"Chỉ tiếc sau khi ta biết được tin tức âm thầm sai người điều tra, Diệp Tri Lễ đã giải quyết sạch sẽ mọi chứng cứ."
Năm đó Hạ Lan Diên trốn khỏi Bắc Chiêu, sau khi dàn xếp mọi việc ở Nam Việt xong, không yên lòng hài tử và Vương thị, lặng lẽ sai người quay lại tìm hiểu, lại nghe được tin Vương thị qua đời. Trong lòng nàng có nghi vấn, sau vài lần tìm hiểu phát hiện không ít điểm đáng ngờ, lại từ miệng nô bộc còn sống lấy được thêm thông tin, chăp vá lại tìm ra chân tướng.
Khi đó Vương thị vì muốn giúp nàng thoát thân nên đứng ra trì hoãn Diệp Tri Lễ.
Sau khi Diệp Tri Lễ phát hiện nàng trốn thoát, lập tức ý thức được Vương thị phản bội mình, dưới cơn nóng giận, động thủ với Vương thị đang mang thai. Thân thể Vương thị vốn đang suy yếu, cái thai cũng không ổn lắm, lúc này đã thấy máu hồng. Nhưng Diệp Tri Lễ không dám tìm đại phu đến, chỉ khẩn cấp tìm bà đỡ đến đỡ đẻ, nhưng không ngờ trong lúc sinh con Vương thị xuất huyết nhiều, một xác hai mạng.
Tuy nhà mẹ đẻ Vương thị nhà xuất thân không cao, cha mẹ mất sớm, nhưng có huynh trưởng Vương Thả vô cùng yêu thương nàng. Lúc đó chức quan của Vương Thả không cao, nhưng cũng đã nhậm chức tại Đại Lý tự, Diệp Tri Lễ sợ từ chuyện Vương thị sẽ điều tra ra chuyện hắn chứa chấp Hạ thị, vậy nên hoặc không làm gì, hoặc để hài tử của Hạ Lan Diên về dưới danh nghĩa Vương thị, nói với bên ngoài Vương thị khó sinh, sinh được nhi tử liền mất.
Mà những người hầu hạ biết được sự tồn tại của Hạ Lan Diên đều bị hắn xử lý sạch sẽ. Còn nhưng người không biết chuyện đều bị hắn đuổi ra khỏi phủ. Đến khi Hạ Lan Diên muốn điều tra lại cũng đã chậm một bước.
Tuy rằng biết được chân tướng, nhưng bởi vì không có chứng cứ nên không có cách nào giải oan cho Vương thị.
"Là ta liên lụy Tinh Nương." Hạ Lan Diên thở dài, nhìn Diệp Vân Đình nói: "Nếu không phải là có nàng che chở, ta thậm chí không thể sinh ra con. Cho nên con gọi một tiếng mẫu thân cũng phải."
Chuyện cũ năm xưa so với tưởng tượng còn khốc liệt hơn, Diệp Vân Đình nắm chặt ngón tay nắm, nhẹ giọng nói: "Cữu cữu có phải đã sớm biết rồi không?"
Y nói cữu cữu đương nhiên là Vương Thả.
Hạ Lan Diên sửng sốt nháy mắt lại lắc đầu, mặt lộ vẻ kính phục: "Vương Thả là đại ca tốt, cũng rất thông minh. Đã nhiều năm như vậy, chỉ có hắn còn tâm tâm niệm niệm muốn tìm ra chân tướng."
Năm đó nàng sai người bí mật điều tra cái chết của Vương thị, phát hiện Vương Thả cũng đang âm thầm điều tra việc này. Nhưng hắn không biết nhiều chuyện trong quốc công phủ, nên vẫn thiếu mấu chốt quan trọng, trước sau vẫn chưa tra rõ chân tướng.
Hạ Lan Diên biết được đã định âm thầm báo cho hắn mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn cố kỵ con trai mình, lựa chọn che giấu.
Nàng chỉ sai người đẩy một ít điểm đáng ngờ tới trước mặt Vương thả, nếu hắn có phần tâm này, nhất định sẽ phát hiện vấn đề trong đó.
