Xương Rồng Đốt Rương

Chương 14:




Đêm xuống, trên đỉnh vách sáng như tuyết, gần như một nửa số đèn của doanh trại và lều đều được mang qua đây.
Mạnh Kình Tùng ngồi trên ghế vải bạt, tay nắm chặt điện thoại vệ tinh, y nhìn chòng chọc vách đá, bất an liếm môi dưới, lại liếm cái nữa, nghĩ lại xem những gì mình sắp xếp sau khi chuyện xảy ra có thỏa đáng hay không.

Lúc đó, dưới vách núi lửa quá lớn, tám hộ núi xuống theo hạ thừng không bao lâu đã chật vật lên hết cả. Y bình tĩnh lại, lập tức sai người tập trung vào xem ba sợi thừng chưa bị đứt: ban đầu đo thấy có trọng lượng, chứng tỏ người vẫn đang ở trên thừng, có điều không dám kéo mạnh lên, sợ đứt dây.
Thừng của Mạnh Thiên Tư mất trọng lượng trước tiên, nhưng gần như cùng lúc đó, thừng của Giang Luyện tăng trọng lượng, Mạnh Kình Tùng suy đoán, là Mạnh Thiên Tư chuyển sang thừng của Giang Luyện.
Một lúc sau, hai thừng còn lại cũng đứt mất, nghĩ theo hướng tích cực thì miễn là không phải bị lửa đốt mất mạng, Mạnh Thiên Tư nhiều thêm một hai phút phanh lại, có lẽ có thể chuyển nguy thành an; nghĩ theo hướng tiêu cực thì, bên dưới đã sắp xếp mai phục, làm sao biết được có hậu kế hay không? E rằng đều đã…
Tình huống không rõ, nghĩ nhiều hơn cũng vô ích, Mạnh Kình Tùng quyết tâm tạm gác suy nghĩ này sang một bên, gọi tám người kia lại hỏi từng người.
Tổng hợp lại những gì tám người chứng kiến, lại trải qua thảo luận với Liễu Quan Quốc, y hoài nghi ở độ cao xảy ra hỏa hoạn có khả năng có ruột núi, bèn phân phó Liễu Quan Quốc dẫn theo chừng hai mươi người xuống dưới, tra tìm từng hang động xem rốt cuộc cái nào thông ruột, đồng thời vẫn bảo đảm giữ đủ người trên vách đá.
Tiếp đó, đúng như Mạnh Thiên Tư dự liệu, Mạnh Kình Tùng do dự một hồi, cuối cùng quyết định liên lạc ra ngoài: Tiển Quỳnh Hoa chắc vẫn đang ở trong núi sâu, sóng không thông, Thù Bích Ảnh thì lại nghe máy rất nhanh.
Bởi không xác định được Mạnh Thiên Tư có tự thoát hiểm được hay không, nên vì lý do ổn thỏa, Mạnh Kình Tùng thuật lại một lượt tình huống bên này trước, để Thù Bích Ảnh có tính toán, chuẩn bị tinh thần có khả năng phải qua đây, nhưng không cần xuất phát ngay lập tức – lỡ như chốc lát nữa Mạnh Thiên Tư lại đi lên thì chẳng phải cô năm đến một chuyến tốn công sao?
Nhưng vị cô năm này thường xuyên ở đất Vũ Hán có biệt danh là lò lửa, tính tình cũng nóng như lửa, chuyện còn chưa nghe hết đã quát: “Dám phóng hỏa đốt bé Thiên nhà mình, xem tôi có vặt đầu thằng đó xuống không!”
Mạnh Kình Tùng có ảo giác: Lúc ngắt máy, trong ống nghe đã truyền tới tiếng động cơ ầm ầm của chiếc xe máy phân khối lớn của Thù Bích Ảnh.

