Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 25:




Chấn Nhân một tay cầm cương, một tay ôm chặt người trong ngực, nhất quyết không chịu thả lỏng. Thúc ngựa phi nhanh hơn, chạy về phía thành nhỏ mà vừa nãy Tráng Quả vừa chạy ra.
Tráng Quả nằm trong ***g ngựcChấn Nhân, cảm nhận được hỏa nhiệtxuyên thấu qua bạc y ướt đẫm, nghe được âm thanh tim hắn đập, quả thực không giống như phản ứng của một người tập võ, cực kỳ nhanh, lại hỗn loạn. Thiếu gia bị thương chỗ nào sao? Sao thiếu gia lại xuất hiện ở đây? Ta bị thiếu gia bắt được rồi sao? Thiếu gia sẽ dùng biện pháp nào để đối phó với ta đây? Vẫn giống như trước, trừng phạt ta như vậy sao? Hắn có tức giận không? Hắn sẽ đánh ta chứ? Hắn sẽ không bán ta lại cho những người khác chứ?
Tráng Quả không ngừng miên man suy nghĩ, cuối cùng y quyết định vô luận thiếu gia trừng phạt mình thế nào, y cũng sẽ không phản kháng, ngoan ngoãn nhận hình phạt mà một đào nô phải chịu. Sau đó nói với thiếu gia, rằng mình muốn rời khỏi hắn, thỉnh hắn cho phép. Sau khi thiếu gia phát tiếttức giận có lẽ sẽ cho mình rời đi…
Rất nhanh, hai người một ngựa tiến nhập Hộ Quốc — một thành nhỏ trong địa phận của Bảo Định phủ.
Tráng Quảnhớ lại cảnh lúc nãy trong thành nhỏ này, sợ người khác nhìn mình như nhìn một nữ hài tửbị thiếu gia ôm vào trong ngực, cả mặt đỏ rực, mở miệng nói với thiếu gia, “Thiếu gia, ngươi giải huyệt đạo cho Tráng Quả, để Tráng Quả tự mình đi, ta.. Tráng Quả sẽ không đào tẩu… Thiếu gia…”
Chấn Nhân không đáp lại, chỉ ôm y càng thêm chặt. Xuyên qua màn mưa, tầm nhìn khôngđược tốt lắm nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy một tấm biển được mưa cọ rửa sạch sẽ.
Tìm được khách *** duy nhất trong thành, Chấn Nhân ôm Tráng Quả xuống ngựa. Nói với tiểu nhị đang ra chào đón, “Ngươi giúp ta mang hành lý trên ngựa vào đây, phân phó những người khác chăm sóc ngựa của ta cho tốt. Cho ta một căn phòng tốt nhất, nếu có tiểu viện tự độc lập thì ta bao toàn bộ.” Hắn tình nguyện đem cái bọccó quân phù có thể ra lệnh cho bốn mươi lăm vạn đại quânkia, cùng với toàn bộ hành lý của mình giao cho *** tiểu nhị, cũng tuyệt đối không muốn thả lỏng người đang được ôm trong ***g ngực.
“Vâng, đại gia.” Người trước mặt bị mưa thấm ướt sũng, nhưng *** tiểu nhị thấy cách ăn mặc của người này, cách nói năng, khí chất, cùng bảo mã vừa nhìn đã biết là cógiá vạn kim là biếtngười này phi phú tức quý! Chỉ là trong ***g ngực hắn ôm không phải là giai nhân thiên kiều bá mị, quả thật có điểm làm cho người ta tiếc nuối. Nhưng nói không chừngđượchắn ôm vào trong ngực chính là thân nhân của hắn a.
Không dám chậm trễ, *** tiểu nhị tươi cười, liên thanh nói, “Đại gia ngài yên tâm! Bảo mã của đại gia ngài, chúng ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng.Tiểu Vu, lại đây dẫn ngựa!” Lấy bọc hành lý của Chấn Nhân từ trên lưng ngựa xuống, xách trên tay, hô lớn với người trong khách ***.