Khi đó Hạ Lan Diên còn trẻ tuổi, luôn cảm thấy chỉ cần chịu đựng qua những ngày đau khổ nhất, chờ Hách Liên Húc đoạt được ngôi vị hoàng đế, dẹp tan trở ngại, nàng có thể đón con trai mình về, cũng có thể giải oan báo thù cho mẹ con Vương thị. Nhưng thế sự khó lường, chưa chờ được dẹp tan trở ngại, Hách Liên Húc đã xảy ra chuyện.
Nhớ lại khoảng thời gian trượng phu trúng độc bệnh nặng, Hạ Lan Diên bấm chặt ngón tay trong lòng bàn tay, trên gương mặt kiên nghị lộ ra mấy phần thống khổ.
Thời gian kia, so với chuyện bị Diệp Tri Lễ giam cầm trong quốc công phủ còn dày vò hơn.
Nàng quen biết Hách Liên Húc từ thuở niên thiếu, vượt qua khoảng cách thân phận, chống đỡ chuyện tranh giành doạt vị, mãi mới chờ đến lúc đến Hách Liên Húc đăng cơ, nàng nghĩ cuối cùng cũng đến lúc khổ tận cam lai, ai ngờ Hách Liên Húc lại trúng ám toán.
Khi đó nàng không dám nghĩ chuyện gì, huyết hải cừu thâm của Hạ gia, oan khuất của mẹ con Vương thị, còn có hài tử mới vừa sinh đã bị nàng bỏ lại.. Trong lòng chỉ khẩn cầu bệnh tình của Hách Liên Húc có thể tốt lên. Ban ngày nàng triệu kiến đại thần xử lý chính sự, buổi tối trắng đêm chăm nom Hách Liên Húc bệnh nặng, chỉ lo sơ sẩy một cái, Hách Liên sẽ biến mất trước mặt nàng.
Hách Liên bị trúng độc cực mạnh, y quan nói nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được một năm. Mà Hách Liên vì nàng, miễn cưỡng chịu đựng qua năm năm.
Năm năm đó, Hách Liên Húc từ một nam nhân tráng niên thân thể cường tráng, cuối cùng gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. Còn nàng từ lòng đầy cừu hận và phẫn nộ, từ từ học được cách kìm chế và nhẫn nại.
Năm đó Hách Liên Húc ra đi, nàng chọn một hài tử trong nhóm tôn thất, lập thành Vương tử. Hách Liên đi rồi, Thái tử đăng cơ, nàng làm Vương thái hậu buông rèm chấp chính.
Bởi vì thân phận và thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, tân vương cùng mẫu tộc tân vương cũng không an phận, lại qua mấy năm, nàng một bên nâng đỡ thân tín của mình, nhổ sạch quan viên có lòng dạ khác, để cả triều đình Nam Việt đồng lòng; đồng thời còn phải nhanh chóng tăng cường binh lực Nam Việt, mong muốn một ngày có thể chiếm đoạt Bắc Chiêu, tự mình báo thù cho cả nhà Hạ gia, báo thù cho Tinh Nương.
"Ta vốn đã bí mật cho hai mươi vạn quân Nam Việt đóng quân tại biên giới, một khi Bắc Chiêu loạn lên, nhân cơ hội tiến thẳng lên phía Bắc." Đến tận lúc này, Hạ Lan Diên mới lộ ra chút uy thế thuộc về Thái hậu.
Cừu hận trong lòng nàng bị đè nén rất nhiều năm, giống như mãnh thú, không thể chờ đợi muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nhưng tin tức Vĩnh An Vương bình định đã khiến nàng thay đổi chủ ý.
Báo thù là động lực chống đỡ cho nàng những năm qua, nhưng nàng không thể vì báo thù mà để hai nước khai chiến, đến lúc đó tình cảnh của Diệp Vân Đình sẽ hết sức gian nan.
Nàng đã thua thiệt đứa bé này quá nhiều.
Cho nên nàng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đích thân đến kinh thành một chuyến.
