Xung Hỉ - Tú Sinh

Chương 13: Hứa hẹn




Edit: Mei Công Tử
Lý Phượng Kỳ thấy y đã hiểu, hắn lại cầm một mảnh giấy viết thư và viết "xung quanh" và ''bảo vệ'' lên giấy. Viết xong thì đóng thêm con dấu riêng, để dù giữa đường có bị chặn, người khác cũng không xem được nội dung của bức thư.
Diệp Vân Đình thấy hắn thong thả ung dung cuộn thư lại, cho vào một ống đặc chế, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: ''Vương gia cứ như vậy đem chìa khóa bí mật nói cho ta, không sợ ta tiết lộ ra ngoài sao?''
''Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.'' Lý Phượng Kỳ đưa mật thư đã được niêm phong đến trước mặt y, trên mặt đều là sự chắc chắn: ''Hơn nữa, đã ở chung nhiều ngày, ta biết ngươi là người thông minh.''
Diệp Vân Đình không ngốc, ngay giây phút bước chân vào vương phủ y đã biết vận của mình và hắn gắn liền với nhau.
Hơn nữa...suốt mất ngày qua, Lý Phượng Kỳ có thể thấy được Diệp thiếu gia thật sự là một người thấu hiểu lòng người.
Y tính tình hiền hòa, nhưng không quá cởi mở với người khác, thông minh, có chí nhưng không giỏi tính kế; nếu không phải bị ép đến đây, y càng thích hợp hơn với việc ở trong thư viện đọc sách, chẳng hạn như Gió xuân tháng ba, ấm áp và trong sáng.
Tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng Lý Phượng Kỳ cảm thấy lúc này gặp được Diệp Vân Đình thật sự là may mắn đối với hắn.
Lúc này nếu thay y bằng bất cứ ai, kế hoạch của hắn sẽ không thể tiến hành suôn sẻ như vậy.
Lý Phượng Kỳ rũ mắt trầm tư, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Diệp Vân Đình ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Vân Đình ngồi xuống bên cạnh theo lời hắn, hai người bất giác dựa vào nhau rất gần, một người nằm nửa người dựa lưng lên gối mềm, người còn lại ngồi nghiêng người trên mép giường, hai cánh tay chỉ cách nhau chưa đầy 2 nắm đấm, mùi hương lẫn mùi thuốc trên cơ thể hai người đều dung hòa thành một.
Nhưng mấy ngày nay, Diệp Vân Đình đã quen chăm sóc hắn, y không có cảm giác quá thân mật thậm chí còn hơi cúi người, rũ mắt nhìn Lý Phượng Kỳ: ''Vương gia còn chuyện gì muốn nói với ta sao?''
Lý Phượng Kỳ phát ra tiếng ậm ừ từ mũi, cân nhắc rồi nghiêm mặt nói: ''Lần đưa thư này có thể hóa giải nguy hiểm ở Bắc Cương. Chỉ cần Bắc Cương không xảy ra chuyện, Vĩnh An Vương phủ cũng sẽ không sụp đổ.''
Mắt nhướng lên nhìn thật sâu vào Diệp Vân Đình: ''Ngươi có hiểu ý của ta không?''
Chỗ dựa của Vĩnh An Vương phủ hay nói cách khác là chỗ dựa của hắn là Bắc Cương Đô đốc phủ cùng hàng trăm nghìn binh lính ngoài biên cương. Chỉ cần binh quyền còn ở trong tay hắn, thì dù tạm thời có bị bắt lại, chuyện thoát khỏi khó khăn này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Vân Đình Đương nhiên hiểu, hắn nhẹ nhàng gật đầu: ''Ta hiểu được.''
Thấy y có thể nhìn rõ như vậy, Lý Phượng Kỳ giật giật môi, tiếp tục nói: ''Lý Tung cùng ta đã xé rách mặt rồi. Đợi ta trấn áp được độc tính trong cơ thể, giữa ta và hắn sẽ xảy ra tranh chấp gay gắt cả bí mật lẫn công khai. Mà ngươi ngay cả khi chỉ là Vương phi trên danh nghĩa của ta thì cũng không thể tránh khỏi bị liên lụy."
