Vương Thả bị vẫy lui kinh hãi vô cùng.
Cho tới nay, hắn vẫn luôn tuân theo luật lệ làm việc. Hắn không dính líu đến chuyện tranh đoạt quyền lợi phức tạp, chỉ cần cấp trên dặn dò, hắn đều nghe theo.
Nhưng hắn không nghĩ tới, vụ án oan của Triệu gia sẽ dính dáng tới chân tướng dọa người như vậy.
Tiên đế giết huynh đoạt vị, vì san bằng chứng cứ, giết oan cả nhà Triệu thị. Ngay cả việc Đông Cung bốc cháy vào lúc tiền Thái tử phi khó sinh dường như cũng có liên quan. Hắn cho đây đã là chuyện kinh người, nhưng hoàng đế lại nói ra một câu nhẹ nhàng nhưng còn kinh hãi hơn nhiều.
Lời đồn đại bên ngoài đều là thật sự.
Hắn đã từng xử lý qua rất nhiều vụ án, căn cứ theo lời hoàng đế, chỉ cần gõ thêm một cái nữa thì rõ ràng những điều hoàng đế nói "trùng hợp" xác thực đều là chân tướng.
Những chuyện trùng hợp không thể không có, nhưng những chuyện quá trùng hợp như vậy, hơn nửa là cố tình sắp đặt.
Yên lặng tiêu hóa tin tức một lúc, Vương Thả khó khăn rời đi. Thời điểm bước ra khỏi cửa cung, hắn quay đầu lại liếc nhìn chỉ thấy bầu trời phía sau mây đen nặng nề che kín, rõ ràng nên là thời tiết đầu xuân nhưng hoa tuyết vẫn bay tán loạn, phủ lên toàn bộ cung điện, lạnh lẽo đến thấu xương.
Hắn cuối cùng cũng không quay trở về Đại Lý tự.
Sau đó dựa theo lời hoàng đế dặn dò, kết án, chiếu cáo thiên hạ.
Trong lúc đó có không ít quan viên liên quan biết được sự việc âm thầm tạo áp lực cho hắn, nhưng hắn chỉ dùng một câu khẩu dụ của hoàng đế để đối lại.
Vì vậy bố cáo án oan của Triệu gia, tiên đế giết huynh đoạt vị dán đầy khắp kinh thành.
Mưu sát huynh trưởng, oan giết trung thần...Từng tội danh của Tiên đế đều bị phơi bày.
Nhất thời cả nước ồ lên.
Các lão thần tôn thất quỳ trước điện Thái Hòa, khẩn cầu hoàng đế rút bố cáo về, cấm chỉ nghị luận việc này trên phố, làm tiền đề rửa sạch ô danh.
Lý Tung dựa vào long ỷ, cười đến không đứng lên nổi: "Chỉ bằng những chuyện xấu xa năm đó phụ hoàng làm, bọn họ cũng không thấy ngại khi nói rửa sạch 'ô danh' sao?" Cười xong hắn lại lắc đầu: "Thôi, trẫm không cần tính toán với bọn họ nữa."
Dù sao hắn với những lão thần đang quỳ trước điện Thái Hòa đó cũng chẳng hề khác nhau.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói: "Như vậy ngươi có thể hài lòng chưa?"
*
Trong phủ Thái phó, Hàn Thiền ngồi đối diện Ngụy Thư Thanh, trước mặt hai người bày một bàn cờ, Hàn Thiền cầm cờ trắng, Ngụy Thư Thanh cầm cờ đen, lúc này quân trắng đã bị vây khốn.
"Ngươi phân tâm." Ngụy Thư Thanh lên tiếng quấy rầy ván cờ: "Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?"
Lúc này thái độ của Ngụy Thư Thanh bất đồng so với trước giờ, hắn không dùng tôn xưng, nhiều hơn mấy phần thân cận.
Hàn Thiền từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại: "Lật lại bản án Triệu gia, cái chết của Thái tử đã rõ ràng."
