Kinh thành.
Lý Tung đã không lên triều mấy ngày nay, bá quan văn võ trong triều không nhìn thấy bóng hắn, rối loạn hết cả.
Văn võ bá quan gấp gáp, người nhát gan đã thu thập châu báu, âm thầm đưa già trẻ lớn bé trong nhà đi khỏi kinh thành, nếu không phải trên đỉnh đầu còn có mũ ô sa đã hận không thể chính mình cũng chạy.
Việc Vĩnh An vương khởi binh trong kinh thành không ai không biết, không người không hiểu. Hịch văn ngôn từ sắc bén, tư thái kiên quyết, hiển nhiên đã chuẩn bị xong tất cả.
Chỉ kém khởi binh tới đây.
Bây giờ ba châu lân cận đều rơi vào tay Vĩnh An vương, một khi khởi binh, chiếm được kinh thành chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trong kinh quan viên quyền quý lo âu tiền đồ, trên phố bách tính hoan hô, ước gì Vĩnh An vương sớm ngày đánh tới kinh thành, thay đổi triều đại.
Trái lại Hoàng đế đang nằm trước đầu sóng ngọn gió mấy ngày nay lại không có động tĩnh.
Bá quan văn võ cầu kiến đều bị hắn cự tuyệt, cả ngày chờ ở trong cung, dường như không có cảm giác với chuyện bên ngoài.
Cứ giằng co như vậy mấy ngày, Ký Châu đã sẵn sàng tiến công tới kinh thành, mà lúc này hoàng đế mới sai Thôi Hi đọc thánh chỉ trong buổi chầu, nội dung trong thánh chỉ kêu gọi tuyển quân, chống lại đội quân của Vĩnh An Vương đang tiến về kinh.
Thánh chỉ vừa ra, cả triều ồ lên, một đám triều thần đều âm thầm suy đoán hoàng đế điên rồi.
Tới lúc này mới nghĩ chuyện tuyển quân?
Trước tiên không nói đến chuyện hoàng đế có tập hợp đủ binh lực hay không, với thanh danh hiện tại của hoàng đế và tiên đế, đang trong thiên tai lại muốn tuyển quân, sợ rằng sẽ khiến dân chúng nổi loạn.
Quả thực là tự tìm đường chết!
Việc này truyền đến tai bách tính, càng thêm ngàn người mắng Lý Tung là "Hôn quân".
Vô số văn nhân soạn văn trào phúng, vô số dân chúng thóa mạ.
Thánh chỉ truyền xuống căn bản không ai chấp hành. Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu trực tiếp ném mũ quan xuống đất, tức giận nói: "Vị trí Binh bộ Thượng thư này ai thích ngồi thì ngồi, ông đây mặc kệ."
Hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi.
Võ tướng tôn trọng thực lực, trong lục bộ có bộ binh thân cận nhất với Vĩnh An vương, cũng qua lại với Bắc Cương nhiều nhất. Từ khi Thích Thiệu biết được hành động của hoàng đế với Vĩnh An vương, hắn đã nín nhịn cho tới bây giờ.
Kẻ bề tôi, có thể vì vua phân ưu, cũng có thể vì dân máu chảy đầu rơi.
Nhưng tiền đề của những việc này là quân chủ sáng suốt, đáng giá để hắn cống hiến.
Bây giờ hoàng đế hiển nhiên không phải.
Có Thích Thiệu mở đầu, thần tử bãi quan không vào triều ngày càng nhiều, hết thảy đều chờ Vĩnh An vương xuất binh, hạ xuống một đao cuối cùng.
*
"Hôm nay có mấy người từ quan?" Lý Tung chân trần đứng bên cửa sổ.
"Năm người." Thôi Hi khom người trả lời.
"Đều duyệt hết."
"Bên Ký Châu thế nào?"
"Vĩnh An vương tự mình lĩnh binh hồi kinh, dọc đường đi vô số dân chúng lên tiếng ủng hộ, xung quân lương thảo."
"Không hổ là Bắc Chiêu Chiến Thần." Lý Tung nhẹ giọng than thở, ánh mắt cũng sâu hơn.
"Quân Thần Sách có mười vạn người, có cần triệu vào trong cung hộ vệ?"
"Có thể ngăn được mấy ngày?" Lý Tung hỏi.