Lý Tung là hoàng đế, nhưng lại là hoàng đế do một tay Lý Phượng Kỳ nâng đỡ. Hắn còn trẻ, tâm tư cùng thủ đoạn còn non nớt, căn cơ trong triều chưa đủ sâu, hắn có thể ngồi vững trên ngai vàng là dựa vào sự giết chóc tàn nhẫn của Lý Phượng Kỳ bao năm qua, diệt trừ những kẻ bất đồng ý kiến với hắn làm lòng người kinh sợ.
Tuy Lý Phượng Kỳ giờ đã yên bề gia thất, nhưng toàn thân do trúng độc mà bị mắc kẹt trên giường không cử động được. Các quan viên đi theo hắn đã nhận được mật lệnh từ Ngũ Canh cũng không dám manh động. Mà nhiều người lập trường không kiên định lo lắng hắn sống không được bao lâu nữa, đều lựa chọn xem diễn biến tình hình.
Một khi mọi người phát hiện ra tạm thời hắn không thể chết được, mà binh quyền Bắc Cương còn nằm trong tay hắn, tình thế sẽ lập tức đảo ngược.
Nhưng một ngày nào đó, Diệp Vân Đình người được Lý Tung phong làm Vương phi gả xung hỉ cho hắn chắc chắn sẽ bị kẹt ở giữa, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Lý Tung sẽ chán ghét việc y để ý đến bệnh tình của hắn, sẽ coi y như cái gai trong mắt, mà các quan viên cùng phe với hắn cũng sẽ nghi ngờ Diệp Vân Đình là tai mắt của Lý Tung.
"Ngươi đối với ta giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đã giúp đỡ ta rất nhiều. Ta không muốn ngươi dính líu đến việc đấu đá trong triều. Nhưng suy cho cùng, ngươi là Vương phi mà Lý Tung đích thân chỉ định, đã vào Vương phủ, không có khả năng trở về phủ Quốc Công." Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn thật sâu vào mắt y, đáy mắt lộ ra vài phần chân thành: "Hơn nữa, cho dù ta để cho ngươi trở về thì Diệp Tri Lễ cũng sẽ không bảo vệ ngươi.''
Hắn biết ơn sự giúp đỡ của Diệp Vân Đình nên hắn thực lòng vì y mà tính toán.
Lúc này khi sóng gió ập đến, chỉ có Vĩnh An phủ, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ chu toàn cho Diệp Vân Đình.
''Cho nên tạm thời còn phải ủy khuất ngươi, ở trong phủ này làm Vương phi của ta.'' Lý Phượng Kỳ vươn tay về phía y:'' Đại công tử có nguyện ý tin tưởng ta?''
Bàn tay duỗi đến trước mặt y thon dài, nước da trắng trẻo như một vị vương công quý tộc sống trong nhung lụa, nhưng lòng bàn tay lại có rất nhiều vết chai. Móng tay ngắn, các đốt ngón tay hơi thô, nhưng không hề xấu xí, ngược lại cho thấy sự trầm ổn và mạnh mẽ.
Diệp Vân Đình trầm mặc một lát, chậm rãi đưa tay mình lên, đặt vào tay hắn: ''Ta tin Vương gia.''.
Kiếp trước y chưa từng chủ động làm chuyện gì, lại vì vô tình uống phải bát canh có độc nên bỏ mạng, lúc đó Lý Phượng Kỳ vẫn luôn nhớ lời hứa với y, qua vài năm đã hoàn thành tâm nguyện.
Hiện giờ hai người cũng coi như đồng cam cộng khổ, y tin Lý Phượng kỳ sẽ không thất hứa.
Hai lòng bàn tay thoáng chốc bắt lấy nhau, Diệp Vân Đình nhanh chóng rút tay về. Lý Phượng Kỳ vặn ngón tay nói: ''Khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ cho ngươi một ngôi nhà thật tốt.''
Đến chiều, người của phủ Quốc Công lại đến nữa.
Lần này không phải Diệp nhị thiếu đích thân đến, mà là gã sai vặt thân cận của hắn. Trên tay hắn có một con chim ưng săn chắc, phía sau còn có hai hạ nhân, cùng nhau nâng một lồng thỏ xám.
