Xung Hỉ - Tú Sinh

Chương 21: Ta là chỗ dựa cho ngươi




Canh tư* gà gáy.
*canh 4 là từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, dưới mái hiên chính viện vẫn thắp đèn lồng, hai nha hoàn mới đến cầm đèn chờ trong sân, thấy hai người đi ra, bước lên phía trước soi đường.
Diệp Vân Đình đưa Lý Phượng Kỳ tới cửa lớn Vương phủ mới dừng chân lại.
Vẻ mặt y bình thản nhưng Lý Phượng Kỳ biết y đang lo lắng điều gì. Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Diệp Vân Đình, từ xe lăn đổi lên kiệu, vén màn kiệu khoát tay với y: "Trở về nghỉ ngơi đi."
Diệp Vân Đình khẽ gật đầu, kiệu phu nâng kiệu lên, Ngũ Canh đẩy xe lăn theo sau, đoàn người đi về phía Hoàng cung.
Từ vương phủ đi trên đường lớn tới điện Thái Hòa mất khoảng hai khắc*.
*một khắc bằng mười lăm phút.
Đường lớn náo nhiệt vào ban ngày, bây giờ rất yên tĩnh, người xưa có câu "Canh một người, canh hai đánh trống, canh ba quỷ, canh tư trộm", hiện tại là thời điểm mọi người đang ngủ. Trên đường phố chỉ có ánh sáng đèn lồng nhàn nhạt cùng tiếng bước chân chầm chậm.
Thỉnh thoảng sẽ gặp các quan viên khác cùng đi vào triều, nếu quen biết nhau, sẽ chào nhau trong cơn ngái ngủ.
Càng tới gần hoàng cung càng xuất hiện nhiều kiện, các quan viên cuốn màn lên nói chuyện phiếm với nhau. Đề tài nhắc đến nhiều nhất là việc ngày hôm qua, Vĩnh An vương xuất phủ nghênh đón lão Vương phi.
Người ta nói Vĩnh An vương trúng kịch độc, sợ không sống được bao lâu nữa, nào ngờ đã âm thầm khỏi bệnh.
Trước đây chuyện phát sinh trong Vương phủ, không phải quan viên nào cũng biết. Nhưng những người đã làm quan trong triều, không nói đến sự tinh thông của mỗi người, nhưng họ cũng đều biết nhìn mặt đoán ý. Tuy không biết tình hình trong vương phủ, nhưng để ý thái độ hoàng đế những ngày qua cũng đoán được một hai phần.
Tất cả đều suy đoán rằng, giai đoạn hưng thịnh của Vĩnh An vương phủ, chắc sắp đến lúc sụp đổ.
Có người thổn thức, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác. Nhưng tất cả mọi người đều nhất chí giữ vững im lặng. Dù sao Vĩnh An vương không còn sống lâu nữa, vì một kẻ sắp chết đắc tội với Hoàng đế không phải là việc sáng suốt. Chưa kể đến những quan viên trước đây thân cận với Vĩnh An vương đều như ve mùa đông*, nào đến phiên bọn họ phải can thiệp.
*ve mùa đông: ve thường ngủ đông nên không xuất hiện vào mùa đông, ý chỉ sự im lặng.
Tất cả mọi người giữ vững lập trường, chờ xem kết cục cuối cùng của Vĩnh An vương.
Không ngờ trong nháy mắt Vĩnh An vương đã lật ngược tình thế. Các quan viên lớn nhỏ đều có lập trường và phe phái riêng, lúc này đều nhỏ giọng bàn luận xem những việc này sẽ tiếp diễn thế nào.
Binh bộ Thượng thư* Thích Thiệu khoát tay áo bình chân như vại**: "Hôm nay chư vị đại nhân nói chuyện cần phải cẩn thận chút."
*quan đứng đầu Binh bộ, tương đương bộ trưởng Bộ Quốc phòng ngày nay.
** chỉ người vững lòng, yên trí, không lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.
Quan viên đều ngầm hiểu ý, Vĩnh An vương ổn định bệnh tình, tâm tình bệ hạ chắc chắn sẽ không tốt. Vào lúc này làm phật ý người, sợ rằng mũ cánh chuồn* chẳng còn trên đầu nữa.
* còn gọi là mũ ô sa, là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến.
"E rằng sắp có thay đổi." Lão Ngự Sử đại phu* tay ôm lò sưởi, híp mắt nhìn Hoàng thành đèn đuốc huy hoàng.
*chuyên can gián, kiểm soát các quan
Được chim quên ná, đặng cá quên nơm; ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ*. Từ xưa đến nay có nhiều.
*cả cụm 兔死狗烹, 鸟尽弓藏; dịch Hán Việt: thỏ tử cẩu phanh, điểu tận cung tàn; dịch nghĩa: thỏ chết chó ăn, chim hết mới cất cung. Ý chỉ việc đã thành công, đem đuổi cùng giết tận những người đã từng góp công góp sức. Thành ngữ Việt Nam có nhiều câu có ý nghĩa tương tự nên mình đưa vào luôn.
Mà giữa Hoàng đế và Vĩnh An vương, thực lực chênh lệch quá xa. Hiện tại đánh rắn không chết, ngày sau hậu hoạ vô cùng.
Vĩnh An vương không phải bồ tát mà chịu đánh lại không đánh lại.
Mọi người im lặng một lúc, yên lặng suy đoán thế cục sau này trong triều.
Trong bóng tối không biết ai bỗng nhiên hô lên một tiếng: "Đây là kiệu của Vĩnh An vương?"
Mọi người ngạc nhiên, theo hướng âm thanh nhìn ra.
Họ thấy một chiếc kiệu cao lớn hơn những chiếc kiệu bên cạnh, không biết đến đây lúc nào, màn kiệu rũ xuống không nhìn thấy tình hình bên trong, trên rèm dưới góc phải thêu hai chữ "Vĩnh An" đặc biệt chói mắt.
Một đám đại thần nhìn chằm chằm màn kiệu, hận không thể nhìn ra một cái lỗ trên đó.
Thích Thiệu có quan hệ tốt với Lý Phượng Kỳ, nhướng mày cao giọng hỏi: "Bên trong là Vĩnh An vương?"
Hắn vừa dứt lời, liền nghe một âm thanh lạnh lùng đáp lại: "Chư vị đại nhân đã lâu không gặp, đều mạnh khỏe chứ?" Cùng lúc đó, màn kiệu chậm rãi cuốn lên, lộ ra gương mặt cười như không cười của Lý Phượng Kỳ.
Thật sự là Vĩnh An vương!
Một đám quan viên đều hết sức kinh hãi, cảm xúc trên gương mặt dường như không giữ được. Chạng vạng ngày hôm qua mới nghe nói tin tức về Vĩnh An vương, hôm nay trời chưa sáng, người đã lên triều.
