Xung Hỉ - Tú Sinh

Chương 119: Phá thành Ký Châu




Trận chiến này đánh từ lúc trời tối đến hừng đông hôm sau.
Quân Ký Châu thương vong hơn nửa, còn lại đều sợ vỡ mật, trên người đầy vết máu bỏ vũ khí đầu hàng. Phụ tử Ân thị một cây làm chẳng lên non, bị bắt sống.
Sau cuộc chiến, quân Lục Châu lưu lại thanh lý chiến trường, tiếp quản tù binh. Còn Lý Phượng Kỳ áp giải phụ tử Ân thị đến thẳng thành Ký Châu.
Thành Ký Châu là căn cơ của Ân thị, thủ vệ cũng là quân dòng chính của Ân thị, Lý Phượng Kỳ sai người áp giải phụ tử Ân thị đến bên dưới thành, chỉ trong chốc lát, cổng thành Ký Châu mở ra.
Phủ đô đốc Vân Dung đặt tại Ký Châu, Lý Phượng Kỳ trực tiếp dẫn người đi đón tới phủ đô đốc, còn Khương Thuật mang binh tới bao vây Ân phủ, giam giữ gia quyến trong phủ.
Dân chúng trong thành nghe nói đại đô đốc bị bắt, thành Ký Châu đã bị phá. Trong lòng lo lắng binh sĩ phá thành sẽ phóng hỏa cướp giật, tai vạ tới mình, dồn dập trốn trong hầm, hoảng sợ không thôi, ai biết qua hơn nửa ngày, bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì. Có người đánh bạo đẩy cửa sổ ra kiểm tra, phát hiện ngoại đường trừ việc trở nên quạnh quẽ hơn, bên ngoài binh lính chỉnh tề đi tuần thì thành Ký Châu chẳng khác gì ngày thường.
Quân đội mới đóng quân không giết người phóng hỏa, cũng không có cướp bóc làm nhục nữ tử.
Dân chúng hoảng loạn từ trong hầm chui ra, cẩn thận thám thính tin tức với hàng xóm mới biết người mang binh phá thành chính là Vĩnh An vương, liền thở phào nhẹ nhõm, không còn kinh hoàng hoảng hốt, trái lại có chút may mắn.
Quân Bắc Cương nổi danh nhân nghĩa, Vĩnh An vương mặc dù đối với Tây Hoàng như gió thu cuốn hết lá vàng, chưa bao giờ nương tay lưu tình, nhưng đối với bách tính Bắc Chiêu vô cùng che chở. Quân Bắc Cương kỷ luật nghiêm minh, đối với binh sĩ bắt nạt bách tính trừng phạt cực kỳ khắt khe, chẳng hề giống các quân đội khác hay có binh sĩ ỷ vào thân phận và vũ lực bắt nạt dân thường.
Dân chúng không kinh hoảng nữa, trở lại sinh hoạt như thường. Quyền lực ‌bên trên thay đổi cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống của bọn họ.
Thuộc hạ cũ của Ân thị thấy đại đô đốc bị bắt, quân Ký Châu tổn hại vô số, biết không thể cứu vãn tình thế nên không cố gắng chống đối nữa. Việc tiếp nhận thành Ký Châu diễn ra vô cùng thuận lợi.
Lý Phượng Kỳ bỏ ra mấy ngày chỉnh đốn quân vụ phòng vệ trong thành, ngay sau đó nhận được thư Trường sử Trung Châu quy hàng.
Trung Châu Ký Châu cùng một thể, Ký Châu đã thất thủ, Trung Châu cũng thành rắn mất đầu, Trường sử Trung Châu hoảng sợ mấy ngày, rốt cục hạ quyết tâm đưa thư quy hàng tới.
Trung Châu cùng Ân thị tạo phản, nương nhờ vào Vĩnh An vương cũng hơn nương nhờ vào triều đình.
Lý Phượng Kỳ nhận thư hàng, ngay sau đó phái Khương Thuật mang binh đến Trung Châu tiếp quản công việc.
