Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 39:




Đột nhiên, Tráng Quả bị sợ hãi làm tỉnh.
“Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy? Xảy ra chuyện gì? Đây là chỗ nào? Sao ta lại ngủ ở đây? Chẳng lẽ Chấn Nhân ôm ta tới đây?” Nghĩ đến chuyện có lẽ người khác đã thấy mình bị Chấn Nhân ôm vào ngực, Tráng Quả xấu hổ đến mức không dám ra ngoài gặp người nữa.
Rầm! Cửa bị người đẩy ra.
“Ai?” Tráng Quảkhoác vội y phục lên người, sau khi thấy rõ người tới, lập tức sửng sốt.
“Vương gia…”
Tiêu vương chính mắt thấy cả người Tráng Quả chỉ khoác một cái áo đơn, mà trên giường còn có áo của nhi tử ông nửa vắt nửa buông. Hơn nữa xuyên qua vạt áo mở rộng trên người kia, có thể thấy rõ đầu nhũ sưng đỏ, lộ ra vô cùng *** ô. Hồng ấn kia, vừa nhìn là biết chắc chắn là dấu răng cắn. Không cần người khác giải thích, ông liền hiểu được cái này nghĩa là gì.
Tức giận đến run rẩy cả người, Tiêu vươngchỉ vào Tráng Quả, ngữ có vẻ run rẩy âm địa nói, “Ngươi, tiện nô này! Mặt mũi Tiêu phủ ta đều cho ngươi làm mất hết! Người tới! Bắt y về nghiêm trị cho ta!”
“Vâng!” Thiếp thân hộ vệ bên người Tiêu vươnglên tiếng trả lời.
Một linh cảm mạnh mẽ làm Tráng Quả bừng tỉnh, vội vàng tìm kiếm y phục, muốn che thân thể mình lại. Nhưng ngoại trừ ngoại y mà Chấn Nhân tùy ý khoác lên cho y lúc trước, những y phục khác đại khái đều để trong tủ y phục ở góc tường rồi.
Tráng Quả lo sợ, mang theo âm điệu cầu xin mà nói, “Vương gia… Thỉnh chờ một chút. Để… tiểu nhân mặc y phục vào đã rồi sẽ theo Vương gia hồi phủ… nhận xử trí.”
Như không nghe thấy lời cầu xin của Tráng Quả, Tiêu vươngphẫn nộ quát hộ vệ, “Còn không mau động thủ! Chẳng lẽ các ngươi muốn để ta tự mình động thủ bắt tiện nhân này chắc?”
“Vâng!” Hộ vệ tiến đến, đưa tay muốn bắt Tráng Quả.
Cuốn chặt lấy chăn, Tráng Quả tiếp tục cầu xin, “Van cầu ngài, Vương gia! Để tiểu nhân mặc y phục vào trước đã. Van cầu ngài…”
“Phi! Đồ đê tiện như ngươi cũng biết lấy y phục mà che đậy sao! Vậy sao ngươi không biết chuyện ngươi đã làm vô sỉ đến thế nào?! Động thủ cho ta, cứ như vậy bắt y về!”Tiêu vương lớn tiếng thúc giục.
Tráng Quả bất đắc dĩ, đành phải ngồi trên giường, cuốn chặt chăn, động thủ với hộ vệ đến bắt mình. Y tình nguyện chết cũng không muốn cứ để vậy mà bị tha về.
Nhưng y ngồi trên giường ra tay đối địch cũng có nhiều hạn chế. Hơn nữa một tay vừa phải giữ chăn che người, chỉ còn một tay đối địch, trong lòng càng kinh sợ bị người khác động thủ cởi ra, cũng làm cho chiêu thức của y càng lúc càng loạn.
Mà người đến bắt y dù sao cũng là thiếp thân hộ vệ của Tiêu vương, đương nhiên cũng không phải kẻ yếu, lại ra tay không chút lưu tình. Hai đánh một, Tráng Quả đã trải qua tình ái khá lâu, giờ mệt mỏi không chịu nổi, đương nhiên là nhanh chóng bị chế trụ, bị người ta tha xuống giường.
