*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người trong phòng vẫn đang nói, Diệp Vọng không dám nghe nữa. Hắn lảo đảo đứng dậy, chạy về phía viện mình ở.
Thị nữ trong phòng nghe thấy tiếng động, cảnh giác mở cửa kiểm tra nhưng không nhìn thấy gì, trong lòng nghi hoặc đóng cửa lại.
Diệp Vọng sắc mặt tái nhợt trở về, cả người mất hồn mất phách, thị nữ thấy thế vội hỏi: "Thiếu gia sao thế?"
"Ra ngoài hết đi." Diệp Vọng vẫy lui hạ nhân, nhốt chính mình trong phòng.
Trong đầu hắn hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa giờ, không cách nào liên hệ những lời vừa nghe với mẫu thân của mình. Hắn biết tính tình mẫu thân không quá tốt, vì mẫu thân là hòn ngọc quý của Ân gia, lớn lên trong muôn vàn yêu thương sủng nịnh, sau đó gả tới quốc công phủ, phụ thân cũng hết mực nuông chiều, trong phủ mặc dù có hai thiếp thất, nhưng cha rất ít qua chỗ các di nương. Mà mẫu thân còn thỉnh thoảng ban thưởng tới chỗ các nàng.
Theo hắn, mẫu thân chỉ hơi nóng tính một chút, trước giờ chưa từng có ý xấu.
Nhưng nay chính tai hắn nghe thấy những lời kia, rất chân thực và không thể chối cãi. Hắn thậm chí không có dũng khí chạy vào chất vấn.
Bởi vì hắn biết, tất cả những việc mẫu thân làm đều vì hắn.
Diệp Vọng che mặt, dựa lưng vào tường vô lực ngồi phịch xuống đất. Hôm nay hắn tới tìm mẫu thân, vốn nghe hạ nhân nói phụ mẫu muốn đi Vĩnh An vương phủ thăm Diệp Vân Đình, trong lòng hắn cao hứng, nhưng sợ thông tin không chính xác, mới muốn đi tìm mẫu thân xác nhận, nếu là thật, có thể xin bọn họ cho đi cùng, như vậy Vĩnh An vương sẽ không thể cản lại hắn ở bên ngoài.
Lại không nghĩ rằng, không kịp chuẩn bị mà nghe thấy những câu nói như thế.
Hắn nghĩ tới Diệp Vân Đình.
Từ khi còn bé, hắn nhìn thấy người khác có ca ca che chở, trong lòng rất ước ao, sau đó hắn biết mình cũng có ca ca nên vô cùng vui vẻ. Nhưng phụ thân mẫu thân đều nói thân thể đại ca yếu ớt, không cho hắn đi quấy rối, hắn chỉ có thể lén lút đi nhìn đại ca.
Sau này hắn đến tuổi đi học, trông thấy người khác đều cùng huynh đệ trong nhà đến trường, tan học đại ca sẽ dẫn đệ đệ đi đua ngựa uống rượu. Tuy xung quanh hắn không thiếu anh em họ, nhưng hắn biết những người kia chơi với hắn, chỉ vì sau lưng hắn là Quốc công phủ và Ân gia. Lúc nói chuyện đều khúm na khúm núm, thậm chí bọn họ còn không dễ nhìn như Diệp Vân Đình.
Nhưng Diệp Vân Đình chưa bao giờ đến trường học, sau đó đi học hắn tình cờ nhắc đến tên Diệp Vân Đình, những người anh em họ liền lộ vẻ xem thường, ngay cả những đồng học cũng tỏ vẻ không để ý đến. Vậy nên hắn không nhắc lại nữa.
Nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng qua viện của Diệp Vân Đình. Hắn phát hiện Diệp Vân Đình không hề giống ngu ngốc như những lời mọi người nói. Ít nhất hắn từng nhìn thấy y ở trong sân luyện chữ, chữ viết đẹp hơn chữ hắn nhiều; y còn có thể dạy thư đồng bên cạnh đọc sách viết chữ, thư đồng kia vụng về, y cũng rất kiên trì, thư đồng không biết viết chữ, y cầm tay dạy hắn viết, so với tiên sinh trong trường học còn kiên trì hơn. Lúc đó hắn nghĩ, nếu Diệp Vân Đình đến dạy, chữ hắn nhất định đẹp hơn so với hiện tại rất nhiều. Hắn thậm chí còn gặp y làm điểm tâm trong phòng bếp, bánh quế hoa màu vàng nhạt ngọt ngọt thơm thơm, tổng cộng chỉ có sáu khối, y đưa cho thư đồng bốn khối. Khi đó hắn cảm thấy rất tức tối, y đối với thư đồng tốt như vậy, tại sao với thân đệ lại chẳng quan tâm.
*bánh quế hoa: công thức cơ bản nhất của bánh gồm bột nếp, đường (đường trắng hoặc đường mạch nha) và hoa quế ngâm đường hoặc ngâm mật. Loại này này xuất hiện rất nhiều trong phim, truyện và cũng có rất nhiều loại, tớ đăng một hình bánh quế hoa tiêu biểu cổ đại nhất cho mọi người xem.
Sau đó hắn không lén lút đến nhìn nữa, có vật gì tốt hắn đều đến trước mặt Diệp Vân Đình khoe khoang, thế nhưng Diệp Vân Đình sắc mặt lãnh đạm, bất luận hắn khoe khoang hay khiêu khích, y đều chỉ khách khí cười, bộ dáng không khác gì đối với anh em họ.
Rõ ràng y có thể cười dịu dàng với thư đồng, tại sao không thể chia cho hắn một chút?
Trước đây trong lòng Diệp Vọng luôn có rất nhiều lời than phiền, tuy muốn hoà hợp với Diệp Vân Đình hơn một chút, nhưng lại cảm thấy không thể nuốt trôi cơn giận này, hắn thấy mình còn không bằng một thư đồng.
Nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên hiểu ra, sự thật trước đây bị bức màn che giấu, sau khi nghe được những câu nói kia, xé máu mà lộ ra.
Diệp Vân Đình thật sự nên xa lánh hắn, thậm chí còn có thể hận hắn.
Rõ ràng đều là thiếu gia quốc công phủ, hắn ở trong viện tốt nhất phủ, Diệp Vân Đình lại ở nơi tối tăm nhất; hắn ăn mặc đều đồ tốt nhất, một bộ y phục chắc chắn không mặc đến hai lần; còn Diệp Vân Đình một bộ y phục, hắn thấy y mặc đi mặc lại ba bốn tháng; thưở nhỏ hắn học ở nhà, đến tuổi đi học ở Quốc tử giám, còn Diệp Vân Đình ngay cả cổng chính vương phủ còn ít bước ra, suốt ngày chỉ học ở trong viện nhỏ.
Trước đây hắn cũng từng thắc mắc, nhưng phụ mẫu mỗi lần đều nói do Diệp Vân Đình thân thể không tốt, mệnh cách mỏng, không thể nhận quá nhiều phúc khí, chỉ có thể ở nhà tu tâm dưỡng tính.
Hắn nghe nói nhiều cũng tin. Sau đó không hỏi nữa, coi tất cả những chuyện này là điều đương nhiên.
Bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự ngốc đến buồn cười.
Diệp Vọng che mặt, nước mắt tuôn trào từ đôi mắt đỏ bừng, từng giọt rơi trên mặt đất, bắn tung toé rồi nhanh chóng biến mất. Vai hắn run lên, cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn não nề, cười chính mình ngây thơ, cũng cười chính mình ngu ngốc.
Hắn nhớ tới ngày ấy đến vương phủ tìm Diệp Vân Đình, còn trách móc y tại sao không phản kháng, là một nam nhân lại nhận mệnh gả cho người khác, khiến hắn bị bằng hữu chế nhạo. Nhưng hết thảy chuyện này hoá ra đều là vì hắn. Diệp Vân Đình không phản kháng, không phải là không muốn, mà là không thể.