Khương Thuật vừa đi, sự vụ trong thành không chia sẻ được với ai, Lý Phượng Kỳ trở nên bận rộn. Sau ba, bốn ngày chưa từng ngủ ngon giấc, Lý Phượng Kỳ bỏ gánh không làm, hắn xưa nay chỉ để ý đánh trận, không thích quản mấy chuyện chính vụ rườm rà, lúc trước khi còn phụ tá cho Lý Tung, mấy chuyện này cũng ném cho những đại thần khác.
Nhưng bây giờ trong tay hắn không có người để dùng, chỉ có thể tự mình hành động.
Hắn ném hết sổ sách qua một bên, viết thư oán giận với Diệp Vân Đình. Đầu tiên là mắng quan chức Ký Châu bại hoại, ngoại trừ tham ô thì chẳng có điểm gì nữa, chọn chọn bỏ bỏ vẫn không tìm được người hữu dụng. Lại nói mấy ngày nay mình ngày đêm phải xử lý sự vụ Ký Châu, cả người gầy đi không ít,....
Khi Diệp Vân Đình nhận được thư, thấy hắn cố tình kể khổ không nhịn được mím môi cười.
Cười ‌xong lại cẩn thận suy nghĩ mổ chút, sau đó dẫn Quý Liêm đi tới ngoại thành.
Gần đây lưu dân đến nhờ vả thành Ký Châu ngày càng nhiều, bên trong không thiếu người đọc sách gặp cảnh khổ, mấy ngày nay y đã tiếp xúc với không ít người, còn đề bạt mấy người trẻ tuổi hiếu học nhận thức cao. Bây giờ Trung Châu thiếu người, có thể đưa bọn họ tới đó, nếu chỉnh đốn sắp xếp được công việc thì cứ lưu lại Trung Châu cũng không tồi.
*
Lý Phượng Kỳ viết thư tới vốn muốn để Diệp Vân Đình đau lòng mình, có khi còn giống như lúc đưa lương thảo, đột nhiên tới Ký Châu tạo cho hắn niềm vui bất ngờ.
Ai biết không chờ được Vương phi lại chờ đến đến mấy người trẻ tuổi. Nhóm người tới mang theo lời nhắn của Diệp Vân Đình, nói ngoại thành Vị Châu vừa mới kiến thiết xong, nhiều việc bận rộn, Vương phi tạm thời không rảnhi.
Hi vọng thất bại, Lý Phượng Kỳ nhìn những người này mắt nhìn mắt mũi nhìn mũi. Sau khi nghiêm mặt hờn dỗi một lúc, lại nghĩ đến còn một đống chuyện không có ai làm, hắn khảo sát qua mấy người họ rồi trực tiếp phân công làm việc.
Tuy rằng tuổi tác hơi nhỏ, cũng còn non nớt nhưng so với đám sâu mọt ăn không ngồi rồi còn tốt hơn nhiều.
Lý Phượng Kỳ cuối cùng có thể rảnh tay thở một hơi, không cần suốt xem sổ sách thâu đêm suốt sáng nữa.
Mấy ngày nay hắn nghỉ ngơi sớm nhưng lên giường lại không ngủ được, lòng nghĩ đến người đang ở Vị Châu.
Từ ngày xuất binh, cho tới bây giờ tiếp nhận Ký Châu, đã qua gần một tháng, thời điểm ra cửa là hạ tuần tháng một, bây giờ đã sắp hết tháng hai.
Giữa khoảng thời gian này hắn và Diệp Vân Đình chỉ gặp nhau một lần.
Hắn suy nghĩ một hồi, mắng câu vô lương tâm‌, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên có một thân thể lạnh lẽo chui vào trong lồng ngực, hai bàn tay lạnh dán lên ngực hắn, Lý Phượng Kỳ từ trong mộng tỉnh dậy, đè người lại, ánh mắt âm trầm, thanh âm tràn đầy sát khí: "Ai?"
Mấy ngày nay quan viên muốn đưa mỹ nhân tới lấy lòng hắn không ít. Bộ hạ cũ của n thị nhiều chuyện, muốn mượn chiêu này lấy quan hệ với hắn, mặc dù hắn cự tuyệt hết thảy nhưng không thiếu người chưa từ bỏ ý định, đổi phương pháp gây‌ chú ý cho hắn..
