Vừa còn tiếng sấm rền vang, cuồng phong mưa rào, nhưng Diệp Vân Đình vừa đến, tiếng sấm đã ngừng, mưa gió cũng thôi.
Cảnh tượng thần dị như vậy khiến quần thần không nói được lời nào.
Nhóm tôn thất lão thần vốn còn muốn phản đối nhưng hiện tại nhìn nhau im lặng không nói một lời.
Lý Phượng Kỳ lạnh mặt nhìn mấy người này, nhẹ bĩu môi không dễ nhận ra, sai Giám chính Tư Thiên Giám trở về vị trí cũ, người chủ trì tiếp tục tiến hành lễ tế.
Giám chính Tư thiên giám sau khi tạ ơn xong khom người lui về. Lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ, không uổng công hắn ngày đêm quan sát tinh tượng, cửa ải này cuối cùng cũng qua. Ngược lại người chủ trì bị kêu hai tiếng mới lấy lại tinh thần, vội vã bắt đầu nghi lễ tế thiên chính thức.
Đại điển đăng cơ, đế vương bái cáo thiên địa, sau đó nhận lễ từ quan viên..
Hai người mặc miện phục thập nhị chương, một vàng sáng, một trắng bạc, đứng sóng vai trên tế đàn, nhận lễ từ văn võ bá quan.
Lý Phượng Kỳ thừa dịp thời điểm mọi người đang lễ bái, ngón tay giật giật, dựa vào ống tay áo rộng lớn nắm chặt tay Diệp vân Đình. Diệp Vân Đình nhìn hắn, thấy hắn làm được chuyện xấu mà mặt mày vui sướng cũng mỉm cười theo.
Còn nhóm người dưới thánh đàn, hữu kinh vô hiểm*.
*trải qua chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm
Mà cố sự trời cao giáng sấm sét bất mãn với Tân đế, sau đó Tư Thiên Giám mời tới Trường Ninh vương, sấm sét mưa rào bỗng nhiên ngừng hẳn làm lễ tế thiên thuận lợi hoàn thành nhanh chóng lan truyền khắp phố phường.
Bách tính trước giờ đều thích nghe mấy cố sự như vậy, huống chi nhân vật trong cố sự này chính là Vĩnh An vương và Vĩnh An vương phi vẫn luôn được tôn sùng.
Bây giờ hai người một người là tân đế, một là Trường Ninh vương cùng xưng tôn; một là đế tinh, một là phụ tinh. Nhìn sao cũng thấy xứng.
Thậm chí còn có người cải biên những chuyện họ cùng trải qua kể lại trong trà lâu, khiến không ít bách tính nghe danh tới nghe, sinh ý tăng lên rất nhiều.
Vì vậy vốn là chuyện kinh hãi thế tục xưng đế cùng tôn, nhưng cứ nhẹ nhàng bị bỏ qua, thậm chí có không ít người tán dương.
Chỉ có mấy vị tôn thất lão thần là còn phản đối.
Từ Thánh đàn trở về, bọn họ suy ngẫm về cảnh tượng dị thường ngày hôm đó, đánh hơi được có chuyện không đúng. Lời của thần có thể dỗ được bách tính trên phố, nhưng không thể lừa được bọn họ. Sau khi đám tôn thất này suy ngẫm lại, trong đêm liền đến trước điện Thái Hòa thẳng lưng quỳ.
—— Thỉnh Hoàng đế thu hồi thánh chỉ đã ban ra.
Nếu chỉ phong vương khác họ thì thôi, nhưng bọn họ nghe nói long ỷ trên điện Thái Hòa đã đổi từ một thành hai, một núi không thể có hai hổ, đương nhiên một nước không thể có hai vua. Đem một nửa giang sơn Bắc Chiêu cho người ngoài, không khác nào chặt đứt căn cơ Lý thị, chuyện này làm sao có thế?
Tôn thất lão thần túm tụm quỳ lạy trước điện Thái Hòa.
Lúc đó Lý Phượng Kỳ đang ăn sáng cùng Diệp Vân Đình, nhân tiện giải thích nghi hoặc cho y. Nghe Chu Kế vội vã đến báo, khoát tay áo không để ý nói: "Thích quỳ thì cứ để cho họ quỳ, gọi thái y qua đó chờ, đừng để bọn họ làm loạn tới mất mạng là được."
Chu Kế nghe vậy vội đến thái y viện mời người.
Diệp Vân Đình lại nhăn mày: "Ta không để ý những thứ này."
Hoàng quyền trước giờ luôn là điều cấm kỵ, Lý Phượng Kỳ vừa đăng cơ đã muốn phân một nửa giang sơn Lý thị cho "người ngoài" là y, việc này chắc chắn nhóm lão thần đó sẽ không thỏa hiệp.
Lý Phượng Kỳ đi trên con đường này, không khác nào khiến con đường bằng phẳng chứa đầy gai bụi.
