Đi dạo trên phố hơn nửa ngày, hai người mới hồi cung.
Thời điểm đi qua cửa cung, Diệp Vân Đình nhìn Vọng lâu đổ nát, hơi cảm khái nói: "Không nghĩ tới hắn sẽ tự sát." Vẫn chọn phương thức khốc liệt như vậy.
Y cho là người như Lý Tung sẽ không dễ dàng lựa chọn tự sát.
"Nghe nói trước khi hắn tự sát, Hàn Thiền đã đi tìm hắn." Hai mắt Lý Phượng Kỳ hơi tối, Lý Tung chết là chuyện ngoài ý muốn của hắn, nhưng lại hợp lý.
Tính tình hắn cố chấp, cả một đời truy đuổi Hàn Thiền. Đáng tiếc Hàn Thiền không phải thầy tốt bạn hiền của hắn, chỉ có thể dẫn hắn vào đường cùng.
Kết quả hiện tại, thật ra đã có thảo xà hôi tuyến*, đã sớm đặt một bút ở đó.
*dùng để chỉ những dấu vết mơ hồ không rõ
Vượt qua cửa cung, vào tới hoàng cung.
Hai người nắm tay đi trên con đường dài, cây xanh hai bên đang đâm chồi nảy lộc, ánh tà dương trên đầu ngọn cây chiếu lên một mảnh sinh cơ*.
*sức sống
"Xử trí Hàn Thiền như thế nào?"
Nghe y nói tới, Lý Phượng Kỳ mới nhớ tới còn có người như vậy, hừ một tiếng nói: "Lúc trước không rảnh tay, nên cũng không để ý đến hắn. Người theo dõi nói từ khi trở lại phủ Thái phó hắn vẫn chưa hề ra ngoài."
"Hắn gian xảo như hồ ly, đề phòng có biến, không thể để lâu." Diệp Vân Đình khẽ cau mày, sự tình đời trước Hàn thiền sát hại Lý Phượng Kỳ y không thể nào quên được.
Lý Phượng Kỳ cảm thấy trực tiếp giết thì quá tiện nghi cho hắn, muốn ngày sau từ từ xử lý. Nhưng thấy Diệp Vân Đình lộ vẻ ưu lo nên cũng không muốn tốn nhiều công phu nữa, nói: "Ta sai Chu Liệt dẫn người đi bắt hắn, với mấy chuyện ác hắn đã làm, cực hình lăng trì cũng không quá."
Nghe hắn nói như thế, Diệp Vân Đình mới giãn lông mày.
Lý Phượng Kỳ an bài Chu Liệt đi bắt người, nhưng qua hai khắc đã thấy Chu Liệt vội vã đến bẩm báo, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi: "Hàn Thiền bên kia có sự cố."
"Người chạy rồi sao?"
"Cũng không phải." Chu Liệt nhớ tới gian mật thất kia, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nói: "Bệ hạ tự mình đi xem một chút, ta nói hai ba lời không thể rõ được."
Lý Phượng Kỳ nhìn Diệp Vân Đình, không hài lòng lắm nói: "Vậy thì đi xem thế nào."
Trong lòng lại thầm oán giận, thực khiến người khác không yên.
Đều phải chết, sao không yên ổn một chút.
Kết quả đến Thái phó phủ mới nhận ra dáng vẻ người này dường như cũng sắp chết rồi.
Sai Huyền Giáp quân canh giữ ngoài cửa, nhóm người họ men theo dũng đạo chật hẹp, đi tới mật thất bên trong.
Lý Phượng Kỳ đã sớm biết trong phủ Thái phó có mật thất, dù sao lúc trước Diệp Bạc Như cũng lén lấy được thuốc giải từ trong mật thất, nhưng hắn không nghĩ tới bên trong phòng ngủ của Hàn Thiền có đến hai gian mật thất.
Mà trong một gian mật thất này, cung phụng cha đẻ của hắn, bài vị của Tiền Thái tử Lý Tốn.
Trong mật thất bày đầy nến trắng, ánh nến lay động khiến cho những mảnh vải trắng treo trên giá càng thêm quỷ dị.
Mà người bọn họ muốn tìm đang quỳ gối trước bài vị. Mái tóc dài rối tung, tóc đen đã hóa thành trắng muốt, máu nhuộm trâm ngọc rơi trên mặt đất, trâm đã gãy đôi, một đầu dính máu, lồng ngực của hắn có một lỗ nhỏ, không sâu lắm, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng máu tươi cứ trào ra từ đó, không biết đã chảy bao lâu, nhuộm toàn thân áo trắng thành màu đỏ tươi.