Rõ ràng là khí thế hung hăng áp tới.
Lại nghĩ tới lời Ngự Sử đại phu vừa nói, thầm nghĩ sợ rằng thật sự sắp có sự thay đổi lớn.
Quan viên tâm tư khác biệt, các đại thần từ trước thân cận với Vĩnh An vương đều đến gần hỏi thăm, những người khác thì vểnh tai lên nghe.
Có người hỏi: "Vương gia bệnh nặng mới khỏi, sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"
Giọng điệu Lý Phượng Kỳ không cao không thấp, lạnh lẽo như băng, trong đêm tối lộ ra mấy phần âm trầm: "Có chuyện quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ."
Mọi người suy đoán về việc quan trọng của Vĩnh An vương lúc này.
Không đợi nghĩ ra nguyên cớ, tiếng chuông vang lên, cửa cung mở ra.
Mọi người đành phải dừng lại đề tài, xuống kiệu xếp thành hàng, bước vào trong hoàng thành. Đi qua cầu Kim Thuỷ, đến quảng trường điện Thái Hòa.
Quan viên đứng thành hàng phân chia mười cấp bậc, chỉ có Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn được Ngũ Canh từ từ đẩy tới.
Đợi đến cửa điện Thái Hòa, đổi thành nội thị điện Thái Hòa tiếp nhận.
Ngũ Canh đem hộp gỗ đựng thủ cấp của Triệu Viêm giao cho nội thị, dặn dò: "Cầm tốt, đừng làm rơi."
Người kia vâng vâng dạ dạ tiếp nhận, sau đó đẩy Lý Phượng Kỳ tiến vào trong điện.
Mọi người dựa theo cấp bậc đi vào, xe lăn của Lý Phượng Kỳ ở vị trí trên cùng. Chờ mọi người ổn định hàng ngũ, mới thấy một người khoan thai đến chậm, y phục màu trắng, chính là Thái phó Hàn Thiền.
Sắc mặt Hàn Thiền không tốt lắm, liếc nhìn Lý Phượng Kỳ, đứng ngang hàng bên cạnh hắn.
Hoàng đế Lý Tung còn chưa tới, bên trong điện Thái Hòa không thể ồn ào, văn võ bá quan đều trầm mặc không nói. Sau khi đợi khoảng một khắc, Lý Tung mặc hoàng bào thêu hình rồng xuất hiện.
Hắn vừa mới nhược quán, khuôn mặt vẫn còn non nớt, vì quen sống trong nhung lụa nên làn da trắng bệch, mặc thêm một chiếc áo choàng màu vàng, càng khiến hắn nhìn thêm phần yếu ớt.
Nếu không phải đang mặc long bào, hắn nhìn không giống cửu ngũ chí tôn, ngược lại càng giống thư sinh u ám hơn.
Lý Tung đi vào trong điện, ngồi trên long ỷ rộng lớn, mười hai dải hạt trên mũ miện của hắn nhẹ nhàng đung đưa, che đi gương mặt âm trầm, xanh xao.
Ánh mắt tối tăm của hắn nhìn chằm chằm Lý Phượng Kỳ, tay giấu trong tay áo rộng lớn nắm lại thành quyền. Nếu không phải vừa đã trút giận trong hậu cung, hắn sẽ không thể duy trì vẻ bình tĩnh trên gương mặt.
Thôi Hi đứng hầu bên cạnh, cao giọng lên tiếng: "Có sự bẩm tấu, vô sự bãi triều —— "
Âm thanh the thé vang lên trong Thái Hoà điện, một đám quan viên tập trung ánh mắt trên người Lý Phượng Kỳ.
Vĩnh An vương xuất hiện, còn ai dám tấu trước tiên?
Nhưng Lý Phượng Kỳ dường như không hề có cảm giác với ánh mắt xung quanh, thân thể thả lỏng dựa vào lưng xe lăn, hai tay chắp lại ung dung tự tại, như không có ai lọt vào mắt hắn.
Bên chân hắn đặt một hộp gỗ.
Mọi người không đoán được hắn có ý gì, lại không dám ra mặt trước tiên. Trong điện Thái Hòa nhất thời nghe được cả tiếng kim rơi.
Lý Tung ánh mắt u ám, từ trên cao xuống nhìn xuống văn võ bá quan, thấy không một ai dám ra khỏi hàng, sắc mặt càng khó coi.
Sau một hồi giằng co, hắn rốt cục không nhịn được mở miệng trước: "Nhiều ái khanh hôm nay không có việc bẩm báo, Vĩnh An vương bệnh nặng mới khỏi, vẫn cứ kiên trì lên triều. Lẽ nào cũng có chuyện muốn tấu?"
"Thần có việc bẩm tấu." Lý Phượng Kỳ thản nhiên ngồi thẳng, đối mắt cùng Lý Tung cách không giao tranh.
"Chuyện gì?" Lý Tung cố gắng trấn định, con ngươi hoảng loạn.
"Thần nhận được tin tức Bắc Cương tám trăm dặm cấp báo, nói giám quân Triệu Viêm âm thầm cấu kết thứ sử* Ký Châu Ân Thừa Nhữ ý muốn mưu phản". Lý Phượng Kỳ hời hợt đem chuyện của Triệu Viêm nói ra, liệt kê từng tội danh một: "Cấp báo nói, Triệu Viêm đến Bắc Cương phủ đô đốc hơn mười ngày, làm việc quái đản, thu nhận hối lộ, thậm chí còn giả truyền khẩu dụ của bệ hạ, đầu độc quân tâm, ý đồ kích động phó đô đốc Chu Văn cùng hắn đồng mưu tạo phản."
* một chức quan trong thời kỳ cổ đại, đứng đầu đơn vị giám sát việc chính trị trong một châu.
"Chu Văn đầu tiên giả ý đáp lời, trên thực tế âm thầm điều tra thu thập chứng cứ, bất ngờ phát hiện Triệu Viêm vẫn luôn cùng thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ có thư từ qua lại, liền tra ra Ân Thừa Nhữ một mình nuôi mấy vạn quân sâu trong núi, ý đồ không rõ. Phó đô đốc vì bảo đảm hai châu an bình, muốn đem Triệu Viêm áp giải về kinh thành vấn tội, nhưng không ngờ Triệu Viêm có ý phản kháng, trong trận hỗn chiến đã bị chém mất đầu."
Hắn từ trong tay áo lấy ra thư từ, chỉ hộp gỗ trên mặt đất: "Đây là thủ cấp của Triệu Viêm, cùng với thư từ qua lại giữa hai người, kính xin bệ hạ xem qua."