Trên giường nhiều hơn một người, phản ứng đầu tiên là lại có người không muốn sống dám bò lên giường hắn.
Ngón tay thu lại, đang muốn ném người trên giường đi thì đột nhiên dừng lại.
Nheo mắt cẩn thận nhìn người dưới thân, Lý Phượng Kỳ nắm chặt ngón tay, lực đạo lại mềm nhẹ hơn rất nhiều, nghiến răng nói: "Vương phi thật đúng là... gan to bằng trời."
"Ta lạnh." Diệp Vân Đình cong mắt cười với hắn‌, ngửa đầu hôn nhẹ cằm hắn lấy lòng, nhẹ giọng nói: "Ngài thả ta ra trước đi."
Xử lý xong sự vụ Vị Châu, đem toàn quyền giao cho Chu Liệt, y dấn người thẳng đến Ký Châu. Vốn định sáng sớm ngày mai mới khởi hành, nhưng lòng y tràn đầy nhung nhớ, một khắc cũng không muốn chờ nên vội vã chạy suốt đêm tới đây.
Buổi tối lạnh sâu, tuy rằng khoác áo choàng nhưng vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Lý Phượng Kỳ nghiêng người nằm xuống cạnh y, ngón tay khẽ buông lỏng, bao lấy đôi bàn tay y, cẩn thận ủ ấm: "Còn lạnh không?"
"Rất lạnh." Diệp Vân Đình học bộ dáng của hắn nghiêng người sang, hai người mặt đối mặt, cách nhau chỉ hai nắm tay, hô hấp đan xen.
Không biết từ ai bắt đầu, khoảng cách dần dần rút ngắn, hô hấp đan xen cũng từ từ hòa vào nhau, bên trong đêm tối, ý tình nồng nhiệt.
*
Ngày kế, hai người hiếm thấy không dậy sớm.
Ở trên giường cọ xát một hồi, mắt thấy Lý Phượng Kỳ lại tiếp tục không an phận, Diệp Vân Đình mới vội vàng đẩy người ra.
Lúc này đã gần đến giờ dùng cơm trưa, Diệp Vân Đình gọi người bày cơm, mình thì thay y phục rửa mặt.
Lý Phượng Kỳ bất đắc dĩ cọ đến bên cạnh y, từ phía sau ôm lấy người, cằm đặt trên vai y, lười biếng nói: "Ngày hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngươi vội vàng làm gì?"
"Không còn sớm nữa." Diệp Vân Đình liếc nhìn hắn một cái, vắt khô ‌ khăn xoa lung tung trên mặt hắn một chút: "Hơn nữa lần này tới còn dẫn theo Diệp Vọng."
Lý Phượng Kỳ nghe vậy rốt cục đứng thẳng lên, tiếp nhận khăn lau mặt: "Vì phụ tử n Thừa Ngô à?"
"Ừm." Diệp Vân Đình thở dài: "Đó vẫn là ngoại tổ phụ và tằng tổ phụ của hắn."
Lý Phượng Kỳ nhíu nhíu mày, nói: "Ta không định động vào gia quyến Ân thị, nhưng không thể lưu lại cha con hai người kia."
Cha con n thị dã tâm không nhỏ, cũng không phải hạng người vô năng, nếu giữ lại, sớm hay muộn bọn họ cũng tìm cơ hội đông sơn tái khởi, sẽ sinh ra những chuyện không cần thiết.
"Hắn cần tự hiểu rõ." Diệp Vân Đình lắc đầu một cái: "Ta thấy không giống đến cầu xin ân tình ‌."
Thành Ký Châu thất thủ, tin tức phụ tử n thị bị bắt truyền tới Vị Châu nhưng Diệp Vọng cũng chưa từng tới tìm y. Mãi đến tận khi nghe nói y muốn tới Ký Châu mới đến và mong muốn đi theo xem qua bọn họ.
Tuy rằng lúc trước phụ tử n thị đối với hắn không tốt, những những năm tháng yêu thương sủng ái trước kia cũng không phải là giả, Diệp Vọng trong lòng chắc chắn sẽ có chút khó chịu.