Diệp Vọng một mình ở trong phòng rất lâu, hắn nhớ lại những lời kia lại thấy đau xót, bắt đầu còn có thể rơi lệ, nhưng rồi mắt cũng trở nên khô khốc, nước mắt cũng không rơi được nữa.
Hắn không biết nên làm thế nào để đối mặt với tất cả những thứ này, hắn bị kẹp ở giữa, không dám đi chất vấn cha mẹ, nhưng cũng không thể lừa mình dối người thêm nữa.
Nếu không phải có thị nữ tới gọi, có lẽ hắn còn muốn trốn ở trong phòng, trốn mãi không ra.
"Thiếu gia, thiếu gia." Giọng của thị nữ càng lúc càng lo lắng: "Phu nhân ở bên ngoài, ngài mở cửa ra đi."
Ngay sau đó âm thanh của Ân phu nhân cũng vang lên: "Vọng, con làm sao vậy? Thị nữ nói con không ăn cơm tối, nương sai đầu bếp làm món vịt bát bảo con thích nhất đấy, mau ra đây ăn đi, lạnh sẽ không ngon nữa."
Diệp Vọng lung tung dụi mắt, lảo đảo từ dưới đất đứng lên, cố gắng làm giọng nói khàn khàn trở nên bình thường một chút: "Con không muốn ăn, con đã ngủ rồi."
Ân Hồng Diệp nhíu mày, hạ thấp giọng dò hỏi thị nữ: "Thiếu gia từ lúc về tới đã đóng cửa giam mình trong phòng ư?"
Thị nữ gật đầu: "Vâng, sắc mặt thiếu gia tái nhợt, nhìn như người mất hồn."
Ân Hồng Diệp cau mày, lại tiếp tục gõ cửa: "Vọng, có phải bên ngoài con chịu uỷ khuất gì không? Con mau nói, mẫu thân xả giận cho con."
"Không có." Diệp Vọng đầu đau muốn nứt ra, hắn ôm đầu lớn tiếng nói: "Nương, người cứ kệ con đi, con không muốn ăn gì, cũng không chịu ủy khuất."
Hắn ôm đầu ngồi trên mặt đất, vùi đầu vào hai chân như muốn trốn tránh tất cả.
Diệp Vọng có tính tình tiểu bá vương, chưa bao giờ tự giam mình trong phòng như hôm nay, Ân Hồng Diệp bị hắn làm hoảng sợ không dám gõ cửa. Chỉ nhỏ giọng dặn dò thị nữ thân cận, kêu nàng để lại hai nhũ mẫu nghe động tĩnh trong phòng, gọi tất cả hạ nhân trong viện Diệp Vọng ra ngoài lần lượt tra hỏi.
...
Chuyện Quốc công phủ náo loạn, Diệp Vân Đình không hề hay biết.
Sau khi đuổi Tiết Bình đi, y cùng Lý Phượng Kỳ tới thỉnh an lão Vương phi.
Lão Vương phi thờ phật và ăn chay trường, bữa sáng cũng không ăn cùng bọn họ. Sau khi ăn xong lại ở trong Phật đường nhỏ tụng kinh niệm Phật. Bọn họ chỉ có thể đợi lão Vương phi đọc kinh xong, mới có thể đi vào thỉnh an.
Khi hai người tới, vừa lúc lão Vương phi từ trong phật đường đi ra.
Hôm nay bà mặc một chiếc váy dài màu màu xanh sẫm, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo màu nhạt, cổ tay đeo môt chuỗi phật châu, mùi trầm hương quanh quẩn bên người.
Nhìn thấy hai người, bà khẽ gật đầu, sai Ỷ Thu dâng trà.
Ba người ngồi ở hai phía, lão Vương phi ngồi trên đầu, Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ ngồi một bên. Ỷ Thu bưng trà nóng lên, cười nói: "Từ Vinh dương trở về rất vội vàng, rất nhiều thứ chưa kịp thu thập, trong viện chỉ còn dư lại ít đoàn trà*, Vương gia Vương phi chớ chê."