Nàng vốn tính toán, nếu Vĩnh An vương sau khi lên ngôi không phụ Diệp Vân Đình, nàng sẽ lặng lẽ trở về Nam Việt. Sau đó phái sứ thần sang đàm hoà, dùng sự hòa bình giữa hai nước đổi lại án oan của Hạ gia, chém chết Diệp Tri Lễ; nhưng nếu sau khi Vĩnh An vương đăng cơ phụ lòng Diệp Vân Đình, bất luận Diệp Vân Đình có nguyện ý hay không, nàng sẽ dẫn người về Nam Việt, sau đó lại chỉ hủy quân đội đánh lên phía Bắc, đoạt lấy kinh thành.
Đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, thời điểm nàng chuẩn bị lặng yên rời đi, Lý Phượng Kỳ đến trước một bước tìm thấy nàng.
"Đây là chuyện năm đó."
Có lẽ là nhớ lại quá nhiều, sắc mặt Hạ Lan Diên không quá tốt. Nàng đứng dậy, đưa lưng về phía Diệp Vân Đình, nhìn mặt hồ bằng phẳng chậm rãi nói: "Cả đời này của ta, có quá nhiều chuyện vạn bất đắc dĩ, nhưng sai chính là sai, cho nên ta chưa bao giờ mong chờ sự tha thứ. Lý Phượng Kỳ nói đúng, người làm sai là ta, cho nên lần này, nên do con lựa chọn."
Nàng quay đầu lại nhìn Diệp Vân Đình, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn trở nên nhu hòa : "Bất luận con quyết định thế nào, đều là chuyện mà ta phải chịu."
Diệp Vân Đình nhìn nàng, vẻ mặt hơi động.
Hạ Lan Diên ưỡn lưng thẳng tắp, khóe mắt đuôi mày đã nhuộm vẻ năm tháng. Khí chất từ vô số chuyện cực khổ đã rèn luyện trở nên lạnh lẽo cứng rắn, so với nữ tử tươi vui trong quyển du ký kia đã trở thành hai người khác nhau. Mặc dù mặc y phục sáng màu mềm mại, nhưng cả người vẫn giống như một thanh kiếm sắc bén.
Nhưng bây giờ nàng đang cố gắng trở thành một người mẹ đúng nghĩa.
Diệp Vân Đình rũ mắt, đứng dậy đi tới bên người nàng, cùng nàng sóng vai, nhưng cũng chưa đưa ra câu trả lời của mình, mà là hỏi một vấn đề dường như chẳng liên quan: "Nếu lúc trước cuộc sống của ta ở Vĩnh An vương quá gian nan, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, người sẽ làm thế nào"
Một đời trước đến chết cũng không biết được thân thế của mình, chuyện này vẫn là một chiếc gai trong lòng Diệp Vân Đình.
Y vốn nghĩ mình sớm đã không để ý những chuyện này, nhưng thật ra vẫn không có cách nào thong dong.
Một đời trước y và Lý Phượng Kỳ lướt qua nhau, đi lên hai con đường bất đồng, một mình y ở trong vương phủ giãy dụa cầu sinh, cuối cùng vì một bát canh độc mất đi tính mạng, trong một năm này, bất luận là Thường tiên sinh hay là Hạ Lan Diên đều chưa từng xuất hiện.
Mà đời này, y lựa chọn cách sống khác, hoàn toàn bất đồng so với một đời trước, nhưng thời điểm đối mặ với bọn họ vãn khó tránh khỏi nhớ lại chuyện đời trước chết trong cô độc và bất lực.
Giờ nghĩ lại, tại sao những người này đời này cứ lần lượt xuất hiện, nhưng đời trước lại để hắn chết lạnh lẽo trong trong Vương phủ?
Diệp Vân Đình rũ mắt, cả gương mặt chìm trong bóng tối.
Hạ Lan Diên ngược lại nghiêm túc suy tư hồi lâu, mới nói: "Ta nhất định sẽ phái Thường Dụ An và Việt Trường Câu tới chăm nom ngươi, nếu có thể, sẽ để bọn họ đưa ngươi về Nam Việt."