Vách đá vẫn không có động tĩnh gì, thăm dò bên dưới vách núi cũng chưa có gì đột phá, Mạnh Kình Tùng ăn không vào, đến nước cũng nuốt không trôi nổi một ngụm, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn siết, thở thôi cũng gian nan, điều duy nhất có thể là thường xuyên kiểm tra màn hình điện thoại vệ tinh, phòng khi Thù Bích Ảnh tìm y – y biết rõ ở vị trí này, nhận hay gọi cũng đều rất trắc trở.
Đằng sau vọng tới tiếng nhai bánh quy nhóp nhép, không cần quay đầu lại cũng biết là Tân Từ, hộ núi khác sẽ không quy củ như vậy trước mặt hắn.
Mạnh Kình Tùng cũng không quay đầu lại: “Cậu vẫn nuốt trôi được à.”
Tân Từ đứng cách hai mét đằng sau Mạnh Kình Tùng, đây là khoảng cách cực hạn mà hắn dám tới gần: “Không ăn không uống chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu lão Mạnh, ăn no mới làm việc được.”
Mạnh Kình Tùng cười khẩy, câu này tuy có lý nhưng là từ miệng Tân Từ ra thì y chẳng buồn đáp.
Tân Từ không để tâm, tiếp tục nhóp nhép nhai bánh quy của mình, Mạnh Kình Tùng chê tiếng động này ồn ào, nhịn rồi lại nhịn, đang định đuổi hắn ăn thì cút xa ra chút, tiếng động này lại đột ngột ngừng lại.
Mạnh Kình Tùng thấy lạ, quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy Tân Từ há hốc miệng, mắt nhìn thẳng tắp về phía vách đá, yết hầu lăn lăn, rồi mới run rẩy gọi y: “Lão…lão Mạnh, có phải tôi nhìn nhầm không? Ban nãy hình như có một…cái đầu…thò ra…”
Thật?
Mạnh Kình Tùng thầm giật mình, y tin rằng Tân Từ không thừa hơi nói đùa y, nhưng nếu là Mạnh Thiên Tư đi lên thì chắc chắn sẽ không chỉ “ló ra” một cách kỳ quặc như thế. Y siết thừng móc phòng hộ ngang hông, cầm gậy vung bên cạnh lên, đi về phía Tân Từ chỉ.
Tân Từ không dám lại gần vách núi, nhìn người khác tới gần thôi cũng sởn da gà, lo lắng nói Mạnh Kình Tùng: “Lão Mạnh, anh đừng lại gần quá, lùi ra sau một chút, một chút…”
Đang hãi hùng khiếp vía, chợt thấy cách hai, ba mét bên cạnh Mạnh Kình Tùng có một bóng đen đột nhiên nhảy vọt lên, vóc dáng cỡ bằng con sói, động tác nhanh nhẹn dị thường.
Tân Từ hét lên một tiếng, cũng không kịp nhìn rõ là cái gì, co chân chạy, thầm nhủ đạo hữu chết bần đạo không chết, bất kể mày là ai cũng đi tìm lão Mạnh đi.
Vậy nhưng động tác con vật kia cực nhanh, xông thẳng về phía hắn, không đến hai giây đã leo lên lưng hắn rồi.
Tân Từ chỉ cảm thấy có một bàn tay ấm nóng núc ních ấn lên vai mình, lại có vật lông mềm như nhung quệt lên cổ mình, chỉ nghĩ được là sinh vật dị hình, trong sát na cả người nổ tung, nhảy dựng lên tưng tưng, nhịn không được lạc giọng hét rú.
Bên kia, Mạnh Kình Tùng đã nhìn rõ, vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thấy để Tân Từ thất thố là một chuyện rất vui sướng, bèn ôm lòng xem trò hay, sống chết mặc bay.
Lục tục có hộ núi nghe thấy động tĩnh đi qua, không ít người không nín được cười lăn, cũng có người gọi lớn: “Anh…anh Từ, không sao đâu, con khỉ thôi.”
Khỉ? Khỉ mà không đáng sợ à? Huống chi con khỉ này còn trèo lên người hắn, nếu móng vuốt nó chọc vào mắt hắn thì sao, hắn lại chẳng không mù?