''Đây là chim ưng mà tiểu thiếu gia nhà ta gửi cho Vương Phi để giải sầu. Các ngươi cẩn thận một chút.'' Gã sai vặt muốn tự mình đưa vào nhưng đám thị vệ không đồng ý, giọng điệu không chút khách khí nói: ''Những con thỏ này là thỏ rừng mua của thợ săn trên núi, phải nuôi nấng cẩn thận, mỗi con phải cho ăn hai lần một ngày.''
Hắn lại nhải nói một đống, lại thấy sắc mặt của hai tên thị vệ càng ngày càng khó coi, hắn hừ một tiếng, móc ra một cuốn sách:"'Đây là phương pháp nuôi nấng chim ưng, các ngươi nhất định phải giao cho Vương phi.''
Thị vệ không muốn xung đột với hắn nên chỉ có thể bóp mũi nhận lấy.
Gã sai vặt đi theo Diệp Vọng quen thói hoành hành ngang ngược, hắn không nhìn ra được sự hỗn loạn của Vương phủ. Sau khi giao chim ưng cho thị vệ, hắn đảo mắt nghênh ngang rời đi.
Hai tên thị vệ ôm một cục tức, nhưng vẫn phải mang chim ưng đến cho Diệp Vân Đình. Bằng không chỉ sợ Diệp Vọng biết được sẽ không buông tha cho bọn họ.
Diệp Vân Đình không ngờ động tác của Diệp Vọng lại nhanh như vậy, sau nửa ngày đã mang chim ưng tới. Nhìn thấy chim ưng màu xám trên tay thị vệ, trên mặt không giấu được sự ngạc nhiên.
Diệp Vọng đưa chim ưng đến sân của mình để khoe khoang, y đương nhiên biết ý đồ của hắn. Chờ Diệp Vân Đình quấn một chiếc bao da lên tay, con chim ưng kia cất cánh bay lên rồi đậu xuống cánh tay Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình chỉ thấy cánh tay của mình trùng xuống, sau đó một chiếc đầu đầy lông xù cọ vào người y.
Y thuận tay vuốt lông cho chim ưng, ra hiệu Quý Liêm an bài cho lũ thỏ, còn y mang chim ưng vào nhà.
Lý Phượng Kỳ tuy chưa từng nuôi chim ưng nhưng vẫn biết cách thuần hóa chúng. Hai ngày sau đã làm quen với chim ưng, chạng vạng ngày thứ ba hai người đem chim ưng thả ra ngoài.
Hai ngày nay, chim ưng vẫn bay lượn quanh sân, thỉnh thoảng còn bay ra khỏi Vương phủ, đám thị vệ đã sớm nhìn thấy nhưng không có hành động gì.
Diệp Vân Đình đứng bên cửa sổ, mắt hướng theo chim ưng càng bay càng cao, y nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thẳng đến khi không còn nhìn thấy chim ưng, y mới đóng cửa sổ lại, nhẹ nhàng nói: ''Ta hy vọng lá thư có thể đến nơi an toàn.''
Lý Phượng Kỳ lúc này đang lựa dược liệu, nghe vậy ngẩn đầu trấn an nói: ''Con chim ưng này rất nhạy bén, hơn nữa thường xuyên qua lại Vị Châu, ngươi không cần quá lo lắng. Nếu thư đến, Chu Văn chắc chắn sẽ nhanh chóng nghĩ cách hồi âm lại cho chúng ta.''
Dứt lời cũng vừa vặn chọn xong dược liệu.
Dược liệu này do Quý Liêm hôm trước rời phủ mua về. Vì để tránh tai mắt, họ đã trộn lẫn các loại dược vào với nhau. Sau khi mang về, Lý Phượng Kỳ lại chọn lại lần nữa, một phần cho Diệp Vân Đình điều hòa thân thể, phần còn lại để Lý Phượng Kỳ trị độc.
Đêm nay là lần thứ ba Lý Phượng Kỳ ngâm thuốc.
Trong lần ngâm thuốc thứ hai, nửa ngừa trên đã có chút cảm giác. Lần này Lý Phượng Kỳ đã điều chỉnh liều lượng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là nửa người trên có thể phục hồi như bình thường.
Hắn phân chia hai phần dược liệu rồi đưa cho Diệp Vân Đình: ''Phiền đại công tử đêm nay canh giữ giúp ta một chút.''