Thôi Hi trầm mặc chốc lát, nói: "Nếu như Vĩnh An vương không tấn công mạnh mẽ, nhiều nhất được nửa tháng."
Hắn chưa nói, nếu cường công, sợ rằng nhiều nhất chỉ có thể chống đối được ba đến năm ngày.
Nhưng Lý Tung hiển nhiên đã tính trước chuyện này, khoát tay áo một cái, nhẹ nhàng nói: "Không cần phí lực như vậy, tiên đế đã làm ra đủ nghiệp, trẫm không nên tạo thêm nữa."
Nói xong khoát tay áo một cái, ra hiệu Thôi Hi lui ra.
Không còn tiếng nói chuyện, Thái Càn cung to lớn tĩnh mịch chỉ còn sót lại hai ba nội thị. Lý Tung trước giờ yêu thích náo nhiệt, hắn sợ cảm giác cô độc một người một chỗ, vô luận tới chỗ nào cũng mang theo người hầu. Mà bây giờ cũng là hắn tự mình đuổi hết nội thị ra ngoài, chỉ để mấy người hầu hạ.
Vì vậy không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn.
Hắn bước chân trần ra ngoài điện, vạt áo lướt trên mặt đất, nhẹ nhàng không có tiếng động, như một u linh bay lượn.
Chân trần đi tới cuối hành lang, gió lạnh thổi vạt áo phồng lên, hắn như không cảm giác được sự lạnh lẽo, ngửa đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng nhanh."
***
Giữa tháng ba Vĩnh An vương mang binh đến kinh thành.
Ngày đông giá rét giằng co mấy tháng trời đã bắt đầu suy tàn, gió tuyết đã ngừng, tuyết đọng cũng tan. Sâu trong tuyết đọng có mầm non xanh nhạt đang từ từ vươn mầm sống dậy.
Đầu xuân đã tới.
Hai mươi vạn đại quân đóng quân ngoài thành, bao vây cả kinh thành như cái thùng sắt. Chu Liệt đứng trước trận gọi hàng để quan quân coi giữ từ bỏ phòng vệ, mở cửa thành đầu hàng, bằng không qua ba ngày, sẽ mạnh mẽ công thành.
Binh lính canh giữ cổng thành là quân Thần Sách, chỉ nghe mệnh lệnh từ hoàng đế và Thôi Hi, tướng trấn thủ thành nhìn đội quân khí thế rầm rộ bên dưới, cố nén sợ hãi hạ lệnh mọi người thủ vững cửa thành.
Cũng không phải hắn trung thành với hoàng đế, nhưng hắn sợ Thôi Thường Thị biết hắn không trông coi cửa thành cẩn thận sẽ xử tử hắn đầu tiên.
Trên tường thành quân Thần Sách đứng coi giữ nơm nớp lo sợ, trong thành dân chúng bình yên không hề lo lắng, đối với bọn họ, để Vĩnh An vương làm hoàng đế so với hôn quân hiện tại tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có trong hoàng cung vô cùng kinh hoảng.
Không biết có bao nhiêu cung nữ nội thị đã lặng lẽ thu thập châu báu, chuẩn bị chờ đến buổi tối trốn ra khỏi cung.
Trong hoàng cung, náo động nhưng cũng yên tĩnh.
Lý Tung ngồi trong đình, lẳng lặng chờ đợi.
Một lúc lâu, một bóng người áo đen lặng lẽ đi tới, chính là thống lĩnh Ẩn Long Vệ, hắn quỳ một chân xuống, nói: "Thái phó đại nhân đã vào cung." Dừng một chút, lại nói: "Kinh thành sớm muộn sẽ không giữ được, không bằng bệ hạ theo thuộc hạ rời đi. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun."
Lý Tung xua tay nói: "Ý trẫm đã quyết, không cần khuyên can nữa." Hắn đưa lệnh bài cho thống lĩnh: "Đầy là điều lệnh của Ẩn Long vệ, từ nay về sau sẽ không có Ẩn Long vệ nữa. Này là chuyện cuối cùng ngươi thay trẫm làm."
Ẩn Long vệ nghi ngờ hỏi: "Bệ hạ?"
Đời đời Ẩn Long vệ đều chỉ cống hiến cho hoàng đế, hoàng đế nói một câu, có thể khiến bọn họ cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, hi sinh tính mạng cũng sẽ không tiếc. Nguyên do không có gì khác, chỉ là mỗi lần tuyển chọn Ẩn Long vệ, người nhà đều bị âm thầm khống chế, nếu dám hai lòng, người nhà lập tức sẽ bị hành quyết.
