Diệp Vân Đình tốn không ít công sức mới dỗ được lão Vương đang hoảng loạn vào trong phòng nghỉ ngơi.
Chờ từ trong viện lão Vương phi đi ra đã thấy Lý Phượng Kỳ đang chờ y trước đình, hay tay chắp sau lưng, khóe miệng mím chặt. Bầu trời u ám cắt hình dáng hắn thành một bức tranh thủy mặc, Diệp Vân Đình xa xa nhìn lại cảm thấy quanh thân hắn tràn đầy lệ khí, dường như muốn tan vào trong bóng đêm, khiến người hãi hùng khiếp vía.
Tôi tớ nha hoàn trong sân đều đi vòng ra phía sau, không dám đi qua trước đình, chỉ sợ quấy nhiễu hắn.
"Vương gia dự định làm thế nào?" Diệp Vân Đình bước nhanh đi tới bên người hắn, nắm chặt bàn tay nắm thành quyền trong lòng bàn tay mình.
Sau khi điều tra tất cả, bọn họ vốn chỉ cho là bi kịch đời trước đều do Tiên đế tạo ra, lại không nghĩ rằng Thành Tông hoàng đế cũng tham dự trong đó.
Những lời lão Vương phi nói cho thấy lão Vương gia không phải chết vì bệnh cũ tái phát, chỉ sợ là Thành Tông hoàng đế vì ổn định giang sơn giết người diệt khẩu.
Thử nghĩ đến chuyện một Vương gia nắm quyền trong tay, biết được bí mật của hoàng thất, lại có hài tử của Tiền Thái tử, nếu hắn hữu tâm, chuyện lật đổ vương triều chỉ trong nháy mắt. Thành Tông hoàng đế tất nhiên sẽ không khoan dung với một tâm phúc mang họa như vậy.
Lão Vương gia chỉ sợ là vì bảo toàn tính mạng cho lão Vương phi và Lý Phượng Kỳ nên mới lựa chọn tự sát.
Thậm chí ngay cả chuyện Lý Phượng Kỳ không gặp trở ngại khi kế thừa tước vị, chỉ sợ cũng là do Thành Tông hoàng đế vì hắn là tôn tử, con của đứa con trưởng mình yêu quý nhất nên mới an bài như vậy.
Chỉ tiếc Thành Tông hoàng đế tính tới tính lui, lại không liệu đến chuyện tiên đế lên ngôi mới chỉ năm năm đã chết vì tửu sắc. Mà dòng dõi của tiên đế lại lặp lại cảnh giết huynh đoạt vị năm đó.
Không biết Thành Tông ở dưới suối vàng nếu biết chuyện liệu có hối hận quyết định không đào sâu chân tướng để lót đường cho tiên đế lúc trước hay không.
"Bây giờ lời đồn đại bên ngoài lan ra bốn phía, nghĩa quân đã tiến công về kinh thành, không bằng giữ vững lời đồn." Lý Phượng Kỳ chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn.
Trong mắt hắn lộ ra ngoan ý: "Đợi ta tấn công vào kinh thành, chắc chắn sẽ lôi thi thể Lý Càn từ trong hoàng lăng ra lấy roi đánh nát!"
Tiền Thái tử, Tiền Thái tử phi, lão Vĩnh An vương, Hách ma ma... Hắn nhất định đích thân đòi lại những món nợ máu này mới có thể giúp linh hồn người chết được yên nghỉ.
"Được." Diệp Vân Đình nhu hòa nói, võ nhẹ trên mu bàn tay hắn: "Ngươi điều binh, ta ở phía sau chuẩn bị lương thảo quân nhu. Với tình thế hiện tại, đánh hạ kinh thành không phải là việc khó.". 𝑇rải 𝗻ghiệ𝓶 đọc 𝘵ruyệ𝗻 số 1 𝘵ại + 𝑇𝑹u𝗠𝑇𝑹𝐔Ye N.V𝗻 +
Lý Phượng Kỳ lẳng lặng nhìn y, một lúc lâu sau, tựa đầu trước ngực y, mỏi mệt nhắm mắt lại.