ThấyTráng Quả đã bị chế trụ, Tiêu vương vung tay lên, phái hộ vệ cứ như vậy mang y về phủ, một chút cũng khôngđể ý tới thân thể trần trụi của y chỉ có một cái áo đơn của nhi tử nhà mình, chân vẫn để trần, sợi tóc tán loạn. Vì sợ y trên đường tự sát, còn đặc biệt khóa hàm y lại, không để y có cơ hội cắn lưỡi tự sát.
Gió tháng mười một phương bắc quất lên người như bị đao cắt đến sinh đau, nhưng còn hơn cả gió lạnh thấu xương, còn hơn hai chân bị mặt đất thô ráp cắt qua khi bị người ta tha đi, ánh mắt khinh bỉ của mọi người mới là thứ làm tim Tráng Quả đau như bị dao cắt. Cố hết sức thu nhỏ người lại, vọng tưởng chỉ cần làm như vậy là người khác không thể thấy thân thể lõa lồ da thịt của y, cũng không thể thấy được dấu vết hoan ái rõ ràng kia.
Giống như đi dạo phố, Tráng Quả cứ như vậy bị kéo đến Tiêu phủ cách tướng quân phủ ước chừng khoảng mười dặm. Nước mắt xấu hổ sớm đã ướt đẫm hai má…

KhiTiêu vương hồi phủ mới phát hiện trong đại sảnh chủ ốc đã có An Bình công chúa đang ngồi đó, lão phu nhân thì ngồi một bên bồi nàng.
Lệnh cho hộ vệ tùy tay để Tráng Quả tiều tụy không chịu nổi giữa đại sảnh, Tiêu vương tiến lên kiến lễ (chảo hỏi một cách lễ phép) với An Bình công chúa.
“Không biết công chúa điện hạ đến đây, bổn vương chậm trễ.”
An Bình công chúa tò mò nhìn sang Tráng Quả y phục không che đậy nổi cơ thể, cuộn người trên mặt đất, quay lại trả lễ với Tiêu vương rồi hỏi, “Người này là…”
“Không nhọc công chúa phải hỏi thăm, chỉ là tiện nô trong phủ ta mà thôi. Hừ! Cái tên không biết xấu hổ!” Tiêu vương nói xong, một cước đạp xuống, làm Tráng Quả lăn trên đất đến ba vòng, trong miệng cũng tràn ra tơ máu.
“Ha hả, công chúa, đây là kẻ lão thân đã nói với người, là tùy tùng của Chấn Nhân, tên nô tài thấp hèn chết bầm!” Lão phu nhân bổ sung bên cạnh.
“A? Chính là y sao? Ta còn tưởng là kẻ nào quốc sắc thiên hương a… Thì ra là… A…” Công chúa còn chưa phát hiện, nô tài này chính là người trước kia cùng Chấn Nhân đã cứu mình. Vốn nàng cũng không bao giờ để tâm nhìn khuôn mặt của hạ nhân, đương nhiên là không thể nhớ được.
Nàng tiến đến trước mặt lão phu nhân, nhỏ giọng hỏi, “Sao y lại bị mang đến đây? Tiêu tướng quân không biết sao?”
Lão phu nhân cũng thấp giọng hồi đáp, “Công chúa nguyện gả cho tôn tử Chấn Nhân của ta, đó là đã coi trọng Tiêu phủ chúng ta rồi. Đêm qua nhi tử ta từ hoàng cung trở về, nói cho lão nhân biết chuyện đó, lão thân không khỏi vì tôn tử không hiểu chuyện mà cảm thấy xấu hổ. Vì không muốn để cho công chúa gả cho Tiêu phủ của ta mà còn phải lo thêm phiền toái nên ta đã báo cho nhi tử ta chuyện hoang đường giữa tên nô tài này và Chấn Nhân, bảo nhi tử ta nhân lúc Chấn Nhân lâm triều sáng này, đến tướng quân phủ bắt tên nô tài làm bại hoại gia môn này trở về, chuẩn bị xử trí.”
