tối hôm qua nghe nói hậu cần muốn đưa lương thảo tới Chu Câu Trấn, y liền động tâm, không nhịn được dựa theo danh nghĩa đưa lương thảo theo tới đây.
Chỉ vì muốn gặp hắn một lần.
Thành thực trả lời khiến nụ hôn càng thêm kịch liệt, sau khi cướp đoạt như mưa giông gió bão, rốt cục cũng thu lại trời quang mây tạnh. Lý Phượng Kỳ trực tiếp ôm eo, đê y ngồi lên chân mình, điều chỉnh tư thế thích hợp nhất, tựa vào trán y, lại hôn khắp mặt y, chỗ nặng chỗ nhẹ như chim mổ.
Diệp Vân Đình hô hấp bất ổn, đôi mắt ướt át, một bên quyến luyến một bên lại thẹn thùng: "Thả, thả ta xuống."
"Ta không có buộc ngươi lại." Lý Phượng Kỳ không thơm y nữa, thân mật cọ lên chóp mũi y: "... Nói một đằng làm một nẻo."
Diệp Vân Đình sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không nỡ tránh khỏi người hắn, chỉ có thể theo hắn làm bừa.
Ôn tồn hồi lâu, Lý Phượng Kỳ mới hỏi: "Ở đây mấy ngày?"
"Sáng mai sẽ đi." Diệp Vân Đình thở phào một hơi: "Trong thành nhiều việc, không thể trì hoãn quá lâu."
Tiền tuyến đang đánh giặc, phải bảo đảm cung cấp lương thảo quân giới sung túc, hậu phương đương nhiên không thể thanh nhàn.
"Một đêm hơi ngắn." Lý Phượng Kỳ tiếc nuối than một tiếng, nhưng cũng biết lúc này không phải là thời điểm nhi nữ tình trường, chỉ có thể đè xuống tâm lý khát vọng, như có như không cắn lên vành tai y nói: "Đêm nay ngủ trong lều của ta, nhé?"
Diệp Vân Đình trầm thấp đáp một tiếng.
Hết chương 117.