Diệp Vân Đình đến phủ Tề quốc công trước hai ngày.
Lý Phượng Kỳ vốn không yên lòng muốn đi theo, nhưng y suy nghĩ một chút, chuyến này đi vì Diệp Vọng, nếu Lý Phượng Kỳ cũng đi theo, khó tránh khỏi chuyện phát sinh xung đột, như vậy không thể khiến Diệp Vọng từ bỏ chuyện đi Vân Dung, e rằng còn khiến hắn khó xử vì bị kẹp ở giữa hai bên.
Bởi vậy cuối cùng y vẫn một mình lên xe ngựa, trong ánh mắt oán niệm của Lý Phượng Kỳ.
Phu xe điều khiển xe ngựa cộc cộc rời đi, Lý Phượng Kỳ quay đầu hỏi Ngũ Canh: "Ta nhìn giống người cố tình gây sự hay sao?" Diệp Vân Đình dùng lý do này không muốn hắn đi theo, rõ ràng chỉ muốn thừa cơ bỏ hắn lại.
Ngũ Canh nhìn Vương gia, nghĩ lại những chuyện liên quan tới hắn, nghĩ thầm không phải giống, mà vốn là như vậy.
Nhưng hắn không dám nói, có những lúc thích hợp, nói dối cũng vì cuộc sống bức bách.
Hắn ngôn từ chính nghĩa: "Dĩ nhiên không phải!"
Lý Phượng Kỳ phân biệt rõ một chút: "Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên y quả nhiên chỉ tìm cớ hất ta ra."
Hắn không vui vẻ điều khiển xe lăn trở về trong viện, nghĩ thầm lần này thì thôi, lần sau tuyệt đối phải bù đắp lại.
Bên này, xe ngựa sau hai khắc đồng hồ dừng trước cửa phủ Tề quốc công.
Từ sau khi Diệp Vân Đình vào Vĩnh An vương phủ, đây là lần đầu tiên trở về. Y vén rèm lên xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên trên, nhất thời hoảng hốt.
Toà đại trạch này, giam cầm y mười chín năm. Ngày mùng 5 tháng 8, y bị ép buộc đưa vào Vĩnh An vương phủ xung hỉ, là tuyệt địa, nhưng cũng là tân sinh.
Bây giờ chưa tới hai tháng, ngày thu đã qua, lập đông mới đến, y trở lại chốn cũ, đã không còn là Đại thiếu gia không nơi dựa dẫm, chỉ có thể âm thầm nhịn nhục.
Quý Liêm đi theo phía sau y, nhìn đại quản gia ra đón, nhỏ giọng thầm thì nói: "Những người này thật đúng là làm bộ." Lúc trước thiếu gia ở trong phủ, chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt tươi cười lấy lòng như thế.
So sánh một chút, hắn càng cảm thấy Vĩnh An vương phủ tốt hơn.
Bên trong toà nhà lớn này, ngoại trừ một số ít hồi ức tốt đẹp, phần lớn đều âm u vô nghĩa.
Quản gia nghe thấy lời hắn nói thầm, nụ cười liền cứng đờ, nhưng địa vị Diệp Vân Đình đã khác xa quá khứ, người hầu hạ bên cạnh cũng thành gà chó lên trời, hắn chỉ có thể làm như không nghe thấy gì, khách khí nghênh đón Diệp Vân Đình đi vào: "Lão gia phu nhân và nhị công tử từ sáng sớm đã ngóng trông Vương phi."
Hắn nói hết sức khoa trương, Diệp Vân Đình nghe vậy chỉ cười cho qua.
Nói Diệp Vọng ngóng trông y trở về còn tạm được, hai người Diệp Tri Lễ và Ân Hồng Diệp, sợ là căn bản không muốn gặp y.
Diệp Vân Đình theo quản gia đi vào trong, Quý Liêm nhấc theo quà tặng bái phỏng theo phía sau, ba người mới vừa vượt qua đại môn, đã thấy Diệp Vọng kích động chạy ra. Hắn hôm nay ăn mặc cực gọn gàng, tay áo thêu hoa cỏ màu xanh ngọc, phần eo thắt đai bằng da trâu, chân đi đôi giày da dê màu đen, tóc dài buộc cao lên, như đuôi ngựa buông xuống ở sau gáy.