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Vĩnh An vương vừa lộ diện, đã bẩm tấu một chuyện khủng khiếp như vậy, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh.
Lý Tung nghiến răng nghiến lợi, nặn ra một nụ cười dữ tợn: "Thôi Hi, trình lên nhìn."
Thôi Hi nghe tiếng đi xuống bậc thềm, tiếp nhận thư, xoay người lại nhấc hộp gỗ lên.
Hộp gỗ hình vuông một thước, toàn thân đen tuyền. Khi đến gần có thể ngửi thấy mùi máu tanh cùng mùi hôi thối.
Hắn mặt lạnh nhấc lên nắp hộp, bộ dáng Triệu Viêm chết không nhắm mắt liền bại lộ trước mặt mọi người.
Thôi Hi vẻ mặt ngưng trọng, bưng lên hộp gỗ: "Bệ hạ, thật là Triệu Viêm." Dứt lời mang thư trình lên.
Lý Tung tiếp nhận, lật vài lần, liền ném vào long án.
Hắn không cần nhìn cũng biết bên trong thư viết gì, Triệu Viêm mang theo khẩu dụ của hắn đi Bắc Cương, Ân Thừa Nhữ cũng nhận lệnh của hắn đóng quân trong núi. Dựa theo kế hoạch ban đầu, Triệu Viêm đi tới Bắc Cương, giả vờ lơ đãng để lộ ra việc Lý Phượng Kỳ đang khốn khó ở kinh thành, mục đích là kích động lửa giận của Chu Văn. Chu Văn bộp chộp dễ tức giận, đối với Lý Phượng Kỳ trung thành tuyệt đối, chỉ cần hắn có động tác, Lý Tung có thể dùng tội danh phản nghịch, lệnh cho Ân Thừa Nhữ mang binh bình loạn.
Quang minh chính đại diệt trừ đại tướng tâm phúc của Lý Phượng Kỳ cùng Huyền Giáp quân. Đến lúc đó Lý Phượng Kỳ không còn hậu thuẫn, phải chịu trách nhiệm cho tội danh mưu nghịch của thuộc hạ, hắn dưới cơn nóng giận đem người giết chết, người trong thiên hạ sẽ không nói gì.
Nhưng Chu Văn không trúng kế, thậm chí còn liên luỵ đến Triệu Viêm và Ân Thừa Nhữ.
Chỉ là Triệu Viêm chết đã chết rồi, còn Ân Thừa Nhữ không thể giải quyết.
Lý Tung nghiến răng, trầm mặt nói: "Việc này nhiều điểm đáng ngờ, giao cho Hình bộ* tra rõ."
* cơ quan hành chính nhà nước thời phong kiến, thẩm định, xem xét các loại tội danh và hình phạt trong các vụ án lớn, tương đương với Toá án nhân dân tối cao và Bộ Tư pháp ngày nay.
Lý Phượng Kỳ không phản đối, chỉ nói: "Ký Châu bao bọc xung quanh kinh thành, mưu phản là chuyện hệ trọng, không phải chuyện nhỏ. Chỉ Hình bộ sợ không đủ, vẫn cần Đại Lý tự* cùng Ngự Sử đài ba bên cùng thẩm tra. Còn Ký Châu thứ sử Ân Thừa Nhữ, một mình điều binh, bất luận ý đồ kia vì sao, đều trái với quân lệnh. Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, trước tiên nên giải trừ chức quan, giải vào hình ngục Đại Lý tự thẩm vấn."
*đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu đày rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để bẩm tâu lên vua xin quyết định.
Hắn xa xa nhìn hoàng đế: "Ý bệ hạ thế nào?"
Lý Tung nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau mới nhìn quét trong điện: "Các ái khanh nghĩ như thế nào?"
"Bệ hạ không thể được." Tề quốc công Diệp Tri Lễ nói: "Cả nhà Ân gia dũng cảm, trung thành, tận trung vì nước. Nếu chưa điều tra rõ chân tướng liền đem người cách chức nhốt vào ngục, e sợ sẽ làm lạnh lòng quan viên trung thành và tài giỏi."
"Tề quốc công nói lời này không đúng, mưu nghịch là tội nặng chu di cửu tộc*, hiện tại chỉ tạm thời đem người mời đến hình ngục thẩm tra, sao làm lạnh lòng được?" Đại Lý tự khanh Vương Thả ra khỏi hàng bác bỏ nói: "Ta quản lý Đại Lý tự hơn mười năm, chưa từng xử oan vụ án nào, nếu tra ra vô tội, chắc chắn sẽ đem người thả ra, trả lại sự trong sạch cho hắn." Vương Thả vung một cái tay áo, cười lạnh nói: "Nếu như dễ dàng buồn lòng như thế, còn nói gì tới trung thần, tướng tài?"
Nói xong hắn ngữ khí hơi ngừng lại, liền nghi ngờ hỏi: "Hay là vì Tề quốc công cùng Ân gia có quan hệ thông gia, nên có ý đồ riêng?"
Diệp Tri Lễ bị hắn chặn họng không thể nói, từ sau khi nguyên phối mất, Vương gia cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, Vương Thả lúc nào cũng trái ý với hắn. Trong lòng hắn biết việc này không dễ dàng, cân nhắc một lúc liền phất tay áo lui về.
Sau đó lại có người ra khỏi hàng khuyên can. Có tán thành, cũng có phản bác. Tiếng ồn ào trong cung điện không dứt.
Cuối cùng tất cả mọi người cùng nhìn về phía Ngự Sử đại phu vẫn chưa nói lời nào.
"Ngự Sử đại phu nghĩ như thế nào?"
Lão Ngự Sử đại phu híp mắt, chậm rãi nói: "Đại Lý tự thẩm án, Hình bộ thẩm tra đối chiếu, ta Ngự Sử đài chỉ là bên giám sát, nếu nhị vị đại nhân đều đồng ý, lão thần cũng không thể phản đối. Bệ hạ cùng chư vị đại nhân yên tâm, lão thần tất sẽ làm hết phận sự trông coi."
Đã như thế, việc này coi như có quyết định rồi.
Cho dù Lý Tung muốn đem người bảo vệ, cũng không thể ngang nhiên che chở. Hắn gắt gao siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi hạ chỉ: "Vậy liền theo các khanh nói, tạm cách chức thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ, giải vào hình ngục Đại Lý tự chờ thẩm vấn!"
Dứt lời nổi giận đùng đùng đứng dậy, rời khỏi điện Thái Hòa.
Thôi Hi thấy thế lần thứ hai cao giọng: "Bãi triều —— "
Văn võ bá quan chậm rãi bước ra ngoài điện, Lý Phượng Kỳ đi ra sau cùng, Hàn Thiền đi ở bên người hắn, nhẹ giọng nói: "Vương gia đúng thật thủ đoạn cao siêu, vừa lộ diện đã bẻ đi một cánh tay của Ân gia."