Tân Từ hoàn toàn muốn điên lên, định đưa tay bắt con khỉ ném ra, vừa chạm tới da lông xù xù, cả người đã không nhịn dựng tóc gáy, lại rú lên tiếng nữa.
Cuối cùng cũng có người nói câu lọt tai: “Hay là con khỉ này muốn ăn bánh quy? Anh ném bánh quy đi, đừng siết lấy nữa!”
Mẹ nó, bánh quy!
Tân Từ vội giơ tay lên, ném nửa ống bánh quy ra xa, chiêu này quả nhiên có hiệu quả, cùng lúc khi bánh quy rời tay, vai cổ cũng nhẹ đi: Con khỉ đã vọt người đuổi theo rồi.
Đám người vây xem cười ầm lên như xem được trò gì hay lắm vậy, Tân Từ thẹn quá hóa giận, lại không dám đuổi theo, chỉ đành đùng đùng giận dữ trừng con khỉ.
Vậy mà lại là một con khỉ nhỏ, màu trắng, nói nó to bằng con sói đúng là coi trọng nó quá, trông nó còn chẳng đến nửa mét, cái đuôi nhỏ dài nhếch lên sau thân, vung vẩy.
Con khỉ này lúc trước bị mùi bánh quy hấp dẫn, nhất thời quên mọi chuyện khác, chỉ quan tâm đến chuyện lên cướp, mà nay được như ý, vừa bắt được nửa ống bánh quy, chợt thấy có cả đống người xông tới vậy, y như mới tỉnh mộng dài, cả người đánh cái giật mình, run bắn.
Lát sau, nó ôm lấy bánh quy, xoay người sang chỗ khác, vừa run rẩy vừa cố gắng cong người dậy, xoay lưng ra cho mọi người nhìn.
Có một hộ núi tinh mắt: “Chữ! Chữ! Trên lưng nó có một chữ ‘Nhân’!”
Vậy thì lạ quá, có bảy tám người lập tức sáp lại, vây quanh con khỉ nhìn trái nhìn phải, lúc thì mở đèn pin ra soi, lúc thì thò tay xoa nắn lông khỉ, kiểm tra xem chữ này là mới viết hay là vết tích năm xưa.
Con khỉ càng run hơn, gần như co rúm lại thành một cục, nhưng vẫn kiên trì không tránh không né, chỉ cố gắng chìa lưng ra ngoài, lại gắng chìa tiếp.
Lát sau, đám người tự nhường ra một lối đi cho Mạnh Kình Tùng đến xem.
Mạnh Kình Tùng nhìn thấy chữ từ xa, trên mặt đã hơi nhuốm nét cười, lại ngồi xổm xuống xem kỹ một lúc, bấy giờ mới nói: “Cô Mạnh xuống tới đầu bên kia rồi, mọi chuyện bình an, hai người còn lại cũng ở đó, đang đi chung với cô ấy. Chuyến này đến hiện tại không có thương vong gì, là bà cố tổ phù hộ. Mọi người lấy lại tinh thần đi, ứng phó với chuyện trước mắt.”
Đám người yên lặng một hai giây rồi rộ lên một tràng hoan hô, lúc tản ra bốn phía, ai ai cũng vui vẻ, mặt mày hồng hào.
Thực ra họ cũng không biết chữ “Nhân” này có ý gì, có điều Mạnh Kình Tùng đã nói vậy thì chắc chắn là không sai.
Người đã tản hết đi rồi, con khỉ vẫn đứng yên bất động, lát sau, như cảm thấy tiếng người đã đi xa, mới rụt rè thò đầu lại xem – kể cũng lạ, lúc có người nó hoảng sợ đã đành, khi không ai vậy mà cũng nôn nóng – liếc thấy Tân Từ vẫn đang ngồi liệt một bên, vội vàng nhảy vọt qua, ngồi chồm hổm chìa lưng về phía hắn, lưng ủn ủn cho hắn xem chữ bên trên.
