*(thành ngữ): ám chỉ việc thay đổi chân tướng sự việc nhằm mục đích lừa bịp, dối trá; có nghĩa như đổi trắng thay đen.
Tin tức này quá mức doạ người, Tiêu Tác vừa kinh sợ vừa vui. Kinh sợ chính là thân thế Vương gia phức tạp như vậy, vui là đã như thế, bọn họ có thể xuất binh danh chính ngôn thuận.
Nếu không phải tiên đế giết huynh trưởng, bây giờ ngôi vị hoàng đế này, nên là của Vương gia.
Tiêu Tác cúi thấp đầu, đáy mắt không kìm nén được kích động.
Nhưng Lý Phượng Kỳ chỉ nắm chặt bức họa trong tay lẳng lặng nhìn hồi lâu không nói một lời. Trên bức tranh vẽ đôi nam nữ thân mật tựa vào nhau, nữ nhân dịu dàng thanh lệ, nam nhân anh tuấn nghiêm nghị. Nhưng hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Đây là một đôi phu thê cực kỳ ân ái.
Cũng là cha mẹ ruột của hắn.
Hắn nhớ những lời Tiêu Tác nói, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên.
Thời điểm hắn mới bắt đầu đoán được thân phận của mình, hắn đối với tiền Thái tử và tiền Thái phi quá cố cũng không có nhiều tình cảm. Cha mẹ ruột chưa từng gặp mặt qua với hắn mà nói, thực sự quá mức xa lạ, ở đáy lòng hắn dường như không hề nổi lên sóng lớn. Cho nên lão Vương phi không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi. Chỉ âm thầm hành động sau lưng, sau đó mới phái Tiêu tác đi thăm dò.
Nhưng mấy lời hôm nay Tiêu Tác nói, lại khiến hắn nhận ra tâm ý quyết tuyệt và hết lòng che chở của mẹ ruột dành cho mình.
Trước khi Đông cung bốc cháy, nhũ mẫu đã mang hài tử vừa mới ra đời rời đi, tiền Thái tử phi chắc chắn đã biết được tin tức, cũng biết không còn phu quân che chở, mình và hài tử đều khó thoát khỏi cái chết, cho nên mới dùng tính mạng của chính mình đánh cược. Nàng sai tâm phúc đưa con trai đi cầu viện Vĩnh An vương phủ, chính mình lại cam nguyện lưu lại bên trong biển lửa.
Hắn tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, Lý Phượng Kỳ rũ mắt, trong lòng bị lửa giận tràn ngập, bên gáy cũng nổi gân xanh, hô hấp trùng xuống.
Diệp Vân Đình thở dài nắm chặt tay hắn, không nói mấy lời khuyên nhủ, một cái tay khác vỗ nhẹ lên tấm lưng đang căng chặt của đối phương.
Y biết, thời điểm này không cần nói ra mấy lời an ủi, chỉ cần lặng im bầu bạn.
Như vậy qua một hồi, thân thể căng thẳng của Lý Phượng Kỳ mới hơi thả lỏng, hắn nắm chặt tay Diệp Vân Đình, tựa hồ muốn nhận lấy sức mạnh từ y.
Trầm mặc chốc lát mới miễn cưỡng thu liễm cảm xúc, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Còn chuyện Hàn Thiền, có tra được gì không?"
Nhưng âm thanh khàn khàn của hắn lại bại lộ tâm tình ngột ngạt và nội tâm không bình tĩnh.
Tiêu Tác âm thầm than một tiếng, nói: "Bên phía Hàn Thiền tra được không ít chuyện, nhưng có chút kỳ lạ. Thần không xác định được người này có hay không đang cố ý nói dối chúng ta ."
Sau đó hắn nói ra từng chuyện kỳ lạ: "Hàn Thiền không phải cô nhi của Triệu thị, mặc dù trước đó hắn không ở kinh thành, tuổi tác cũng tương tự nhưng xác thực hắn không phải người nhà họ Triệu. Hơn nữa nếu tin tức thần lấy được không sai, trước khi hắn đỗ đạt công danh vào Đông cung làm Tịch tiên sinh, chỉ là thư sinh dạy học xuất thân hàn môn. Không có bất kỳ quan hệ gì với Tiền Thái tử."
Chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Từ chỗ Vương gia hắn đoán Hàn Thiền nên là thuộc hạ cũ của Tiền Thái tử. Nhưng thời gian này hắn ở kinh thành, biết chuyện lật lại án oan Triệu thị là do Hàn Thiền dốc hết sức dẫn dắt, mục đích chính là dẫn ra chuyện tiền Thái tử bị mưu hại. Những hành động này, thấy thế nào cũng nên là thuộc hạ cũ tuyệt đối trung thành của tiền Thái tử gây ra mới đúng.
Nhưng dựa theo những chuyện đã điều tra, nửa đời của Hàn Thiền chưa từng qua lại với tiền Thái tử.
"Thuộc hạ hoài nghi thân phận của Hàn Thiền là giả. Hơn nữa ngoại trừ thuộc hạ, còn có người khác đang âm thầm điều tra thân phận Hàn Thiền." Tiêu Tác nói.
Chỉ tiếc là hai nhóm người cùng về quê quán của Hàn Thiền điều tra cũng không tìm được tin tức hữu dụng
Cho nên Tiêu Tác mới càng cảm thấy kỳ lạ.
Lý Phượng Kỳ nhếch lông mày: "Còn có người cũng đang điều tra?"
"Vâng, nhưng thuộc hạ không tra được lai lịch của đám người kia."
Diệp Vân Đình nhìn Lý Phượng Kỳ, do dự nói : "Có phải là Lý Tung hay không?"
"Trừ hắn ra cũng không còn ai khác." Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y, khẳng định suy đoán của y.
***
Cũng cùng thời khắc đó, trong hoàng cung, Lý Tung quả thật cũng đang nghe Ẩn long vệ* bẩm báo tin tức.
Ẩn long vệ, chính là lực lượng bí mật đời đời truyền lại trong tay hoàng đế Bắc Chiêu. Bọn họ thường ngày không ở trong cung, chỉ vào thời điểm đế vương cần mới được triệu tới. Bọn họ ẩn núp trong bóng tối, ngoại trừ các đời đế vương không ai biết rõ, là lưỡi dao sắc cuối cùng trong tay đế vương.
Cho nên cũng không ai biết, Lý Tung sai Ẩn long vệ đi điều tra thân phận Hàn Thiền.
Thống lĩnh Ẩn long Vệ quỳ một chân trên đất, báo cáo tin tức tra được: "Thuộc hạ vẫn chưa tra được chuyện trước kia Hàn Thiền có qua lại với Tiền Thái tử."
"Sao lại không qua lại chứ, không thể nào." Lý Tung nghe vậy lẩm bẩm một tiếng, ung dung nói : "Các ngươi có lẽ chưa tìm được điểm mấu chốt."
Hắn hiểu rất rõ Hàn Thiền, người này như một nắm tuyết, trắng đến chói mắt, lạnh đến thấu xương. Sinh linh trên thế gian này đều không lọt nổi mắt xanh của y. Mà người này, lại vì báo thù cho tiền Thái tử, thận trọng từng bước những mười bảy năm trời!
Lý Tung nhắm hai mắt, nhớ lại cuộc đời Hàn Thiền, sau đó dường như nắm bắt được cái gì , đột nhiên mở mắt ra: "Ngươi nói hắn mười hai tuổi khảo tú tài, mười lăm tuổi đạt Giải Nguyên, sau đó không tham gia khoa cử nữa, ở huyện Xương làm tiên sinh dạy học bốn năm, vì sao hắn bỗng nhiên lại tham gia khoa cử?"
*Giải Nguyên là đỗ đầu khoa thi Hương
Mười lăm tuổi tham gia thi Hương được Giải Nguyên, tháng ba năm sau có thể tham gia thi Hội cùng thi Đình. Nhưng Hàn Thiền lại vẫn không tham gia, trái lại chỉ ở lại huyện Xương làm một tiên sinh dạy học nho nhỏ, vắng lặng như vậy ba bốn năm, thanh danh thiếu niên Giải Nguyên cũng phai nhạt, sẽ không còn ai để ý một tiên sinh dạy học "âu sầu thất bại".