Ân gia là tâm phúc của hoàng đế, thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ là con thứ của Ân Tiếu Chi.
Ân gia dám động thủ với Bắc Cương, Lý Phượng Kỳ sẽ không ngồi chờ chết. Ngay khi lộ diện, lợi dụng tình thế bức bách hoàng đế đem nhốt Ân Thừa Nhữ vào hình ngục.
Hình ngục Đại Lý tự, ai đi vào cũng đều phải chịu tra xét nặng nề. Huống chi Đại Lý tự khanh Vương Thả luôn không hợp với Tề quốc công, tự nhiên cũng xem Ân gia không vừa mắt, chuyện này nhất định sẽ được xử nghiêm.
Hai người giao tranh, Lý Tung không còn sức đánh trả, Lý Phượng Kỳ toàn thắng.
Hàn Thiền cảm thán: "Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng."
Trong lời nói, tựa đối với Lý Tung phê bình kín đáo.
Lý Phượng Kỳ đối với lời nói của hắn có ý ám chỉ thân thế của mình không hề hứng thú, giễu cợt nói: "Lý Tung luôn luôn quấn quýt kính trọng ngươi, ngươi lại chỉ coi hắn là quân cờ tranh quyền đoạt lợi. Nếu hắn nghe thấy lời ngươi nói, sợ sẽ tức đến phát điên."
Hàn Thiền nhàn nhạt nói: "Vậy không để cho hắn biết." Hắn có ý ngầm chỉ: "Có lúc ngu ngốc mới là phúc khí, không phải mỗi người đều có tư cách đi vào bàn cờ này."
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng vô cùng, pha chút khinh thường không thể che giấu, làm mất đi khí chất tiên nhân không nhiễm khí trần, gợi lên mấy phần nham hiểm. Như tiên nhân sa đoạ.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt đuôi mày không có vết tích của thời gian, nhưng trái tim đã rèn luyện đến cứng rắn và độc ác.
Nhưng Lý Phượng Kỳ như cũ không bị hắn dắt đi, tự tiếu phi tiếu nói: "Thái phó chắc không hiểu ý ta, ta nếu nói như vậy, đương nhiên phải đem nguyên văn nói lại với Lý Tung. Cũng để hắn thấy rõ người mình gọi là thầy, đừng để bị xúi giục làm chuyện ngu xuẩn."
"..." Hàn Thiền khóe mắt giật giật, âm thanh lạnh nhạt có chút tức giận: "Vương gia sao phải cứng đầu như vậy, ngươi với ta hợp tác, giang sơn đổi chủ chỉ ở trong chớp mắt. Ngươi lẽ nào không muốn biết thân thế của mình? Không muốn biết tại sao những năm này bị nuôi dưỡng ở Vĩnh An vương phủ?"
"Ta nếu muốn biết, sớm hay muộn sẽ biết." Nghe hắn nhắc đến thân thế, sắc mặt liền trầm xuống, khinh bỉ nhìn Hàn Thiền: "Cùng ta hợp tác? Ngươi cũng xứng?"
Trong đời hắn luôn bao che khuyết điểm và thù dai, dám động thủ với huynh đệ của hắn cùng Huyền Giáp quân, hắn một người cũng không bỏ qua.
Hàn Thiền cho là dùng chuyện xưa không rõ thật giả có thể bàn điều kiện với hắn, quả là nói chuyện viển vông.
Lý Phượng Kỳ hết kiên nhẫn, điều chỉnh xe lăn tăng tốc đi nhanh ra ngoài. Ngũ Canh đang chờ thấy hắn liền vội tiến lên, đẩy hắn xuất cung.
Hàn Thiền nhìn hắn bóng lưng, sắc mặt đại biến. Lúc phẫn nộ lúc vui vẻ, như là nhìn hắn, lại như xuyên thấu qua hắn nhìn người khác.
Tự lẩm bẩm: "Quả nhiên là nhi tử của hắn, tính khí cũng giống nhau..."
Hắn đang trầm tư suy nghĩ, nội thị vội vã lại đây kêu: "Thái phó, bệ hạ tìm ngài đến, ngài nhanh đi một chuyến."
Hàn Thiền tỉnh lại từ trong hồi ức, trên mặt có chút không kiên nhẫn, rất nhanh giấu đi: "Bệ hạ làm sao?"
Nội thị vẻ mặt sợ hãi: "Bệ hạ đang rất tức giận."
Hàn Thiền nhíu mi, theo nội thị đi vào hậu cung.
*
Thái Càn cung.
Cung nữ nội thị nằm rạp trên mặt đất, trong điện khắp nơi bừa bộn.
Lý Tung đập phá hết thảy đồ vật có thể đập, còn chưa hết giận, liền sai người cầm roi đến, bực bội đánh hai tên tiểu thái giám.
Thời điểm Hàn Thiền đến, hai tiểu thái giám kia trên người đẫm máu, Thôi Hi sai người đưa bọn họ xuống, hắn nhỏ giọng bàn giao: "Trở về đi thái y lấy chút thuốc trị thương, có thể sống hay không phải xem vận mệnh của bọn họ."
Hai nội thị đỡ người mặt không còn chút máu, nhẫn nhịn sợ hãi gật đầu.
Hàn Thiền đến gần: "Thôi Thường Thị cũng thương tiếc người dưới cơ à?."
"Đều là người số khổ, không làm sai chuyện gì lại chết như vậy, đáng tiếc." Thôi Hi nửa thật nửa giả cảm thán vài câu, chuyển đề tài, liền nhắm thẳng vào Hàn Thiền: "Ta không thể so với Hàn Thái phó, chuyện xấu làm nhiều, tim gan đã cứng rồi."
Hắn ngẩng đầu, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
Hàn Thiền cũng không có ý dây dưa với hắn, đi sát qua hắn vào trong điện. Thời điểm nhìn thấy mặt đất bừa bộn, nhíu mày, trầm giọng nói: "Tính khí bệ hạ nên kìm lại, nếu truyền ra ngoài..."
"Nếu truyền ra ngoài e sợ bất lợi cho thanh danh của trẫm?" Lý Tung không đợi hắn nói xong đã nói: "Thái phó toàn nói với ta thanh danh thanh danh, nhưng ta xem, vô dụng nhất chính là thanh danh". Hắn mặt mày âm trầm: "Nếu trẫm không để ý tới thanh danh, trực tiếp giết chết Vĩnh An vương, sao có thể xảy ra chuyện hôm nay?!"
Hắn hiện tại hối hận chính là quá mức kiêng kỵ thanh danh, không tại lúc Lý Phượng Kỳ suy yếu nhất giết chết y, mới để cho y có cơ hội vươn mình.