"Hiện tại là thời điểm đi bước kế tiếp." Trong mắt Ngụy Thư Thanh loé ra hận ý: "Đây không phải là chuyện tốt ư? Sao trông ngươi cứ lo lắng như vậy? Chúng ta đã trù tính nhiều năm như vậy, không phải vì thời khắc này à?"
Năm đó quan viên đi theo Tiền Thái tử nhiều vô kể. Sau khi Tiền Thái tử qua đời, những quan viên này dần dần bị Tiên đế nhổ bỏ, hoặc từ quan lưu vong, hoặc chịu tội vào ngục, không một ai có kết quả tốt.
Tiên đế giết huynh đoạt vị, nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay, cơ hội cuối cùng để bọn họ kéo dài hơi tàn cũng không cho.
Những năm gần đây, Hàn Thiền tập hợp những người năm đó đường cùng mạt lộ lại với nhau, an bài thân phận mới, xen vào các vị trí chỉ vì muốn báo thù. Vì Thái tử, cũng vì người thân đã uổng mạng của chính mình... Bọn họ đã sớm không còn đường lui, chỉ có đánh bạc tính mạng của mình, vạch trần khuôn mặt dơ bẩn của tiên đế mới có thể lật đổ hoàng thất này!
Không chỉ là tiên đế, dòng dõi của tiên đế cũng không xứng ngồi vị trí này.
Ứng cử viên phù hợp nhất chỉ có thể là dòng dõi của điện hạ...
"Ta luôn cảm thấy hoàng đế gần đây có chút khác thường." Hàn Thiền đánh gãy âm thanh của hắn: "Kế hoạch của chúng ta tiến hành quá mức thuận lợi."
"Đây không phải là kế hoạch của ngươi rất tốt sao?" Ngụy Thư Thanh lộ vẻ mặt không hiểu.
Lúc trước Hàn Thiền vì Ân thị rơi vào cảnh khốn khó, để tự cứu mình mới mượn thân phận cô nhi Triệu gia. Một là vì thoát khỏi cảnh khốn khó lấy lại tín nhiệm của hoàng đế, hai là vì lợi dụng sự hổ thẹn của hoàng đế, lật lại án oan Triệu gia.
Hoàng đế không biết án oan sau lưng Triệu thị đại biểu cho điều gì, nhưng bọn họ lại rất rõ ràng.
Lúc trước lão thái y âm thầm đem chứng cứ điện hạ bị mưu hại giao cho Thái phó Thái tử Triệu Danh Tuyền, mình thì đứng bên ngoài vạch trần nhị hoàng tử mưu hại huynh trưởng. Nhưng không nghĩ tới Thành Tông hoàng đế không chỉ không nghiêm trị nhị hoàng tử, trái lại còn khống chế lão Thái y. Triệu Danh Tuyền biết được tin tức, ý thức được thái độ của Thành Tông hoàng đế nên không đứng ra nữa.
Ngay sau đó, Đông cung bốc cháy, Thái tử phi và hài tử chưa xuất thế cùng chôn thây trong biển lửa.
Đoạn tuyệt triệt để huyết mạch của Tiền Thái tử.
Thành Tông hoàng đế sau khi biết được tin tức bệnh nặng một hồi, triệu nhị hoàng tử đến chửi mắng một trận, nhưng cũng không tra án giải oan mà lại kiêng kỵ thanh danh của hoàng thất, ổn định triều đình, tự tay nâng Nhị hoàng tử lên vị trí Thái tử.
Đây là chuyện buồn cười biết bao?!
Triệu Danh Tuyền chính trực, ý thức được Thành Tông hoàng đế đã bỏ qua đứa con trưởng của mình, sau mấy lần phản đối việc lập Thái tử mà không được, dứt khoát lựa chọn từ quan. Những chứng cứ kia được cất giấu bí mật, âm thầm điều tra tìm cơ hội giải oan cho tiền Thái tử.
Nhưng không nghĩ rằng tiên đế hẹp hòi thù dai, biết được Triệu Danh Tuyền đang nắm giữ chứng cứ năm đó, sau khi nắm quyền trực tiếp định ra tội danh, giết hại cả nhà Triệu gia.