Mà lệnh bài trong tay hoàng đế, không chỉ có thể điều động Ẩn Long vệ, cũng có thể thả người nhà của họ ra.
"Đi đi." Lý Tung dường như cực kỳ mệt mỏi: "Trẫm muốn chờ một mình."
Thống lĩnh thu hồi lệnh bài, dập đầu lạy hắn ba cái: "Bệ hạ bảo trọng."
Lý Tung tiếp tục chờ trong đình, mắt nhìn xa xăm.
Hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời đang dần hiện ra sau tầng mây dày nặng, chiếu ánh nắng sáng ngời khiến người ấm áp. Không biết đã qua bao lâu, một thân ảnh áo trắng như tuyết từ bên trong ánh sáng kia đi về phía hắn.
Song chỉ tự mình thử mới biết, đây không phải là ánh sáng ấm áp, là lạnh băng như tuyết.
Hàn Thiền vẫn mặc bộ bạch y kia, bất đồng duy nhất là hôm nay bên hông hắn đeo một thanh kiếm.
Ánh mắt Lý Tung dừng bên hông hắn, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà nghênh đón, thân mật gọi hắn một tiếng "Lão sư" không khác ngày xưa.
Hàn Thiền khó nhận ra khẽ nhíu mày, rất nhanh sau đó lại thả lỏng: "Bệ hạ cũng ngắm quang cảnh bên ngoài?"
Lý Tung không trả lời mà hỏi lại: "Lão sư từ ngự thư phòng tới đây à?"
Hàn Thiền nói: "Hai mươi vạn đại quân nguy cấp, bệ hạ đã không còn đường lui."
Lý Tung nói: "Lão sư không tìm được ngọc tỷ đúng không?"
Khóe miệng hắn nhếch lên, tựa hồ có chút đắc ý.
Hàn Thiền thấy hắn không đáp lời của mình, thần sắc lạnh lùng: "Ngươi giấu ngọc tỷ ở đâu rồi?"
"Giấu kín rồi." Lý Tung đứng sát gần hắn: "Lão sư muốn biết trẫm giấu ở chỗ nào sao?"
Hàn Thiền đương nhiên muốn, hôm nay hắn vào cung chính vì ngọc tỷ truyền quốc. Vĩnh An vương là cô nhi của Tiền Thái tử, thân thế hắn cho dù có danh chính ngôn thuận, không có ngọc tỷ truyền quốc cũng sẽ bị người đời lên án.
Hắn muốn lấy được ngọc tỷ, tự mình dâng lên.
"Ngươi hà tất phải làm chó cùn rứt giậu?" Vẻ mặt Hàn Thiền không mảy may thay đổi, ánh mắt nhìn hắn cũng càng ngày càng lạnh.
Lý Tung lộ ra vẻ mặt thất vọng, đầu ngón tay chạm lên khóe môi y: "Trẫm rất không thích vẻ mặt này của ngươi."
Còn nói: "Trẫm sẽ không nói cho ngươi, ngươi không lấy được ngọc tỷ, cũng không làm được thừa tướng."
Đôi mắt của hắn như nhìn thấu Hàn thiền: "Đây mới là tâm nguyện của lão sư đúng không? Quân thần kết hợp, mặc dù không làm được tình nhân, nhưng trăm năm sau sử sách vẫn ghi tên ngươi và Lý Tốn. Mặc dù Lý Tốn đã sớm chết, nhưng ngươi cũng phải dìu dắt nhi tử của hắn đăng vị, đạt thành tâm nguyện."
"Nhưng mới chỉ ở Huyện Xương hai tháng mà ngươi đã yêu hắn vậy sao?"
Viền mắt hắn đỏ lên, cười trong nước mắt, lôi ống tay áo rộng lớn của y: "Người đã chết nhiều năm, ngươi vẫn mặc bạch y để tang vì hắn ư?"
Không ngờ tới bỗng nhiên bị hắn đâm thủng bí mật cất giữ sâu trong lòng, Hàn Thiền như giếng cổ không sóng gió rốt cuộc thay đổi sắc mặt, giận dữ nói: "Ngươi điều tra ta?" Tiếp đó liền phất tay áo cười nhạo một tiếng: "Ngươi hiểu cái gì?"