Hàn Thiền cụp mắt: "Bệ hạ nếu như giết Vĩnh An vương, ngày sau dưới ngòi bút sử quan, sợ rằng sẽ mang tiếng xấu. Giết hắn có trăm nghìn biện pháp, bệ hạ hà tất giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm?"
Lý Tung tính khí cũng nổi lên, mạnh mẽ phất tay áo trừng mắt nhìn hắn: "Hậu thế bêu danh trẫm chưa bao giờ để ở trong mắt, minh quân hôn quân trẫm cũng cũng không để ý, chính là gánh chịu bêu danh thì sao? Chỉ cần hiện tại ung dung tự tại, sao phải quan tâm những lời bêu danh sau này?" Hắn cắn răng, từng chữ từng chữ thổ lộ tiếng lòng: "Trẫm quá nghe lời Thái phó, kiêng kỵ nhiều điều."
Hắn tựa như một con sói bị kích động, tìm cách thoát khỏi xiềng xích áp đặt.
Hàn Thiền mơ hồ hoảng sợ, trên mặt lại nhẹ nhàng động viên nói: "Ta biết bệ hạ tức giận, nhưng bây giờ chỉ là thắng bại nhất thời thôi. Trời cai trị đất, vua cai trị quân thần, bệ hạ vĩnh viễn là bệ hạ, còn Vĩnh An vương, vĩnh viễn cũng chỉ là Vĩnh An vương. Bệ hạ cần gì phải nóng giận?" Thần sắc hắn càng ngày càng nhu hòa, từ lúc Lý Tung năm tuổi, hắn chính là thầy giáo của y, là hắn dẫn dắt Lý Tung từng bước một đi tới vị trí bây giờ, trong lòng cũng rõ ràng nỗi sợ của y: "Bệ hạ chẳng lẽ không còn tin tưởng ta nữa?"
"Thái phó nói rất đúng." Lý Tung được trấn an, ngồi xuống trên giường nhỏ, cúi đầu xoay chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay, lông mi rũ xuống che đậy cảm xúc cảm xúc trong mắt, nhiều lần lẩm bẩm một câu nói: "Vua cai trị quân thần, vua cai trị quân thần..."
Hắn nhắm mắt lại, ngẩng đầu cười nói: "Trẫm đã thông suốt rồi, lão sư hôm nay đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước đi."
Hàn Thiền nét mặt không đổi nhìn y, cứ cảm thấy y hôm nay có chút không đúng. Nhưng Lý Tung lại thản nhiên nhìn thẳng hắn, như không có vấn đề gì. Hắn nhíu mày suy tư chốc lát, rồi xin cáo lui rời đi.
Khi Hàn Thiền rời đi, nghe thấy Lý Tung gọi: "Thôi Hi vào đây."
Lý Tung như đã nghĩ thông suốt, khôi phục dáng vẻ lười biến, hắn dựa người trên giường nhỏ, hai nội thị đang đấm chân cho hắn, ánh mắt liếc nhìn Thôi Hi: "Lần trước ngươi nói đã tìm được người?"
Thôi Hi ánh mắt sáng lên: "Vâng, một đôi song thai huynh đệ. Bệ hạ có muốn gặp không?"
Lý Tung suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Đưa người tới đây."
Thôi Hi phân phó, người rất nhanh được đưa tới.
Hai huynh đệ quỳ gối trước mặt Lý Tung, trán chạm đất.
"Đứng lên, để trẫm nhìn một cái." Lý Tung nói.
Hai huynh đệ cái thấp thỏm ngồi dậy, lộ ra hai gương mặt cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt bọn họ cũng không quá nữ tính, lông mày rất thanh tú, nhưng thần sắc có chút sợ hãi, lại bắt chước mặc trên người bộ quần áo trắng không đẹp mắt, nên nhìn có vẻ khôi hài.
Lý Tung nhíu mày, nói: "Lưu lại đi." sau đó nói thêm: "Sau này chỉ được phép mặc áo xanh."
Hai huynh đệ nghe vậy vui mừng khôn xiết, lên tiếng tạ ơn.
*
Lúc này, Lý Phượng Kỳ đã ra khỏi điện Thái Hòa, đi tới quảng trường, không ít quan chức lại gần nói chuyện cùng hắn. Những quan viên này đều đang theo dõi tình hình, mắt thấy hiện tại gió tây áp đảo gió đông nên vội vàng đến lấy lòng, nghĩ trăm phương ngàn kế trò chuyện với hắn.
Lý Phượng Kỳ đối với việc này khịt mũi coi thường, đáp lại bằng khuôn mặt lạnh tanh. Văn võ bá quan đến lấy lòng như đụng phải bức tường, ngượng ngùng rời đi.
Nhưng vẫn có người kiễn nhẫn, nỗ lực trò chuyện cùng hắn. Chỉ là chủ đề nói chuyện người trước đều đã nói qua, lại lủi thủi quay về. Tiếp đến Thọ Xuân bá đi lên, hắn là người linh hoạt, nghĩ tới nghĩ lui không tìm được chuyện để nói, liền nhắc đến Vĩnh An vương phi.
Đúng lúc Tề quốc công đi cách đó không xa, hắn cười ha hả nói: "Hiện tại bây giờ Vương gia cùng Tề quốc công cũng là quan hệ thông gia, lúc trước Vương gia dưỡng bệnh không tiếp khách, chúng ta không có cơ hội tới cửa ăn tiệc cưới."
"..."
Hắn vừa nói lời này, bốn phía lặng im.
Chuyện hôn sự này từ lúc vào triều đến lúc bãi triều không ai dám nhắc tới, chỉ sợ đụng vào vảy ngược* của Vĩnh An Vương. Không ngờ Thọ Xuân bá lại có can đảm như vậy.
*vảy ngược: điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào tức giận, nhổ ra sẽ chết.
Tất cả mọi người đều đi chậm lại, lén nhìn hắn. Ngay cả Diệp Tri Lễ đi trước cũng quay đầu lại, không rõ ý tứ liếc mắt nhìn hắn.
Lúc này Thọ Xuân bá lại không giỏi quan sát tình huống nữa, thấy Lý Phượng Kỳ không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, cảm thấy được mình đã tìm đúng đề tài rồi, tiếp tục nói: "Tư Thiên Giám quả nhiên có bản lĩnh, tìm được quý nhân xung hỉ khiến bệnh tình của Vương gia tốt lên."
Mọi người:...
Bọn họ sợ hãi liếc mắt nhìn gương mặt không cảm xúc của Vĩnh An vương, sắc mặt âm trầm của Tề quốc công, lại nhìn sang Thọ Xuân bá đang không ngừng nói chuyện, nếu không phải mọi người nhát gan, đã muốn nhào tới che miệng hắn.