"Nhưng ta để ý." Lý Phượng Kỳ rót đầy chén rượu cho y, chậm rãi nói: "Coi như không có chuyện hôm nay, ngày sau mấy người đó vẫn sẽ làm loạn, bọn họ muốn ta quảng nạp hậu cung, muốn ta sớm sinh trưởng tử... Không phải vì ta, đơn giản chỉ vì lợi ích của mình thôi."
Mấy ngày trước đó không ngừng có mỹ nhân được đưa vào cung, chắc chắn mấy người này sẽ còn nhắc đến chuyện đó.
Nhưng hắn không phải người nguyện ý để cho người khác bức bách.
"Nếu sớm muộn cũng làm loạn lên, không bằng ngay từ đầu ta làm to một trận, chặt đứt tưởng niệm của họ. Hơn nữa ta cũng không phải không có cách nào đáp trả bọn họ." Lý Phượng Kỳ nhíu mày cười nói: "Trước tiên cứ để họ quỳ, giết sạch khí thế của họ, lát ta đưa ngươi qua đó nhìn một chút."
Nghe hắn nói thế, Diệp Vân Đình cũng không lo lắng nữa. Chuyện đã rồi, hối hận lo lắng cũng vô dụng, không bằng cứ làm theo lời hắn.
Hai người uống rượu dưới trăng, mãi đến khi trăng lên giữa trời, Lý Phượng Kỳ vừa mới gọi Chu Kế đến: "Tình hình bên kia thế nào rồi?"
Chu Kế nói: "Vẫn còn quỳ ạ, quỳ hơn hai canh giờ, thân vương lớn tuổi nhất Lễ thân vương và Đoan thân vương không chịu đựng được nữa, thái y đã đưa họ đi."
"Cũng gần như đến lúc rồi." Lý Phượng Kỳ nở nụ cười, kéo Diệp Vân Đình đứng dậy: "Đi, dẫn ngươi đi nhìn, ta làm sao trị mấy lão gia hỏa này."
*
Trước điện Thái Hòa, một tốp tôn thất lão thần đã lảo đà lảo đảo.
Tuy rằng bây giờ đã sang mùa xuân, nhưng đêm đến trời vẫn lạnh, gạch đá xanh trước điện Thái Hòa lại cứng, quỳ hai canh giờ chân đã tê rần, cả người như muốn rời ra thành từng mảnh. Lễ thân vương và Đoan thân vương đã ngã xuống, nếu bọn họ lại không chống đỡ được, vậy giang sơn Lý thị này thực sự phải chắp tay dâng cho người khác mất thôi.
Thời điểm Lý Phượng Kỳ dắt tay Diệp Vân Đình đi tới thấy mấy người này đã quỳ tới xanh cả mặt, con ngươi cũng đỏ lên. Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng xuất hiện, trì độn xoay người, nặng nề rập đầu xuống đất, trong miệng la hét "Thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban", "Thỉnh bệ hạ lấy giang sơn xã tắc làm trọng", vô cùng đại nghĩa.
"Trẫm đã quyết định, tuyệt không thay đổi." Lý Phượng Kỳ lạnh mặt nhìn, lại chuẩn bị nói ra một chuyện kinh hãi hơn cho họ nghe: "Trẫm tới đây, vì có một chuyện khác muốn nói cho chư vị."
Khóe miệng hắn cong lên nụ cười trào phúng: "Trẫm và Trường Ninh vương đều là nam tử, không có cách nào sinh ra dòng dõi..."
Nói đến chỗ này, hắn cố tình dừng lại, nhìn phản ứng của đám lão thần.
Chỉ thấy mấy người này quả nhiên càng thêm kích động, đỏ mặt tía tai chỉ trích: "Việc hoàng tự liên quan đến nền móng quốc gia, bệ hạ chính trực thịnh niên, vẫn nên quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp."
"Phải, chẳng lẽ bệ hạ muốn Lý thị mất đi giang sơn này hay sao?!"
"Bệ hạ chỉ là nhất thời si mê! Cần phải nghĩ lại!"
Tuy rằng sớm biết những người này sẽ nói mấy lời chẳng ra gì, nhưng Lý Phượng Kỳ vẫn lạnh lùng. Hắn cười nhạo nói: "Trẫm còn chưa nói xong, chư vị gấp cái gì."
Tôn thất lão thần không cam lòng ngậm miệng, ánh mắt căm giận nhìn Diệp Vân Đình đứng cạnh vẫn luôn im lặng.
"Trẫm muốn nói là, trẫm và Trường Ninh vương mặc dù không thể sinh ra dòng dõi, nhưng giang sơn to lớn này không thể không có người nối nghiệp. Cho nên chuẩn bị chọn lựa mấy hài tử trong nhóm tôn thất vào cung chăm sóc, sau này hài tử nào có phong thái xuất sắc sẽ lập thành thái tử."
Lời này vừa nói ra, mấy người này giống như gà mẹ đều ngậm miệng không nói.