Để áp chế độc tính nhanh nhất có thể, sau hai lần thử, lần này hắn mạo hiểm tăng liều lượng lên, đến lúc đó sự đau đớn, thống khổ cùng sự nguy hiểm mà hắn phải chịu chắc chắn sẽ tăng lên nhiều.
Diệp Vân Đình nghĩ đến dặn dò của hắn, nhíu mày nói: ''Như thế có mạo hiểm quá không?''
Lý Phượng Kỳ lắc đầu: ''Tính toán chỉ còn mấy ngày nữa, mẫu thân ta sẽ từ Vinh Dương trở về. Đợi khi Lý Tung nhận được tin tức, hắn nhất định sẽ ra tay. Ta phải trấn áp độc tính càng sớm càng tốt.''
Diệp Vân Đình thấy vẻ mặt kiên định của hắn, biết không thể thuyết phục, chỉ có thể gật đồng đầu ý.
Nửa đêm, Quý Liêm lợi dụng bóng đêm lặng lẽ bưng nước ấm từ dưới bếp lên.
Hắn sức lực lớn, mang theo hai thùng nước cũng có thể đi lại nhẹ nhàng nhanh chóng. Sau khi đi lại hai lần, hắn đổ nước vào thùng cao đến nửa người.
Diệp Vân Đình cho dược liệu vào nước nóng, sau khi dược liệu ngấm nước, kiểm tra nhiệt độ nước, nói: ''Có thể.''
Lý Phượng Kỳ nghe vậy cởi bỏ quần áo, chỉ để lại quần trong, nhẹ gật đầu với hắn: ''Làm phiền rồi.''
Diệp Vân Đình và Quý Liên hợp lực, bế hắn lên cho vào thùng tắm.
Nhiệt độ nước vẫn còn rất cao, nửa người trên của Lý Phượng Đình đã có cảm giác, sau khi xuống nước mặt hắn co rút, cắn răng chịu đựng cơn bỏng rát ban đầu.
Diệp Vân Đình chờ hắn ngổi ổn định, ra lệnh cho Quý Liêm ra ngoài canh gác, còn mình thì chọn một cái ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh thùng nước, lặng lẽ bảo vệ Lý Phượng Kỳ.
Lý Phương Kỳ nói lần thứ ba liều lượng dược liệu tăng lên, nhất định thống khổ sẽ tăng lên gấp bội, đến lúc đó nếu không chịu nổi mà ngất đi, muốn Diệp Vân Đình đánh thức hắn. Trong quá trình ngâm còn phải đổi thuốc hai lần liên tục trong một canh giờ, bằng bất cứ giá nào cũng không được bỏ dở giữa chừng.
Trong phòng tràn ngập hơi nước mờ mịt, trong mũi nồng nặc mùi đắng chát của dược liệu.
Lý Phượng Kỳ trong miệng cắn vải, thỉnh thoảng cổ họng lại phát ra một hai tiếng rên rỉ đau đớn. Hai tay của hắn ở thành thùng đã được Diệp Vân Đình dùng băng vải quấn lại để tránh làm hắn bị thương như trước.
Diệp Vân Đình ngồi chờ một bên, mặc dù không thể cảm nhận được nỗi đau của hắn, nhưng nhìn gân xanh nổi trên cổ và tay hắn, y có thể tưởng tượng ra đau đớn đến nhường nào.
Y có chút lo lắng, mắt mở to không chớp mà nhìn Lý Phượng Kỳ.
Nhưng càng nhìn lâu, y càng cảm thấy khó chịu. Mỗi một biểu hiện rất nhỏ của Lý Phượng Kỳ, mỗi một mạch gân xanh bộc phát, thậm chí từng giọt mồ hôi chảy xuống, đều thể hiện sự đau đớn của hắn.
Diệp Vân Đình nhìn đến đau lòng, không dám động đến Lý Phượng Kỳ, chỉ có thể nhịn xuống nói nhỏ: ''Ngồi lâu nhàm chán, không thì để ta đọc sách cho Vương gia nghe nhé.''
Sau đó, y lấy hai cuốn sách y học mà Lý Phượng Kỳ đọc hàng ngày, lật ra một trang đọc kỹ từng chữ.
*******
05.04.2021. Edit
10.05.2023. Beta lần 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.