Tân Từ tức giận: “Cho tao xem làm gì? Tao có hiểu đâu.”
Sau cùng, vẫn là Mạnh Kình Tùng đi qua, y ngồi xổm xuống trước người con khỉ, giơ tay nắm lấy một chân trước của nó như đang bắt tay, lắc lắc ba cái rồi quay đầu phân phó một hộ núi cách đó không xa: “Lấy cho nó chút quả hạch bánh mì gì đó đi.”
Con khỉ này được y bắt tay vậy, nhất thời như trút được gánh nặng, cũng không chìa lưng ra nữa, hớn hở đi đối phó với nửa ống bánh quy, cầm một miếng bỏ vào miệng nhai – lúc trước cướp rất hăng nhưng giờ đại khái cảm thấy chỉ bình thường nên nhanh chóng hết hứng thú, ném sang một bên, lát sau lại chạy về phía hộ núi đang cầm đồ ăn qua đây thu hút nó, chữ “Nhân” sau lưng nó đung đưa theo bước chạy, lúc ngang dài, lúc thẳng dẹt.
Bấy giờ Tân Từ mới tỉnh táo lại, tò mò hỏi Mạnh Kình Tùng: “Lão Mạnh, sao chỉ một chữ ‘Nhân’ thôi mà anh nhìn ra được nhiều thông tin vậy?”
Mạnh Kình Tùng không muốn nhiều lời: “Đó là tiếng lóng giữa tôi và Thiên Tư, có nói cậu cũng không hiểu.”
Xí!
Tân Từ phẫn nộ, lại nhớ tới vừa rồi mình chật vật như vậy, Mạnh Kình Tùng lại chỉ đứng bên thờ ơ nhìn, không quan tâm một tiếng nào, nhất thời trong lòng bất mãn.
Hắn lạnh lùng nói: “Anh và Thiên Tư? Lại còn tiếng lóng? Giữ khoảng cách đi lão Mạnh.”
Sắc mặt Mạnh Kình Tùng đột nhiên sa sầm: “Có ý gì? Tôi với Thiên Tư còn có thể có suy nghĩ gì? Nói cái câu tình ngay lý gian như vậy là muốn chọc tức ai?”
Tân Từ nói xong cũng biết là không ổn, lại thấy Mạnh Kình Tùng sầm mặt, vội cười hì hì khoác vai y cứu vãn: “Tôi cũng chỉ quan tâm anh thôi mà lão Mạnh, anh đã kết hôn hai lần rồi, phần lớn thời gian đều ở bên Thiên Tư, chị dâu khó tránh khỏi nghĩ nhiều, rồi lại ly hôn với anh, anh muốn kết hôn lần ba cũng khó khăn lắm…”
Nói lung tung bát nháo cái gì vậy, Mạnh Kình Tùng dở khóc dở cười, rùn vai thoát khỏi tay Tân Từ, đang định nói gì thì cách đó không xa bỗng rầm rập ồn ào.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Khưu Đống thở hồng học chạy qua, nói cũng không thuận hơi: “Trợ lý Mạnh, ruột núi, phát hiện ra bên dưới…có ruột núi.”
Mạnh Kình Tùng thầm giật mình, tiến lên hai bước: “Bạch Thủy Tiêu đâu, chạy mất rồi?”
Sắc mặt Khưu Đống khác thường: “Không phải, cô ta…cô ta vẫn còn ở trong, anh Liễu cũng không biết phải làm thế nào… Trợ lý Mạnh, anh tự qua xem đi.”
***
Nghỉ ngơi xong xuôi, lại bổ sung chút nước và lương thực, nhóm Mạnh Thiên Tư lại lên đường, ba người ôm ba tâm sự riêng, không khí trầm hẳn xuống.