Ít đi mấy phần tính khí trẻ con công tử bột con cháu thế gia, nhiều hơn chút khí phách thiếu niên ngập tràn sức sống, lưng rộng eo thon chân dài, anh khí bộc phát.
Trang phục như vậy, hiển nhiên là với việc tòng quân mười phần mong đợi.
Diệp Vân Đình nhìn hắn, trên mặt lại thêm mấy phần sầu lo.
Nhìn thấy nhóm bọn họ đến, Diệp Vọng đang hứng thú bừng bừng liền thả chậm bước chân, nhưng vẫn không che giấu được sự vội vàng, bước chân bước rất lớn, đi tới gần, mới giương cằm: "Ta ngày mai đã phải lên đường, còn tưởng rằng ngươi không trở lại đây."
Hắn thật vất vả mới xin được cha mẹ gửi thiếp mời qua vương phủ, quản gia khi trở về cũng nói Diệp Vân Đình đáp ứng sẽ về tiễn hắn đi, kết quả hắn ngày ngày ngóng trông, nhưng ngay cả một bóng người đều không thấy.
Hôm nay vừa nghe hạ nhân nói xe ngựa vương phủ đến, hắn mới vừa thu thập xong, không kịp chờ đợi chạy ra ngoài.
"Sao có thể?" Diệp Vân Đình nhìn hắn bao dung, từ trong tay Quý Liêm lấy ra một chiếc hộp dài: "Lựa lễ vật cho ngươi tốn chút thời gian."
Hai mắt Diệp Vọng sáng lên, mong ngóng nhìn hộp kia, muốn đưa tay nhận, nhưng Diệp Vân Đình lại chưa đưa cho hắn, cũng chỉ có thể thận trọng nhẫn nại hỏi: "Lễ vật gì? Ta rời nhà đi xa, cũng không tiện mang quá nhiều đồ vật."
"Ta biết." Diệp Vân Đình nhìn ra hắn nóng lòng, cũng không để hắn chờ, đưa chiếc hộp ra: "Cho ngươi vũ khí phòng thân, chọn cho ngươi từ trong những món Vương gia thu thập."
Diệp Vọng nghe vậy nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nhận lấy không kịp chờ đợi mà mở ra.
Bên trong hộp tử đàn, có hai binh khí một dài một ngắn, dài là thanh kiếm, ngắn là một cây chủy thủ*. Vỏ ngoài cổ điển, không có khảm nạm bảo thạch hay trang sức, chỉ có hoa văn chất phác.
*kiếm ngắn hay dao găm, dùng để đâm là chính.
"Vĩnh An vương thu thập nhìn cũng không ra sao..." Diệp Vọng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn khó nén được vẻ mặt vui mừng cầm chủy thủ lên, rút ra khỏi vỏ, khoa tay với cành cây ven đường. Kết quả lưỡi dao mới vừa dính vào cành cây, Diệp Vọng còn chưa dùng sức, cành cây đã lìa khỏi thân.
"!"
Diệp Vọng mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó sắc mặt càng vui mừng hơn, cẩn thận tra chủy thủ vào vỏ như bảo bối, sau đó thử tới thanh trường kiếm: "Nhìn không đáng chú ý, nhưng lại quá lợi hại. Đây là bảo kiếm trong kịch hay nhắc, thổi một cây tóc vào là đứt sao? Chúng nó tên gì?" Thông thường trong kịch, vũ khí tốt như vậy đều có tên rất vang dội.
Diệp Vân Đình cười: "Vương gia nói kiếm và chủy thủ này đều bất ngờ đoạt được, chưa có tên gọi, tự ngươi đặt đi."
Này cùng kịch không giống nhau. Diệp Vọng thất lạc nháy mắt, nhưng rất nhanh hưng phấn lại: "Đợi ta lập được chiến công, uy danh truyền xa, ta sẽ lấy cho chúng nó hai cái tên thật uy phong. Hiện tại đặt cũng không ai biết, uổng phí thời gian."
Thiếu niên hăng hái, hả hê mãn nguyện.
Diệp Vân Đình lắc đầu, nhớ tới ý đồ hôm nay đến, thử dò xét nói: "Ngày mai ngươi đã đi sao, bên Vân Dung đã sắp xếp xong xuôi?"