Tất cả mọi người cảm thấy y không muốn tham gia thi cử, lẫn lộn trong chốn quan trường, nhưng bên trong lại nghĩ y được Giải Nguyên chỉ là may mắn nhất thời, bằng không sao lại không dám thi Hội thi Đình?
Chỉ có Lý Tung biết, y không tham gia, chỉ bởi vì y không muốn tham gia thôi.
Nhưng tháng ba năm đó, trước khi Thái tử có chuyện, tại sao y lại bỗng nhiên tham gia thi Hội? Chuyện gì đã khiến y thay đổi suy nghĩ?
"Năm đó huyện Xương xảy ra chuyện gì?" Lý Tung hỏi.
Thống lĩnh trầm ngâm hồi lâu, sàng lọc tin tức tra được, cuối cùng do dự nói: "Năm đó huyện Xương không phát sinh chuyện gì. Nhưng trước đó một năm, Tiền Thái tử từng cải trang vi hành xuống phía Nam, dựa theo tuyến đường, khả năng Tiền Thái tử đã đi qua huyện Xương." Nhưng tiếp đó hắn vội vàng sửa lại lời nói: "Không đúng, Tiền Thái tử nhất định từng lưu lại huyện Xương. Cải trang xuống phía Nam là vào tháng năm, tháng sáu, nhưng thời điểm cuối năm mấy châu huyện phía Nam, cũng có cả huyện Xương có một nhóm lớn quan viên bị cách chức điều tra."
Những quan viên này tham ô bạc xây dựng đê điều, mà năm sau phía Nam chịu cảnh lũ lụt, một trong những nguyên nhân Thái tử xuống phía Nam trị thủy chính là —— hắn từng đi qua đây một lần, sẽ quen biết hơn.
"Nếu Tiền Thái tử từng dừng lại tra án tại huyện Xương, có khả năng sẽ kết bạn với Hàn Thiền." Thống lĩnh nói.
"Hóa ra là như vậy." Lý Tung tựa mượn câu này liên tưởng đến điều gì, biểu tình trên mặt trở nên cực kì lãnh đạm, hắn uể oải phất tay: "Ngươi xuống trước đi, việc này không cần tra xét nữa."
Thống lĩnh Ẩn long Vệ lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lý Tung từ ám thất đi ra, đi tới bên bàn, đề bút viết vài chữ.
Hắn cúi đầu nhìn nét mực tại chưa khô trên giấy, thấp giọng nói : "Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, nữ nhân vui vẻ vì người cam tâm. Ngươi là người nào?"
***
Sau khi Tiêu Tác rời đi, Lý Phượng Kỳ do dự hồi lâu, mang theo bức chân dung cùng Diệp Vân Đình trở về Vị Châu.
Lão Vương phi nghe nói hai người trở về, vội vã dặn dò Ỷ Thu bận bịu dọn dẹp nhà mới —— nhà mới đã tu sửa xong xuôi, giai đoạn Diệp Vân Đình đi Ký Châu, lão Vương phi đã mang hạ nhân chuyển tới trước.
Ngày thường lão Vương phi một mình ở trong phủ chỉ sai nhà bếp nấu chút cháo hoa ăn sáng. Bây giờ nghe hạ nhân đến báo Vương gia và Vương phi trở lại, cố ý bảo nhà bếp chuẩn bị những món hai người thích ăn, xếp đầy một bàn.
Chờ hai người về tới nhà mới, nghênh tiếp bọn họ chính là phủ đệ náo nhiệt, cơm nước nóng hổi.
Lão Vương phi liếc nhìn hai người, đau lòng nói: "Vân Đình gầy rồi." Vừa nói vừa có chút trách cứ nhìn về phía Lý Phượng Kỳ: "Sụ vụ Vị Châu chuyện lớn chuyện nhỏ rườm rà, cho dù Vân Đình có thể làm, cũng không thể để y một mình làm hết toàn bộ."
Thời gian vừa qua, sau khi giải khai khúc mắc, lại có Diệp Vân Đình ở giữa hoà giải, quan hệ mẹ con hai người đã không lạnh nhạt giống như lúc trước. Lão Vương phi thuyết giáo, ngay cả Lý Phượng Kỳ cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng hôm nay hắn chỉ mím môi nói một tiếng: "Ta biết rồi."