Sau lưng án oan của Triệu gia, là tiên đế vì che giấu chuyện độc ác giết huynh trưởng cướp ngôi, tạo nên án oan giết người diệt khẩu.
Hàn Thiền mượn thân phận cô nhi của Triệu thị vì muốn lợi dụng hoàng đế lật lại bản án Triệu gia, sau đó ở ngoài thổi gió thêm củi, đưa tội lỗi của tiến đế ra trước bách tính.
Tiên đế lên ngôi bất chính, tiểu hoàng đế là nhi tử của hắn, sao có thể ngồi yên ổn trên long ỷ này?
Bọn họ đã tạo sẵn kế tốt, liên lạc với nghĩa quân, chỉ cần tìm được cớ sẽ đẩy Hoàng đế từ trên long ỷ xuống.
Về phần ngôi vị hoàng đế sau này thuộc về ai, Hàn Thiền không muốn quan tâm.
Ngụy Thư Thanh chưa bao giờ vui sướng như vậy, đối với sầu lo của Hàn Thiền cũng không phản đối: "Có lẽ là thắng lợi tới quá nhanh, ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi. Dù sao chúng ta trù tính nhiều năm như vậy, cũng phí rất nhiều công phu..."
"Ngươi không hiểu." Hàn Thiền lắc đầu một cái, đứng dậy đi ra khỏi phòng, đứng ngoài hành lang nhìn hoa tuyết bay đầy trời.
Mấy ngày nay hoàng đế hiếm khi tới tìm hắn, chỉ có hai lần, chuyện này khó có thể giải thích được, khiến lòng hắn không yên. Hắn nhắm mắt lại, cưỡng bách kìm xuống tâm tình nôn nóng của chính mình, trong đầu hồi tưởng lại những hành vi gần đây của Lý Tung nhưng không phát hiện ra điều gì dị thường.
Y chỉ là thẹn với hắn, vội vàng rũ bỏ liên quan với tiên đế muốn lấy lòng hắn mà thôi.
Đây cũng chính là mục đích của hắn khi lấy thân phận cô nhi Triệu gia.
Hắn hiểu rất rõ hài tử mình một tay giáo dục từ nhỏ tới lớn này, nhất cử nhất động của y, mỗi tiếng nói mỗi hành động, đều được hắn nắm trong lòng bàn tay, cho nên sau khi y lớn lên phát sinh tiểu tâm tư, cũng đã nằm trong kế hoạch của hắn.
"Thôi, cứ tiếp tục hành động đi."
Ngụy Thư Thanh vui sướng nở nụ cười, đứng dậy chắp tay với hắn, quay người rời đi.
*
Tôn thất quỳ mấy ngày không có kết quả, tội danh tiên đế bị lan truyền rộng rãi, lời đồn đại trên phố về hoàng thất vô cùng khó nghe, mà tương phản với chuyện đó, danh tiếng Vĩnh An vương cũng ngày càng dâng cao.
Tiêu Tác ẩn giấu ở kinh thành mấy ngày qua cho nên vô cùng rõ ràng dòng nước ngầm trong đó.
"Đến thời điểm trở về rồi." Hắn gọi tiểu nhị đổ đầy bình rượu cho mình, xế chiều hôm đó giục ngựa rời kinh, chạy về hướng Ký Châu.
Thời điểm hắn ngày đêm đến được thành Ký Châu, phát hiện dân chúng trong thành đều đang thảo luận sôi nổi chuyện tiên đế giết huynh, khí thế ngất trời. Thỉnh thoảng còn có người nhắc tới Vĩnh An vương mới là dòng dõi hoàng thất chính thống...
Sắc mặt Tiêu Tác hơi trầm xuống, tin tức này ở kinh thành so với ngựa của hắn còn nhanh hơn, nói sau lưng không có người nhúng tay hắn tuyệt đối không tin.
Giục ngựa vào phủ đô đốc, không dám trễ nải trực tiếp đi gặp Vương gia.
Nghe nói Tiêu Tác trở về, hai người đang đang nghị sự cùng nhóm quan viên tướng lĩnh hai mắt nhìn nhau, ăn ý tìm cớ phân tán mọi người, triệu Tiêu Tác đến phòng nghị sự.