*đoàn trà: bánh trà nhỏ hình tròn được sản xuất vào thời nhà Tống, được làm khi Đinh Ngụy làm quan ở Phúc Kiến và chỉ dành riêng cho triều đình uống.
Diệp Vân Đình nhận lấy chén trà, chỉ thấy trong chén có một nhúm đoàn trà, y kinh ngạc liếc nhìn lão Vương phi một cái.
Đoàn trà hay còn gọi là trà bánh, được làm từ năm loại trà mịn và bảy loại trà thô. Quá trình sản xuất cực kỳ phức tạp và tinh tế, hầu hết thượng phẩm đều tiến cống vào cung, còn lại cũng đều vào các gia đình quyền quý, số lượng ít ỏi, giá tiền cực cao. Đương nhiên, đối với thanh thế của Vĩnh An vương phủ, một ít đoàn trà cũng không tính là gì.
Điều khiến Diệp Vân Đình kinh ngạc là, lão Vương phi thậm chí còn để ý tới những yêu thích nhỏ nhặt của Lý Phượng Kỳ, y thực sự không hiểu, quan hệ giữa hai mẹ con sao lại lạnh nhạt như vậy.
Lý Phượng Kỳ chỉ thích uống đoàn trà, nếu cạnh hắn chỉ có mảnh trà** hay tán trà***, hắn tình nguyện chỉ uống nước trắng. Đây là khi y chăm sóc Lý Phượng Kỳ tình cờ phát hiện. Lúc đầu y không biết, khi Lý Phượng Kỳ hôn mê có mấy lần uống qua nước trà phổ thông, mỗi khi Lý Phượng Kỳ tỉnh lại đều lấy nước súc miệng rất nhiều lần, lúc này y mới phát hiện ra, Vĩnh An vương xoi mói đến lợi hại.
"Ta sai người mang chút trà mới lại đây." Lý Phượng Kỳ nhấp một ngụm nước trà, nói tiếp: "Nếu như còn quên thứ gì ở Vinh Dương, mẫu thân có thể bảo Ngũ Canh phái người đi lấy."
Lão Vương phi nghe vậy "Ừ" một tiếng, chậm rãi xoay vần chuỗi phật châu trong tay.
Đại sảnh lại rơi vào tĩnh lặng.
Diệp Vân Đình thấy hai mẹ con nhà này luôn nói ít một cách đáng ngạc nhiên. Mỗi lần gặp gỡ đều kết thúc trong im lặng. Bọn họ tựa hồ đã quen hình thức như vậy, ngược lại y là người ngoài ở bên cạnh đứng ngồi không yên, cố nghĩ ra chuyện để nói, nhưng y mới đến, nói gì cũng đều không quá thích hợp, vì vậy chỉ có thể cùng im lặng.
Sau khi uống xong một chén trà, Lý Phượng Kỳ mới mở miệng nói: "Ta có một số việc muốn hỏi mẫu thân."
"Chuyện gì?" Lão Vương phi dừng tay, chuỗi phật châu liền bất động.
Lý Phượng Kỳ: "Chuyện xưa, không tiện nói ở đây."
Lão Vương phi im lặng, chậm rãi đứng dậy: "Đi vào trong nói."
Lý Phượng Kỳ di chuyển xe lăn theo sát phía sau, khi đi qua trước mặt Diệp Vân Đình, hắn khẽ chạm vào cánh tay y: "Ta đi một chút rồi quay lại, có một số việc... ngày sau sẽ nói cho ngươi biết."
Diệp Vân Đình gật đầu, cũng không có gì bất mãn. Tuy rằng y cùng Lý Phượng Kỳ cùng hội cùng thuyền, nhưng thực tế cũng mới hợp tác nửa tháng, nếu có chuyện quan trọng, Lý Phượng Kỳ cho dù không nói, y cũng sẽ chủ động tránh hiềm nghi.
Đôi khi biết được càng ít, mới có thể sống càng lâu.
*
Lý Phượng Kỳ theo lão Vương phi đi vào phía sau phật đường.