Giang Luyện là vì giấc mộng kia mà tinh thần uể oải suốt, tựa như mới nãy không phải nằm mơ mà là thật sự kiệt sức vì chạy, cảm giác ngập tràn sợ hãy lại chất chứa đau buồn này như kéo dài từ trong mơ đến hiện thực, bao trùm lên toàn thân, nhất thời tâm niệm rã rời, cũng im lặng không nói.
Mạnh Thiên Tư là bởi nghe thấy Giang Luyện nói mớ, cảm thấy có lẽ là vì mình cứ nhắc suốt tới “u năm u bảy”, gợi lên ký ức không vui vẻ trong hắn, nhưng đó là chuyện riêng tư của người ta, không tiện hỏi cũng không thể hỏi.
Trong ba người, chỉ có tâm sự của Thần Côn là đơn giản nhất: Lão rất lo cho con khỉ kia, sợ nước lớn cuốn trôi miếu Long vương, khỉ còn chưa tới được trên vách đã bị con rắn kia đớp mất rồi.
Bởi vậy nên, là lão phá vỡ sự im lặng trước, nói lại lo lắng của mình cho Mạnh Thiên Tư nghe, Mạnh Thiên Tư bảo lão: “Một rắn một khỉ, trên người đều có ấn bùa của tôi, ông nói xem người nhà có thể đánh người nhà không? Thế mà cũng hỏi…”
Giọng điệu tràn đầy ghét bỏ.
Thần Côn xấu hổ một trận, yên lặng rớt lại phía sau: Đạo lý đơn giản như vậy mà mình cũng không nghĩ ra, thân là ba lớp cánh sen, thực sự rất không xứng chức.
Có điều một hỏi một đáp nay lại nhắc nhở Giang Luyện, hắn rảo hai bước vượt qua Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, chữ ‘Nhân’ cô viết kia rốt cuộc là có ý gì?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Không thể nói.”
Giang Luyện ừ một tiếng, không hỏi nữa.
Nhưng thực ra là Mạnh Thiên Tư muốn nói, chỉ là quen thói cố ý úp mở cho người ta sốt ruột mà thôi, giống như đồ đạc dễ lấy được quá sẽ không có cảm giác quý giá vậy, không xoắn xuýt một phen thì không hiển lộ giá trị được – thấy hắn nói không hỏi là không hỏi, lại cảm thấy khó chịu, thực sự không nhịn được, đành tìm lời hỏi hắn: “Anh nghĩ thế nào?”
Giang Luyện đáp: “Tôi nghĩ có khi nào các người có một quyển từ điển tiếng lóng không, một chữ thôi cũng có thể mang ý nghĩa rất phức tạp… Lại cảm thấy như vậy thì ngốc quá, lượng phải ghi nhớ quá nhiều rồi…”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Tất nhiên là không rồi, thực ra, cái này giống như ảo thuật vậy, nói quá thẳng thừng sẽ không có gì đáng ngạc nhiên…”
Giang Luyện nhắc nhở cô: “Không phải không thể nói à?”
Mạnh Thiên Tư nghẹn cứng phanh câu nói lại, hồi lâu sau mới đáp: “Vậy anh nhịn đi.”
Cô hậm hực sải bước về phía trước, tuy nhiên tiếng bước chân sau lưng lại gấp lên, Giang Luyện chạy theo: “Tôi nghĩ, chắc là vẫn nói được, chẳng qua lúc hỏi lần đầu tiên thì không nói – có miệng là để yêu cầu, tôi nhớ đạo lý này rồi nhưng giờ xem ra, yêu cầu một lần vẫn không được.”
Mạnh Thiên Tư suýt bị hắn chọc tức đến bật cười, có điều vẫn gắng duy trì vẻ sầm mặt: “Rất nhiều chuyện phải thử mấy lần mới được.”
Giang Luyện ừ một tiếng: “Tôi hiểu, ý cô là ‘Gái ngoan sợ trai nhây’, mọi việc đều dây dưa hỏi mấy lần là sẽ có thể có thu hoạch; nhưng tôi cảm thấy, trai ngoan không nhây gái, làm người phải biết thời biết thế, người ta đã không muốn thì thôi – cho nên cô Mạnh, chữ ‘Nhân’ kia cô viết rốt cuộc là có ý gì?”