Đây là nói một câu sai một câu, đắc tội luôn với hai người. Người bình thường đều không có công lực thâm hậu như vậy.
Có người cùng Thọ Xuân bá có chút giao tình, thực sự nhìn không được, lén lút kéo ống tay áo hắn, muốn bảo hắn nhanh im miệng.
Nhưng Thọ Xuân bá vẫn không hiểu ý, kéo lại ống tay áo của mình, bất mãn nói: "Ngươi đang yên đang lành túm ta làm gì?"
Người kia: "..."
Không ai dám bảo Thọ Xuân bá im lặng nữa, đều nín thở nghênh tai nghe trò vui.
Thọ Xuân bá nịnh nọt một hồi, kết luận: "Ngày khác ta cũng nhờ Tư Thiên Giám coi mệnh một chút, xem có tìm được quý nhân không."
Diệp Tri Lễ sắc mặt tái xanh: "Chỉ là lời nói vô căn cứ thôi, Thọ Xuân bá không nên tin tưởng quá."
Lời này nếu truyền tới tai hoàng đế, hắn có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Lúc trước Tư Thiên Giám chọn Diệp Vân Đình, đều là do hắn muốn Diệp Vọng kế thừa vị trí Thế tử. Vốn tưởng chữa lợn lành thành lợn què, nhưng Vĩnh An vương lại không chết. Tuy rằng hoàng đế đến nay chưa nói cái gì, nhưng nếu lời này của Thọ Xuân bá truyền đến tai hoàng đế, trong lòng chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn.
"Tề quốc công nói sai rồi."
Gương mặt lạnh lùng của Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên nhíu mày phản bác: "Tư Thiên Giám nói Vân Đình là quý nhân của ta, hỗ trợ cho ta. Hai người chúng ta sau khi thành hôn, thân thể của ta quả nhiên ngày một ngày tốt lên, chuyện này sao nói là lời vô căn cứ được?"
Diệp Tri Lễ nghẹn lời: "Đây là Vương gia người hiền sẽ gặp lành."
Lý Phượng Kỳ cười nhạo: "Tề quốc công không nên khước từ, bản vương còn chưa đến cám ơn ngươi đây, thời gian ta nằm liệt trên giường, Vân Đình chăm sóc ta rất nhiều."
"..." Diệp Tri Lễ nghe vậy sắc mặt càng ngày càng khó nói lên lời, hắn chỉ lo Lý Phượng Kỳ lại nói thêm một chút, cuối cùng truyền đến tai hoàng đế. Hắn qua loa ứng phó vài câu rồi mượn cớ có việc vội vàng rời đi.
Lý Phượng Kỳ nhìn hắn chật vật bỏ chạy, khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm dáng vẻ hiện tại của Diệp Vân Đình chắc chắn là di truyền theo mẫu thân y.
*
Sau khi Diệp Tri Lễ hồi phủ, càng nghĩ càng giận.
Hắn sầm mặt lại, nặng nề đặt chén trà trên bàn: "Nghiệt tử kia, ta đưa y vào vương phủ không phải để y làm trâu làm ngựa cho Vĩnh An vương. Sau này bệ hạ sẽ nhìn ta thế nào?!"
"Lão gia cần gì phải tức giận vì y?" Ân phu nhân đứng dậy vỗ nhẹ sau lưng hắn, gương mặt kiều diễm lộ vẻ khinh thường: "Nếu đại công tử không biết nặng nhẹ, cho người qua đó gọi về dạy bảo là được. Y thậm chí còn chưa ra ngoài đi học, nào hiểu được thế cuộc triều đình."
Diệp Tri Lễ nghĩ cũng phải, đứa con lớn này tâm địa lương thiện, vú em sinh bệnh y cũng ngày đêm chăm sóc, không yên lòng nghỉ ngơi. Nói không chừng tiến vào vương phủ thấy Vĩnh An vương đáng thương, nhẹ dạ chăm sóc mấy hôm.
Hắn trầm ngâm chốc lát, gọi quản gia đến, viết một phong bái thiếp* sai hắn đưa đi vương phủ: "Ngươi đi thỉnh đại công tử hồi phủ một chuyến, nói ta có việc thương nghị cùng hắn."
*bái thiếp (từ cổ): đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
Quản gia cất thiệp mời cẩn thận, nhận lệnh rời đi.
...
Thời điểm thiệp mời đưa đến, Diệp Vân Đình đang ở sân trong cho chim ưng ăn thịt thỏ, Lý Phượng Kỳ lười biếng ngồi bên cạnh, nghe Chu Liệt báo cáo công việc trong phủ — Chu Liệt tuy chịu phạt có chút oan ức, nhưng bây giờ vương phủ thật sự không có quản sự nào có thể tin dùng, hắn dựa theo kinh nghiệm xử lý nội vụ tại phủ đô đốc, chỉnh đốn trên dưới vương phủ một phen. Bây giờ đang báo cáo lại cho Lý Phượng Kỳ.
Nghe nói có người từ phủ Tề quốc công đến, Diệp Vân Đình còn tưởng Diệp Vọng tới tìm hắn đòi chim ưng, kết quả thị nữ báo lại là quản sự phủ Tề quốc công - Tiết Bình.
"Tiết Bình? Hắn tới làm gì?" Diệp Vân Đình nghe vậy có chút khó hiểu.
Lý Phượng Kỳ suy tư một hồi, kể lại chuyện ở trước cửa điện Thái Hòa cho Diệp Vân Đình nghe: "Chắc là Diệp Tri Lễ tức giận, tới tìm ngươi gây phiền phức," ánh mắt hắn áy náy: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, đại công tử bỏ quá cho."
Diệp Vân Đình lắc đầu một cái, bảo thị nữ mời người vào chính viện nói chuyện.
Tiết Bình được đưa tới chính viện, lúc đầu hắn đợi tại sảnh chính, nửa ngày không thấy Diệp Vân Đình, hắn có chút thiếu kiên nhẫn. Sau đó thị nữ tới nói Diệp Vân Đình đang ở chính viện, mời hắn vào trong, Tiết Bình liền bất mãn. Hắn thấy Diệp Vân Đình ỷ vào thanh thế Vĩnh An vương, làm bộ làm tịch lên mặt.
Trước đây tại quốc công phủ, Diệp Vân Đình trên danh nghĩa là đại công tử, nhưng thực tế không bằng một quản sự như hắn.
Bây giờ còn làm ra vẻ, chẳng trách lão gia tức giận.
Tiết Bình kiêu căng tiến vào chính viện, chưa nhìn thấy Diệp Vân Đình nhưng đã thấy sắc mặt lạnh lùng của Lý Phượng Kỳ. Hắn trong lòng hồi hộp một chút, kiêu căng chuyển thành sợ hãi.