Gã theo sát phía sau, cung kính nói, “Đại gia, bỉ *** vừa lúc có một gian tiểu viện tự, chuyên môn cho quan to quý nhân lỡ đường dùng nghỉ chân, hiện giờ vẫn đang để không, cam đoan sạch sẽ thoải mái. Người xem, có nên…”
“Đưa ta đến đó!”
“Vâng! Thỉnh ngài qua bên này!” Điếm tiểu nhị vòng tránh đằng trước dẫn đường.
Vào tiểu viện tự, bước nhanh đi vào trong phòng, đem Tráng Quả nhẹ nhàng đặt trên giường an trí xong xuôi. Xoay người đi đến trước mặt *** tiểu nhị đang ở chờ đợi phân phó, từ hành lý lấy ra một đĩnh bạc mười hai lượng, đưa cho gã.
“Đây là tiền phòng hai ngày, ăn cơm tính khoản khác, còn thừa thì thưởng cho ngươi. Ngươi lập tức bảo người đưa nước nóng đến, chúng ta phải tắm rửa. Dục dũng không cần thu dọn, cơm tối cũng không cần đến kêu; nếu đói bụng ta sẽ gọi ngươi. Khi ngươi đưa cơm tới thì dọn dẹp dục dũng. Nhớ kĩ, không có phân phó, không được tới gần nơi này.”
Tiểu nhị ca nhìn đĩnh bạc này, có chút không dám tin tiếp nhận. Mười hai lượng, khấu trừ tiền thuê phòng hai ngày, còn lại ước chừng những tám lượng. Này… tám lượng bạc này đều là của mình sao? Tám lượng bạc tương đương mấy tháng tiền công của mình? Điếm tiểu nhị mừng rỡ, không ngừng cúi người trướcChấn Nhân, trong miệng không ngừng nói, “Đại gia, ngài yên tâm. Tiểu nhân sẽ làm theo những gì ngài phân phó! Thỉnh ngài chờ một chút, tiểu nhân sẽ cho người đưa nước tắm tới ngay. Cám ơn đại gia ban cho!”
Điếm tiểu nhị hiểu được cách xem sắc mặt người khác không nhiều lời nữa, cầm thỏi bạc vui vẻ ra khỏi phòng, đi phân phó những người khác làm việc. Vừa đi vừa nghĩ, hôm nay đúng là ngày may mắn, gặp được chủ nhân ra tay hào phóng như thế.
Bên này, Chấn Nhânthấy *** tiểu nhị đã rời đi, liền đi tới trước giường, bắt đầu thoát y phục của Tráng Quảra.
“Thiếu gia, ngươi… Ngươi muốn, muốn làm… cái… cái gì? Ta… Ta…” Tráng Quảlo sợ. Không thể nào! Thiếu gia thật sự lựa chọncách này để trừng phạt y sao? Y tình nguyện bị một trận đòn tàn nhẫn còn hơn.
Chấn Nhânim lặng cởi sạch y phục của Tráng Quả, dùng khăn mặt sạch sẽ trong phòng giúp y lau khô người, lại dùng chăn đắp lên cho y, rồi mới tự mình cởi bỏ ngoại bào đã ướt sũng của mình.
Cốc cốc cốc! Có người gõ cửa, tiếp theo là nghe tiếng hô từ bên ngoài truyền vào,“Đại gia,nước tắm của ngài đến đây.”
Chấn Nhân chỉ khoác nội y tiến ra cửa, để tiểu nhị trong *** nâng thùng nước tắm vào trong. Đợi tất cả thu xếp ổn thỏa, tiểu nhị cúi người rời khỏi.
Thùng nước tắm tương đối lớn, có thể đủ cho hai đại nam nhân tiến vào.
Chấn Nhân quyết định không cần lãng phí không gian tốt như vậy. Đi đến bên giường, ôm lấy Tráng Quảbởi vì thẹn thùng mà toàn thân xích lõa phiếm hồng, đặt y vào nước ấm trong thùng tắm, chính mình cũng lập tức cởi sạch y khố toàn thân, nhấc chân đi vào. Rốt cuộc, hai người mặt đối mặt, trần trụi nhìn nhau.
Chấn Nhân cũng không giải huyệt choTráng Quả, cứ như vậy để y quay người lại phía mình trong thùng tắm, để y ngồi giữa ***g ngực mình. Cầm lấy khăn mặt mềm mại, nhẹ nhàng chà lau người cho y.