"Thôi, cứ để hắn tới xem."
Lý Phượng Kỳ vứt khăn vào chậu, kéo y ra ngoài: "Dùng bữa trước đi."
...
Thời điểm ăn trưa Diệp Vọng cũng tới, dường như trong quân huấn luyện gian khổ nên hắn cũng gầy gò hơn trước. Vóc người cũng cao lên không ít, nét trẻ con mập mạp trên mặt cũng không còn, ít đi vẻ thiếu niên ngây ngô non nớt, nhiều hơn chút trầm ổn của thanh niên‌. Trên mặt có vết thương nhưng vẫn tốt, tuy để lại mấy vết sẹo nhỏ nhợt nhạt nhưng thời điểm không cười ‌lại thêm mấy phần lãnh ý.
Cùng với công tử bột mặt mũi phẫn nộn thanh tú trước đây giống như hoàn toàn khác nhau.
Dùng xong bữa trưa, Diệp Vọng mới chắp tay đi vào ngục xem tình hình phụ tử n thị. Ánh mắt hắn trong suốt, dường như cũng sợ hai người hiểu lầm, mím môi nói: "Ta không có ý cầu xin thay ngoại tổ, nhưng quan hệ máu mủ đến cùng cũng không buông bỏ được, ta muốn đến tiễn bọn ho một đoạn đường, coi như tận hiếu thay mẫu thân."
Diệp Vân Đình cảm khái nhìn hắn, nói lại những lời của Lý Phượng Kỳ để hắn an tâm: "Ngoại trừ hai người Ân Thừa Ngô, gia quyến Ân thị sẽ không có vấn đề gì."
Diệp Vọng nghe vậy thần sắc hơi động, không nói lời cảm ơn, sâu sắc cúi người vái chào Lý Phượng Kỳ sau đó mới quay người rời đi.
"Hắn cũng đã hiểu chuyện hơn không ít." Lý Phượng Kỳ chậc một tiếng: "Thêm chút thời gian cũng có thể mang mẫu thân hắn tự lập môn hộ."
Diệp Vân Đình cười nói‌: "Hắn không hề dốt nát, chỉ là từ nhỏ bị dạy hư thôi."
Bây giờ trải qua phong sương cũng thấy lòng người lương bạc, rốt cuộc bắt đầu trưởng thành. Chỉ muốn cho hắn cơ hội, ngày sau có thể tự lập môn hộ.
*
Diệp Vọng một mình đi trong ngục.
Ân thị phụ tử hiện tại đang bị giam giữ ở trong nhà giam thành Ký Châu, Lý Phượng Kỳ cũng không có ý làm nhục tù binh, vậy nên tình hình hai cha con cũng không đến nỗi thê thảm, chỉ hơi chật vật.
Thời điểm nhìn thấy Diệp Vọng xuất hiện, hai người đều có chút kích động.
"Vọng Nhi?" Ân Thừa Ngô nhìn người từ trên xuống dưới một lần, cảm khái nói: "Không có việc gì là tốt rồi, như vậy ta cũng không thẹn với mẫu thân ngươi."
Lúc trước hắn có ý giam giữ Diệp Vọng, bức bách Diệp Tri Lễ hợp tác với Ân gia, nhưng chưa từng nghĩ muốn mạng của Diệp Vọng. Chỉ là không nghĩ tới Diệp Vọng sẽ tự mình trốn khỏi phủ, không rõ tung tích.
Sau đó không tìm được người, tình thế gấp gáp, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Diệp Vọng nhìn hai người già nua hơn rất nhiều, tâm tình phức tạp khôn kể, nhưng vẫn giơ tay hành lễ: "Ngoại tổ phụ, tằng ngoại tổ phụ."
Ân Tiếu Chi "Ôi chao" một tiếng: "Là Vĩnh An vương phi cho ngươi đến xem chúng ta?" Nhưng nhìn trang phục của hắn, là quân phục của quân Bắc Cương, càng nói càng quái dị: "Ngươi bây giờ... trong quân Bắc Cương sao?"
