Edit: San
Ngọc bội có chất ngọc vô cùng tốt, nhất định không phải loại bình thường. Cho dù lão Vương phi đặc biệt hay chỉ khách sáo chuẩn bị, Diệp Vân Đình đều vui vẻ nhận lấy. Y đóng hộp gỗ lại, đưa cho Quý Liêm cầm lấy, chân thành cảm ơn lão Vương phi.
Lão Vương phi vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhẹ gật đầu với y, nhân tiện nói: "Bữa tối cũng không cần chuẩn bị, ta già rồi, cảm thấy hơi mệt nên đi nghỉ trước. Có việc ngày mai lại nói." Dứt lời liền đứng dậy, Ỷ Thu tiến lên đỡ bà bước đi.
Lão Vương phi đi tới trước mặt Lý Phượng Kỳ: "Những việc diễn ra trong triều, mẫu thân không giúp được gì cho con, chính con cũng đã có chủ ý, ta không nói nhiều nữa." Nàng lấy ra từ trong tay áo một lá bùa bình an đặt trên tay Lý Phượng Kỳ: "Đây là bùa bình an ta tự mình xin trong chùa, con giữ lấy bên mình."
Lá bùa đặt trong tay Lý Phượng Kỳ nhìn rất bình thường, không có điểm đặc biệt nào.
Ngón tay Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng xoa xoa một chút, cúi đầu vâng lời: "Tạ mẫu thân quan tâm."
Lão Vương phi nghe vậy không nói thêm nữa, để Ỷ Thu đỡ mình rời khỏi chính phòng đi tới hậu viện.
Lý Phượng Kỳ nhìn theo bóng lưng bà, vô thức siết chặt lá bùa trong tay, đôi mắt sâu thẳm và phức tạp.
Diệp Vân Đình đứng cạnh lại một lần nữa thấy tò mò về quan hệ giữa hai mẹ con họ. Lúc trước y nghĩ rằng lão Vương phi cùng Vương gia dửng dưng như người xa lạ, không để ý nhiều đến đối phương.
Lúc nhìn thấy lão Vương phi lấy ra bùa bình an, tuy rằng lá bùa nhìn hết sức bình thường, nhưng lại toả ra một mùi hương trầm nhàn nhạt — đây là do đặt trước hương án lâu ngày, nhiễm hương khói trong chùa nên lưu lại mùi hương. Nhìn thì bình thường, nhưng lại ẩn chứa những lời cầu nguyện chân thành nhất.
Y còn nhớ có một năm y bị bệnh thật lâu chưa khỏi, vú em mang từ chùa về một lá bùa bình an cho y. Lá bùa ấy được đặt trước mặt phật tổ bảy bảy bốn mươi chín ngày, tụng kinh cầu nguyện mỗi ngày. Chỉ có lòng thành như vậy thì Đức Phật mới có thể phù hộ cho người đeo nó.
Lá bùa bình an này của Vĩnh An Vương quẩn quanh mùi hương trầm, Diệp Vân Đình không biết nó đã được dâng hương mấy ngày, nhưng nó được bao bọc bởi lòng thành tâm cầu nguyện của người mẹ.
Điều này khác với sự thờ ơ mà lão Vương phi thể hiện ra.
Mà biểu tình của Lý Phượng Kỳ khi cầm lá bùa cũng rất kỳ lạ.
Diệp Vân Đình nhìn gương mặt cương nghị của hắn, do dự một chút, giả vờ thản nhiên nhắc lại chuyện xưa: "Lúc trước khi ta sinh bệnh, vú em cũng từng mang về cho ta một lá bùa bình an. Sau đó ta khỏi bệnh rồi mới nghe bà kể, lá bùa ấy được bà ngày ngày đi tới miếu tụng kinh, niệm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới mang được lá bùa về."
"Vú em đối với ngươi rất tốt." Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve bùa bình an nói.
"Phải, mẹ ta vì sinh ta mà mất, vú em đã nuôi ta khôn lớn." Thời điểm nhắc đến vú em, vẻ mặt Diệp Vân Đình rất nhu hoà. Nói xong liền thử thăm dò nói: "Lão Vương phi nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra... cũng rất quan tâm Vương gia!"
