Diệp Vân Đình ngủ một đêm, tỉnh lại thấy Lý Phượng Kỳ đang nói chuyện với thống lĩnh hộ vệ, mơ hồ nhắc tới "Nam Việt", "trạm dịch".
Thấy y tỉnh lại, Lý Phượng Kỳ dừng giọng. nói: "Tỉnh rồi, trước tiên về Vương phủ thay xiêm y, sau đó đi ăn điểm tâm?"
"Tối hôm qua bên đối diện có động tĩnh không?" Diệp Vân Đìnhduỗi người, theo bản năng nhìn phía ngoài cửa sổ.
Khách khứa ra vào Vọng Nguyệt tửu lâu không khác ngày thường.
"Có." Lý Phượng Kỳ thay y vuốt phẳng y phục nhăn nhúm, nói: "Về Vương phủ trước, trong lúc ăn sáng ta sẽ kể cho ngươi nghe."
Hai người không trở về hoàng cung, trực tiếp đến Vĩnh An vương phủ.
Sau khi Diệp Vân Đình rửa mặt thay y phục, nhà bếp đúng lúc mang điểm tâm lên, đưa vào trong viện.
Bởi vì trong lòng có chuyện nên bữa này Diệp Vân Đình ăn nhanh hơn, ăn xong cũng không mở miệng giục, uống một cốc trà ngồi chìn chằm chắm Lý Phường Kỳ.
Lý Phượng Kỳ trong lòng cười thầm, lại sợ thật sự chọc y tức giận, lúc này mới mở miệng kể lại chuyện sáng sớm nay với y.
Nghe xong, Diệp Vân Đình trở nên trầm mặc, hiển nhiên hắn cũng chưa từng nghĩ mẹ ruột của mình không chỉ còn sống mà còn là Thái hậu Nam Việt.
Y há miệng, thật lâu mới nói: "Đời trước, nàng chưa bao giờ xuất hiện."
Nếu Thường tiên sinh là người mẫu thân hắn an bài, vậy tình cảnh của hắn đối phương luôn biết rõ, vì sao đến tận khi y uống nhầm canh độc mà chết, đối phương vẫn chưa từng xuất hiện. Rõ ràng với quyền thế của Thái hậu Nam Việt, nàng có rất nhiều cơ hội để gặp y, nói cho y biết chân tướng.
"Ta đã an bài nàng ở lại dịch quán, nếu ngươi nguyện ý có thể gặp mặt hỏi rõ." Lý Phượng Kỳ xoa nhẹ nếp gấp giữa chân mày y, ôn nhu nói: "Hỏi rõ mọi chuyện, sau đó nghĩ kỹ xem có nhận người mẹ này không."
Trên đời này nếu cha mẹ không quan tâm bảo vệ hài tử của mình vậy hài tử đó cũng không cần nhất thiết gần gũi với cha mẹ. Nếu sau khi thẳng thắn trò chuyện, trong lòng vẫn còn khúc mắc, vậy không bằng từ biệt xa cách, từng người vui vẻ.
Diệp Vân Đình bị hắn thuyết phục, do dự chốc lát, nhẹ giọng nói: "Được."
"Vậy ta sai người đi an bài, sớm không nên muộn, đêm nay gặp nhé?" Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình nhẹ giọng đồng ý.
*
Lần gặp gỡ này sắp xếp trong một tửu lâu yên tĩnh trang nhã..
Lý Phượng Kỳ thanh tràng cả tòa tửu lâu, sai hộ vệ âm thầm canh giữ sau khi xác định không lộ ra tiếng gió mới cùng Diệp Vân Đình lên một chiếc xe ngựa, khiêm tốn tiến vào sân sau tửu lâu.
Hạ Lan Diên đã chờ trước trong đình giữa hồ.
Vì gặp Diệp Vân Đình, nàng cố ý thay đổi một bộ y phục sáng màu hơn, từ xa nhìn lại, ít hơn khí thế nghiêm cẩn, nhiều hơn mấy phần dịu dàng ôn nhu.
Nàng cúi đầu nhìn mình, có chút không xác định nói: "Nhìn ta như vậy được không? Thoạt nhìn không giống người làm mẹ lắm?"