Tiêu Tác lộ vẻ phong trần mệt mỏi trở về, nhưng khi thấy được Vĩnh An vương không hề chần chờ mở miệng: "Hai chuyện Vương gia bảo thuộc điều tra đều đã có manh mối."
"Nói nghe một chút." Lý Phượng Kỳ ngồi ở sau bàn, Diệp Vân Đình ở bên người hắn, thần sắc hai người không tự chủ được trầm ngưng, thậm chí khí thế cũng có chút giống nhau.
Tiêu Tác bình tĩnh lấy bức chân dung trong ngực ra đưa cho Lý Phượng Kỳ, sau đó mới nói tới quá trình điều tra.
"Sau khi thuộc hạ tới kinh thành, đâu tiên là nghĩ biện pháp tìm người cũ trong Đông cung và Vương phủ. Kết quả phát hiện những người này không phải đã bị diệt khẩu thì chính là mai danh ẩn tích. Vất vả hồi lâu mới tìm được một lão cung nữ."
Trước khi lão cung nữ kia xuất cung luôn hầu hạ trong Đông cung. Chỉ có điều nàng không hề được trọng dụng, chỉ là một cung nữ bình thường. Dưới sự cưỡng bách dụ dỗ của Tiêu Tác, nàng đã kể lại rất nhiều chuyện trước kia.
Theo lời nàng nói, tiền Thái tử phi có quan hệ rất tốt với lão Vương phi, bởi vì trước sau mang thai nên thường xuyên gặp gỡ. Chỉ cần Thái tử phi có vật gì tốt đều sẽ đưa đến cho lão Vương phi một phần. Đương nhiên, đây là những lời lão cũng nữ kia nói lúc đầu khi còn lừa gạt Tiêu Tác, nhưng những câu nói sau này của nàng mới có giá trị.
Lão cung nữ cấp bậc không cao, chỉ có thể hầu hạ ở bên ngoài. Ngày Đông cung bốc cháy, nàng vừa vặn không phải làm việc. Nhưng hôm đó tin tức Thái tử mất mạng truyền về, Thái tử phi chấn kinh dẫn đến khó sinh, không ít cung nhân trong lòng hoảng sợ, đều tập hợp bên ngoài tẩm cung Thái tử, muốn thám thính tình huống của Thái tử.
—— Thái tử đã chết, nếu Thái tử phi tiếp tục xảy ra chuyện, e rằng cuộc sống sau này của những nô tỳ hầu hạ như các nàng sẽ vô cùng khổ sở.
Thái tử phi trong tẩm cung thảm thiết kêu gào, bà đỡ và cung nữ ra ra vào vào, còn các nàng chỉ là cung nữ cấp thấp nên ở bên ngoài trông coi từ hừng đông đến khi trời tối. Trong lòng lão cung nữ khi đó cũng hoảng loạn, nghĩ vạn nhất thật sự Thái tử phi xảy ra chuyện, sợ là đông cung này muốn trở giời rồi, nàng thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ chạy về nơi ở, thu thập châu báu, chuẩn bị tình thế không đúng sẽ thừa dịp lúc trời chưa sáng chạy ra khỏi cung.
Kết quả vạn vạn không nghĩ tới, thời điểm nàng thu thập châu báu bất ngờ nhìn thấy nhũ mẫu thiếp thân của Thái tử phi ôm một cái tã lót vội vàng rời đi từ cửa hông nhóm cung nhân hay qua lại.
Nàng lúc đó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ nhũ mẫu bên người Thái tử phi đã chạy trốn rồi, sợ là xảy ra đại sự nên cũng vội vàng theo sau ra ngoài. Ra khỏi đông cung, nàng không dám đi cùng nữa, tự mình tìm phương hướng ẩn thân. Kết quả nàng trốn ở đó một đêm, thời điểm chuẩn bị rời khỏi kinh thành thì nghe nói Đông cung bốc cháy, Thái tử phi cùng thai nhi chưa được sinh hạ một xác hai mạng.