Hắn cúi đầu tiến lên hành lễ: "Bái kiến Vương gia."
"Tề quốc công bảo ngươi tới?" Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn hắn: "Có chuyện gì?"
Tiết Bình ngẩng đầu ngước mắt liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình đang ngồi bên cạnh, tìm về một chút dũng khí, nói: "Quốc công đã lâu không gặp Vương phi, trong lòng mong nhớ, sai ta đến mời Vương phi về phủ một chuyến." Nói xong lấy bái thiếp đưa tới.
Lý Phượng Kỳ không nhận, cũng chặn lại bàn tay đang duỗi ra của Diệp Vân Đình, nắm trong tay không cho y cử động.
Diệp Vân Đình hiểu ý hắn, thuận theo không giãy dụa.
"Theo lý thuyết, Tề quốc công thương nhớ Vương phi, ta không làm ngăn cản phụ tử gặp nhau." Lý Phượng Kỳ nhíu mày, kéo dài âm điệu nói: "Nhưng hiện tại hai chân ta bất tiện, một khắc cũng không rời Vương phi được. Cho nên nếu Tề quốc công cùng phu nhân thật lòng nhớ mong Vương phi, liền mời bọn họ đến vương phủ làm khách đi."
"Lúc trước ta bị bệnh, lễ nghi thiếu sót rất nhiều, bây giờ vừa vặn bù đắp."
Tiết Bình lúng túng thu hồi bái thiếp, sắc mặt do dự: "Chuyện này..."
"Làm sao?" Lý Phượng Kỳ sầm mặt lại: "Tề quốc công chẳng lẽ còn muốn ta hai chân bất tiện đến gặp hắn sao?"
"Không dám." Tiết Bình kinh sợ, liên tục xin lỗi: "Nô tài trở về bẩm báo."
Lý Phượng Kỳ lúc này mới hài lòng, tùy ý phất tay một cái: "Đi đi, bảo bọn họ ngày tốt tới đây."
Tiết Bình lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chân rời đi.
Diệp Vân Đình nhìn bóng lưng hoảng sợ của hắn, khẽ mím môi, khóe miệng dâng lên ý cười: "Vương gia cần gì phải kết thù kết oán cùng phụ thân, hắn dù sao cũng là Trung Thư lệnh*, nắm giữ Trung Thư tỉnh**."
*trung Thư lệnh: người đứng đầu Trung Thư tỉnh
**trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
"Ngươi còn nghĩ về tình cảm cha con sao?" Lý Phượng Kỳ hỏi ngược lại.
Diệp Vân Đình cụp mắt, khẽ lắc đầu.
Từ khi trọng sinh, ngày bị đưa vào vương phủ, y đối với người phụ thân này đã không còn nửa điểm hy vọng.
"Ta chẳng qua cảm thấy không cần thiết."
Lý Phượng Kỳ thở dài một tiếng, giơ bàn tay đang nắm lấy tay y lên: "Ngươi xem, bây giờ chúng ta mới là người một nhà. Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu." Bàn tay hắn rộng lớn, ngón tay thon dài, kiên định mà ôn nhu nắm gọn bàn tay Diệp Vân Đình: "Đã là người một nhà, sao có thể để ngươi bị bắt nạt."
Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Vân Đình, từng câu từng chữ nói cho y nghe: "Ta là Vĩnh An vương, ngươi là Vĩnh An vương phi, ngươi không phải chịu uỷ khúc vì bất cứ chuyện gì, hiểu không?"
Diệp Vân Đình nhìn vào ánh mắt hắn, trong lòng run lên, bàn tay đang được nắm hơi cử động, thấp giọng nói: "Ý tứ của Vương gia, ta hiểu được."
"Hiểu được là tốt." Lý Phượng Kỳ tự nhiên buông tay y ra, như chỉ là chuyện bình thường nói: "Ngươi có thể mượn thanh thế của ta, không cần kiêng dè."
Ngươi có thể mượn thanh thế của ta, không cần kiêng dè.
Diệp Vân Đình tinh tế thưởng thức câu nói này, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó có thể diễn tả được.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói với y như vậy.
Lúc còn rất nhỏ, y còn kỳ vọng phụ thân hoặc mẫu thân sẽ cho hắn chỗ dựa, sau đó lớn rồi hiểu chuyện, y từ từ hiểu rõ ước nguyện đó thật sự buồn cười.
Trừ mình ra, không có ai cho y chỗ dựa nữa.
Cho nên từ nhỏ y đã học cách ẩn nhẫn, ủy khuất cầu toàn. Là vì y biết, y không thể tùy hứng, không thể gây sự, bởi vì xảy ra chuyện, sẽ không ai che chở cho y.
Không nghĩ tới trong hoàn cảnh này, nghe thấy Lý Phượng Kỳ nói những lời ấy với y.
Chỉ kém nói thẳng với y rằng: Ta cho ngươi chỗ dựa.
Diệp Vân Đình viền mắt có chút chua xót, khóe miệng lại nhếch lên: "Ta biết rồi."
Lý Phượng Kỳ khẽ cười, vỗ nhẹ vai y.
Chim ưng sau khi ăn no thịt thỏ, đậu trên ghế dựa chen giữa hai người, nhìn trái rồi lại nhìn phải, bị Lý Phượng Kỳ âm thầm trừng mắt một cái, sợ hãi cất cánh bay đi.
*
Tiết Bình bị dọa một phen, sau khi về quốc công phủ, đem sự tình thêm mắm dặm muối nói ra.
Diệp Tri Lễ không thể tin cất cao âm điệu: "Để ta tự qua vương phủ nói chuyện?"
Tiết Bình lúng ta lúng túng nói phải.
"Quả nhiên là víu được cành cao, cánh cứng rồi, " Ân phu nhân cười lạnh một tiếng: "Đã biết làm dáng bắt bí cha mẹ."
Diệp Tri Lễ sắc mặt khó coi, phất tay đuổi Tiết Bình ra sau, hắn uống cạn chén trà, cắn răng cả giận nói: "Tốt, thực sự rất tốt. Ta làm phụ thân, muốn gặp nhi tử một lần còn phải tự tới cửa cầu kiến. Thực sự rất tốt!"
Ân phu nhân thấy thế nắm lấy cánh tay của hắn, lôi kéo hắn ngồi xuống, một bên đấm vai cho hắn, một bên đảo mắt nói: "Lão gia chớ nóng giận hại thân thể, theo ta thấy, đi một chuyến cũng được. Đúng lúc nói về chuyện lập thế tử."