Hiển nhiên là tâm tình không tốt.
Lão Vương phi giữ nghi hoặc trong lòng ăn hết cơm, đang muốn lén lút hỏi Diệp Vân Đình một chút xem có chuyện gì xảy ra, nhưng trước tiên đã bị Lý Phượng Kỳ gọi lại: "Mẫu thân, ta có một số việc... Muốn hỏi người một chút."
Nhìn vẻ mặt hắn, lão Vương phi mơ hồ ý thức được điều gì, siết chặt khăn theo hai người đi tới thư phòng, Ỷ Thu và Quý Liêm đứng ở bên ngoài trông coi.
"Mẫu thân có nghe thấy lời đồn đại bên ngoài?" Tiến vào thư phòng, Lý Phượng Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
Hắn nói tới lời đồn dại, đương nhiên là chỉ việc hiện nay bên ngoài đều nói hắn là hài tử mồ côi cha từ trong bụng mẹ của tiền Thái tử.
Thần sắc lão Vương phi nháy mắt trở nên không tự nhiên, âm thanh bình tĩnh, ngón tay lại dùng sức nắm chặt khăn: "Ta thường ở trong phủ lễ Phật, không rõ chuyện bên ngoài. Con nói là lời đồn đại, đương nhiên không thể coi là thật."
Lý Phượng Kỳ thở dài một tiếng, lấy bức chân dung kia ra: "Trước đó Tiêu Tác đã tới kinh thành một chuyến, bất ngờ tìm được một lão cung nữ, lão cung nữ kia nói, nàng từng nhìn tận mắt nhìn thấy nhũ mẫu thiếp thân của Thái tử phi trong lúc Đông cung bốc cháy ôm một hài tử sơ sinh ra khỏi cung. Phương hướng nhũ mẫu trốn tới chính là Vĩnh An vương phủ."
"Phụ thân và tiền Thái tử là bạn vong niên, mẫu thân cũng có quan hệ tốt với Tiền Thái tử phi đúng không?"
"Ngươi muốn hỏi điều gì?" Mặt Lão Vương phi trắng bệch, đôi môi khẽ run.
"Hài tử kia là ta ư?" Lý Phượng Kỳ hơi khom người, nắm chặt hai tay nàng, chậm rãi nói : "Mẫu thân, ta muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lão Vương phi tránh né ánh mắt của hắn, muốn rút tay ra nhưng không thể nào làm được. Chỉ có thể nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Lý Phượng Kỳ, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Ta đã phát lời thề độc trước mặt phụ thân người, quyết không thể nói việc này cho bất cứ ai."
Nàng còn nhớ rõ ngày đó trượng phu trước lúc lâm chung đã nắm chặt lấy tay nàng, bảo nàng phải lập lời thề độc, quãng đời còn lại cho đến chết cũng phải giữ chặt bí mật này, tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ là một chút. Bằng không vợ chồng hai người không thể cùng sống, chết rồi cũng không thể cùng một huyệt.
Hai người thành thân đã mấy chục năm, ân ái nửa đời, lời này trượng phu nói với nàng quá nặng, thậm chí lấy chuyện chết cũng không thể chôn cùng một chỗ ra thề, nàng sao dám vi phạm lời thề? Chỉ có thể gắt gao chôn chặt bí mật trong lòng, không dám thổ lộ với bất kỳ ai.
Nhưng đứa nhỏ này thực sự quá thông minh, nàng căn bản không thể che giấu nổi.
Không cần nàng trả lời, chỉ nhìn thái độ của nàng, Lý Phượng Kỳ đã biết, những chuyện này đều là sự thật.
Hắn buông lỏng tay, không bức bách mẫu thân mặt đầy nước mắt nữa, khàn giọng nói: "Mẫu thân không nói, ta cũng đoán được." Hắn lui về phía sau một bước, viền mắt ửng đỏ: "Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà, nghĩa quân đã áp sát kinh thành, sau khi ta chỉnh đốn binh mã sẽ dùng danh nghĩa "Phò trợ hoàng thất chính thống" xuất binh."