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười, có điều nếu người ta đã chịu thụ giáo thì cũng không cần phải úp mở nữa.
Cô quay đầu liếc Thần Côn, hạ giọng: “Chữ đó là cho Kình Tùng nhìn, quy định của quỷ non không nuôi người rảnh rỗi, ai ai cũng đều phải có nghề – tổ tiên của Kình Tùng làm nghề bán áo cũ, chính là thu mua quần áo đã dùng rồi, quần áo của những hộ lớn, giặt giũ khâu vá lại rồi mang ra sạp bán lại đó.”
Cái này mới mẻ ghê, Giang Luyện im lặng lắng nghe.
“Thông thường bán kiểu quần áo cũ này có thể mặc cả, có một cái giá hô, một cái giá nền, giá hô phần lớn là gấp hai giá nền lại cộng thêm mười, ví dụ như giá hô bảy mươi thì giá nền là ba mươi, anh lại mặc cả xuống năm mươi – anh ấy giở xem giá nền, biết vẫn có lãi, giả bộ phàn nàn vài câu mình phải chịu thiệt nhưng vẫn bán cho anh.”
Giang Luyện buồn cười, buôn bán hiện giờ không phải cũng vậy sao, chưa bao giờ lỗi thời.
“Nhưng quá nhiều quần áo, không ai có thể nhớ được giá nền của mỗi món, ghi hết lại vào một quyển sổ thì lật tra phiền chết mất, họ sẽ sử dụng mã số lóng, viết giá nền lên vạt dưới, lúc nào không nhớ được thì lật ra xem.”
Trong lòng Giang Luyện khẽ động: “Chữ ‘Nhân’ là một mã số lóng biểu trưng cho một con số?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Cách định ra mã số lóng thì mỗi nhà một quy tắc, tổ tiên của Kình Tùng dùng quy tắc ‘lòi đầu’ để định số, ví dụ như chữ ‘Điền (田)’ không lòi đầu, các nét trong chỉ gói gọn ở bên trong, tượng trưng cho không; chữ ‘Thân (申)’ lòi hai đầu trên dưới, tượng trưng cho hai; chữ ‘Vương (王)’ lòi ra sáu đầu, tượng trưng cho sáu…”
Giang Luyện lập tức hiểu ra: “Chữ ‘Nhân (人)’ lòi…ba đầu, tượng trưng cho ba?”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: “Từ nhỏ Kình Tùng đã quen thuộc với cái này, coi như chữ số chơi, cũng dạy cho cả tôi.”
“Bây giờ trên dưới mất liên lạc, nếu anh viết một câu ‘Chúng tôi đều bình an’ lên người con khỉ, anh ấy cũng không thể xác định được có đúng là anh viết không hay là người khác giả mạo hòng xáo trộn tầm mắt – viết một chữ ‘Nhân’, anh ấy sẽ biết người viết là tôi, chữ này tượng trưng cho ba, đầu này chúng ta có ba người, thế nên anh ấy nhìn là hiểu ngay.”
Quả đúng là như ảo thuật vậy, lúc không bóc trần thì nghĩ nát óc cũng không ra, bóc trần rồi thì cũng bình thường thôi, Giang Luyện nghĩ nghĩ, cảm thấy thực sự là nghề nào có học vấn nghề nấy: “Chữ lòi ra mấy đầu thì tượng trưng cho số ấy, nghĩ cũng hay thật…”
Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp phản ứng gì, Thần Côn đã nôn nóng sáp lại: “Đầu gì? Mấy cái đầu gì? Oa… Thật đúng là, nhiều đầu quá…”
Giang Luyện sửng sốt, theo hướng nhìn qua.
Thì ra bất tri bất giác đã đi vào rừng đá.