Thị nữ đi theo bất đắc dĩ nói: "Trang phục của phu nhân rất phù hợp." Lại nói thân phận mẫu thân là tự nhiên, nào có thể dựa vào trang phục mà nhận biết?
Nhưng nàng cũng rõ vì sao chủ tử nhà mình lại bất an như thế. Năm đó chủ nhân vất vả trốn khỏi Bắc Chiêu trong lòng có nỗi khổ riêng, sau đó lại không thể sinh con được nữa. Vương thượng mất sớm, chủ nhân cũng chỉ còn duy nhất đứa con này. Những năm gần đây vì ổn định ngôi vua và đoạt lại vương vị, nàng thức khuya dậy sớm, thủ đoạn tàn nhẫn, lâu dần, đã quên chuyện nên làm mẹ thế nào.
Khi hai người đang nói chuyện, Diệp Vân Đình đã đến.
Mẫu tử hai người, một người ngồi trong đình, một người đứng bến ngoài, đối mặt nhìn nhau chốc lát, sau đó mới chậm rãi bước về phía đối phương.
Nhưng đến gần lại chẳng thể nói một lời.
Thị nữ kia thấy bầu không khí lúng túng, lên tiếng hòa hoãn nói: "Phu nhân và công tử vào trong ngồi đi, ta đi đổi một bình trà nóng." Các nàng tới quá sớm, bình trà đã nguội.
Được nàng nhắc nhở, mẫu tử hai người mới phục hồi tinh thần, ngồi vào trong đình.
Lặng im chốc lát, vẫn là Hạ Lan Diên lên tiếng trước: "Con so với tưởng tượng của ta còn xuất sắc hơn."
Năm đó nàng vội vàng chạy trốn, điều kiện có hạn không có cách nào mang theo hài tử này. Sau đó tạm thời yên ổn mới uỷ thác Thường Dụ An tới Bắc Chiêu, nghĩ biện pháp coi chừng y. Những năm qua, nàng không liên lạc được nhiều với Thường Dụ An, từ trong thư biết đứa bé này trải qua cuộc sống gian nan nhưng vô cùng cứng cỏi xuất sắc, cũng không chịu ảnh hưởng từ Diệp tri Lễ mà thay đổi tính tình.
Dựa vào bức chân dung truyền đến, nàng đã từng vô số lần hình dung qua dáng vẻ của đứa bé này, nhưng chính thức gặp mặt, lại cảm thấy những tưởng tượng kia quá mức bình thường.
Hài tử không có mẫu thân che chở, cứng cỏi ngoan cường lớn lên như trúc xanh.
Trong mắt nàng có nét vui mừng: "Con rất giống tiểu cữu, nếu hắn vẫn còn, nhất định vô cùng yêu thích con."
"Người..." Diệp Vân Đình có quá nhiều nghi vấn nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng hỏi: "Thường tiên sinh do người phái tới sao?"
"Phải. Hắn là bằng hữu của ta, năm đó ta trốn khỏi Bắc Chiêu đi về phía Nam, cảnh ngộ cũng không lạc quan lắm. Sau đó mấy năm mới tìm được hắn, nhờ hắn đến kinh thành chăm sóc con."
Hạ Lan Diên cũng không có ý che giấu hắn, nhìn y muốn nói lại thôi, trái lại cười lên: "Chắc chắn trong lòng con có rất nhiều nghi hoặc đúng không?"
"Phải." Diệp Vân Đình mím môi gật đầu.
"Để ta ngẫm xem nên nói cho con từ đâu." Án mắt Hạ Lan Diên nhìn xa xưa, như rơi vào trong ký ức, qua hồi lâu mới nói: "Con nói trước những chuyện con đã biết đi."
Diệp Vân Đình liền nói lại những chuyện mình đã biết cho nàng nghe.
Chuyện xưa của Hạ gia, quyển du ký ở ôn tuyền trang tử, còn có Hạ Lan Diên, Hách Liên, và khúc mắc với Diệp Tri Lễ.
"Hóa ra quyển du ký lại rơi vào tay con."