Diệp Vân Đình vỗ nhẹ dọc theo lưng hắn, âm thầm an ủi.
***
Tiết trời giá rét cứ chậm chạp chưa kết thúc, lưu dân đầu quân cho nghĩa quân ngày càng nhiều.
Từ sau khi chuyện tiên đế lên ngôi bất chính truyền ra, ngôi vị hoàng đế của kim thượng cũng bị nghi vấn. Trên phố đều đang đồn, nếu kim thượng còn có lương tri, nên tự mình nhường ngôi hoặc là hạ chiếu tạ tội với thiên hạ.
Nghĩa quân của các châu phủ gần đây tập hợp lại với nhau, giơ cao lá cờ "Thay trời hành đạo, phò tá dòng chính" thẳng một đường áp sát kinh thành.
Trung Kiềm, Phàn Châu, Lê Châu to như vậy lục tục có lưu dân gia nhập, nhân số hơn ba mươi vạn người.
Thẩm Trọng Dư phụng mệnh mang binh chặn họ đã giao phong qua mấy lần, bị lưu dân phẫn nỗ đánh cho tan tác, chỉ có thể như con rùa rụt cổ rút về tử thủ Lê Châu.
Nghĩa quân một đường thẳng tiến, chỉ cần vượt qua Ký Châu là có thể đến được kinh thành.
Nhưng bây giờ Ký Châu không phải do phản đảng chiếm giữ, mà do đội quân Bắc Cương trấn thủ, chỉ huy quân chính là Vĩnh An Vương uy danh chân chính.
Nghĩa quân khí thế hung hăng dừng lại đóng quân tại biên giới Ký Châu và Lê Châu, hai thế lực trong quân đang tranh cãi nên đánh hay không.
Đội quân này nhân số đông đảo là do nhiều nghĩa quân từ khắp các nơi trên đất nước tập hợp lại, chia thành Đông Sơn, Tây Sơn, Nam Sơn, Bắc Sơn tứ vương, còn nắm giữ nghĩa quân có sức mạnh hùng hậu nhất, người đứng đầu tự phong mình là Trung Sơn Vương.
Trung Sơn Vương trước đây là đồ tể*, thân hình khôi ngô, lực đạo kinh người, nhưng lại không biết chữ, cho nên nghĩa quân một đường thẳng tiến đều dựa cả vào huynh đệ hắn là Đông Sơn vương bày mưu tính kế. Đông Sơn vương là một thư sinh, bộ dạng bình thường nhưng có đôi mắt nhỏ dài ẩn chứa tinh quang.
*người giết lợn
Tây Sơn Vương trước kia là đầu bếp, to béo như phật Di Lặc; Nam Sơn Vương là thương nhân, tinh thông tính kế; chỉ có Bắc Sơn vương trầm mặc ít nói, bên trong nghĩa quân chẳng hề gây chú ý, cũng hiếm khi tham gia vào tranh đấu trong quân.
Bây giờ vì chuyện tiến công thành Ký Châu hay không, mấy người này phân thành hai phái. Đông Sơn vương dã tâm bừng bừng, kiên trì muốn đánh hạ Ký Châu, đến thẳng kinh thành.
"Một đường thẳng tiến tới đây, chư vị sẽ không muốn lùi bước chứ? Vĩnh An vương chỉ dùng binh như thần, nhưng chúng ta có ba trăm ngàn nhân mã, chỉ cần tìm thời cơ tập kích, không hẳn không thể thắng!"
Tây Sơn Vương cười ha ha: "Nhị ca muốn đánh cũng được, vậy phái người các ngươi làm tiên phong."
Nam Sơn Vương cũng lên tiếng: "Không sai, Vĩnh An vương thật lợi hại ngươi không phải không biết, chớ có nghĩ dụ chúng ta dẫn người đi chịu chết."
"Ánh mắt thiển cận!" Đông Sơn vương không vui nói: "Thành Ký Châu không thể so với các châu quận khác, muốn hạ thành chắc chắn phải có hy sinh. Bây giờ hi sinh nhỏ, đổi lại ngày sau được phong hầu bái tướng!"
"Vậy cũng phải có mệnh mới được." Nam Sơn Vương nói nhỏ.