Trong tay hắn cầm một mảnh vải màu vàng sáng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bài vị phía trên, không hề phản ứng với Lý Phượng Kỳ bên cạnh, giống như ác quỷ nơi âm tào địa phủ.
Lý Phượng Kỳ mặt không đổi nhìn hắn: "Ngươi đối với phụ thân vô cùng trung tâm, nhưng đáng tiếc nếu hắn biết những năm nay ngươi đã làm ra chuyện gì, nhất định không nguyện ý có bộ hạ như ngươi."
Hàn Thiền thân thể khẽ động, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đục ngầu: "Ta làm sai sao?"
"Là đúng hay sai, chính trong lòng ngươi hiểu rõ, hà tất phải hỏi lại?" Lý Phượng Kỳ vẻ mặt trào phúng, cảm thấy hắn cứ lừa mình dối người như vậy không được.
Hàn Thiền là một người thông minh, mà càng thông minh, càng dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt, đi tới cuối cùng, nhìn ngõ cụt trước mặt, chỉ có thể lừa mình dối người cảm thấy chính mình không sai.
Vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Ta không biết..."
Hàn Thiền quay đầu, con ngươi chậm chạp chuyển động, nhìn bài vị phía trên, lại như xuyên qua bài vị nhìn thứ gì đó bên cạnh.
Hắn xuất thân bần hàn, nhưng cực kỳ thông tuệ, sớm nhìn thấu lòng người hiểm ác, thói đời lương bạc, hắn tự tách mình ra khỏi thế tục, bất luận ai dùng chuyện gì cũng không thể lay động được hắn trở về với thế tục, chỉ có điện hạ mang hắn trở về, cho hắn biết thất tình lục dục.
* Thất tình lục dục là một khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc cảm xúc của con người như vui, buồn, giận, mừng, yêu, ghét, ham muốn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn: sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp (ý nghĩ).
Hai tháng ngắn ngủi ở huyện Xương là quãng thời gian vui vẻ nhất trong nhân sinh của hắn.
Vì khoảng thời gian khoái hoạt kia, mà cả đời còn lại hắn tự đưa mình vào trong bóng tối. Nhưng hôm nay, hắn mới phát hiện ra, hắn đã không còn nhớ rõ gương mặt của điện hạ.
Trái lại luôn có cái bóng nho nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, kêu hắn từng tiếng "Lão sư".
Thanh âm kia tràn ngập quấn quýt và ỷ lại, từng có lúc, hắn cũng muốn thật tâm bảo vệ hài tử kia, nhưng quyết tâm báo thù khiến hắn thêm tàn nhẫn, dẫn hắn đi vào tử lộ.
Báo ứng.
Trong đầu Hàn Thiền bỗng nhiên lóe lên từ này.
Hắn khẽ cười,nhặt lên chiếc trâm ngọc đã gãy đôi trên mặt đất. Một đầu ngọc trâm có khắc hình cành cây, trên phiến lá bạch ngọc có một con ve sầu đang nằm —— đây là đồ vật năm đó Lý Tung lên làm hoàng đế ban tặng cho hắn. Y nói không chịu nổi đường đường là lão sư của thiên tử lại cài trâm gỗ.
Lý Tung từng dùng lý do như vậy ban thưởng cho hắn rất nhiều thứ
"Đây là báo ứng."
Hàn Thiền cúi đầu, chầm chậm đem mảnh vải màu vàng quấn trên nửa đoạn ngọc trâm đứt rời.
Những người kia không biết hắn đang muốn nổi điện gì, Lý Phượng Kỳ không kiên nhẫn nhìn, đang muốn hạ lệnh Chu Liệt đi lên bắt người, đã thấy Hàn Thiền bỗng nhiên giơ ngọc trâm sắc bén kia lên, mạnh mẽ đâm xuyên qua cổ họng của mình.
Ngọc trâm sắc bén đâm thủng cuống họng, hắn mở to hai mắt, trên mặt không có sợ hãi hay thống khổ, chỉ có giải thoát và khoái ý.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mảnh vải vàng, hai tay Hàn Thiền buông xuống, thân thể nặng nề ngã trên mặt đất khiến bụi bặm bay đầy phòng.
Không nghĩ tới hắn nói tự sát liền tự sát, Chu Liệt kinh hãi nói: "Sao một người hai người đều tự sát vậy?"
Lý Phượng Kỳ phản ứng tương đối nhanh kéo Diệp Vân Đình lui về phía sau một bước, nhíu mày nói: "Lục soát trên người hắn xem có ngọc tỷ hay không."