Nhớ tới năm tháng thiếu niên ngông cuồng, Hạ Lan Diên thở dài một tiếng, chậm rãi nói cho y chuyện năm đó: "Năm đó Nhữ Nam mở cửa thương mại giao dịch hàng hóa cùng Nam Việt, vô cùng phồn thịnh. Hạ gia cũng bởi vậy mà thịnh vượng, trở thành gia tộc đệ nhất Bắc Chiêu. Vì để Thành Tông hoàng đế yên tâm, ta cùng các anh chị em trong nhà sớm được đưa tới kinh thành, lấy danh đi học. Nhưng thật ra giữ lại làm con tin. Chính những năm đó ta đã quen biết Diệp Tri Lễ."
Khi đó Tề quốc công phủ từ từ suy yếu, Diệp Tri Lễ là thế tử, một lòng muốn chấn hưng quốc công phủ. Nhưng nàng thời niên thiếu ngông cuồng, thường thường mượn cớ tới nghỉ ngơi ở Trang tử, kì thực cải trang trốn khỏi kinh thành, đi các nơi du ngoạn.
Năm đó nàng nghĩ việc mình làm quỷ không biết thần không hay, thậm chí có lần lớn gan vượt cửa khẩu đi sang Nam Việt, quen biết với Hách Liên húc. Không nghĩ rằng, từ đây Hạ gia bắt đầu sụp đổ.
Nhữ Nam dồi dào, Hạ gia phú khả địch quốc. Mà quốc khố Bắc Chiêu đã sớm thâm hụt, mặc dù hàng năm Nhữ Nam đều nộp một lượng lớn thuế lên trên, nhưng vẫn không thể lấp đầy Đế vương tham lam.
Mà chuyện nàng quen biết Hách Liên, vừa lúc trở thành một đao để Hoàng đế đâm về phía Hạ gia.
Hách Liên Húc là hoàng tử Nam Việt, nàng và hoàng tử Nam Việt âm thầm xác định chung thân, Hoàng đế lấ đó là lý do động thủ với Hạ gia.
Thành Tông hoàng đế thừa dịp mở yến tiệc, triệu người nhà họ Hạ đến kinh thành, dùng thế lôi đình vấn tội nhốt vào ngục, khám nhà diệt tộc.
Ba mươi sáu miệng ăn Hạ gia, chém chết nam nhân, nữ nhân xung vào quân đội làm quân nô, nàng cũng không ngoại lệ.
"Sau khi nghe tin đại ca chết, nữ quyến Hạ gia không chịu nhục nổi, lựa chọn tự sát." Hạ Lan Diên nói đến chỗ này, thần sắc trở nên âm trầm: "Ta vốn cũng muốn lấy cái chết tạ tội, nhưng nhìn căn phòng đầy thi thể, ta không cam lòng ra đi như vậy."
"Hạ gia chỉ còn lại một mình ta, ta phải sống sót, báo thù cho bọn họ."
Hạ Lan Diên cười lạnh: "Đúng vào lúc này, Diệp Tri Lễ tìm được ta, thay mận đổi đào cứu ta ra ngoài."
Nàng quen biết Diệp Tri Lễ nhiều năm, vẫn nghĩ hai người tình như huynh muội. Cho nên lúc đó vẫn chưa hoài nghi đối phương, thậm chí bởi vì đối phương đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mạo hiểm giáu người trong Quốc công phủ nên vô cùng cảm kích.
Nhưng nàng không nghĩ tới, cái gọi là tình nghĩa huynh muội, chỉ là mong muốn đơn phương của nàng.
Diệp Tri Lễ từ đầu tới cuối đều có chủ ý, thừa dịp cháy nhà hôi của. Thậm chí ngay cả chuyện Thành Tông hoàng đế biết được quan hệ giữu nàng và Hách Liên Húc, chắc chắn có liên quan tới Diệp Tri Lễ.
Hạ Lan Diên nhắm mắt lại, nhớ lại những việc năm đó, lòng nàng không thể nào bình tĩnh được.
Năm đó nàng quá mức tín nhiệm Diệp Tri Lễ, tin lời giải thích của đối phương, ngụy trang thành ca cơ bên ngoài được hắn đưa về phủ, một mặt ở trong quốc công tạm tránh đầu sóng ngọn gió, một mặt thử truyền tin cho Hách Liên Húc, kêu hắn phái người tới tiếp ứng cho mình.
Ai biết chưa đợi được Hách Liên Húc, lại trúng kế của Diệp Tri Lễ.