"Ngươi!" Đông Sơn vương trợn mắt nhìn, nhưng Nam Sơn Vương cũng không sợ hắn. So với Đông Sơn Vương còn giữ thêm chức quân sư, ba người còn lại chỉ nắm trong tay binh quyền. Tuy rằng nhóm hắn tôn lên Trung Sơn Vương là lớn nhất, nhưng không có nghĩa là phải khúm núm với Đông Sơn Vương.
Đội ngũ này từ lúc bắt đầu chỉ vì mạng sống, phát triển lớn mạnh cho tới bây giờ, đã bắt đầu tranh đấu phân chia quyền lực.
"Nếu không chúng ta chiếm thành Lê Châu, ở Lê Châu làm vua một cõi cũng không tồi." Trung Sơn Vương vẫn luôn im lặng lúc này mở miệng, khuôn mặt hắn hung ác, lời ra khỏi miệng lại có chút sợ hãi: "Vĩnh An vương có thể diệt sạch Tây Hoàng, vậy thì không phải giết chúng ta dễ như giết lợn sao?"
Hắn là đồ tể, tuy rằng chưa đọc qua sách vở, nhưng cũng biết không thể lấy trứng gà chọi cục đá.
Tây Sơn Vương và Nam Sơn Vương sắc mặt khó coi, nhưng mấy lời Trung Sơn Vương nói tuy ẩu nhưng cũng có lý, nhóm bọn họ tuy không ít nhân số nhưng không ai nắm chắc có thể hạ được thành Ký Châu hay không. Đến thời điểm đó ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chỗ tốt gì cũng không lấy được.
Chỉ có Đông Sơn vương sắc mặt âm trầm, hắn liếc nhìn Trung Sơn Vương ngồi ở vị trí trên đầu, cắn răng nói: "Đại ca, nếu không đánh uy phong của ngươi sẽ giảm? Ta thấy ngươi ở trên chiến trường chưa chắc đã thua kém Vĩnh An Vương đâu!"
Trung Sơn Vương tuy rằng không có đầu óc, nhưng khí lực vô cùng kinh người. Hai con dao mổ lợn làm theo yêu cầu vừa chìm vừa nặng nhưng hắn chỉ khẽ nhấc là được, kẻ địch dưới mũi dao của hắn, như con lợn bị mổ xẻ thành hai.
"Nhị đệ ngươi đừng nói bừa!" Trung Sơn Vương nghe vậy thiếu chút nữa nhảy lên, liên tục xua tay: "Ta sao có thể so sánh cùng Vĩnh An vương? Không thể so sánh không thể so sánh."
Nói xong nhớ tới cái gì, đứng lên nói: "Ta đi xem mấy con lợn nuôi đến đâu rồi, các ngươi tự thương lượng đi."
Sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Đông Sơn vương nhìn bóng lưng hắn, đầu lưỡi liếm răng, trong lòng thầm mắng một câu đồ con lợn.
Hắn nhìn sang Bắc Sơn vương vẫn đang trầm mặc: "Ngũ đệ ngươi có ý kiến gì không?"
Bắc Sơn vương nhìn hắn, vẻ mặt lúng ta lúng túng: "Ta nghe các ngươi. Các ngươi thương lượng là được."
Đông Sơn vương: "..."
Mẹ, một đám rác rưởi.
Việc này cuối cùng cũng không thương thảo ra kết quả gì,Trung Sơn Vương một lòng chỉ muốn giết heo, Bắc Sơn vương một câu cũng không nói. Tây Sơn Vương và Nam Sơn Vương có dã tâm, nhưng hai người này đều rất tinh ranh, chỉ muốn đi sau kiếm lợi, không muốn đi trước tiên phong.
Đông Sơn vương đáy mắt mù mịt, chỉ có thể tuyên bố tan họp, việc này ngày mai lại bàn.
Mấy người lần lượt quay trở về lều của mình.
Không ai chú ý Bắc Sơn vương không trở về lều trại, mà cẩn thận tránh né binh lính tuần tra đi đến bìa rừng.