Lý Phượng Kỳ đưa bùa bình an lên mũi ngửi, thấy được mùi hương trầm nhè nhẹ, gương mặt lạnh lẽo nhu hoà đi một chút, khẽ "Ừ" một tiếng không rõ.
Diệp Vân Đình nhìn sắc mặt ôn hoà hơn lúc trước rất nhiều, mơ hồ nắm bắt được thứ gì, nhưng ý nghĩ này xuất hiện nhanh chóng, y chưa kịp hiểu rõ đã tan biến theo mây khói.
Y khẽ lắc đầu, ngày sau còn nhiều như vậy, sẽ đến lúc y hiểu rõ, không cần vội vàng suy đoán nữa.
*
Đêm nay, vì lão Vương phi hồi phủ và thân thể Vĩnh An vương đã tốt hơn, vương phủ náo nhiệt ầm ĩ hẳn lên.
Thôi Hi không chỉ đưa hạ nhân tới hầu hạ, còn mang theo rất nhiều đồ ban thưởng.
Hiện tại không có người quản lý trong phủ nên ban thưởng đến đều do Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ tự kiểm đếm. Diệp Vân Đình không có kinh nghiệm, nhưng giao tất cả mọi việc cho người bệnh Lý Phượng Kỳ cũng không tốt lắm. Nên sau khi dùng chút điểm tâm lấp bụng, y vẫn cùng Lý Phượng Kỳ ngồi trong chính viện kiểm kê danh sách.
Tình hình Vương phủ đã khác trước, chính viện hai người ở cũng được dọn dẹp và sửa sang lại.
Bên trong phòng có một cái lò sưởi bát giác bằng đồng mạ vàng dùng than bạc không khói làm ấm cả căn phòng; bốn phía góc tường đều có giá nến đúc đồng cao 3 tầng, chân nến bên trên to bằng cổ tay trẻ em được trạm trổ hoa văn khiến cả căn phòng chiếu sáng hẳn lên.
Diệp Vân Đình chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi cùng một chỗ với Lý Phượng Kỳ, nghe nha hoàn đọc tên lễ vật ban thưởng rồi đối chiếu trên danh sách.
Lý Tung giữ gìn thể diện thật tốt, đồ ban thưởng đều là đồ thượng hạng, cây san hô làm bằng ngọc bích huyết cao bằng người, dạ minh châu Đông Di tiến cống...và nhiều loại thuốc quý như linh chi, nhân sâm,... nhiều đồ ban thưởng như vậy, thoạt nhìn...rất quan tâm tới Lý Phượng Kỳ.
Nhưng thực tế, những đồ này đều đã được khắc dấu ấn hoàng cung nên không thể đem đi đổi lấy bac, chỉ có thể trưng trong phủ. Còn linh chi mấy ngàn năm, đối với độc của Lý Phượng Kỳ chẳng hề có tác dụng.
Diệp Vân Đình một bên cầm bút điểm trên danh sách, một bên kề tai Lý Phượng Kỳ nói nhỏ: "Xem ra Vương gia đã nắm được điểm yếu của bệ hạ."
Lý Tung thật sự rất để ý tiếng tăm.
Nếu không sẽ không chỉ trong một buổi chiều lại sai Thôi Hi đưa người đến dọn dẹp và đem nhiều đồ ban thưởng thượng hạng đến đây. Có vẻ hắn lo sợ sau khi lão Vương phi trở lại, chuyện mình cay nghiệt làm nhục danh tướng công thần bị truyền ra ngoài nên vội vàng loại bỏ chứng cứ, giả bộ một vẻ quân thần hoà hợp.
Hơi thở ấm áp phả bên tai, Lý Phượng Kỳ liếc y một cái, thấy y không hề để ý cùng mình dựa một chỗ, đôi môi khẽ mấp, nhưng cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ khinh bỉ nói: "Hắn tuy sĩ diện, nhưng càng sợ trong triều lòng người bất ổn."
Không đề cập đến quan hệ thân thiết từ khi còn nhỏ, chỉ nói ba năm qua, hắn đã giúp Lý Tung lên ngôi, chém giết nghịch thần, bảo vệ biên cương, lập công vô số nhưng không hề đòi hỏi, không kết bè phái, không ủng hộ ai, thậm chí chủ động rút khỏi Bắc Cương, làm việc không hề mắc lỗi. Lý Tung nếu muốn động vào hắn, cũng phải nhìn xem tướng sĩ biên quan hay Ngự Sử đài* có đồng ý hay không.