Thẳng đến lúc này nàng mới ý thức được chuyện không đúng, đêm đó nhũ mẫu thiếp thân của Thái tử rõ ràng ôm hài tử trốn khỏi đông cung, mà trong Đông cung chỉ có Thái tử phi có bầu... Nàng đoán được chính mình không cẩn thận đã biết một bí mật lớn, sợ bị diệt khẩu nên vội vàng trốn khỏi kinh thành. Sau khi lẩn trốn hồi lâu, phát hiện không có ai tới bắt nàng mới trở lại quê nhà, che giấu chuyện từng trải qua ở đông cung, lấy chồng sinh con.
Những năm qua làm thái thái vô cùng bằng phẳng, thời điểm Tiêu Tác tìm tới hỏi nàng chuyện xưa, bởi vì quá mức hoang mang nên mới lộ ra sơ hở.
Tiêu Tác vừa cưỡng bách vừa dụ dỗ, nàng mới chịu kể hết sự thật.
"Nàng có nhìn thấy nhũ mẫu kia đi hướng nào không?" Lý Phượng Kỳ hỏi.
"Hướng đông. Lúc đó nàng chạy trốn ngược hướng với nhũ mẫu nên nhớ rất rõ."
"Hướng đông của đông cung..." Lý Phượng Kỳ cúi đầu xuống: "Vĩnh An vương phủ nằm ở phía đông, "
Tiêu Tác thầm hít một hơi sâu, thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn nên đoán Vương gia đã sớm dự liệu chuyện này. Suy nghĩ một chút, vẫn tiếp tục nói: "Nhũ mẫu kia trước lúc Đông cung bốc cháy đã đem hài tử đào tẩu, chắc là tiền Thái tử phi đã sớm có cảm giác, cho nên ra lệnh cho tâm phúc âm thầm đưa hài tử ra khỏi Đông cung."
Nghe tin trượng phu qua đời, kinh hãi nên khó sinh. Trong tình cảnh như thế vẫn còn đoán được tiên cơ, sớm đưa hài tử trốn khỏi Đông cung, tiền Thái tử phi cũng không phải người tầm thường.
Mà đứa bé kia vội vàng bị đưa tới nơi nào, theo những gì lão cung nữ đã nói, ngoại trừ Vĩnh An vương phủ hắn không nghĩ ra được đáp án nào khác.
Lý Phượng Kỳ siết ngón tay, trầm mặc chốc lát, mới mở tờ giấy Tiêu Tác đưa cho, bên trên vẽ tranh chân dung hai người: "Đây là ai?"
"Là chân dung của Tiền Thái tử và tiền Thái tử phi. Thuộc hạ đã tìm rất lâu mới tìm được tấm này." Hắn cau mày nói: "Chân dùng của Tiền Thái tử và Tiền Thái tử đều bị cố ý tiêu hủy, nghe nói là năm đó Thành Tông hoàng đế chợt nghe tin dữ, thương tâm không thôi. Vì không để đau thương hại thân nên đã đốt hết những bức tranh vẽ họ."
Hắn liếc nhìn Lý Phượng Kỳ, mới đánh bạo nói ra suy đoán của mình: "Ta cảm thấy... gương mặt của Vương gia cực kỳ giống với gương mặt của Thái tử và Thái tử phi."
Không chỉ đơn thuần giống nhau về ngũ quan, mà còn là khí chất.
Nếu có người không quen thuộc xem thử, chắc sẽ không cảm thấy Vương gia và người trong bức họa có điểm tương tự, nhưng người quen thuộc chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra, ánh mắt Vương gia cực kỳ giống với ánh mắt tiền Thái tử, còn đôi môi thì giống với tiền Thái tử phi...
Hắn liên tưởng lại chuyện Vương gia có huynh đệ song sinh chết yểu, trong đầu kinh hãi suy đoán từng chuyện một, dường như đã tới gần chân tướng, nhưng lại gắt gao ép chặt xuống.
Việc này một khi trở thành sự thật, sợ rằng sẽ lật đổ toàn bộ Bắc Chiêu.
Hết chương 121.
18/08/2021