Trên mặt hắn vẫn là biểu tình trung hậu chất phác, nhưng lại nắm ngón tay đưa đến bên miệng kêu vài tiếng như cú đêm, không bao lâu sau, trong rừng truyền đến tiếng ma sát, một con sói từ sâu trong rừng chui ra, để hắn treo một ống trúc lên cổ, sau đó lại quay trở vào sâu bên trong.
***
Con sói tới chính là A Huyền, còn Bắc Sơn vương là một ám vệ phụng mệnh Vĩnh An Vương trà trộn vào trong nghĩa quân.
Sau khi nhân số nghĩa quân tăng lên nhanh chóng, Lý Phượng Kỳ vì phòng ngừa nghĩa quân mất khống chế, sai ám vệ trà trộn vào trong đó để thu thập tin tức. Ám vệ vốn chỉ dẫn theo một nhánh nghĩa quân không lớn, kết quả sau khi đến Lê Châu, tập hợp với mấy nhánh nghĩa quân khác, gia nhập với nhau sau đó lăn lộn lên vị trí Bắc Sơn Vương.
Thời điểm Lý Phượng Kỳ nhận được tin tức đang đi kiểm tra tình hình trong quân.
Tiêu Tác sau khi được hắn cho phép đã "lơ đãng" mang thân thế Vĩnh An Vương tiết lộ ra ngoài, bây giờ tin tức từ phía Bắc truyền đi, dân chúng một mặt cố sức chửi tiên đế không có nhân tính, một mặt công khai kêu gọi Vĩnh An vương dẫn binh lật đổ hôn quân, đoạt lại đế vị.
Thậm chí có không kỳ nhân dị sĩ tài ba chủ động tới sắn sàng góp sức.
Nói chung những người này đến với mong muốn gì thì hiện tại đều đúng với mục đích của hắn.
Mấy ngày nay đám tướng lĩnh đã chuẩn bị toàn lực sẵn sàng cho chiến tranh, chỉ chờ một trận lớn. Nhưng Lý Phượng Kỳ vẫn không cho bọn họ manh động, nói là phải chờ thu phục được ba mươi vạn nghĩa quân ở Lê Châu.
Hiện tại thao luyện để chuẩn bị đối phó với nghĩa quân.
Lang Vương mang mật thư của ám vệ trở về, đám tướng lĩnh vội vàng chạy tới.
Lý Phượng Kỳ vung tay, Lang vương tự mình ly khai. Hắn cùng mấy tướng lĩnh vào đại doanh nghị sự.
"Bây giờ bên trong nghĩa quân cũng không đồng lòng." Lý Phượng Kỳ xem xong mật thư thì đưa qua cho nhóm người kia: "Ba mươi vạn nghĩa quân, nếu đánh sẽ không tránh khỏi thương vong, trước tiên để nhóm bọn họ tự lục đục nội bộ đi đã."
Nghĩa quân này vốn cũng là bách tính của Bắc Chiêu, nếu không phải bắt buộc, Lý Phượng kỳ cũng không muốn giương đao về phía họ.
"Dã tâm của Đông Sơn vương này cũng không nhỏ." Chu Liệt nói: "Tình nghĩa huynh đệ với Trung Sơn Vương cũng không sâu đậm lắm, có thể ra tay từ hai người họ.."
Lý Phượng Kỳ gõ tay lên mặt bàn, nói: "Thừa dịp nhóm người hắn chưa hành động, Chu Liệt ngươi mang mười vạn binh mã đến biên cảnh, không cần đánh thật, tạo thế hù dọa bọn họ một chút."
Nghĩa quân này có thể đánh tới Lê Châu chứng tỏ không phải không có thực lực. Nhưng cũng có khuyết điểm rõ ràng.
Mỗi người đầu lĩnh đều có ý nghĩ riêng, còn Trung Sơn Vương lại không có cách nào để nhóm họ khăng khăng một lòng, một khi bị đại quân bức ép, đối mặt với nguy cơ sống còn, tranh chấp nho nhỏ trước đó sẽ trở thành nội chiến.
Đến lúc đó không cần hắn động thủ, bên trong nghĩa quân sẽ tự động tan rã phân ly.
Hết chương 123
18/08/2021