*Ngự sử đài là cơ quan chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, khiển trách các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.
Nếu như hắn thật sự không sống được bao lâu nữa thì không sao, chỉ cần Lý Tung có thể làm hắn chết mà không để lại chứng cớ xác thực, thì bất cứ ai cũng sẽ không vì một kẻ sắp chết mà đắc tội với nhà vua.
Nhưng hắn lại không chết, hơn nữa binh quyền danh vọng tất cả đều nắm chắc trong tay.
Từ xưa tới nay, việc Hoàng đế giết hại công thần đều bị lên án, Lý Tung mới tại vị được mấy năm, căn bản không có can đảm quang minh chính đại giết hắn.
Thậm chí hiện tại một chuyện nhỏ cũng không thể để lộ, nếu không người trong thiên hạ đàm luận là chuyện nhỏ, triều đình và lòng quân dao động là chuyện lớn.
Đây cũng là lý do tại sao hắn muốn đi lại trên đường lớn.
Nói cho Lý Tung biết, hiện tại Vĩnh An Vương không chết được, dân chúng đều biết cả. Lý Tung không thể động được vào hắn, chỉ có thể tiếp tục diễn vở huynh đệ tình thâm.
Còn phần phối hợp hay không, còn phải tuỳ thuộc vào tâm tình hắn.
"Hoàng đế chắc chắn đang rất tức giận." Diệp Vân Đình nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nghĩ tới hiện tại hoàng đế đang tức đến giơ tay giậm chân, thậm chí trằn trọc cả đêm không ngủ được, y liền nhịn không được mà cười rộ lên.
Lý Phượng Kỳ gật đầu: "Hắn là người nhỏ nhen, chắc đêm nay không thể ngủ ngon."
Hắn nói chuyện không hạ thấp giọng, nha hoàn đang đứng đọc ban thưởng nghe vậy, cả người đều cứng nhắc không nói lên lời.
Diệp Vân Đình phát hiện khác lạ, liếc nhìn nha hoàn kia, thấy Lý Phượng Kỳ bộ dáng không quan tâm, y cũng không để ý nàng nữa.
Là người trong cung đưa tới, vậy họ nói chuyện hơn câu là đã truyền đến tai hoàng đế.
Tức giận nhiều sẽ làm tổn hại sức khoẻ, hi vọng bệ hạ bảo trọng long thể.
Diệp Vân Đình nghĩ như vậy.
...
Phần thưởng quá nhiều, Diệp Vân Đình ghi được hai trang đã không chịu được mà ngáp liền mấy cái.
Lý Phượng Kỳ đang dạy y cách ghi để sau này kiểm tra dễ dàng, thấy thế liền giơ tay vẫy lui nha hoàn: "Đêm nay tới đây thôi, còn lại ngươi gọi người ghi chép nốt. Dù sao cũng không phải những đồ vật quan trọng."
Diệp Vân Đình vừa nghe, liền lập tức buông bút xuống, xoa xoa cổ tay: "Vậy ta đi nghỉ, Vương gia cũng nghỉ ngơi sớm chút."
Sau khi cùng Lý Phượng Kỳ thân thiết hơn, y không để ý đến lễ tiết, mà thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay quá nhiều việc xảy ra, y có chút mệt mỏi cũng không muốn làm ra vẻ, nói xong đã không thể chờ đợi nữa mà đứng lên.
"Ngươi nghỉ ngơi ở đâu?" Lý Phượng Kỳ thấy thế nhướng mày.
Diệp Vân Đình chần chờ nói: "Chính viện đều dọn dẹp xong, ta có thể ở kế thất*."
*gian nhà bên cạnh
Bây giờ cũng không lo lắng vấn đề an toàn, ba người không phải chen chúc nghỉ ngơi trong chính thất* nữa.
*gian nhà chính
"Vậy ngày mai bên ngoài đều biết, Vĩnh An vương cùng Vương phi phu phu bất hoà, kết hôn nửa tháng liền chia phòng ngủ." Hắn ung dung thong thả liệt kê một số tình huống: "Hoặc là nói Vĩnh An vương đối bệ hạ bất mãn trong lòng, lạnh nhạt với Vương phi được tứ hôn."