"Sắp xếp xong rồi." Diệp Vọng gật đầu nói: "Ngoại tổ phụ* đã sắp xếp xong. Ta đi Vân Dung, trước đến quân Trung Châu huấn luyện quân sự, làm quen với cách sinh hoạt trong quân."
*ông ngoại
Ngoại tổ phụ của Diệp Vọng, là con trai cả của Ân Tiếu Chi, Ân Thừa Ngô.
Đại đô đốc phủ Vân Dung Ân Tiếu Chi có hai đứa con trai, con trai cả Ân Thừa Ngô là thứ sử Trung Châu, tiểu nhi tử Ân Thừa Nhữ là thứ sử Ký Châu. Còn Lục Châu, là phó tướng của Ân Tiếu Chi đang tọa trấn, kiêm luôn chức thứ sử.
Kinh đô và vùng lân cận tam châu, tất cả đều nằm trong tay Ân gia.
Bây giờ Ân Thừa Nhữ có chuyện, Ân gia nếu sinh phản ý, Diệp Vọng lúc này muốn vào trong quân rèn luyện, Ân gia nếu có tâm, không nên để cho hắn đi.
Diệp Vân Đình nheo mắt, uyển chuyển nói: "Bây giờ thúc công ngươi vừa xảy ra chuyện, sợ là Vân Dung đang rối ren, lúc này ngươi đi Trung Châu, ngoại tổ phụ ngươi không lo lắng sao?"
Nói đến chuyện Ân Thừa Nhữ, Diệp Vọng cũng nhăn mày lại: "Gần đây có chút chuyện, nhưng ngoại tổ phụ luôn luôn thương yêu ta, cho nên kêu ta đi thì chắc hẳn không có vấn đề gì."
Diệp Vân Đình lông mày càng cau lại, nhưng lúc này quản gia không xa không gần đi theo sau lưng, nói nhiều rồi truyền tới tai Ân Hồng Diệp, chỉ sợ sẽ thành y gây xích mích quan hệ giữa Diệp Vọng và ngoại tổ, bởi vậy y chỉ có thể không nói vấn đề này nữa, thay đổi đề tài trò chuyện với Diệp Vọng.
Khi đang nói chuyện, hai người xuyên qua hành lang uốn khúc, đi qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, vào trong sảnh.
Diệp Tri Lễ và Ân Hồng Diệp đã ở đây. Có chuyện mấy lần trước giáo huấn, bọn họ biết Diệp Vân Đình đến cũng không bắt bí như trước, cũng không đủ tư cách dùng thủ đoạn đoạn chèn ép, trái lại bắt đầu duy trì khách khí ngoài mặt.
Nhìn thấy Diệp Vân Đình cùng đến với Diệp Vọng, Diệp Tri Lễ ánh mắt lóe lên, nói: "Đến rồi?" Liền chuyển qua nhìn Diệp Vọng, nói: "Sáng sớm đã không nhìn thấy bóng đâu, hoá ra là ra cửa đón người? Trước đây cũng không thấy con đối đãi với đại ca ân cần như thế."
Nghe hắn nói chuyện trước đây, Diệp Vọng chột dạ liếc nhìn Diệp Vân Đình, thấy vẻ mặt y không đổi mới yên tâm một chút. Mất hứng nói: "Lúc trước là lúc trước, trước không ân cần, thì hiện tại con không ân cần được sao?"
Nói xong hoan hoan hỉ hỉ nâng lên trường kiếm và chủy thủ Diệp Vân Đình cho, như hiến vật quý nói: "Nhìn này, đại ca cho con."
"Ngoại tổ cho người đưa tới nhiều thanh kiếm cho con lựa chọn cũng không thấy con cao hứng như thế." Ân Hồng Diệp liếc mắt nhìn vỏ kiếm mộc mạc, có chút tiếc công mài sắt không nên kim: "Hiện tại nâng đồng nát sắt vụn lại vui vẻ ra mặt."
Nàng đang trào phúng đồ vật Diệp Vân Đình đưa tới không đủ tư cách.