Chu Liệt không nguyện ôi chao một tiếng, cau mày tìm kiếm trong tay áo hắn, kết quả thật sự tìm được ngọc tỷ.
Hắn giơ ngọc tỷ, hưng phấn nói: "Đúng là có!"
Lý Phượng Kỳ tiếp nhận ngọc tỷ, nắm tay Diệp Vân Đình ra ngoài: "Xử lý đồ vật trong mật thất, tìm một địa phương chôn người đi."
Hắn không muốn nhớ thêm về các khúc mắc trước đó, những người này, từ nay về sau, đều không còn liên quan đến bọn họ nữa.
*
Thời điểm hồi cung, sắc trời đã tối.
Vì đại điển đăng cơ, hiện tại hằng đêm Lý Phượng Kỳ đều ở trong cung, hắn không chọn ở trong Thái Càn cung - cung điện hoàng đế qua các đời, mà lựa chọn Thái Thanh cung nhỏ hơn một chút làm tẩm cung.
Diệp Vân Đình đương nhiên ở bên cạnh hắn.
Bây giờ tuy rằng chưa chính thức đăng cơ, nhưng tất cả quy chế đã dựa theo quy cách đế vương. Hai người còn chưa tới cửa, nhóm cung nhân trong Thái Thanh cung đã đi ra, quỳ xuống nghênh đón.
Sau khi hoàng cung trải qua náo loạn, nguyên Nội vụ tỉnh Thường Thị Thôi Hi không thấy hình bóng, cũng không thiếu cung nhân thừa dịp loạn lạc chạy ra khỏi cung, hiện tại những cung nhân này, một phần là lão nhân được thăng chức, một phần là những người mới tuyển vào. Nội thị trắng nõn thanh tú, cung nữ yểu điệu xinh đẹp tuyệt trần, nhìn đi nhìn lại, không giống người để hầu hạ.
Ánh mắt Diệp Vân Đình ý vị thâm trường đảo qua những người này, sóng vai bước vào điện cùng Lý Phượng Kỳ.
Bây giờ Thường Thị được thăng chức tạm thời thay thế vị trí của Thôi Hi gọi là Chu Kế, trước kia là trợ thủ của Thôi Hi, làm việc coi như đắc lực, Lý Phượng Kỳ thấy thuận tiện nên để hắn lên thay vị trí của Thôi Hi.
Hai người vào bên trong điện, Chu Kế mang theo hai nội thị tướng mạo phổ thông tiến vào, thấp giọng dò hỏi: "Bệ hạ và Vương phi muốn dùng bữa tối luôn không ạ?"
Hôm nay đã thưởng thức không ít đồ ăn ngoài đường phố, lúc này không đói bụng lắm. Diệp Vân Đình lắc đầu, phân phó nói: "Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa trước."
Chu Kế gật đầu, thái độ giống như khi nghe Lý Phượng Kỳ sai bảo: "Nước ấm vẫn luôn có sẵn, Vương phi khi nào muốn dùng, dặn dò một tiếng là được."
Nói xong cũng không lưu lại, sau khi hành lễ liền dẫn người lui xuống.
Đến bên ngoài điện, nhìn thấy có một cung nữ tư thái phong lưu muốn bưng trà vào trong điện, sắc mặt hắn chìm xuống, nháy mắt ra hiệu, hai nội thị bên cạnh hắn hiểu ý tiến lên, hai bên trái phải kìm kẹp cung nữ kia, nhanh chóng chặn miệng nhẹ nhàng kéo người đi.
Chu Kế làm việc quang minh chính đại, cung nhân hầu hạ bên ngoài điện vừa giận vừa sợ.
Cứ như vậy, đã mấy ngày nay, phàm là người muốn tới gần lấy lòng bệ hạ đều bị Chu Thường thị sai người kéo xuống, không biết tung tích.
Tuy rằng sợ hãi, nhưng lại khiến dã tâm của mấy người này càng lớn hơn —— bây giờ vẫn chưa có người thành công tiếp cận bệ hạ, nếu như mình thành người đầu tiên, vậy sau này chẳng phải sẽ nhận về vạn phần sủng ái sao?
Vì vậy người trước ngã xuống, lại càng có người sau tiến lên.
Trong phòng, Lý Phượng Kỳ cởi áo choàng giúp Diệp Vân Đình, thấy y chỉ ở trong điện hiếu kỳ vòng tới vòng lui, một câu cũng không hỏi, rốt cục không nhịn được mở miệng nói: "Ngươi không có gì muốn hỏi sao?"