Nhãn châu xoay động, bắt đầu tính kế, công chúa nói, “Thì ra là thế! Nếu lão phu nhân cùng Tiêu vương không ngại thì có thể để bản cung xử lý người này đượckhông?” Bị Chấn Nhân cự tuyệt, lòng tự trọng bị tổn thương, đương nhiên không cho phép nàng dễ dàng buông tha cho nam tử dung mạo không chút kinh người này. Nàng muốn y cũng phải nếm thử chút tư vị thương tâm tuyệt vọng.
“Vậy thì cứ nghe theo công chúa phân phó.”
“Đa tạ lão phu nhân.” An Bình công chúadời gót sen đến phía Tráng Quả, cách người y ba bước thì dừng lại. Cẩn thận quan sát Tráng Quả, càng thấy đối phương không có chỗ nào thu hút người khác được, thật không biết y làm thế nào mà có thể làm Tiêu Chấn Nhâncự tuyệt mình – quý vi công chúa – vì y.
“Ngươi chính là Tiêu Tráng Quả? Ngươi có biết bản cung là aikhông?”
Khớp hàm Tráng Quảbị vặn méo, đương nhiên không thể trả lời.
Nhưng An Bình công chúa cũng không có ý nghe y trả lời, tiếp tục nói, “Chắc Chấn Nhân còn chưa nói với ngươi, đương kim Thánh Thượng đã đemhòn ngọc quý trên tay ngài — cũng chính là ta, An Bình công chúa – tứ hôn cho hắn nhỉ. Ân, hắn cũng không cần thiết phải nói đại sự này cho nô tài như ngươi biết. Đêm qua bản cung thấy hắn ở hoàng cung, cũng mong muốn hắn có thể rửa sạch tất cả những thứ không ra gì ở bên người trước khi kết hôn. Hắn cũng đồng ý rồi… Chẳng qua, sự tồn tại của ngươi làm cho hắn vô cùng bối rối.”
Thấy Tráng Quả lộ ra vẻ không tin, An Bình công chúa nghĩ thầm, ‘Ngươi muốn đấu với ta thì còn kém xa lắm! Ta cũng không sợ ngươi chưa từ bỏ ý định đâu!’
“Đêm qua bản cung đã nghe Chấn Nhânnhắc tới ngươi, nói ngươi theo hắn đã nhiều năm, là con chó rất trung thành bên cạnh hắn, ngay cả nhu cầu trên chiến trường của hắn cũng được ngươi giải quyết giúp. Bởi vì có ngươi, hắn mới có cách phát tiết thích hợp nhất; dù hắn có làm gì ngươi cũng không phản kháng. Lúc ấy bản cung còn chưa tin, sao trên đời này lại có người cam tâm thấp hèn như thế! Nhưng sau khi thấyngươi, bản cung cũng không thể không tin.”
Ngừng lại một chút, thấyTráng Quả cúi đầu, nàng đã nắm chắc thắng lợi mà bồi thêm câu cuối, “Ngươi có biết, chủ tử của ngươi đã giao ngươi cho ta xử trí chưa?”
Tráng Quả mở to hai mắt, cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Bình công chúa, trong lòng gào thét, ‘Không đâu! Không phải đâu! Chấn Nhân sẽ không làm như vậy!’
Tráng Quả liều mạng nói với chính mình đừng tin lời đối phương nói, nhưng đồng thời, một chỗ nào đó trong lòng y cũng đồng tình với lời đối phương. Đúng vậy, mình là một đại nam nhân thô tráng(thô kệch tráng kiện), lại đã hai mươi tư, hai mươi lăm rồi; bị thiếu gia đùa giỡn gần năm năm, cho dù Chấn Nhân thật sự có cảm tình với y thì bây giờ chắc đã chán ngấy rồi. Mà hiện giờ, Chính Hoànglại muốn đem công chúa tứ hôn cho hắn, hắn sao có thể vì một tùy tùng nho nhỏ như y mà đi cự tuyệt An Bình công chúa vốn nổi tiếng với mỹ mạo lẫn trí tuệnhư thế chứ.