Diệp Vân Đình nghe được mí mắt nhảy lên, thấy hắn còn muốn tiếp tục nói, vội vã thức thời nói: "Ta hiểu được, ta nghỉ ở chính thất."
Lý Phượng Kỳ thoả mãn gật đầu: "Ngươi đi rửa mặt trước đi."
Diệp Vân Đình thở ra một hơi, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Tuy rằng y luôn tâm niệm chuyện hôn sự này chỉ là chuyện thoáng qua, cho dù đối với y hay Lý Phượng Kỳ đều không phải thật, nhưng khi nghe Lý Phượng Kỳ nói gì mà "phu phu bất hoà" "lạnh nhạt Vương phi", vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Phòng tắm có sẵn nước nóng, Diệp Vân Đình cởi bỏ y phục, ngâm mình sâu trong nước để bản thân tỉnh táo lại, bình tĩnh hơn.
Chờ khi phiền nhiễu qua đi rửa mặt xong ra ngoài, phát hiện Lý Phượng Kỳ đã thay đổi trung y, dựa vào đầu giường.
Diệp Vân Đình ngó nhìn xung quanh: "Ai hầu hạ Vương gia rửa mặt?"
Hiện ở trong phủ hạ nhân tuy nhiều, nhưng đều là người trong cung. Chắc chắn Lý Phượng Kỳ sẽ không cho bọn họ lại gần hầu hạ.
"Ngũ Canh." Lý Phượng Kỳ để quyển sách trên tay xuống, thấy tóc y còn ướt, không đồng ý nói: "Tóc tai phải kịp thời hong khô, hôm nay lạnh dễ nhiễm phong hàn." Hắn nói xong vẫy tay ra hiệu cho y: "Đến đây."
"Đợi lát nữa ta gọi Quý Liêm làm." Diệp Vân Đình không rõ đi tới bên giường, khăn vải trong tay bị Lý Phượng Kỳ cầm lấy.
Y chưa kịp phản ứng đã thấy Lý Phượng Kỳ nắm đuôi tóc ướt nhẹp lên, dùng khăn vải bao lấy, nhẹ nhàng lau khô.
Y sững sờ đứng im, Lý Phượng Kỳ khó cử động, ngước mắt nói: "Ngồi xuống."
Diệp Vân Đình ngơ ngác ngồi xuống, một lúc lâu sau mới hậu tri hậu giác* phản ứng lại, hành vi này hình như quá mức thân mật, y không được tự nhiên giật giật thân thể, ngữ khí chần chờ: "... Nếu không ta gọi Quý Liêm vào lau." Loại chuyện nhỏ này sao có thể để Vĩnh An vương đích thân làm.
*hậu tri hậu giác là chỉ độ nhạy cảm với sự việc, một việc mọi người đều biết, chỉ có mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
"Đừng nhúc nhích." Lý Phượng Kỳ hơi lên giọng, nét mặt bình thản như thường, có vẻ không nghĩ chuyện tự mình lau tóc cho người ta là chuyện bất thường.
"..." Diệp Vân Đình mờ mịt nhìn thẳng, thân thể cứng đờ không dám động, mặc cho Lý Phượng Kỳ từng chút từng chút lau khô tóc mình.
Trong lòng tự nhủ lần trước nhiễm phong hàn quá nặng chắc đã khiến Vương gia lo lắng, sợ mình sẽ mắc bệnh lần nữa.
Một lúc lâu sau, Lý Phượng Kỳ đặt lại khăn vải vào tay y, nâng cằm nói: "Bảo Quý Liêm mang một cái lò sưởi vào đây, hong tóc khô hẳn rồi đi ngủ."
"Ồ."
Diệp Vân Đình nghe lời gọi Quý Liêm vào, sau khi hong khô tóc, thấp tha thấp thỏm bò vào trong gường nằm.
Cũng may sau đó Lý Phượng Kỳ không làm gì kinh người nữa, y che kín chăn, ôm lấy bình nước ấm hài lòng ngủ say.
***************
San: Mọi người đoán xem Vương gia đã yêu chưa?:))
Hôm nay đọc lại Bạo quân sủng hậu, thấy cuối mỗi chương tác giả đều viết thêm một tiểu kịch trường. Truyện này thì không thấy có, trống vắng ghê! 😕
12.04.2021.
Beta lần 1, 10/05/2023