Bọn họ trợn to mắt, vừa kinh sợ vừa vui mừng, tốn công tốn sức mới khống chế được biểu tình trên mặt, cố kìm vẻ nhộn nhạo.
Có người hư tình giả ý khuyên bảo: "Bệ hạ còn trẻ, chớ nhất thời kích động."
Lý Phượng Kỳ hừ một tiếng, cũng không định dây dưa với bọn họ, chắp tay quay người, chỉ chừa lại một câu: "Chư vị cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu thông suốt rồi thì ai về nhà nấy. Chờ vài ngày nữa, trẫm sẽ chọn tôn thất đến tuổi vào cung."
Nói xong dắt tay Diệp Vân Đình đi, chỉ để lại hai bóng lưng.
Nhóm lão thần nhìn nhau nửa ngày mới gọi nội thị đỡ mình dậy, nhanh chóng xuất cung.
Nếu như hoàng đế thật sự muốn chọn nhóm tôn thất đến tuổi bồi dưỡng, cơ hội này, bọn họ sẽ phải tranh giành một phen, dù sao nhà ai cũng có tiểu tôn nhi đến tuổi. Nếu Lý Phượng Kỳ quảng nạp hậu cung, bọn họ mặc dù có thể đưa nữ nhi trong nhà vào cung, nhưng cháu trai ruột cùng cháu ngoại, ý nghĩa không hề giống nhau.
Nếu Lý Phượng Kỳ không tới đây, đế vị này chẳng có nửa điểm liên quan tới bọn họ.
Nhưng hiện tại không như thế, nếu con cháu của mình được chọn thành thái tử, đến khi bọn họ trăm tuổi, không chừng còn có thể tiến vào hoàng lăng!
Vì vậy hôm sau lên triều, văn võ bá quan nhìn thấy bên trên long ỷ có hai ghế ngồi, vốn tưởng rằng nhóm tôn thất lão thần nhất định sẽ ra mặt phản đối, ai ngờ người nào người đấy lặng yên như gà. Một câu cũng không nói, chỉ có gương mặt đỏ bừng phấn chấn, giống như mới có chuyện vui to lớn.
Tôn thất lão thần đã không ra mặt, văn võ bá quan bất mãn nhưng không nắm rõ tình huống nên cũng không dám tùy tiện nói gì.
Vậy nên buổi lên triều đầu tiên sau khi lên ngôi cứ an ổn trôi qua như thế..
Bãi triều, quan viên chưa rõ tình huống mới đi dò hỏi tin tức, lúc này mới được, hoàng đế muốn chọn người kế vị trong đám nhỏ tôn thất, chẳng trách những lão thần này động một chút muốn đến quỳ trước điện Thái Hòa lần này lại an phận như vậy.
Nhóm tôn thất lão thần cao hứng, nhưng nhóm triều thần không mang họ Lý cao hứng không nổi.
Trước giờ triều thần đều có liên kết với hậu cung, có biết bao quan viên vì nữ nhi nhà mình được sủng ái mà thăng quan tiến chức lên tận mây xanh, bây giờ hoàng đế rõ ràng không có ý định mở rộng hậu cung, không khác nào chặt đứt đường lên trời của đám quan viên này.
Nhưng bọn họ không mang họ Lý, không phải là trưởng bối của hoàng đế, nếu muốn bức bách hoàng đế cũng không đủ lực, vậy nên chỉ có thường xuyên dâng tấu, thỉnh hoàng đế mở rộng hậu cung khai chi tán diệp.
Lý Phượng Kỳ mỗi ngày nhìn thấy đống tấu sớ đó đều ném qua một bên.
Chờ sau khi xếp thành một chồng dày liền giao cho Vương Thả, sai hắn đi thăm dò từng người một.
Chờ sau khi điều tra rõ ràng, Lý Phượng Kỳ mang một chồng tấu sớ đó, cộng thêm cả một danh sách tội trạng còn dày hơn lên triều.
Hắn vốn uy nghiêm, lúc trầm mặt điểm tên, những quan viên kia sợ đến mặt mũi trắng bệch, nơm nớp lo sợ Chu Kế lấy ra tấu chương của mình, lại lấy ra tội trạng của mình, đứng cũng không vững ngã ngồi trên mặt đất, luôn miệng xin tha.
Lý Phượng Kỳ không chút lưu tình, sai Đại Lý tự và Hình bộ hợp tác phá án, tra rõ đầu đuôi, nên giáng thì giáng, cần trục xuất thì trục.
Sau đó lập tức hạ chỉ mở khoa thi, quảng nạp nhân tài, quyết tâm thay máu nhóm quan viên.
Tuy rằng hắn không nói rõ, nhưng nhóm quan viên cũng có qua lại kết giao với nhau, đương nhiên minh bạch vì sao nhóm người kia lại bị điều tra định tội. Vì vậy sau nửa tháng ngắn ngủi, trên triều không ai dám dâng sớ giục hoàng đế quảng nạp hậu cung nữa.