“Cho nên, bây giờ ngươi mới phải ở đây! Ngươi cho là vì sao lại đúng lúc Chấn Nhân đi lâm triều mà Tiêu vương lại đến đó bắt ngươi về đây? Ngươi cho là vì sao mà Chấn Nhân lại để một mình ngươi lại đó, mà không giống trước kia luôn bảo ngươi ở ngoài Ngọ môn chờ hắn? Đơn giản chỉ là vì Chấn Nhân muốn cho Tiêu vương có cơ hội bắt ngươi hồi phủ mà thôi! Ngươi là một đại nam nhân, ngươi cho rằng hắn có thể sủng ngươi bao lâu? Ở trên chiến trường là không còn cách nào khác, bởi vì hắn không thể mang theo nữ nhân đến quân doanh, cho nên mới bắt ngươi đến tiêu khiển. Nhưng bây giờ chiến tranh đã hết, hắn cũng muốn cùng bản cung kết làm phu thê, sự tồn tại của ngươi cũng đương nhiên trở thành ghê tởm. Nói thẳng ra, chủ tử của ngươi chán ghét ngươi rồi!”
Suy nghĩ của Tráng Quả loạn hết cả lên, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ, ‘Chán ghét? Sao có thể như vậy! Tối hôm qua Chấn Nhân vẫn nhiệt tình như vậy…Sao hắn có thể chán ghét ta được? Nhưng vì sao sáng nay hắn không đánh thức ta, để ta tùy thị bên người? Hắn không phải đã nói sẽ không rời khỏi ta bước nào sao? Chẳng lẽ hắn chỉ đang trêu đùa ta? Không, không phải… Nhưng tại sao cả một tháng này hắn luôn muốn mình mỗi ngày, bất kể tình trạng bản thân? Hắn muốn vứt bỏ ta nên mới có thể triền miên lần cuối với ta sao? Vì sao tất cả lại khéo như vậy? Vì sao? Chấn Nhân, ngươi ở đâu…’
“Công chúa điện hạ nói không sai! Lúc trước Chấn Nhân cũng đã đề cập với lão thân, vị trí Tiêu vương phi phải để cho người xứng đôi với nó ngồi vào, mà An Bình công chúa đương nhiên là người tốt nhất. Về phần tên tiện nô này, Chấn Nhân cũng nói chẳng qua chỉ là ngoạn (chơi đùa) y mà thôi, dù sao y sẽ không sinh được hài tử, không thể tranh chấp gì được với Tiêu vương phi tương lai.
“Xử lý cũng đơn giản thôi, nhưng lúc ấy Chấn Nhân không chịu giao y cho lão thân xử lý, chắc là còn chưa ngoạn đủ. Mà bây giờ nếu Chấn Nhân đã nói giao tiện nô này cho công chúa xử trí, nói vậy hẳn là đã ngoạn đủ rồi! Trì Viễn, ngươi xem phải xử lý y thế nào mới không ô uế tay công chúa, lại có thể đoạn căn (xử lý tận gốc rễ)? Lão thân cũng không muốn ngày vui của Chấn Nhânvà công chúa còn có tiện cẩu (con chó hèn mọn TT_TT) này chạy đến quấy rối!” Lão phu nhân lạnh như băng phân phó Tiêu vương.
“A, hài nhi hiểu rồi. Công chúa thỉnh an tâm, bổn vương nhất định sẽ không ủy khuấtcông chúa, đương nhiên sẽ xử lý sạch sẽ cái thứ không biết xấu hổ này, tuyệt không lưu lại hậu hoạn!” Nói xong, Tiêu vương quay đầu nói với hộ vệ bên ngoài,“Người đâu! Đánh gãy bả vai đồ đê tiện này cho ta, phế bỏ công phu của y, ném vào thủy lao, sau này xử lý!”
‘Đúng vậy, ta đã quên, thiếu gia đã từng nói với lão phu nhân. Khi đó hắn đã nói gì nhỉ?’
“…Nếu đánh y hỏng rồi thì các ngươi lấy đâu ra một gia phó trung thành như vậy, dù ta có gây sức ép thế nào cũng không bao giờ đi nói lung tung?”
‘Gia bộc? Thì ra đối với thiếu gia mà nói, ta bất quá chỉ là bộc nhân mà thôi!’