Trong phật đường hương khói nghi ngút, Địa Tạng Vương Bồ Tát* ngự trên đài hoa sen, tay trái cầm một viên ngọc châu, tay phải cầm tích trượng**, dáng vẻ trang nghiêm. Bên trái tượng bồ tát có bài vị của lão Vương gia Lý Hoài Cừ, phía bên phải có một bài vị trống.
*Địa Tạng Vương Bồ Tát: là một trong 6 vị bồ tát quan trọng của Phật giáo. Địa Tạng Bồ Tát được biết đến bởi lời nguyện cứu độ tất cả chúng sinh trong lục đạo luân hồi vào thời kỳ sau khi phật Thích Ca Mâu Ni nhập Niết Bàn cho đến khi Bồ tát Di Lặc hạ sinh. Do đó, Địa Tạng thường được xem là vị Bồ-tát của chúng sinh dưới địa ngục hay là giáo chủ của cõi U Minh. Trong văn hóa Nhật Bản, Địa Tạng là Bồ tát hộ mệnh cho trẻ em, cũng như bảo vệ các vong linh của trẻ em hoặc bào thai chết yểu.
**tích trượng: là một trong 18 món đồ vật của Nhà Sư, một cây gậy, ở đầu có những vòng thiếc, khi rung phát ra tiếng.
Lão Vương phi thắp ba nén hương tế bái, Lý Phượng Kỳ cũng đứng bên cạnh dâng lên ba nén hương.
Thắp hương xong, lão Vương phi chậm rãi mở miệng, âm thanh trong làn hương khói mờ mịt có chút hư ảo: "Con muốn hỏi cái gì?"
Lý Phượng Kỳ nhìn bài vị thờ phụng, nhắm mắt lại, nói: "Thân thế của ta."
Ánh mắt của hắn rơi trên chiếc bài vị trống kia, từ khi hắn hiểu chuyện đã nhìn thấy bài vị trống đặt ở chỗ này. Không có họ tên, không có ngày sinh tháng đẻ, trống rỗng.
Hắn đã từng suy đoán, bài vị này có thể là của anh em song sinh của mình, nhưng hắn sợ mẫu thân thương tâm vẫn luôn không dám hỏi. Bây giờ không thể không mở miệng.
Lão Vương phi nghe vậy đáy mắt nổi lên chút sóng, chỉ chốc lát sau, liền bình phục lại, bà quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, âm thanh trầm tĩnh nói: "Ta không biết con nghe được những lời đàm tiếu từ đâu, nhưng con thật sự là con ruột của ta cùng Hoài Cừ. Nếu con không tin, có thể đi tìm bà đỡ và thái y năm đó kiểm chứng."
Lý Phượng Kỳ siết chặt nắm tay, thanh âm trầm thấp, tâm tình như sóng dữ bị hắn đè lại, hóa thành một tiếng bình tĩnh dò hỏi: "Còn bài vị trống kia là sao?"
"Đây là đệ đệ ngươi." Lão Vương phi xoay phật châu: "Năm đó thời điểm ta sinh, mới phát hiện là hoài song thai. Con sinh ra trước, đệ đệ con ở trong bụng quá lâu, vừa mới ra đời liền tắt thở." Bà xoay phật châu trong tay càng lúc càng nhanh: "Bởi vì là song thai, có một tử thai không may mắn, nên không truyền ra bên ngoài."
Lý Phượng Kỳ còn muốn tiếp tục hỏi, vì sao trên bài vị kia không khắc chữ?
Nhưng thấy bả vai bà run lên, thân thể thon gầy hơi lảo đảo, không đành lòng truy hỏi nữa.
Hắn nhắm mắt lại, nhìn về phía bài vị thờ phụng bên trên, khàn giọng nói: "Ta hiểu rồi."
Lão Vương phi không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: "Những năm này ta vẫn luôn không vượt qua được rào cản này, mỗi khi nhìn thấy con, sẽ nhớ tới đệ đệ đã mất của con. Ta biết ta không làm tròn bổn phận của người mẹ, con oán ta cũng được, hận ta cũng được, ta xứng đáng phải chịu những điều đó."