Diệp Vọng cùng Vĩnh An vương phi là huynh đệ cùng cha khác mẹ ‌, hắn có thể tới đây cũng không kỳ quái. Nhưng quần áo Diệp Vọng mặc trên người‌... là quân phục của quân Bắc Cương.
"Phải." Diệp Vọng bây giờ tâm tình đã nội liễm rất nhiều, thấp giọng nói: "Ta... Sau khi ta rời khỏi Ký Châu đã bất ngờ gặp được đại ca. Sau nghe nói quốc công phủ xảy ra chuyện, ta đầu quân cho quân đội Bắc Cương. Trước đây lúc đối địch với Tây Hoàng lập được chút công trạng, bây giờ đã thăng lên làm Bách phu trưởng."
Ân Thừa Ngô nghe vậy ánh mắt sáng lên: "Ngươi có tiền đồ như vậy, sau này ta và tằng ngoại tổ ngươi chết đi, ngươi mẫu ngươi cũng coi như có nơi nương tựa..." Hắn thở dài nói: "Nếu không phải Vĩnh An vương xúi giục Tất Điển, ta với tằng ngoại tổ của ngươi sao phải làm tù nhân, chỉ cần n gia vẫn còn, ngươi cũng không cần phải đi lên từ Bách phu trưởng nho nhỏ."
"Ta với tằng ngoại tổ người không biết còn có thể sống thêm mấy ngày, sợ là sau này không có cách nào che chở cho mẫu thân ngươi."
Vẻ mặt hắn thổn thức, tựa hồ chỉ thuận miệng cảm khái. Nhưng hai tay Diệp Vọng chỉ nắm chặt không nói. Hắn đã không còn là thiếu niên trẻ người non dạ, trong lời nói của ngoại tổ ẩn giấy ý gì hắn đương nhiên hiểu rõ, nhưng hắn càng hiểu, hai quân giao chiến, không phải ngươi chết chính là ta vong.
Vĩnh An vương có thể buông tha gia quyến Ân gia đã là vô cùng nhân từ, nếu đổi thành ngoại tổ đánh vào thành Vị Châu, chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Cho nên sau khi hắn nghe được tin tức, chưa từng có ý nghĩ muốn cầu xin cho ngoại tổ. Những việc hắn có thể làm chỉ là mấy ngày cuối này thay mẫu thân tận hiếu, đưa họ đến cuối đoạn đường.
Nhưng hôm nay ngoại tổ nói lời trong ý ngoài, là ám chỉ hắn không ở Ân gia sẽ không có người che chở cho mẹ con hắn.
Hắn rũ mắt, muốn nói lúc trước không phải Ân gia không phải đã con mình và mẫu thân thành con rơi rồi sao?
Huống chi, hắn có thể làm gì?
Cầu xin? Cướp ngục? Những chuyện này đều không thể nào. Người thân cũng có thân sơ xa gần, hắn sẽ không vì ngoại tổ lòng mang ý xấu khiến đại ca hắn thất vọng.
Nhìn hai người tóc đã hoa râm, Diệp Vọng đến cùng không nói những lời khó nghe, hắn thở dài một hơi, nói: "Ngoại tổ yên tâm, ta đã lớn rồi, sau này sẽ dùng hết khả năng mình bảo vệ mẫu thân."
Dĩ nhiên không trúng chiêu ly gián của Ân Thừa Ngô.
Mỗi người đều có tâm tư riêng, khách sáo nói xong vài câu, Diệp Vọng mượn cớ trong quân có việc rời đi.
Ân Thừa Ngô nhìn bóng lưng hắn, cười lạnh một tiếng: "Cánh cứng rồi, tâm cũng cứng rồi. Có thể trơ mắt nhìn‌ ngoại tổ chết đi."
"Thôi." Ân Tiếu Chi lúc trước không mở miệng, bây giờ thấy‌ bộ dạng này của hắn, thở dài một hơi: "Vốn là chúng ta có lỗi với mẹ con hắn, hắn có thể tới đây gặp chúng ta đã là có lòng. Từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, thất bại chính là thất bại, cũng chỉ là một cái mạng thôi."
Ân Thừa Ngô còn muốn nói điều gì, nhưng quan sát sắc mặt phụ thân, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng.
Hết chương 119.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.