Thiếu gia im lặng khác thường, Tráng Quả thì không biết phải làm thế nào, ngơ ngác ngồi trong ***g ngực thiếu gia, nghĩ làm cách nào để đề nghị với thiếu gia chuyện mình muốn về nhà.
Lau lau, bởi vì thân thể trần trụi, khoảng cách gần như vậy làm Tráng Quả mặt đỏ tai hồng, đột nhiên cảm giác được cái gì đó nóng bỏng rơi trên vai mình, như giọt mưa nóng bỏng, một giọt lại một giọt rơi xuống. Là cái gì vậy? Theo vị trí này nói, hẳn là…
Sao có thể! Trong lòng Tráng Quả cực lực phủ địnhý nghĩ của mình.
Một giọt lại một giọt… Nóng bỏng lại nóng bỏng…
“Quả Quả… Ta rất nhớ ngươi, ngươi… Ngươi không cần tasao? Ngươi không muốn tanữa sao? Vì sao phải… rời khỏi ta? Quả Quả… Ta rất nhớ ngươi…Quả Quả…” Trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc không giấu được nữa.
Tráng Quả nếu không phải bị điểmhuyệt thì lúc này y nhất định sẽ run rẩy như lá rụng trong gió.
“Nói cho ta biết… Ta có chỗ nào không tốt… Nói cho ta biết…Đừng vứt bỏ ta…Đừng! Quả Quả, ta đã nghĩ… khắp thiên hạ này, mọi người rồi sẽ rời khỏi ta, chỉ có ngươi, ngươi sẽ không rời khỏi ta… Đừng vứt bỏ ta, ngươi không muốn ta nữa sao?Quả Quả, đừng rời xa ta, van cầu ngươi!”
“Thiếu gia, đừng nói nữa! Là Tráng Quả không tốt, Tráng Quả không nên rời khỏi người! Thiếu gia, van cầu ngươi đừng như vậy… Ta…Tráng Quả về sau có đánh chết cũng sẽ không rời khỏi ngươi! Ngươi… Đừng khóc…” Thanh âm của Tráng Quả cũng nghẹn ngào.
“Quả Quả, ngươi đừng gạt ta…Đừng bỏ ta lại như vậy! Ta… sẽ điên mất!”
Những sợ hãi, bất an, bi thương, cô độc tích tụ trong một tháng này rốt cuộc cũng bộc phát. Chấn Nhân tạm thời vứt bỏ lãnh tĩnh, tàn khốc bình thường, gương mặt luôn bình tĩnh của tiểu vương gia giờ chỉ như một đứa nhỏ hơn mười tuổi, ôm lấy Tráng Quả mà khóc rống lên!
Hắn ôm chặt lấy Tráng Quả từ phía sau, không chịu thả lỏng, sau lại chôn mặt vào gáy Quả Quả, khóc thút thít nấc nghẹn, vừa khóc vừa cắn bả vai và lỗ tai y, ngập ngừng nói, “Quả Quả, ta muốn ngươi, rất muốn ngươi!Quả Quả, cho ta, cầu ngươi…”
Nước dần lạnh… Nhưng người càng lúc càng nóng…
Tráng Quả đã được giải huyệt nhưng lại vẫn như lúc bị điểm huyệt, mềm nhũn ngã vào ***g ngực Chấn Nhân.
Tùy ý cho người phía sau giở trò trên người mình.
“Ân… A… Thiếu gia…”
“Quả Quả, đừng gọi ta là thiếu gia nữa, gọi ta là Ưng, giống như trước đây ngươi luôn gọi ta ấy… Nhớ lại xem, khi đó ngươi gọi ta thế nào?” Hôn lên hai máQuả Quả, lông mi, cái trán, mí mắt, chóp mũi…
“Ngô… Ưng… của ta… Tiểu lão Ưng…”
“Quả Quả…” Chấn Nhân nghe thấy Quả Quảgọi như vậy, một tiếng gầm nhẹ, nương theo nước ấm mà chôn mình thật sâu vào cơ thể Quả Quả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.