"Mẫu thân... đối với ta rất tốt." Lý Phượng Kỳ theo bản năng sờ bùa bình an bên hông, nhẹ giọng phản bác: "Nhi tử chưa từng oán thán."
Hắn nhớ tới lúc còn rất nhỏ, mỗi khi hắn cùng mẫu thân làm nũng, mẫu thân sẽ giữ vẻ mặt nhạt nhạt giáo huấn hắn nam nhi không thể mảnh mai. Hắn thỉnh thoảng cũng sẽ ghen tỵ khi thấy mẫu thân của người khác cư xử dịu dàng với con của họ. Sau đó hắn bị bệnh nặng, phụ thân không ở trong phủ, là mẫu thân ngày đêm chăm lo, không thể yên tâm nghỉ ngơi chăm sóc hắn. Chờ khi phụ thân trở về, thân thể của hắn tốt lên, nhưng mẫu thân lại đổ bệnh.
Sau đó phụ thân còn cùng hắn âm thầm trò chuyện, nói mẫu thân tính tình lãnh đạm, rất nhiều chuyện không quen nói ra miệng, nhưng nàng cũng không phải không quan tâm ngươi.
Từ đó về sau, Lý Phượng Kỳ dần dần tiếp nhận mẫu thân mình cùng người khác không giống nhau.
Hắn có rất nhiều nghi hoặc nhưng chưa từng oán trách bà lãnh đạm.
Lão Vương phi xoay chuỗi phật châu rồi dừng lại, đổi thành chấp tay hành lễ: "Đừng để lời người khác ở trong lòng. Con chỉ cần nhớ kỹ, con mãi mãi là hài tử kiêu ngạo nhất trong lòng phụ thân con."
"Ta biết rồi" biết được hỏi thêm cũng không có kết quả khác, Lý Phượng Kỳ không kiên trì nữa. Hắn nhìn lại hai bài vị trên bàn thờ, hai tay chắp trước ngực bái tam bái, rồi rời khỏi.
Đợi hắn đi, lưng thẳng của lão Vương phi gục xuống. Nàng lảo đảo đứng dậy đi tới trước đài phật, ngón tay mềm nhẹ lướt qua ba chữ "Lý Hoài Cừ" trên bài vị, giọng nói nhỏ không ai nghe thấy: "Hoài Cừ, ta đã cố hết sức..."
*
Lý Phượng Kỳ đi vào một chút đã đi ra.
Diệp Vân Đình nghe thấy tiếng bánh xe gỗ lăn trên mặt đất, đứng dậy tiến lên đón, thấy sắc mặt hắn trầm trọng nên không lên tiếng, theo hắn trở về chính viện.
Trên đường Lý Phượng Kỳ không nói một lời, y không biết hắn hỏi chuyện cũ gì, có đáp án hay không. Nhưng nhìn thần sắc cũng biết nhất định không phải chuyện vui vẻ, y pha một bình trà đặt ở bên tay hắn, thả nhẹ bước chân chuẩn bị lui ra, để cho hắn không gian tĩnh lặng.
Vừa đi tới cạnh cửa thì nghe người sau lưng nói: "Đại công tử nếu không có chuyện gì, ngồi lại với ta một lát."
Diệp Vân Đình lập tức dừng bước, xoay người lại ngồi xuống đối diện hắn, vén tay áo rót thêm một chén trà nóng.
Bên trong hơi nước mịt mờ, y nghe thấy Lý Phượng Kỳ nói: "Ta còn có một tên khác, gọi là Hàm Chương."
Diệp Vân Đình không hiểu sao đột nhiên hắn nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn gật đầu nói: "Hôm qua ta đã nghe lão Vương phi gọi, là tên chữ của Vương gia?"
Lý Phượng Kỳ lắc đầu: "Là một cái tên khác."
Phượng Kỳ là tên do phụ thân đặt, còn Hàm Chương là mẫu thân đặt.
Phụ thân gọi hắn "Phượng Kỳ", nhưng mẫu thân luôn thích gọi hắn là "Hàm Chương". Hắn từ nhỏ đã quen với hai cái tên, người bên cạnh cũng không rõ, cho là "Hàm Chương" là tên chữ, hắn cũng chưa từng giải thích.