Cách nàng xử lý cũng không khác đời này, Diệp Vân Đình lại bướng bỉnh tiếp tục truy hỏi: "Vậy nếu Thường tiên sinh và sư huynh vẫn không đến tiếp ứng ta?"
Hạ Lan Diên nhíu mày, lắc đầu quả quyết nói: "Không thể, Thường Dụ An sẽ không phản bội ta, mà ta chắc chắn sẽ không vứt bỏ, không để ý tới con."
Nàng đã từ bỏ đứa nhỏ này một lần, sao có khả năng giẫm lên vết xe đổ?
"Trừ phi ta chết, bằng không sẽ không để con một mình chịu khổ." Hạ Lan Diên kiên định nói.
Diệp Vân Đình sững sờ, trong đầu có điều gì đó vô cùng sống động.
Y bình tĩnh nhìn Hạ Lan Diên nửa ngày, thấp giọng hỏi: "Giữa tháng tám năm ngoái, người có gặp chuyện nguy hiểm gì không?"
Tháng tám năm ngoái là thời điểm y bị đưa vào Vương phủ xung hỉ.
"Vẫn chưa." Hạ Lan Diên lắc đầu, không rõ vì sao y lại hỏi chuyện này, suy tư một lúc ngược lại nhớ đến một chuyện khác, thuận miệng nói: "Thời gian đó Vương thượng phái người âm thầm tới kinh thành, muốn mượn sức mạnh Bắc Chiêu chống lại ta, may mà khi đó Vĩnh An vương trọng thương khỏi bệnh, tiểu hoàng đế Bắc Chiêu vội vàng đối phó hắn cho nên chỉ ứng phó qua loa với sứ giả. Sau khi ta biết tin, vội vàng xử lý Vương thượng và người của hắn, không gặp phải chuyện gì."
Nàng vốn thuận miệng nói, nhưng không ngờ Diệp Vân Đình nghe xong lại rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu, y tựa như thông suốt chuyện gì, mím môi khẽ cười với Hạ Lan Diên, nhẹ giọng nói: "Ta muốn đi tế bái mẫu thân, sau đó gặp cữu cữu, người ... có nguyện ý đi cùng ta không?"
Hạ Lan Diên sững sờ, lập tức phản ứng lại, vừa mừng vừa sợ nói: "Con... con vẫn nguyện ý tiếp nhận ta?"
"Ta vốn không trách người." Y chỉ không bước được qua lằn ranh trong lòng mình.
Bây giờ giải thích rõ, y biết một đời trước không phải nàng không muốn tìm y, vứt bỏ không để ý tới y, mà chỉ bị phiền phức quấn chân.
Đời này y trọng sinh, quân Huyền Giáp không bị tiêu diệt, hai chân Lý Phượng Kỳ đã sớm khỏi, Lý Tung vẫn luôn mệt mỏi ứng phó phòng bị Lý Phượng Kỳ, đương nhiên không thể ra sức hỗ trợ Nam Việt. Mà đời trước chân Lý Phượng Kỳ bị thương chưa lành, quân Huyền Giáp bị diệt sạch dẽ, tất cả mọi chuyện Lý Tung đều nắm trong lòng bàn tay. Dưới tình hình đó, nếu Vương Thượng Nam Việt âm thầm cầu viện hắn, xuất phát từ việc trao đổi ích lợi, rất có thể hắn sẽ đồng ý giúp đỡ.
Mà Hạ Lan Diên lợi hại đến đâu cũng không thể phòng ám tiến đánh lén.
Một đời trước, Hạ Lan Diên có thể không dễ giải quyết mọi chuyện phiền phức như vậy, cho nên khi y bị đưa vào vương phủ, mãi đến lúc chết, Thường tiên sinh và Hạ Lan Diên cũng chưa từng xuất hiện.
Nghĩ thông suốt chuyện này, cuối cùng Diệp Vân Đình cũng cảm thấy yên lòng.
Lớp trầm tích dưới đáy lòng được nhẹ nhàng cuốn đi, khiến y trở nên thông suốt và cởi mở.