"Ta cái gì cũng không hiểu." Tay áo trong tay không còn, Lý Tung giả tạo nắm hư không trong lòng bàn tay, thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn nếu đã hiểu, sao sẽ sống như thế này, qua hết một đời buồn khổ.
Hàn Thiền lại không muốn lãng phí thời gian cùng hắn, rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ vào tim hắn, lạnh lùng nói: "Ngọc tỷ ở đâu?"
Lông mi Lý Tung khẽ run, ngước mắt nhìn y nhưng cũng không hề kinh ngạc. Hắn câu môi cười rộ lên, bàn tay lại nắm chặt thân kiếm sắc bén: "Ta quen biết lão sư mười bảy năm, lão sư có từng thương tiếc ta một chút nào không?"
Mà không phải xuất phát từ lợi dụng.
"Không có." Hàn Thiền bị máu tươi tràn ra từ bàn tay giữ mũi kiếm kia đâm cho đau mắt, âm thanh lại càng lạnh hơn: "Sau khi Lý Càn hại chết điện hạ, ta âm thầm trù tính kế hoạch báo thù." Y lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn: "Chỉ đơn thuần giết hắn sao có thể khiến hắn thống khổ, dạng người như hắn, chỉ có ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu mới có thể khiến hắn cảm thấy đau đớn."
Nghe đến chỗ này, Lý Tung tựa như nhớ được điều gì, trong mắt càng thêm trào phúng: "Sao ngươi lại biết được thân thế của Vĩnh An vương?"
Mũi kiếm hướng phía trước, đâm vào lồng ngực đơn bạc của hắn. Y làm như không thấy máu tươi trào ra trước ngực hắn, trái lại nheo mắt sung sướng rơi vào trong hồi ức: "Lý Càn coi ta là tâm phúc, trước lúc lâm chung đuổi hết mọi người ra ngoài, nói cho ta biết thân thế của Vĩnh An vương. Bảo ta nhanh chóng diệt trừ, giúp ngươi ngồi vững trên đế vị."
Buồn cười dường nào?
Lý Càn không biết khi nào biết được bí mật này. Mà lúc đó Lý Phượng Kỳ đã là Vĩnh An vương thống lĩnh Bắc Cương, hắn không chỉ không động được vào hắn, còn đã đưa người vào cung. Nhưng trước khi chết hắn không cam lòng, vì vậy giao cho Hàn Thiền một di chỉ, để y thay Lý Tung diệt trừ bụi gai.
Nhưng Lý Càn không biết, Lý Tung giết huynh, thậm chí ngay cả chuyện hắn trầm mê trong tửu sắc lao lực thân thể đều do một tay y bày ra.
Vì thế y lặng lẽ nói bên tai Lý Càn bí mật này.
Thời điểm Lý Càn chết, đôi mắt trợn lên sắp lồi cả ra ngoài, chết không nhắm mắt.
Nhớ lại biểu tình lúc đó của Lý Càn, Hàn Thiền sung sướng nhếch môi: "Ngươi nói hắn có thể cười hay không?"
Lý Tung gật đầu, tựa như không cảm giác được đau đớn trước ngực: "Hóa ra sớm như vậy, lão sư đã bắt đầu lập mưu..."
Hắn nhẹ giọng than thở, cũng không ngoài ý muốn.
Hàn Thiền người này, cơ trí như yêu, đi một bước xem ba bước, tựa như hồ ly trong núi, nhìn thì thấy nhưng vĩnh viễn không sờ vào được.
"Không cần kéo dài thời gian nữa." Hàn Thiền rút ra từ trong hồi ức, mắt lạnh nhìn hắn: "Giao ngọc tỷ ra, ta tha cho ngươi một mạng."
Nói xong, kiếm trong tay cứ thế xuyên vào thêm một phần, không chút lưu tình.
Lý Tung khẽ rên một tiếng, nhưng mắt vẫn không chớp mà nhìn y: "Ta cho ngươi biết, ngọc tỷ ở đâu..."
Hàn Thiền nghe vậy đang muốn rút kiếm, nhưng không ngờ hai tay hắn nắm chặt thân kiếm, dùng sức đưa thân kiếm sắc bén vào sâu trong cơ thể. Hàn Thiền cả kinh, theo bản năng lùi về phía sau, Lý Tung lại nắm chặt kiếm áp sát y, để y dựa sát vào cột trụ hành lang, thanh trường kiếm kia xuyên qua thân thể hắn, mũi kiếm lộ sau lưng.