"Ngươi cảm thấy, trong tình huống nào, người mẹ lại đặt thêm một cái tên khác cho con của mình... Cho huynh đệ của hắn ư?"
Trong lòng có chút khó hiểu, Diệp Vân Đình ngẫm lại một chút mới hiểu ý tứ trong đó, nhưng y chưa từng nghe nói Vĩnh An vương còn có anh chị em.
"Có lẽ vì hoài niệm?" Y kỳ thực muốn hỏi người huynh đệ kia liệu có phải đã không còn sống nữa, nhưng lại cảm thấy quá mức đường đột, vì vậy nên uyển chuyển thay đổi cách nói của mình.
Lý Phượng Kỳ lắc đầu: "Nếu là như thế, người huynh đệ không có tên tuổi chẳng phải rất đáng thương sao? Nếu mẫu thân rất yêu đứa bé này, sao có thể nhẫn tâm như vậy."
Người đã chết, nhưng ngay cả tên cũng không thể lưu lại, thậm chí ngay cả bài vị cũng không thể khắc tên, đối với một người mẹ, có bao nhiêu đau khổ?
Diệp Vân Đình trong lòng sửng sốt, nhưng vẫn thành thật nói: "Có thể là huynh đệ kia chết đi khi còn quá nhỏ, không thể đặt tên."
Lý Phượng Kỳ nắm chặt chèn trà, sau đó liền cười rộ lên, trong mắt một mảnh trắng xoá: "Ngươi nói đúng."
Bài vị không thể khắc tên, bởi vì không thể có tên.
Lão Vương phi sinh ra một đôi song thai, có một bào thai trong bụng không may mắn chết đi, cho nên theo tập tục, thai nhi đã chết không thể chôn cốt, cũng không thể khắc bài vị. Mặc dù đã sớm đặt tên, cũng không thể dùng, chỉ có thể dùng cho hài tử còn sống. Chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh hài tử đã mất kia đã từng tồn tại.
Lý Phượng Kỳ rũ mắt xuống, gần như chắc chắn những lời Hàn Thiền nói là sự thật.
Ngày ấy Hàn Thiền tới tìm hắn, nói hắn không phải con ruột của lão Vương gia, cha mẹ ruột của hắn đã bị phụ thân của Lý Tung, chính là hoàng đế Lý Càn hãm hại. Cùng lúc đó lão Vương phi mang thai sắp lâm bồn*, lão Vương gia liền thu lưu hắn, nuôi lớn như con ruột. Mặc dù Hàn Thiền không đưa ra được bằng chứng xác thực, nhưng liệt kê ra rất nhiều điểm đáng ngờ, nói hắn đi hỏi lão Vương phi sẽ biết ngay thật giả.
*lâm bồn: chuyển bụng, trở dạ, sắp sinh con
Hàn Thiền lúc đó nói với hắn: "Lý Càn lên ngôi bất chính, Lý Tung nối bước theo hắn. Giang sơn Bắc Chiêu đã sớm như thuyền lớn mục nát đang chìm xuống, Vương gia nếu cùng ta hợp tác, với lực lượng của hai ta, thay đổi triều đại dễ như trở bàn tay. Sau khi chuyện thành công, ta sẽ nói rõ thân thế của ngươi, đến lúc đó ngươi làm hoàng đế, ta làm tể tướng."
Những điểm đáng ngờ Hàn Thiền nói, cũng trùng hợp với những gì Lý Phượng Kỳ suy đoán. Lúc đó hắn tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng bởi vì quan hệ thân thiết với Lý Tung nên đã cự tuyệt đề nghị của y.
Lý Tung là đệ đệ hắn che chở từ nhỏ đến lớn, hắn tuyệt đối sẽ không vì mấy lời không rõ ràng của Hàn Thiền về thân thế mà phản bội Lý Tung.
Hàn Thiền lúc đó phất tay áo bỏ đi, nói hắn nhất định sẽ hối hận vì lựa chọn hôm nay.