Diệp Tri Lễ dùng một chén rượu hạ độc, cùng nàng một đêm, sau đó xe bỏ mặt nạ ôn hòa, giam cầm nàng trong quốc công phủ.
Lúc đó chuyện mưu nghịch của Hạ gia còn chưa qua, Thành Tông hoàng đế còn đang muốn diệt sạch vây cánh của Hạ gia nên nàng không dám gây ra động tĩnh. Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, một bên giả tạo ôn hòa với Diệp Tri Lễ, lại nghĩ biện pháp âm thầm liên hệ với Hách Liên Húc.
Mà họa vô đơn chí, thời điểm nàng trù tính chuyện trốn khỏi Quốc công phủ, nàng bỗng nhiên có bầu.
Lúc đó nàng vốn định bỏ đứa bé này đi, nàng căm hận Diệp Tri Lễ, đương nhiên không muốn có đứa bé này. Nhưng khi đó Vương thị lại lặng lẽ tới tìm nàng, nói cho nàng biết kỳ thực nàng đã mang thai hai tháng.
Mà chuyện Diệp Tri Lễ bỏ thuốc cưỡng bách nàng mới chỉ qua nửa tháng.
Trước sau cách biết tháng rưỡi, đứa bé này không phải của Diệp Tri Lễ, mà là của Hách Liên Húc.
Vương thị đôn hậu, có lẽ nàng từ hành vi cử chỉ của Diệp Tri Lễ phát giác được chuyện gì, lặng lẽ thay nàng giấu đi bí mật này.
Sau đó, Hạ Lan Diên không thể không thay đổi kế hoạch, lưu lại quốc công phủ dưỡng thai. Không bao lâu, Vương thị cũng có bầu.
Xuất thân của Vương thị không cao, vô cùng quý mến Diệp Tri Lễ, vậy nên Diệp Trĩ Lễ cũng yên tâm về nàng, luôn bảo Vương thị chăm nom Hạ Lan Diên. Nhưng Diệp Tri Lễ lại không biết, Vương thị tuy rằng đôn hậu nghe lời, nhưng không phải người không biết đúng sai.
Hai người trước sau có thai, thời điểm Vương thị chăm sóc Hạ Lan Diên, từ từ minh bạch hoàn cảnh khốn khó của nàng, nên đề nghị nàng cứ giả ý thuận theo, an tâm sinh con, khiến Diệp Tri Lễ buông lỏng cảnh giác. Sau đó Hạ Lan Diên có thể liên hệ với thuộc hạ của Hách Liên Húc, lên kế hoạch rời khỏi Quốc công phủ.
Hạ Lan Diên nghe lời Vương thị, làm bộ bởi vì hài tử ủy khúc cầu toàn, bỏ đi phòng bị của Diệp Tri Lễ.
Sau đó nàng thuận lợi sinh nở, người của Hách Liên Húc cũng đến tiếp ức, chuẩn bị tìm cơ hội rời khỏi quốc công phủ.
Nhưng không nghĩ tới, khi nàng chuẩn bị mang hài tử âm thầm trốn đi, Diệp Tri Lễ đã sớm hồi phủ. Vương thị vì giúp nàng, mượn cớ đau bụng kéo Diệp Tri Lễ lại, nàng tuy thuận lợi thoát thân nhưng lại không kịp mang theo hài tử lúc này đã được vú em mang đi uống sữa.
"Những chuyện sau đó, ta phải thăm dò rất lâu mới biết được." Trên mặt Hạ Lan Diên nồng đậm lệ khí.
Sau này nàng biết được, sau khi nàng rời đi, quốc công phủ nói với bên ngoài Vương thị khó sinh mất mạng, chỉ có hài tử may mắn sống sót.
Lúc đó nàng liền cảm thấy không đúng, nàng và Vương thị trước sau có thai, nàng cũng rõ ngày sinh dự tính của Vương thị, vốn không nên sớm như vậy. Hơn nữa làm sao có thể trùng hợp như vậy, nàng rời đi Vương thị cũng lâm bồn, còn khó sinh mà chết.
Sau đó nàng sai người nhiều điều tra, xác nhận hài tử Vương thị để lại chính là con trai nàng.
Còn Vương thị và hài tử trong bụng nàng cũng đã biến mất.
Hung thủ chính là Diệp Tri Lễ.