Diệp Vân Đình đã quen cách nói chuyện của nàng, lời nói luôn ẩn giấu sự châm chọc, vị kế mẫu này, dường như từ nhỏ nhận hết sủng ái mà lớn lên, mặc dù gả vào quốc công phủ, vẫn cao cao tại thượng, luôn nói chuyện trực tiếp không nể mặt mũi ai.
Đừng nói là y, chính Diệp Tri Lễ, cũng bị nàng nói chuyện kiểu này.
Y không để ý, Diệp Vọng lại không vui.
Hắn rút chủy thủ ra, dễ dàng tước mất một khối gỗ trên bàn, đắc ý nói: "Sao giống nhau được, ngoại tổ đưa tới bề ngoài đẹp, nhưng không vừa tay. Con đi tòng quân, vẫn phải mang theo binh khí vừa tay."
Khảm nạm bảo thạch, trang trí hoàng kim. Nhìn thì tốt, nhưng đều không vừa tay như đồ Diệp Vân Đình đưa.
Ân Hồng Diệp thấy thế, không có gì để nói nhiều nữa, giả cười nói: "Xem ra đại công tử dụng tâm, không uổng công Vọng Nhi ngày ngày ở trước mặt ta nhắc tới ngươi."
Bốn người ở trong phòng khách thờ ơ hàn huyên vài câu, hạ nhân chuẩn bị bày cơm.
Hạ nhân bày ra bàn bát tiên*, sau khi hạ nhân đưa lên các món ăn tinh xảo, bốn người mới ngồi xuống.
*mặt bàn tám cạnh
Là gia yến nên không nói cấp bậc, Diệp Tri Lễ ngồi chủ vị trên cùng, Ân Hồng Diệp ngồi cạnh hắn, Diệp Vân Đình ngồi sát bên Diệp Vọng.
Trong phủ Quốc công có quy củ, chú ý khi ăn không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện. Trên bàn cơm đương nhiên sẽ không nói chuyện.
Nhưng Diệp Vọng đã nín mấy ngày không chịu được, thực sự có quá nhiều điều muốn nói cùng Diệp Vân Đình, thỉnh thoảng lại kề sát tai y nói nhỏ. Diệp Vân Đình phần lớn thời điểm chỉ nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc là nhẹ "Ừ" một tiếng.
Diệp Tri Lễ ở trên nghe tiếng ong ong như tiếng ruồi kêu, rốt cục không thể nhịn được vỗ bàn một cái: "Khi ăn, không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện, có lời gì không thể dùng xong bữa cơm rồi nói sao?"
Diệp Vọng im lặng, ủ rũ "Ồ" một tiếng, bưng bát lên giả vờ giả vịt ăn cơm.
"Không quy củ." Diệp Tri Lễ cau mày quát một tiếng.
Ân Hồng Diệp ngồi bên cạnh đẩy cánh tay hắn, cười khẽ điều đình: "Vọng Nhi lâu ngày không gặp đại ca hắn, tự nhiên sẽ nói nhiều chút."
"Đều là người trong nhà, cũng không phải câu nệ những quy củ này." Diệp Vân Đình thấy Diệp Vọng để mắt nhìn mình, cũng mở miệng.
Bữa cơm cũng gần ăn xong, y để đũa xuống, bưng cốc trà súc miệng, sau đó nói: "Vừa vặn lần này ta tới, còn có chuyện muốn cùng phụ thân mẫu thân thương nghị."
Hạ nhân đưa đồ trên bàn ăn xuống, sau đó dâng trà, Diệp Vân Đình mới nói tới chính sự.
"Lần trước tại Trạm Nhiên đình, Diệp Vọng che chở cho ta, trong lòng Vương gia vẫn luôn ghi nhớ, hơn nữa thấy Diệp Vọng thân thủ không tệ, lại nghe nói hắn chuẩn bị tòng quân, liền có ý muốn hắn gia nhập Huyền Giáp quân."
Đây là Diệp Vân Đình sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới chọn một lý do tương đối ổn thỏa, có thể khiến người ta tiếp thu.
Dưới trướng Vĩnh An vương có Huyền Giáp quân, không phải người nào cũng có thể tiến vào.