Diệp Vân Đình đầy mặt kinh ngạc: "Ta muốn hỏi gì cơ?"
"..."
Một bụng lời nói của Lý Phượng Kỳ bị y chặn ngang không nói ra được, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Không có gì."
Diệp Vân Đình tùy ý "Ồ" một tiếng, nói: "Vậy ta đi tắm trước."
Nói xong thật sự đi ra gian ngoài, gọi người thêm nước ấm vào noãn trì*.
*bồn nước ấm, cái này ở trong mấy phim cố trang hay có, nam chính rủ nữ chính vào trong bồn tắm uyên ương.
Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng y vui vẻ đi ngâm nước ấm, hỏa khí kìm nén trong lòng nhất thời bùng cháy dữ dội, cố tình lúc này còn có một tiểu nội thị lỗ mãng bưng một chén trà tới đụng vào người hắn. Hắn không bị dội vào, nhưng mu bàn tay của tiểu nội thị thanh tú trắng nõn này lại đỏ lên, hắn trầm thấp "Ai nha" một tiếng, đôi mắt vừa quyến rũ vừa kinh sợ nhìn Lý Phượng Kỳ: "Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không phải cố ý."
Nói xong sợ hãi cúi đầu, lộ ra một đoạn gáy nhẵn nhụi trắng như tuyết.
Cả người nhìn yếu đuối mềm mại, điềm đạm đáng yêu.
Đáng tiếc Lý Phượng Kỳ không phải chủ nhân thương hương tiếc ngọc, hắn chỉ như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vạt áo bị ẩm của mình, triệu Chu Kế đến phân phó: "Nội thị này làm việc lóng nga lóng ngóng, chén trà nhỏ cũng không bê được, người này mà xung quân thì chưa được mấy ngày đã mất mạng. Người như vậy sao có thể hầu hạ Vương phi? Đưa người xuống, đừng để ta nhìn thấy nữa."
Chu Kế đáp một tiếng, sau đó có hai nội thị tiến lên, che kín miệng nội thị thanh tú này kéo xuống.
Lý Phượng Kỳ chẳng hề liếc nhìn, trái lại chắp tay sau lưng nói: "Y phục của ta ướt rồi."
"Thần sai người đưa một bộ sạch sẽ đến." Chu Kế nói.
"..." Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nghĩ người này còn chưa đủ lanh lợi, ho khan một tiếng, nói đơn giản dễ hiểu hơn một chút: "Ta muốn đi tắm, ngươi dẫn đường." Hắn còn chưa đi tới noãn trì, cũng không biết noãn trì ở đâu.
Chu Kế hơi sững sờ, cuối cùng cũng hiểu ý, lập tức khom người nói: "Vâng, mời bệ hạ theo thần."
Lý Phượng Kỳ nhếch miệng cười, chắp tay đi băng băng phía sau lưng hắn.
Trong lòng lại nghĩ mình phải đến cẩn thận "tra hỏi" Vương phi một phen mới được, nhìn trong ngoài nhiều mỹ nhân như vậy mà không ghen chút nào, hẳn là tình cảm phai nhạt, không còn yêu thương hắn sâu sắc nữa?
Hết chương 128.
Không biết mọi người có như mình không, mặc dù Lý Tung và Hàn Thiền đều là nhân vật phản diện nhưng vẫn thấy tiếc cho mối tình của họ. Tình cảm của Lý Tung dành cho Hàn Thiền sâu đậm, chân thật; biết trước kết cục của mình, đoán được những điều Hàn Thiền định làm, lựa chọn tự sát.
Mọi người nói xem, cuối cùng Hàn Thiền có yêu Lý Tung hay không? Mình nghĩ là có đấy, nhưng bị thù hận che mắt, vì báo thù mà mù quáng. Ngay cả đến khi Lý Tung chết trên lầu cao, Hàn Thiền vẫn dửng dưng. Đến khi nhận ra có hình bóng của Lý Tung trong tim thì đã muộn. Lý Tung rất cao tay khi để lại mảnh vải trong mật thất, như kiểu để dằn mặt Hàn Thiền "Ta biết hết đấy, không phải ngươi muốn báo thù sao, ta cho ngươi báo thù, ta yêu ngươi ta làm tất cả cho ngươi rồi đó" để hàn Thiền day dứt, luyến tiếc. Vốn dĩ cái tên của Hàn Thiền đã định nghĩa cuộc đời của hắn rồi, ve mùa đông, từ khi sinh ra đã lạc lõng giữa thế thời.