Lão Vương phi ngơ ngác nhìn hắn, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết còn có thể nói gì .
Ánh mắt nàng giãy dụa, một lúc lâu sau, cuối cùng giống như thỏa hiệp nói: "Thôi, con muốn biết chuyện gì, ta đều nói cho con. Chờ khi chết rồi, ta lại đi thỉnh tội cùng phụ thân con."
Nàng đến cùng vẫn không thể mang theo bí mật này chôn vào lòng đất.
"Tát cả mọi chuyện." Lý Phượng Kỳ nói như mất giọng: "Ta muốn biết mọi chuyện năm đó."
...
Ba người ngồi đối diện hồi lâu, lão Vương phi trầm mặc, nhất thời không biết nói từ chỗ nào.
Chuyện cũ năm xưa cất giấu quá lâu, bây giờ nói lại, chóp mũi như tràn ngập mùi vị cổ xưa. Nàng rũ mắt, cuối cùng lựa chọn bắt đầu từ việc Đông cung bốc cháy.
"Phụ thân ngươi lớn hơn Thái tử mười tuổi, võ nghệ của Thái tử cũng là do hắn dạy. Hai người vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ rất thân thiết. Cũng bởi vậy nên ta cũng gần gũi với Thái tử phi. Ta nhỏ hơn phụ thân ngươi vài tuổi, sau khi thành hôn vẫn chậm chạp không có thai, kết quả đúng vào năm đó, ta với Thái tử phi trước sau có bầu, chỉ kém nhau một tháng."
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này cũng là ý trời.
Thời điểm thi thể của Thái tử đưa về tới kinh thành, Thái phó của Thái tử Triệu Danh Tuyền dựa vào danh nghĩa phúng viếng, âm thầm nói cho chúng ta biết cái chết của Thái tử có liên quan tới Nhị hoàng tử. Thái tử phi thông tuệ, ý thức được Nhị hoàng tử có thể động thủ với Thái tử, nhất định cũng không tha cho mình đang mang bầu, vậy nên nàng lặng lẽ liên lạc với lão Vĩnh An vương, diễn một vở kịch dụ nhị hoàng tử động thủ.
Nàng làm bộ chấn kinh khó sinh, kì thực đã thuận lợi sinh ra hài tử đổi thành một tử thai, mà Nhị hoàng tử quả nhiên giống như nàng sở liệu, thừa dịp khó sinh động thủ. Một trận lửa lớn đã thiêu đốt tất cả những người biết chuyện, cũng xóa sạch toàn bộ dấu vết. Còn hài tử thuận lợi sinh ra được nhũ mẫu thiếp thân trong đêm tối đưa đến Vĩnh An vương phủ.
Lão Vĩnh An vương lặng lẽ giấu hài tử đi, chuẩn bị để người âm thầm đưa đi. Nhưng mấu chốt là chuyện này quá mức gây chú ý, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chờ sau khi thê tử sinh con, nói rằng hài tử này và con mình là song bào thai.
Hai đứa bé nhiều nhất cũng chỉ hơn kém một tháng, chờ lúc đầy tháng ôm ra gặp người khác hắn cũng không thấy khác biệt.
Đáng tiếc ý trời trêu ngươi, thời điểm đại phu đến kiểm tra cho nàng lại nói thai nhi trong bụng sợ không thể sống sót. Khi đó nàng đã gần tới ngày sinh, đột nhiên biết được tin tức này cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
Lão Vĩnh An vương khi đó thương lượng cùng nàng, nếu hài tử trong bụng đã khó có thể sống nổi, phải nghĩ biện pháp bảo vệ một đứa khác.
Vì vậy nàng đấu tranh hai ngày, lựa chọn uống thuốc sinh non.
Sinh hạ ra một hài nhi đã thành hình, nhưng quả nhiên không còn hơi thở. Mà hài tử kia, bất quả mới chỉ ra đời không tới mười ngày, hoàn toàn không khiến người khác sinh nghi. Bà đỡ tuổi tác đã cao lại chịu đại ân của lão Vĩnh An vương, chắc chắn sẽ không để lộ bí mật. Vậy nên những việc này tiến hành vô cùng thuận lợi, không gây nên bất kỳ sự chú ý nào. Mà để cho ổn thoả, bọn họ còn cố ý nói với bên ngoài, song thai mà có đứa bé chết yểu là không may mắn nên chỉ đưa hài tử do nàng sinh ra đi hỏa thiêu.