“…Vị trí của vương phi, ta sẽ không để cho người không xứng đáng ngồi lên. Về phần thu phòng thị thiếp thì không cần, ta đã có Tráng Quả giúp ta tiết hỏa, sẽ không làm bừa; hơn nữa y cũng không sinh hài tử được, sau này cũng sẽ khôngtranh quyền thế với nhi tử của vương phi tương lai!”
‘Ha ha! Vì sao? Vì sao ta đã quên hết những lời thiếu gia từng nói? Không phải hắn đã nói rõ từ trước rồi sao? Thế mà, thế mà ta còn ngu ngốc cho rằng thiếu gia thật tâm thích mình!’
Ngay lúc ấy, Tráng Quả lại bật cười. Nghĩ hơn một năm nay, mình uyển chuyển cầu hoan dưới thân thiếu gia thế nào, giống như ái nhân ôm lấy thiếu gia, mở rộng hai chân ra sao, còn không biết thẹn mà lớn tiếng kêu…
‘Ha ha ha! Trời ơi! Ta sao có thể vô sỉ như vậy! Thấp hèn như vậy! Ha ha! Không! Không phải! Đó không phải ta…’
Tráng Quảđã quên,đây là đại sảnh Tiêu phủ, quên rằngbên cạnh còn có người như hổ rình mồi chuẩn bị xử trí y. Ngưng cười, nhắm mắt lại, nức nở ra tiếng…
Đột nhiên, đại mônẦm! một tiếng bị đẩy ra.
“Hừ! Thật đúng là độc ác! Đánh y thành như vậy còn chưa đủ mà còn muốn hoàn toàn phế bỏ võ công của y nữa sao? Lòng của Hán nhân còn độc ác hơn cả đám người dã man chúng ta nữa!”
“Ngươi là ai? Dám ban ngày ban mặt xông thẳng vào Tiêu phủ ta! Người đâu, bắt gã cho ta!” Tiêu vương giận dữ.
“Ngươi gọi đám hộ vệ ở ngoài kia hả? Nếu là bọn chúng thì giờ đang ngủ rồi, chỉ sợ không còn sức để ý đến ngươi nữa đâu!”
Châm chọcTiêu vươngxong, người vừa tới đi đến bên cạnhTráng Quả, nâng người y lên, thở dài, “Ngươi bây giờ đã biết cái tên Tiêu Chấn Nhân kia đối xử với ngươi thế nào rồi đó. Ai! Nếu không phải ta phái người âm thầm theo ngươi, ta cũng vô pháp biết tin đúng lúc mà đến cứu ngươi. Đừng nghĩ nhiều nữa, theo ta quay về Mạc Bắc đi, nơi đó mới là nơi ngươi tự do sinh sống, ở đó cũng sẽ không có ai tùy tiện vũ nhục ngươi như vậy. Người làm ca ca như ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, Tráng Quả!”
Ôm lấy Tráng Quả đã cuộn tròn lại, chỉ biết rơi lệ, người mới tới nói với Tiêu vươngvà tất cả những người ở đây, “Tiêu Trì Viễn, ngươi không ngại chuyển cáo (nói lại) Tiêu Chấn Nhân, bảo hắn đã lãnh huyết đối đãi với huynh đệ của ta như thế,Hô Hàn Tàta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Nếu hắn có can đảm thì cứ bảo hắn lại đến Mạc Bắc thử xem! Hừ!”
Tiêu vương tức giận đến chuẩn bị động thủ, lại bị An Bình công chúa giữ chặt ống tay áo.
Chỉ nghe An Bình công chúa thấp giọng nói, “Tiêu vương gia, để bọn họ đi đi.”
Mặc dù không rõ ý công chúa, nhưng ông không thể không nghe theo. Tiêu vương chỉ đành trơ mắt nhìn Hô Hàn Tà ôm Tráng Quả, nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi Hô Hàn Tà đi rồi, An Bình công chúa mới giải thích, “Như vậy là tốt nhất. Chỉ cần chúng ta không nói gì cả, sẽ không ai biết Tráng Quả đi đâu, cũng đỡ phải làm bẩn tay Tiêu vương ngài, ngài nói có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.