Sau đó, vào lúc hắn bị người ta hạ độc, Lý Tung thừa dịp hắn gân mạch đứt đoạn không thể cử động, đem hắn nhốt trong Vương phủ chịu khuất nhục.
Mỗi một bước đi của Hàn Thiền, đều đang bức bách hắn từ bỏ Lý Tung. Đồng thời cũng đang nhắc nhở hắn, thân thế của hắn còn bí mật khác.
Lý Phượng Kỳ vẫn luôn nghĩ không thông, Lý Tung tại vị ba năm, một chút kiêng kỵ với hắn cũng không lộ ra. Hắn không tin Lý Tung có thể nguỵ trang giấu giếm hắn. Hiện tại Lý Tung bỗng nhiên hành động, hắn trúng độc rơi vào thế yếu là một nguyên nhân, nhưng càng có thể hơn, là Hàn Thiền đã nói gì đó với y. Mà nguyên nhân gây xích mích để Lý Tung lập tức ra tay, chắc chắn có liên quan đến thân thế của hắn.
Hắn cụp mắt xuống, nhớ lại những manh mối đã biết.
Lão Vương gia cùng lão Vương phi cũng không phải người cứng nhắc bảo thủ, giả sử hắn thật sự một huynh đệ song sinh chết trẻ, với tính cách của họ, chắc chắn sẽ không vì lý do "Không may mắn" mà đem tro cốt hài tử thiêu vứt ở nơi hoang dã. Hơn nữa nếu thật sự họ làm chuyện như vậy, với quyền thế của vương phủ, sự việc này chắc chắn sẽ không bị lộ, càng không để một đứa trẻ mười tuổi như hắn biết được đi dò hỏi khắp nơi.
Vậy họ làm vậy chỉ có một nguyên nhân, để che giấu tai mắt người ngoài.
Không có chuyện song bào thai nào cả, hắn cũng không phải con ruột của lão Vương phi, vì che giấu thân phận của hắn, bọn họ không thể không diễn một vở kịch, khiến tất cả mọi người tin tưởng, lão Vương phi đã từng thật sự sinh ra một đôi song sinh, một người trong đó bất hạnh chết sớm.
Cho nên lão Vương phi gọi hắn là "Hàm Chương", ngày ngày tụng kinh cho bài vị trống không kia.
Đây là lòng hoài niệm của người mẹ, hoặc là sám hối.
Lý Phượng Kỳ đắm chìm trong suy nghĩ, không để ý nước trà trong tay đã nguội lạnh.
Diệp Vân Đình thấy hắn sắp đưa chén trà lên uống, giơ tay ngăn cản, lấy chén trà cũ đi, thay một chén trà nóng tới.
"Thật ra Vương gia có thể nghĩ theo hướng tốt" giọng nói của y nhẹ nhàng ôn hoà, một đôi mắt đen thông suốt, như nhìn thấu khúc mắc Lý Phượng Kỳ chưa từng nói ra: "Tên của hài tử chứa đựng nguyện vọng của cha mẹ, nếu danh tự này là mẫu thân tỉ mỉ chọn, nàng gọi một đứa bé khác, có lẽ hi vọng đứa bé này có thể mang theo nguyện vọng tốt đẹp mà lớn lên."
Lý Phượng Kỳ chưa từng nghe qua cách nói như vậy, hắn sửng sốt một lúc, trong đầu nhớ lại những chuyện hồi bé, một lúc sau mới đem nước trà uống cạn, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn chút.
"Đại công tử so với ta thông suốt hơn."
Hắn nhớ tới những câu nói cuối cùng của lão Vương phi.
Bà nói: "Con mãi mãi là hài tử kiêu ngạo nhất trong lòng phụ thân con."
**************
Bonus một số hình ảnh
1. Bánh quế hoa
2. Đoàn trà
3. Mảnh trà
4. Tán trà
5. Địa Tạng Vương Bồ Tát
Spoil nhầm rồi các nàng ơi, vương gia vẫn chưa úp mở gì đâu! 😂