Khoảng chừng không nghĩ tới y sẽ nói việc này, Diệp Tri Lễ và Ân Hồng Diệp hai mặt nhìn nhau. Một hồi sau, Diệp Tri Lễ mở miệng nói: "Đệ đệ ngươi có bao nhiêu cân lượng, chúng ta đều rõ ràng. Có tài cán gì mà lọt vào mắt Vĩnh An vương?" Hắn hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn Diệp Vân Đình, tựa như muốn xem thấu mục đích sau lưng y.
Ân Hồng Diệp cũng nói: "Bắc Cương lạnh lẽo, đệ đệ ngươi tuổi nhỏ, vẫn là đi tới chỗ ngoại tổ ổn thỏa hơn. Cũng không nhọc đến Vĩnh An vương quan tâm."
Phản ứng như thế, Diệp Vân Đình cũng đã đoán trước kết quả.
Y thở dài một hơi, không tiếp tục khuyên bảo để tránh bọn họ sinh lòng nghi ngờ: "Vương gia nhớ tới tình cảm hai nhà nên nói vậy, nếu phụ thân mẫu thân không đồng ý, vậy cũng không sao."
Diệp Vọng đang bàng thính* mừng thầm, lập tức phụ họa nói: "Đi nơi nào cũng là rèn luyện, nếu ngoại tổ phụ bên kia đã an bài xong, sẽ không phiền đến Vương gia."
*ngồi nghe nhưng không tham dự
Hắn cũng nghe không ít người nói, Bắc Cương trời lạnh đất đông, ngày đông có thể khiến mũi người đang sống sờ sờ bị đông lạnh rơi ra. (?!!!)
Tuy nói tòng quân không sợ khổ, nhưng vào trong quân ngoại tổ, ăn ít khổ chút vẫn tốt hơn. Nếu thật muốn chịu khổ, có thể chờ sau này mà.
Nếu khuyên bảo không được, cũng không cần ở lại nữa. Diệp Vân Đình ở Tề quốc công phủ nửa ngày, sau đó liền cáo từ rời đi.
Diệp Vọng tiễn y ra ngoài.
Đến cửa, Diệp Vân Đình nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn thử lại lần nữa, nói với Diệp Vọng: "Ta vừa có nói, ngươi suy nghĩ thật kỹ. Trung Châu... chưa chắc là nơi đến tốt nhất. Nếu đi Bắc Cương, ngày sau ngươi cũng có thể gặp mặt ta."
Ân gia mưu phản hiện tại chỉ là suy đoán, hắn không thể dùng lý do này thuyết phục Diệp Vọng. Huống chi, cho dù có nói, chưa chắc bọn chịu tin.
"Ngươi muốn đi Bắc Cương sao?" Diệp Vọng vừa nghe, nhất thời dao động.
"Sau này sớm muộn sẽ đi." Diệp Vân Đình nói.
"Nhưng ngày mai người ngoại tổ phụ phái đến đón ta tới rồi." Diệp Vọng gãi mặt, do dự một chút vẫn nói: "Vẫn thôi đi, đợi ta qua bên ngoại tổ phụ rèn luyện một phen, ngày sau sẽ đi Bắc Cương tìm ngươi." Hắn ý chí chiến đấu sục sôi nói: "Thời điểm đó ngươi đừng không nhận ra ta."
Hắn nói xong liếc nhìn Quý Liêm, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Ta mặc dù không có sức lực lớn như vậy, nhưng sau này cũng sẽ không kém quá nhiều."
Quý Liêm:???
Hắn hoài nghi Diệp Vọng đang mỉa mai hắn.
Diệp Vân Đình nghe vậy than thở một tiếng, biết đến cuối cùng vẫn không ngăn được, chỉ có thể dặn dò: "Vậy sau khi ngươi đi Trung Châu, cần phải cẩn thận mọi chuyện, nhớ viết thư cho ta." Y chần chờ một chút, lại nói: "Vạn nhất gặp phải nguy hiểm, nhớ phải bảo hộ chính mình đầu tiên."
Y nâng tay sờ đầu Diệp Vọng: "Nhớ kỹ, cho dù phát sinh chuyện gì, ta vẫn là đại ca của đệ."
*******
Nếu ngày nào tui có sẵn 10 chương dự trữ, tui sẽ đăng hẳn 2 chương mỗi ngày luôn!!!