Lại gần xem, đường nét đỉnh ngọn càng giống đầu người hơn – mỗi cái đều như đang nghiêng cổ, hạ cằm, dùng con mắt khổng lồ vô hình nhìn chằm chằm ba người xâm nhập như ba con kiến.
Lại đi một lúc nữa, Mạnh Thiên Tư chạy tới trước một ngọn đá phía bên phải.
Ngọn đá này nhìn ra cũng phải cao đến hai trăm mét, đỉnh ngọn mọc không ít cây cối, um tùm xanh tươi, bụi dày thành bóng, thoạt nhìn như một cô gái đội một búi tóc dày, quả thực giống đầu mỹ nhân hơn những đỉnh ngọn trọc lốc khác.
Mạnh Thiên Tư dừng lại trước ngọn đá vài mét, điều chỉnh phương hướng đèn đầu, chiếu vào một chỗ trên vách đá, chỉ cho họ xem: “Đây, có chữ viết.”
Giang Luyện ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhận ra là hai chữ, nhưng tự hình phức tạp, căn bản không thể nhận ra là chữ gì.
Mạnh Thiên Tư nói: “Túi mật núi treo trong ngọn đá này, có người nói hai chữ này là ‘đảm khí (*)’, có người nói là chữ Thương Hiệt tạo, cũng có người nói là giáp cốt văn.”
(*) Đảm là túi mật, đảm khí có nghĩa là dũng khí.
Thần Côn chen lời: “Chắc là chữ Thương Hiệt tạo đó, trước đây tôi từng nghiên cứu giáp cốt văn một thời gian, chữ ‘Khí’ trong giáp cốt văn nhìn giống chữ ‘Tam’ cơ, như một luồng gió vậy, không phải viết thế này.”
Lão này còn nghiên cứu cả giáp cốt văn nữa à, Mạnh Thiên Tư nhìn Thần Côn, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Thần Côn mà làm ba lớp cánh sen của cô thì cũng không phải hoàn toàn có tiếng không có miếng – mấy trăm năm qua, ba lớp cánh sen đều chủ ‘võ’, có một cái ‘văn’ thực ra cũng không tệ.
Giang Luyện ngửa đầu nhìn ngọn đá: “Treo bên trong… Trên cao có cửa thông vào một hang động bí ẩn à?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Không, không có động.”
Giang Luyện nghe không hiểu.
Mạnh Thiên Tư giải thích: “Đây là một tảng đá lớn, không có hang động gì hết, cũng không có ruột núi đi thong.”
Giang Luyện cảm thấy lời cô tự mâu thuẫn: “Cô vừa mới nói túi mật núi treo trong ngọn đá này mà.”
Mạnh Thiên Tư hỏi một đằng đáp một nẻo: “Anh có nghe nói đến một chuyện lạ xảy ra vào thời Hán bao giờ chưa?”
Cô tự kể luôn: “Có một đám thợ đục núi khai thác đá, đá núi từ từ bị đục xuống từng khối từng khối, đột nhiên, một búa đập xuống lại phá ra một cái động.”
“Trong động có người, đã chết, chỉ còn lại hài cốt, trên mắt cá chân còn còng một cái xích sắt hàn vào vách đá.”
Giang Luyện hỏi cô: “Là có người bị nhốt trong hang động, cửa động bị đá lấp kín?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Không phải, là một tảng đá nguyên vẹn nhưng bên trong tảng đá không đặc ruột mà một cái động – tương tự như lúc chế tạo thủy tinh, công nghệ không chuẩn, trong thủy tinh sẽ xuất hiện một cái bọt khí.”
Giang Luyện bật cười: “Lúc núi đá hình thành, trong bụng có một cục rỗng ruột tự nhiên, điều này có thể, nhưng cô nói bên trong còn nhốt một người thì quá bất hợp lý rồi: Một tảng đá nguyên vẹn, không có khe hở, cũng không có ruột núi, người vào thế nào được chứ?”
Câu trả lời của Mạnh Thiên Tư làm hắn lạnh buốt toàn thân: “Là chúng tôi nhốt vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.