Nếu Vĩnh An vương không trở mình, bọn họ đã trực tiếp xin sắc phong thế tử cho Diệp Vọng. Nhưng bây giờ Vĩnh An vương đứng sừng sững không ngã, bọn họ lại muốn thỉnh phong thế tử, vẫn phải báo hắn một tiếng, kiêng kỵ mặt mũi Vĩnh An vương.
"Cũng được." Diệp Tri Lễ nóng giận đã qua, đầu óc tỉnh táo hơn, hắn lãnh đạm nói: "Ta còn muốn xem xem nghiệt tử này còn có thủ đoạn gì nữa."
Ân phu nhân nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn: "Cho dù Vĩnh An vương cho hắn chỗ dựa thì có sao, lão gia là phụ thân của hắn, con phải nghe cha, hắn không dám cãi lời."
Diệp Tri Lễ xoa xoa mi tâm, nói: "Vậy theo ý nàng, chọn ngày qua đó."
Ân phu nhân đáp lại, mang theo thị nữ về hậu viện.
Chờ trở về viện của mình, sắc mặt của nàng liền âm trầm: "Một tên tạp chủng* có mẹ sinh không có mẹ dưỡng mà cũng dám làm bộ làm tịch? Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu ta nên bóp chết hắn."
*tạp chủng: giòng giống pha trộn, không thuần nhất — dùng để lăng mạ, làm nhục người khác.
"Phu nhân." Thị nữ nghe vậy căng thẳng nhìn xung quanh, xác định bốn phía không có ai mới yên lòng. Nàng cẩn thận đóng chặt cửa sổ, không chú ý tới Diệp Vọng đang trốn dưới của sổ đang che miệng với vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng khuyên: "Phu nhân chớ nói lời này nữa."
Ân Hồng Diệp vuốt ngực một cái, ngồi xuống nhấp ngụm trà, chưa hết giận nói: "Nói thì có sao, hắn không phải vẫn sống tốt đấy thôi? Huống hồ nếu không phải do hắn, không chừng Vĩnh An vương đã sớm chết rồi, Nhị thúc làm sao xảy ra chuyện như vậy?!"
Lúc trước khi nàng gả vào quốc công phủ, Diệp Vân Đình vẫn chưa tới một tuổi.
Nàng lúc đó tuổi còn trẻ nên tâm địa mềm mại, Diệp Tri Lễ đối với nàng ôn nhu săn sóc, toàn bộ trái tim đặt trên người nàng. Hơn nữa sau đó không lâu, nàng mang bầu Diệp Vọng, nên không có ý nghĩ diệt trừ Diệp Vân Đình.
Lúc đấy Diệp Vân Đình chỉ ngày ngày ở trong viện của y, nên nàng càng không để ý tới.
Thẳng đến sau này, Diệp Vân Đình từ từ lớn lên, đến thời điểm thỉnh phong thế tử, nàng mới phục hồi tinh thần lại, ý thức được đây là một tảng đá chặn đường.
Nhi tử của Ân Hồng Diệp, cái gì cũng phải tốt nhất. Vị trí thế tử phủ Quốc công, tất nhiên cũng nên giao cho Diệp Vọng.
Những năm này Diệp Vân Đình tuy không có cảm giác tồn tại nhưng cũng chưa từng mắc phải lầm gì. Dựa theo luật pháp Bắc Chiêu, tước vị nhất định phải do con trưởng đích tôn kế thừa, trừ khi con trưởng đích tôn bị chết hoặc phạm phải sai lầm nghiêm trọng, mới có thể để con thứ kế thừa.
Nàng sao có thể để tước vị rơi xuống tay Diệp Vân Đình? Nên vẫn luôn nói bóng nói gió với Diệp Tri lễ về vị trí thế tử. Diệp Tri Lễ cũng tán thành để Diệp Vọng kế thừa, nhưng Ân Hồng Diệp cùng hắn làm vợ chồng nhiều năm, đề cập vô số lần, từ câu trả lời của hắn lại thấy được ít nhiều sự khác thường.
Nàng vẫn cho là Diệp Tri Lễ chán ghét đứa con trưởng này. Nhưng sau đó dần dần phát hiện, Diệp Tri Lễ đối với Diệp Vân Đình tình cảm rất phức tạp, còn thỉnh thoảng lén lút đến xem Diệp Vân Đình, không cho bất kỳ ai biết, thậm chí chính Diệp Vân Đình cũng không biết.
Ân Hồng Diệp trước khi gả tới, chỉ nghe qua một ít chuyện liên quan đến nguyên phối Vương thị, mà thái độ Diệp Tri Lễ kỳ quái, lại khiến nàng đối với chuyện xưa có chút nghi ngờ.
Nàng cho người âm thầm điều tra, phát hiện hạ nhân trong quốc công phủ đã từng đổi qua một nhóm người, đuổi đi một ít người cũ. Nàng đêm ngày tìm về những người cũ, mới nghe được một ít chuyện năm xưa...
Nhớ tới chuyện xưa, sắc mặt Ân Hồng Diệp liền khó coi, nàng căm hận nói: "Ta thật không nghĩ đến, tạp chủng này mệnh tốt như vậy. Đưa y đi xung hỉ cho Vĩnh An vương, chờ Vĩnh An vương chết rồi, y cũng phải chôn cùng. Đến lúc đó vị trí thế tử là của Vọng, vừa vui vẻ lại không cần bẩn tay. Không nghĩ rằng lại cho y mượn cơ hội trèo lên cành cao."
"Không được!" Ân Hồng Diệp ánh mắt bất chấp: "Ta phải nghĩ biện pháp khác."
Thị nữ thấy sắc mặt nàng nham hiểm, không dám khuyên ngăn nữa, cẩn thận đứng bên nghe nàng nói.
Hai người không chú ý tới, Diệp Vọng trốn ở ngoài cửa sổ đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện.
Hắn ngồi xổm dưới cửa sổ, trong đầu toàn là âm thanh âm trầm của mẫu thân.
"Giết hắn" "Vị trí Thế tử" "Chôn cùng"... Từng chữ từng chữ kinh khủng như kim đâm trong đầu hắn, đâm đến đau đớn.
Hắn chưa từng nghĩ tới, chuyện Diệp Vân Đình gả cho Vĩnh An vương xung hỉ, lý do bắt nguồn từ hắn.
************
SAN: Chương này siêu dài luôn, hẳn 8000 chữ, dịch xong thấy thanh xuân cũng úa tàn:(( Mấy ngày không up được chương mới nhưng bù lại một chương như này cũng đáng đồng tiền bát gạo! 😭
Spoil là Vương gia sắp tung lứoi tình bắt cá rồi nha! Nhưng Diệp công tử chúng mình vẫn ngu ngơ lắm, trong lòng chưa tỏ ngoài ngõ đã thông! 😁

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.