Những năm qua không gây hoài nghi còn bởi vì không lập bài vị.
"Hác ma ma sau khi đưa con đến vương phủ liền lựa chọn tự sát. Trong tã lót của con còn có một viên ngọc bội. Những năm qua phụ thân con luôn sợ thân phận của con bị phát hiện, cho nên ngọc bội này vẫn do ta cất giữ."
Lão Vương phi dụi mắt một cái: "Chuyện con cũng biết rồi nên ta cũng không cần giữ nó nữa." Nàng đỡ mặt bàn đứng dậy, chuẩn bị đi tìm ngọc bội.
Lý Phượng Kỳ vội vàng đứng lên đỡ lấy nàng, hầu kết chuyển động, vẫn tiếp tục hỏi: "Ta còn có một nghi vấn, năm đó vì sao phụ thân phải bức mẫu thân lập lời thề, tuyệt không thể để lộ thân thế của ta ra ngoài?"
Thời điểm lão Vĩnh An vương có chuyện, hắn đang ở Bắc Cương không kịp chạy về. Cho nên cũng không biết lúc đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Vốn hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng hôm nay càng nghe lại càng cảm thấy phụ thân đưa ra yêu cầu có vấn đề. Trước đó chuyện thâu thiên hoán nhật ở Đông cung, phụ thân liên thủ với Thái tử phi mẫu thân cũng biết, vì sao trước khi phụ thân chết lại bắt mẫu thân lập lời thề?
Sớm không nói muộn không nói, tại sao cố tình lại vào lúc này?
"Ta, ta không biết." Lão Vương phi bị hắn hỏi đến sửng sốt, nhíu mày nỗ lực nhớ lại mọi chuyện, lộ ra biểu tình kỳ quái: "Lúc đó vết thương cũ trên người phụ thân con tái phát, suy yếu rất nhanh. Sau khi tin tức truyền vào trong cung, bệ hạ cũng tới thăm..."
"Bệ hạ?"
"Phải, chính là Thành Tông hoàng đế."
Lão Vương phi hình như nghĩ đến điều gì, đôi mắt mở càng lúc càng lớn, biểu tình thậm chí khá sợ hãi: "Lúc đó phụ thân con đã không gắng gượng được nữa, vô cùng cương quyết buộc ta nói lời thề độc. Ta chỉ có thể dựa theo lời của hắn nói ra, sau đó hắn còn nói muốn uống chè ta hầm. Ta vội vàng đi làm bưng đến, lúc đó bệ hạ cũng ở trong phòng."
Sau khi trượng phu của nàng uống chè, hai mắt nhắm chặt không tỉnh nữa.
Lúc đó nàng quá mức thương tâm, vì vậy quên đi rất nhiều chuyện. Bây giờ được Lý Phượng Kỳ nhắc nhở, nàng mới bừng tỉnh nhớ tới nghi hoặc lúc đó —— thời điểm nàng bị bức ép lập lời thề, mơ hồ chú ý tới sau tấm bình phong có một mảnh góc áo màu vàng sáng.
Vạt áo đó giống y hệt long bào Thành Tông hoàng đế truyền lại.
Nghi hoặc kia chỉ chợt lóe lên trong lòng nàng, bởi vì vô cùng bi thương nên nàng cũng không nghĩ sâu. Nhưng hôm nay nhớ lại, nàng lộ ra thần sắc kinh hoảng, ngón tay gắt gao nắm chặt cánh tay Lý Phượng Kỳ, tựa như người sắp chết chìm bắt được một thân cây trôi: "Thân thể của phụ thân vốn đang điều dưỡng rất tốt, hắn lại bỗng nhiên phát tác bệnh cũ!"
Nàng mở to mắt, đôi môi mấp máy muốn nói điều gì nhưng lại không nói ra được, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Hết chương 122.
18/08/2021