"Ngươi đã sớm không muốn sống." Hàn Thiền nhìn vào đôi mắt hắn, nói từng chữ một.
Một khắc này, y rốt cuộc minh bạch những hành động lúc trước của Lý Tung.
Hắn đang tìm chết.
Lý Tung cười nhẹ, thừa dịp y không có cách nào lui về sau nữa, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy y.
Hàn Thiền nhíu mày muốn đẩy hắn ra, lại nghe hắn nhẹ giọng nói bên tai: "Lão sư không muốn biết ngọc tỷ đang ở đâu sao?"
Vì vậy Hàn Thiền khựng lại. Lý Tung hài lòng ôm y, thân mật đặt cằm trên vai y cà nhẹ. Nếu không phải giữa họ còn chuôi kiếm đâm ngang, đây sẽ giống như một cái ôm chân chính.
Chỉ trong đêm nằm mơ hắn mới dám làm ra những hành động thân mật như vậy.
Thỏa mãn thở dài một tiếng, Lý Tung vuốt ve khóa môi y một chút, sau đó nói: "Ngọc tỷ giấu ở trong gian phòng ta thích nhất."
Hàn Thiền đẩy hắn ra, sắc mặt hơi giận: "Ngươi đùa bỡn ta?"
"Lão sư thông minh như vậy, hơi suy nghĩ một chút sẽ biết đó là chỗ nào." Lý Tung ngồi sập xuống đất, ngửa đầu nhìn y cười, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Giữa chân mày Hàn Thiền có chút lệ khí, lần thứ hai nâng kiếm chỉ về phía hắn, chỉ thấy thần sắc hắn hoàn toàn không sợ, biết được ép hỏi đã vô dụng, đơn giản ném kiếm, đi về phía về Thái Càn cung.
Chỉ cần ngọc tỷ còn ở trong cung, soát từng phòng một kiểu gì cũng tìm được.
Lý Tung nhìn bóng lưng không lưu luyến của hắn, nụ cười trên khóe miệng ngưng trệ, cuối cùng lại quay trở lại vẻ mặt khi y còn chưa tới.
Hắn ôm ngực, khó khăn đứng lên, lảo đảo đi đến Vọng lâu.
Thôi Hi lúc này xuất hiện: "Bệ hạ muốn đi đâu? Có cần thần hỗ trợ không?"
Dường như hắn hoàn toàn quên mất thương thế và dáng vẻ chật vật của Lý Tung.
"Thôi ái khanh đến rất đúng lúc." Lý Tung cũng không kinh ngạc, thở hổn hển một hơi, nói: "Dìu trẫm đến vọng lâu."
Thôi Hi đáp một tiếng, cũng không hỏi nhiều, đỡ hắn đi lên phía trước.
Vọng lâu nằm ở phía Nam, là kiến trúc cao nhất trong hoàng cung. Phàm là người đã từng vào cung cũng sẽ không quên hình ảnh tòa tháp kia.
Nhị ca của Lý Tung chính là nhảy từ trên lầu cao này xuống, có được tự do.
Thời điểm hai người leo lên trên lầu, Lý Tung gần như sắp nói không ra lời, máu tươi trước ngực nhiễm đỏ long bào, nhuộm đầy tay Thôi Hi nhưng không ai để ý.
Lý Tung ngồi dưới đất, dựa lưng vào rào chắn lầu cao, ánh mắt nhìn những nóc nhà trùng điệp xa xa bên ngoài hoàng cung, trầm mặc chốc lát, mới nói: "Ngươi đi đi, trẫm muốn một mình thêm chút nữa."
Thôi Hi khom người với hắn, lui lại quay người rời đi.
Chờ khi hắn xuống dưới, Lý Tung mất công tốn sức đẩy ngã mấy chiếc thùng, lấy ra bao diêm đã nhuộm đỏ máu trong ngực, cười cười, ném đầy trên đất...
Thôi Hi đứng dưới lầu, ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi dầu hỏa. Hắn ngửa đầu lên nhìn, trong con ngươi chiếu ra ánh lửa đỏ rực, như đang cắn nuốt thân ảnh thon gầy.
Sắc mặt hắn cũng không thay đổi, chỉ chắp tay vái chào, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ đi thanh thản."